Chương 52: Đổi Cho Em Một Đời Bình An
Hình ảnh trước mắt như khiến mọi người thoáng chút hốt hoảng mà lùi lại, Lương Ngôn cũng nắm lấy Đường Ly ra phía sau lưng anh ta chứ không phải Mộ Triết Viễn.
Đột nhiên lòng bàn tay trống rỗng khiến anh sững lại khẽ nhìn sau đó chỉ lạnh lùng quay đi, đôi mắt của anh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, bởi vì có những chuyện vốn dĩ ông trời đã định sẵn sẽ như vậy rồi.
Sau khi cánh tay của cô buông cánh tay anh ra, lúc đó anh đã biết, tình yêu không phải nhất thiết phải ở cạnh nhau, mà là chỉ cần nhìn đối phương mỗi ngày đều bình an vui vẻ đã mãn nguyện rồi.
Cao Hùng bật cười như kẻ điên dại “Nào để xem tao đã cho người chôn vùi thuốc nổ vào lòng đất cách đây vài ngày, tao nên để nổ chỗ ai trước nhỉ? Trong tụi mày ai sẽ phải mở màng đây?”
“Mộ Triết Viễn? Không được nếu giết mày thì nhạt nhẽo quá, phải tạo chút thú vị chứ, hay là Lục Thiếu Gia? Hạ Tổng? Lăng Gia? Chậc chậc không ngờ giây phút này mà vẫn còn đông đủ quá nhỉ…” Cao Hùng chỉa thiết bị kết nối với ngòi thuốc nổ chỉa thẳng vào từng người một.
Sắc mặt Mộ Triết Viễn không thay đổi chỉ chậm rãi nhìn hắn nhếch mép “Mày định doạ bọn tao sợ sao?” Thuốc nổ không phải loại dễ mua nếu muốn tạo boom thì không nói, nhưng nếu nói cài chúng bên dưới lòng đất này quả thật rất khó tin.
Cao Hùng thông thả ấn một cái, phía cách xa của bọn họ đã phát ra tiếng nổ lớn “Đùng!!!”
“Doạ? Mộ Triết Viễn tao đã không còn gì để mất rồi doạ bọn mày rồi thì Ngưng Nhi của tao có thể sống lại không?” Hắn ta cười như không cười, giá như anh ta nhận ra tình cảm sớm một chút, đã có thể giữ Trương Ngưng ở lain rồi.
Đáng tiếc hắn ta nhận ra muộn màng quá.
Tiếng nổ khiến mọi người trở nên căng thẳng đặc biệt là Mộ Triết Viễn, anh cảm thấy hối hận, nếu như anh không đối đầu với Cao Hùng một cách gấp gáp như vậy thì mọi người đã không phải có mặt ở đây để cùng anh rơi vào nguy hiểm.
Mộ Triết Viễn một chút cũng không sợ hãi bước lên mấy bước, hai mắt của Đường Ly liền mở to cô gọi anh, trong lòng dâng lên cảm giác bất an đầy khó chịu “Mộ Triết Viễn! Anh muốn làm gì???” Cô không nhịn được mà chạy đến nắm lấy tay của anh lại.
“Mộ Triết Viễn hắn muốn chết chúng ta cùng chết, tôi dám chắc với cậu chỉ có quả boom đó là thật còn lại đều là giả.” Lăng Lục Phong nhíu mày nói với anh, anh ta cảm thấy ngọn núi lớn này làm sao có thể chôn thuốc nổ nhanh như vậy chứ.
Anh nhúng vai một cách bình thản “Vậy nếu là thật thì sao? Cậu nói xem nếu cậu chết chắc chắn Tịch Nghiên nhà cậu kiếp sau sẽ tìm tôi tính sổ, chưa tính Hạ Bắc Sâm khó khăn lắm mới lấy được Từ Ân, còn có tiểu bảo bối Hạ An Ly nữa, tôi không thể để mọi người cùng chịu chết ở đây được.” Anh nói rất rõ trong lời nói mang theo chút bỡn cợt như không có thật.
Anh cúi đầu nhìn cô đôi mắt cô nhìn anh mang theo sự bất an, anh nhìn cô khoé mắt của cô đã ngấn nước khiến anh đau lòng chết đi được.
Khoé môi của Đường Ly mấp mấy “Anh muốn làm gì? Anh không được lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.” bàn tay cô không ngừng run rẩy nắm chặt tay anh đầy sợ hãi, cô cảm thấy có gì đó không đúng ở anh.
Vươn tay lau nước mắt cho cô, anh khom người áp sát mặt mình vào mặt cô “Sao vậy? Lo lắng cho anh sao? Không ghét bỏ anh nữa.” Anh mỉm cười nói chuyện với cô, ý tứ trêu trọc muốn tâm trạng cô thoải mái hơn một chút.
“Không ghét bỏ anh…” Cô lắc đầu đáp lại anh một cách nhẹ nhàng.
Anh bật cười véo má cô một cái “Vậy có thích anh không?”
“Không thích anh, em yêu anh có được không? Mộ Triết Viễn anh đừng qua đó nguy hiểm lắm.” Cô vẫn cảm thấy vô cùng, vô cùng bất an khi anh đột nhiên lại vô cùng dịu dàng.
Cô nhìn anh, anh mỉm cười gật đầu một cái, còn nhích người đến hôn vào môi cô nhẹ một cái “Yên tâm, anh bảo đảm với em ngày hôm nay em nhất định an toàn rời khỏi đây, anh cũng sẽ không làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng, em đừng sợ.”
Khoé môi mọi người liền giật giật muốn mắng hai người họ, tình cảnh này còn muốn diễn chuyện tình cảm sao? Hai người có biết mỗi giây mỗi phút trôi qua đều có thể bị nổ chết bất cứ lúc nào hay sao? Về nhà thể hiện không được sao chứ.
“Này!!! tụi mày giỡn mặt với tao sao?” Cao Hùng cảm thấy bản thân như đang bị sỉ nhục, hai người diễn chuyện tình cảm trong khi người phụ nữ của anh ta vừa t* s*t sao?
Mộ Triết Viễn không quan tâm anh hôn lên trán cô một cái “Đứng yên ở đây không được di chuyển biết không? Ngoan sẽ không sao đâu.”
Nói xong anh đứng thẳng người nhìn về phía Lương Ngôn anh mỉm cười nói “Lương Thiếu giúp tôi…” Lương Ngôn khó hiểu nhìn anh, giúp thì giúp cái gì chứ? Chẳng phải anh em của bọn anh đều ở đây sao?
“Triết Viễn…!!” Đường Ly vừa định nói thêm gì nữa thì anh liền dứt khoát rút tay ra đẩy cô về phía Lương Ngôn.
Bản thân dứt khoát xoay người chạy thật nhanh về phía Cao Hùng, khiến hắn không kịp trở tay mà mọi người cũng không kịp định hình để nắm lấy anh lại. Hai tay của Mộ Triết Viễn ôm lấy hông của Cao Hùng vì chạy nhanh lực tác động mạnh cứ như là bị trâu húc.
Anh ôm lấy hắn ta chạy thẳng về phía vách núi, Cao Hùng cũng nắm lấy áo anh “Mẹ kiếp! Muốn chết thì cùng chết.” Mộ Triết Viễn không có ý định dừng bước lại mà cùng Cao Hùng lao thẳng xuống vách núi bên dưới là đại dương vô tận.
Đường Ly hoảng hốt gạt tay Lương Ngôn chạy theo “Mộ Triết Viễn không được…” Lương Ngôn chạy đế nắm lấy cô ôm cô tránh xa vách núi.
Thời gian diễn ra không tới 3 phút, khiến Lăng Lục Phong và Hạ Bắc Sâm không định hình, cũng không biết phải làm gì, bọn họ không nghĩ Mộ Triết Viễn sẽ làm như vậy, không nghĩ người anh em của bọn họ lần này lại chọn cách bảo vệ mọi người khỏi Cao Hùng.
“Mẹ kiếp! Mau cho người xuống núi tìm Mộ Triết Viễn ngay cho tôi, gọi cứu hộ đến mau gọi cứu hộ đến giúp!” Lăng Lục Phong lo lắng, sắc mặt khó coi xoay người chạy hướng xuống núi về phía mà Cao Hùng và Mộ Triết Viễn đã rơi xuống.
Hạ Bắc Sâm và Lục Phong Vân cũng không thể đứng nhìn được, Mộ Triết Viễn không thể chết như thế này được, nếu anh chết bọn họ sẽ hận bản thân cả đời. Vì cho dù chuyện gì xảy ra Mộ Triết Viễn luôn giúp bọn họ, bọn họ còn chưa kịp giúp anh trở về với cô thì sao dám để anh đi như vậy.
Thời gian tại đó như ngưng động, Đường Ứng không dám tin, Lam Tư Anh cũng nắm chặt tay cậu mà chết đứng ở đó.
Đường Ly như chết ngay tại giây phút anh rơi xuống, cô không ngừng dẫy dụa ở trong lòng của Lương Ngôn bật khóc gọi anh “Mộ Triết Viễn! Mộ Triết Viễn anh đừng có chuyện, anh đừng có chuyện…”
Cô khóc đến đáng thương, tâm lý cũng trở nên bất ổn cô nắm chặt tay Lương Ngôn mà cầu xin “A Ngôn! Em phải đi tìm anh ấy, anh buông em ra em phải đi tìm anh ấy.” Gương mặt của cô đẫm nước mắt, sắc mặt nhợt nhạt như không có sự sống.
Lương Ngôn không biết nói gì chỉ có thể ôm cô vào trong lòng, bây giờ anh ta nhận ra, Mộ Triết Viễn nếu như đấu một mình chắc chắn cho dù boom đạn dưới chân cũng không sợ, nhưng lại chọn cách cùng Cao Hùng nhảy xuống là vì Đường Ly đang ở đây, cô và mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Cơ thể cô run lên vì khóc, cô không ngừng gọi anh trong vô vọng “Triết Viễn, Triết Viễn… Không phải anh nói anh sẽ không làm vậy sao? Tại sao lại thất hứa, anh là đồ đáng ghét, em ghét anh… Em còn chưa kịp nói anh biết chúng ta có con rồi…”
Càng khóc nấc lên tâm lý cô càng trở nên bất ổn, cô đẩy Lương Ngôn ra, rồi chạy về phía đường xuống núi.
Cô phải đi tìm anh, anh chắc chắn sẽ không để cô lại một mình đâu, nếu như anh dám bỏ cô mà đi, đời đời kiếp kiếp cô không muốn gặp lại anh nữa. Rõ ràng cô đã gần anh như vậy, tại sao lúc đó lại sơ ý để anh đẩy mình ra như vậy chứ.
Vô dụng, cô đúng thật là vô dụng, là cô hại chết anh, cảm giác sợ hãi tội lỗi bao trùm lấy cô, cô vẫn cứ chạy cứ chạy.
Giây phút cúi đầu hôn vào môi cô, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh gia đình 3 người bọn họ, nhưng còn có thể làm gì chứ, ai biết được nó là thật? Anh không thể để cô gặp nguy hiểm được, không thể liên lụy người vô tội, bọn họ còn có gia đình ở nhà.
Anh là người có tội, anh tổn thương cô anh là tội đồ, kiếp này anh nợ cô, đã hứa bảo vệ cô thật tốt, chỉ cần cô bình an, dùng mạng anh đổi lấy mạng cô rất đáng giá, anh không hối hận.
Tiểu Ly! Trả tự do cho em, mong em đừng gặp phải loại người như tôi nữa.
Khi Cao Hùng bị Mộ Triết Viễn nhảy xuống vách núi, Mộ Triết Viễn đã nói với hắn ta với sự khinh bỉ “Đừng đánh đồng tao với mày, mày để người phụ nữ của mình dùng mạng để biết mày có yêu hay không, còn tao cho dù cô ấy có yêu hay không tao cũng sẽ dùng mạng mình đổi cho cô ấy một đời bình an.”
Đột nhiên lòng bàn tay trống rỗng khiến anh sững lại khẽ nhìn sau đó chỉ lạnh lùng quay đi, đôi mắt của anh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, bởi vì có những chuyện vốn dĩ ông trời đã định sẵn sẽ như vậy rồi.
Sau khi cánh tay của cô buông cánh tay anh ra, lúc đó anh đã biết, tình yêu không phải nhất thiết phải ở cạnh nhau, mà là chỉ cần nhìn đối phương mỗi ngày đều bình an vui vẻ đã mãn nguyện rồi.
Cao Hùng bật cười như kẻ điên dại “Nào để xem tao đã cho người chôn vùi thuốc nổ vào lòng đất cách đây vài ngày, tao nên để nổ chỗ ai trước nhỉ? Trong tụi mày ai sẽ phải mở màng đây?”
“Mộ Triết Viễn? Không được nếu giết mày thì nhạt nhẽo quá, phải tạo chút thú vị chứ, hay là Lục Thiếu Gia? Hạ Tổng? Lăng Gia? Chậc chậc không ngờ giây phút này mà vẫn còn đông đủ quá nhỉ…” Cao Hùng chỉa thiết bị kết nối với ngòi thuốc nổ chỉa thẳng vào từng người một.
Sắc mặt Mộ Triết Viễn không thay đổi chỉ chậm rãi nhìn hắn nhếch mép “Mày định doạ bọn tao sợ sao?” Thuốc nổ không phải loại dễ mua nếu muốn tạo boom thì không nói, nhưng nếu nói cài chúng bên dưới lòng đất này quả thật rất khó tin.
Cao Hùng thông thả ấn một cái, phía cách xa của bọn họ đã phát ra tiếng nổ lớn “Đùng!!!”
“Doạ? Mộ Triết Viễn tao đã không còn gì để mất rồi doạ bọn mày rồi thì Ngưng Nhi của tao có thể sống lại không?” Hắn ta cười như không cười, giá như anh ta nhận ra tình cảm sớm một chút, đã có thể giữ Trương Ngưng ở lain rồi.
Đáng tiếc hắn ta nhận ra muộn màng quá.
Tiếng nổ khiến mọi người trở nên căng thẳng đặc biệt là Mộ Triết Viễn, anh cảm thấy hối hận, nếu như anh không đối đầu với Cao Hùng một cách gấp gáp như vậy thì mọi người đã không phải có mặt ở đây để cùng anh rơi vào nguy hiểm.
Mộ Triết Viễn một chút cũng không sợ hãi bước lên mấy bước, hai mắt của Đường Ly liền mở to cô gọi anh, trong lòng dâng lên cảm giác bất an đầy khó chịu “Mộ Triết Viễn! Anh muốn làm gì???” Cô không nhịn được mà chạy đến nắm lấy tay của anh lại.
“Mộ Triết Viễn hắn muốn chết chúng ta cùng chết, tôi dám chắc với cậu chỉ có quả boom đó là thật còn lại đều là giả.” Lăng Lục Phong nhíu mày nói với anh, anh ta cảm thấy ngọn núi lớn này làm sao có thể chôn thuốc nổ nhanh như vậy chứ.
Anh nhúng vai một cách bình thản “Vậy nếu là thật thì sao? Cậu nói xem nếu cậu chết chắc chắn Tịch Nghiên nhà cậu kiếp sau sẽ tìm tôi tính sổ, chưa tính Hạ Bắc Sâm khó khăn lắm mới lấy được Từ Ân, còn có tiểu bảo bối Hạ An Ly nữa, tôi không thể để mọi người cùng chịu chết ở đây được.” Anh nói rất rõ trong lời nói mang theo chút bỡn cợt như không có thật.
Anh cúi đầu nhìn cô đôi mắt cô nhìn anh mang theo sự bất an, anh nhìn cô khoé mắt của cô đã ngấn nước khiến anh đau lòng chết đi được.
Khoé môi của Đường Ly mấp mấy “Anh muốn làm gì? Anh không được lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.” bàn tay cô không ngừng run rẩy nắm chặt tay anh đầy sợ hãi, cô cảm thấy có gì đó không đúng ở anh.
Vươn tay lau nước mắt cho cô, anh khom người áp sát mặt mình vào mặt cô “Sao vậy? Lo lắng cho anh sao? Không ghét bỏ anh nữa.” Anh mỉm cười nói chuyện với cô, ý tứ trêu trọc muốn tâm trạng cô thoải mái hơn một chút.
“Không ghét bỏ anh…” Cô lắc đầu đáp lại anh một cách nhẹ nhàng.
Anh bật cười véo má cô một cái “Vậy có thích anh không?”
“Không thích anh, em yêu anh có được không? Mộ Triết Viễn anh đừng qua đó nguy hiểm lắm.” Cô vẫn cảm thấy vô cùng, vô cùng bất an khi anh đột nhiên lại vô cùng dịu dàng.
Cô nhìn anh, anh mỉm cười gật đầu một cái, còn nhích người đến hôn vào môi cô nhẹ một cái “Yên tâm, anh bảo đảm với em ngày hôm nay em nhất định an toàn rời khỏi đây, anh cũng sẽ không làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng, em đừng sợ.”
Khoé môi mọi người liền giật giật muốn mắng hai người họ, tình cảnh này còn muốn diễn chuyện tình cảm sao? Hai người có biết mỗi giây mỗi phút trôi qua đều có thể bị nổ chết bất cứ lúc nào hay sao? Về nhà thể hiện không được sao chứ.
“Này!!! tụi mày giỡn mặt với tao sao?” Cao Hùng cảm thấy bản thân như đang bị sỉ nhục, hai người diễn chuyện tình cảm trong khi người phụ nữ của anh ta vừa t* s*t sao?
Mộ Triết Viễn không quan tâm anh hôn lên trán cô một cái “Đứng yên ở đây không được di chuyển biết không? Ngoan sẽ không sao đâu.”
Nói xong anh đứng thẳng người nhìn về phía Lương Ngôn anh mỉm cười nói “Lương Thiếu giúp tôi…” Lương Ngôn khó hiểu nhìn anh, giúp thì giúp cái gì chứ? Chẳng phải anh em của bọn anh đều ở đây sao?
“Triết Viễn…!!” Đường Ly vừa định nói thêm gì nữa thì anh liền dứt khoát rút tay ra đẩy cô về phía Lương Ngôn.
Bản thân dứt khoát xoay người chạy thật nhanh về phía Cao Hùng, khiến hắn không kịp trở tay mà mọi người cũng không kịp định hình để nắm lấy anh lại. Hai tay của Mộ Triết Viễn ôm lấy hông của Cao Hùng vì chạy nhanh lực tác động mạnh cứ như là bị trâu húc.
Anh ôm lấy hắn ta chạy thẳng về phía vách núi, Cao Hùng cũng nắm lấy áo anh “Mẹ kiếp! Muốn chết thì cùng chết.” Mộ Triết Viễn không có ý định dừng bước lại mà cùng Cao Hùng lao thẳng xuống vách núi bên dưới là đại dương vô tận.
Đường Ly hoảng hốt gạt tay Lương Ngôn chạy theo “Mộ Triết Viễn không được…” Lương Ngôn chạy đế nắm lấy cô ôm cô tránh xa vách núi.
Thời gian diễn ra không tới 3 phút, khiến Lăng Lục Phong và Hạ Bắc Sâm không định hình, cũng không biết phải làm gì, bọn họ không nghĩ Mộ Triết Viễn sẽ làm như vậy, không nghĩ người anh em của bọn họ lần này lại chọn cách bảo vệ mọi người khỏi Cao Hùng.
“Mẹ kiếp! Mau cho người xuống núi tìm Mộ Triết Viễn ngay cho tôi, gọi cứu hộ đến mau gọi cứu hộ đến giúp!” Lăng Lục Phong lo lắng, sắc mặt khó coi xoay người chạy hướng xuống núi về phía mà Cao Hùng và Mộ Triết Viễn đã rơi xuống.
Hạ Bắc Sâm và Lục Phong Vân cũng không thể đứng nhìn được, Mộ Triết Viễn không thể chết như thế này được, nếu anh chết bọn họ sẽ hận bản thân cả đời. Vì cho dù chuyện gì xảy ra Mộ Triết Viễn luôn giúp bọn họ, bọn họ còn chưa kịp giúp anh trở về với cô thì sao dám để anh đi như vậy.
Thời gian tại đó như ngưng động, Đường Ứng không dám tin, Lam Tư Anh cũng nắm chặt tay cậu mà chết đứng ở đó.
Đường Ly như chết ngay tại giây phút anh rơi xuống, cô không ngừng dẫy dụa ở trong lòng của Lương Ngôn bật khóc gọi anh “Mộ Triết Viễn! Mộ Triết Viễn anh đừng có chuyện, anh đừng có chuyện…”
Cô khóc đến đáng thương, tâm lý cũng trở nên bất ổn cô nắm chặt tay Lương Ngôn mà cầu xin “A Ngôn! Em phải đi tìm anh ấy, anh buông em ra em phải đi tìm anh ấy.” Gương mặt của cô đẫm nước mắt, sắc mặt nhợt nhạt như không có sự sống.
Lương Ngôn không biết nói gì chỉ có thể ôm cô vào trong lòng, bây giờ anh ta nhận ra, Mộ Triết Viễn nếu như đấu một mình chắc chắn cho dù boom đạn dưới chân cũng không sợ, nhưng lại chọn cách cùng Cao Hùng nhảy xuống là vì Đường Ly đang ở đây, cô và mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Cơ thể cô run lên vì khóc, cô không ngừng gọi anh trong vô vọng “Triết Viễn, Triết Viễn… Không phải anh nói anh sẽ không làm vậy sao? Tại sao lại thất hứa, anh là đồ đáng ghét, em ghét anh… Em còn chưa kịp nói anh biết chúng ta có con rồi…”
Càng khóc nấc lên tâm lý cô càng trở nên bất ổn, cô đẩy Lương Ngôn ra, rồi chạy về phía đường xuống núi.
Cô phải đi tìm anh, anh chắc chắn sẽ không để cô lại một mình đâu, nếu như anh dám bỏ cô mà đi, đời đời kiếp kiếp cô không muốn gặp lại anh nữa. Rõ ràng cô đã gần anh như vậy, tại sao lúc đó lại sơ ý để anh đẩy mình ra như vậy chứ.
Vô dụng, cô đúng thật là vô dụng, là cô hại chết anh, cảm giác sợ hãi tội lỗi bao trùm lấy cô, cô vẫn cứ chạy cứ chạy.
Giây phút cúi đầu hôn vào môi cô, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh gia đình 3 người bọn họ, nhưng còn có thể làm gì chứ, ai biết được nó là thật? Anh không thể để cô gặp nguy hiểm được, không thể liên lụy người vô tội, bọn họ còn có gia đình ở nhà.
Anh là người có tội, anh tổn thương cô anh là tội đồ, kiếp này anh nợ cô, đã hứa bảo vệ cô thật tốt, chỉ cần cô bình an, dùng mạng anh đổi lấy mạng cô rất đáng giá, anh không hối hận.
Tiểu Ly! Trả tự do cho em, mong em đừng gặp phải loại người như tôi nữa.
Khi Cao Hùng bị Mộ Triết Viễn nhảy xuống vách núi, Mộ Triết Viễn đã nói với hắn ta với sự khinh bỉ “Đừng đánh đồng tao với mày, mày để người phụ nữ của mình dùng mạng để biết mày có yêu hay không, còn tao cho dù cô ấy có yêu hay không tao cũng sẽ dùng mạng mình đổi cho cô ấy một đời bình an.”