Chương : 31
"Nhốt? Ý bà nói là con sẽ không được ra ngoài?"
"Khốn nạn ở chỗ là cứ cuối tuần thì mày lại được ra," nội Bastory đớp lại.
Rồi bà lướt ra ngoài, đôi ủng đen nện xuống sàn nhà như hai cái dùi trống.
"Con không biết là người ta sẽ nhốt con lại," Charlie gào thảm thiết.
"Ngoại cũng không biết, con à," ngoại Maisie thở phì phò, đang bận tổng vệ sinh sàn nhà. "Ngoại thì biết gì về mấy cái trường lạ lùng đó nào? Lẽ ra mẹ con không nên lôi về nhà quá nhiều sản vật thế này. Ngoại thắc mắc làm sao mà đội diệt chuột lại biết được điều đó. Ngoại chưa bao giờ nói với họ cả."
"Mấy con mèo," Charlie nói. "Chúng nó biết nhà mình có chuột."
"Con sắp nói là mấy con mèo đó biết bay chứ gì," ngoại Maisie lẩm bẩm.
Charlie nghĩ bụng, không chừng mấy con mèo đó biết bay thật. Dương Cưu, Sư Tử, Nhân Mã không phải là những con mèo bình thường, điều đó là chắc chắn. Và Charlie nghi ngờ rằng nội Bastory cũng biết điều này. Nhưng cớ sao bà lại sợ chúng?
Charlie chui vô phòng nó để làm tấm thiệp sinh nhật cho Benjamin. Nhưng nó thấy khó mà tập trung nổi. Tấm thiệp bị méo xẹo, nó viết thiếu mất chữ 'h' trong từ 'nhật'; rồi sau đó lại vẽ quả bóng bay lấn vô hai tai con Hạt Đậu. Charlie liệng mạnh cái kéo xuống. Kể từ khi nó khám phá ra mình có thể nghe tiếng nói trong những tấm hình, thế giới của nó bị lộn tùng phèo. Giá như nó có thể giữ kín vụ những giọng nói thì đã không phải đến học ở cái trường quỷ quái kia, nơi nó bị cầm tù từng tuần một với những đứa trẻ kỳ dị biết làm những điều kỳ quái.
Nó nghe tiếng mẹ nó bước vô nhà và gọi ngoại Maisie. Giá như mẹ có thể đứng về phía nó mà đấu tranh với nhà Yewbeam. Nhưng xem ra mẹ sợ họ. Có lẽ Charlie sẽ phải tự mình đấu tranh với họ thôi.
Ngoại Maisie đã nấu xong món mì rau cho bữa trưa. Charlie vẫn thắc mắc về lũ chuột trong kho chứa thực phẩm, nhưng nó giữ những ý nghĩ đó lại, không nói ra. Mẹ nó vừa mới mua cho nó một cái áo chùng màu xanh ngọc bích. Cô ép nó phải thử áo ngay khi ăn xong món mì. Cái áo thòng xuống, gần chấm đầu gối nó. Có đường xẻ ở hai bên để cánh tay có thể thọc qua, và một chiếc nón mềm lật phật sau lưng.
"Con sẽ không mặc áo chùng ra đường đâu," Charlie nói. "Dứt khoát đấy. Người ta sẽ cười con."
"Khốn nạn ở chỗ là cứ cuối tuần thì mày lại được ra," nội Bastory đớp lại.
Rồi bà lướt ra ngoài, đôi ủng đen nện xuống sàn nhà như hai cái dùi trống.
"Con không biết là người ta sẽ nhốt con lại," Charlie gào thảm thiết.
"Ngoại cũng không biết, con à," ngoại Maisie thở phì phò, đang bận tổng vệ sinh sàn nhà. "Ngoại thì biết gì về mấy cái trường lạ lùng đó nào? Lẽ ra mẹ con không nên lôi về nhà quá nhiều sản vật thế này. Ngoại thắc mắc làm sao mà đội diệt chuột lại biết được điều đó. Ngoại chưa bao giờ nói với họ cả."
"Mấy con mèo," Charlie nói. "Chúng nó biết nhà mình có chuột."
"Con sắp nói là mấy con mèo đó biết bay chứ gì," ngoại Maisie lẩm bẩm.
Charlie nghĩ bụng, không chừng mấy con mèo đó biết bay thật. Dương Cưu, Sư Tử, Nhân Mã không phải là những con mèo bình thường, điều đó là chắc chắn. Và Charlie nghi ngờ rằng nội Bastory cũng biết điều này. Nhưng cớ sao bà lại sợ chúng?
Charlie chui vô phòng nó để làm tấm thiệp sinh nhật cho Benjamin. Nhưng nó thấy khó mà tập trung nổi. Tấm thiệp bị méo xẹo, nó viết thiếu mất chữ 'h' trong từ 'nhật'; rồi sau đó lại vẽ quả bóng bay lấn vô hai tai con Hạt Đậu. Charlie liệng mạnh cái kéo xuống. Kể từ khi nó khám phá ra mình có thể nghe tiếng nói trong những tấm hình, thế giới của nó bị lộn tùng phèo. Giá như nó có thể giữ kín vụ những giọng nói thì đã không phải đến học ở cái trường quỷ quái kia, nơi nó bị cầm tù từng tuần một với những đứa trẻ kỳ dị biết làm những điều kỳ quái.
Nó nghe tiếng mẹ nó bước vô nhà và gọi ngoại Maisie. Giá như mẹ có thể đứng về phía nó mà đấu tranh với nhà Yewbeam. Nhưng xem ra mẹ sợ họ. Có lẽ Charlie sẽ phải tự mình đấu tranh với họ thôi.
Ngoại Maisie đã nấu xong món mì rau cho bữa trưa. Charlie vẫn thắc mắc về lũ chuột trong kho chứa thực phẩm, nhưng nó giữ những ý nghĩ đó lại, không nói ra. Mẹ nó vừa mới mua cho nó một cái áo chùng màu xanh ngọc bích. Cô ép nó phải thử áo ngay khi ăn xong món mì. Cái áo thòng xuống, gần chấm đầu gối nó. Có đường xẻ ở hai bên để cánh tay có thể thọc qua, và một chiếc nón mềm lật phật sau lưng.
"Con sẽ không mặc áo chùng ra đường đâu," Charlie nói. "Dứt khoát đấy. Người ta sẽ cười con."