Chương : 11
Có một loại vũ đạo gọi là “Nghê thường vũ y”, có ai từng nghe qua chưa?
Chuyện là, thật lâu thật lâu trước kia, có một nữ nhân đã múa vì một người nam nhân trong lòng mình. Nghe nói nữ nhân đó béo thì béo, nhưng quả thật là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Chỉ là từ rất lâu trước kia vũ đạo này đã thất truyền rồi. Thiên hạ cũng chẳng còn ai biết bước nhảy của nó nữa.
Có một người, không chút nào tin tưởng lời chú định từ đấng bề trên. Vậy nên người đó đã làm một việc.
Y đi quật mộ, quật cổ mộ. Lời thề nhất định phải từ cổ mộ tìm cho được tung tích điệu vũ đã thất truyền nọ. Vì vậy đường đường một quý công tử, trong ba năm ngắn ngủi đã hoàn toàn biến thành một kẻ quật mộ.
Cũng không biết người đó đã quật lên bao nhiêu ngôi mộ rồi, chỉ biết đột nhiên có một ngày y xuất hiện trước mặt Cát Tường, ném qua một cuộn da dê, rồi đi.
Cát Tường mạc danh kì diệu. Phải biết rằng trên cuộn da dê này chính là thứ người đó một lòng muốn tìm kiếm, mà bản thân y cũng là một kẻ múa rất giỏi, tại sao lại muốn đem thứ bản thân tân tân khổ khổ tìm được đưa cho người khác?
Người đó chỉ nói: “Dùng chẳng được.” Cũng không nói tiếp nữa. Nhưng Cát Tường hiểu được ý người đó – điệu vũ này không thích hợp với y.
Sau đó hỏi tiếp: “Tại sao cho ta?”
“Không biết.” Người đó trả lời thẳng thừng: “Kết quả bói ra như vậy.”
“À.” Thứ khác có thể không nghe, một khi là lời phán từ đương kim đệ nhất toán sư, Cát Tường liền chỉ có thể tiếp nhận. Không có biện pháp, ai bảo cái tên thích vũ đạo đến mức cam tâm tình nguyện đi quật cổ mộ kia lại chính là đương kim toán sư khắp thiên hạ đều công nhận chứ? Y chính là gã Hộ Quốc Quốc sư được Hoàng đế tín nhiệm cực sâu, mang danh “Phá Tà”, cũng chính là một trong những hảo bằng hữu của Cát Tường. (*xỉu*)
Cát Tường đã từng học qua vũ đạo. Nhiều năm trước, giai đoạn đầu khi hắn mới xuất đạo, nhân duyên trùng hợp thế nào mà cứu được Phá Tà khi đó đang bị người truy sát. Sau đó, Phá Tà chấm được một thân mềm mại cùng đầu khớp xương linh hoạt dẻo dai của Cát Tường, buộc hắn phải theo mình học vũ. Ngẫm lại thời điểm đó đúng là…một lời khó nói hết a. Hảo hảo một đại nam nhân (lúc ấy là đại nam hài thôi) lại ở khắp chốn xoay eo lắc mông, đủ mất mặt chưa? Cát Tường mấy lần muốn đào tẩu, có điều võ công Phá Tà coi như hơi tệ, kỳ môn độn giáp lại cực kì lợi hại, muốn chạy cũng chạy không thoát. Lúc cự lại y thì chỉ nhận lại một cái liếc cùng một câu nói “Sau này sẽ hữu dụng.” Rồi thì đâu vẫn hoàn đấy.
Đó là khoảng thời gian thảm thê nhất đời Cát Tường. Không dài, bảy ngày thôi là đủ rồi. Nhiêu đó thời gian khiến hắn sụt đến mười cân. Sau lại hỏi Phá Tà vì sao nhất định bắt mình học vũ, Phá Tà chỉ cười đáp, thiên ý. Mãi đến khi y trở thành Hộ Quốc Quốc sư, Cát Tường mới hiểu rõ, thiên ý…tương đương với kết quả bói của Phá Tà. (=__=+)
Cát Tường cũng múa được “Nghê thường vũ y”. Tuy chỉ là bảy ngày ngắn ngủi, nhưng dưới đợt huấn luyện ma quỷ của Phá Tà, hắn cũng gần như đã trở thành một nửa chuyên gia. Lật xem cả cuộn da dê, đại khái đã học xong vũ bộ. Cát Tường cảm giác được những bước nhảy từ tốn như vậy đích thật toát ra cảm giác được tạo nên từ một nhân tài. Nhưng bản thân chúng trong một vài khoảnh khắc, ở một hoàn cảnh nào đó, lại có thể toát ra một loại tâm tình khác thường. Vì vậy, Cát Tường đã tự cải biến nó, khiến nó thích hợp hơn với mình. Bất quá vũ điệu này hắn chỉ nhảy cho vui, cho đến giờ chưa từng múa trước mặt người khác. Đại khái trừ Phá Tà cũng chưa từng có ai biết hắn còn có tài nghệ này.
Trước kia vẫn luôn oán trách Phá Tà, bắt hắn nhảy múa hỏng cả hình tượng, bây giờ mới biết, nguyên lai thật sự là thiên ý. Thiên ý muốn hắn gặp người này, thiên ý khiến hắn yêu người này, thiên ý thúc đẩy hắn dùng hết thủ đoạn để hấp dẫn người này.
Cát Tường chỉ là một con người, hắn không nghĩ nghịch thiên hành sự. Vì vậy trước mặt Ngọc Như Ý, hắn phiêu nhiên khởi vũ, mục đích chỉ có một: hắn muốn Ngọc Như Ý vì hắn thần hồn điên đảo.
Như Ý nhìn thân ảnh trước mặt, đôi mắt không dời đi được. Ngơ ngác nói không nên lời.
Từ sớm đã biết Cát Tường vốn là tuyệt thế mỹ nhân, nhưng vẫn thường bị ngôn hành lưu manh của hắn chọc cho lửa giận ngập trời, chỉ hận không thể đem hắn bổ làm nhiều khúc. Hoàn toàn quên mất ngoại hình của hắn cũng tương tự như mình, đều tiêm gầy cân đối. Hình thể như vậy chỉ cần nhìn qua đã thấy đáng yêu vô cùng, chẳng hề mang theo chút uy hiếp nào. Nếu không phải hắn luôn lượn lờ trước mặt, cười đến gian trá tà ác kèm theo hành vi cực kì quái dị, e rằng mình cũng chẳng xem hắn là một kẻ khó giải quyết.
Thế nhưng thật không ngờ khi hắn vừa bắt đầu điệu vũ lại có thể khiến người mất hồn đến dường này.
Động tác của Cát Tường không hề mang theo sự ẻo lả, cũng không phải kiểu khẳng khái hùng dũng…Lưu loát, mềm dẻo, tràn ngập sức hút đặc biệt cùng vẻ đắc ý kì lạ, cho dù không có âm nhạc nâng đỡ, thanh âm cước bộ chạm sàn của hắn cũng có thể tạo thành tiết tấu, hệt như một chi khúc mị hoặc nhân tâm quấn chặt lấy trái tim của mọi người.
Điều đáng hận nhất, không phải là thân ảnh mê người, mà là ánh mắt cùng đầu lưỡi của hắn.
Đôi mắt khép hờ, ba quang diễm diễm trong mắt lưu động đã đủ khiến người chịu không nổi. Còn thứ kia – đầu lưỡi đỏ tươi từ tốn, chậm rãi ẩn hiện, rất không an phận đảo quanh đôi môi mọng ngát đinh hương cùng hàm răng trắng ngần, thật sự là đầy tình sắc đến mức ai thấy cũng đầu váng mắt hoa. (Móa ơi, tiểu công mà vậy đó)
Điều duy nhất mà Như Ý cảm nhận được chính là…Hắn làm sao có thể múa ra một vũ điệu như vậy? Mỵ hoặc mỹ lệ, hoàn toàn bất đồng hình tượng thanh khiết ngày thường, đến tột cùng làm sao có thể?
Không đủ, như vậy vẫn chưa đủ! Ánh mắt tận lực khiêu khích trong lúc vũ động vốn vẫn không ngừng dõi theo Như Ý, Cát Tường phát hiện ra trong nhãn thần si ngốc của y vẫn còn sót lại một tia thần trí thanh minh. Hắn hiểu rõ loại khiêu khích từ xa này vẫn chưa đủ, vì vậy hắn vươn tay đặt lên đôi mắt của Như Ý, khởi đầu một đợt dụ hoặc khác.
Chỉ cảm giác được lòng bàn tay đang đặt lên mí mắt mình cũng không hoàn toàn mềm mại vô cốt, dưới làn da mang theo vết chai mỏng là nội lực ẩn chứa cùng ôn độ khiến y hoài niệm. Tiếp đó, một khối thân thể ấm áp sít sao áp sát, nhẹ nhàng xoay quanh – hoặc là nói: múa quanh.
Nhẹ nhàng đụng chạm, lui bước, cọ xát, lại tách ra, xúc cảm không nhẹ không nặng được cảm thụ với đôi mắt đã bị bịt kín bỗng chốc khơi mào xúc giác nơi làn da. Như Ý cảm thấy da thịt quanh thân dường như có ý thức, không tự giác mà nhảy múa theo, chờ mong càng nhiều sự tiếp xúc.
Chỉ có bàn tay đặt trên mắt, ngoài ra không phải chịu chút khống chế nào, nhưng mà…tai nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng chuyển động, nghe được thanh âm thở dốc khẽ khàng, cảm nhận ôn độ từ thân thể người kia, Như Ý đã cảm thấy bản thân bị hắn trói buộc hoàn toàn. Trong tiềm thức vẫn muốn đưa tay đẩy hắn ra, không ngờ lại phát hiện thấy, nơi bản thân chạm vào truyền đến lại là thân thể trơn mịn, mà bàn tay vốn đang đặt trên mắt cũng đồng thời buông ra.
Y thấy được Cát Tường đang ở ngay trước mặt, thấy được đôi môi mang theo ý cười đầy mê hoặc, dời mắt từ cằm của hắn xuống chiếc cổ trắng noãn, liền có thể chứng kiến đôi vai sáng mịn cùng khuôn ngực bóng láng như tạc từ loại sứ thượng đẳng, và cuối cùng là hai khối thù du tuyệt đẹp màu hồng tươi.
Trong nháy mắt, miệng lưỡi đều khô khốc. Lần lượt từng cái một, đôi cánh tay trắng mềm vòng quanh cổ y, một cái đầu gối đáng giận còn luồn vào giữa hai chân y, tại hạ thân chợt có chợt không nhẹ nhàng cọ xát. Thanh âm ngọt nị khe khẽ vang lên bên tai: “…Không nghĩ muốn ta sao? Có muốn ta không?…”
Dưới hạ phúc bùng cháy, trong chớp mắt lửa đã lan khắp toàn thân, thiêu sạch khả năng khống chế. Hạ thân sinh ra phản ứng kịch liệt, y bắt lấy cái eo nhỏ của người kia, thô bạo đem hắn trực tiếp đi vào chiếc đại sàng thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái ở phòng trong…
“Ha…Nhẹ một chút…” Người nào đó khinh hô đầy ý tứ, nhưng khóe miệng lại nổi lên ý cười đầy đắc ý.
Chuyện là, thật lâu thật lâu trước kia, có một nữ nhân đã múa vì một người nam nhân trong lòng mình. Nghe nói nữ nhân đó béo thì béo, nhưng quả thật là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Chỉ là từ rất lâu trước kia vũ đạo này đã thất truyền rồi. Thiên hạ cũng chẳng còn ai biết bước nhảy của nó nữa.
Có một người, không chút nào tin tưởng lời chú định từ đấng bề trên. Vậy nên người đó đã làm một việc.
Y đi quật mộ, quật cổ mộ. Lời thề nhất định phải từ cổ mộ tìm cho được tung tích điệu vũ đã thất truyền nọ. Vì vậy đường đường một quý công tử, trong ba năm ngắn ngủi đã hoàn toàn biến thành một kẻ quật mộ.
Cũng không biết người đó đã quật lên bao nhiêu ngôi mộ rồi, chỉ biết đột nhiên có một ngày y xuất hiện trước mặt Cát Tường, ném qua một cuộn da dê, rồi đi.
Cát Tường mạc danh kì diệu. Phải biết rằng trên cuộn da dê này chính là thứ người đó một lòng muốn tìm kiếm, mà bản thân y cũng là một kẻ múa rất giỏi, tại sao lại muốn đem thứ bản thân tân tân khổ khổ tìm được đưa cho người khác?
Người đó chỉ nói: “Dùng chẳng được.” Cũng không nói tiếp nữa. Nhưng Cát Tường hiểu được ý người đó – điệu vũ này không thích hợp với y.
Sau đó hỏi tiếp: “Tại sao cho ta?”
“Không biết.” Người đó trả lời thẳng thừng: “Kết quả bói ra như vậy.”
“À.” Thứ khác có thể không nghe, một khi là lời phán từ đương kim đệ nhất toán sư, Cát Tường liền chỉ có thể tiếp nhận. Không có biện pháp, ai bảo cái tên thích vũ đạo đến mức cam tâm tình nguyện đi quật cổ mộ kia lại chính là đương kim toán sư khắp thiên hạ đều công nhận chứ? Y chính là gã Hộ Quốc Quốc sư được Hoàng đế tín nhiệm cực sâu, mang danh “Phá Tà”, cũng chính là một trong những hảo bằng hữu của Cát Tường. (*xỉu*)
Cát Tường đã từng học qua vũ đạo. Nhiều năm trước, giai đoạn đầu khi hắn mới xuất đạo, nhân duyên trùng hợp thế nào mà cứu được Phá Tà khi đó đang bị người truy sát. Sau đó, Phá Tà chấm được một thân mềm mại cùng đầu khớp xương linh hoạt dẻo dai của Cát Tường, buộc hắn phải theo mình học vũ. Ngẫm lại thời điểm đó đúng là…một lời khó nói hết a. Hảo hảo một đại nam nhân (lúc ấy là đại nam hài thôi) lại ở khắp chốn xoay eo lắc mông, đủ mất mặt chưa? Cát Tường mấy lần muốn đào tẩu, có điều võ công Phá Tà coi như hơi tệ, kỳ môn độn giáp lại cực kì lợi hại, muốn chạy cũng chạy không thoát. Lúc cự lại y thì chỉ nhận lại một cái liếc cùng một câu nói “Sau này sẽ hữu dụng.” Rồi thì đâu vẫn hoàn đấy.
Đó là khoảng thời gian thảm thê nhất đời Cát Tường. Không dài, bảy ngày thôi là đủ rồi. Nhiêu đó thời gian khiến hắn sụt đến mười cân. Sau lại hỏi Phá Tà vì sao nhất định bắt mình học vũ, Phá Tà chỉ cười đáp, thiên ý. Mãi đến khi y trở thành Hộ Quốc Quốc sư, Cát Tường mới hiểu rõ, thiên ý…tương đương với kết quả bói của Phá Tà. (=__=+)
Cát Tường cũng múa được “Nghê thường vũ y”. Tuy chỉ là bảy ngày ngắn ngủi, nhưng dưới đợt huấn luyện ma quỷ của Phá Tà, hắn cũng gần như đã trở thành một nửa chuyên gia. Lật xem cả cuộn da dê, đại khái đã học xong vũ bộ. Cát Tường cảm giác được những bước nhảy từ tốn như vậy đích thật toát ra cảm giác được tạo nên từ một nhân tài. Nhưng bản thân chúng trong một vài khoảnh khắc, ở một hoàn cảnh nào đó, lại có thể toát ra một loại tâm tình khác thường. Vì vậy, Cát Tường đã tự cải biến nó, khiến nó thích hợp hơn với mình. Bất quá vũ điệu này hắn chỉ nhảy cho vui, cho đến giờ chưa từng múa trước mặt người khác. Đại khái trừ Phá Tà cũng chưa từng có ai biết hắn còn có tài nghệ này.
Trước kia vẫn luôn oán trách Phá Tà, bắt hắn nhảy múa hỏng cả hình tượng, bây giờ mới biết, nguyên lai thật sự là thiên ý. Thiên ý muốn hắn gặp người này, thiên ý khiến hắn yêu người này, thiên ý thúc đẩy hắn dùng hết thủ đoạn để hấp dẫn người này.
Cát Tường chỉ là một con người, hắn không nghĩ nghịch thiên hành sự. Vì vậy trước mặt Ngọc Như Ý, hắn phiêu nhiên khởi vũ, mục đích chỉ có một: hắn muốn Ngọc Như Ý vì hắn thần hồn điên đảo.
Như Ý nhìn thân ảnh trước mặt, đôi mắt không dời đi được. Ngơ ngác nói không nên lời.
Từ sớm đã biết Cát Tường vốn là tuyệt thế mỹ nhân, nhưng vẫn thường bị ngôn hành lưu manh của hắn chọc cho lửa giận ngập trời, chỉ hận không thể đem hắn bổ làm nhiều khúc. Hoàn toàn quên mất ngoại hình của hắn cũng tương tự như mình, đều tiêm gầy cân đối. Hình thể như vậy chỉ cần nhìn qua đã thấy đáng yêu vô cùng, chẳng hề mang theo chút uy hiếp nào. Nếu không phải hắn luôn lượn lờ trước mặt, cười đến gian trá tà ác kèm theo hành vi cực kì quái dị, e rằng mình cũng chẳng xem hắn là một kẻ khó giải quyết.
Thế nhưng thật không ngờ khi hắn vừa bắt đầu điệu vũ lại có thể khiến người mất hồn đến dường này.
Động tác của Cát Tường không hề mang theo sự ẻo lả, cũng không phải kiểu khẳng khái hùng dũng…Lưu loát, mềm dẻo, tràn ngập sức hút đặc biệt cùng vẻ đắc ý kì lạ, cho dù không có âm nhạc nâng đỡ, thanh âm cước bộ chạm sàn của hắn cũng có thể tạo thành tiết tấu, hệt như một chi khúc mị hoặc nhân tâm quấn chặt lấy trái tim của mọi người.
Điều đáng hận nhất, không phải là thân ảnh mê người, mà là ánh mắt cùng đầu lưỡi của hắn.
Đôi mắt khép hờ, ba quang diễm diễm trong mắt lưu động đã đủ khiến người chịu không nổi. Còn thứ kia – đầu lưỡi đỏ tươi từ tốn, chậm rãi ẩn hiện, rất không an phận đảo quanh đôi môi mọng ngát đinh hương cùng hàm răng trắng ngần, thật sự là đầy tình sắc đến mức ai thấy cũng đầu váng mắt hoa. (Móa ơi, tiểu công mà vậy đó)
Điều duy nhất mà Như Ý cảm nhận được chính là…Hắn làm sao có thể múa ra một vũ điệu như vậy? Mỵ hoặc mỹ lệ, hoàn toàn bất đồng hình tượng thanh khiết ngày thường, đến tột cùng làm sao có thể?
Không đủ, như vậy vẫn chưa đủ! Ánh mắt tận lực khiêu khích trong lúc vũ động vốn vẫn không ngừng dõi theo Như Ý, Cát Tường phát hiện ra trong nhãn thần si ngốc của y vẫn còn sót lại một tia thần trí thanh minh. Hắn hiểu rõ loại khiêu khích từ xa này vẫn chưa đủ, vì vậy hắn vươn tay đặt lên đôi mắt của Như Ý, khởi đầu một đợt dụ hoặc khác.
Chỉ cảm giác được lòng bàn tay đang đặt lên mí mắt mình cũng không hoàn toàn mềm mại vô cốt, dưới làn da mang theo vết chai mỏng là nội lực ẩn chứa cùng ôn độ khiến y hoài niệm. Tiếp đó, một khối thân thể ấm áp sít sao áp sát, nhẹ nhàng xoay quanh – hoặc là nói: múa quanh.
Nhẹ nhàng đụng chạm, lui bước, cọ xát, lại tách ra, xúc cảm không nhẹ không nặng được cảm thụ với đôi mắt đã bị bịt kín bỗng chốc khơi mào xúc giác nơi làn da. Như Ý cảm thấy da thịt quanh thân dường như có ý thức, không tự giác mà nhảy múa theo, chờ mong càng nhiều sự tiếp xúc.
Chỉ có bàn tay đặt trên mắt, ngoài ra không phải chịu chút khống chế nào, nhưng mà…tai nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng chuyển động, nghe được thanh âm thở dốc khẽ khàng, cảm nhận ôn độ từ thân thể người kia, Như Ý đã cảm thấy bản thân bị hắn trói buộc hoàn toàn. Trong tiềm thức vẫn muốn đưa tay đẩy hắn ra, không ngờ lại phát hiện thấy, nơi bản thân chạm vào truyền đến lại là thân thể trơn mịn, mà bàn tay vốn đang đặt trên mắt cũng đồng thời buông ra.
Y thấy được Cát Tường đang ở ngay trước mặt, thấy được đôi môi mang theo ý cười đầy mê hoặc, dời mắt từ cằm của hắn xuống chiếc cổ trắng noãn, liền có thể chứng kiến đôi vai sáng mịn cùng khuôn ngực bóng láng như tạc từ loại sứ thượng đẳng, và cuối cùng là hai khối thù du tuyệt đẹp màu hồng tươi.
Trong nháy mắt, miệng lưỡi đều khô khốc. Lần lượt từng cái một, đôi cánh tay trắng mềm vòng quanh cổ y, một cái đầu gối đáng giận còn luồn vào giữa hai chân y, tại hạ thân chợt có chợt không nhẹ nhàng cọ xát. Thanh âm ngọt nị khe khẽ vang lên bên tai: “…Không nghĩ muốn ta sao? Có muốn ta không?…”
Dưới hạ phúc bùng cháy, trong chớp mắt lửa đã lan khắp toàn thân, thiêu sạch khả năng khống chế. Hạ thân sinh ra phản ứng kịch liệt, y bắt lấy cái eo nhỏ của người kia, thô bạo đem hắn trực tiếp đi vào chiếc đại sàng thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái ở phòng trong…
“Ha…Nhẹ một chút…” Người nào đó khinh hô đầy ý tứ, nhưng khóe miệng lại nổi lên ý cười đầy đắc ý.