Chương 40: Tỏ tình
Đêm trước ngày Giáng sinh ấm áp bao trùm khắp thành phố. Những ngọn đèn lung linh, những cây thông Noel rực rỡ sắc màu tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Nhưng ngoài cửa sổ căn phòng không gian tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn dịu dàng phản chiếu lên khuôn mặt bình yên của hai người.
Sung-ho nhẹ nhàng ôm lấy Hana đang say ngủ trên chiếc ghế sofa. Bao ngày xa cách, giờ đây họ lại có thể ở bên nhau, cảm nhận hơi ấm của đối phương. Những lo âu, bận rộn của cuộc sống dường như tan biến, chỉ còn lại những khoảnh khắc yên bình này.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng hát khẽ nói thầm vào tai cô “Ngủ ngoan nhé bé con.Em sẽ sớm thuộc về anh thôi”. Ánh mắt trìu mến nhìn về khuôn mặt xinh đẹp ấy, không muốn rời xa dù chỉ một giây. Bao nhiêu ngày tháng xa cách, giờ đây họ lại được sum họp, cùng nhau đón chào Giáng sinh trong niềm hạnh phúc tràn đầy.
Những nỗi nhớ, những khát khao bấy lâu nay được giải tỏa. Anh và cô chẳng cần phải nói ra, chỉ cần cảm nhận hơi ấm và sự hiện diện của nhau là đủ. Đêm trước ngày Giáng sinh ấm áp, tràn ngập tình yêu.
Cơn bão tuyết dày đặc phủ kín các con phố nhộn nhịp của London. Do sống một mình lại bận rộn với công việc nên Sung-ho không chuẩn bị gì cho lễ Giáng sinh năm nay, vì có sự xuất hiện của cô ngày hôm sau anh đã cho thư ký Go trang hoàng nhà cửa giúp mình. Hana cùng Sung-ho, một cặp thanh niên đang yêu, háo hức chuẩn bị cho chuyến du lịch lãng mạn tại thủ đô Anh Quốc.
Lần này đến London, Hana muốn được cùng Sung-ho tham quan các địa danh nổi tiếng như Cung điện Buckingham, Big Ben, Westminster Abbey. Đặc biệt, anh và cô say sưa ngắm nhìn cây thông Giáng sinh khổng lồ tại Quảng trường Trafalgar, được trang hoàng lộng lẫy trong ánh đèn màu rực rỡ.
Vậy là sáng hôm sau khi những ánh nắng bắt đầu len lỏi vào căn phòng,Sung-ho nhẹ nhàng dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai người.Anh nấu xong bữa sáng vui vẻ đến đánh thức cô dậy,anh nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô giọng chứa đầy sự nuông chiều.
“Bé con.Dậy thôi nào,anh đã chuẩn bị bữa sáng mà em thích rồi,ngoan dậy ăn sáng rồi chùng ta ra ngoài chơi nhé”
Do đi máy bay gần mười tiếng mới tới nơi nên hôm nay Hana hơi lười dậy sớm,cô chỉ trả lời anh cho có lệ còn bản thân vẫn nhắm mắt nằm yên vị trên ghế sofa.
“Vâng”
Anh nhìn bộ dạng này của cô thật đáng yêu,đôi môi đỏ mọng kia như đang mời gọi, anh không nhịn được mà cúi xuống hôn cô.Hana đang mơ màng bỗng bị anh hôn bất ngờ cô vội vàng mở to mắt nhìn,ánh mắt hai người chạm
nhau,Sung-ho vừa hôn vừa nhìn cô nháy mắt một cái thật gian manh.Sau cái nháy mắt đó anh nhẹ nhàng luồn chiếc lưỡi của mình vào càn quét hết mật ngọt,cô lúc này mới bừng tỉnh vội đẩy anh ra rồi ngồi lùi lại lấy tay che miệng lại,cô nhìn anh e ngại ngập ngừng nói.
“Em…em vẫn còn…vẫn còn chưa đánh răng mà”
Anh cười tươi tiến lại gần nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình đáp
“Vậy để anh giúp em đánh răng nhé”
Hana xấu hổ mắt đỏ bừng bừng không dám nhìn anh,vội quay mặt đi hướng khác đáp
“Không.Để em….”
Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh tiến đến nhanh tay giữ lấy gáy cô,trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng đầy ướt át.
“Anh…anh…”
Cô thật sự ngại ngùng và lúng túng không biết nói gì trong tình huống này,bất giác cô đưa hai tay lên che miệng rồi vội chạy vọt vào nhà tắm đóng sập cửa lại.Cô nhìn bộ dạng mình trong gương,đầu tóc có chút bù xù,miệng còn chưa kịp đánh răng,nghĩ lại cảnh vừa rồi cô lại càng ngại ngùng xấu hổ.Theo như cô điều tra không phải mọi người đều nói anh không gần nữ sắc sao,tại sao ở trước mặt cô lại là một tên mặt dày vô sỉ đến như vậy?
Mặt mỗi lúc một đỏ hơn,tâm trí vô cùng loạn và mông lung cô vội mở vòi nước dùng hai tai vớt nước vỗ vào mặt cho tỉnh táo lại sau đó vệ sinh cá nhân rồi trở lại phòng ăn.
Trái ngược với dáng vẻ ngại ngùng và lúng túng của cô,anh lại rất bình tĩnh,ánh mắt hiện lên tia vui vẻ cùng thỏa mãn,anh cười tươi nhìn theo bóng lưng cô.Thấy dáng vẻ bực tức cùng ngại ngùng của cô,anh vô cùng thích thú và mê đắm dáng vẻ đáng yêu ấy.
Khi cô vừa mở cửa bước chân ra ngoài,đã thấy anh đang đứng dự lưng vào tường ngay cửa phòng tắm đợi mình.Cô ngại ngù không dám nhìn anh,mắt đảo quanh khắp nơi,hai tay không ngừng vò gấu áo,tâm trạng bỗng trở lên hồi hộp,giọng run run tay chỉ vào phòng tắm.
“Anh…anh…đứng đây làm gì?Muốn dùng nhà tắm sao?xin lỗi đã để anh đợi lâu nhé,em dùng xong rồi anh vào đi”
Anh nhìn cô cười tươi,đưa tay kéo chiếc mũ áo của cô lên đầu sau đó lại áp hai tay vào đầu cô qua lớp mũ áo,hai tay anh vừa xoa nhẹ đầu cô nhìn cô bằng ánh mắt ngọt sủng vừa đáp lại lời cô,lúc sau lại đưa một tay miết nhẹ môi cô nói tiếp.
“Bé con.Em không cần phải xấu hổ với anh như vậy đâu,cái miệng này của em dù có không đánh răng thì anh vẫn thích…Rất ngọt”
Mặt cô đã đỏ cả lên đến tai,xấu hổ đến độ chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống,cô đấm nhẹ vào ngực anh giận dỗi đáp lại.
“Anh này kỳ ghê.Em đói rồi chúng ta đi ăn nhé”
Anh cười nhếch mép nhìn về phía bàn ăn đáp
“Nếu bây giờ em muốn ăn món anh nấu thì hãy hôn anh…”
Nói đến đây,anh thấy cô đang lườm mình thì vội vàng đổi sửa đổi lời nói
“Em không muốn hôn anh thì có thể để…anh hôn em”
Nói rồi anh nắm lấy eo cô kéo lại,Hana nhấc tay anh ra rồi đảo người vòng tay ra sau lưng anh sau đó buôn lời cảnh cáo.
“Anh bớt ở đây nói nhảm nữa đi,hôn cái gì mà hôn.Hừm…trong đầu anh tối ngày chỉ nghĩ làm thế nào để hôn được em thôi à?Lần sau mà còn làm vậy nữa thì anh chỉ có nước ăn đòn thôi đấy.Được rồi mau đi ăn đi e đói lắm rồi đấy”
Nói xong Hana đi một mạch đến bàn ăn ngồi,hai mắt cô sáng lấp lánh,vậy mà anh đã nấu toàn những món cô thích,cô ngồi vào bàn thưởng thức.Anh vừa bị cô khóa tay ra sau lưng,mặt vẫn cười nhăn nhở đáp.
“Anh chỉ làm vậy với 1 mình em thôi”
Dùng xong bữa sáng,anh dắt cô đi một vòng những địa danh nổi tiếng của thành phố Luân Đôn,hai người họ vui chơi vui vẻ cả một ngày hôm đó.
Vào buổi tối, Sung-ho dẫn Hana đến dự lễ hát các bài thánh ca Giáng sinh tại Nhà thờ St. Paul’s, nghe tiếng nhạc chuông vang vọng giữa không gian thiêng liêng. Sau đó, họ thưởng thức bữa tối lãng mạn bên nhau tại một nhà hàng sang trọng bên bờ sông Themse.
Những ngày gần cuối năm, Hana và Sung-ho dạo bước trên cầu Westminster, ngắm nhìn dòng sông Themse lung linh trong ánh đèn đêm. Cả hai ôm chặt lấy nhau, ngắm nhìn những bông tuyết lất phất rơi, cảm nhận được hạnh phúc đong đầy trong những khoảnh khắc yêu thương ấy.
Chỉ một chút nữa thôi, khi đồng hồ điểm mười giờ đêm cả cây cầu sẽ chìm trong bóng tối cũng là lúc màn tỏ tình lãng mạn đã được Sung-ho chuẩn bị từ trước sẽ bắt đầu.Trong lòng, anh vẫn chưa yên, thầm nghĩ “Liệu Hana có chấp nhận tình cảm của mình không?”.
Khi gần đến thời khắc then chốt, Sung-ho cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,anh run rẩy đưa bó hoa cho Hana và bắt đầu thổ lộ.
“Hana à, anh đã yêu em từ lâu rồi. Mỗi lần gặp em, anh lại cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ òa. Em là ánh sáng trong cuộc đời anh, là người giúp anh vượt qua mọi khó khăn. Anh hứa sẽ luôn bên cạnh và trân trọng em. Vui lòng nhận lời yêu của anh nhé?”
Nhưng Hana chỉ lặng im, gương mặt tràn ngập sự lo lắng,cô lắc đầu và nói nhỏ.
“Sung-ho à, em rất xúc động trước tình cảm của anh. Nhưng em lo rằng nếu em dễ dàng chấp nhận, anh sẽ không biết cách trân trọng em. Em mong anh hãy kiên nhẫn và tiếp tục chinh phục trái tim em.”
Nghe những lời từ chối, Sung-ho cảm thấy như bị sét đánh. Nhưng anh cũng hiểu được nỗi lo của cô. Anh hứa sẽ kiên trì và tiếp tục chinh phục trái tim cô. Anh tin rằng với sự chân thành và tấm lòng của mình, cuối cùng anh sẽ được cô chấp nhận.
Sung-ho trong lòng có chút hụt hẫng và thất vọng khi cố gắng tỏ tình nhưng lại bị cô nhẹ nhàng từ chối,sự cô đơn tổn thương và thậm chí ngượng ngùng dần bao trùm lấy anh,điều này đã vô tình làm anh phải rơi nước mắt.Anh sợ cô sẽ thấy mặt yếu đuối này của mình nên đã vội quay mặt đi hướng khác cố tỏ ra là mình vẫn đang ổn,anh gượng cười cô gắng giữ bình tĩnh đáp lại cô.
“Được anh sẽ tiếp tục cố gắng chứng minh cho em thấy anh yêu em nhiều như thế nào.Em hãy nhớ cho thật kỹ em chỉ có thể thuộc về anh”
Nói xong anh từ từ móc trong túi áo choàng ra một chiếc hộp nhỏ và đưa về phía Hana nói.
“Anh tặng em quà giáng sinh,anh hi vọng em sẽ thích món quà nhỏ này”
Hana nhìn anh đầy nghi ngờ,chiếc hộp nhỏ vậy không lẽ là hộp nhẫn anh ấy định mang ra làm quà tỏ tình.Cô nghẹn ngào tay run run đưa ra nhận lấy món quà,cô hết nhìn chiếc hộp nhỏ xinh trên tay mình rồi lại nhìn sắc mặt
anh.
Sung-ho dường như đọc được suy nghĩ của Hana,anh nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa đầy sợ cô đơn nói.
“Em mau mở ra xem đi,yên tâm đó không phải nhẫn đâu”
Hana nghe vậy khẽ thở phào,cô từ từ mở chiếc hộp nhỏ ra bên trong là một sợi dây chuyền kim cương rất đẹp.Sung-ho đưa tay ra lấy sợi dây chuyền rồi tự tay anh đeo nó vào cổ cho cô,Hana đứng in cho anh đeo chiếc vòng vào cổ mình.Cô cầm chiếc mặt dây chuyền lên nhìn ngắm,mặt sau của dây truyền có khắc tên anh và cô điều này khiến cô vui mừng vô cùng.
“Đây là tên viết tắt theo chữ cái đầu của tên em và anh đúng không?Nó rất đẹp,em rất thích.Cảm ơn anh nhé.”
Gió bắt đầu nổi mạnh,Hana có chút lạnh, cô đưa hai tay ra xoa xoa vào hai cánh tay của mình,anh thấy vậy vội cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác lên người cô.Chiếc áo vẫn còn hơi ấm của anh,mùi hương của anh bay thẳng vào mũi cô.
“Anh không lạnh sao?Không cần phải đưa áo cho em như vậy đâu,em vẫn ổn mà”
Sung-ho đưa tay kéo lại áo cho cô,anh không quên để cô xỏ hẳn tay vào tay áo mình và đóng cúc cẩn thận.
“Trời bắt đầu lạnh hơn rồi,có lẽ chúng ta nên quay về thôi.Nếu còn ở lại nữa anh sợ em sẽ ốm mất”
“Vâng.Vậy chúng ta mau về nhà thôi không anh sẽ bị lạnh cóng mất”
“Nếu em sợ anh bị lạnh cóng thì mau qua đây” Sung-ho dang hai tay ra nhìn cô nói
Hana như hiểu ý anh,cô nhảy lên quặp chặt hai chân vào eo anh và ôm anh thật chặt.
“Em có nặng không?”
“Em đã lên rồi sao?Vậy mà anh tưởng mình đang ôm bịch bông đấy”
“Thật sao?Em nhẹ đến vậy cơ á?Không thể nào,anh đang gạt em đúng không?”
“Không.Anh nói thật đấy,có lẽ anh cần phải tẩm bổ thêm cho em.Người gì đâu mà nhẹ quá vậy,anh bế em không có chút cảm giác gì cả”
Hana nghe vậy cười thích thú,cô dui dụi cằm vào vai anh lũng lịu đáp
“Không.Em không muốn tăng cân đâu,nhỡ đến lúc đó anh lại chê em vừa mập vừa xấu,anh chán em thì sao?”
Sung-ho nghe vậy hôn nhẹ lên tóc cô đáp
“Nếu em đã sợ như vậy thì chúng ta mau lấy giấy đăng ký kết hôn luôn đi”
Hana nghe vậy chỉ đành im lặng, không gian rơi vào im lặng đến nỗi họ có thể nghe thấy tiếng tim của đối phương đang đập loạn nhịp trong lồng ngực.Cư như vậy anh bế cô đi bộ suốt một chặng đường dài về đến nhà thì cô đã
ngủ từ bao giờ rồi,anh nhẹ ngồi xuống giường cởi bỏ chiếc áo choàng cùng khăn len ra cho cô.
Anh đặt cô vào giường của mình,sau đó anh cũng nhẹ nhàng rón rén chui vào chăn nằm cạnh ôm cô vào lòng.Anh hôn nhẹ lên tóc chúc cô ngủ ngon,cả hai cùng ôm nhau ngủ trên cùng một chiếc giường lúc này anh chỉ ước thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này để anh được ở bên cô mãi.
Bên phía Seo-jun và Aera lúc này cô cẩn thận mang ly nước và bánh quy đến phòng của anh. Seo-jun nằm trên giường, tay được băng bó và chân được nêm nẹp chặt. Seo-jun nhăn mặt khi cử động, nhưng nụ cười vẫn nở rộng khi Aera bước vào.
“Anh thấy khá hơn chưa?” Aera ngồi xuống bên cạnh Seo-jun, lo lắng quan sát vết thương của anh.
“Ừ, nhờ em chăm sóc mà anh đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Seo-jun nhìn cô với ánh mắt trìu mến. “Em thật là tuyệt vời.”
Aera cảm thấy má mình bỗng ửng hồng, mỉm cười đáp lại. “Anh cứ nghỉ ngơi đi, để em pha thêm trà cho anh uống.”
Seo-jun gật đầu, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được Aera chăm sóc. Mặc dù đang bị thương,nhưng anh vẫn cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi có Aera bên cạnh
Khi Aera mang trà đến cho anh,cô thấy anh đã nhắm mắt nghĩ rằng anh đã ngủ cô ngập ngừng để tách trà cạnh giường anh rồi chuẩn bị rời đi.
“Noel này em đã có hẹn cùng ai chưa?Có thể đi chơi cùng anh không?”
Seo-jun vẫn nằm đó nhắm mắt hỏi cô,nghe vậy Aera âm thầm vui mừng trong lòng,cô quay người lại nhìn anh đáp.
“Vâng…em…em sẽ đi cùng anh”
Seo-jun vẫn nằm mắt nhắm nhưng miệng lại cười đáp lại lời cô
“Cảm ơn em nhé.Đến hôm đó làm phiền em giúp anh trốn ra ngoài nhé”
Aera nghe vậy vô cùng lo lắng,cô vội vã xua tay đáp lại
“Không được.Tuyệt đối không được làm vậy,sức khỏe của anh chưa được ổn định,hơn nữa tay vẫn còn đang bị thương.Chúng ta có thể cùng nhau đón giáng sinh ngay tại đây cũng được mà,như vậy sẽ tốt cho anh hơn.”
Seo-jun từ từ mở mắt ra nhìn Aera,anh cười tươi,nhìn cô bằng ánh mắt say đắm.
“Cảm ơn em đã nghĩ cho anh,nhưng anh không muốn đón giáng sinh ở nơi này đâu không có gì ngoài buồn chán và tẻ nhạt.Hơn nữa đây là lần đầu tiên chúng ta đi chơi cùng nhau,anh không thể để em chịu thiệt như vậy.Em yên tâm sức khỏe của anh rất tốt,bác sĩ cũng nói rồi mà anh có thể về nhà tĩnh dưỡng nhưng gia đình cứ bắt anh ở lại đấy chứ”
“Mọi người làm vậy vì muốn tốt cho anh thôi mà,nếu để anh về nhà e rằng anh sẽ lại tiếp tục làm việc như vậy không tốt một chút nào”
Aera nói xong thì lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của anh,cô có chút mềm lòng.
“Em giúp anh đi mà”
“Được rồi.Vậy anh phải hứa với em chúng ta phải về sớm đấy nhé”
Seo-jun cười tươi đưa tay còn lại lên làm động tác chào theo kiểu quân đội,Aera nhìn thấy vậy bất giác cười theo.
Trời đêm Noel ở Seoul thật là tuyệt vời.Seo-jun và Aera cùng nhau dạo bước trên những con phố lung linh ánh đèn,ngắm những cây thông Noeltrang hoàng rực rỡ khắp nơi,cùng nhau ấp ủ những ước mơ và bao kỷ niệm đẹp.Họ im lặng, chậm rãi bên nhau, nhưng ở trong lòng mỗi người, một ngọn lửa đam mê đang bùng cháy.
Aera liếc nhìn Seo-jun, ánh mắt Seo-jun lại vội vã quay đi. Cả hai cứ như những người xa lạ, khi thực ra họ đã biết nhau từ bao năm nay. Aera luôn mơ ước có thể nắm lấy bàn tay Seo-jun, nhưng ngại ngùng không dám làm. Seo jun thì lại không dám nhìn thẳng vào mắt Aera, sợ rằng nếu nhìn thấy vẻ yêu thương ẩn sau đôi mắt ấy, anh sẽ không thể kiềm chế được nữa.
Họ cứ thế im lặng bên nhau, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Tiếng nhạc Giáng sinh vang lên, như muốn phá tan không khí im lặng đang bao trùm. Nhưng cả Aera và Seo-jun vẫn chưa thể cất lên lời tỏ tình. Họ chỉ mong rằng đêm Giáng sinh này sẽ là dịp để họ đủ can đảm để thổ lộ những tình cảm chân thành đang ẩn giấu trong tim.
Seo-jun hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh cơn hoảng loạn trong lòng. Lần này, anh nhất định phải bày tỏ tình cảm của mình với Aera. Anh đã giữ những tình cảm này trong lòng suốt nhiều năm nay, nhưng mỗi lần định tỏ tình, anh lại bị cô hiểu lầm ý định của mình.
“Này,Aera, em có biết không, lâu nay anh rất muốn nói với em điều này…” Seo-jun bắt đầu, giọng như bị nghẹn lại.
Aera nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, “Anh có chuyện gì vậy? Có phải anh cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
“À, không, không phải thế. Anh muốn nói với em rằng…” Seo-jun cảm thấy gò má mình đang nóng bừng, “Anh…anh…”
“Sao nhìn sắc mặt anh khó coi vậy?Anh có chắc là mình vẫn ổn không?Không,Không được rồi chúng ta mau quay lại bệnh viện thôi”
Seo-jun cảm thấy trái tim như vỡ ra làm đôi. Một lần nữa, anh đã bị cô hiểu lầm nhưng anh lại cảm thấy rất vui. Anh biết rằng cô chỉ là đang lo cho sức khoẻ của anh mà thôi, chứ không hề quan tâm đến những việc khác. Nhưng anh vẫn hy vọng, hy vọng một ngày nào đó,anh sẽ có cơ hội bày tỏ lòng mình với cô.
Cùng lúc này ở một nơi ổ chuột nào đó, năm tháng trôi qua, Song My So vẫn không thể quên những ngày tháng vinh hoa phú quý của gia đình mình. Từ một cô tiểu thư sống trong biệt thự lộng lẫy, cô ta giờ phải chật vật sinh sống trong khu ổ chuột tồi tàn, xa lạ với những tiện nghi xa xỉ mà cô ta từng được thừa hưởng.
Những kỷ niệm về tuổi thơ giàu sang, tiệc tùng liên hồi, chiếc xe hơi đắt tiền và những chuyến du lịch xa xỉ luôn ám ảnh My So. Cô ta không thể chấp nhận việc gia đình phá sản và bị truất quyền sở hữu tài sản chỉ vì cô ta đã đắp tội với Hana.
Hằng đêm, My So lại lên kế hoạch trả thù, tìm cách trừng phạt Hana người đã khiến cô ta ra nông nỗi như ngày hôm nay. Cô ta dành tất cả thời gian và công sức để điều tra, tìm hiểu manh mối, âm mưu trả thù dần được cụ thể hóa trong đầu cô ta. My So quyết tâm sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã khiến cô ta mất tất cả.
Dù phải sống trong cảnh nghèo khó, My So vẫn giữ vững ý chí và quyết tâm của mình. Cô ta biết rằng sự trả thù sẽ là động lực để cô ta vượt qua những khó khăn hiện tại, để một ngày nào đó lại có thể sống trong đầy đủ và giàu sang như xưa.
Sung-ho nhẹ nhàng ôm lấy Hana đang say ngủ trên chiếc ghế sofa. Bao ngày xa cách, giờ đây họ lại có thể ở bên nhau, cảm nhận hơi ấm của đối phương. Những lo âu, bận rộn của cuộc sống dường như tan biến, chỉ còn lại những khoảnh khắc yên bình này.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng hát khẽ nói thầm vào tai cô “Ngủ ngoan nhé bé con.Em sẽ sớm thuộc về anh thôi”. Ánh mắt trìu mến nhìn về khuôn mặt xinh đẹp ấy, không muốn rời xa dù chỉ một giây. Bao nhiêu ngày tháng xa cách, giờ đây họ lại được sum họp, cùng nhau đón chào Giáng sinh trong niềm hạnh phúc tràn đầy.
Những nỗi nhớ, những khát khao bấy lâu nay được giải tỏa. Anh và cô chẳng cần phải nói ra, chỉ cần cảm nhận hơi ấm và sự hiện diện của nhau là đủ. Đêm trước ngày Giáng sinh ấm áp, tràn ngập tình yêu.
Cơn bão tuyết dày đặc phủ kín các con phố nhộn nhịp của London. Do sống một mình lại bận rộn với công việc nên Sung-ho không chuẩn bị gì cho lễ Giáng sinh năm nay, vì có sự xuất hiện của cô ngày hôm sau anh đã cho thư ký Go trang hoàng nhà cửa giúp mình. Hana cùng Sung-ho, một cặp thanh niên đang yêu, háo hức chuẩn bị cho chuyến du lịch lãng mạn tại thủ đô Anh Quốc.
Lần này đến London, Hana muốn được cùng Sung-ho tham quan các địa danh nổi tiếng như Cung điện Buckingham, Big Ben, Westminster Abbey. Đặc biệt, anh và cô say sưa ngắm nhìn cây thông Giáng sinh khổng lồ tại Quảng trường Trafalgar, được trang hoàng lộng lẫy trong ánh đèn màu rực rỡ.
Vậy là sáng hôm sau khi những ánh nắng bắt đầu len lỏi vào căn phòng,Sung-ho nhẹ nhàng dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai người.Anh nấu xong bữa sáng vui vẻ đến đánh thức cô dậy,anh nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô giọng chứa đầy sự nuông chiều.
“Bé con.Dậy thôi nào,anh đã chuẩn bị bữa sáng mà em thích rồi,ngoan dậy ăn sáng rồi chùng ta ra ngoài chơi nhé”
Do đi máy bay gần mười tiếng mới tới nơi nên hôm nay Hana hơi lười dậy sớm,cô chỉ trả lời anh cho có lệ còn bản thân vẫn nhắm mắt nằm yên vị trên ghế sofa.
“Vâng”
Anh nhìn bộ dạng này của cô thật đáng yêu,đôi môi đỏ mọng kia như đang mời gọi, anh không nhịn được mà cúi xuống hôn cô.Hana đang mơ màng bỗng bị anh hôn bất ngờ cô vội vàng mở to mắt nhìn,ánh mắt hai người chạm
nhau,Sung-ho vừa hôn vừa nhìn cô nháy mắt một cái thật gian manh.Sau cái nháy mắt đó anh nhẹ nhàng luồn chiếc lưỡi của mình vào càn quét hết mật ngọt,cô lúc này mới bừng tỉnh vội đẩy anh ra rồi ngồi lùi lại lấy tay che miệng lại,cô nhìn anh e ngại ngập ngừng nói.
“Em…em vẫn còn…vẫn còn chưa đánh răng mà”
Anh cười tươi tiến lại gần nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình đáp
“Vậy để anh giúp em đánh răng nhé”
Hana xấu hổ mắt đỏ bừng bừng không dám nhìn anh,vội quay mặt đi hướng khác đáp
“Không.Để em….”
Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh tiến đến nhanh tay giữ lấy gáy cô,trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng đầy ướt át.
“Anh…anh…”
Cô thật sự ngại ngùng và lúng túng không biết nói gì trong tình huống này,bất giác cô đưa hai tay lên che miệng rồi vội chạy vọt vào nhà tắm đóng sập cửa lại.Cô nhìn bộ dạng mình trong gương,đầu tóc có chút bù xù,miệng còn chưa kịp đánh răng,nghĩ lại cảnh vừa rồi cô lại càng ngại ngùng xấu hổ.Theo như cô điều tra không phải mọi người đều nói anh không gần nữ sắc sao,tại sao ở trước mặt cô lại là một tên mặt dày vô sỉ đến như vậy?
Mặt mỗi lúc một đỏ hơn,tâm trí vô cùng loạn và mông lung cô vội mở vòi nước dùng hai tai vớt nước vỗ vào mặt cho tỉnh táo lại sau đó vệ sinh cá nhân rồi trở lại phòng ăn.
Trái ngược với dáng vẻ ngại ngùng và lúng túng của cô,anh lại rất bình tĩnh,ánh mắt hiện lên tia vui vẻ cùng thỏa mãn,anh cười tươi nhìn theo bóng lưng cô.Thấy dáng vẻ bực tức cùng ngại ngùng của cô,anh vô cùng thích thú và mê đắm dáng vẻ đáng yêu ấy.
Khi cô vừa mở cửa bước chân ra ngoài,đã thấy anh đang đứng dự lưng vào tường ngay cửa phòng tắm đợi mình.Cô ngại ngù không dám nhìn anh,mắt đảo quanh khắp nơi,hai tay không ngừng vò gấu áo,tâm trạng bỗng trở lên hồi hộp,giọng run run tay chỉ vào phòng tắm.
“Anh…anh…đứng đây làm gì?Muốn dùng nhà tắm sao?xin lỗi đã để anh đợi lâu nhé,em dùng xong rồi anh vào đi”
Anh nhìn cô cười tươi,đưa tay kéo chiếc mũ áo của cô lên đầu sau đó lại áp hai tay vào đầu cô qua lớp mũ áo,hai tay anh vừa xoa nhẹ đầu cô nhìn cô bằng ánh mắt ngọt sủng vừa đáp lại lời cô,lúc sau lại đưa một tay miết nhẹ môi cô nói tiếp.
“Bé con.Em không cần phải xấu hổ với anh như vậy đâu,cái miệng này của em dù có không đánh răng thì anh vẫn thích…Rất ngọt”
Mặt cô đã đỏ cả lên đến tai,xấu hổ đến độ chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống,cô đấm nhẹ vào ngực anh giận dỗi đáp lại.
“Anh này kỳ ghê.Em đói rồi chúng ta đi ăn nhé”
Anh cười nhếch mép nhìn về phía bàn ăn đáp
“Nếu bây giờ em muốn ăn món anh nấu thì hãy hôn anh…”
Nói đến đây,anh thấy cô đang lườm mình thì vội vàng đổi sửa đổi lời nói
“Em không muốn hôn anh thì có thể để…anh hôn em”
Nói rồi anh nắm lấy eo cô kéo lại,Hana nhấc tay anh ra rồi đảo người vòng tay ra sau lưng anh sau đó buôn lời cảnh cáo.
“Anh bớt ở đây nói nhảm nữa đi,hôn cái gì mà hôn.Hừm…trong đầu anh tối ngày chỉ nghĩ làm thế nào để hôn được em thôi à?Lần sau mà còn làm vậy nữa thì anh chỉ có nước ăn đòn thôi đấy.Được rồi mau đi ăn đi e đói lắm rồi đấy”
Nói xong Hana đi một mạch đến bàn ăn ngồi,hai mắt cô sáng lấp lánh,vậy mà anh đã nấu toàn những món cô thích,cô ngồi vào bàn thưởng thức.Anh vừa bị cô khóa tay ra sau lưng,mặt vẫn cười nhăn nhở đáp.
“Anh chỉ làm vậy với 1 mình em thôi”
Dùng xong bữa sáng,anh dắt cô đi một vòng những địa danh nổi tiếng của thành phố Luân Đôn,hai người họ vui chơi vui vẻ cả một ngày hôm đó.
Vào buổi tối, Sung-ho dẫn Hana đến dự lễ hát các bài thánh ca Giáng sinh tại Nhà thờ St. Paul’s, nghe tiếng nhạc chuông vang vọng giữa không gian thiêng liêng. Sau đó, họ thưởng thức bữa tối lãng mạn bên nhau tại một nhà hàng sang trọng bên bờ sông Themse.
Những ngày gần cuối năm, Hana và Sung-ho dạo bước trên cầu Westminster, ngắm nhìn dòng sông Themse lung linh trong ánh đèn đêm. Cả hai ôm chặt lấy nhau, ngắm nhìn những bông tuyết lất phất rơi, cảm nhận được hạnh phúc đong đầy trong những khoảnh khắc yêu thương ấy.
Chỉ một chút nữa thôi, khi đồng hồ điểm mười giờ đêm cả cây cầu sẽ chìm trong bóng tối cũng là lúc màn tỏ tình lãng mạn đã được Sung-ho chuẩn bị từ trước sẽ bắt đầu.Trong lòng, anh vẫn chưa yên, thầm nghĩ “Liệu Hana có chấp nhận tình cảm của mình không?”.
Khi gần đến thời khắc then chốt, Sung-ho cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,anh run rẩy đưa bó hoa cho Hana và bắt đầu thổ lộ.
“Hana à, anh đã yêu em từ lâu rồi. Mỗi lần gặp em, anh lại cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ òa. Em là ánh sáng trong cuộc đời anh, là người giúp anh vượt qua mọi khó khăn. Anh hứa sẽ luôn bên cạnh và trân trọng em. Vui lòng nhận lời yêu của anh nhé?”
Nhưng Hana chỉ lặng im, gương mặt tràn ngập sự lo lắng,cô lắc đầu và nói nhỏ.
“Sung-ho à, em rất xúc động trước tình cảm của anh. Nhưng em lo rằng nếu em dễ dàng chấp nhận, anh sẽ không biết cách trân trọng em. Em mong anh hãy kiên nhẫn và tiếp tục chinh phục trái tim em.”
Nghe những lời từ chối, Sung-ho cảm thấy như bị sét đánh. Nhưng anh cũng hiểu được nỗi lo của cô. Anh hứa sẽ kiên trì và tiếp tục chinh phục trái tim cô. Anh tin rằng với sự chân thành và tấm lòng của mình, cuối cùng anh sẽ được cô chấp nhận.
Sung-ho trong lòng có chút hụt hẫng và thất vọng khi cố gắng tỏ tình nhưng lại bị cô nhẹ nhàng từ chối,sự cô đơn tổn thương và thậm chí ngượng ngùng dần bao trùm lấy anh,điều này đã vô tình làm anh phải rơi nước mắt.Anh sợ cô sẽ thấy mặt yếu đuối này của mình nên đã vội quay mặt đi hướng khác cố tỏ ra là mình vẫn đang ổn,anh gượng cười cô gắng giữ bình tĩnh đáp lại cô.
“Được anh sẽ tiếp tục cố gắng chứng minh cho em thấy anh yêu em nhiều như thế nào.Em hãy nhớ cho thật kỹ em chỉ có thể thuộc về anh”
Nói xong anh từ từ móc trong túi áo choàng ra một chiếc hộp nhỏ và đưa về phía Hana nói.
“Anh tặng em quà giáng sinh,anh hi vọng em sẽ thích món quà nhỏ này”
Hana nhìn anh đầy nghi ngờ,chiếc hộp nhỏ vậy không lẽ là hộp nhẫn anh ấy định mang ra làm quà tỏ tình.Cô nghẹn ngào tay run run đưa ra nhận lấy món quà,cô hết nhìn chiếc hộp nhỏ xinh trên tay mình rồi lại nhìn sắc mặt
anh.
Sung-ho dường như đọc được suy nghĩ của Hana,anh nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa đầy sợ cô đơn nói.
“Em mau mở ra xem đi,yên tâm đó không phải nhẫn đâu”
Hana nghe vậy khẽ thở phào,cô từ từ mở chiếc hộp nhỏ ra bên trong là một sợi dây chuyền kim cương rất đẹp.Sung-ho đưa tay ra lấy sợi dây chuyền rồi tự tay anh đeo nó vào cổ cho cô,Hana đứng in cho anh đeo chiếc vòng vào cổ mình.Cô cầm chiếc mặt dây chuyền lên nhìn ngắm,mặt sau của dây truyền có khắc tên anh và cô điều này khiến cô vui mừng vô cùng.
“Đây là tên viết tắt theo chữ cái đầu của tên em và anh đúng không?Nó rất đẹp,em rất thích.Cảm ơn anh nhé.”
Gió bắt đầu nổi mạnh,Hana có chút lạnh, cô đưa hai tay ra xoa xoa vào hai cánh tay của mình,anh thấy vậy vội cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác lên người cô.Chiếc áo vẫn còn hơi ấm của anh,mùi hương của anh bay thẳng vào mũi cô.
“Anh không lạnh sao?Không cần phải đưa áo cho em như vậy đâu,em vẫn ổn mà”
Sung-ho đưa tay kéo lại áo cho cô,anh không quên để cô xỏ hẳn tay vào tay áo mình và đóng cúc cẩn thận.
“Trời bắt đầu lạnh hơn rồi,có lẽ chúng ta nên quay về thôi.Nếu còn ở lại nữa anh sợ em sẽ ốm mất”
“Vâng.Vậy chúng ta mau về nhà thôi không anh sẽ bị lạnh cóng mất”
“Nếu em sợ anh bị lạnh cóng thì mau qua đây” Sung-ho dang hai tay ra nhìn cô nói
Hana như hiểu ý anh,cô nhảy lên quặp chặt hai chân vào eo anh và ôm anh thật chặt.
“Em có nặng không?”
“Em đã lên rồi sao?Vậy mà anh tưởng mình đang ôm bịch bông đấy”
“Thật sao?Em nhẹ đến vậy cơ á?Không thể nào,anh đang gạt em đúng không?”
“Không.Anh nói thật đấy,có lẽ anh cần phải tẩm bổ thêm cho em.Người gì đâu mà nhẹ quá vậy,anh bế em không có chút cảm giác gì cả”
Hana nghe vậy cười thích thú,cô dui dụi cằm vào vai anh lũng lịu đáp
“Không.Em không muốn tăng cân đâu,nhỡ đến lúc đó anh lại chê em vừa mập vừa xấu,anh chán em thì sao?”
Sung-ho nghe vậy hôn nhẹ lên tóc cô đáp
“Nếu em đã sợ như vậy thì chúng ta mau lấy giấy đăng ký kết hôn luôn đi”
Hana nghe vậy chỉ đành im lặng, không gian rơi vào im lặng đến nỗi họ có thể nghe thấy tiếng tim của đối phương đang đập loạn nhịp trong lồng ngực.Cư như vậy anh bế cô đi bộ suốt một chặng đường dài về đến nhà thì cô đã
ngủ từ bao giờ rồi,anh nhẹ ngồi xuống giường cởi bỏ chiếc áo choàng cùng khăn len ra cho cô.
Anh đặt cô vào giường của mình,sau đó anh cũng nhẹ nhàng rón rén chui vào chăn nằm cạnh ôm cô vào lòng.Anh hôn nhẹ lên tóc chúc cô ngủ ngon,cả hai cùng ôm nhau ngủ trên cùng một chiếc giường lúc này anh chỉ ước thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này để anh được ở bên cô mãi.
Bên phía Seo-jun và Aera lúc này cô cẩn thận mang ly nước và bánh quy đến phòng của anh. Seo-jun nằm trên giường, tay được băng bó và chân được nêm nẹp chặt. Seo-jun nhăn mặt khi cử động, nhưng nụ cười vẫn nở rộng khi Aera bước vào.
“Anh thấy khá hơn chưa?” Aera ngồi xuống bên cạnh Seo-jun, lo lắng quan sát vết thương của anh.
“Ừ, nhờ em chăm sóc mà anh đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Seo-jun nhìn cô với ánh mắt trìu mến. “Em thật là tuyệt vời.”
Aera cảm thấy má mình bỗng ửng hồng, mỉm cười đáp lại. “Anh cứ nghỉ ngơi đi, để em pha thêm trà cho anh uống.”
Seo-jun gật đầu, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được Aera chăm sóc. Mặc dù đang bị thương,nhưng anh vẫn cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi có Aera bên cạnh
Khi Aera mang trà đến cho anh,cô thấy anh đã nhắm mắt nghĩ rằng anh đã ngủ cô ngập ngừng để tách trà cạnh giường anh rồi chuẩn bị rời đi.
“Noel này em đã có hẹn cùng ai chưa?Có thể đi chơi cùng anh không?”
Seo-jun vẫn nằm đó nhắm mắt hỏi cô,nghe vậy Aera âm thầm vui mừng trong lòng,cô quay người lại nhìn anh đáp.
“Vâng…em…em sẽ đi cùng anh”
Seo-jun vẫn nằm mắt nhắm nhưng miệng lại cười đáp lại lời cô
“Cảm ơn em nhé.Đến hôm đó làm phiền em giúp anh trốn ra ngoài nhé”
Aera nghe vậy vô cùng lo lắng,cô vội vã xua tay đáp lại
“Không được.Tuyệt đối không được làm vậy,sức khỏe của anh chưa được ổn định,hơn nữa tay vẫn còn đang bị thương.Chúng ta có thể cùng nhau đón giáng sinh ngay tại đây cũng được mà,như vậy sẽ tốt cho anh hơn.”
Seo-jun từ từ mở mắt ra nhìn Aera,anh cười tươi,nhìn cô bằng ánh mắt say đắm.
“Cảm ơn em đã nghĩ cho anh,nhưng anh không muốn đón giáng sinh ở nơi này đâu không có gì ngoài buồn chán và tẻ nhạt.Hơn nữa đây là lần đầu tiên chúng ta đi chơi cùng nhau,anh không thể để em chịu thiệt như vậy.Em yên tâm sức khỏe của anh rất tốt,bác sĩ cũng nói rồi mà anh có thể về nhà tĩnh dưỡng nhưng gia đình cứ bắt anh ở lại đấy chứ”
“Mọi người làm vậy vì muốn tốt cho anh thôi mà,nếu để anh về nhà e rằng anh sẽ lại tiếp tục làm việc như vậy không tốt một chút nào”
Aera nói xong thì lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của anh,cô có chút mềm lòng.
“Em giúp anh đi mà”
“Được rồi.Vậy anh phải hứa với em chúng ta phải về sớm đấy nhé”
Seo-jun cười tươi đưa tay còn lại lên làm động tác chào theo kiểu quân đội,Aera nhìn thấy vậy bất giác cười theo.
Trời đêm Noel ở Seoul thật là tuyệt vời.Seo-jun và Aera cùng nhau dạo bước trên những con phố lung linh ánh đèn,ngắm những cây thông Noeltrang hoàng rực rỡ khắp nơi,cùng nhau ấp ủ những ước mơ và bao kỷ niệm đẹp.Họ im lặng, chậm rãi bên nhau, nhưng ở trong lòng mỗi người, một ngọn lửa đam mê đang bùng cháy.
Aera liếc nhìn Seo-jun, ánh mắt Seo-jun lại vội vã quay đi. Cả hai cứ như những người xa lạ, khi thực ra họ đã biết nhau từ bao năm nay. Aera luôn mơ ước có thể nắm lấy bàn tay Seo-jun, nhưng ngại ngùng không dám làm. Seo jun thì lại không dám nhìn thẳng vào mắt Aera, sợ rằng nếu nhìn thấy vẻ yêu thương ẩn sau đôi mắt ấy, anh sẽ không thể kiềm chế được nữa.
Họ cứ thế im lặng bên nhau, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Tiếng nhạc Giáng sinh vang lên, như muốn phá tan không khí im lặng đang bao trùm. Nhưng cả Aera và Seo-jun vẫn chưa thể cất lên lời tỏ tình. Họ chỉ mong rằng đêm Giáng sinh này sẽ là dịp để họ đủ can đảm để thổ lộ những tình cảm chân thành đang ẩn giấu trong tim.
Seo-jun hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh cơn hoảng loạn trong lòng. Lần này, anh nhất định phải bày tỏ tình cảm của mình với Aera. Anh đã giữ những tình cảm này trong lòng suốt nhiều năm nay, nhưng mỗi lần định tỏ tình, anh lại bị cô hiểu lầm ý định của mình.
“Này,Aera, em có biết không, lâu nay anh rất muốn nói với em điều này…” Seo-jun bắt đầu, giọng như bị nghẹn lại.
Aera nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, “Anh có chuyện gì vậy? Có phải anh cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
“À, không, không phải thế. Anh muốn nói với em rằng…” Seo-jun cảm thấy gò má mình đang nóng bừng, “Anh…anh…”
“Sao nhìn sắc mặt anh khó coi vậy?Anh có chắc là mình vẫn ổn không?Không,Không được rồi chúng ta mau quay lại bệnh viện thôi”
Seo-jun cảm thấy trái tim như vỡ ra làm đôi. Một lần nữa, anh đã bị cô hiểu lầm nhưng anh lại cảm thấy rất vui. Anh biết rằng cô chỉ là đang lo cho sức khoẻ của anh mà thôi, chứ không hề quan tâm đến những việc khác. Nhưng anh vẫn hy vọng, hy vọng một ngày nào đó,anh sẽ có cơ hội bày tỏ lòng mình với cô.
Cùng lúc này ở một nơi ổ chuột nào đó, năm tháng trôi qua, Song My So vẫn không thể quên những ngày tháng vinh hoa phú quý của gia đình mình. Từ một cô tiểu thư sống trong biệt thự lộng lẫy, cô ta giờ phải chật vật sinh sống trong khu ổ chuột tồi tàn, xa lạ với những tiện nghi xa xỉ mà cô ta từng được thừa hưởng.
Những kỷ niệm về tuổi thơ giàu sang, tiệc tùng liên hồi, chiếc xe hơi đắt tiền và những chuyến du lịch xa xỉ luôn ám ảnh My So. Cô ta không thể chấp nhận việc gia đình phá sản và bị truất quyền sở hữu tài sản chỉ vì cô ta đã đắp tội với Hana.
Hằng đêm, My So lại lên kế hoạch trả thù, tìm cách trừng phạt Hana người đã khiến cô ta ra nông nỗi như ngày hôm nay. Cô ta dành tất cả thời gian và công sức để điều tra, tìm hiểu manh mối, âm mưu trả thù dần được cụ thể hóa trong đầu cô ta. My So quyết tâm sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã khiến cô ta mất tất cả.
Dù phải sống trong cảnh nghèo khó, My So vẫn giữ vững ý chí và quyết tâm của mình. Cô ta biết rằng sự trả thù sẽ là động lực để cô ta vượt qua những khó khăn hiện tại, để một ngày nào đó lại có thể sống trong đầy đủ và giàu sang như xưa.