Chương : 17
Đinh Bùi Quân từ bệnh viện đi ra, trước tiên về nhà, không tìm được Vệ Đình, lại vội vàng tới quán của Tử Bội cũng không thấy, đến công ty không có ai, cả ký túc xá độc thân của công ty cũng không có. Gọi điện thoại không ai nghe, đã hơn mười hai giờ đêm, Đinh Bùi Quân hoàn toàn rối rắm, hắn không nghĩ ra Vệ Đình đang ở đâu.
Nếu đã không muốn hắn tìm thấy, hắn còn có thể đi đâu mà tìm?
Đinh Bùi Quân mệt mỏi ngồi trong xe, lôi thuốc ra hút. Bỗng nhiên chân trời phía xa có pháo hoa chợt loé rồi biến mất, Đinh Bùi Quân trong lòng khẽ động, vội vàng nổ xe.
Đêm khuya, công viên nhỏ bên sông, vắng lặng không một bóng người. Đinh Bùi Quân không mục đích đi một vòng, cuối cùng ở khu vui chơi của trẻ em nhìn thấy một người đang ngồi xích đu.
Là Vệ Đình.
Y ngẩng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn pháo hoa phía xa.
Đinh Bùi Quân muốn mở miệng gọi y, há miệng lại không phát ra được thanh âm nào. Cổ họng khô khốc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người trước mặt.
“Anh đến rồi?” Vệ Đình cười với hắn. “Pháo hoa đốt xong rồi”.
Đinh Bùi Quân nhìn y, không nói ra lời.
“Tử Bội nói, nếu như tôi quá để ý thì chỉ có thua trước thời hạn”. Vệ Đình không nhìn hắn, giống như là đang tự nói cho chính mình nghe. “Kỳ thực tôi vốn không phải quá để ý”.
“Vệ Đình….”
“Bất quá hiện tại xem ra, một năm quá dài”. Vệ Đình cúi đầu. “Tôi nghe nói phòng nhân sự đã có quyết định rồi, sau mùng một tháng năm tôi sẽ đi?”
Đinh Bùi Quân trầm mặc nhìn y.
“Anh không phải là định mừng sinh nhật cho tôi rồi sẽ nói tin này ra đấy chứ?” Vệ Đình cười cười đứng lên. “Kỳ thật không cần phải như vậy, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, anh không phải bận tâm”.
“…. Cậu có trách tôi không?”
“Sao có thể?” Vệ Đình không chút để ý mà cười. “Trở về còn có thể thăng chức, không tốt sao?”
“Vậy cậu hận tôi sao?”
Vệ Đình rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu mới hơi nở nụ cười. “Mới hơn hai tháng mà thôi, tôi còn chưa yêu anh đến mức phải quay ra hận anh. Bất quá, hiệp ước giữa chúng ta có thể kết thúc trước thời hạn được rồi”.
“…….”
“Anh còn thiếu tôi một phần quà sinh nhật đúng không? Như vậy cho tôi nghỉ từ ngày mai đi, sau mùng một tháng năm tôi sẽ trực tiếp đến công ty chi nhánh báo danh”.
“Ở với tôi thêm một ngày cậu đã không thể chịu đựng được sao?” Mặt Đinh Bùi Quân đã biến xanh.
Vệ Đình cười rộ lên, ở trên môi Đinh Bùi Quân hôn nhẹ một cái. “Tôi thích anh, nụ hôn này là lễ vật của tôi năm hai mươi tư tuổi tặng cho anh, hiện tại đã quá thời gian. Chờ tôi trở về sẽ xin đổi ban, anh nói đúng, tôi hy vọng về sau trong cuộc sống của mình sẽ không còn anh xuất hiện nữa”.
Đinh Bùi Quân bình tĩnh nhìn y.
“Bảo trọng”. Vệ Đình vẫy tay với hắn, vẫn ung dung cười như trước. “Tạm biệt”.
Y xoay người, đi ngược hướng với Đinh Bùi Quân, không quay đầu lại.
“Vệ Đình, cậu vì sao lại thích tôi?”
“A… bởi vì… khi anh cười lên nhìn rất đẹp mắt….”
“A? Nguyên nhân này?”
“Đúng vậy”.
“….Thật buồn cười, cậu chỉ nhìn bề ngoài sao?”
Nếu đã không muốn hắn tìm thấy, hắn còn có thể đi đâu mà tìm?
Đinh Bùi Quân mệt mỏi ngồi trong xe, lôi thuốc ra hút. Bỗng nhiên chân trời phía xa có pháo hoa chợt loé rồi biến mất, Đinh Bùi Quân trong lòng khẽ động, vội vàng nổ xe.
Đêm khuya, công viên nhỏ bên sông, vắng lặng không một bóng người. Đinh Bùi Quân không mục đích đi một vòng, cuối cùng ở khu vui chơi của trẻ em nhìn thấy một người đang ngồi xích đu.
Là Vệ Đình.
Y ngẩng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn pháo hoa phía xa.
Đinh Bùi Quân muốn mở miệng gọi y, há miệng lại không phát ra được thanh âm nào. Cổ họng khô khốc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người trước mặt.
“Anh đến rồi?” Vệ Đình cười với hắn. “Pháo hoa đốt xong rồi”.
Đinh Bùi Quân nhìn y, không nói ra lời.
“Tử Bội nói, nếu như tôi quá để ý thì chỉ có thua trước thời hạn”. Vệ Đình không nhìn hắn, giống như là đang tự nói cho chính mình nghe. “Kỳ thực tôi vốn không phải quá để ý”.
“Vệ Đình….”
“Bất quá hiện tại xem ra, một năm quá dài”. Vệ Đình cúi đầu. “Tôi nghe nói phòng nhân sự đã có quyết định rồi, sau mùng một tháng năm tôi sẽ đi?”
Đinh Bùi Quân trầm mặc nhìn y.
“Anh không phải là định mừng sinh nhật cho tôi rồi sẽ nói tin này ra đấy chứ?” Vệ Đình cười cười đứng lên. “Kỳ thật không cần phải như vậy, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, anh không phải bận tâm”.
“…. Cậu có trách tôi không?”
“Sao có thể?” Vệ Đình không chút để ý mà cười. “Trở về còn có thể thăng chức, không tốt sao?”
“Vậy cậu hận tôi sao?”
Vệ Đình rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu mới hơi nở nụ cười. “Mới hơn hai tháng mà thôi, tôi còn chưa yêu anh đến mức phải quay ra hận anh. Bất quá, hiệp ước giữa chúng ta có thể kết thúc trước thời hạn được rồi”.
“…….”
“Anh còn thiếu tôi một phần quà sinh nhật đúng không? Như vậy cho tôi nghỉ từ ngày mai đi, sau mùng một tháng năm tôi sẽ trực tiếp đến công ty chi nhánh báo danh”.
“Ở với tôi thêm một ngày cậu đã không thể chịu đựng được sao?” Mặt Đinh Bùi Quân đã biến xanh.
Vệ Đình cười rộ lên, ở trên môi Đinh Bùi Quân hôn nhẹ một cái. “Tôi thích anh, nụ hôn này là lễ vật của tôi năm hai mươi tư tuổi tặng cho anh, hiện tại đã quá thời gian. Chờ tôi trở về sẽ xin đổi ban, anh nói đúng, tôi hy vọng về sau trong cuộc sống của mình sẽ không còn anh xuất hiện nữa”.
Đinh Bùi Quân bình tĩnh nhìn y.
“Bảo trọng”. Vệ Đình vẫy tay với hắn, vẫn ung dung cười như trước. “Tạm biệt”.
Y xoay người, đi ngược hướng với Đinh Bùi Quân, không quay đầu lại.
“Vệ Đình, cậu vì sao lại thích tôi?”
“A… bởi vì… khi anh cười lên nhìn rất đẹp mắt….”
“A? Nguyên nhân này?”
“Đúng vậy”.
“….Thật buồn cười, cậu chỉ nhìn bề ngoài sao?”