Chương 2
Edit: Cẩm Anh
Beta: Mel
Mông Manh nhìn cái đầu trọc này cả đêm, luôn cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, hơn nữa cô còn không thỏa mãn với vẻ mặt trước sau như một ấy, cô muốn xem thêm các loại cảm xúc khác của cái đầu trọc này.
Cho nên cô lại tốn thêm một chút thời gian tìm nhiều ảnh của Lâm Tư Sở, sau đó biến tất cả thành đầu trọc để mở rộng tầm mắt.
Mặc dù cô yêu cái đầu trọc này ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Mông Manh không phải loại người sẽ bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, cô biết giữa cô và Lâm Tư Sở tồn tại một khoảng cách sâu như rãnh Mariana vậy.
Hai người căn bản không cùng một thế giới, cô cũng không thích mấy người lăn lộn trong giới giải trí hỗn tạp kia, cho dù từ lúc ra mắt đến bây giờ Lâm Tư Sở không có bất kì một scandal tình ái nào.
Điểm mấu chốt chính là cô là một người bình thường, dù có theo đuổi cũng không biết bắt đầu từ đâu, bởi vì cô không biết bao giờ mình mới gặp được ý trung nhân yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Có điều cô không cảm thấy bi quan, bởi vì tài chỉnh ảnh bậc thầy của cô có thể tạo ra rất nhiều dáng vẻ của Lâm Tư Sở mà cô muốn nhìn thấy.
Muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh ta thì tìm ảnh rồi photoshop một tí là được rồi. Còn muốn nhìn anh ta khóc thút thít á? Thế thì photoshop tiếp. Cô quyết định sẽ yêu đương với phần mềm Photoshop của mình.
Cho đến khi cô di tình biệt luyến, cô cảm thấy không có khả năng mình sẽ được chiêm ngưỡng cái đầu trọc đẹp trai của Lâm Tư Sở.
Công việc của cô đã hoàn thành, nhìn bức ảnh Lâm Tư Sở mà mình chỉnh xong, cô mới lăn đi ngủ.
Không ngờ mới được ngủ mấy tiếng đồng hồ, cô đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mông Manh nằm sấp trên giường, với lấy chiếc điện thoại di động đặt ở trên bàn cạnh giường, mơ mơ màng màng bấm nút nghe, “Alo…”
“Lô cái gì mà lô! Bây giờ con đang ở đâu? Còn không mau cút ra đây!” Trong điện thoại truyền ra tiếng nói hùng hổ của bố cô.
Mông Manh giật bắn mình, lập tức bật dậy, “Ơ bố? Mới sáng sớm mà bố làm gì thế? Con còn chưa ngủ đủ đâu.”
“Mấy giờ rồi mà còn sớm sủa gì nữa? Con còn lề mà lề mề không đến cửa hàng để giúp đỡ đi! Vị khách kia đến rồi, con mau đến đây, người ta đang chờ con đấy!” Mông Hoằng Nghĩa vừa nghe là giận sôi máu.
Mông Manh nghe xong, lẩm bẩm: “Gì vậy trời? Được rồi, con sẽ đến ngay, nếu anh ta đợi được thì cứ để anh ta đợi.”
Cô xoay người xuống giường, đi vệ sinh rồi đánh răng rửa mặt liền một mạch, cuối cùng nhìn thoáng qua ảnh Lâm Tư Sở tối hôm qua cô đã in ra, hôn gió bức ảnh một cái rồi vội vàng ra ngoài.
Bố cô, Mông Hoằng Nghĩ mở một cửa hàng để cung cấp dịch vụ cho những người bị rụng tóc, nhằm tìm ra nguyên nhân cho họ rồi tiến hành trị liệu.
Mông Manh không hiểu, một người thích đầu trọc như cô vì sao lại phải đi ra cửa hàng phụ giúp bố mình.
Mà ông nội cô là một thầy trung y đã sớm về hưu, bình thường nhàn rỗi không có việc gì làm cũng thích đi theo bố cô ra cửa hàng, còn kê cho khách một ít phương thuốc mọc tóc cổ truyền.
Y thuật của ông nội cô rất tốt, chỉ cần không bị hói đến chết da, dùng phương thuốc của ông là có thể mọc lại một ít.
Cho nên cửa hàng sẽ đón được một số vị khách có tiền.
Từ khi mở cửa hàng đến bây giờ, những khách hàng đến đây cơ bản đều chữa khỏi bệnh, không thì cũng là loại khách hàng đã bị nghiêm trọng đến mức phải cấy tóc mới cứu được, sau khi được thuyết phục thì những khách hàng này cũng đã lựa chọn cấy tóc.
Nhưng có một điểm rất kì lạ.
Có một người kiên trì đến kì lạ, tính cách cũng rất kì lạ.
Mông Manh thở dài một hơi, đẩy cửa ra, còn chưa kịp bước vào đã bị bố lôi vào một gian phòng.
Trong phòng đã có một người ngồi đó, người này dựa vào lưng ghế, phần dưới mắt được một cái khăn lụa che lại, hơn nữa còn buộc rất chặt, phải kéo thật mạnh mới xuống được.
Anh ta có một đôi mắt phượng rất đẹp, chỉ cần liếc mắt qua một cái, cho dù trong mắt không có thần thái gì cũng có thể khiến cho người ta chấn động.
Người có một đôi mắt đẹp như vậy mà còn bịt kín mặt khiến Mông Manh rất hứng thú với diện mạo của người này.
Chỉ cần khuôn mặt kia lộ ra một chút, với một đôi mắt như vậy thì đây hẳn là một người đàn ông rất đẹp trai.
Tuy nhiên, người đàn ông đẹp trai này có một khuyết điểm là anh ta bị hói, hơn nữa còn hói nặng, trùng hợp là mái tóc trên đỉnh đầu kia lại rụng một cách gọn gàng có trật tự, những sợi xung quanh lưa thưa rất mềm, có thể thấy được chất lượng tóc nguyên bản của anh ta rất tốt.
Chiếc mũ anh ta cởi ra còn đặt ở trên bàn trà trước mặt, bình thường anh ta ra ngoài đều đội mũ, che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Vị khách hàng này vừa đến cửa hàng liền chỉ đích danh Mông Manh đến làm liệu trình mát xa cho anh ta.
Mông Manh thở dài đi qua, cô ngửi thấy một chút mùi gừng, biết trước khi tới đây hẳn là khách hàng này đã cố gắng cứu chữa bệnh tình của mình.
Hơn nữa vừa rồi cô luôn cảm thấy vị khách này rất quen thuộc, cô nghĩ đó có thể là di chứng của việc xem cái đầu trọc của Lâm Tư Sở.
“Anh lại đến nữa à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đầu của anh chỉ có thể cấy tóc mới cứu được, không có cách nào điều trị bằng dược liệu được đâu.”
Vừa thấy người đàn ông này nhìn mình không chớp mắt, Mông Manh lập tức không nhịn nổi mà oán giận.
Tại sao?
Bởi vì vị khách này đã đến đây trị liệu gần một năm, trung bình một tuần sẽ đến một lần, ông nội đã kê cho anh ta không biết bao nhiêu đơn thuốc.
Mông Manh cảm thấy người đàn ông này phải uống thuốc Đông y, bình thường trong cuộc sống cũng phải chú ý đến chế độ ăn uống này kia, sống không mệt sao?
Vị khách đó không nói gì, chỉ cúi đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Mông Hoằng Nghĩa thấy con gái không lễ phép với khách quý như vậy, lập tức vỗ lên bả vai cô một cái, “Nói chuyện với khách kiểu gì vậy! Con để ý một chút, dùng tình yêu (lòng hiếu khách) để đối đã với người ta! Hiểu chưa? Dùng tình cảm đi!”
Mông Manh xoa xoa bả vai, đương nhiên biết vì sao cha cô lại coi trọng vị khách này như vậy, bởi vì người này chính là một vị khách ngu ngốc lắm tiền, trả phí cao hơn gấp mấy lần so với phí bình thường, thỉnh thoảng còn cứng rắn nhét thêm chút tiền boa cho cô.
Nếu như không nhờ cái này thì cô nghi người này đến phá quán lắm đấy!
Cô nhận mệnh tiến lên sờ sờ cái hói đầu của khách nam, thầm than cảm giác đầu trọc thật tốt.
Vị khách nam dường như chưa kịp thích ứng, nhẹ nhàng run rẩy.
“Anh lại dùng gừng lau đầu à? Anh không cảm thấy vất vả ư? Chúng tôi bảo anh đi cấy tóc thì anh không đi, mỗi ngày đều trông cậy vào cửa hàng của chúng tôi, trị một năm vẫn chưa mọc tóc trở lại, anh đến đây không phải để phá quán nhà tôi đấy chứ?” Mông Manh nói liên mồm, vừa thấy bố mình đi ra ngoài, cô lại bắt đầu quen thói.
Vị khách nam vẫn không nói gì, chỉ mặc cho Mông Manh mát xa đầu của mình.
Thật ra cô và vị khách nam này cũng khá thân quen, tính tình anh ta rất tốt, dù cô có nói nhiều đi chăng nữa thì anh ta vẫn không tức giận. Đương nhiên, anh ta cũng rất cố chấp, thế nào cũng chịu nghe lời khuyên của người khác.
Cô cũng không có ý xấu gì, chỉ cảm thấy người này quá cố chấp, bệnh hói đầu này rõ ràng là do gen di truyền, nếu muốn trị thì 1 là dùng dược liệu, 2 là đi cấy tóc.
Nhưng đừng dùng loại thuốc này, chỉ cần ngưng sử dụng là sẽ về lại như cũ, tóc rụng thì vẫn sẽ rụng mà thôi. Bảo anh ta đi cấy tóc thì anh ta không muốn, sợ chất tóc cấy vào không tốt.
Chưa tính anh ta còn rất để ý đến bệnh hói đầu này, mỗi khi ra ngoài đều phải đội mũ che khăn, căn bản là không muốn cho người khác biết được bí mật của mình.
Rõ ràng là để ý muốn chết, nếu không thì anh ta cũng sẽ không dùng gừng, thực đơn mỗi ngày cũng phải chú ý tỉ mỉ.
“Trả lời tôi một câu xem nào?” Mông Manh nói một tràng mà vị khách nam này không hé răng câu nào, cô tức giận.
Lúc này anh ta mới hắng giọng, giọng rất kì lạ, giống như là cố đổi giọng nói: “Cô đừng khuyên tôi nữa, tôi tin chỉ cần tôi đủ kiên trì thì sẽ có kỳ tích.”
Mông Manh vừa nghe xong, ừ, vẫn là tốn công vô ích.
Cái đầu trọc của người khách này chính là một mảnh đất cằn cỗi, còn cằn cỗi hơn cả hoang mạc Sahara ở Châu Phi, căn bản là không có mống cây cỏ nào có thể mọc nổi.
Chẳng biết anh ta lấy được niềm tin ở đâu rằng sẽ có kỳ tích nữa, anh ta tin sẽ có kỳ tích nhưng gen tóc của anh ta không thể có cơ hội xảy ra kỳ tích được.
Mông Manh cảm thấy một tràng vừa rồi của cô chỉ tổ phí nước miếng thôi, trong cơn giận dữ, cô không chủ động nói chuyện nữa.
Dường như khách nam có hơi không quen với bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng, một lát sau, anh ta chủ động mở miệng: “Manh Manh, sao cô không nói gì vậy?”
“Có cái gì mà nói!” Mông Manh giận dữ hỏi.
Cô và vị khách này chỉ có mấy vấn đề kia để nói thôi, còn cái gì mà nói nữa.
Mà trên thực tế cô còn không biết anh ta trông ra sao, tên thế nào, ngay cả giọng nói của anh ta cũng không phải là thật.
“Cô nói về chuyện gần đây cô làm đi.” Giọng nói nghẹn nghẹn của anh ta truyền đến.
“À, gần đây tôi đều bận công việc thôi.” Mông Manh trả lời.
“Cô cũng có công việc à? Không phải công việc của cô là mát xa đầu cho khách ở cửa hàng sao?”
“Không phải, tôi là freelancer. Hôm qua tôi đã gặp được chân mệnh thiên tử của mình đó!” Mông Manh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình vẫn còn có chuyện để nói.
Vừa nói xong, cô phát hiện vị khách này dường như hơi khựng lại, hồi lâu sau mới hỏi: “Là ai vậy?”
“Tôi vẽ một người đầu trọc á ha ha ha.” Mông Manh nói xong liền cười rộ lên, “Thôi, không đùa anh nữa, là một người tên Lâm Tư Sở.”
Cô vừa dứt lời, vị khách nam liền bóp méo cả cái cốc đang cầm trên tay.
Kích động như vậy à? Mông Manh kinh ngạc, người này khỏe quá rồi ấy?
“Nam diễn viên đó hả?” Vị khách lại hỏi.
Không biết có phải hay không, Mông Manh có ảo giác rằng anh ta đang rất hào hứng và muốn kiểm chứng.
“Xem như thế đi.” Mông Manh nói rồi thở dài một hơi, “Có điều anh không cần khuyên tôi đâu, tôi biết khoảng cách giữa tôi và anh ta rất lớn, tôi sẽ không có khả năng theo đuổi anh ta đâu.”
Cô lại ấn ấn vài cái vào đầu anh ta, “OK, mát xa xong rồi đó.”
Vị khách nam kia không đứng dậy ngay mà vẫn ngồi đó, chậm rãi đội mũ lên, “Thật ra cô có thể thử một chút, trùng hợp là tôi có quen anh ta, tôi có thể cho cô phương thức liên lạc. Thế nào?”
Mông Manh: Này anh kia, anh không theo kịch bản quá rồi đó…
Beta: Mel
Mông Manh nhìn cái đầu trọc này cả đêm, luôn cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, hơn nữa cô còn không thỏa mãn với vẻ mặt trước sau như một ấy, cô muốn xem thêm các loại cảm xúc khác của cái đầu trọc này.
Cho nên cô lại tốn thêm một chút thời gian tìm nhiều ảnh của Lâm Tư Sở, sau đó biến tất cả thành đầu trọc để mở rộng tầm mắt.
Mặc dù cô yêu cái đầu trọc này ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Mông Manh không phải loại người sẽ bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, cô biết giữa cô và Lâm Tư Sở tồn tại một khoảng cách sâu như rãnh Mariana vậy.
Hai người căn bản không cùng một thế giới, cô cũng không thích mấy người lăn lộn trong giới giải trí hỗn tạp kia, cho dù từ lúc ra mắt đến bây giờ Lâm Tư Sở không có bất kì một scandal tình ái nào.
Điểm mấu chốt chính là cô là một người bình thường, dù có theo đuổi cũng không biết bắt đầu từ đâu, bởi vì cô không biết bao giờ mình mới gặp được ý trung nhân yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Có điều cô không cảm thấy bi quan, bởi vì tài chỉnh ảnh bậc thầy của cô có thể tạo ra rất nhiều dáng vẻ của Lâm Tư Sở mà cô muốn nhìn thấy.
Muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh ta thì tìm ảnh rồi photoshop một tí là được rồi. Còn muốn nhìn anh ta khóc thút thít á? Thế thì photoshop tiếp. Cô quyết định sẽ yêu đương với phần mềm Photoshop của mình.
Cho đến khi cô di tình biệt luyến, cô cảm thấy không có khả năng mình sẽ được chiêm ngưỡng cái đầu trọc đẹp trai của Lâm Tư Sở.
Công việc của cô đã hoàn thành, nhìn bức ảnh Lâm Tư Sở mà mình chỉnh xong, cô mới lăn đi ngủ.
Không ngờ mới được ngủ mấy tiếng đồng hồ, cô đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mông Manh nằm sấp trên giường, với lấy chiếc điện thoại di động đặt ở trên bàn cạnh giường, mơ mơ màng màng bấm nút nghe, “Alo…”
“Lô cái gì mà lô! Bây giờ con đang ở đâu? Còn không mau cút ra đây!” Trong điện thoại truyền ra tiếng nói hùng hổ của bố cô.
Mông Manh giật bắn mình, lập tức bật dậy, “Ơ bố? Mới sáng sớm mà bố làm gì thế? Con còn chưa ngủ đủ đâu.”
“Mấy giờ rồi mà còn sớm sủa gì nữa? Con còn lề mà lề mề không đến cửa hàng để giúp đỡ đi! Vị khách kia đến rồi, con mau đến đây, người ta đang chờ con đấy!” Mông Hoằng Nghĩa vừa nghe là giận sôi máu.
Mông Manh nghe xong, lẩm bẩm: “Gì vậy trời? Được rồi, con sẽ đến ngay, nếu anh ta đợi được thì cứ để anh ta đợi.”
Cô xoay người xuống giường, đi vệ sinh rồi đánh răng rửa mặt liền một mạch, cuối cùng nhìn thoáng qua ảnh Lâm Tư Sở tối hôm qua cô đã in ra, hôn gió bức ảnh một cái rồi vội vàng ra ngoài.
Bố cô, Mông Hoằng Nghĩ mở một cửa hàng để cung cấp dịch vụ cho những người bị rụng tóc, nhằm tìm ra nguyên nhân cho họ rồi tiến hành trị liệu.
Mông Manh không hiểu, một người thích đầu trọc như cô vì sao lại phải đi ra cửa hàng phụ giúp bố mình.
Mà ông nội cô là một thầy trung y đã sớm về hưu, bình thường nhàn rỗi không có việc gì làm cũng thích đi theo bố cô ra cửa hàng, còn kê cho khách một ít phương thuốc mọc tóc cổ truyền.
Y thuật của ông nội cô rất tốt, chỉ cần không bị hói đến chết da, dùng phương thuốc của ông là có thể mọc lại một ít.
Cho nên cửa hàng sẽ đón được một số vị khách có tiền.
Từ khi mở cửa hàng đến bây giờ, những khách hàng đến đây cơ bản đều chữa khỏi bệnh, không thì cũng là loại khách hàng đã bị nghiêm trọng đến mức phải cấy tóc mới cứu được, sau khi được thuyết phục thì những khách hàng này cũng đã lựa chọn cấy tóc.
Nhưng có một điểm rất kì lạ.
Có một người kiên trì đến kì lạ, tính cách cũng rất kì lạ.
Mông Manh thở dài một hơi, đẩy cửa ra, còn chưa kịp bước vào đã bị bố lôi vào một gian phòng.
Trong phòng đã có một người ngồi đó, người này dựa vào lưng ghế, phần dưới mắt được một cái khăn lụa che lại, hơn nữa còn buộc rất chặt, phải kéo thật mạnh mới xuống được.
Anh ta có một đôi mắt phượng rất đẹp, chỉ cần liếc mắt qua một cái, cho dù trong mắt không có thần thái gì cũng có thể khiến cho người ta chấn động.
Người có một đôi mắt đẹp như vậy mà còn bịt kín mặt khiến Mông Manh rất hứng thú với diện mạo của người này.
Chỉ cần khuôn mặt kia lộ ra một chút, với một đôi mắt như vậy thì đây hẳn là một người đàn ông rất đẹp trai.
Tuy nhiên, người đàn ông đẹp trai này có một khuyết điểm là anh ta bị hói, hơn nữa còn hói nặng, trùng hợp là mái tóc trên đỉnh đầu kia lại rụng một cách gọn gàng có trật tự, những sợi xung quanh lưa thưa rất mềm, có thể thấy được chất lượng tóc nguyên bản của anh ta rất tốt.
Chiếc mũ anh ta cởi ra còn đặt ở trên bàn trà trước mặt, bình thường anh ta ra ngoài đều đội mũ, che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Vị khách hàng này vừa đến cửa hàng liền chỉ đích danh Mông Manh đến làm liệu trình mát xa cho anh ta.
Mông Manh thở dài đi qua, cô ngửi thấy một chút mùi gừng, biết trước khi tới đây hẳn là khách hàng này đã cố gắng cứu chữa bệnh tình của mình.
Hơn nữa vừa rồi cô luôn cảm thấy vị khách này rất quen thuộc, cô nghĩ đó có thể là di chứng của việc xem cái đầu trọc của Lâm Tư Sở.
“Anh lại đến nữa à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đầu của anh chỉ có thể cấy tóc mới cứu được, không có cách nào điều trị bằng dược liệu được đâu.”
Vừa thấy người đàn ông này nhìn mình không chớp mắt, Mông Manh lập tức không nhịn nổi mà oán giận.
Tại sao?
Bởi vì vị khách này đã đến đây trị liệu gần một năm, trung bình một tuần sẽ đến một lần, ông nội đã kê cho anh ta không biết bao nhiêu đơn thuốc.
Mông Manh cảm thấy người đàn ông này phải uống thuốc Đông y, bình thường trong cuộc sống cũng phải chú ý đến chế độ ăn uống này kia, sống không mệt sao?
Vị khách đó không nói gì, chỉ cúi đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Mông Hoằng Nghĩa thấy con gái không lễ phép với khách quý như vậy, lập tức vỗ lên bả vai cô một cái, “Nói chuyện với khách kiểu gì vậy! Con để ý một chút, dùng tình yêu (lòng hiếu khách) để đối đã với người ta! Hiểu chưa? Dùng tình cảm đi!”
Mông Manh xoa xoa bả vai, đương nhiên biết vì sao cha cô lại coi trọng vị khách này như vậy, bởi vì người này chính là một vị khách ngu ngốc lắm tiền, trả phí cao hơn gấp mấy lần so với phí bình thường, thỉnh thoảng còn cứng rắn nhét thêm chút tiền boa cho cô.
Nếu như không nhờ cái này thì cô nghi người này đến phá quán lắm đấy!
Cô nhận mệnh tiến lên sờ sờ cái hói đầu của khách nam, thầm than cảm giác đầu trọc thật tốt.
Vị khách nam dường như chưa kịp thích ứng, nhẹ nhàng run rẩy.
“Anh lại dùng gừng lau đầu à? Anh không cảm thấy vất vả ư? Chúng tôi bảo anh đi cấy tóc thì anh không đi, mỗi ngày đều trông cậy vào cửa hàng của chúng tôi, trị một năm vẫn chưa mọc tóc trở lại, anh đến đây không phải để phá quán nhà tôi đấy chứ?” Mông Manh nói liên mồm, vừa thấy bố mình đi ra ngoài, cô lại bắt đầu quen thói.
Vị khách nam vẫn không nói gì, chỉ mặc cho Mông Manh mát xa đầu của mình.
Thật ra cô và vị khách nam này cũng khá thân quen, tính tình anh ta rất tốt, dù cô có nói nhiều đi chăng nữa thì anh ta vẫn không tức giận. Đương nhiên, anh ta cũng rất cố chấp, thế nào cũng chịu nghe lời khuyên của người khác.
Cô cũng không có ý xấu gì, chỉ cảm thấy người này quá cố chấp, bệnh hói đầu này rõ ràng là do gen di truyền, nếu muốn trị thì 1 là dùng dược liệu, 2 là đi cấy tóc.
Nhưng đừng dùng loại thuốc này, chỉ cần ngưng sử dụng là sẽ về lại như cũ, tóc rụng thì vẫn sẽ rụng mà thôi. Bảo anh ta đi cấy tóc thì anh ta không muốn, sợ chất tóc cấy vào không tốt.
Chưa tính anh ta còn rất để ý đến bệnh hói đầu này, mỗi khi ra ngoài đều phải đội mũ che khăn, căn bản là không muốn cho người khác biết được bí mật của mình.
Rõ ràng là để ý muốn chết, nếu không thì anh ta cũng sẽ không dùng gừng, thực đơn mỗi ngày cũng phải chú ý tỉ mỉ.
“Trả lời tôi một câu xem nào?” Mông Manh nói một tràng mà vị khách nam này không hé răng câu nào, cô tức giận.
Lúc này anh ta mới hắng giọng, giọng rất kì lạ, giống như là cố đổi giọng nói: “Cô đừng khuyên tôi nữa, tôi tin chỉ cần tôi đủ kiên trì thì sẽ có kỳ tích.”
Mông Manh vừa nghe xong, ừ, vẫn là tốn công vô ích.
Cái đầu trọc của người khách này chính là một mảnh đất cằn cỗi, còn cằn cỗi hơn cả hoang mạc Sahara ở Châu Phi, căn bản là không có mống cây cỏ nào có thể mọc nổi.
Chẳng biết anh ta lấy được niềm tin ở đâu rằng sẽ có kỳ tích nữa, anh ta tin sẽ có kỳ tích nhưng gen tóc của anh ta không thể có cơ hội xảy ra kỳ tích được.
Mông Manh cảm thấy một tràng vừa rồi của cô chỉ tổ phí nước miếng thôi, trong cơn giận dữ, cô không chủ động nói chuyện nữa.
Dường như khách nam có hơi không quen với bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng, một lát sau, anh ta chủ động mở miệng: “Manh Manh, sao cô không nói gì vậy?”
“Có cái gì mà nói!” Mông Manh giận dữ hỏi.
Cô và vị khách này chỉ có mấy vấn đề kia để nói thôi, còn cái gì mà nói nữa.
Mà trên thực tế cô còn không biết anh ta trông ra sao, tên thế nào, ngay cả giọng nói của anh ta cũng không phải là thật.
“Cô nói về chuyện gần đây cô làm đi.” Giọng nói nghẹn nghẹn của anh ta truyền đến.
“À, gần đây tôi đều bận công việc thôi.” Mông Manh trả lời.
“Cô cũng có công việc à? Không phải công việc của cô là mát xa đầu cho khách ở cửa hàng sao?”
“Không phải, tôi là freelancer. Hôm qua tôi đã gặp được chân mệnh thiên tử của mình đó!” Mông Manh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình vẫn còn có chuyện để nói.
Vừa nói xong, cô phát hiện vị khách này dường như hơi khựng lại, hồi lâu sau mới hỏi: “Là ai vậy?”
“Tôi vẽ một người đầu trọc á ha ha ha.” Mông Manh nói xong liền cười rộ lên, “Thôi, không đùa anh nữa, là một người tên Lâm Tư Sở.”
Cô vừa dứt lời, vị khách nam liền bóp méo cả cái cốc đang cầm trên tay.
Kích động như vậy à? Mông Manh kinh ngạc, người này khỏe quá rồi ấy?
“Nam diễn viên đó hả?” Vị khách lại hỏi.
Không biết có phải hay không, Mông Manh có ảo giác rằng anh ta đang rất hào hứng và muốn kiểm chứng.
“Xem như thế đi.” Mông Manh nói rồi thở dài một hơi, “Có điều anh không cần khuyên tôi đâu, tôi biết khoảng cách giữa tôi và anh ta rất lớn, tôi sẽ không có khả năng theo đuổi anh ta đâu.”
Cô lại ấn ấn vài cái vào đầu anh ta, “OK, mát xa xong rồi đó.”
Vị khách nam kia không đứng dậy ngay mà vẫn ngồi đó, chậm rãi đội mũ lên, “Thật ra cô có thể thử một chút, trùng hợp là tôi có quen anh ta, tôi có thể cho cô phương thức liên lạc. Thế nào?”
Mông Manh: Này anh kia, anh không theo kịch bản quá rồi đó…