Chương : 42
Có đôi khi muốn nói: Anh mà không yêu thương tôi, tôi sẽ trở nên xấu xa. Biến thành một đứa nhóc ngỗ ngược, đi khắp nơi gây phiền phức cho anh. Vậy nên để tránh mệt mỏi, anh phải yêu thương tôi nhiều vào.
Uy hiếp nhưng nghe cũng giống làm nũng. Chung lại là cậu đang làm nũng đó.
Trong nhà, Mạch Đinh thở dài, quay về phía An Tử Yến đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon xem ti vi mà chỉ chỉ chõ chõ: “Thật vất vả mới thể hiện được trên công ty. Anh lại tự ý cho phép nghỉ. Vốn có thể một bước lên tiên, anh lại đi lùi mấy bước. Anh muốn em phải nói thế nào đây? Anh nghỉ thì không sao. Chả phải lo lắng gì. Cứ việc ngao du hạ thủy giết thời gian. Còn những người khác càng không cần phải nghỉ. Chỉ biết mỗi việc cười nhạo em. Phải để cho bọn họ cày trâu cày ngựa liều mạng làm việc chứ”. Hiển nhiên cậu thể hiện thái độ là vợ của sếp. An Tử Yến tăng âm lượng ti vi, Mạch Đinh lại nhỏ giọng xuống.
“Công ty không phải là trường học, quy định đã rõ ràng rồi. Anh cứ tiếp tục như vậy chắc chắn cấp trên sẽ không thích anh đâu”. Nhìn lại thì hình như cấp dưới đang dạy dỗ cấp trên rồi.
“Em còn như vậy, cấp trên cũng không thích em đâu”.
“Đàng hoàng coi, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đó. Đôi khi anh cũng nên nghe ý kiến của em đi. Nếu không em đem cái hình tượng lười biếng của anh ở nhà lan truyền ra bên ngoài đó”. Lời uy hiếp của cậu không tạo cảm giác đau mà chỉ nhột nhột sơ sơ rồi tiêu tan trong không khí. Mạch Đinh cảm thấy sự tồn của cậu trong căn nhà này ngày một bị lu mờ. Kiểu như đến ti vi cậu cũng không bằng. Lúc cậu muốn tắt ti vi thì An Tử Yến lên tiếng: “Lúc anh không vui thì anh liền muốn sa thải người nào đó”.
“Anh, anh, anh uy hiếp em? Không phải nói công ty và công ty, ở nhà là ở nhà sao?”
“Anh muốn sao thì nó sẽ như thế”.
“Anh không nói lý lẽ mà”. Mạch Đinh chống nạnh: “Nghỉ ngơi thì chúng ta ra ngoài cho thoáng đi”.
“Không muốn ra”.
“Thật phải để cho mấy fan hâm mộ nữ trong công ty thấy được bộ mặt thật sự của anh. Con trẻ phải có ý hướng ngoại, ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, thả lỏng tinh thần chứ”.
“Anh không có cái tinh thần gì cần phải thả lỏng cả. Không như ai kia, áp lực lớn thì khóc cha gọi mẹ. Còn bị dọa đến mức bất tỉnh”. Chuyện mất mặt mà bị người khác nói mãi thì sẽ càng thấy khó chịu. Cái miệng rộng của Bạch Tiểu Tư. Quả nhiên tình cảm đối chồng cũ tốt hơn hẳn.
“Em là quá mệt mỏi thôi. Ai mới vào mà thích ứng được. Lại còn mù mờ luống cuống nữa. Mỗi người đều sẽ trải qua giai đoạn trưởng thành. Nếu không gặp những chuyện như vậy thì em cũng không trưởng thành lên một chút rồi. Lần sau em nghĩ sẽ thoải mái tiếp nhận hơn”. Cậu học hỏi cách nói của Bạch Tiểu Tư, nhân tiện thêm vào chút văn thơ.
“Tự nhiên muốn đánh em”. An Tử Yến không chỉ là muốn, hắn đã cho Mạch Đinh một cước rồi: “Anh xem lần sau em có bị dọa đến mức chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc không”. Hình tượng thanh viên văn thơ của Mạch Đinh bị phá vỡ. Cậu giả vờ hờn dỗi nằm ra ghế salon: “Sẽ không đâu. Được rồi. Ai cũng đổ lỗi cho em. Em thấy cái nhà này kiểu gì cũng dẹp. Anh nói em đứng lên em cũng không đứng đâu”.
“Anh sẽ đưa em đến chỗ này”.
Mạch Đinh ngồi dậy: “Thật không?”
“Đương nhiên là không rồi”.
“Anh hết chuyện hả?”, cậu lại nằm xuống ghế. Quay mặt vào trong không nhìn An Tử Yến nữa. Hắn có nói cái gì cậu thề cũng không để ý. Cậu nghe được tiếng động vang lên từ phía sau lưng, rồi tiếp đó là tiếng mở cửa: “Không đi thì em cứ ở đó”.
“Đợi em chút”, cậu lật người, hưng phấn hỏi: “Chúng ta đi đâu? Có cần mang theo gì không?”
“Không cần”.
“Còn tiền? Để phòng ngừa chứ. Không phải đi siêu thị mua gì hả?”
An Tử Yến không trả lời. Hắn cầm túi lên, giả bộ đem theo một ít đồ rồi đi xuống cầu thang: “Em nhanh lên một chút. Anh xuống trước đợi. Nhất định phải nhanh lên đó”. An Tử Yến nhìn khuôn mặt hớn hở của Mạch Đinh, hắn nhớ lại trước kia, Mạch Đinh đứng trên lầu vẫy tay chào hắn đi học, thật sự rất giống nhau. An Tử Yến có cảm giác, Mạch Đinh như con trai mình.
Cuối cùng, xe dừng lại ở nơi không xa lạ với Mạch Đinh. Nhưng cũng không quen thuộc mấy. Cậu quên rằng đã lâu rồi cậu chưa đến đây. Đây là nơi có muốn quên cũng không được. Trong căn phòng nhỏ của ông nội An, Mạch Đinh đã cùng trải qua sinh nhật lần đầu tiên với An Tử Yến. Căn nhà thoạt nhìn có hơi cũ kĩ. Đồ đạc bên trong cũng đã đóng bụi. Mạch Đinh nâng nắp đậy phím đàn piano. Đưa từng ngón tay chạm lên phím đàn. Âm thanh dường như đã có chút kì lạ rồi.
Cậu không nhớ rõ kể từ khi tốt nghiệp, An Tử Yến đã không đánh piano bao lâu. Bản thân cậu đã bao lâu chưa xem một bộ phim viễn tưởng rồi. Mạch Đinh xăn tay áo cùng ống quần: “Được rồi, triển thôi”. Cậu bắt đầu vệ sinh khắp mọi ngóch ngách trong nhà. Cậu phát hiện trong góc tủ có một cuốn album. Mạch Đinh tò mò mở ra xem. Tất cả đều là hình thời trẻ của ông nội An: “Không phải chứ. Ông nội lúc còn trẻ đẹp trai quá đi”.
An Tử Yến đi đến phía sau Mạch Đinh, cũng nhìn vào album. Mạch Đinh chỉ vào một người con gái xinh đẹp trong một tấm hình đen trắng: “Là bà nội hả? Em cảm thấy đôi mắt của anh rất giống nội”.
“Vậy sao?”
“Ừ. Ánh mắt rất đẹp”. Mạch Đinh khẳng định trả lời. An Tử Yến dùng chân đá nhẹ vào mông Mạch Đinh đang ngồi dưới đất: “Không phải em đang dọn dẹp sao?”
“Làm ngay đâu. Cần gì đá em chứ! Chúng ta mang cuốn album này về đi. Vật quý giá thế này mà mất thì tiếc lắm”.
“Để đây đi, ông nội muốn để đây”.
Mạch Đinh không nói gì nữa, chỉ gật đầu một cái. Cẩn thận cất cuốn album vào vị trí. Cậu đứng lên tìm được một cái khăn lau, chạy đến bên hồ múc đầy nước vào thùng. Mở rèm cửa ra. Trong nháy mắt, ánh sáng mặt trời đã làm cho toàn bộ ngôi nhà bừng sáng. Mạch Đinh chăm chỉ lau chùi mọi thứ. Thỉnh thoảng bên tai còn nghe thấy tiếng đàn piano. Là An Tử Yến đang chơi nó.
Ở đây, thật dễ quên đi hết thảy mọi chuyện. Tựa như một ngồi nhà trong quyển truyện cổ tích ma thuật. Đem công việc, thế tục, tất cả mọi thứ khác nữa ra bên ngoài.
Uy hiếp nhưng nghe cũng giống làm nũng. Chung lại là cậu đang làm nũng đó.
Trong nhà, Mạch Đinh thở dài, quay về phía An Tử Yến đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon xem ti vi mà chỉ chỉ chõ chõ: “Thật vất vả mới thể hiện được trên công ty. Anh lại tự ý cho phép nghỉ. Vốn có thể một bước lên tiên, anh lại đi lùi mấy bước. Anh muốn em phải nói thế nào đây? Anh nghỉ thì không sao. Chả phải lo lắng gì. Cứ việc ngao du hạ thủy giết thời gian. Còn những người khác càng không cần phải nghỉ. Chỉ biết mỗi việc cười nhạo em. Phải để cho bọn họ cày trâu cày ngựa liều mạng làm việc chứ”. Hiển nhiên cậu thể hiện thái độ là vợ của sếp. An Tử Yến tăng âm lượng ti vi, Mạch Đinh lại nhỏ giọng xuống.
“Công ty không phải là trường học, quy định đã rõ ràng rồi. Anh cứ tiếp tục như vậy chắc chắn cấp trên sẽ không thích anh đâu”. Nhìn lại thì hình như cấp dưới đang dạy dỗ cấp trên rồi.
“Em còn như vậy, cấp trên cũng không thích em đâu”.
“Đàng hoàng coi, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đó. Đôi khi anh cũng nên nghe ý kiến của em đi. Nếu không em đem cái hình tượng lười biếng của anh ở nhà lan truyền ra bên ngoài đó”. Lời uy hiếp của cậu không tạo cảm giác đau mà chỉ nhột nhột sơ sơ rồi tiêu tan trong không khí. Mạch Đinh cảm thấy sự tồn của cậu trong căn nhà này ngày một bị lu mờ. Kiểu như đến ti vi cậu cũng không bằng. Lúc cậu muốn tắt ti vi thì An Tử Yến lên tiếng: “Lúc anh không vui thì anh liền muốn sa thải người nào đó”.
“Anh, anh, anh uy hiếp em? Không phải nói công ty và công ty, ở nhà là ở nhà sao?”
“Anh muốn sao thì nó sẽ như thế”.
“Anh không nói lý lẽ mà”. Mạch Đinh chống nạnh: “Nghỉ ngơi thì chúng ta ra ngoài cho thoáng đi”.
“Không muốn ra”.
“Thật phải để cho mấy fan hâm mộ nữ trong công ty thấy được bộ mặt thật sự của anh. Con trẻ phải có ý hướng ngoại, ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, thả lỏng tinh thần chứ”.
“Anh không có cái tinh thần gì cần phải thả lỏng cả. Không như ai kia, áp lực lớn thì khóc cha gọi mẹ. Còn bị dọa đến mức bất tỉnh”. Chuyện mất mặt mà bị người khác nói mãi thì sẽ càng thấy khó chịu. Cái miệng rộng của Bạch Tiểu Tư. Quả nhiên tình cảm đối chồng cũ tốt hơn hẳn.
“Em là quá mệt mỏi thôi. Ai mới vào mà thích ứng được. Lại còn mù mờ luống cuống nữa. Mỗi người đều sẽ trải qua giai đoạn trưởng thành. Nếu không gặp những chuyện như vậy thì em cũng không trưởng thành lên một chút rồi. Lần sau em nghĩ sẽ thoải mái tiếp nhận hơn”. Cậu học hỏi cách nói của Bạch Tiểu Tư, nhân tiện thêm vào chút văn thơ.
“Tự nhiên muốn đánh em”. An Tử Yến không chỉ là muốn, hắn đã cho Mạch Đinh một cước rồi: “Anh xem lần sau em có bị dọa đến mức chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc không”. Hình tượng thanh viên văn thơ của Mạch Đinh bị phá vỡ. Cậu giả vờ hờn dỗi nằm ra ghế salon: “Sẽ không đâu. Được rồi. Ai cũng đổ lỗi cho em. Em thấy cái nhà này kiểu gì cũng dẹp. Anh nói em đứng lên em cũng không đứng đâu”.
“Anh sẽ đưa em đến chỗ này”.
Mạch Đinh ngồi dậy: “Thật không?”
“Đương nhiên là không rồi”.
“Anh hết chuyện hả?”, cậu lại nằm xuống ghế. Quay mặt vào trong không nhìn An Tử Yến nữa. Hắn có nói cái gì cậu thề cũng không để ý. Cậu nghe được tiếng động vang lên từ phía sau lưng, rồi tiếp đó là tiếng mở cửa: “Không đi thì em cứ ở đó”.
“Đợi em chút”, cậu lật người, hưng phấn hỏi: “Chúng ta đi đâu? Có cần mang theo gì không?”
“Không cần”.
“Còn tiền? Để phòng ngừa chứ. Không phải đi siêu thị mua gì hả?”
An Tử Yến không trả lời. Hắn cầm túi lên, giả bộ đem theo một ít đồ rồi đi xuống cầu thang: “Em nhanh lên một chút. Anh xuống trước đợi. Nhất định phải nhanh lên đó”. An Tử Yến nhìn khuôn mặt hớn hở của Mạch Đinh, hắn nhớ lại trước kia, Mạch Đinh đứng trên lầu vẫy tay chào hắn đi học, thật sự rất giống nhau. An Tử Yến có cảm giác, Mạch Đinh như con trai mình.
Cuối cùng, xe dừng lại ở nơi không xa lạ với Mạch Đinh. Nhưng cũng không quen thuộc mấy. Cậu quên rằng đã lâu rồi cậu chưa đến đây. Đây là nơi có muốn quên cũng không được. Trong căn phòng nhỏ của ông nội An, Mạch Đinh đã cùng trải qua sinh nhật lần đầu tiên với An Tử Yến. Căn nhà thoạt nhìn có hơi cũ kĩ. Đồ đạc bên trong cũng đã đóng bụi. Mạch Đinh nâng nắp đậy phím đàn piano. Đưa từng ngón tay chạm lên phím đàn. Âm thanh dường như đã có chút kì lạ rồi.
Cậu không nhớ rõ kể từ khi tốt nghiệp, An Tử Yến đã không đánh piano bao lâu. Bản thân cậu đã bao lâu chưa xem một bộ phim viễn tưởng rồi. Mạch Đinh xăn tay áo cùng ống quần: “Được rồi, triển thôi”. Cậu bắt đầu vệ sinh khắp mọi ngóch ngách trong nhà. Cậu phát hiện trong góc tủ có một cuốn album. Mạch Đinh tò mò mở ra xem. Tất cả đều là hình thời trẻ của ông nội An: “Không phải chứ. Ông nội lúc còn trẻ đẹp trai quá đi”.
An Tử Yến đi đến phía sau Mạch Đinh, cũng nhìn vào album. Mạch Đinh chỉ vào một người con gái xinh đẹp trong một tấm hình đen trắng: “Là bà nội hả? Em cảm thấy đôi mắt của anh rất giống nội”.
“Vậy sao?”
“Ừ. Ánh mắt rất đẹp”. Mạch Đinh khẳng định trả lời. An Tử Yến dùng chân đá nhẹ vào mông Mạch Đinh đang ngồi dưới đất: “Không phải em đang dọn dẹp sao?”
“Làm ngay đâu. Cần gì đá em chứ! Chúng ta mang cuốn album này về đi. Vật quý giá thế này mà mất thì tiếc lắm”.
“Để đây đi, ông nội muốn để đây”.
Mạch Đinh không nói gì nữa, chỉ gật đầu một cái. Cẩn thận cất cuốn album vào vị trí. Cậu đứng lên tìm được một cái khăn lau, chạy đến bên hồ múc đầy nước vào thùng. Mở rèm cửa ra. Trong nháy mắt, ánh sáng mặt trời đã làm cho toàn bộ ngôi nhà bừng sáng. Mạch Đinh chăm chỉ lau chùi mọi thứ. Thỉnh thoảng bên tai còn nghe thấy tiếng đàn piano. Là An Tử Yến đang chơi nó.
Ở đây, thật dễ quên đi hết thảy mọi chuyện. Tựa như một ngồi nhà trong quyển truyện cổ tích ma thuật. Đem công việc, thế tục, tất cả mọi thứ khác nữa ra bên ngoài.