Chương 5
Edit: Cẩm Anh
Beta: Mel
Mông Manh không vui tí nào, cô còn chưa kịp chuẩn bị mà.
Nếu bên kia không phải Lâm Tư Sở thật mà là một con khủng long thì làm sao bây giờ? Cô không muốn bị cay mắt đâu.
Bởi vì đang hoảng hốt nên Mông Manh đã làm một chuyện rất ngu xuẩn, cô úp màn hình điện thoại của mình xuống bàn.
Nhưng cô cũng quên rằng máy tính vẫn còn đang bật, vì vậy cuộc gọi đã được kết nối trên máy tính.
Mà trên màn hình máy tính đã ghi lại trạng thái xấu hổ của cô lúc này.
Mông Manh trợn mắt há mồm nhìn gương mặt Lâm Tư Sở phóng đại trên màn hình, cô nhất thời ngơ ra
Không phải chứ?
Thật à?!
Là người thật à!? Không sai!
Cô cần phải dụi mắt để xem đó có phải người kia thật hay không.
Dù cô đã sớm biết mặt mộc của anh và khi trang điểm không có khác biệt quá lớn, nhưng khi liếc nhìn, Mông Manh vẫn bị chấn động.
Một người đẹp trai như vậy tại sao lại không trọc đầu chứ a a a!
Lâm Tư Sở cũng nghi ngờ nhìn Mông Manh bên này, dáng vẻ của cô hơi phát điên nhưng thoạt nhìn không có vẻ gì là không vui.
Thật ra anh rất muốn nhắc nhở cô, hình như điện thoại của cô bị đập có hơi quá tay.
Có chút lúng túng.
Mông Manh căn bản không nghĩ tới người ta là người thật nên cũng chưa biết nên giao lưu với người ta như thế nào.
Vì vậy cô lại làm ra một hành động ngu xuẩn, đó là dứt khoát kết thúc video.
Sau đó cô lao lên giường lăn lộn vài vòng.
Phải dựa vào gối đầu để ngăn tiếng hét của chính mình.
Đúng là Lâm Tư Sở! Chắc cô đang mơ phải không? Rốt cuộc vị khách nam kia là thần thánh phương nào mà lại có được phương thức liên lạc của Lâm Tư Sở!
Không xong rồi! Hình như vừa rồi cô cúp máy người ta à?
Liệu người ta có bảo cô bị tâm thần không nhỉ?
Mông Manh trải qua một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng lại lặng lẽ đứng lên, chạy tới xem trên máy tính có tin nhắn mới từ đối phương hay không.
Không ngờ lại có thật!
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng em lại cúp máy thế? Tôi làm em sợ à?]
Mông Manh nhìn tin nhắn này, cảm thấy độ ngu của mình chọc xuyên bầu trời luôn rồi.
Đúng là cô bị sợ thật, nhưng ý nghĩa của 2 từ “sợ” này hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là… Cô hoàn toàn không ngờ tới bên kia thật sự là anh ta.
Mà trước đó có còn nhiều lời đắc tội người ta như vậy, thậm chí còn đưa ra những yêu cầu vô lễ.
Mông Manh xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng cô quyết định xin lỗi người ta trước đã.
[Xin lỗi vì vừa rồi tôi đã xúc phạm đến anh, chỉ là tôi không ngờ anh thật sự là Lâm Tư Sở, tôi cảm thấy mình như đang mơ vậy.]
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Không sao đâu, tôi hiểu mà.]
Sau khi Lâm Tư Sở gửi tin nhắn này tới, Mông Manh không biết nên rep lại như thế nào.
Tuy cô nói cô muốn theo đuổi người ta, nhưng cô không biết nên theo đuổi như thế nào, hoặc bắt đầu trò chuyện như một người bạn bình thường.
Hình như cô và người ta cũng chẳng chung đề tài nào để nói.
Xấu hổ quá, Mông Manh chán nản cầm điện thoại đối diện với máy tính, quả nhiên không thể theo đuổi được.
Hiện nay mọi người thường nói, yêu đương không bằng chơi điện thoại, không phải sao? Yêu qua mạng còn không bằng chơi điện thoại.
Dù sao cô cũng đâu thích Lâm Tư Sở thật đâu, cô chỉ thích cái đầu trọc của anh mà thôi.
Mông Manh chuẩn bị công tác tâm lý cho mình, nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Nhưng cô sẽ không xóa số của đại minh tinh đâu, cứ lưu lại để đó cũng tốt.
[À, đã muộn rồi, tôi đi ngủ trước nh…] Còn chưa gõ xong câu, Mông Manh đã nhận được tin nhắn mới của đối phương.
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Chưa hỏi em, em tên gì vậy?]
Mông Manh chưa kịp động não đã gửi tên thật của mình qua: [Mông Manh.]
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Tôi có thể gọi em là Manh Manh không? Chắc em cũng biết tôi rồi, em có thể gọi tôi là A Sở. Em vẫn còn là sinh viên sao? Hay đã đi làm rồi?]
Nếu đối phương đã tìm đề tài thì Mông Manh cũng thuận theo.
[Tôi đi làm được 1 2 năm rồi, là freelancer. Cũng đủ ăn.] Mông Manh khó hiểu nhìn cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Không hiểu sao, cô cảm giác như Lâm Tư Sở đang cố gắng tìm chủ đề mà cô đang cố gắng phối hợp với anh ta.
Nhưng ngay từ đầu chính là cô muốn theo đuổi người ta cơ mà?
Chẳng lẽ Lâm Tư Sở đều dịu dàng đối đãi với mỗi một fans của mình như thế này sao?
Mông Manh nghĩ rồi thấy trong lòng hụt hẫng, đại khái là có chút ghen tuông.
[Có phải đối với mỗi fans, anh đều thân thiện như này không?]
Cô hỏi một cách khéo léo, không dám biểu hiện mình đang ghen.
Đùa à, người ta đã có cảm giác gì với cô đâu mà cô lại thể hiện rằng mình ghen, chẳng phải sẽ dọa người ta chạy mất à?
Giao tiếp bằng văn bản có đôi khi sẽ truyền tải nhầm ý tứ.
Ví dụ như câu hỏi này, không có cảm xúc và giọng điệu phối hợp mà chỉ đơn thuần là một dòng chữ khô khan, trong mắt Lâm Tư Sở lại có ý nghĩa khác.
Đối với một minh tinh, hình tượng cực kỳ quan trọng.
Mà sự khác biệt giữa kỹ năng bên ngoài và hành động thực tế cũng rất quan trọng.
Cách anh đối đãi với fans như thế nào là tiêu chỉ đánh giá phẩm chất của anh.
Cho nên lúc này, Lâm Tư Sở cực kỳ quyết đoán trả lời: [Đúng vậy, tôi rất cảm ơn những fans đã ủng hộ tôi, có bọn họ mới có tôi của ngày hôm nay.]
Mông Manh cảm thấy có hơi không ổn khi nhìn thấy tin nhắn này, cô không thể miêu tả, có lẽ là ghen đi.
Chỉ cần là fans của anh, anh đều đối đãi đặc thù như vậy sao?
Đều có thể chat video bình thường sao?
Còn chủ động tìm đề tài nói chuyện?
Rốt cuộc cô đang ra vẻ cái gì đây?! Không phải đã quyết định không theo đuổi anh ta nữa rồi sao?
Lâm Tư Sở là người như vậy, cô có thể mơ ước sao?
Chỉ là mơ mà thôi, YY* một chút coi như xong.
* YY là một từ láy của trung quốc, ý nghĩa là ảo tưởng, tự sướng. Nếu như muốn cho ra một định nghĩa về YY mà nói, nó chính là “Thỏa mãn truy cầu của mọi người đối với cuộc sống tốt đẹp ở trong thế giới tinh thần.” Nói đơn giản, chính là vui thích, vui vẻ, thoải mái, hoặc đơn giản hơn một chút, chính là một chữ “Sảng”.
Cô không còn là một sinh viên, không còn trẻ nữa.
Mông manh tự an ủi mình, không còn hứng thú nói chuyện phiếm với Lâm Tư Sở nữa.
[Vậy anh tốt thật đấy.] Gửi một tin nhắn không đâu vào đâu, Mông Manh nhắn tiếp: [Tôi ngủ đây, ngủ ngon.]
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Ngủ ngon nhé.]
Lâm Tư Sở bên kia chúc ngủ ngon xong liền vui vẻ lăn lộn trên giường, cuối cùng anh cũng đi được bước đầu rồi.
Trong hiện thực không thể để cô phát hiện anh là một tên địa trung hải* được, nhưng nếu hai người tán gẫu qua mạng một thời gian dần nảy sinh tình cảm, nói không chừng chuyện anh là địa trung hải cũng không quá khó để tiếp thu nhỉ?
* Chỉ người hói.
Nội trong khoảng thời gian này, nhất định anh phải nỗ lực cứu vớt mái tóc của mình hồi sinh lại mới được.
Nhưng Mông Manh bên này vừa chủ động nói muốn đi ngủ lại đang lướt điện thoại, không biết có phải vì cô đột nhiên để ý đến anh không mà luôn bất tri bất giác chú ý đến những tin tức về anh.
Nhìn thấy có người chê bai bộ phim mới của anh, chê kỹ thuật diễn của anh, cũng thầm chê bai con người anh.
Nếu anh mà không có kỹ thuật diễn thì làm gì có người mới có kỹ thuật diễn!
Còn cả một ít thủy quân khuyết não bôi đen anh, nói anh chỉ dựa vào khuôn mặt, không có bối cảnh, không biết dựa vào đâu mà nổi tiếng như thế.
Mông Manh càng nhìn càng tức, cuối cùng vứt điện thoại, không nhìn nữa!
Thật là, cô tức giận cái gì chứ!
Vốn dĩ cô có phải fans của Lâm Tư Sở đâu, chỉ là thích cái đầu trọc của anh mà thôi.
Mông Manh xoa xoa mặt, chắc chắn rằng mình không thể với tới cái điện thoại vừa bị ném vào góc giường, thư thái nhắm mắt lại.
Cô cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ ổn sau khi chìm vào giấc ngủ, nhưng không ngờ ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy, cô lại có thể nằm mơ thấy mình và Lâm Tư Sở này nọ í ẹ!
Mấu chốt là cô còn rất hưởng thụ cảm giác đó!
Mông Manh buộc mình phải tỉnh táo, nhưng lúc này trời đã sáng rồi, cô nhìn lên trần nhà, đột nhiên trùm chăn lên mặt.
Ôi má ơi!
Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy? Dù có thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta nhưng đừng nên thèm theo cách này chứ!
Mơ một giấc mơ như vậy, cô không dám nói chuyện với người ta nữa.
Mông Manh đờ đẫn đi đánh răng rửa mặt, làm bữa sáng, ăn xong định đi ra ngoài tản bộ.
Lối sống của cô chuẩn mực như người già, ngoại trừ công việc nên không thể duy trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi thì những lúc khác cô đều ngủ sớm dậy sớm.
Lúc ăn sáng, cô lướt điện thoại thì thấy mới sáng ra mà Lâm Tư Sở đã gửi tin nhắn cho mình rồi.
Chẳng lẽ dạo gần đây đại minh tinh này không có bộ phim nào cần quay cho nên mới rảnh như vậy sao?
Chủ động nói chuyện với một fans mới add còn chưa tính, hôm sau còn chủ động bắt chuyện với người ta?
Mông Manh có cảm giác thụ sủng nhược kinh*, hơn nữa do giấc mơ tối hôm qua nên cô không dám nói chuyện với người ta.
Tội lỗi, quá tội lỗi, mà trong giấc mơ anh ta còn là một người đầu trọc, cô có cảm giác mình đã khinh nhờn cao tăng đắc đạo, nhưng không hiểu sao lại có chút kích thích!
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Buổi sáng tốt lành nha, nghe nói những người trẻ ở độ tuổi các em thường không dậy sớm.]
Mông Manh: [Không nha, tôi không còn trẻ nữa rồi, đã đến tuổi bị bố mẹ giục kết hôn.]
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Giục kết hôn á? Bố mẹ em sắp xếp cho em đi xem mắt?]
Mông Manh: [Bây giờ thì không có, nhưng chắc sẽ sớm thôi.]
Mông Manh không hiểu vì sao đối phương lại để ý tới chuyện xem mắt của cô như vậy, chẳng lẽ đối với anh mà nói, loại chuyện xem mắt này là không thể giải thích được sao?
Có gì lạ đâu, dù sao thì người ta cũng là một đại minh tinh, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có?
Mẹ ơi, sao cô lại nghĩ như vậy chứ, Mông Manh cảm thấy bản thân càng phải thu liễm lại bản tính to gan của mình.
Quả nhiên cô vẫn không biết tự lượng sức.
Mông Manh càng nghĩ càng rầu, rầu đến nỗi không muốn xem điện thoại luôn.
Vì vậy, Lâm Tư Sở lại đợi cả ngày vẫn chưa thấy Mông Manh trả lời.
Beta: Mel
Mông Manh không vui tí nào, cô còn chưa kịp chuẩn bị mà.
Nếu bên kia không phải Lâm Tư Sở thật mà là một con khủng long thì làm sao bây giờ? Cô không muốn bị cay mắt đâu.
Bởi vì đang hoảng hốt nên Mông Manh đã làm một chuyện rất ngu xuẩn, cô úp màn hình điện thoại của mình xuống bàn.
Nhưng cô cũng quên rằng máy tính vẫn còn đang bật, vì vậy cuộc gọi đã được kết nối trên máy tính.
Mà trên màn hình máy tính đã ghi lại trạng thái xấu hổ của cô lúc này.
Mông Manh trợn mắt há mồm nhìn gương mặt Lâm Tư Sở phóng đại trên màn hình, cô nhất thời ngơ ra
Không phải chứ?
Thật à?!
Là người thật à!? Không sai!
Cô cần phải dụi mắt để xem đó có phải người kia thật hay không.
Dù cô đã sớm biết mặt mộc của anh và khi trang điểm không có khác biệt quá lớn, nhưng khi liếc nhìn, Mông Manh vẫn bị chấn động.
Một người đẹp trai như vậy tại sao lại không trọc đầu chứ a a a!
Lâm Tư Sở cũng nghi ngờ nhìn Mông Manh bên này, dáng vẻ của cô hơi phát điên nhưng thoạt nhìn không có vẻ gì là không vui.
Thật ra anh rất muốn nhắc nhở cô, hình như điện thoại của cô bị đập có hơi quá tay.
Có chút lúng túng.
Mông Manh căn bản không nghĩ tới người ta là người thật nên cũng chưa biết nên giao lưu với người ta như thế nào.
Vì vậy cô lại làm ra một hành động ngu xuẩn, đó là dứt khoát kết thúc video.
Sau đó cô lao lên giường lăn lộn vài vòng.
Phải dựa vào gối đầu để ngăn tiếng hét của chính mình.
Đúng là Lâm Tư Sở! Chắc cô đang mơ phải không? Rốt cuộc vị khách nam kia là thần thánh phương nào mà lại có được phương thức liên lạc của Lâm Tư Sở!
Không xong rồi! Hình như vừa rồi cô cúp máy người ta à?
Liệu người ta có bảo cô bị tâm thần không nhỉ?
Mông Manh trải qua một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng lại lặng lẽ đứng lên, chạy tới xem trên máy tính có tin nhắn mới từ đối phương hay không.
Không ngờ lại có thật!
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng em lại cúp máy thế? Tôi làm em sợ à?]
Mông Manh nhìn tin nhắn này, cảm thấy độ ngu của mình chọc xuyên bầu trời luôn rồi.
Đúng là cô bị sợ thật, nhưng ý nghĩa của 2 từ “sợ” này hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là… Cô hoàn toàn không ngờ tới bên kia thật sự là anh ta.
Mà trước đó có còn nhiều lời đắc tội người ta như vậy, thậm chí còn đưa ra những yêu cầu vô lễ.
Mông Manh xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng cô quyết định xin lỗi người ta trước đã.
[Xin lỗi vì vừa rồi tôi đã xúc phạm đến anh, chỉ là tôi không ngờ anh thật sự là Lâm Tư Sở, tôi cảm thấy mình như đang mơ vậy.]
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Không sao đâu, tôi hiểu mà.]
Sau khi Lâm Tư Sở gửi tin nhắn này tới, Mông Manh không biết nên rep lại như thế nào.
Tuy cô nói cô muốn theo đuổi người ta, nhưng cô không biết nên theo đuổi như thế nào, hoặc bắt đầu trò chuyện như một người bạn bình thường.
Hình như cô và người ta cũng chẳng chung đề tài nào để nói.
Xấu hổ quá, Mông Manh chán nản cầm điện thoại đối diện với máy tính, quả nhiên không thể theo đuổi được.
Hiện nay mọi người thường nói, yêu đương không bằng chơi điện thoại, không phải sao? Yêu qua mạng còn không bằng chơi điện thoại.
Dù sao cô cũng đâu thích Lâm Tư Sở thật đâu, cô chỉ thích cái đầu trọc của anh mà thôi.
Mông Manh chuẩn bị công tác tâm lý cho mình, nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Nhưng cô sẽ không xóa số của đại minh tinh đâu, cứ lưu lại để đó cũng tốt.
[À, đã muộn rồi, tôi đi ngủ trước nh…] Còn chưa gõ xong câu, Mông Manh đã nhận được tin nhắn mới của đối phương.
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Chưa hỏi em, em tên gì vậy?]
Mông Manh chưa kịp động não đã gửi tên thật của mình qua: [Mông Manh.]
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Tôi có thể gọi em là Manh Manh không? Chắc em cũng biết tôi rồi, em có thể gọi tôi là A Sở. Em vẫn còn là sinh viên sao? Hay đã đi làm rồi?]
Nếu đối phương đã tìm đề tài thì Mông Manh cũng thuận theo.
[Tôi đi làm được 1 2 năm rồi, là freelancer. Cũng đủ ăn.] Mông Manh khó hiểu nhìn cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Không hiểu sao, cô cảm giác như Lâm Tư Sở đang cố gắng tìm chủ đề mà cô đang cố gắng phối hợp với anh ta.
Nhưng ngay từ đầu chính là cô muốn theo đuổi người ta cơ mà?
Chẳng lẽ Lâm Tư Sở đều dịu dàng đối đãi với mỗi một fans của mình như thế này sao?
Mông Manh nghĩ rồi thấy trong lòng hụt hẫng, đại khái là có chút ghen tuông.
[Có phải đối với mỗi fans, anh đều thân thiện như này không?]
Cô hỏi một cách khéo léo, không dám biểu hiện mình đang ghen.
Đùa à, người ta đã có cảm giác gì với cô đâu mà cô lại thể hiện rằng mình ghen, chẳng phải sẽ dọa người ta chạy mất à?
Giao tiếp bằng văn bản có đôi khi sẽ truyền tải nhầm ý tứ.
Ví dụ như câu hỏi này, không có cảm xúc và giọng điệu phối hợp mà chỉ đơn thuần là một dòng chữ khô khan, trong mắt Lâm Tư Sở lại có ý nghĩa khác.
Đối với một minh tinh, hình tượng cực kỳ quan trọng.
Mà sự khác biệt giữa kỹ năng bên ngoài và hành động thực tế cũng rất quan trọng.
Cách anh đối đãi với fans như thế nào là tiêu chỉ đánh giá phẩm chất của anh.
Cho nên lúc này, Lâm Tư Sở cực kỳ quyết đoán trả lời: [Đúng vậy, tôi rất cảm ơn những fans đã ủng hộ tôi, có bọn họ mới có tôi của ngày hôm nay.]
Mông Manh cảm thấy có hơi không ổn khi nhìn thấy tin nhắn này, cô không thể miêu tả, có lẽ là ghen đi.
Chỉ cần là fans của anh, anh đều đối đãi đặc thù như vậy sao?
Đều có thể chat video bình thường sao?
Còn chủ động tìm đề tài nói chuyện?
Rốt cuộc cô đang ra vẻ cái gì đây?! Không phải đã quyết định không theo đuổi anh ta nữa rồi sao?
Lâm Tư Sở là người như vậy, cô có thể mơ ước sao?
Chỉ là mơ mà thôi, YY* một chút coi như xong.
* YY là một từ láy của trung quốc, ý nghĩa là ảo tưởng, tự sướng. Nếu như muốn cho ra một định nghĩa về YY mà nói, nó chính là “Thỏa mãn truy cầu của mọi người đối với cuộc sống tốt đẹp ở trong thế giới tinh thần.” Nói đơn giản, chính là vui thích, vui vẻ, thoải mái, hoặc đơn giản hơn một chút, chính là một chữ “Sảng”.
Cô không còn là một sinh viên, không còn trẻ nữa.
Mông manh tự an ủi mình, không còn hứng thú nói chuyện phiếm với Lâm Tư Sở nữa.
[Vậy anh tốt thật đấy.] Gửi một tin nhắn không đâu vào đâu, Mông Manh nhắn tiếp: [Tôi ngủ đây, ngủ ngon.]
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Ngủ ngon nhé.]
Lâm Tư Sở bên kia chúc ngủ ngon xong liền vui vẻ lăn lộn trên giường, cuối cùng anh cũng đi được bước đầu rồi.
Trong hiện thực không thể để cô phát hiện anh là một tên địa trung hải* được, nhưng nếu hai người tán gẫu qua mạng một thời gian dần nảy sinh tình cảm, nói không chừng chuyện anh là địa trung hải cũng không quá khó để tiếp thu nhỉ?
* Chỉ người hói.
Nội trong khoảng thời gian này, nhất định anh phải nỗ lực cứu vớt mái tóc của mình hồi sinh lại mới được.
Nhưng Mông Manh bên này vừa chủ động nói muốn đi ngủ lại đang lướt điện thoại, không biết có phải vì cô đột nhiên để ý đến anh không mà luôn bất tri bất giác chú ý đến những tin tức về anh.
Nhìn thấy có người chê bai bộ phim mới của anh, chê kỹ thuật diễn của anh, cũng thầm chê bai con người anh.
Nếu anh mà không có kỹ thuật diễn thì làm gì có người mới có kỹ thuật diễn!
Còn cả một ít thủy quân khuyết não bôi đen anh, nói anh chỉ dựa vào khuôn mặt, không có bối cảnh, không biết dựa vào đâu mà nổi tiếng như thế.
Mông Manh càng nhìn càng tức, cuối cùng vứt điện thoại, không nhìn nữa!
Thật là, cô tức giận cái gì chứ!
Vốn dĩ cô có phải fans của Lâm Tư Sở đâu, chỉ là thích cái đầu trọc của anh mà thôi.
Mông Manh xoa xoa mặt, chắc chắn rằng mình không thể với tới cái điện thoại vừa bị ném vào góc giường, thư thái nhắm mắt lại.
Cô cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ ổn sau khi chìm vào giấc ngủ, nhưng không ngờ ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy, cô lại có thể nằm mơ thấy mình và Lâm Tư Sở này nọ í ẹ!
Mấu chốt là cô còn rất hưởng thụ cảm giác đó!
Mông Manh buộc mình phải tỉnh táo, nhưng lúc này trời đã sáng rồi, cô nhìn lên trần nhà, đột nhiên trùm chăn lên mặt.
Ôi má ơi!
Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy? Dù có thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta nhưng đừng nên thèm theo cách này chứ!
Mơ một giấc mơ như vậy, cô không dám nói chuyện với người ta nữa.
Mông Manh đờ đẫn đi đánh răng rửa mặt, làm bữa sáng, ăn xong định đi ra ngoài tản bộ.
Lối sống của cô chuẩn mực như người già, ngoại trừ công việc nên không thể duy trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi thì những lúc khác cô đều ngủ sớm dậy sớm.
Lúc ăn sáng, cô lướt điện thoại thì thấy mới sáng ra mà Lâm Tư Sở đã gửi tin nhắn cho mình rồi.
Chẳng lẽ dạo gần đây đại minh tinh này không có bộ phim nào cần quay cho nên mới rảnh như vậy sao?
Chủ động nói chuyện với một fans mới add còn chưa tính, hôm sau còn chủ động bắt chuyện với người ta?
Mông Manh có cảm giác thụ sủng nhược kinh*, hơn nữa do giấc mơ tối hôm qua nên cô không dám nói chuyện với người ta.
Tội lỗi, quá tội lỗi, mà trong giấc mơ anh ta còn là một người đầu trọc, cô có cảm giác mình đã khinh nhờn cao tăng đắc đạo, nhưng không hiểu sao lại có chút kích thích!
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Buổi sáng tốt lành nha, nghe nói những người trẻ ở độ tuổi các em thường không dậy sớm.]
Mông Manh: [Không nha, tôi không còn trẻ nữa rồi, đã đến tuổi bị bố mẹ giục kết hôn.]
Tên đầu hói đẹp trai vô địch: [Giục kết hôn á? Bố mẹ em sắp xếp cho em đi xem mắt?]
Mông Manh: [Bây giờ thì không có, nhưng chắc sẽ sớm thôi.]
Mông Manh không hiểu vì sao đối phương lại để ý tới chuyện xem mắt của cô như vậy, chẳng lẽ đối với anh mà nói, loại chuyện xem mắt này là không thể giải thích được sao?
Có gì lạ đâu, dù sao thì người ta cũng là một đại minh tinh, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có?
Mẹ ơi, sao cô lại nghĩ như vậy chứ, Mông Manh cảm thấy bản thân càng phải thu liễm lại bản tính to gan của mình.
Quả nhiên cô vẫn không biết tự lượng sức.
Mông Manh càng nghĩ càng rầu, rầu đến nỗi không muốn xem điện thoại luôn.
Vì vậy, Lâm Tư Sở lại đợi cả ngày vẫn chưa thấy Mông Manh trả lời.