Chương : 1
Em sống trong thế giới thực, rồi gặp được anh nơi cửa phòng số 501 ấy.
Trong khoảnh khắc, em cứ nghĩ đó là ánh mặt trời che đi đôi mắt và tâm trí em.
Bắt đầu từ lúc đó, anh đã mang đến cho em một câu chuyện cổ tích.
Mọi chuyện diễn ra như ánh sáng tươi đẹp từ xung quanh tràn đến, anh đứng trong tầm mắt em.
An Tử Yến! Em gọi tên anh, rồi biết làm gì bây giờ? Lời nói yêu thương dành cho anh nhiều như vậy, em phải nói lời nào trước đây?
— Mạch Đinh —
Vô số lần dùng những ngôn từ cay độc để miêu tả thời gian, nhưng nó vẫn cứ như vậy. Không ngừng trôi đi khinh thường loài người bé nhỏ. Nó thì nhàn nhã trôi qua trước mặt con người, con người thì đang dần thay đổi, tệ thật mà. Chỉ có trẻ con mới mong thời gian trôi qua thật nhanh mà thôi. Mạch Đinh đã không còn bé bỏng gì thì đang nhíu mày suy nghĩ về vấn đề này. Ngồi bên cạnh, cái con người được Mạch Đinh cho là không còn thuốc cứu chữa, đang gục mặt xuống bàn mà ngủ. Buổi sáng Mạch Đinh đã không dễ dàng gì mới lôi được hắn xuống giường, giờ hắn lại còn ngủ trong lớp nữa.
“An Tử Yến, anh có biết xấu hổ không hả?!”. Mạch Đinh rốt cuộc cũng không nhịn được mà phàn nàn An Tử Yến không phù hợp với hình tượng quốc hoa mẫu mực của đất nước. Cho dù hai người đã ở bên nhau một thời gian, nhưng vẫn chưa có nickname gì dành cho nhau.
“Ồn chết đi được”.
“Em mới nói một câu anh đã thấy ồn á? Sắp thực tập rồi, anh phải lo lắng đi chứ!”
“Lo lắng là cảm giác mà những người bị khuyết tật về tinh thần mới cần thôi”.
Mạch Đinh không phục ôm tay: “Em chính là nghiêm túc đối diện với vấn đề nghề nghiệp. Những người già dặn, siêng năng và trung thực như em đây, nói không chừng đến lúc đó sẽ có rất nhiều công ty tranh dành để có được em đấy. Em thật lo lắng cho anh. Đến lúc đó, ngàn vạn lần đừng nản chí mà làm những hành động hủy hoại đời thanh niên a”. Mạnh Đinh dường như có thể đoán được tương lai, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn An Tử Yến. An Tử Yến ngẩng đầu lên, lấy tay chống mặt: “Tranh dành để có được em? Nếu không phải anh miễn cưỡng tiếp nhận em, em đã sớm bị chai bao lượm về bán đồng nát rồi”.
“Em không phải là rác!!”
“Ai nói em là rác?’’
“Chuyện này còn không phải đi”.
“Anh nói rõ ràng em là đồng nát cơ mà”
“Anh…”, khả năng đối đáp của cậu có tiến bộ thế nào cũng không thể qua được An Tử Yến. Mạch Đinh không cam lòng, không cam tâm, mà cũng không có cách gì cả, cậu quay lại chủ đề chính: “Anh định làm gì?”. Câu hỏi vừa được đưa ra vài giây, cậu lại tiếp tục: “Ngàn vạn lần đừng làm nhà văn đó. Anh xem trong mấy cái truyện ma, có rất nhiều nhà văn muốn đến cái chốn hoang vu khỉ ho cò gáy tìm cảm xúc gì gì đó, kết quả là tinh thân không bị phân liệt thì cũng chết rất thảm”.
“Cảm ơn ý kiến quý giá của em”. An Tử Yến trêu.
“Đừng khách sáo, có thể ở trên đường đời giúp đỡ anh thì cũng là điều nên làm mà”, Mạch Đinh không nghe ra ý châm chọc, vẫn tiếp tục: “Em quyết vì Tổ quốc mà cống hiến a”.
“Em biến mất khỏi Tổ quốc chính là sự cống hiến lớn nhất đấy”.
“Anh nghiêm chỉnh một chút đi. Hồi nhỏ em còn muốn làm cảnh sát đó”. Cậu mơ màn nhớ lại bài tập làm văn lúc nhỏ. An Tử Yến mặt mày vô cảm nhìn Mạch Đinh: “Đừng có kéo thấp tỉ lệ phá án của cả nước”.
“Thế làm nhà khoa học”.
“Đừng có làm giảm tốc độ tiến bộ khoa học kĩ thuật của cả nước xuống”.
“Thầy giáo!”
“Đừng làm giảm trình độ giáo dục của đất nước đi”.
“Trong mắt anh, em có còn chút giá trị nào không đấy?”
An Tử Yến quay đầu sang chỗ khác. Mạch Đinh càng thêm tức giận: “Anh quay lại trả lời cho em!”
Đã năm 4 đại học rồi, An Tử Yến vẫn không thay đổi gì mà Mạch Đinh cũng vậy.
Tan học về nhà, Mạch Đinh không kịp chờ đợi mà bay đến trước bàn máy tính. Học kì hai năm 4 là có thể bắt đầu thực tập rồi. Sự tình là do hôm nay trong lớp có một bạn đã tìm được đơn vị thực tập, điều này khiến Mạch Đinh sốt ruột theo. Cậu lướt qua một trang web, càng xem cậu càng thất vọng. Công ty tốt một chút thì đều đòi nhận người có kinh nghiệm, trình độ học vấn cao. Ai đi chiêu mộ đám thực tập sinh gà mờ chứ. Cậu nản chí, ủ rủ đi ra phòng khách, hướng về phía An Tử Yến đang nằm nửa người trên ghế salon đọc sách nói: “Tương lai của em vô cùng xám xịt a”.
“Cần gì nói chuyện anh đã biết?”
“Chính là lúc nào anh cũng nguyền rủ em nên mới hại em ra nông nổi này đấy”. Mạch Đinh đổ trách nhiệm lên An Tử Yến.
“Anh là có lòng tốt cho em nhìn rõ thực tế”.
“Lòng tốt của anh em không chịu nổi”. Mạch Đinh ngồi lên người An Tử Yến, lại tiếp tục buồn khổ. Thỉnh thoảng ức chế nhìn An Tử Yến. Thật là hâm mộ thái độ nhàn nhã của hắn. Không lẽ hắn không sợ nghèo đói mà chết sao? Mà chắc là không rồi. Ở phía sau còn có tiền của bố mẹ đợi hắn gặm cơ mà. Thật đáng xấu hổ. Đây tuyệt đối là lòng ganh tị của Mạch Đinh. Chẳng qua, cậu lại có suy nghĩ khác. Cậu và An Tử Yến đã kết hôn, vậy bố mẹ giàu có của hắn cũng là bố mẹ giàu có của cậu thôi. Quả nhiên là một học sinh xuất sắc.
Suy nghĩ lung tung quá rồi. Mạch Đinh lại bắt đầu cân nhắc về chuyện nghề nghiệp của bản thân. An Tử Yến chuyển ánh mắt đang đọc sách sang khuôn mặt ủ rủ của Mạch Đinh. Hắn ngồi thẳng người, dùng sách che mặt cậu lại: “Chi bằng mỗi ngày anh trả em một tệ, em làm việc cho anh, thế nào?”
“Em trả anh 2 tệ, mỗi ngày anh khen ngợi em, thế nào?!”, Mạch Đinh vặn lại. An Tử Yến không trêu chọc cậu nữa: “Em muốn làm gì?”
“Việc gì cũng được, chỉ cần có thể, miễn là có thể khiến em tỏa sáng là được”.
An Tử Yến thật không muốn nói chuyện với cậu nữa, nhưng hắn vẫn tiếp tục: “Cụ thể hơn xem”.
“Bây giờ thực tâp còn có thể chọn cái gì? Em là muốn nhân lúc trước khi tốt nghiệp tích lũy kinh nghiệm. Xem thử phải như thế nào để nhập vào xã hội. Chờ sau khi tốt nghiệp thì tìm công việc ổn định. Nhưng bây giờ, không có nhiều công việc cho sinh viên thực tập cho lắm”.
“Em cho rằng công việc là thứ có thể mua bán bên ngoài sao? Hôm nay em cần thì người ta sẽ mang đến tận cửa cho em ngay à?”. Lời nói của Mạch Đinh, An Tử Yến cũng hiểu. Cậu là đang sốt ruột, lo lắng không kiếm được việc làm. Cậu suy nghĩ rất nhiều cho tương lai. Không có cách gì có thể bất chấp sống như An Tử Yến được. Bởi đối với Mạch Đinh mà nói, cuộc sống là một chuyện vô cùng nghiêm túc. Tính cách khác nhau cùng tồn tại, âu cũng là chuyện đương nhiên. Có một số người luôn ước mơ tìm được người giống với bản thân họ. Kiểu suy nghĩ này, trừ đi những nguyên nhân có tỉ lệ rất thấp, thì bọn họ ở cạnh bên nhau chính là một chuyện nhàm chán vô vị. Hai người mà cũng chỉ như một người.
“Cơ mà sau này em không tìm được việc làm thì anh phải làm sao?”. Khẩu khí Mạch Đinh không nhỏ. Bởi vì cậu không thể mường tượng được một người thờ ơ với mọi thứ như An Tử Yến lại có thể làm được cái gì. Chỉ có thể dựa vào chính cậu mà chống đỡ ngôi nhà này mà thôi. An Tử Yến vỗ vỗ mặt Mạch Đinh. Cũng chẳng phải hành động thân mật của tình nhân gì. Ngược lại, nó giống vài cái tát của tầng lớp thượng lưu tặng cho đám dân đen như trong phim xã hội đen: “Em có phải quá đề cao bản thân không? Muốn nuôi anh hả? Em có biết anh đắt thế nào không?”. Mạch Đinh muốn phản bác cái lời nói không biết xấu hổ của An Tử Yến. Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn. Có lẽ từ đầu nên đọc nhiều từ điển một chút. Mạch Đinh đã dùng hết mọi ngôn từ trong đầu để miêu tả vẻ đẹp của hắn rồi. Cậu khẽ nhếch miệng, không nhìn ra là cười hay mưu tính chuyện gì. Hai tay Mạch Đinh không kiềm được mà đưa lên, vồ vập ôm lấy An Tử Yến, tình yêu quá nhiều thật dễ khiến cho con người ta khuất phục a. Cậu nói: “Đúng rồi, anh rất là đắt giá”.
“Em làm cái gì vậy? Buông ra”. An Tử Yến mắng.
Trong khoảnh khắc, em cứ nghĩ đó là ánh mặt trời che đi đôi mắt và tâm trí em.
Bắt đầu từ lúc đó, anh đã mang đến cho em một câu chuyện cổ tích.
Mọi chuyện diễn ra như ánh sáng tươi đẹp từ xung quanh tràn đến, anh đứng trong tầm mắt em.
An Tử Yến! Em gọi tên anh, rồi biết làm gì bây giờ? Lời nói yêu thương dành cho anh nhiều như vậy, em phải nói lời nào trước đây?
— Mạch Đinh —
Vô số lần dùng những ngôn từ cay độc để miêu tả thời gian, nhưng nó vẫn cứ như vậy. Không ngừng trôi đi khinh thường loài người bé nhỏ. Nó thì nhàn nhã trôi qua trước mặt con người, con người thì đang dần thay đổi, tệ thật mà. Chỉ có trẻ con mới mong thời gian trôi qua thật nhanh mà thôi. Mạch Đinh đã không còn bé bỏng gì thì đang nhíu mày suy nghĩ về vấn đề này. Ngồi bên cạnh, cái con người được Mạch Đinh cho là không còn thuốc cứu chữa, đang gục mặt xuống bàn mà ngủ. Buổi sáng Mạch Đinh đã không dễ dàng gì mới lôi được hắn xuống giường, giờ hắn lại còn ngủ trong lớp nữa.
“An Tử Yến, anh có biết xấu hổ không hả?!”. Mạch Đinh rốt cuộc cũng không nhịn được mà phàn nàn An Tử Yến không phù hợp với hình tượng quốc hoa mẫu mực của đất nước. Cho dù hai người đã ở bên nhau một thời gian, nhưng vẫn chưa có nickname gì dành cho nhau.
“Ồn chết đi được”.
“Em mới nói một câu anh đã thấy ồn á? Sắp thực tập rồi, anh phải lo lắng đi chứ!”
“Lo lắng là cảm giác mà những người bị khuyết tật về tinh thần mới cần thôi”.
Mạch Đinh không phục ôm tay: “Em chính là nghiêm túc đối diện với vấn đề nghề nghiệp. Những người già dặn, siêng năng và trung thực như em đây, nói không chừng đến lúc đó sẽ có rất nhiều công ty tranh dành để có được em đấy. Em thật lo lắng cho anh. Đến lúc đó, ngàn vạn lần đừng nản chí mà làm những hành động hủy hoại đời thanh niên a”. Mạnh Đinh dường như có thể đoán được tương lai, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn An Tử Yến. An Tử Yến ngẩng đầu lên, lấy tay chống mặt: “Tranh dành để có được em? Nếu không phải anh miễn cưỡng tiếp nhận em, em đã sớm bị chai bao lượm về bán đồng nát rồi”.
“Em không phải là rác!!”
“Ai nói em là rác?’’
“Chuyện này còn không phải đi”.
“Anh nói rõ ràng em là đồng nát cơ mà”
“Anh…”, khả năng đối đáp của cậu có tiến bộ thế nào cũng không thể qua được An Tử Yến. Mạch Đinh không cam lòng, không cam tâm, mà cũng không có cách gì cả, cậu quay lại chủ đề chính: “Anh định làm gì?”. Câu hỏi vừa được đưa ra vài giây, cậu lại tiếp tục: “Ngàn vạn lần đừng làm nhà văn đó. Anh xem trong mấy cái truyện ma, có rất nhiều nhà văn muốn đến cái chốn hoang vu khỉ ho cò gáy tìm cảm xúc gì gì đó, kết quả là tinh thân không bị phân liệt thì cũng chết rất thảm”.
“Cảm ơn ý kiến quý giá của em”. An Tử Yến trêu.
“Đừng khách sáo, có thể ở trên đường đời giúp đỡ anh thì cũng là điều nên làm mà”, Mạch Đinh không nghe ra ý châm chọc, vẫn tiếp tục: “Em quyết vì Tổ quốc mà cống hiến a”.
“Em biến mất khỏi Tổ quốc chính là sự cống hiến lớn nhất đấy”.
“Anh nghiêm chỉnh một chút đi. Hồi nhỏ em còn muốn làm cảnh sát đó”. Cậu mơ màn nhớ lại bài tập làm văn lúc nhỏ. An Tử Yến mặt mày vô cảm nhìn Mạch Đinh: “Đừng có kéo thấp tỉ lệ phá án của cả nước”.
“Thế làm nhà khoa học”.
“Đừng có làm giảm tốc độ tiến bộ khoa học kĩ thuật của cả nước xuống”.
“Thầy giáo!”
“Đừng làm giảm trình độ giáo dục của đất nước đi”.
“Trong mắt anh, em có còn chút giá trị nào không đấy?”
An Tử Yến quay đầu sang chỗ khác. Mạch Đinh càng thêm tức giận: “Anh quay lại trả lời cho em!”
Đã năm 4 đại học rồi, An Tử Yến vẫn không thay đổi gì mà Mạch Đinh cũng vậy.
Tan học về nhà, Mạch Đinh không kịp chờ đợi mà bay đến trước bàn máy tính. Học kì hai năm 4 là có thể bắt đầu thực tập rồi. Sự tình là do hôm nay trong lớp có một bạn đã tìm được đơn vị thực tập, điều này khiến Mạch Đinh sốt ruột theo. Cậu lướt qua một trang web, càng xem cậu càng thất vọng. Công ty tốt một chút thì đều đòi nhận người có kinh nghiệm, trình độ học vấn cao. Ai đi chiêu mộ đám thực tập sinh gà mờ chứ. Cậu nản chí, ủ rủ đi ra phòng khách, hướng về phía An Tử Yến đang nằm nửa người trên ghế salon đọc sách nói: “Tương lai của em vô cùng xám xịt a”.
“Cần gì nói chuyện anh đã biết?”
“Chính là lúc nào anh cũng nguyền rủ em nên mới hại em ra nông nổi này đấy”. Mạch Đinh đổ trách nhiệm lên An Tử Yến.
“Anh là có lòng tốt cho em nhìn rõ thực tế”.
“Lòng tốt của anh em không chịu nổi”. Mạch Đinh ngồi lên người An Tử Yến, lại tiếp tục buồn khổ. Thỉnh thoảng ức chế nhìn An Tử Yến. Thật là hâm mộ thái độ nhàn nhã của hắn. Không lẽ hắn không sợ nghèo đói mà chết sao? Mà chắc là không rồi. Ở phía sau còn có tiền của bố mẹ đợi hắn gặm cơ mà. Thật đáng xấu hổ. Đây tuyệt đối là lòng ganh tị của Mạch Đinh. Chẳng qua, cậu lại có suy nghĩ khác. Cậu và An Tử Yến đã kết hôn, vậy bố mẹ giàu có của hắn cũng là bố mẹ giàu có của cậu thôi. Quả nhiên là một học sinh xuất sắc.
Suy nghĩ lung tung quá rồi. Mạch Đinh lại bắt đầu cân nhắc về chuyện nghề nghiệp của bản thân. An Tử Yến chuyển ánh mắt đang đọc sách sang khuôn mặt ủ rủ của Mạch Đinh. Hắn ngồi thẳng người, dùng sách che mặt cậu lại: “Chi bằng mỗi ngày anh trả em một tệ, em làm việc cho anh, thế nào?”
“Em trả anh 2 tệ, mỗi ngày anh khen ngợi em, thế nào?!”, Mạch Đinh vặn lại. An Tử Yến không trêu chọc cậu nữa: “Em muốn làm gì?”
“Việc gì cũng được, chỉ cần có thể, miễn là có thể khiến em tỏa sáng là được”.
An Tử Yến thật không muốn nói chuyện với cậu nữa, nhưng hắn vẫn tiếp tục: “Cụ thể hơn xem”.
“Bây giờ thực tâp còn có thể chọn cái gì? Em là muốn nhân lúc trước khi tốt nghiệp tích lũy kinh nghiệm. Xem thử phải như thế nào để nhập vào xã hội. Chờ sau khi tốt nghiệp thì tìm công việc ổn định. Nhưng bây giờ, không có nhiều công việc cho sinh viên thực tập cho lắm”.
“Em cho rằng công việc là thứ có thể mua bán bên ngoài sao? Hôm nay em cần thì người ta sẽ mang đến tận cửa cho em ngay à?”. Lời nói của Mạch Đinh, An Tử Yến cũng hiểu. Cậu là đang sốt ruột, lo lắng không kiếm được việc làm. Cậu suy nghĩ rất nhiều cho tương lai. Không có cách gì có thể bất chấp sống như An Tử Yến được. Bởi đối với Mạch Đinh mà nói, cuộc sống là một chuyện vô cùng nghiêm túc. Tính cách khác nhau cùng tồn tại, âu cũng là chuyện đương nhiên. Có một số người luôn ước mơ tìm được người giống với bản thân họ. Kiểu suy nghĩ này, trừ đi những nguyên nhân có tỉ lệ rất thấp, thì bọn họ ở cạnh bên nhau chính là một chuyện nhàm chán vô vị. Hai người mà cũng chỉ như một người.
“Cơ mà sau này em không tìm được việc làm thì anh phải làm sao?”. Khẩu khí Mạch Đinh không nhỏ. Bởi vì cậu không thể mường tượng được một người thờ ơ với mọi thứ như An Tử Yến lại có thể làm được cái gì. Chỉ có thể dựa vào chính cậu mà chống đỡ ngôi nhà này mà thôi. An Tử Yến vỗ vỗ mặt Mạch Đinh. Cũng chẳng phải hành động thân mật của tình nhân gì. Ngược lại, nó giống vài cái tát của tầng lớp thượng lưu tặng cho đám dân đen như trong phim xã hội đen: “Em có phải quá đề cao bản thân không? Muốn nuôi anh hả? Em có biết anh đắt thế nào không?”. Mạch Đinh muốn phản bác cái lời nói không biết xấu hổ của An Tử Yến. Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn. Có lẽ từ đầu nên đọc nhiều từ điển một chút. Mạch Đinh đã dùng hết mọi ngôn từ trong đầu để miêu tả vẻ đẹp của hắn rồi. Cậu khẽ nhếch miệng, không nhìn ra là cười hay mưu tính chuyện gì. Hai tay Mạch Đinh không kiềm được mà đưa lên, vồ vập ôm lấy An Tử Yến, tình yêu quá nhiều thật dễ khiến cho con người ta khuất phục a. Cậu nói: “Đúng rồi, anh rất là đắt giá”.
“Em làm cái gì vậy? Buông ra”. An Tử Yến mắng.