Chương 3: Tại sao lại bất công như vậy?
Sau khi dùng vài chiêu trò để biết số phòng kia, cả Minh Anh và Khánh Ngân liền vội chạy đến phòng đó.
Đứng trước cửa phòng, tay Minh Anh siết chặt lại. Tiếp tân chỉ cho xem số phòng, còn lại không nói thêm gì nữa. Ngân nhìn cánh cửa đóng chặt có chút ái ngại: "Chúng ta làm sao để vào được bây giờ?"
"Đạp cửa vào." Minh Anh vừa mở miệng liền cởi giày cao gót vứt sang một bên. Khánh Ngân bên cạnh nhìn đứa bạn âm thầm nuốt nước bọt.
Minh Anh lúc này lùi ra sau, dùng toàn bộ sức lực chạy lại đạp cửa nhưng không được, cả người cô bật ngược lại, cánh cửa vẫn đóng chặt.
"Có được không?" Khánh Ngân nhìn vậy có chút lo lắng hỏi.
Minh Anh không nói gì, tiếp tục lùi ra phía sau, lấy đà chạy lại.
"Rầm!" cánh cửa bị bật tung, Minh Anh tí thì trượt chân ngã. Vừa bước chân vào, bên trong liền phát ra những âm thanh đầy ái muội.
"Ư.. Ưm.. A.. Chậm chút.. Tên đáng ghét nhà anh.. Ư.. A.."
Gương mặt Minh Anh bỗng chốc sững sờ, móng tay ghim vào lòng bàn tay. Móng tay cắm sâu vào da thịt, lòng bàn tay cô trở nên đỏ ửng. Bàn tay truyền đến cơn đau đớn, nhưng mà đối với cô hiện tại nỗi đau đó không bằng nỗi đau trong tim cô hiện tại. Đau.. Đau đến xé lòng..
Khánh Ngân nghe thấy vậy gương mặt cũng bỗng chốc đỏ bừng. Đối với những cô gái chưa từng trải qua chuyện nam nữ thế này, muốn giữ tâm trạng thản nhiên cũng khó.
Có lẽ hai người bên trong đang chuyên tâm quá nên cũng không nhận ra tiếng động lớn bên ngoài. Minh Anh nhìn đống quần áo trên sàn nhà, run chân mà bước vào trong.
Cánh cửa phòng ngủ cũng không được khóa, bên trong đèn sáng trưng, càng lại gần, tiếng động ái muội càng rõ, từng tiếng như từng mũi dao khắc sâu vào tim Minh Anh.
"Tiểu yêu tinh.. Đáng chết.. Sao em lại quyến rũ như vậy.. A.."
Minh Anh đứng trước cửa phòng, gương mặt bình tĩnh đến lạ, bàn tay run run đẩy cửa phòng ngủ ra. Bên trong là hai thân thể trần truồng đang cuốn lấy nhau, hình ảnh rất ám muội.
Minh Anh đờ đẫn đứng đó mà nhìn hai người họ. Khánh Ngân thì bình tĩnh hơn cô, nhanh chóng chụp ảnh lại.
Hai người trên giường đang quấn lấy nhau dường như cảm thấy có điều gì lạ liền quay đầu, ngay sau đó liền..
"Aaaaa.."
Hà My bỗng chốc hoảng sợ, Gia Bảo cũng bị giật mình, vội vàng đem chăn chùm kín hai người lại. Ánh mắt nhìn Minh Anh bỗng chốc trở nên hoảng hốt.
"Minh.. Minh Anh.. Em nghe anh giải thích."
Nhìn người đàn ông mình yêu say đắm đang luống cuống ở trên giường, cũng bắt gặp cái ánh mắt một phần sợ hãi một phần hả dạ của Hà My, Minh Anh đứng đó bỗng cười đầy giễu cợt: "Khốn nạn!"
Nói xong cô quay đầu, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt. Dường như bao nhiêu can đảm để đánh người vừa nãy liền biến mất. Nhìn thấy tình cảnh kia, can đảm của cô liền tiêu tan sạch, thay vào đó là sự chua xót.
Đã nghĩ tới mức này, nhưng không ngờ nó lại đau tới vậy.
Gia Bảo thấy tình cảnh không ổn vội mặc áo tắm vào người rồi chạy theo Minh Anh.
Hà My ngồi đó cũng chả ngăn cản, khóe miệng khẽ nhếch.
Mày thua rồi Minh Anh, anh ấy vẫn sẽ là của tao thôi!
Để ý tới Minh Anh thôi nhưng cô ta quên mất còn một người khác. Vừa thấy trên tay Khánh Ngân có một chiếc điện thoại mặt liền tái nhợt..
"Minh Anh, Minh Anh, em nghe anh giải thích đã." Gia Bảo vội vã mặc lại chiếc áo choàng tắm chạy theo Minh Anh. Đêm khuya, hành lang khách sạn vắng người, nên tiếng nói chuyện phát ra càng vang động.
"Minh Anh, nghe anh.."
"Bốp!" ở thời điểm Gia Bảo vừa cầm được tay Minh Anh, kéo người cô lại, liền bị cô ban cho một cái tát. Anh ta đứng đó yên đó, phút chốc bị giật mình, phía má truyền đến cơn đau rát.
Nhìn người đàn ông trong bộ dạng này, Minh Anh tự giễu trong lòng, cười nhạt: "Anh lại muốn giải thích? Là chuyện vừa rồi không như tôi nghĩ đâu, anh với cô ta đang hàn huyên tâm sự gì đó à."
"Không.. Anh.."
"Anh câm miệng đi, tôi không muốn nghe những lời kinh tởm phát ra từ miệng anh."
Gia Bảo đứng đó, im lặng, bàn tay siết chặt lại.
Minh Anh hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, nhìn về phía ngón áp út.
Từng coi trọng cái nhẫn này như vậy. Yêu càng sâu đậm, bị tổn thương sẽ càng thấy đau đớn. Khoảnh khắc anh ta cầu hôn cô, cô vui mừng khôn xiết, hạnh phúc vô cùng. Coi nó như bảo vật vậy, như mình chứng cho tình yêu sau bao năm. Kết quả, hết thảy chỉ là sự giả tạo. Bây giờ thì.. Nó chẳng khác gì các gai trong mắt cô cả.
Minh Anh rút chiếc nhẫn từ tay ra, ném thẳng vào người Bảo. Chiếc nhẫn sau đó rớt xuống sàn, trong không gian im lặng vang lên tiếng vang thanh thúy.
Gia Bảo bị hành động này của cô làm cho bất ngờ, ngẩng đầu đồng thời chạm tới ánh mắt của cô.
"Chia tay đi, chúng ta chính thức kết thúc từ đây."
"Nhớ kỹ, là tôi đá anh, không phải anh đá tôi."
Xong cô quay người bỏ đi. Không thèm quan tâm phản ứng của Gia Bảo ra sao, đi thẳng về phía trước. Gia Bảo thấy cô bỏ đi, liền chạy theo, nhưng vừa đi được vài bước, liền bị Khánh Ngân ở phía sau ngăn cản. Ánh mắt của cô tràn đầy sự coi thường và khinh bỉ, bực bội nói: "Đồ khốn nạn. Anh với Minh Anh chia tay rồi, đừng có mà làm phiền nhau nữa."
Nói xong cô vội vàng chạy theo Minh Anh. Gia Bảo đứng đằng sau, nhìn bóng lưng khuất dần phía hành lang. Tay chạm vào bên má vẫn còn bỏng rát, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười trào phúng.
Khánh Ngân chạy ra tháng máy, đúng lúc thấy Minh Anh đang ngồi xổm bên trong, mặt chôn sâu xuống, hai tay ôm chặt chân.
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Ngân chua xót cực điểm.
Cô và Minh Anh cũng quen nhau đã bảy năm. Thời gian có vẻ không dài nhưng hai người rất thân thiết. Chuyện gì của bản thân đều chia sẻ cho nhau tất. Sống chung cành lâu, tình cảm hai người càng sâu nặng, coi nhau như người thân trong gia đình. Vậy nên nhìn đứa bạn mình tâm trạng như vậy, trong lòng Khánh Ngân càng thêm thương đứa bạn này.
Khánh Ngân hiểu, Minh Anh là người trọng tình cảm, bởi vì bản thân không nhận đủ tình cảm gia đình vốn có. Mọi người cô yêu thương đều được quý trọng, vậy mà người cô yêu nhất, tin tưởng nhất, lại bán đứng cô, bắt cá hai tay, coi cô như trò đùa. Đó là một sự thật không thể nào mà chấp nhận được.
Khánh Ngân đi vào trong, nhấn tầng một, đi lại khẽ vỗ vai Minh Anh.
"Cứ khóc đi, giải tỏa hết cảm xúc đi."
Minh Anh hai tay siết chặt lấy thân mình, bắt đầu từng tiếng thút thít nho nhỏ. Khánh Ngân bên cạnh khẽ vỗ vai cô, không nói gì.
"Tại sao, tại sao lại đau như vậy chứ? Tao đã nghĩ sẽ phải đánh cho anh ta một trận, nhưng khoảnh khắc đó, nhìn thấy cảnh đó, tao không làm gì được cả."
Khánh Ngân thở dài, vỗ vai Minh Anh an ủi: "Coi như tránh được kẻ cặn bã, đó là một sự may mắn đó."
Không đau trước thì cũng sẽ phải đau sau. Đau trước, đó là một sự may mắn, vẫn chưa dính phải tổn thương quá nặng nề, vẫn có thể làm lại từ đầu.
* * *
Hoàng Anh cả người mệt mỏi đi vào trong nhà, đèn cũng chả buồn bật mà đi thẳng vào phòng ngủ, cả người sau đó ngã nhào vào chiếc giường mềm mại, toàn thân đau nhức, nhưng nỗi đau không bằng nỗi đau trong tim anh.
"Anh nghĩ xem, chúng ta ở bên nhau liệu có tương lai hay không, những thứ em cần anh đều không có, và anh ấy thì lại có tất cả."
"Thời gian qua em thật sự quá mệt mỏi rồi, chúng ta chẳng thể nào tiếp tục được nữa đâu."
"Chỉ tình cảm thôi, không đủ đâu, chúng ta sống tiếp như thế nào nếu mà không có tiền được, cả sự nghiệp phía trước của em sẽ ra sao?"
* * *
"Em chê anh không có tiền, không có tiền đồ, không có đủ danh vọng cho em sao?"
"Đấy là tự anh nói thế, em không nói."
* * *
"Tiền bạc, danh vọng quan trọng đến thế sao, vậy bốn năm qua của chúng ta là thế nào."
"Hãy coi như là sự sai lầm của thanh xuân mỗi người đi."
"Đừng níu kéo nhau nữa, sau này cũng đừng gặp nhau nữa, nếu gặp nhau ngoài đường, hãy coi như chưa từng quen biết đi."
* * *
"Anh nói thế thì em cũng nói thẳng, anh xem xem, ánh mắt của người nhìn anh như thế nào, đều là một sự coi thường, khinh bỉ. Có một ai tôn trọng anh không, chả ai cả, đến người thân gia đình anh cũng không tôn trọng, anh nghĩ ai có thể tôn trọng anh. Dòng họ anh học còn khinh thường anh đến mức di chúc chả cho anh một tý gì. Vậy anh nghĩ đi, ở bên anh em được cái gì?"
* * *
Ánh mắt người đời, anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm tới người anh quan tâm nhất, yêu nhất. Vậy mà chính họ lại quay lưng phản bội anh.
Rèm cửa vốn được kéo ra, ánh sáng le lói của phố xá nhộn nhịp ập tới, làm nổi bật lên khung ảnh trên tủ đầu giường. Hoàng Anh vô thức liếc mắt tới, gương mặt bỗng chốc tức giận, gạt phắt bức ảnh xuống.
"Choang."
Tiếng vang thanh thúy vang lên giữa không gian tĩnh lặng, khung ảnh rơi xuống đất vỡ tan, mặt kính vỡ nát.
"Lừa dối, tất cả đều là lừa dối."
Hoàng Anh cười nhạt nhẽo nhìn chằm chằm vào bức ảnh dưới đất. Trên bức ảnh, có hai người đang ôm nhau, một trai một gái, cười tươi vui vẻ, bức ảnh đẹp đẽ đến lạ, nhưng cũng đau đớn đến lạ.
Từng nói là trân ái của nhau, từng hẹn bên ngau suốt đời, xong rồi tất cả lại bị danh vọng đè ép xuống. Kí ức đẹp đẽ trong bốn năm..
Hoàng Anh nhớ về ngày đầu tiên gặp Nhật Lệ, đó là vào bốn năm trước, lúc anh vừa mới về nước và chuẩn bị khởi nghiệp.
Cô gái ngây thơ, ánh mắt ngơ ngác của người mới từ quê lên.
Cô gái ngốc nghếch đó, nụ cười rạng rỡ đó, tâm hồn ngây thơ đó.
Cô gái lẽo đẽo chạy theo anh, cái này không biết cái kia cũng không biết.
Cô gái mỉm cười nhìn anh nói: "Em yêu anh!"
Cô gái từng đã nói: "Chờ em nổi tiếng, em sẽ nói cho cả thế giới biết em yêu anh!"
Đến cuối cùng, vẫn chỉ là giả dối mà thôi.. Hoàng Anh ngồi xổm xuống đất, cầm khung ảnh lên, gạt những miếng thủy tinh ra, thủy tinh đâm vào tay, máu đỏ chảy ra, nhưng anh chẳng cảm thấy gì cả.
Lôi bức ảnh ra. Hoàng Anh nhìn bức ảnh, tức giận bùng phát, xé bức ảnh. Anh điên cuồng xé, xé đến lúc bức ảnh chỉ là những mẩu vụn cực kỳ nhỏ không thể xé thêm mới ngừng lại. Xong rồi tức giận ném đi, căn phòng trong phút chốc toàn là vụn giấy nhỏ.
"Chết tiệt!" Hoàng Anh bất lực đấm tay vào sàn nhà, gương mặt gục xuống, nước mắt lã chã rơi, sụt sịt như một đứa trẻ..
Tại sao? Tại sao đối xử với anh như vậy. Tại sao lại làm vậy với anh chứ?
Rốt cuộc anh đã làm gì sai mà đối xử với anh như vậy. Anh đã cố gắng mọi chuyện. Tại sao vẫn là bước đường này, tại sao?
Tại sao lại như vậy chứ.
* * *
Cuối cùng cũng về tới nhà trọ, Minh Anh bước vào nhà như kẻ không hồn, Khánh Ngân bên cạnh lo lắng hỏi: "Mày có ổn không?"
"Tao không sao, tao muốn ở một mình." nói rồi Minh Anh ngơ ngác một mình trở về phòng. Khánh Ngân thấy vậy cũng không nói gì nữa, để cho cô có một không gian riêng.
Một mình trong phòng, lại kìm không được giọt nước mắt, ngồi xổm xuống đất, đầu gục xuống khóc hu hu.
Cô cứ nghĩ bản thân mình mạnh mẽ, tình cảnh đó cô cũng đã nghĩ tới, nhưng không ngờ khi đối mặt trực tiếp lại không kìm được.
Năm năm, năm năm dài ròng rã. Bao nhiêu những kí ức đẹp đẽ.
Anh ta nói, hãy tin ở anh ta, cô tin.
Anh ta nói, hãy chờ anh ta, chờ anh giải thích cho bố mẹ anh ta hiểu, cô chờ.
Thế đổi lại là cái gì? Anh ta phản bội cô, mà phản đội trong thời gian dài rồi. Mà lại với người mà cô căm ghét nhất.
Nực cười, thật quá nực cười.
Có lẽ nếu là người đàn bà khác chen chân vào, cô có lẽ cảm thấy không đau như vậy. Người phụ nữ từ hồi cấp ba, thứ gì của cô, cô ta luôn muốn chiếm lấy.
Đến cuối cùng, người đàn ông của cô, cô ta cũng cướp mất.
Mà anh ta. Sao lại đối xử với cô như vậy, sao lại làm vậy với cô?
Ông trời, tại sao lại bất công như vậy? Tại sao những thứ quan trọng của cô. Đều bị cướp mất.
Ở khoảnh khắc tưởng chừng như hạnh phúc, lại là đau thương.
Tại sao?
...
Đứng trước cửa phòng, tay Minh Anh siết chặt lại. Tiếp tân chỉ cho xem số phòng, còn lại không nói thêm gì nữa. Ngân nhìn cánh cửa đóng chặt có chút ái ngại: "Chúng ta làm sao để vào được bây giờ?"
"Đạp cửa vào." Minh Anh vừa mở miệng liền cởi giày cao gót vứt sang một bên. Khánh Ngân bên cạnh nhìn đứa bạn âm thầm nuốt nước bọt.
Minh Anh lúc này lùi ra sau, dùng toàn bộ sức lực chạy lại đạp cửa nhưng không được, cả người cô bật ngược lại, cánh cửa vẫn đóng chặt.
"Có được không?" Khánh Ngân nhìn vậy có chút lo lắng hỏi.
Minh Anh không nói gì, tiếp tục lùi ra phía sau, lấy đà chạy lại.
"Rầm!" cánh cửa bị bật tung, Minh Anh tí thì trượt chân ngã. Vừa bước chân vào, bên trong liền phát ra những âm thanh đầy ái muội.
"Ư.. Ưm.. A.. Chậm chút.. Tên đáng ghét nhà anh.. Ư.. A.."
Gương mặt Minh Anh bỗng chốc sững sờ, móng tay ghim vào lòng bàn tay. Móng tay cắm sâu vào da thịt, lòng bàn tay cô trở nên đỏ ửng. Bàn tay truyền đến cơn đau đớn, nhưng mà đối với cô hiện tại nỗi đau đó không bằng nỗi đau trong tim cô hiện tại. Đau.. Đau đến xé lòng..
Khánh Ngân nghe thấy vậy gương mặt cũng bỗng chốc đỏ bừng. Đối với những cô gái chưa từng trải qua chuyện nam nữ thế này, muốn giữ tâm trạng thản nhiên cũng khó.
Có lẽ hai người bên trong đang chuyên tâm quá nên cũng không nhận ra tiếng động lớn bên ngoài. Minh Anh nhìn đống quần áo trên sàn nhà, run chân mà bước vào trong.
Cánh cửa phòng ngủ cũng không được khóa, bên trong đèn sáng trưng, càng lại gần, tiếng động ái muội càng rõ, từng tiếng như từng mũi dao khắc sâu vào tim Minh Anh.
"Tiểu yêu tinh.. Đáng chết.. Sao em lại quyến rũ như vậy.. A.."
Minh Anh đứng trước cửa phòng, gương mặt bình tĩnh đến lạ, bàn tay run run đẩy cửa phòng ngủ ra. Bên trong là hai thân thể trần truồng đang cuốn lấy nhau, hình ảnh rất ám muội.
Minh Anh đờ đẫn đứng đó mà nhìn hai người họ. Khánh Ngân thì bình tĩnh hơn cô, nhanh chóng chụp ảnh lại.
Hai người trên giường đang quấn lấy nhau dường như cảm thấy có điều gì lạ liền quay đầu, ngay sau đó liền..
"Aaaaa.."
Hà My bỗng chốc hoảng sợ, Gia Bảo cũng bị giật mình, vội vàng đem chăn chùm kín hai người lại. Ánh mắt nhìn Minh Anh bỗng chốc trở nên hoảng hốt.
"Minh.. Minh Anh.. Em nghe anh giải thích."
Nhìn người đàn ông mình yêu say đắm đang luống cuống ở trên giường, cũng bắt gặp cái ánh mắt một phần sợ hãi một phần hả dạ của Hà My, Minh Anh đứng đó bỗng cười đầy giễu cợt: "Khốn nạn!"
Nói xong cô quay đầu, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt. Dường như bao nhiêu can đảm để đánh người vừa nãy liền biến mất. Nhìn thấy tình cảnh kia, can đảm của cô liền tiêu tan sạch, thay vào đó là sự chua xót.
Đã nghĩ tới mức này, nhưng không ngờ nó lại đau tới vậy.
Gia Bảo thấy tình cảnh không ổn vội mặc áo tắm vào người rồi chạy theo Minh Anh.
Hà My ngồi đó cũng chả ngăn cản, khóe miệng khẽ nhếch.
Mày thua rồi Minh Anh, anh ấy vẫn sẽ là của tao thôi!
Để ý tới Minh Anh thôi nhưng cô ta quên mất còn một người khác. Vừa thấy trên tay Khánh Ngân có một chiếc điện thoại mặt liền tái nhợt..
"Minh Anh, Minh Anh, em nghe anh giải thích đã." Gia Bảo vội vã mặc lại chiếc áo choàng tắm chạy theo Minh Anh. Đêm khuya, hành lang khách sạn vắng người, nên tiếng nói chuyện phát ra càng vang động.
"Minh Anh, nghe anh.."
"Bốp!" ở thời điểm Gia Bảo vừa cầm được tay Minh Anh, kéo người cô lại, liền bị cô ban cho một cái tát. Anh ta đứng đó yên đó, phút chốc bị giật mình, phía má truyền đến cơn đau rát.
Nhìn người đàn ông trong bộ dạng này, Minh Anh tự giễu trong lòng, cười nhạt: "Anh lại muốn giải thích? Là chuyện vừa rồi không như tôi nghĩ đâu, anh với cô ta đang hàn huyên tâm sự gì đó à."
"Không.. Anh.."
"Anh câm miệng đi, tôi không muốn nghe những lời kinh tởm phát ra từ miệng anh."
Gia Bảo đứng đó, im lặng, bàn tay siết chặt lại.
Minh Anh hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, nhìn về phía ngón áp út.
Từng coi trọng cái nhẫn này như vậy. Yêu càng sâu đậm, bị tổn thương sẽ càng thấy đau đớn. Khoảnh khắc anh ta cầu hôn cô, cô vui mừng khôn xiết, hạnh phúc vô cùng. Coi nó như bảo vật vậy, như mình chứng cho tình yêu sau bao năm. Kết quả, hết thảy chỉ là sự giả tạo. Bây giờ thì.. Nó chẳng khác gì các gai trong mắt cô cả.
Minh Anh rút chiếc nhẫn từ tay ra, ném thẳng vào người Bảo. Chiếc nhẫn sau đó rớt xuống sàn, trong không gian im lặng vang lên tiếng vang thanh thúy.
Gia Bảo bị hành động này của cô làm cho bất ngờ, ngẩng đầu đồng thời chạm tới ánh mắt của cô.
"Chia tay đi, chúng ta chính thức kết thúc từ đây."
"Nhớ kỹ, là tôi đá anh, không phải anh đá tôi."
Xong cô quay người bỏ đi. Không thèm quan tâm phản ứng của Gia Bảo ra sao, đi thẳng về phía trước. Gia Bảo thấy cô bỏ đi, liền chạy theo, nhưng vừa đi được vài bước, liền bị Khánh Ngân ở phía sau ngăn cản. Ánh mắt của cô tràn đầy sự coi thường và khinh bỉ, bực bội nói: "Đồ khốn nạn. Anh với Minh Anh chia tay rồi, đừng có mà làm phiền nhau nữa."
Nói xong cô vội vàng chạy theo Minh Anh. Gia Bảo đứng đằng sau, nhìn bóng lưng khuất dần phía hành lang. Tay chạm vào bên má vẫn còn bỏng rát, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười trào phúng.
Khánh Ngân chạy ra tháng máy, đúng lúc thấy Minh Anh đang ngồi xổm bên trong, mặt chôn sâu xuống, hai tay ôm chặt chân.
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Ngân chua xót cực điểm.
Cô và Minh Anh cũng quen nhau đã bảy năm. Thời gian có vẻ không dài nhưng hai người rất thân thiết. Chuyện gì của bản thân đều chia sẻ cho nhau tất. Sống chung cành lâu, tình cảm hai người càng sâu nặng, coi nhau như người thân trong gia đình. Vậy nên nhìn đứa bạn mình tâm trạng như vậy, trong lòng Khánh Ngân càng thêm thương đứa bạn này.
Khánh Ngân hiểu, Minh Anh là người trọng tình cảm, bởi vì bản thân không nhận đủ tình cảm gia đình vốn có. Mọi người cô yêu thương đều được quý trọng, vậy mà người cô yêu nhất, tin tưởng nhất, lại bán đứng cô, bắt cá hai tay, coi cô như trò đùa. Đó là một sự thật không thể nào mà chấp nhận được.
Khánh Ngân đi vào trong, nhấn tầng một, đi lại khẽ vỗ vai Minh Anh.
"Cứ khóc đi, giải tỏa hết cảm xúc đi."
Minh Anh hai tay siết chặt lấy thân mình, bắt đầu từng tiếng thút thít nho nhỏ. Khánh Ngân bên cạnh khẽ vỗ vai cô, không nói gì.
"Tại sao, tại sao lại đau như vậy chứ? Tao đã nghĩ sẽ phải đánh cho anh ta một trận, nhưng khoảnh khắc đó, nhìn thấy cảnh đó, tao không làm gì được cả."
Khánh Ngân thở dài, vỗ vai Minh Anh an ủi: "Coi như tránh được kẻ cặn bã, đó là một sự may mắn đó."
Không đau trước thì cũng sẽ phải đau sau. Đau trước, đó là một sự may mắn, vẫn chưa dính phải tổn thương quá nặng nề, vẫn có thể làm lại từ đầu.
* * *
Hoàng Anh cả người mệt mỏi đi vào trong nhà, đèn cũng chả buồn bật mà đi thẳng vào phòng ngủ, cả người sau đó ngã nhào vào chiếc giường mềm mại, toàn thân đau nhức, nhưng nỗi đau không bằng nỗi đau trong tim anh.
"Anh nghĩ xem, chúng ta ở bên nhau liệu có tương lai hay không, những thứ em cần anh đều không có, và anh ấy thì lại có tất cả."
"Thời gian qua em thật sự quá mệt mỏi rồi, chúng ta chẳng thể nào tiếp tục được nữa đâu."
"Chỉ tình cảm thôi, không đủ đâu, chúng ta sống tiếp như thế nào nếu mà không có tiền được, cả sự nghiệp phía trước của em sẽ ra sao?"
* * *
"Em chê anh không có tiền, không có tiền đồ, không có đủ danh vọng cho em sao?"
"Đấy là tự anh nói thế, em không nói."
* * *
"Tiền bạc, danh vọng quan trọng đến thế sao, vậy bốn năm qua của chúng ta là thế nào."
"Hãy coi như là sự sai lầm của thanh xuân mỗi người đi."
"Đừng níu kéo nhau nữa, sau này cũng đừng gặp nhau nữa, nếu gặp nhau ngoài đường, hãy coi như chưa từng quen biết đi."
* * *
"Anh nói thế thì em cũng nói thẳng, anh xem xem, ánh mắt của người nhìn anh như thế nào, đều là một sự coi thường, khinh bỉ. Có một ai tôn trọng anh không, chả ai cả, đến người thân gia đình anh cũng không tôn trọng, anh nghĩ ai có thể tôn trọng anh. Dòng họ anh học còn khinh thường anh đến mức di chúc chả cho anh một tý gì. Vậy anh nghĩ đi, ở bên anh em được cái gì?"
* * *
Ánh mắt người đời, anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm tới người anh quan tâm nhất, yêu nhất. Vậy mà chính họ lại quay lưng phản bội anh.
Rèm cửa vốn được kéo ra, ánh sáng le lói của phố xá nhộn nhịp ập tới, làm nổi bật lên khung ảnh trên tủ đầu giường. Hoàng Anh vô thức liếc mắt tới, gương mặt bỗng chốc tức giận, gạt phắt bức ảnh xuống.
"Choang."
Tiếng vang thanh thúy vang lên giữa không gian tĩnh lặng, khung ảnh rơi xuống đất vỡ tan, mặt kính vỡ nát.
"Lừa dối, tất cả đều là lừa dối."
Hoàng Anh cười nhạt nhẽo nhìn chằm chằm vào bức ảnh dưới đất. Trên bức ảnh, có hai người đang ôm nhau, một trai một gái, cười tươi vui vẻ, bức ảnh đẹp đẽ đến lạ, nhưng cũng đau đớn đến lạ.
Từng nói là trân ái của nhau, từng hẹn bên ngau suốt đời, xong rồi tất cả lại bị danh vọng đè ép xuống. Kí ức đẹp đẽ trong bốn năm..
Hoàng Anh nhớ về ngày đầu tiên gặp Nhật Lệ, đó là vào bốn năm trước, lúc anh vừa mới về nước và chuẩn bị khởi nghiệp.
Cô gái ngây thơ, ánh mắt ngơ ngác của người mới từ quê lên.
Cô gái ngốc nghếch đó, nụ cười rạng rỡ đó, tâm hồn ngây thơ đó.
Cô gái lẽo đẽo chạy theo anh, cái này không biết cái kia cũng không biết.
Cô gái mỉm cười nhìn anh nói: "Em yêu anh!"
Cô gái từng đã nói: "Chờ em nổi tiếng, em sẽ nói cho cả thế giới biết em yêu anh!"
Đến cuối cùng, vẫn chỉ là giả dối mà thôi.. Hoàng Anh ngồi xổm xuống đất, cầm khung ảnh lên, gạt những miếng thủy tinh ra, thủy tinh đâm vào tay, máu đỏ chảy ra, nhưng anh chẳng cảm thấy gì cả.
Lôi bức ảnh ra. Hoàng Anh nhìn bức ảnh, tức giận bùng phát, xé bức ảnh. Anh điên cuồng xé, xé đến lúc bức ảnh chỉ là những mẩu vụn cực kỳ nhỏ không thể xé thêm mới ngừng lại. Xong rồi tức giận ném đi, căn phòng trong phút chốc toàn là vụn giấy nhỏ.
"Chết tiệt!" Hoàng Anh bất lực đấm tay vào sàn nhà, gương mặt gục xuống, nước mắt lã chã rơi, sụt sịt như một đứa trẻ..
Tại sao? Tại sao đối xử với anh như vậy. Tại sao lại làm vậy với anh chứ?
Rốt cuộc anh đã làm gì sai mà đối xử với anh như vậy. Anh đã cố gắng mọi chuyện. Tại sao vẫn là bước đường này, tại sao?
Tại sao lại như vậy chứ.
* * *
Cuối cùng cũng về tới nhà trọ, Minh Anh bước vào nhà như kẻ không hồn, Khánh Ngân bên cạnh lo lắng hỏi: "Mày có ổn không?"
"Tao không sao, tao muốn ở một mình." nói rồi Minh Anh ngơ ngác một mình trở về phòng. Khánh Ngân thấy vậy cũng không nói gì nữa, để cho cô có một không gian riêng.
Một mình trong phòng, lại kìm không được giọt nước mắt, ngồi xổm xuống đất, đầu gục xuống khóc hu hu.
Cô cứ nghĩ bản thân mình mạnh mẽ, tình cảnh đó cô cũng đã nghĩ tới, nhưng không ngờ khi đối mặt trực tiếp lại không kìm được.
Năm năm, năm năm dài ròng rã. Bao nhiêu những kí ức đẹp đẽ.
Anh ta nói, hãy tin ở anh ta, cô tin.
Anh ta nói, hãy chờ anh ta, chờ anh giải thích cho bố mẹ anh ta hiểu, cô chờ.
Thế đổi lại là cái gì? Anh ta phản bội cô, mà phản đội trong thời gian dài rồi. Mà lại với người mà cô căm ghét nhất.
Nực cười, thật quá nực cười.
Có lẽ nếu là người đàn bà khác chen chân vào, cô có lẽ cảm thấy không đau như vậy. Người phụ nữ từ hồi cấp ba, thứ gì của cô, cô ta luôn muốn chiếm lấy.
Đến cuối cùng, người đàn ông của cô, cô ta cũng cướp mất.
Mà anh ta. Sao lại đối xử với cô như vậy, sao lại làm vậy với cô?
Ông trời, tại sao lại bất công như vậy? Tại sao những thứ quan trọng của cô. Đều bị cướp mất.
Ở khoảnh khắc tưởng chừng như hạnh phúc, lại là đau thương.
Tại sao?
...