Chương : 10
“Đã chán rồi còn gặp thứ chán hơn.”
Ông cậu Paton đang viết lịch sử gia đình mình, dòng họ Yewbeam, và ông cần rất nhiều sách để tra cứu.
“Thế, tấm hình ấy đâu? Đưa đây coi coi!” Ông cậu Paton bật ngón tay tanh tách, nôn nóng.
Charlie đặt tấm hình trước mặt Ông cậu.
“Họ là ai vậy?”
Ông cậu Paton nheo mắt nhìn gia đình trong tấm hình. Ông chỉ cậu bé ngồi trên đùi người phụ nữ.
“À, đây là cha ta.”
“Còn đây,” ông chỉ ngón tay dính mực vô bé gái, “đó là cô Daphne tội nghiệp, đã chết vì bệnh bạch hầu. Người lính là ông nội ta, đại tá Manley Yewbeam – một người vui tính cực kỳ. Lúc ông sắp giải ngũ thì có một cuộc chiến nổ ra. Đây là bà nội ta, bà Grace. Bà là một họa sĩ…một họa sĩ đại tài.”
“Còn cậu bé kia?”
“Đó là… lạy Chúa, Charlie, trông cậu ta giống con quá. Trước đây ta không bao giờ để ý thấy điều đó.”
“Tóc anh ấy khác tóc con. Nhưng con nghĩ có lẽ anh ấy đã ép nó xuống bằng thứ gì đó.”
Không thứ gì có thể ép được mái tóc dày, lỉa chỉa của Charlie xuống.
“Hừm, Henry đáng thương,” Ông cậu Paton lẩm bẩm. “Chú ấy biến mất.”
“Bằng cách nào?” Charlie kinh ngạc.
“Lúc đó họ đang ở trong Học viện Bloor. Henry và James, còn Daphne bị bệnh sắp chết. Đó là một mùa đông giá buốt nhất thế kỷ, cha ta không bao giờ quên được. Một hôm, đang lúc chơi bi, Henry tự nhiên biến mất.”
Ông cậu Paton xoa xoa cằm.
“Người cha tội nghiệp của ta tự nhiên trở thành con một. Ông ngưỡng mộ anh trai mình lắm.”
“Biến mất?” Charlie lẩm bẩm. “Và bây giờ Henry đang nói chuyện với con.”
“Cha ta luôn luôn nghi ngờ ông anh họ Ezekiel có dính líu sao đó đến vụ biến mất này. Hắn ghen tị với Henry. Ezekiel là một phù thuỷ, nhưng Henry thông minh một cách tự nhiên hơn.”
“Đó có phải là Ezekiel mà…”
“Phải. Ông nội của giáo sư Bloor. Lão ấy vẫn còn sống, ẩn dật ở đâu đó trong Học viện, bao quanh là một đống đèn khí với ma thuật.”
“Chao! Vậy ông ấy phải cả trăm tuổi rồi.”
“Ít nhất cũng trăm tuổi,” Ông cậu Paton chồm người ra trước. “Nói cho ta hay nào, Charlie, những tiếng nói mà mày nghe được ấy, có bao giờ chúng nói một việc gì không liên quan trực tiếp gì hết đến thời điểm chụp hình không?”
“Ừm, không,” Charlie đáp. “Hoặc chưa. Con không thích nhìn họ quá lâu.”
“Hừ, tiếc thật,” Ông cậu Paton nói. “Chắc sẽ thú vị lắm. Này, cầm lấy.” Ông trao tấm hình cho Charlie.
“Thôi,” Charlie nói. “Ông cậu cứ giữ đi.”
Trông Ông cậu Paton có vẻ thất vọng.
Ông cậu Paton đang viết lịch sử gia đình mình, dòng họ Yewbeam, và ông cần rất nhiều sách để tra cứu.
“Thế, tấm hình ấy đâu? Đưa đây coi coi!” Ông cậu Paton bật ngón tay tanh tách, nôn nóng.
Charlie đặt tấm hình trước mặt Ông cậu.
“Họ là ai vậy?”
Ông cậu Paton nheo mắt nhìn gia đình trong tấm hình. Ông chỉ cậu bé ngồi trên đùi người phụ nữ.
“À, đây là cha ta.”
“Còn đây,” ông chỉ ngón tay dính mực vô bé gái, “đó là cô Daphne tội nghiệp, đã chết vì bệnh bạch hầu. Người lính là ông nội ta, đại tá Manley Yewbeam – một người vui tính cực kỳ. Lúc ông sắp giải ngũ thì có một cuộc chiến nổ ra. Đây là bà nội ta, bà Grace. Bà là một họa sĩ…một họa sĩ đại tài.”
“Còn cậu bé kia?”
“Đó là… lạy Chúa, Charlie, trông cậu ta giống con quá. Trước đây ta không bao giờ để ý thấy điều đó.”
“Tóc anh ấy khác tóc con. Nhưng con nghĩ có lẽ anh ấy đã ép nó xuống bằng thứ gì đó.”
Không thứ gì có thể ép được mái tóc dày, lỉa chỉa của Charlie xuống.
“Hừm, Henry đáng thương,” Ông cậu Paton lẩm bẩm. “Chú ấy biến mất.”
“Bằng cách nào?” Charlie kinh ngạc.
“Lúc đó họ đang ở trong Học viện Bloor. Henry và James, còn Daphne bị bệnh sắp chết. Đó là một mùa đông giá buốt nhất thế kỷ, cha ta không bao giờ quên được. Một hôm, đang lúc chơi bi, Henry tự nhiên biến mất.”
Ông cậu Paton xoa xoa cằm.
“Người cha tội nghiệp của ta tự nhiên trở thành con một. Ông ngưỡng mộ anh trai mình lắm.”
“Biến mất?” Charlie lẩm bẩm. “Và bây giờ Henry đang nói chuyện với con.”
“Cha ta luôn luôn nghi ngờ ông anh họ Ezekiel có dính líu sao đó đến vụ biến mất này. Hắn ghen tị với Henry. Ezekiel là một phù thuỷ, nhưng Henry thông minh một cách tự nhiên hơn.”
“Đó có phải là Ezekiel mà…”
“Phải. Ông nội của giáo sư Bloor. Lão ấy vẫn còn sống, ẩn dật ở đâu đó trong Học viện, bao quanh là một đống đèn khí với ma thuật.”
“Chao! Vậy ông ấy phải cả trăm tuổi rồi.”
“Ít nhất cũng trăm tuổi,” Ông cậu Paton chồm người ra trước. “Nói cho ta hay nào, Charlie, những tiếng nói mà mày nghe được ấy, có bao giờ chúng nói một việc gì không liên quan trực tiếp gì hết đến thời điểm chụp hình không?”
“Ừm, không,” Charlie đáp. “Hoặc chưa. Con không thích nhìn họ quá lâu.”
“Hừ, tiếc thật,” Ông cậu Paton nói. “Chắc sẽ thú vị lắm. Này, cầm lấy.” Ông trao tấm hình cho Charlie.
“Thôi,” Charlie nói. “Ông cậu cứ giữ đi.”
Trông Ông cậu Paton có vẻ thất vọng.