Chương : 35
Editor: Sil
Lời nói này vừa phát ra, bên trong Cung Trường An trong nháy mắt liền im lặng trở lại, mọi người đều nín thở, không chớp mắt nhìn về phía Tề Uyên.
"Khụ, khụ khụ..." A Viên sặc một tiếng, tiếng ho bên trong sảnh yên tĩnh này càng trở nên chói tai lạ thường. Nàng tiện tay cầm chén trà lên vội vàng uống một hụm, miếng Bánh đào còn mắc ở cổ họng lúc này mới trở nên dễ chịu hơn một chút.
"Ăn chậm thôi, ở chỗ của tổ mẫu còn nữa mà!" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng đầy yêu thương, không vui sướng lắm trừng mắt về phía Tề Uyên: "không biết lớn nhỏ, đến cả một tiếng “Trưởng tỷ” cũng không gọi được!"
"Con..." Tề Uyên trong lòng cứng đờ, nửa chữ cũng không phát ra được.
"Oái... Có còn trà không ạ?" A Viên nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tề Uyên, liền đánh bạo mở miệng chuyển chủ đề.
"Có, có!" Thái Hoàng Thái Hậu cất giọng ra lệnh: "Minh Đàn, đi lấy trà cho Nặc Nha nhi của ta đến đây."
"Dạ." một người Cung nữ lớn tuổi mặt dài, ăn mặc một bộ cung trang màu xanh thẫm cười đáp ứng, xoay người khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt: Thái Hoàng Thái Hậu còn lưu luyến Tĩnh Dương trưởng Công chúa cả đời, đúng là ám ảnh cả đời mà...
A Viên bị mọi người nhìn chằm chằm đến mức da đầu run lên, như đứng đống lửa như ngồi đống than, cũng chính vì Thái Hoàng Thái Hậu quan tâm chăm sóc mình, làm cho bản thân ngay cả lén đi ra ngoài cũng không được.
"Mau uống trà đi." Thái Hoàng Thái Hậu tự tay cầm trà nóng từ trong tay Minh Đàn đưa cho nàng, trong lời nói tràn đầy vẻ hiền từ: "Đừng vội, cũng đừng học Hoàng đệ của con tay chân vụng về! Khi còn bé cũng chỉ vì một hụm trà nóng mà đập đầu, hiện tại trên đỉnh đầu vẫn còn vết sẹo đấy!"
Đôi mắt thâm thúy của Tề Uyên tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: Lại cứ tiếp tục nói nữa, không chừng cả họ cả hàng sẽ bị tổ mẫu đào lên mất...
hắn thấy người của ngài vẫn còn tính là khỏe mạnh, các Thái y đều nói không sao mới cúi người hành lễ, nhẹ giọng nói: "Nếu Hoàng tổ mẫu đã không sao, vậy Tôn nhi liền đi về đây."
"Trở về đi." Thái Hoàng Thái Hậu cũng chẳng thèm liếc hắn một cái, lòng chỉ toàn chú ý tới "Nặc Nha Nhi" của mình.
A Viên thấy ngài ấy định trở về Điện Dưỡng Tâm liền vội vàng đứng lên muốn đuổi theo, lại bị người bắt lấy tay.
Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lệ rơi trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu, giọng nói run rẩy cẩn thận hỏi: “ Nặc Nha Nhi không muốn ở bên cạnh tổ mẫu sao?"
"Ta, ta..." A Viên thấy dáng vẻ “lão lệ tung hoành” * kia của ngài, trong lòng vô cùng không đành lòng, nhưng lúc này bản thân cũng đang làm những chuyện không đúng với quy củ, vừa nãy dưới tình thế cấp bách nàng cũng đã làm sai luật lệ rồi.
*) Lão lệ tung hoành: Thành ngữ tiếng Hán, chỉ người già lệ rơi đầy mặt, hình dung vẻ bi thương, đau đớn cực độ.
"không bằng cho vị Nữ quan này ở bên người Nương Nương đi, bên người Nương Nương có người an ủi cũng có thể khuây khỏa một phần." Trương Thái y đang quỳ trên mặt đất nhẹ giọng đề nghị.
Tề Uyên nhíu mày, thấy A Viên trong một lúc cũng không biết làm thế nào cho phải, không cho thì sợ kích thích tới tổ mẫu, nhưng nếu cho phép vậy mình lại không thể lúc bào cũng che chở cho nàng, trong nơi thâm Cung này nơi nơi đều là cạm bẫy ăn thịt người, hắn không yên tâm.
Thái Hậu khẽ lau nước mắt trên mặt, mở miệng chậm rãi nói: "Vậy thì, Uyên nhi liền cho người ở lại đi."
"Chuyện này không đúng quy củ..." Tề Uyên cộc cằn phun ra một câu, lo âu nhìn về phía A Viên.
"Sao lại không đúng với quy củ?" Thái Hoàng Thái Hậu cầm gậy trong tay đập mạnh xuống đất: "Cháu gái của Ai gia sao lại không được ở lại nơi này của ta?"
Vành mắt ngài tràn đầy lệ nóng, biểu cảm áy náy đi đến bên Thái Hậu, đau khổ khẩn cầu: "Năm đó Nặc Nha Nhi mắc bệnh trong Cung của Ai gia, ta biết Quỳnh nhi con oán ta, chuyện này là lỗi của Ai gia, ta cam đoan từ nay về sau sẽ ở bên Nặc Nha Nhi, một tấc cũng không rời, Quỳnh nhi, cho Nặc Nha nhi ở tại chỗ này vào ngày được không ? Hả?"
"Mẫu hậu... Chuyện năm đó không thể trách ngài được, là khi đó cơ thể của con có vấn đề, cho nên Nặc Nha nhi mới, mới mắc bệnh..." Thái Hậu che mặt nức nở, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy bi thương.
Tề Uyên thong thả bước đến trước mặt A Viên, thấp giọng nói: "cô cứ tạm thời ở tại đây một thời gian, chăm sóc tổ mẫu giúp ta đi."
A Viên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi."
Tề Uyên gật đầu, rời đi cùng Thái Hậu.
A Viên nhìn bóng lưng của Tề Uyên, thấp thỏm không yên mà khẽ cười với Thái Hoàng Thái Hậu. Nàng khẽ cái bụng trống rỗng, đưa mắt nhìn sang Minh Đàn bên người Thái Hoàng Thái Hậu, sau khi chần chừ một lúc lâu mới hơi xấu hổ mở miệng.
"cô nương có chuyện gì vậy?" Minh Đàn tâm tư mẫn cảm, giỏi nhất việc xem mặt đoán ý.
"Minh Đàn cô cô, không biết trong Cung Trường An có phòng bếp nhỏ không ? Ta có hơi đói bụng..."
"Có, để ta ra lệnh cho người đi làm." Minh Dàn cười nói.
"không cần, không cần, không dám làm phiền các vị tỷ tỷ, để cho ta tự làm là được rồi." A Viên vội vàng khoát tay, vô cùng bất an trong lòng.
"Nặc Nha nhi biết nấu cơm sao?" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng đầy tò mò, đôi mắt hơi vẩn đục ánh lên tia sáng.
"Biết ạ." A Viên khẽ gật đầu, nhìn vị phu nhân già hiền lành trước mặt, không kìm được mà cười ngọt ngào.
"Nặc Nha nhi của ta trưởng thành rồi, cái gì cũng biết!" Thái Hoàng Thái Hậu cười, khẽ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng nói: "Hôm nay trời đã tối rồi, cứ để cho các nàng bận việc đi, nếu con muốn, ngày mai lại tự làm cũng được."
A Viên không biết phải làm sao, chỉ nhìn thoáng qua Minh Đàn ở bên cạnh, thấy ngài ấy lặng lẽ gật đầu với mình, lúc này mới đồng ý.
Nàng nhìn lão nhân gia đang ân cần hỏi han chính mình, trong lòng chua chát, tuy rằng ngài ấy đối tốt với là vì coi bản thân là cháu gái của ngài, phần tình thương này vốn chẳng thuộc về nàng, nhưng lòng mình vẫn mềm đến rối tinh rối mù.
******
"Mẫu hậu, ngài đừng đau lòng." Tề Uyên nhíu mày, chậm rãi an ủi.
"Năm đó bởi vì ta mang thai lần đầu tiên, bản thân còn rất nhiều chuyện không hiểu, cũng không biết mình có có bầu, còn thường xuyên cưỡi ngựa săn thú. Sau này đến khi ngã từ trên ngựa xuống thấy có máu mới biết có đứa nhỏ." Giọng nói của Thái Hậu bình tĩnh, giống như chỉ là đang kể lại một chuyện nhỏ nhoi không quan trọng, nhưng đôi mắt phượng kia lại tràn đầy vẻ đau buồn: "Phụ hoàng của con vì ta mà mời tất cả Danh y trong thiên hạ mới bảo vệ được đứa nhỏ này, khi đó trong lòng ta tràn đầy vui mừng, lại không nghĩ rằng ta sinh ra một đứa bé bị bệnh, trời sinh đã thể hư lắm bệnh, nuôi đến năm hai tuổi liền đi..."
"Nặc nhi con, Mẫu hậu vô cùng xin lỗi con, ta xin lỗi con..." Thái Hậu che ngực đau lòng khóc rống lên, cơn đau kia tựa như sắp xé rách nàng.
"Mẫu hậu..." Đôi mắt Tề Uyên từ trước đến nay luôn bình tĩnh cũng phủ kín một tầng sương mù.
"Đợi sau tiết Đoan Ngọ, chúng ta lại làm phép Trưởng tỷ của con, được không?"
"Được." Tề Uyên đồng ý, đưa Thái Hậu về Cung Thọ Khang, chỉ đến khi thấy ngài đã ngủ mới trở về Điện Dưỡng Tâm.
Trong Điện ánh nến le lỏi, lúc sáng lúc tối thay đổi không chừng. Tề Uyên im lặng ngồi sau bàn, chăm chú nhìn cửa sổ con trước mặt.
"Hoàng Thượng, ngài nên nghỉ ngơi rồi, ngài ngày mai còn phải lên Triều sớm nữa, Nô tài sợ cơ thể ngài không chịu nổi." Ngụy Toàn thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ngày mai ngươi cho người đi đưa tin cho Sóc Vương phi, để nàng ta mang đứa nhỏ tiến cung ở bên cạnh Hoàng tổ mẫu và Mẫu hậu." Tề Uyên khẽ chọc con thỏ bằng đất trên bàn, lại thở dài một hơi: "Như vậy ngài ấy cũng có thể vui vẻ hơn một chút."
"Dạ."
******
Ngày hôm sau, Cung Trường An từ trước đến nay vốn yên tĩnh lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Nghe lời Hoàng Tổ mẫu đi, mặc vào!" Thái Hoàng Thái Hậu kéo người A Viên, nghiêm mặt nói.
"Chuyện này, chuyện này không đúng với quy củ!" A Viên nhìn bộ Cung trang hoa lệ kia, trong lòng sợ đến sắp khóc, về phần đống trang sức quý giá đang bày ở bên cạnh, nàng có liếc mắt cũng đều cảm thấy hai chân như nhũn ra.
"Sao lại không đúng với quy củ! Con là Trưởng Công chúa tôn quý nhất của Đại Tề, cái gì con cũng mặc được, mặc vào đi !" Thái Hoàng Thái Hậu dừng lại một chút, nói: "Minh Đàn, cô giúp Công chúa thay đồ đi !"
Minh Đàn cười, kéo A Viên ra sau tấm bình phong, dịu dàng khuyên bảo: "cô nương không phải căng thẳng sợ hãi đâu, cô chỉ cần ở bên cạnh trấn an Thái Hoàng Thái Hậu cho tốt, Hoàng Thượng và Thái Hậu đều là những người rộng lượng, người sẽ không trách tội cô đâu."
"Vô duyên vô cớ được đến sủng ái của Thái Hoàng Thái Hậu, tất cả mấy thứ này cũng chẳng phải của ta mà... Ta, ta hiện tại cảm thấy bản thân mình chính là một tên trộm..." A Viên cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Minh đàn ngẩn người ra, bật cười “phì” một tiếng: "không thể tin nổi còn có người có tâm trạng như vậy như cô nương. Nếu đây mà là người khác đã sớm một lòng một dạ muốn nhào lên muốn dỗ cho Thái Hoàng Thái Hậu của chúng ta vui vẻ, để tranh công xin được thưởng, còn cô thì ngược lại, hận mình không thể trốn đến càng xa." Trong mắt nàng mỉm cười, nói với A Viên vô cùng chân thành: "cô nương cũng thấy rồi đấy, trong lòng Nương Nương lưu luyến Trưởng Công chúa đến suốt một đời, cứ coi như cô đang hành thiện tích đức đi, dỗ cho lão nhân gia vui vẻ trong suốt quãng đời còn lại đi."
A Viên cắn môi, cuối cùng là vẫn gật đầu.
Quần áo vừa mới thay xong, trước mắt Minh Đàn sáng ngời trong nháy mắt. Chỉ thấy da thịt của nàng trắng như tuyết, mày liễu xinh đẹp, mắt tựa sao sáng, môi tựa chu sa *, giữa chân mày là một nốt ruồi son được bộ Cung trang hồng đào ánh lên càng thêm kiều diễm. Nàng không khỏi gật đầu, đột nhiên cảm thấy A Viên có hơi quen mắt.
*) Chu sa (hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa): là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Thành phần chính của nó là sulfua thủy ngân (II).
Thời xưa, Trung Hoa là một trong những quốc gia cực kỳ trọng thị xử nữ (nữ giới còn trinh). Nổi tiếng nhất là kỹ thuật kiểm nghiệm trinh tiết mang tên Thủ Cung Sa, trong đó, người ta dùng chu sa để tạo ra một loại dung dịch màu đỏ mà người Trung Hoa bôi lên phía trên cánh tay của người con gái để đánh dấu sự trinh tiết. Theo phương pháp này, họ nuôi thằn lằn trong một cái bình bằng chu sa (màu đỏ). Sau khi cho thằn lằn ăn đủ 7 cân chu sa, họ đem thằn lằn giã nhuyễn rồi bôi lên tay chân hay trên thân thể cô gái (lấy dung dịch này chấm 1 vết tròn màu đỏ lên tay cách vai 1 tấc). Màu đỏ này quanh năm không phai. Chỉ khi nào cô gái chung chăn gối với người đàn ông thì vết màu đỏ này tự nhiên biến mất.
(Nguồn: )
"Minh Đàn cô cô, sao trong Cung Trường An lại có quần áo mà tầm tuổi ta mới mặc được?" A Viên hơi tò mò, nghi ngờ nhìn Minh Đàn.
Minh Đàn lấy lại tinh thần, cười giải thích: "Từ sau khi Trưởng Công chúa chết bệnh, hàng năm Thái Hoàng Thái Hậu đều sẽ làm quần áo cho ngài ấy. Đây là do ta lấy ra rương trong khố phòng, mặc dù thời gian gần đây kiểu dáng này không quá lưu hành, nhưng cũng không có việc gì."
"Sóc Vương phi, Bình Dương quận chúa giá lâm!" Giọng nói cao vút của tên Thái giám vang lên, âm cuối từ từ nâng cao, A Viên đột nhiên nhớ lại cảnh gặp Phó Truyện vào tiết Vạn Thọ nọ.
Nàng xuyên qua tấm bình phong bằng ngọc lưu ly nhìn ra bên ngoài, trong lòng cảm khái: Mới được bao lâu, cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy...
"A Sơ, mau đi thỉnh an lão tổ tông." Kiều Thư, Sóc Vương phi híp mắt cười, khẽ vuốt đầu nữ nhi nhà mình, dịu dàng nói.
"Lão tổ tông, A Sơ tới cùng ngài nói chuyện." Tề Cảnh Sơ bước chân nhỏ “bịch bịch” vui vẻ đi tới bên Thái Hoàng Thái Hậu, đôi mắt cong cong trông đến là đáng yêu.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn đến vui vẻ, vội vàng ôm nha đầu nhỏ này vào lòng: "Con lớn lên càng ngày càng giống cha con."
"không đâu, A Sơ trông giống mẫu thân cơ!" A Sơ bĩu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt phượng gần như giống hệt Phụ vương của bé kia không vui lắm mà chớp chớp mấy cái.
Bên trong phòng lập tức vang lên tiếng nói cười vui vẻ.
"Nặc Nha nhi, mau ra đây nhìn xem, em dâu con mang theo khuê nữ đến đây này." Thái Hoàng Thái Hậu hơi nâng giọng lên, chân của A Viên đằng sau tấm bình phong đột nhiên mềm nhũn.
"Minh Đàn cô cô, có thể, có thể không đi ra ngoài sao?" A Viên vào cung đã được ba năm, chỉ là một Cung nữ nhỏ có địa vị thấp, chức Nữ quan này cũng đều là do may mắn mà có được, từ trước đến nay nàng vốn nhát gan, thấy những Nữ quan, Thái giám có vị phân cao một chút thôi còn sợ đến run lên, đừng nói là Thái Hoàng Thái Hậu, Vương phi, Quận chúa nay còn ở cùng một chỗ để nàng gặp mặt.
"không được." Minh Đàn cười kéo người ra ngoài.
Tên Thái giám truyền lời đã thuật lại tất cả sự việc cho nàng nghe, Kều Thư cũng chỉ là hơi sững sờ, trong nháy mắt liền cười giòn, gọi một tiếng "Hoàng tỷ".
Trái tim A Viên run lên, đầu gối mềm nhũn sắp trực tiếp quỳ trên mặt đất: Chuyện này là thế nào vậy?
Kiều thư vội vàng đi lên đỡ nàng đến bên ghế dựa ngồi xuống, nhỏ giọng an ủi: "không cần phải sợ, cứ coi như là diễn để dỗ cho Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ đi."
A Viên nào dám không đồng ý, chỉ vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Kiều thư cười tủm tỉm, đánh giá nàng, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi híp lại, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kì lại: Tại sao mình nhìn Cung nữ này lại quan mắt như thế nhỉ?
Lời nói này vừa phát ra, bên trong Cung Trường An trong nháy mắt liền im lặng trở lại, mọi người đều nín thở, không chớp mắt nhìn về phía Tề Uyên.
"Khụ, khụ khụ..." A Viên sặc một tiếng, tiếng ho bên trong sảnh yên tĩnh này càng trở nên chói tai lạ thường. Nàng tiện tay cầm chén trà lên vội vàng uống một hụm, miếng Bánh đào còn mắc ở cổ họng lúc này mới trở nên dễ chịu hơn một chút.
"Ăn chậm thôi, ở chỗ của tổ mẫu còn nữa mà!" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng đầy yêu thương, không vui sướng lắm trừng mắt về phía Tề Uyên: "không biết lớn nhỏ, đến cả một tiếng “Trưởng tỷ” cũng không gọi được!"
"Con..." Tề Uyên trong lòng cứng đờ, nửa chữ cũng không phát ra được.
"Oái... Có còn trà không ạ?" A Viên nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tề Uyên, liền đánh bạo mở miệng chuyển chủ đề.
"Có, có!" Thái Hoàng Thái Hậu cất giọng ra lệnh: "Minh Đàn, đi lấy trà cho Nặc Nha nhi của ta đến đây."
"Dạ." một người Cung nữ lớn tuổi mặt dài, ăn mặc một bộ cung trang màu xanh thẫm cười đáp ứng, xoay người khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt: Thái Hoàng Thái Hậu còn lưu luyến Tĩnh Dương trưởng Công chúa cả đời, đúng là ám ảnh cả đời mà...
A Viên bị mọi người nhìn chằm chằm đến mức da đầu run lên, như đứng đống lửa như ngồi đống than, cũng chính vì Thái Hoàng Thái Hậu quan tâm chăm sóc mình, làm cho bản thân ngay cả lén đi ra ngoài cũng không được.
"Mau uống trà đi." Thái Hoàng Thái Hậu tự tay cầm trà nóng từ trong tay Minh Đàn đưa cho nàng, trong lời nói tràn đầy vẻ hiền từ: "Đừng vội, cũng đừng học Hoàng đệ của con tay chân vụng về! Khi còn bé cũng chỉ vì một hụm trà nóng mà đập đầu, hiện tại trên đỉnh đầu vẫn còn vết sẹo đấy!"
Đôi mắt thâm thúy của Tề Uyên tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: Lại cứ tiếp tục nói nữa, không chừng cả họ cả hàng sẽ bị tổ mẫu đào lên mất...
hắn thấy người của ngài vẫn còn tính là khỏe mạnh, các Thái y đều nói không sao mới cúi người hành lễ, nhẹ giọng nói: "Nếu Hoàng tổ mẫu đã không sao, vậy Tôn nhi liền đi về đây."
"Trở về đi." Thái Hoàng Thái Hậu cũng chẳng thèm liếc hắn một cái, lòng chỉ toàn chú ý tới "Nặc Nha Nhi" của mình.
A Viên thấy ngài ấy định trở về Điện Dưỡng Tâm liền vội vàng đứng lên muốn đuổi theo, lại bị người bắt lấy tay.
Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lệ rơi trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu, giọng nói run rẩy cẩn thận hỏi: “ Nặc Nha Nhi không muốn ở bên cạnh tổ mẫu sao?"
"Ta, ta..." A Viên thấy dáng vẻ “lão lệ tung hoành” * kia của ngài, trong lòng vô cùng không đành lòng, nhưng lúc này bản thân cũng đang làm những chuyện không đúng với quy củ, vừa nãy dưới tình thế cấp bách nàng cũng đã làm sai luật lệ rồi.
*) Lão lệ tung hoành: Thành ngữ tiếng Hán, chỉ người già lệ rơi đầy mặt, hình dung vẻ bi thương, đau đớn cực độ.
"không bằng cho vị Nữ quan này ở bên người Nương Nương đi, bên người Nương Nương có người an ủi cũng có thể khuây khỏa một phần." Trương Thái y đang quỳ trên mặt đất nhẹ giọng đề nghị.
Tề Uyên nhíu mày, thấy A Viên trong một lúc cũng không biết làm thế nào cho phải, không cho thì sợ kích thích tới tổ mẫu, nhưng nếu cho phép vậy mình lại không thể lúc bào cũng che chở cho nàng, trong nơi thâm Cung này nơi nơi đều là cạm bẫy ăn thịt người, hắn không yên tâm.
Thái Hậu khẽ lau nước mắt trên mặt, mở miệng chậm rãi nói: "Vậy thì, Uyên nhi liền cho người ở lại đi."
"Chuyện này không đúng quy củ..." Tề Uyên cộc cằn phun ra một câu, lo âu nhìn về phía A Viên.
"Sao lại không đúng với quy củ?" Thái Hoàng Thái Hậu cầm gậy trong tay đập mạnh xuống đất: "Cháu gái của Ai gia sao lại không được ở lại nơi này của ta?"
Vành mắt ngài tràn đầy lệ nóng, biểu cảm áy náy đi đến bên Thái Hậu, đau khổ khẩn cầu: "Năm đó Nặc Nha Nhi mắc bệnh trong Cung của Ai gia, ta biết Quỳnh nhi con oán ta, chuyện này là lỗi của Ai gia, ta cam đoan từ nay về sau sẽ ở bên Nặc Nha Nhi, một tấc cũng không rời, Quỳnh nhi, cho Nặc Nha nhi ở tại chỗ này vào ngày được không ? Hả?"
"Mẫu hậu... Chuyện năm đó không thể trách ngài được, là khi đó cơ thể của con có vấn đề, cho nên Nặc Nha nhi mới, mới mắc bệnh..." Thái Hậu che mặt nức nở, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy bi thương.
Tề Uyên thong thả bước đến trước mặt A Viên, thấp giọng nói: "cô cứ tạm thời ở tại đây một thời gian, chăm sóc tổ mẫu giúp ta đi."
A Viên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi."
Tề Uyên gật đầu, rời đi cùng Thái Hậu.
A Viên nhìn bóng lưng của Tề Uyên, thấp thỏm không yên mà khẽ cười với Thái Hoàng Thái Hậu. Nàng khẽ cái bụng trống rỗng, đưa mắt nhìn sang Minh Đàn bên người Thái Hoàng Thái Hậu, sau khi chần chừ một lúc lâu mới hơi xấu hổ mở miệng.
"cô nương có chuyện gì vậy?" Minh Đàn tâm tư mẫn cảm, giỏi nhất việc xem mặt đoán ý.
"Minh Đàn cô cô, không biết trong Cung Trường An có phòng bếp nhỏ không ? Ta có hơi đói bụng..."
"Có, để ta ra lệnh cho người đi làm." Minh Dàn cười nói.
"không cần, không cần, không dám làm phiền các vị tỷ tỷ, để cho ta tự làm là được rồi." A Viên vội vàng khoát tay, vô cùng bất an trong lòng.
"Nặc Nha nhi biết nấu cơm sao?" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng đầy tò mò, đôi mắt hơi vẩn đục ánh lên tia sáng.
"Biết ạ." A Viên khẽ gật đầu, nhìn vị phu nhân già hiền lành trước mặt, không kìm được mà cười ngọt ngào.
"Nặc Nha nhi của ta trưởng thành rồi, cái gì cũng biết!" Thái Hoàng Thái Hậu cười, khẽ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng nói: "Hôm nay trời đã tối rồi, cứ để cho các nàng bận việc đi, nếu con muốn, ngày mai lại tự làm cũng được."
A Viên không biết phải làm sao, chỉ nhìn thoáng qua Minh Đàn ở bên cạnh, thấy ngài ấy lặng lẽ gật đầu với mình, lúc này mới đồng ý.
Nàng nhìn lão nhân gia đang ân cần hỏi han chính mình, trong lòng chua chát, tuy rằng ngài ấy đối tốt với là vì coi bản thân là cháu gái của ngài, phần tình thương này vốn chẳng thuộc về nàng, nhưng lòng mình vẫn mềm đến rối tinh rối mù.
******
"Mẫu hậu, ngài đừng đau lòng." Tề Uyên nhíu mày, chậm rãi an ủi.
"Năm đó bởi vì ta mang thai lần đầu tiên, bản thân còn rất nhiều chuyện không hiểu, cũng không biết mình có có bầu, còn thường xuyên cưỡi ngựa săn thú. Sau này đến khi ngã từ trên ngựa xuống thấy có máu mới biết có đứa nhỏ." Giọng nói của Thái Hậu bình tĩnh, giống như chỉ là đang kể lại một chuyện nhỏ nhoi không quan trọng, nhưng đôi mắt phượng kia lại tràn đầy vẻ đau buồn: "Phụ hoàng của con vì ta mà mời tất cả Danh y trong thiên hạ mới bảo vệ được đứa nhỏ này, khi đó trong lòng ta tràn đầy vui mừng, lại không nghĩ rằng ta sinh ra một đứa bé bị bệnh, trời sinh đã thể hư lắm bệnh, nuôi đến năm hai tuổi liền đi..."
"Nặc nhi con, Mẫu hậu vô cùng xin lỗi con, ta xin lỗi con..." Thái Hậu che ngực đau lòng khóc rống lên, cơn đau kia tựa như sắp xé rách nàng.
"Mẫu hậu..." Đôi mắt Tề Uyên từ trước đến nay luôn bình tĩnh cũng phủ kín một tầng sương mù.
"Đợi sau tiết Đoan Ngọ, chúng ta lại làm phép Trưởng tỷ của con, được không?"
"Được." Tề Uyên đồng ý, đưa Thái Hậu về Cung Thọ Khang, chỉ đến khi thấy ngài đã ngủ mới trở về Điện Dưỡng Tâm.
Trong Điện ánh nến le lỏi, lúc sáng lúc tối thay đổi không chừng. Tề Uyên im lặng ngồi sau bàn, chăm chú nhìn cửa sổ con trước mặt.
"Hoàng Thượng, ngài nên nghỉ ngơi rồi, ngài ngày mai còn phải lên Triều sớm nữa, Nô tài sợ cơ thể ngài không chịu nổi." Ngụy Toàn thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ngày mai ngươi cho người đi đưa tin cho Sóc Vương phi, để nàng ta mang đứa nhỏ tiến cung ở bên cạnh Hoàng tổ mẫu và Mẫu hậu." Tề Uyên khẽ chọc con thỏ bằng đất trên bàn, lại thở dài một hơi: "Như vậy ngài ấy cũng có thể vui vẻ hơn một chút."
"Dạ."
******
Ngày hôm sau, Cung Trường An từ trước đến nay vốn yên tĩnh lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Nghe lời Hoàng Tổ mẫu đi, mặc vào!" Thái Hoàng Thái Hậu kéo người A Viên, nghiêm mặt nói.
"Chuyện này, chuyện này không đúng với quy củ!" A Viên nhìn bộ Cung trang hoa lệ kia, trong lòng sợ đến sắp khóc, về phần đống trang sức quý giá đang bày ở bên cạnh, nàng có liếc mắt cũng đều cảm thấy hai chân như nhũn ra.
"Sao lại không đúng với quy củ! Con là Trưởng Công chúa tôn quý nhất của Đại Tề, cái gì con cũng mặc được, mặc vào đi !" Thái Hoàng Thái Hậu dừng lại một chút, nói: "Minh Đàn, cô giúp Công chúa thay đồ đi !"
Minh Đàn cười, kéo A Viên ra sau tấm bình phong, dịu dàng khuyên bảo: "cô nương không phải căng thẳng sợ hãi đâu, cô chỉ cần ở bên cạnh trấn an Thái Hoàng Thái Hậu cho tốt, Hoàng Thượng và Thái Hậu đều là những người rộng lượng, người sẽ không trách tội cô đâu."
"Vô duyên vô cớ được đến sủng ái của Thái Hoàng Thái Hậu, tất cả mấy thứ này cũng chẳng phải của ta mà... Ta, ta hiện tại cảm thấy bản thân mình chính là một tên trộm..." A Viên cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Minh đàn ngẩn người ra, bật cười “phì” một tiếng: "không thể tin nổi còn có người có tâm trạng như vậy như cô nương. Nếu đây mà là người khác đã sớm một lòng một dạ muốn nhào lên muốn dỗ cho Thái Hoàng Thái Hậu của chúng ta vui vẻ, để tranh công xin được thưởng, còn cô thì ngược lại, hận mình không thể trốn đến càng xa." Trong mắt nàng mỉm cười, nói với A Viên vô cùng chân thành: "cô nương cũng thấy rồi đấy, trong lòng Nương Nương lưu luyến Trưởng Công chúa đến suốt một đời, cứ coi như cô đang hành thiện tích đức đi, dỗ cho lão nhân gia vui vẻ trong suốt quãng đời còn lại đi."
A Viên cắn môi, cuối cùng là vẫn gật đầu.
Quần áo vừa mới thay xong, trước mắt Minh Đàn sáng ngời trong nháy mắt. Chỉ thấy da thịt của nàng trắng như tuyết, mày liễu xinh đẹp, mắt tựa sao sáng, môi tựa chu sa *, giữa chân mày là một nốt ruồi son được bộ Cung trang hồng đào ánh lên càng thêm kiều diễm. Nàng không khỏi gật đầu, đột nhiên cảm thấy A Viên có hơi quen mắt.
*) Chu sa (hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa): là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Thành phần chính của nó là sulfua thủy ngân (II).
Thời xưa, Trung Hoa là một trong những quốc gia cực kỳ trọng thị xử nữ (nữ giới còn trinh). Nổi tiếng nhất là kỹ thuật kiểm nghiệm trinh tiết mang tên Thủ Cung Sa, trong đó, người ta dùng chu sa để tạo ra một loại dung dịch màu đỏ mà người Trung Hoa bôi lên phía trên cánh tay của người con gái để đánh dấu sự trinh tiết. Theo phương pháp này, họ nuôi thằn lằn trong một cái bình bằng chu sa (màu đỏ). Sau khi cho thằn lằn ăn đủ 7 cân chu sa, họ đem thằn lằn giã nhuyễn rồi bôi lên tay chân hay trên thân thể cô gái (lấy dung dịch này chấm 1 vết tròn màu đỏ lên tay cách vai 1 tấc). Màu đỏ này quanh năm không phai. Chỉ khi nào cô gái chung chăn gối với người đàn ông thì vết màu đỏ này tự nhiên biến mất.
(Nguồn: )
"Minh Đàn cô cô, sao trong Cung Trường An lại có quần áo mà tầm tuổi ta mới mặc được?" A Viên hơi tò mò, nghi ngờ nhìn Minh Đàn.
Minh Đàn lấy lại tinh thần, cười giải thích: "Từ sau khi Trưởng Công chúa chết bệnh, hàng năm Thái Hoàng Thái Hậu đều sẽ làm quần áo cho ngài ấy. Đây là do ta lấy ra rương trong khố phòng, mặc dù thời gian gần đây kiểu dáng này không quá lưu hành, nhưng cũng không có việc gì."
"Sóc Vương phi, Bình Dương quận chúa giá lâm!" Giọng nói cao vút của tên Thái giám vang lên, âm cuối từ từ nâng cao, A Viên đột nhiên nhớ lại cảnh gặp Phó Truyện vào tiết Vạn Thọ nọ.
Nàng xuyên qua tấm bình phong bằng ngọc lưu ly nhìn ra bên ngoài, trong lòng cảm khái: Mới được bao lâu, cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy...
"A Sơ, mau đi thỉnh an lão tổ tông." Kiều Thư, Sóc Vương phi híp mắt cười, khẽ vuốt đầu nữ nhi nhà mình, dịu dàng nói.
"Lão tổ tông, A Sơ tới cùng ngài nói chuyện." Tề Cảnh Sơ bước chân nhỏ “bịch bịch” vui vẻ đi tới bên Thái Hoàng Thái Hậu, đôi mắt cong cong trông đến là đáng yêu.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn đến vui vẻ, vội vàng ôm nha đầu nhỏ này vào lòng: "Con lớn lên càng ngày càng giống cha con."
"không đâu, A Sơ trông giống mẫu thân cơ!" A Sơ bĩu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt phượng gần như giống hệt Phụ vương của bé kia không vui lắm mà chớp chớp mấy cái.
Bên trong phòng lập tức vang lên tiếng nói cười vui vẻ.
"Nặc Nha nhi, mau ra đây nhìn xem, em dâu con mang theo khuê nữ đến đây này." Thái Hoàng Thái Hậu hơi nâng giọng lên, chân của A Viên đằng sau tấm bình phong đột nhiên mềm nhũn.
"Minh Đàn cô cô, có thể, có thể không đi ra ngoài sao?" A Viên vào cung đã được ba năm, chỉ là một Cung nữ nhỏ có địa vị thấp, chức Nữ quan này cũng đều là do may mắn mà có được, từ trước đến nay nàng vốn nhát gan, thấy những Nữ quan, Thái giám có vị phân cao một chút thôi còn sợ đến run lên, đừng nói là Thái Hoàng Thái Hậu, Vương phi, Quận chúa nay còn ở cùng một chỗ để nàng gặp mặt.
"không được." Minh Đàn cười kéo người ra ngoài.
Tên Thái giám truyền lời đã thuật lại tất cả sự việc cho nàng nghe, Kều Thư cũng chỉ là hơi sững sờ, trong nháy mắt liền cười giòn, gọi một tiếng "Hoàng tỷ".
Trái tim A Viên run lên, đầu gối mềm nhũn sắp trực tiếp quỳ trên mặt đất: Chuyện này là thế nào vậy?
Kiều thư vội vàng đi lên đỡ nàng đến bên ghế dựa ngồi xuống, nhỏ giọng an ủi: "không cần phải sợ, cứ coi như là diễn để dỗ cho Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ đi."
A Viên nào dám không đồng ý, chỉ vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Kiều thư cười tủm tỉm, đánh giá nàng, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi híp lại, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kì lại: Tại sao mình nhìn Cung nữ này lại quan mắt như thế nhỉ?