Chương 8: Hôm nay lại nổi nóng như vậy!
"Mẹ, con thấy Tử Bình nói không sai." Lâm Thái Hoành tán đồng khẽ gật đầu: "Hơn nữa mẹ đừng quên lúc trước khi Lâm Bất Bạch ủy thác chúng ta giao tập đoàn Thanh Hoàng cho Diệu Nhan thì bên trong còn có một tỷ tài chính bị chúng ta lấy đi bổ sung chỗ khác, nếu để Lâm Diệu Nhan biết chúng ta đã lấy đi một tỷ thuộc về nó, còn bán cổ phần của tập đoàn Thanh Hoàng, chỉ để lại một công ty phá sản cho nó thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào?"
"Cái này…" Cụ bà Lâm gia do dự.
Kỳ thật tập đoàn Thanh Hoàng không phải xí nghiệp dưới trướng của Lâm gia, mà là Lâm Bất Bạch ủy thác Lâm gia chuyển giao cho Lâm Diệu Nhan vào sinh nhật năm hai mươi tuổi của cô làm quà sinh nhật, nhưng lúc ấy xí nghiệp Lâm gia xảy ra chút chuyện, cần một lượng tài chính khổng lồ để bổ sung chỗ trống này.
Khi biết tập đoàn Thanh Hoàng có một tỷ vốn lưu động thì họ nảy sinh ý đồ xấu, không hề thông báo cho Lâm Diệu Nhan mà đã lấy đi một tỷ đó, đồng thời bán phần lớn cổ phần của tập đoàn Thanh Hoàng đi.
Vì phòng ngừa chuyện này bại lộ, họ nói dối rằng tập đoàn Thanh Hoàng là khảo nghiệm của Lâm gia đối với Lâm Diệu Nhan, chỉ cần cô phát triển Thanh Hoàng lớn mạnh thì dòng bên của cô có thể tiến vào tộc phổ của Lâm gia.
Đã nhiều năm trôi qua, Lâm Diệu Nhan luôn bị lừa gạt, hoàn toàn không biết chuyện này.
Dựa theo tính cách của Lâm Diệu Nhan, nếu biết chân tướng thì không chừng sẽ trở mặt với Lâm gia, họ không muốn nhìn thấy cục diện đó.
Lâm Thái Hoành tiếp tục nói: "Mẹ, lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán thì hậu hoạn vô tận, nếu lấy được tài nguyên là tập đoàn Hồng San Hô thì Lâm gia có thể vựt dậy ở Trung Hải lần nữa, trở thành đại gia tộc hàng đầu, hoàn thành nguyện vọng trước khi chết của cha."
"Nhưng Lâm Diệu Nhan có chịu giao Thanh Hoàng ra không?" Cụ bà Lâm gia chần chờ nói.
"Cái này dễ xử lý." Lâm Thái Hoành lập tức nói: "Lâm Diệu Nhan luôn nghĩ là Lâm gia đưa tập đoàn Thanh Hoàng cho nó để khảo nghiệm, chúng ta có thể dùng cái cớ này để thu hồi, chỉ cần nó đồng ý thì Lâm gia chính thức tiếp nhận dòng bên của nó, cho phép tên họ xuất hiện trong tộc phổ và trở thành trực hệ, đây không phải nguyện vọng xưa nay của nó sao? Hơn nữa trước đó chúng ta giao ra tập đoàn Thanh Hoàng không phải là để nó thể hiện giá trị với Lâm gia à? Hiện tại giá trị này đã được bày ra, đương nhiên chúng ta phải thu về."
Lâm Tử Bình phụ họa: "Bà nội, con thấy cha nói rất có lý, tập đoàn Thanh Hoàng là chúng ta đưa cho cô ta, chúng ta thu lại là điều hiển nhiên, đợi cô ta lấy được hợp đồng với tập đoàn Hồng San Hô thì cứ lấy cớ tổ chức một tiệc ăn mừng rồi nhắc lại chuyện này, nếu cô ta không giao ra chính là bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, đại nghĩa đè xuống, cháu không tin cô ta không giao."
Cụ bà Lâm gia suy tư chốc lát, sau đó khẽ gật đầu và nói: "Được, cứ lấy tập đoàn Thanh Hoàng về theo ý các con."
Vì tương lai của Lâm gia thì hi sinh một Lâm Diệu Nhan vẫn rất có lời, còn vấn đề nếu Lâm Diệu Nhan phản kháng thì thế nào? Không có tập đoàn Thanh Hoàng và Lâm gia thì Lâm Diệu Nhan là cái rắm gì, cô sẽ không tạo nên chút sóng gió nào cả.
Sau đó cụ bà Lâm gia gọi cho Lâm Diệu Nhan.
"Bà nội, bà gọi cho cháu có chuyện gì sao?"
Lần đầu tiên được cụ bà Lâm gia chủ động gọi cho làm tâm tình Lâm Diệu Nhan rất kích động, điều này chứng tỏ cố gắng của cô luôn được Lâm gia để mắt tới, không bao lâu nữa cô có thể hoàn thành nguyện vọng mà ông nội và cha chưa làm được.
"Diệu Nhan, bà đã thấy tin tức hôm nay, biểu hiện của cháu không tệ, cháu đã làm Lâm gia chúng ta nở mày nở mặt." Giọng nói oang oang của cụ bà Lâm gia truyền đến từ điện thoại.
"Bà nội, đây là chuyện cháu phải làm." Lâm Diệu Nhan cười rất vui vẻ, đôi mắt đẹp cong thành ánh trăng non.
"Ừm, vậy là tốt rồi." Cụ bà Lâm gia vừa cười vừa nói: "Diệu Nhan, chờ cháu lấy được hợp đồng lần này thì bà sẽ tổ chức tiệc ăn mừng cho cháu."
"Cảm ơn bà nội, cháu sẽ không làm bà thất vọng."
Sau khi cúp máy, Lâm Diệu Nhan rất hưng phấn.
Lâm Võ Trung bên cạnh ưỡn thẳng sống lưng, cười lớn và nói: "Ha ha ha, không ngờ cả cụ bà cũng chủ động muốn lo liệu tiệc ăn mừng cho chúng ta, ngày xưa làm gì có chuyện này, không làm mặt lớn mặt nhỏ với chúng ta đã không tệ."
Đại Thư Văn không ngừng gật đầu và nói: "Đúng vậy, đều nhờ vào tập đoàn Hồng San Hô, Diệu Nhan, mẹ cho con biết, tiếp theo con còn phải cố gắng thêm để ký được hợp đồng với Hồng San Hô, tránh đêm dài lắm mộng."
"Mẹ, con biết nên làm thế nào." Trên mặt Lâm Diệu Nhan lộ ra nụ cười.
Ba năm qua, từ khi Tô Lạc ở rể đến nay thì người của Lâm gia luôn xem thường dòng bên họ, mỗi lần gia tộc tụ hội đều châm chọc khiêu khích, lần này cuống cùng họ cũng có thể đứng thẳng sống lưng, về sau xem ai còn dám nói ra nói vào.
"Chị, nói ra chị cũng phải cảm ơn bà nội, lúc trước nếu không phải bà cật lực phản bác, cuối cùng giao tập đoàn Thanh Hoàng cho chị thì hiện giờ sao chúng ta có tương lai như vậy được." Lâm Vi Vi mở miệng nói.
"Ừm, thật sự phải cảm ơn bà nội mới được." Lâm Diệu Nhan khẽ nói.
Sau khi Harris rời đi, Tô Lạc vừa xuất hiện trong tập đoàn Thanh Hoàng nghe thấy câu nói này thì nhướng mày, vô thức hỏi: "Tập đoàn Thanh Hoàng không phải quà sinh nhật hai mươi tuổi Lâm Bất Bạch tặng cho Diệu Nhan sao?"
Hắn từng nghe Lâm Bất Bạch nói, anh sẽ tặng Thanh Hoàng cho Lâm Diệu Nhan vào năm hai mươi tuổi xem như quà sinh nhật. Theo lý thì tập đoàn Thanh Hoàng là của Lâm Diệu Nhan, chẳng liên quan gì đến Lâm gia mới đúng, sao lại biến thành Lâm gia đưa cho Lâm Diệu Nhan?
"Mày nghĩ hay thật." Đại Thư Văn tức giận nói: "Thằng nhãi Lâm Bất Bạch thật là bất hiếu, sau khi ra nước ngoài thì không gọi về lấy một lần, cái gì mà tặng công ty cho Diệu Nhan, thật là nằm mơ giữ ban ngày."
Lâm Diệu Nhan mở miệng giải thích: "Tập đoàn Thanh Hoàng không phải anh hai tặng, là Lâm gia giao cho tôi quản lý, nó là khảo nghiệm đối với tôi, chỉ cần tôi phát triển tập đoàn Thanh Hoàng lớn mạnh thì có thể ghi tên dòng bên chúng tôi vào tộc phổ của Lâm gia."
Tô Lạc nghe vậy thì ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, có người dám động vào thứ Lâm Bất Bạch tặng cho Lâm Diệu Nhan, chúng nghĩ không ai quản lý sao?
"Con gái, con giải thích với thằng vô tích sự này nhiều vậy làm gì, nó thì biết cái gì." Đại Thư Văn cười lạnh một tiếng: "Thằng vô dụng tao cho mày biết, chờ mày ly hôn với Diệu Nhan thì đừng mơ lấy được cái gì từ tập đoàn Thanh Hoàng, vì Diệu Nhan chỉ thay mặt Lâm gia quản lý thôi, dù ly hôn mày cũng không được chia cái gì."
"Bà nói gì, Diệu Nhan không có cổ phần nào của tập đoàn Thanh Hoàng?" Mặt Tô Lạc âm trầm tới cực điểm, sát ý trong lòng không khống chế được mà sôi trào lên.
Hắn luôn mồm hứa với Lâm Bất Bạch sẽ bảo vệ em gái của anh ấy, kết quả cả món quà sinh nhật này cũng không giữ được, thậm chí trừ thân phận giám đốc ra thì Lâm Diệu Nhan chẳng có cổ phần nào cả, vậy không phải là làm không công cho Lâm gia sao?
Lửa giận, sát ý tỏa ra từ trên người Tô Lạc làm hắn trông rất khủng bố.
Đại Thư Văn bị sự thay đổi của Tô Lạc làm giật nảy mình, sau đó thẹn quá hoá giận nói: "Tô Lạc, ánh mắt này là sao, đây là thái độ nói chuyện với mẹ vợ à? Ai cho mày lá gan đó, mày muốn dọa tao hả? Quỳ xuống xin lỗi cho tao."
Nói xong, Đại Thư Văn còn tiến lên một bước muốn đá vào người Tô Lạc.
"Đủ rồi." Tô Lạc đột nhiên gầm lớn một tiếng, giọng như sấm sét.
Đại Thư Văn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong rồi trở nên trống không, cả người cứng lại tại chỗ, bà hoảng sợ mà nhìn Tô Lạc.
Trong chớp mắt đó, bà ta cảm thấy Tô Lạc như biến thành mãnh thú ăn thịt người.
Mấy người Lâm Diệu Nhan cũng sửng sốt, nửa ngày sau vẫn chưa tỉnh táo lại. Trong ấn tượng của họ, Tô Lạc là một tên hèn nhát, khi tâm tình họ không tốt còn thường xuyên lấy Tô Lạc ra trút giận, hắn cũng không dám nói gì.
Hôm nay lại nổi nóng như vậy!
Đây còn là tên vô dụng mà họ biết không?
"Mẹ, mẹ làm gì vậy, đừng cả ngày chỉ biết động tay động chân." Lâm Diệu Nhan nhíu mày, kéo Đại Thư Văn một cái rồi nhìn về phía Tô Lạc: "Tô Lạc, anh có thể nói ít hai câu không, anh biết tính tình mẹ không tốt mà còn trêu tức mẹ làm gì."
"Tôi chỉ muốn một câu trả lời." Tô Lạc hít sâu một hơi, đè nén xao động trong lòng, nhìn Lâm Diệu Nhan và nói: "Tôi muốn biết vì sao tập đoàn Thanh Hoàng không phải anh cô tặng cho cô, mà là Lâm gia."
Tiếp xúc với ánh mắt của Tô Lạc, trong lòng Lâm Diệu Nhan vô thức run rẩy một chút. Không biết vì sao, cô cảm giác Tô Lạc trước mắt rất đáng sợ, rất lạ lẫm.
"Tôi không biết." Lâm Diệu Nhan lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ trong đầu đi và nói: "Khi họ giao tập đoàn Thanh Hoàng cho tôi đã như vậy rồi."
"Tôi hiểu rồi." Tô Lạc khẽ gật đầu, không nói gì mà quay người đi ra bên ngoài.
Lâm Diệu Nhan nhìn bóng lưng Tô Lạc, há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.
Đợi đến khi Tô Lạc rời đi, Đại Thư Văn mặt mày khó coi nói: "Con xem giờ thằng vô tích sự này ghê gớm đến dường nào, còn dám lớn tiếng, mặt lớn mặt nhỏ với mẹ, về sau cha mẹ già rồi chắc chắn nó sẽ không đánh chết tươi cha mẹ, ly hôn đi, mẹ mặc kệ, con nhất định phải ly hôn với nó."
Lâm Võ Trung phụ họa: "Không sai, giữ thằng vô tích sự này lại là sỉ nhục đối với Lâm gia, nhất định phải để nó cút càng xa càng tốt."
"Cái này…" Cụ bà Lâm gia do dự.
Kỳ thật tập đoàn Thanh Hoàng không phải xí nghiệp dưới trướng của Lâm gia, mà là Lâm Bất Bạch ủy thác Lâm gia chuyển giao cho Lâm Diệu Nhan vào sinh nhật năm hai mươi tuổi của cô làm quà sinh nhật, nhưng lúc ấy xí nghiệp Lâm gia xảy ra chút chuyện, cần một lượng tài chính khổng lồ để bổ sung chỗ trống này.
Khi biết tập đoàn Thanh Hoàng có một tỷ vốn lưu động thì họ nảy sinh ý đồ xấu, không hề thông báo cho Lâm Diệu Nhan mà đã lấy đi một tỷ đó, đồng thời bán phần lớn cổ phần của tập đoàn Thanh Hoàng đi.
Vì phòng ngừa chuyện này bại lộ, họ nói dối rằng tập đoàn Thanh Hoàng là khảo nghiệm của Lâm gia đối với Lâm Diệu Nhan, chỉ cần cô phát triển Thanh Hoàng lớn mạnh thì dòng bên của cô có thể tiến vào tộc phổ của Lâm gia.
Đã nhiều năm trôi qua, Lâm Diệu Nhan luôn bị lừa gạt, hoàn toàn không biết chuyện này.
Dựa theo tính cách của Lâm Diệu Nhan, nếu biết chân tướng thì không chừng sẽ trở mặt với Lâm gia, họ không muốn nhìn thấy cục diện đó.
Lâm Thái Hoành tiếp tục nói: "Mẹ, lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán thì hậu hoạn vô tận, nếu lấy được tài nguyên là tập đoàn Hồng San Hô thì Lâm gia có thể vựt dậy ở Trung Hải lần nữa, trở thành đại gia tộc hàng đầu, hoàn thành nguyện vọng trước khi chết của cha."
"Nhưng Lâm Diệu Nhan có chịu giao Thanh Hoàng ra không?" Cụ bà Lâm gia chần chờ nói.
"Cái này dễ xử lý." Lâm Thái Hoành lập tức nói: "Lâm Diệu Nhan luôn nghĩ là Lâm gia đưa tập đoàn Thanh Hoàng cho nó để khảo nghiệm, chúng ta có thể dùng cái cớ này để thu hồi, chỉ cần nó đồng ý thì Lâm gia chính thức tiếp nhận dòng bên của nó, cho phép tên họ xuất hiện trong tộc phổ và trở thành trực hệ, đây không phải nguyện vọng xưa nay của nó sao? Hơn nữa trước đó chúng ta giao ra tập đoàn Thanh Hoàng không phải là để nó thể hiện giá trị với Lâm gia à? Hiện tại giá trị này đã được bày ra, đương nhiên chúng ta phải thu về."
Lâm Tử Bình phụ họa: "Bà nội, con thấy cha nói rất có lý, tập đoàn Thanh Hoàng là chúng ta đưa cho cô ta, chúng ta thu lại là điều hiển nhiên, đợi cô ta lấy được hợp đồng với tập đoàn Hồng San Hô thì cứ lấy cớ tổ chức một tiệc ăn mừng rồi nhắc lại chuyện này, nếu cô ta không giao ra chính là bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, đại nghĩa đè xuống, cháu không tin cô ta không giao."
Cụ bà Lâm gia suy tư chốc lát, sau đó khẽ gật đầu và nói: "Được, cứ lấy tập đoàn Thanh Hoàng về theo ý các con."
Vì tương lai của Lâm gia thì hi sinh một Lâm Diệu Nhan vẫn rất có lời, còn vấn đề nếu Lâm Diệu Nhan phản kháng thì thế nào? Không có tập đoàn Thanh Hoàng và Lâm gia thì Lâm Diệu Nhan là cái rắm gì, cô sẽ không tạo nên chút sóng gió nào cả.
Sau đó cụ bà Lâm gia gọi cho Lâm Diệu Nhan.
"Bà nội, bà gọi cho cháu có chuyện gì sao?"
Lần đầu tiên được cụ bà Lâm gia chủ động gọi cho làm tâm tình Lâm Diệu Nhan rất kích động, điều này chứng tỏ cố gắng của cô luôn được Lâm gia để mắt tới, không bao lâu nữa cô có thể hoàn thành nguyện vọng mà ông nội và cha chưa làm được.
"Diệu Nhan, bà đã thấy tin tức hôm nay, biểu hiện của cháu không tệ, cháu đã làm Lâm gia chúng ta nở mày nở mặt." Giọng nói oang oang của cụ bà Lâm gia truyền đến từ điện thoại.
"Bà nội, đây là chuyện cháu phải làm." Lâm Diệu Nhan cười rất vui vẻ, đôi mắt đẹp cong thành ánh trăng non.
"Ừm, vậy là tốt rồi." Cụ bà Lâm gia vừa cười vừa nói: "Diệu Nhan, chờ cháu lấy được hợp đồng lần này thì bà sẽ tổ chức tiệc ăn mừng cho cháu."
"Cảm ơn bà nội, cháu sẽ không làm bà thất vọng."
Sau khi cúp máy, Lâm Diệu Nhan rất hưng phấn.
Lâm Võ Trung bên cạnh ưỡn thẳng sống lưng, cười lớn và nói: "Ha ha ha, không ngờ cả cụ bà cũng chủ động muốn lo liệu tiệc ăn mừng cho chúng ta, ngày xưa làm gì có chuyện này, không làm mặt lớn mặt nhỏ với chúng ta đã không tệ."
Đại Thư Văn không ngừng gật đầu và nói: "Đúng vậy, đều nhờ vào tập đoàn Hồng San Hô, Diệu Nhan, mẹ cho con biết, tiếp theo con còn phải cố gắng thêm để ký được hợp đồng với Hồng San Hô, tránh đêm dài lắm mộng."
"Mẹ, con biết nên làm thế nào." Trên mặt Lâm Diệu Nhan lộ ra nụ cười.
Ba năm qua, từ khi Tô Lạc ở rể đến nay thì người của Lâm gia luôn xem thường dòng bên họ, mỗi lần gia tộc tụ hội đều châm chọc khiêu khích, lần này cuống cùng họ cũng có thể đứng thẳng sống lưng, về sau xem ai còn dám nói ra nói vào.
"Chị, nói ra chị cũng phải cảm ơn bà nội, lúc trước nếu không phải bà cật lực phản bác, cuối cùng giao tập đoàn Thanh Hoàng cho chị thì hiện giờ sao chúng ta có tương lai như vậy được." Lâm Vi Vi mở miệng nói.
"Ừm, thật sự phải cảm ơn bà nội mới được." Lâm Diệu Nhan khẽ nói.
Sau khi Harris rời đi, Tô Lạc vừa xuất hiện trong tập đoàn Thanh Hoàng nghe thấy câu nói này thì nhướng mày, vô thức hỏi: "Tập đoàn Thanh Hoàng không phải quà sinh nhật hai mươi tuổi Lâm Bất Bạch tặng cho Diệu Nhan sao?"
Hắn từng nghe Lâm Bất Bạch nói, anh sẽ tặng Thanh Hoàng cho Lâm Diệu Nhan vào năm hai mươi tuổi xem như quà sinh nhật. Theo lý thì tập đoàn Thanh Hoàng là của Lâm Diệu Nhan, chẳng liên quan gì đến Lâm gia mới đúng, sao lại biến thành Lâm gia đưa cho Lâm Diệu Nhan?
"Mày nghĩ hay thật." Đại Thư Văn tức giận nói: "Thằng nhãi Lâm Bất Bạch thật là bất hiếu, sau khi ra nước ngoài thì không gọi về lấy một lần, cái gì mà tặng công ty cho Diệu Nhan, thật là nằm mơ giữ ban ngày."
Lâm Diệu Nhan mở miệng giải thích: "Tập đoàn Thanh Hoàng không phải anh hai tặng, là Lâm gia giao cho tôi quản lý, nó là khảo nghiệm đối với tôi, chỉ cần tôi phát triển tập đoàn Thanh Hoàng lớn mạnh thì có thể ghi tên dòng bên chúng tôi vào tộc phổ của Lâm gia."
Tô Lạc nghe vậy thì ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, có người dám động vào thứ Lâm Bất Bạch tặng cho Lâm Diệu Nhan, chúng nghĩ không ai quản lý sao?
"Con gái, con giải thích với thằng vô tích sự này nhiều vậy làm gì, nó thì biết cái gì." Đại Thư Văn cười lạnh một tiếng: "Thằng vô dụng tao cho mày biết, chờ mày ly hôn với Diệu Nhan thì đừng mơ lấy được cái gì từ tập đoàn Thanh Hoàng, vì Diệu Nhan chỉ thay mặt Lâm gia quản lý thôi, dù ly hôn mày cũng không được chia cái gì."
"Bà nói gì, Diệu Nhan không có cổ phần nào của tập đoàn Thanh Hoàng?" Mặt Tô Lạc âm trầm tới cực điểm, sát ý trong lòng không khống chế được mà sôi trào lên.
Hắn luôn mồm hứa với Lâm Bất Bạch sẽ bảo vệ em gái của anh ấy, kết quả cả món quà sinh nhật này cũng không giữ được, thậm chí trừ thân phận giám đốc ra thì Lâm Diệu Nhan chẳng có cổ phần nào cả, vậy không phải là làm không công cho Lâm gia sao?
Lửa giận, sát ý tỏa ra từ trên người Tô Lạc làm hắn trông rất khủng bố.
Đại Thư Văn bị sự thay đổi của Tô Lạc làm giật nảy mình, sau đó thẹn quá hoá giận nói: "Tô Lạc, ánh mắt này là sao, đây là thái độ nói chuyện với mẹ vợ à? Ai cho mày lá gan đó, mày muốn dọa tao hả? Quỳ xuống xin lỗi cho tao."
Nói xong, Đại Thư Văn còn tiến lên một bước muốn đá vào người Tô Lạc.
"Đủ rồi." Tô Lạc đột nhiên gầm lớn một tiếng, giọng như sấm sét.
Đại Thư Văn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong rồi trở nên trống không, cả người cứng lại tại chỗ, bà hoảng sợ mà nhìn Tô Lạc.
Trong chớp mắt đó, bà ta cảm thấy Tô Lạc như biến thành mãnh thú ăn thịt người.
Mấy người Lâm Diệu Nhan cũng sửng sốt, nửa ngày sau vẫn chưa tỉnh táo lại. Trong ấn tượng của họ, Tô Lạc là một tên hèn nhát, khi tâm tình họ không tốt còn thường xuyên lấy Tô Lạc ra trút giận, hắn cũng không dám nói gì.
Hôm nay lại nổi nóng như vậy!
Đây còn là tên vô dụng mà họ biết không?
"Mẹ, mẹ làm gì vậy, đừng cả ngày chỉ biết động tay động chân." Lâm Diệu Nhan nhíu mày, kéo Đại Thư Văn một cái rồi nhìn về phía Tô Lạc: "Tô Lạc, anh có thể nói ít hai câu không, anh biết tính tình mẹ không tốt mà còn trêu tức mẹ làm gì."
"Tôi chỉ muốn một câu trả lời." Tô Lạc hít sâu một hơi, đè nén xao động trong lòng, nhìn Lâm Diệu Nhan và nói: "Tôi muốn biết vì sao tập đoàn Thanh Hoàng không phải anh cô tặng cho cô, mà là Lâm gia."
Tiếp xúc với ánh mắt của Tô Lạc, trong lòng Lâm Diệu Nhan vô thức run rẩy một chút. Không biết vì sao, cô cảm giác Tô Lạc trước mắt rất đáng sợ, rất lạ lẫm.
"Tôi không biết." Lâm Diệu Nhan lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ trong đầu đi và nói: "Khi họ giao tập đoàn Thanh Hoàng cho tôi đã như vậy rồi."
"Tôi hiểu rồi." Tô Lạc khẽ gật đầu, không nói gì mà quay người đi ra bên ngoài.
Lâm Diệu Nhan nhìn bóng lưng Tô Lạc, há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.
Đợi đến khi Tô Lạc rời đi, Đại Thư Văn mặt mày khó coi nói: "Con xem giờ thằng vô tích sự này ghê gớm đến dường nào, còn dám lớn tiếng, mặt lớn mặt nhỏ với mẹ, về sau cha mẹ già rồi chắc chắn nó sẽ không đánh chết tươi cha mẹ, ly hôn đi, mẹ mặc kệ, con nhất định phải ly hôn với nó."
Lâm Võ Trung phụ họa: "Không sai, giữ thằng vô tích sự này lại là sỉ nhục đối với Lâm gia, nhất định phải để nó cút càng xa càng tốt."