Chương 42: Lính đánh thuê
Trước đó, Sung-ho trở về Hàn Quốc đón tết cùng gia đình,không khí nhộn nhịp vui vẻ của ngày tết càng làm anh cảm thấy vô cùng nhớ nhung Hana. Mặc dù Hana phải về quê ăn Tết với gia đình, Sung-ho không thể chịu nổi khoảng cách và quyết định bất ngờ bay sang Việt Nam để gặp cô.Khi đến Việt Nam, Sung-ho phải đối mặt với nhiều thử thách. Anh gặp khó khăn trong giao tiếp vì không thành thạo tiếng Việt.
Anh phải tốn khá nhiều công sức mới có thể đến được nhà Hana,khi cả hai đang hạnh phúc được ở bên nhau,ngắm nhìn vẻ đẹp của người mình yêu thì bố mẹ và anh trai của Hana đi làm về.Gia đình Hana cũng nghi ngờ về mối quan hệ của họ và cảm thấy e ngại khi thấy Sung-ho đến gặp con gái mình dịp Tết.
Đây là lần đầu tiên anh đến nhà của Hana,trái tim anh đập thình thịch khi Hana chủ động giới thiệu anh với bố mẹ và anh trai mình. Một người đầy tự tin và bản lĩnh như anh vậy mà bây giờ lại cảm thấy lo lắng và e ngại, không biết liệu họ có hài lòng với sự xuất hiện đột ngột này của anh hay không.
Khi bước vào ngôi nhà ấm cúng, Sung-ho được gia đình Hana tiếp đón rất ân cần. Bà Tuyết Lan lập tức ân cần hỏi thăm anh về công việc, cuộc sống và những sở thích của mình. Ông Chung Hee thì tỏ ra nghiêm nghị hơn, nhưng vẫn niềm nở tiếp đãi anh. Còn anh Nhật Minh, một chàng trai trẻ tuổi, lại rất thân thiện và hào hứng khi trò chuyện với Sung-ho.
Dần dần, bức bình phong của sự e ngại và lo lắng trong lòng Sung-ho cũng tan biến. Anh cảm thấy được gia đình Hana đón nhận, thông cảm và chấp nhận mối quan hệ của anh và Hana. Những câu chuyện gia đình ấm cúng, những tiếng cười vang lên khiến Sung-ho thấy yên tâm hơn.Với tấm lòng chân thành và sự kiên trì cùng với bản cam kết chắc lịch trước đó, cuối cùng Sung-ho đã chinh phục được gia đình Hana và được họ chấp nhận.Anh đã bắt đầu thấy tình cảm của mình với Hana được gia đình cô ủng hộ.
Tối đó,với sự giúp đỡ của anh Nhật Minh và Hana bà Tuyết Lan đã làm xong bữa tối, Sung-ho được gia đình Hana tiếp đãi bằng những món ăn truyền thống của Việt Nam.Trên bàn ăn bà Tuyết Lan liên tục gắp thức ăn cho anh,khiến anh tự nhiên cảm thấy mình được trở về ngày tháng sống cùng bố mẹ.Bầu không khí vô cùng hòa hợp và đong đầy yêu thương lúc này làm anh cảm thấy trong lòng vô cùng ấp áp và hạnh phúc,đôi mắt đã ngấn lệ nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc không để mình khóc,anh nghẹn ngào nói lới cảm cơn.
“Cháu cảm ơn cô,cháu nhất định sẽ ăn thật ngon ạ”
“Được rồi,cháu mau ăn đi.Anh thật nhiều vào nhé,dạo này nhìn cháu gầy đi nhiều hơn so với hôm gặp ở bữa tiệc nhiều” Bà Tuyết Lan vừa gắp thức ăn vào bát anh vừa cười vui vẻ nói
“Công việc có gì không ổn sao?” ông Chung Hee đang ăn nghe vợ mình nói vậy thì vội để bắt cơm xuống hỏi
“Dạ mọi việc đều rất thuận lợi ạ,gần đây cháu phải đi công tác nước ngoài ăn uống không hợp khẩu vị mới vậy thôi ạ”
"Vậy lần này cậu sang đây công tác mấy ngày? anh Nhật Minh hỏi
“Em không đi công tác,tại nhớ Hana quá nên em mới bay qua đây thăm cô ấy và gia đình mình thôi ạ” Sung-ho nhìn Hana thảm nhiên đáp
Nghe vậy mọi người vô cùng ngạc nhiên,nhưng họ cũng thấy vui vì sự thành thật của anh,Hana nhình anh không biết nói gì,cô cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ với cả nhà.
“Vừa xuống máy bay đã đến thẳng đây luôn rồi sao?Cháu đặt khách sạn có gần đây không?” Bà Tuyết Lan nói
Sung-ho thành thật trả lời “Vâng ạ.Thư ký của cháu đã đặt khách sạn rồi ạ,có vẻ nó cách đây cũng khá xa.Cháu không biết đường lát nữa làm phiền anh Nhật Minh chở cháu qua địa chỉ này được không ạ?”
Sung-ho đưa điện thoại cho anh Nhật Minh xem,vì quá gấp gáp nên thư ký Go chỉ có thể đặt phòng khách sạn cách nhà Hana gần hai mươi kilomet.Nhật Minh sau khi xem định vị trên điện thoại đáp
“Khách sạn này cách đây gần hai mươi cây,cũng khá xa đấy.Được rồi vậy lát ăn xong tôi chở cậu đi”
"Ăn xong trời cũng muộn rồi,đi xa vậy không an toàn.Nếu cậu không chê thì đêm nay có thể ở lại nhà tôi sáng mai qua đó cũng được.Lúc trước thư ký của cậu cũng ngủ lại nhà chúng tôi một đêm vì cậu ta không kịp đặt phòng khách sạn"ông Chung Hee nói
Sung-ho nghe vậy thì thầm mắng thư ký Go vậy mà dám ở lại nhà cô trước cả anh,khi nào về anh phải xử lý vụ này mới được.Thư ký Go đang ăn tối tại Anh bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng,trong lòng cảm thấy sắp có chuyện gì không may mắn sắp xảy ra.Sung-homặt dày cười tươi đáp
“Vậy làm phiền gia đình mình rồi ạ.Nếu được có thể để cháu ở nhờ ba ngày luôn được không ạ?”
Bà Tuyết Lan và ông Chung Hee nghe xong cười sảng khoái,ông Chung Hee đáp
“Nếu cậu không chê nhà tôi nhỏ thì cứ ở lại cho đến ngày cậu về nước cũng được”
“Vậy thì tốt quá,cháu cảm ơn ạ” Sung-ho nhình Hana cười khoái trí đáp
“Anh mặt dày thật đấy” Hana nhìn anh nói
“Con bé này khách đến nhà phải cởi mở đón tiếp chứ sao lại nói vậy” bà Tuyết Lan nhìn cô nói
“Cô không cần mắng cô ấy đâu ạ,cô ấy nói đúng mà” Sung-ho vội bênh Hana
Ăn xong bữa tối,Hana giúp mẹ thu dọn lại đồ ở phòng ngủ của khách,sau khi đã thu dọn đồ xong đi ra đã không thấy anh đâu.Bà Tuyết Lan nhìn quanh một hồi không thấy Sung-ho đâu liền hỏi anh Nhật Mình.
“Thằng bé đi đâu rồi?Không lẽ đã về khách sạn rồi sao?”
“Cậu ấy đang tắm ở trên phòng con” anh Nhật Minh đáp
“Vấy lát nữa con nhớ bảo thằng bé qua ngủ phòng dành cho khách nhé” Bà Tuyết Lan đáp
“Vâng.Mẹ với bố đi nghỉ trước đi ạ”
“Được rồi mẹ với bố đi nghỉ trước đây,mấy đứa cũng đừng có thức khuya quá nhớ đi ngủ sớm đấy”
Sung-ho đa được bố mẹ Hana giữ lại nhà ngủ qua đêm,trong lúc đánh cờ với ông Chung Hee chờ nhận phòng đã bị anh Nhật Minh vô tình làm đổ cốc nước vào quần áo.Sung-ho đã được Nhật Minh đề nghị dùng tạm phòng tắm của mình,vậy mà anh không ngần ngại đến thẳng phòng của Nhật Minh theo sự chỉ dẫn của Nhật Minh để tắm rửa và thay đồ.Khi anh tắm xong qua ra chỉ còn lại Hana đang xem tivi và anh Nhật Minh đang làm gì đó trên máy tính.
“Hai bác đâu rồi ạ?”
“À,bố mẹ em đã đi nghỉ trước rồi.Phòng của anh đã được dọn rồi đó,để anh Nhật Minh dẫn anh lên phòng nhé.”
Anh Nhật Minh đang chăm chú làm việc trên máy tính,anh thừa hiểu lý do tai sao Sung-ho lại có mặt ở nhà mình vào thời điểm này nên chỉ ngước mắt lên nhìn Sung-ho và Hana một cái rồi thản nhiên đáp.
“Anh không phải bóng đèn”
“Anh đang nói gì vậy em không hiểu” Hana ngại ngùng vỗ vai anh Nhật Minh nói
Sung-ho nghe vậy thì thâm cười trong lòng,bên ngoài vẫn cố tỏ ra lãnh đạm kéo tay Hana đi về hướng cầu thang.
“Cảm ơn anh”
Hana đang lo lắng xen lẫn ngại ngùng,xấu hổ nhìn anh trai mình rồi lại nhìn sang Sung-ho,thì bất ngờ bị anh kéo đi.Cô dẫn anh đến trước cửaphòng rồi vội vàng định rời đi nhưng đã bị anh kéo tay giữ lại,cô vô cùng lo lắng nheo mắt nhìn anh nói nhỏ.
“Anh muốn làm gì…?”
Không để cô nói hết câu Sung-ho nhìn cô nhún nhẹ vai cười thích thú,anh nhanh nhẹn luồn tay ra sau gáy cô kéo vào trao cho cho cô một nụ hôn vô cùng ướt át mặc kệ sự phản đối kịch liệt của cô.Sau một hồi cố gắng đẩy anh ra
không thành thì cô cũng bị cuốn theo nhịp điệu nụ hôn nóng bỏng của anh,dây dưa đến độ môi cô sưng đỏ cả lên anh mới luyến tiếc tha cho đôi môi cô,anh vẫn ôm chặt cô trong lòng tham lam hít lấy mùi hương cơ thể cô.
Hana đổ gục vào lòng anh,gấp gáp hít thở lấy lại tinh thần,còn anh thì cười tươi hạnh phúc.Hai người lưu luyến mãi mới có thể tách ra về phòng của mình được,phòng của Hana ở tầng hai ngay bên dưới phòng của anh.
Lần đầu tiên ngủ lại nhà Hana, Sung-ho cảm thấy vừa hồi hộp vừa phấn khích. Suốt buổi tối, anh liên tục cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Khi phòng anh bên trên phòng cô, Sung-ho chẳng thể chợp mắt được. Anh tự hỏi không biết mình có làm điều gì sai không, liệu có làm cô ấy cảm thấy không thoải mái không?
Dù vẫn còn bồn chồn nhớ lại khung cảnh vừa rồi, nhưng Sung-ho cũng không thể phủ nhận được cảm giác thân mật và gần gũi này. Khi Hana cuộn mình vào lòng anh, Sung-ho cảm thấy như mình được bao bọc trong một vòng tay ấm áp và an toàn. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy người cô,hít thật sâu để cảm nhận mùi hương cơ thể cô, thấy lòng mình dâng trào niềm hạnh phúc vô bờ.
Dù chưa xảy ra điều gì quá xa vời, nhưng Sung-ho vẫn cảm thấy mối quan hệ của họ đã trở nên gần gũi và thân thiết hơn. Anh nhận ra rằng mình đã sẵn sàng để bước sang một giai đoạn mới trong cuộc sống. Với Sung-ho, đây là một bước tiến lớn, một dấu mốc quan trọng đánh dấu sự trưởng thành của mối quan hệ.
Hana trở về phòng nằm trên chiếc giường êm ái không ngừng suy nghĩ, khi Sung-ho đến nhà, cô cảm thấy rất hạnh phúc và phấn khích. Cô rất vui mừng được gặp lại anh và hy vọng bố mẹ và anh trai mình sẽ thích anh. Khi bố mẹ mời anh ở lại, cô cảm thấy vô cùng hồi hộp và vui sướng.
Tuy nhiên, cô cũng cảm thấy hơi căng thẳng và lo lắng. Cô muốn bố mẹ,anh trai mình và anh trở nên thân thiết với nhau, và sẽ cẩn thận chọn lời nói cũng như cách ứng xử để tạo ra một bầu không khí thoải mái. Cô sẽ cố gắng làm hài lòng cả hai bên, đồng thời vẫn muốn dành thời gian riêng tư với anh.
Vậy mà mọi chuyện diễn ra xuôn xẻ hơn cô tưởng tượng,bố mẹ rất nhiệt tình còn anh Nhật Minh lại rất thân thiện và tinh ý.
Sáng hôm sau khi anh và cô tỉnh giấc xuống nhà thì đã thấy bố mẹ và anh Nhật Minh đi làm,nhà chỉ còn cô giúp việc theo giờ đang chuẩn bị bữa sáng cho anh và cô.
“Cô cậu xuống ăn sáng luôn đi cho nóng,tôi vừa nấu xong đang định lên gọi hai người dậy”
“Vâng,cháu cảm ơn bác ạ.”
“Ông bà chủ có nhắn lại là tôi nay hai người không ăn cơm nhà,ông chủ có ca mổ muộn còn bà chủ phải trực.Cậu Nhật Minh hôm nay cũng đi ăn đám cưới đến đêm mới về.Vậy trưa và tối nay hai cô cậu ăn gì để tôi đi chợ mua đồ về nấu”
Hana và anh vừa ngồi ăn vừa nghe bác giúp việc nói,nghe đến đây cô bất giác quay ra nhìn Sung-ho đang định nói cho anh biết thì bất ngờ nghe anh đáp lại bằng tiếng Việt.
“Dạ.Bác không cần phải chuẩn bị bữa ăn cho bọn cháu đâu ạ.Cháu và cô ấy sẽ ra ngoài chơi và ăn ở ngoài luôn ạ”
“Cậu biết nói tiếng Việt sao?cậu nói tiếng việt tốt thật đấy” bác giúp việc ngạc nhiên đáp
“Anh học nói tiếng Việt từ lúc nào vậy?Bây giờ đã nói được rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều rồi đấy”
“Từ lúc học đại học” Sung-ho thảm nhiên đáp
Hana và Sung-ho ăn sáng xong, quyết định đi dạo dọc bờ hồ Hoàn Kiếm. Vào buổi sáng, hồ Hoàn Kiếm luôn mang một vẻ đẹp ngọt ngào và thơ mộng. Ánh bình minh dịu nhẹ phủ lên mặt hồ, tạo nên một màn sương mỏng manh lơ lửng trên bề mặt. Tiếng chuông chùa Ngọc Sơn vang vọng, truyền tải không khí linh thiêng, trang nghiêm. Xung quanh hồ, những cành hoa đào rực rỡ, điểm xuyết sắc đỏ, khoe sắc với bầu trời trong xanh. Dọc bờ hồ, người dân Hà Nội tản bộ, chào đón một khởi đầu mới đầy hy vọng. Bầu không khí tràn ngập sự linh thiêng và tĩnh lặng, như muốn dành riêng từng khoảnh khắc cho sự an lành và phúc lành trong năm mới.Bầu không khí thật dịu dàng và lãng mạn.
“Anh thấy phong cảnh ở đây thế nào?có thích khung cảnh này không?” Hana vui vẻ nói.
“Anh rất thích. Anh cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc,nó cũng khiến anh rất vui.” Sung-ho vừa nói vừa nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của Hana.
Đang lúc tâm tình ngọt ngào thì bất ngờ, từ bụi cây phía sau vọt ra một đám thanh niên nhìn có vẻ là dân xã hội lao thẳng về phía họ. Sung-ho phản ứng nhanh nhất, đẩy Hana sang một bên và tự mình xông lên đối phó.Hana đã kịp kéo tay anh lại và hét lớn
“Mấy anh muốn làm gì?Các anh con đánh người tôi sẽ báo công an đến giải quyết đấy ”
Lúc này mọi người xung quanh đã xúm đến xem đông đúc,đám côn đồ có vẻ như vẫn chưa chịu dừng tay,bọn chúng nhìn nhau không nói gì tiếp tục hành động.Một tên trong số đó đã ném một chiếc ghế của quán nước ngay cạnh đó về phía Hana và Sung-ho may mà hai người phản ứng kịp thời,Hana bám vào vai Sung-ho nhảy lên cao đá văng chiếc ghế ra ngoài.
Chị chủ quán nước quát to “Mây người có đánh nhau thì đi ra chỗ khác đừng có ở đây mà phá quán,chỗ người ta làm ăn buôn bán”
Dường như mấy tên côn đồ đó không hiểu những gì Hana và chị chủ quán nói,một tên tiến đến tát mạnh vào mặt chị chủ quán khiến chị ngã văng xuống đất.Mọi người xung quanh thấy vậy thì nhao nhao hét lên,nhưng có vẻ như đám côn đồ này không hiểu tiếng Việt.Tên cầm đầu thấy vậy hét với bọn đàn em.
“Beat them up”
Lúc này thì Hana và Sung-ho cùng tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đã biết bọn chúng không phải dân Việt Nam,cũng không nghe hiểu tiếng Việt bảo sao mọi người nói lẫy giờ bọn chúng không hiểu gì.Sau tiếng hô của tên
cầm đầu bọn chúng bắt đầu hung hăng lao đến tấn công Sung-ho và Hana,cô chỉ kịp hét to một câu sau đó cùng anh lao vào chiến đấu.
“Ai đó báo công an đi”
Một số người dân có mặt tại hiện trường la hét
“Cẩn thận bọn chúng có dao kìa”
“Đã ai báo công an chưa?”
“Tôi gọi điện báo rồi,chắc công an họ đến nhanh thôi”
“Kìa thằng kia nó cầm gậy đấy cẩn thận”
Tuy không biết tại sao một đám côn đồ lại nhắm vào Sung-ho và Hana, nhưng hiện tại anh và cô buộc phải đối mặt và chiến đấu lại. Sung-ho và Hana cùng đám người đó giao chiến ác liệt. May mắn thay, Sung-ho và Hana từng
học võ từ nhỏ, nên đã có những kỹ năng phòng thủ và tấn công rất tốt. Mặc dù không có vũ khí, Sung-ho và Hana dựa vào sự nhanh nhẹn, tinh thần đồng đội và kỹ năng chiến đấu của mình để chống lại bọn côn đồ. Anh và cô phải đối mặt với nhiều thách thức và nguy hiểm, nhưng cuối cùng bằng cách sử dụng sức mạnh, trí tuệ,lòng can đảm và sự kết hợp hoàn hảo của hai người.Sau một hồi ác chiến, Sung-ho và Hana đã đẩy lùi được đám lưu manh khiến chúng phải nằm bò ra đất không thể dậy được.
Lúc này một số nam thanh niên và các chú bác cũng xông vào khống chế đám côn đồ,người giư tay,người giữ chân,người thu vũ khí.
“Hana, em có sao không?” Sung-ho vội vàng chạy đến bên Hana kiểm tra kỹ càng một vòng.
“Anh yên tâm, em không sao. Con anh có bị thương ở đâu không?” Hana nhìn anh đầy lo lắng.
Trong lúc đang giằng co thì xe cảnh sát cũng chạy tới,bọn họ nhanh chóng bắt giữ đám côn đồ đó và mời những người có liên quan về chụ sở công an để giải quyết.Hana nhanh chóng gọi điện thoại báo tin cho mẹ và anh
trai,sau khi nhận được điện thoại bà Tuyết Lan và Nhật Minh nhanh chóng có mặt tại trụ sở công an nơi Hana và Sung-ho đang bị tạm giữ để điều tra.Trong lúc chờ lấy lời khai,Sung-ho không ngừng lo lắng nhìn chằm chằm Hana như thể sợ cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt của mình vậy.
"Anh rất lo lắng khi thấy em gặp nguy hiểm như vậy,lần sau em không được tự ý xông ra như vậy nữa nhé hãy để anh bảo vệ em.Nếu như em bị thương anh sẽ ân hận cả đời mất,em không được để bản thân gặp nguy hiểm nữa,anh có thể lo được em hãy tin tưởng vào anh được không? " Sung-ho lo nắng cho Hana, vuốt ve mái tóc của cô nói.
“Em không thể khoanh tay đứng nhìn anh gặp nguy hiểm được.Quan trọng là bây giờ chúng ta đã an toàn rồi.” Hana ngước nhìn Sung-ho, đôi mắt long lanh đong đầy cảm xúc.
“Anh sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.” Sung-ho nói, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Hana.
Lúc này Bà Tuyết Lan cũng vừa tới nơi,bà vội vàng chạy lại kiểm tra tình hình của hai người.
“Hai đứa không sao chứ?có bị thương ở đâu không?”
“Bọn con không sao ạ” Hana đáp
“Cháu xin lỗi vì đã để Hana gặp phải nguy hiểm như vậy ạ?” Sung-ho cúi gấp người đáp
Anh Nhật Minh cũng vội vàng chạy lại thấy Sung-ho đang cúi gập người chín mươi độ cũng không thèm quan tâm,anh nóng lòng kiểm tra một vòng xem Hana có bị thương hay không.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Em có thấy đau ở đâu không?có cần đi bệnh viện kiểm tra không?Bị dọa sợ rồi đúng không?Lát anh sẽ xử lý đám người đó giúp em.”
Hana ngại ngùng chỉ tay về phía đám côn đồ đang bị còng tay ngồi ở phía bên kia đáp.
“Em không sao hết,nhưng mà người cần đến bệnh viện kiểm tra có lẽ là mấy người kia ạ”
Bà Tuyết Lan và anh Nhật Minh đưa mắt nhìn theo hướng tay Hana đang chỉ thấy đám côn đồ đó bị thương không hề nhẹ,bấy giờ hai người họ mới nhớ ra là Hana có võ.Hai người nhìn lại Hana và Sung-ho,bà Tuyết Lan đỡ Sung-ho dậy,bà chỉ tay vào hai người rồi lại chỉ tay về đám côn đồ gần hai mươi người đều bị thương không hề nhẹ nói.
“Hai đứa…”
Sung-ho và Hana như hiểu ý bà,chưa để bà nói hết câu cả hai đã đồng thanh đáp
“Vâng”
Bà Tuyết Lan thở dài lắc đầu,anh Nhật Minh đưa tay lên vuốt vuốt tóc mình tự nhiên cảm thấy bản thân vừa rồi làm hơi quá.Lúc này hai đồng chí cảnh sát cũng đi đến chỗ gia đình Hana,hai người họ bắt tay chào bà Tuyết Lan và anh Nhật Minh.
“Chào đồng hai đồng chí,hai người là người nhà của hai anh chị nạn nhân đây ạ?”
“Chào đồng chí,vâng,chúng tôi là người nhà của nạn nhân” bà Tuyết Lan nói
“Các đồng chí đã điều tra ra nguyên nhân mấy người này gây sự hành hung em gái tôi và bạn của nó chưa ạ?” Anh Nhật Minh nhìn đám côn đồ nói
“Theo điều tra ban đầu một người trong số mấy tên này khai nhận mấy người này đều có quốc tịch Hông Kông, bọn họ đến đây du lịch và thấy em Lan Anh xinh đẹp lên muốn làm quen,nhưng bị anh Sung-ho đây hiểu lầm dẫn đến gây sự đánh nhau với em Lan Anh và anh Sung-ho đây” một đồng chí công an đáp
“Nhưng theo như những gì chúng tôi điều tra tại hiện trường thì những gì đám người này khai nhận đều không đúng sự thật,qua trích xuất cam và những nhân chứng có mặt tại hiện trường cùng người bị hại là chị chủ quán nước đây trình báo.Khi em Lan Anh và Sung-ho đang đứng ngắm cảnh Hồ Gươm thì bất ngờ bị đám người này lao vào cố tình tấn công luôn chứ không hề có cuộc nói chuyện làm quen nào ở đây.Theo chúng tôi điều tra thì sự việc này không hề đơn giản chỉ là một cuộc tấn công bình thường,có thể phán đoán đây là một cuộc tấn công có chuẩn bị và lên kể hoạch trước nhắm vào hai người họ.”
Sau một hồi thẩm vấn lấy lời khai,cuối cùng Hana và Sung-ho cũng được ra về còn đám côn đồ đã bị giam giữ và tiếp tục điều tra.Về đến nhà tất cả mọi người đều mệt mỏi,bác giúp việc ngạc nhiên khi các thành viên trong gia đình lại có mặt ở nhà vào giờ này.
“Có việc gì gấp hay sao mà mọi người lại cùng nhau về vào giờ này vậy?”
“Hai đứa mau đi tắm đi rồi xuống đây để mẹ với thằng Nhật Minh bôi thuốc cho.Chị đi lấy giúp tôi hộp y tế ra đây nhé” bà Tuyết lan nói
“Có chuyện gì vậy?Sao hai cô cậu ấy lại bị thương rồi?”
“Hai đứa nó bị đám côn đồ vây đánh,cũng may không sao bác ạ” anh Nhật Minh đáp
“Ôi rồi ôi cái đám mất dậy đấy.Khổ thật đấy khi không lại bị cái đám đấy đánh,bọn này phải cho vào nhà đá bóc lịch mọt gông.Lan Anh bé bỏng của bác chắc sợ nắm hả con,đi tắm đi rồi xuống đây bác pha cho ly trà uống cho an thần” bác giúp việc xót xa nói
Bà Tuyết Lan không nhịn được nhìn bác giúp việc nói
“Chị yên tâm,Lan Anh bé bỏng của chị đã đánh cho bọn đấy một trận nhừ tử rồi.Khéo phải mất cả tháng mới có thể phục hồi được nên chị không cần pha trà an thần cho con bé đâu,chị nên pha cho tôi uống thì hơn”
“Ôi thế á.Lan Anh giỏi thế á,phải thế chứ,phải đánh cho bọn chúng một trận thật đau mới nhớ đời được.Không phải ai cũng có thể bát nạt được,thể để tôi đi nấu cho con bé ít đồ tẩm bổ,chắc con bé tốn nhiều sức lắm mới đánh lại được bọn côn đồ đấy.Nhìn con bé mỏng manh vậy kia mà,khổ thân quá”
Nói xong bác giúp việc chạy vào bếp chuẩn bị bữa tối luôn,còn bà Tuyết Lan và Nhật Minh thì đã quá quen với thái độ này của bác giúp việc.Bác hơn bà Tuyết Lan một tuổi và đã làm việc theo giờ ở đây từ lúc Hana được sau tháng,bác rất yêu thương hai anh em Hana,bác coi họ như con cháu trong nhà và gia đình Hana cũng coi bác như một thành viên trong nhà.
Bà Tuyết Lan lên phòng giúp Hana xử lý vài vết thương nhỏ còn Nhật Minh thì giúp Sung-ho,trong lúc xử lý vết thương Nhật Minh và Sung-ho đã nói chuyện với nhau về sự việc ngày hôm nay.
Sau khi xử lý vết thương xong thì mọi người cùng nhau ăn tối,và cùng nhau đi dạo chơi quanh công viên.Bà Tuyết Lan và Nhật Minh,hai mẹ con bà đã cố tình đứng lại xem đám thanh niên nam nữ nhảy tại công viên,họ biết ý tạo cơ hội cho Sung-ho và Hana ở riêng với nhau
Sung-ho và Hana tiếp tục đi dạo cùng nhau,cả hai dừng lại xem một chương trình ghép đôi được quay ở phố đi bộ.Cả hai ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được sự an toàn và yêu thương. Sau những giây phút căng thẳng, bây giờ họ đã trở lại với những khoảnh khắc bình yên, hạnh phúc bên nhau.
Trong không khí ấm áp của ngày Tết, Sung-ho và Hana đã có những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau, càng khẳng định tình yêu sâu đậm giữa hai người.
Sung-ho chỉ có thể ở lại nhà Hana ba ngày hai đêm sau đó anh phải quay lại Anh quốc để tiếp tục chuyến công tác của mình.Khi tiễn Sung-ho ra về, bố mẹ Hana đều dành những lời chúc phúc và động viên anh. Họ nồng nhiệt mời Sung-ho đến thăm gia đình thường xuyên hơn. Sung-ho cảm thấy vô cùng hạnh phúc và biết ơn vì đã được gia đình Hana đón nhận. Sung-ho tin rằng mối quan hệ của anh và cô đã được gia đình ủng hộ và phát triển tốt đẹp.
Sung-ho nhìn xuống chiếc vali đen đang đứng cạnh chân mình, cố gắng tập trung vào từng bước chân mà không dám ngẩng đầu nhìn Hana. Cô đứng đó, những giọt nước mắt long lanh trên mi, trái tim thắt lại mỗi khi nghe tiếng gọi của loa báo chuyến bay.
“Anh cẩn thận nhé, đừng quên ăn uống đầy đủ. Và hãy nhớ nghỉ ngơi sớm mỗi ngày,đừng có cố gắng làm việc quá sức nữa được không?” Hana nói, giọng run rẫy.
Sung-ho gật đầu, vươn tay ra ôm lấy Hana thật chặt. Hana cảm nhận được sự mong manh, sợ hãi trong cách anh ấy ôm lại.
“Anh sẽ rất nhớ em.Anh sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về,khi đó anh muốn người đón anh ở sân bay sẽ là em.Hãy hứa với anh là em sẽ quay lại khi kết thúc kỳ nghỉ nhé.Hứa với anh được không?”
"Em hứa sẽ gọi cho anh mỗi ngày. Đừng lo lắng quá, em sẽ quay lại Hàn Quốc khi em kết thúc kỳ nghỉ đông " Hana nhẹ nhàng an ủi.
Tiếng gọi chuyến bay lại vang lên, gợi nhắc họ về sự thực tại đang chực chờ. Sung-ho đành phải buông tay, nhẹ nhàng hôn lên trán Hana trước khi quay lưng bước đi. Hana đứng nhìn bóng lưng anh khuất dần, lòng như lặng chĩu.
Anh phải tốn khá nhiều công sức mới có thể đến được nhà Hana,khi cả hai đang hạnh phúc được ở bên nhau,ngắm nhìn vẻ đẹp của người mình yêu thì bố mẹ và anh trai của Hana đi làm về.Gia đình Hana cũng nghi ngờ về mối quan hệ của họ và cảm thấy e ngại khi thấy Sung-ho đến gặp con gái mình dịp Tết.
Đây là lần đầu tiên anh đến nhà của Hana,trái tim anh đập thình thịch khi Hana chủ động giới thiệu anh với bố mẹ và anh trai mình. Một người đầy tự tin và bản lĩnh như anh vậy mà bây giờ lại cảm thấy lo lắng và e ngại, không biết liệu họ có hài lòng với sự xuất hiện đột ngột này của anh hay không.
Khi bước vào ngôi nhà ấm cúng, Sung-ho được gia đình Hana tiếp đón rất ân cần. Bà Tuyết Lan lập tức ân cần hỏi thăm anh về công việc, cuộc sống và những sở thích của mình. Ông Chung Hee thì tỏ ra nghiêm nghị hơn, nhưng vẫn niềm nở tiếp đãi anh. Còn anh Nhật Minh, một chàng trai trẻ tuổi, lại rất thân thiện và hào hứng khi trò chuyện với Sung-ho.
Dần dần, bức bình phong của sự e ngại và lo lắng trong lòng Sung-ho cũng tan biến. Anh cảm thấy được gia đình Hana đón nhận, thông cảm và chấp nhận mối quan hệ của anh và Hana. Những câu chuyện gia đình ấm cúng, những tiếng cười vang lên khiến Sung-ho thấy yên tâm hơn.Với tấm lòng chân thành và sự kiên trì cùng với bản cam kết chắc lịch trước đó, cuối cùng Sung-ho đã chinh phục được gia đình Hana và được họ chấp nhận.Anh đã bắt đầu thấy tình cảm của mình với Hana được gia đình cô ủng hộ.
Tối đó,với sự giúp đỡ của anh Nhật Minh và Hana bà Tuyết Lan đã làm xong bữa tối, Sung-ho được gia đình Hana tiếp đãi bằng những món ăn truyền thống của Việt Nam.Trên bàn ăn bà Tuyết Lan liên tục gắp thức ăn cho anh,khiến anh tự nhiên cảm thấy mình được trở về ngày tháng sống cùng bố mẹ.Bầu không khí vô cùng hòa hợp và đong đầy yêu thương lúc này làm anh cảm thấy trong lòng vô cùng ấp áp và hạnh phúc,đôi mắt đã ngấn lệ nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc không để mình khóc,anh nghẹn ngào nói lới cảm cơn.
“Cháu cảm ơn cô,cháu nhất định sẽ ăn thật ngon ạ”
“Được rồi,cháu mau ăn đi.Anh thật nhiều vào nhé,dạo này nhìn cháu gầy đi nhiều hơn so với hôm gặp ở bữa tiệc nhiều” Bà Tuyết Lan vừa gắp thức ăn vào bát anh vừa cười vui vẻ nói
“Công việc có gì không ổn sao?” ông Chung Hee đang ăn nghe vợ mình nói vậy thì vội để bắt cơm xuống hỏi
“Dạ mọi việc đều rất thuận lợi ạ,gần đây cháu phải đi công tác nước ngoài ăn uống không hợp khẩu vị mới vậy thôi ạ”
"Vậy lần này cậu sang đây công tác mấy ngày? anh Nhật Minh hỏi
“Em không đi công tác,tại nhớ Hana quá nên em mới bay qua đây thăm cô ấy và gia đình mình thôi ạ” Sung-ho nhìn Hana thảm nhiên đáp
Nghe vậy mọi người vô cùng ngạc nhiên,nhưng họ cũng thấy vui vì sự thành thật của anh,Hana nhình anh không biết nói gì,cô cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ với cả nhà.
“Vừa xuống máy bay đã đến thẳng đây luôn rồi sao?Cháu đặt khách sạn có gần đây không?” Bà Tuyết Lan nói
Sung-ho thành thật trả lời “Vâng ạ.Thư ký của cháu đã đặt khách sạn rồi ạ,có vẻ nó cách đây cũng khá xa.Cháu không biết đường lát nữa làm phiền anh Nhật Minh chở cháu qua địa chỉ này được không ạ?”
Sung-ho đưa điện thoại cho anh Nhật Minh xem,vì quá gấp gáp nên thư ký Go chỉ có thể đặt phòng khách sạn cách nhà Hana gần hai mươi kilomet.Nhật Minh sau khi xem định vị trên điện thoại đáp
“Khách sạn này cách đây gần hai mươi cây,cũng khá xa đấy.Được rồi vậy lát ăn xong tôi chở cậu đi”
"Ăn xong trời cũng muộn rồi,đi xa vậy không an toàn.Nếu cậu không chê thì đêm nay có thể ở lại nhà tôi sáng mai qua đó cũng được.Lúc trước thư ký của cậu cũng ngủ lại nhà chúng tôi một đêm vì cậu ta không kịp đặt phòng khách sạn"ông Chung Hee nói
Sung-ho nghe vậy thì thầm mắng thư ký Go vậy mà dám ở lại nhà cô trước cả anh,khi nào về anh phải xử lý vụ này mới được.Thư ký Go đang ăn tối tại Anh bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng,trong lòng cảm thấy sắp có chuyện gì không may mắn sắp xảy ra.Sung-homặt dày cười tươi đáp
“Vậy làm phiền gia đình mình rồi ạ.Nếu được có thể để cháu ở nhờ ba ngày luôn được không ạ?”
Bà Tuyết Lan và ông Chung Hee nghe xong cười sảng khoái,ông Chung Hee đáp
“Nếu cậu không chê nhà tôi nhỏ thì cứ ở lại cho đến ngày cậu về nước cũng được”
“Vậy thì tốt quá,cháu cảm ơn ạ” Sung-ho nhình Hana cười khoái trí đáp
“Anh mặt dày thật đấy” Hana nhìn anh nói
“Con bé này khách đến nhà phải cởi mở đón tiếp chứ sao lại nói vậy” bà Tuyết Lan nhìn cô nói
“Cô không cần mắng cô ấy đâu ạ,cô ấy nói đúng mà” Sung-ho vội bênh Hana
Ăn xong bữa tối,Hana giúp mẹ thu dọn lại đồ ở phòng ngủ của khách,sau khi đã thu dọn đồ xong đi ra đã không thấy anh đâu.Bà Tuyết Lan nhìn quanh một hồi không thấy Sung-ho đâu liền hỏi anh Nhật Mình.
“Thằng bé đi đâu rồi?Không lẽ đã về khách sạn rồi sao?”
“Cậu ấy đang tắm ở trên phòng con” anh Nhật Minh đáp
“Vấy lát nữa con nhớ bảo thằng bé qua ngủ phòng dành cho khách nhé” Bà Tuyết Lan đáp
“Vâng.Mẹ với bố đi nghỉ trước đi ạ”
“Được rồi mẹ với bố đi nghỉ trước đây,mấy đứa cũng đừng có thức khuya quá nhớ đi ngủ sớm đấy”
Sung-ho đa được bố mẹ Hana giữ lại nhà ngủ qua đêm,trong lúc đánh cờ với ông Chung Hee chờ nhận phòng đã bị anh Nhật Minh vô tình làm đổ cốc nước vào quần áo.Sung-ho đã được Nhật Minh đề nghị dùng tạm phòng tắm của mình,vậy mà anh không ngần ngại đến thẳng phòng của Nhật Minh theo sự chỉ dẫn của Nhật Minh để tắm rửa và thay đồ.Khi anh tắm xong qua ra chỉ còn lại Hana đang xem tivi và anh Nhật Minh đang làm gì đó trên máy tính.
“Hai bác đâu rồi ạ?”
“À,bố mẹ em đã đi nghỉ trước rồi.Phòng của anh đã được dọn rồi đó,để anh Nhật Minh dẫn anh lên phòng nhé.”
Anh Nhật Minh đang chăm chú làm việc trên máy tính,anh thừa hiểu lý do tai sao Sung-ho lại có mặt ở nhà mình vào thời điểm này nên chỉ ngước mắt lên nhìn Sung-ho và Hana một cái rồi thản nhiên đáp.
“Anh không phải bóng đèn”
“Anh đang nói gì vậy em không hiểu” Hana ngại ngùng vỗ vai anh Nhật Minh nói
Sung-ho nghe vậy thì thâm cười trong lòng,bên ngoài vẫn cố tỏ ra lãnh đạm kéo tay Hana đi về hướng cầu thang.
“Cảm ơn anh”
Hana đang lo lắng xen lẫn ngại ngùng,xấu hổ nhìn anh trai mình rồi lại nhìn sang Sung-ho,thì bất ngờ bị anh kéo đi.Cô dẫn anh đến trước cửaphòng rồi vội vàng định rời đi nhưng đã bị anh kéo tay giữ lại,cô vô cùng lo lắng nheo mắt nhìn anh nói nhỏ.
“Anh muốn làm gì…?”
Không để cô nói hết câu Sung-ho nhìn cô nhún nhẹ vai cười thích thú,anh nhanh nhẹn luồn tay ra sau gáy cô kéo vào trao cho cho cô một nụ hôn vô cùng ướt át mặc kệ sự phản đối kịch liệt của cô.Sau một hồi cố gắng đẩy anh ra
không thành thì cô cũng bị cuốn theo nhịp điệu nụ hôn nóng bỏng của anh,dây dưa đến độ môi cô sưng đỏ cả lên anh mới luyến tiếc tha cho đôi môi cô,anh vẫn ôm chặt cô trong lòng tham lam hít lấy mùi hương cơ thể cô.
Hana đổ gục vào lòng anh,gấp gáp hít thở lấy lại tinh thần,còn anh thì cười tươi hạnh phúc.Hai người lưu luyến mãi mới có thể tách ra về phòng của mình được,phòng của Hana ở tầng hai ngay bên dưới phòng của anh.
Lần đầu tiên ngủ lại nhà Hana, Sung-ho cảm thấy vừa hồi hộp vừa phấn khích. Suốt buổi tối, anh liên tục cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Khi phòng anh bên trên phòng cô, Sung-ho chẳng thể chợp mắt được. Anh tự hỏi không biết mình có làm điều gì sai không, liệu có làm cô ấy cảm thấy không thoải mái không?
Dù vẫn còn bồn chồn nhớ lại khung cảnh vừa rồi, nhưng Sung-ho cũng không thể phủ nhận được cảm giác thân mật và gần gũi này. Khi Hana cuộn mình vào lòng anh, Sung-ho cảm thấy như mình được bao bọc trong một vòng tay ấm áp và an toàn. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy người cô,hít thật sâu để cảm nhận mùi hương cơ thể cô, thấy lòng mình dâng trào niềm hạnh phúc vô bờ.
Dù chưa xảy ra điều gì quá xa vời, nhưng Sung-ho vẫn cảm thấy mối quan hệ của họ đã trở nên gần gũi và thân thiết hơn. Anh nhận ra rằng mình đã sẵn sàng để bước sang một giai đoạn mới trong cuộc sống. Với Sung-ho, đây là một bước tiến lớn, một dấu mốc quan trọng đánh dấu sự trưởng thành của mối quan hệ.
Hana trở về phòng nằm trên chiếc giường êm ái không ngừng suy nghĩ, khi Sung-ho đến nhà, cô cảm thấy rất hạnh phúc và phấn khích. Cô rất vui mừng được gặp lại anh và hy vọng bố mẹ và anh trai mình sẽ thích anh. Khi bố mẹ mời anh ở lại, cô cảm thấy vô cùng hồi hộp và vui sướng.
Tuy nhiên, cô cũng cảm thấy hơi căng thẳng và lo lắng. Cô muốn bố mẹ,anh trai mình và anh trở nên thân thiết với nhau, và sẽ cẩn thận chọn lời nói cũng như cách ứng xử để tạo ra một bầu không khí thoải mái. Cô sẽ cố gắng làm hài lòng cả hai bên, đồng thời vẫn muốn dành thời gian riêng tư với anh.
Vậy mà mọi chuyện diễn ra xuôn xẻ hơn cô tưởng tượng,bố mẹ rất nhiệt tình còn anh Nhật Minh lại rất thân thiện và tinh ý.
Sáng hôm sau khi anh và cô tỉnh giấc xuống nhà thì đã thấy bố mẹ và anh Nhật Minh đi làm,nhà chỉ còn cô giúp việc theo giờ đang chuẩn bị bữa sáng cho anh và cô.
“Cô cậu xuống ăn sáng luôn đi cho nóng,tôi vừa nấu xong đang định lên gọi hai người dậy”
“Vâng,cháu cảm ơn bác ạ.”
“Ông bà chủ có nhắn lại là tôi nay hai người không ăn cơm nhà,ông chủ có ca mổ muộn còn bà chủ phải trực.Cậu Nhật Minh hôm nay cũng đi ăn đám cưới đến đêm mới về.Vậy trưa và tối nay hai cô cậu ăn gì để tôi đi chợ mua đồ về nấu”
Hana và anh vừa ngồi ăn vừa nghe bác giúp việc nói,nghe đến đây cô bất giác quay ra nhìn Sung-ho đang định nói cho anh biết thì bất ngờ nghe anh đáp lại bằng tiếng Việt.
“Dạ.Bác không cần phải chuẩn bị bữa ăn cho bọn cháu đâu ạ.Cháu và cô ấy sẽ ra ngoài chơi và ăn ở ngoài luôn ạ”
“Cậu biết nói tiếng Việt sao?cậu nói tiếng việt tốt thật đấy” bác giúp việc ngạc nhiên đáp
“Anh học nói tiếng Việt từ lúc nào vậy?Bây giờ đã nói được rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều rồi đấy”
“Từ lúc học đại học” Sung-ho thảm nhiên đáp
Hana và Sung-ho ăn sáng xong, quyết định đi dạo dọc bờ hồ Hoàn Kiếm. Vào buổi sáng, hồ Hoàn Kiếm luôn mang một vẻ đẹp ngọt ngào và thơ mộng. Ánh bình minh dịu nhẹ phủ lên mặt hồ, tạo nên một màn sương mỏng manh lơ lửng trên bề mặt. Tiếng chuông chùa Ngọc Sơn vang vọng, truyền tải không khí linh thiêng, trang nghiêm. Xung quanh hồ, những cành hoa đào rực rỡ, điểm xuyết sắc đỏ, khoe sắc với bầu trời trong xanh. Dọc bờ hồ, người dân Hà Nội tản bộ, chào đón một khởi đầu mới đầy hy vọng. Bầu không khí tràn ngập sự linh thiêng và tĩnh lặng, như muốn dành riêng từng khoảnh khắc cho sự an lành và phúc lành trong năm mới.Bầu không khí thật dịu dàng và lãng mạn.
“Anh thấy phong cảnh ở đây thế nào?có thích khung cảnh này không?” Hana vui vẻ nói.
“Anh rất thích. Anh cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc,nó cũng khiến anh rất vui.” Sung-ho vừa nói vừa nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của Hana.
Đang lúc tâm tình ngọt ngào thì bất ngờ, từ bụi cây phía sau vọt ra một đám thanh niên nhìn có vẻ là dân xã hội lao thẳng về phía họ. Sung-ho phản ứng nhanh nhất, đẩy Hana sang một bên và tự mình xông lên đối phó.Hana đã kịp kéo tay anh lại và hét lớn
“Mấy anh muốn làm gì?Các anh con đánh người tôi sẽ báo công an đến giải quyết đấy ”
Lúc này mọi người xung quanh đã xúm đến xem đông đúc,đám côn đồ có vẻ như vẫn chưa chịu dừng tay,bọn chúng nhìn nhau không nói gì tiếp tục hành động.Một tên trong số đó đã ném một chiếc ghế của quán nước ngay cạnh đó về phía Hana và Sung-ho may mà hai người phản ứng kịp thời,Hana bám vào vai Sung-ho nhảy lên cao đá văng chiếc ghế ra ngoài.
Chị chủ quán nước quát to “Mây người có đánh nhau thì đi ra chỗ khác đừng có ở đây mà phá quán,chỗ người ta làm ăn buôn bán”
Dường như mấy tên côn đồ đó không hiểu những gì Hana và chị chủ quán nói,một tên tiến đến tát mạnh vào mặt chị chủ quán khiến chị ngã văng xuống đất.Mọi người xung quanh thấy vậy thì nhao nhao hét lên,nhưng có vẻ như đám côn đồ này không hiểu tiếng Việt.Tên cầm đầu thấy vậy hét với bọn đàn em.
“Beat them up”
Lúc này thì Hana và Sung-ho cùng tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đã biết bọn chúng không phải dân Việt Nam,cũng không nghe hiểu tiếng Việt bảo sao mọi người nói lẫy giờ bọn chúng không hiểu gì.Sau tiếng hô của tên
cầm đầu bọn chúng bắt đầu hung hăng lao đến tấn công Sung-ho và Hana,cô chỉ kịp hét to một câu sau đó cùng anh lao vào chiến đấu.
“Ai đó báo công an đi”
Một số người dân có mặt tại hiện trường la hét
“Cẩn thận bọn chúng có dao kìa”
“Đã ai báo công an chưa?”
“Tôi gọi điện báo rồi,chắc công an họ đến nhanh thôi”
“Kìa thằng kia nó cầm gậy đấy cẩn thận”
Tuy không biết tại sao một đám côn đồ lại nhắm vào Sung-ho và Hana, nhưng hiện tại anh và cô buộc phải đối mặt và chiến đấu lại. Sung-ho và Hana cùng đám người đó giao chiến ác liệt. May mắn thay, Sung-ho và Hana từng
học võ từ nhỏ, nên đã có những kỹ năng phòng thủ và tấn công rất tốt. Mặc dù không có vũ khí, Sung-ho và Hana dựa vào sự nhanh nhẹn, tinh thần đồng đội và kỹ năng chiến đấu của mình để chống lại bọn côn đồ. Anh và cô phải đối mặt với nhiều thách thức và nguy hiểm, nhưng cuối cùng bằng cách sử dụng sức mạnh, trí tuệ,lòng can đảm và sự kết hợp hoàn hảo của hai người.Sau một hồi ác chiến, Sung-ho và Hana đã đẩy lùi được đám lưu manh khiến chúng phải nằm bò ra đất không thể dậy được.
Lúc này một số nam thanh niên và các chú bác cũng xông vào khống chế đám côn đồ,người giư tay,người giữ chân,người thu vũ khí.
“Hana, em có sao không?” Sung-ho vội vàng chạy đến bên Hana kiểm tra kỹ càng một vòng.
“Anh yên tâm, em không sao. Con anh có bị thương ở đâu không?” Hana nhìn anh đầy lo lắng.
Trong lúc đang giằng co thì xe cảnh sát cũng chạy tới,bọn họ nhanh chóng bắt giữ đám côn đồ đó và mời những người có liên quan về chụ sở công an để giải quyết.Hana nhanh chóng gọi điện thoại báo tin cho mẹ và anh
trai,sau khi nhận được điện thoại bà Tuyết Lan và Nhật Minh nhanh chóng có mặt tại trụ sở công an nơi Hana và Sung-ho đang bị tạm giữ để điều tra.Trong lúc chờ lấy lời khai,Sung-ho không ngừng lo lắng nhìn chằm chằm Hana như thể sợ cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt của mình vậy.
"Anh rất lo lắng khi thấy em gặp nguy hiểm như vậy,lần sau em không được tự ý xông ra như vậy nữa nhé hãy để anh bảo vệ em.Nếu như em bị thương anh sẽ ân hận cả đời mất,em không được để bản thân gặp nguy hiểm nữa,anh có thể lo được em hãy tin tưởng vào anh được không? " Sung-ho lo nắng cho Hana, vuốt ve mái tóc của cô nói.
“Em không thể khoanh tay đứng nhìn anh gặp nguy hiểm được.Quan trọng là bây giờ chúng ta đã an toàn rồi.” Hana ngước nhìn Sung-ho, đôi mắt long lanh đong đầy cảm xúc.
“Anh sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.” Sung-ho nói, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Hana.
Lúc này Bà Tuyết Lan cũng vừa tới nơi,bà vội vàng chạy lại kiểm tra tình hình của hai người.
“Hai đứa không sao chứ?có bị thương ở đâu không?”
“Bọn con không sao ạ” Hana đáp
“Cháu xin lỗi vì đã để Hana gặp phải nguy hiểm như vậy ạ?” Sung-ho cúi gấp người đáp
Anh Nhật Minh cũng vội vàng chạy lại thấy Sung-ho đang cúi gập người chín mươi độ cũng không thèm quan tâm,anh nóng lòng kiểm tra một vòng xem Hana có bị thương hay không.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Em có thấy đau ở đâu không?có cần đi bệnh viện kiểm tra không?Bị dọa sợ rồi đúng không?Lát anh sẽ xử lý đám người đó giúp em.”
Hana ngại ngùng chỉ tay về phía đám côn đồ đang bị còng tay ngồi ở phía bên kia đáp.
“Em không sao hết,nhưng mà người cần đến bệnh viện kiểm tra có lẽ là mấy người kia ạ”
Bà Tuyết Lan và anh Nhật Minh đưa mắt nhìn theo hướng tay Hana đang chỉ thấy đám côn đồ đó bị thương không hề nhẹ,bấy giờ hai người họ mới nhớ ra là Hana có võ.Hai người nhìn lại Hana và Sung-ho,bà Tuyết Lan đỡ Sung-ho dậy,bà chỉ tay vào hai người rồi lại chỉ tay về đám côn đồ gần hai mươi người đều bị thương không hề nhẹ nói.
“Hai đứa…”
Sung-ho và Hana như hiểu ý bà,chưa để bà nói hết câu cả hai đã đồng thanh đáp
“Vâng”
Bà Tuyết Lan thở dài lắc đầu,anh Nhật Minh đưa tay lên vuốt vuốt tóc mình tự nhiên cảm thấy bản thân vừa rồi làm hơi quá.Lúc này hai đồng chí cảnh sát cũng đi đến chỗ gia đình Hana,hai người họ bắt tay chào bà Tuyết Lan và anh Nhật Minh.
“Chào đồng hai đồng chí,hai người là người nhà của hai anh chị nạn nhân đây ạ?”
“Chào đồng chí,vâng,chúng tôi là người nhà của nạn nhân” bà Tuyết Lan nói
“Các đồng chí đã điều tra ra nguyên nhân mấy người này gây sự hành hung em gái tôi và bạn của nó chưa ạ?” Anh Nhật Minh nhìn đám côn đồ nói
“Theo điều tra ban đầu một người trong số mấy tên này khai nhận mấy người này đều có quốc tịch Hông Kông, bọn họ đến đây du lịch và thấy em Lan Anh xinh đẹp lên muốn làm quen,nhưng bị anh Sung-ho đây hiểu lầm dẫn đến gây sự đánh nhau với em Lan Anh và anh Sung-ho đây” một đồng chí công an đáp
“Nhưng theo như những gì chúng tôi điều tra tại hiện trường thì những gì đám người này khai nhận đều không đúng sự thật,qua trích xuất cam và những nhân chứng có mặt tại hiện trường cùng người bị hại là chị chủ quán nước đây trình báo.Khi em Lan Anh và Sung-ho đang đứng ngắm cảnh Hồ Gươm thì bất ngờ bị đám người này lao vào cố tình tấn công luôn chứ không hề có cuộc nói chuyện làm quen nào ở đây.Theo chúng tôi điều tra thì sự việc này không hề đơn giản chỉ là một cuộc tấn công bình thường,có thể phán đoán đây là một cuộc tấn công có chuẩn bị và lên kể hoạch trước nhắm vào hai người họ.”
Sau một hồi thẩm vấn lấy lời khai,cuối cùng Hana và Sung-ho cũng được ra về còn đám côn đồ đã bị giam giữ và tiếp tục điều tra.Về đến nhà tất cả mọi người đều mệt mỏi,bác giúp việc ngạc nhiên khi các thành viên trong gia đình lại có mặt ở nhà vào giờ này.
“Có việc gì gấp hay sao mà mọi người lại cùng nhau về vào giờ này vậy?”
“Hai đứa mau đi tắm đi rồi xuống đây để mẹ với thằng Nhật Minh bôi thuốc cho.Chị đi lấy giúp tôi hộp y tế ra đây nhé” bà Tuyết lan nói
“Có chuyện gì vậy?Sao hai cô cậu ấy lại bị thương rồi?”
“Hai đứa nó bị đám côn đồ vây đánh,cũng may không sao bác ạ” anh Nhật Minh đáp
“Ôi rồi ôi cái đám mất dậy đấy.Khổ thật đấy khi không lại bị cái đám đấy đánh,bọn này phải cho vào nhà đá bóc lịch mọt gông.Lan Anh bé bỏng của bác chắc sợ nắm hả con,đi tắm đi rồi xuống đây bác pha cho ly trà uống cho an thần” bác giúp việc xót xa nói
Bà Tuyết Lan không nhịn được nhìn bác giúp việc nói
“Chị yên tâm,Lan Anh bé bỏng của chị đã đánh cho bọn đấy một trận nhừ tử rồi.Khéo phải mất cả tháng mới có thể phục hồi được nên chị không cần pha trà an thần cho con bé đâu,chị nên pha cho tôi uống thì hơn”
“Ôi thế á.Lan Anh giỏi thế á,phải thế chứ,phải đánh cho bọn chúng một trận thật đau mới nhớ đời được.Không phải ai cũng có thể bát nạt được,thể để tôi đi nấu cho con bé ít đồ tẩm bổ,chắc con bé tốn nhiều sức lắm mới đánh lại được bọn côn đồ đấy.Nhìn con bé mỏng manh vậy kia mà,khổ thân quá”
Nói xong bác giúp việc chạy vào bếp chuẩn bị bữa tối luôn,còn bà Tuyết Lan và Nhật Minh thì đã quá quen với thái độ này của bác giúp việc.Bác hơn bà Tuyết Lan một tuổi và đã làm việc theo giờ ở đây từ lúc Hana được sau tháng,bác rất yêu thương hai anh em Hana,bác coi họ như con cháu trong nhà và gia đình Hana cũng coi bác như một thành viên trong nhà.
Bà Tuyết Lan lên phòng giúp Hana xử lý vài vết thương nhỏ còn Nhật Minh thì giúp Sung-ho,trong lúc xử lý vết thương Nhật Minh và Sung-ho đã nói chuyện với nhau về sự việc ngày hôm nay.
Sau khi xử lý vết thương xong thì mọi người cùng nhau ăn tối,và cùng nhau đi dạo chơi quanh công viên.Bà Tuyết Lan và Nhật Minh,hai mẹ con bà đã cố tình đứng lại xem đám thanh niên nam nữ nhảy tại công viên,họ biết ý tạo cơ hội cho Sung-ho và Hana ở riêng với nhau
Sung-ho và Hana tiếp tục đi dạo cùng nhau,cả hai dừng lại xem một chương trình ghép đôi được quay ở phố đi bộ.Cả hai ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được sự an toàn và yêu thương. Sau những giây phút căng thẳng, bây giờ họ đã trở lại với những khoảnh khắc bình yên, hạnh phúc bên nhau.
Trong không khí ấm áp của ngày Tết, Sung-ho và Hana đã có những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau, càng khẳng định tình yêu sâu đậm giữa hai người.
Sung-ho chỉ có thể ở lại nhà Hana ba ngày hai đêm sau đó anh phải quay lại Anh quốc để tiếp tục chuyến công tác của mình.Khi tiễn Sung-ho ra về, bố mẹ Hana đều dành những lời chúc phúc và động viên anh. Họ nồng nhiệt mời Sung-ho đến thăm gia đình thường xuyên hơn. Sung-ho cảm thấy vô cùng hạnh phúc và biết ơn vì đã được gia đình Hana đón nhận. Sung-ho tin rằng mối quan hệ của anh và cô đã được gia đình ủng hộ và phát triển tốt đẹp.
Sung-ho nhìn xuống chiếc vali đen đang đứng cạnh chân mình, cố gắng tập trung vào từng bước chân mà không dám ngẩng đầu nhìn Hana. Cô đứng đó, những giọt nước mắt long lanh trên mi, trái tim thắt lại mỗi khi nghe tiếng gọi của loa báo chuyến bay.
“Anh cẩn thận nhé, đừng quên ăn uống đầy đủ. Và hãy nhớ nghỉ ngơi sớm mỗi ngày,đừng có cố gắng làm việc quá sức nữa được không?” Hana nói, giọng run rẫy.
Sung-ho gật đầu, vươn tay ra ôm lấy Hana thật chặt. Hana cảm nhận được sự mong manh, sợ hãi trong cách anh ấy ôm lại.
“Anh sẽ rất nhớ em.Anh sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về,khi đó anh muốn người đón anh ở sân bay sẽ là em.Hãy hứa với anh là em sẽ quay lại khi kết thúc kỳ nghỉ nhé.Hứa với anh được không?”
"Em hứa sẽ gọi cho anh mỗi ngày. Đừng lo lắng quá, em sẽ quay lại Hàn Quốc khi em kết thúc kỳ nghỉ đông " Hana nhẹ nhàng an ủi.
Tiếng gọi chuyến bay lại vang lên, gợi nhắc họ về sự thực tại đang chực chờ. Sung-ho đành phải buông tay, nhẹ nhàng hôn lên trán Hana trước khi quay lưng bước đi. Hana đứng nhìn bóng lưng anh khuất dần, lòng như lặng chĩu.