Chương 14
Tôi xoay người lại, cái đầu của Hình Thiên rơi phịch xuống đất, cơ thể ông ta thở hồng hộc vội chạy tới nhặt cái đầu lên.
“Cô cần gì tức tối vậy hả, nếu không phải chúng tôi có lòng tốt đưa cô đến cổng bệnh viện, thì người nằm trong nhà x.ác bây giờ đã là cô rồi đó.”
Mai Nương uốn éo cơ thể đi lại khắp phòng, đám quỷ hồn trong phòng đều bị cô ta dọa sợ, bỏ chạy tán loạn.
“Các người đừng lo cho tôi nữa, cứ để tôi tự sinh tự diệt đi, dù sao người ma không chung đường.”
“Bộ cô tưởng chúng tôi rảnh mà lo cho cô hả? Nếu không phải bà ngoại cô nhờ vả bọn tôi, chúng tôi chẳng thèm quan tâm đ ến cô đâu.”
Hàng Thần đứng yên một góc không nói gì cả, Hình Thiên tức điên người nhảy dựng lên, mắng tôi là đồ vô ơn bạc nghĩa.
“Nhưng rõ ràng bà ngoại muốn lấy tôi ra để kéo dài mạng sống của bà cơ mà.”
“Thẩm Tinh Loan, cô sai rồi. Cô trời sinh đã đoản mệnh, là bà ngoại cô dùng dương thọ của bà ấy để kéo dài mạng sống cho cô đó.”
Nghe từ lời của Mai Nương, đây là lần đầu tiên tôi biết toàn bộ sự thật về thân thế của mình.
Tôi vốn chính là hậu duệ Nữ Oa, nhưng do mẹ tôi mang thai tôi lúc bà đang quyết một trận tử chiến Ma tộc, nên không may bị nhiễm ma linh.
Thế là tôi bị ma hóa, dần dần cắn nuốt cơ thể của mẹ tôi.
Mai Nương chọt chọt vào trán tôi, rồi gằn giọng nói: “Mẹ cô sinh ra cái đồ thiên sát cô tinh nhà cô, không may bị phản phệ mà c.hết. Bà Vu Diệp thương tình, mới đem cô về nuôi.”
“Tôi được bà ngoại nhặt ở ruộng ngô về, tôi và bà ngoại không có quan hệ máu mủ gì hết.”
Mai Hương bực bội xoay người lại, gương mặt xinh đẹp trắng trẻo nay đã trở nên u tối đáng sợ, cô ta nghiến răng nghiến lợi ép sát tôi nói.
“Cô lại sai nữa rồi! Bà Vu Diệp chính là bà ngoại ruột của cô, người mà cô h.ại c.hết, chính là con gái ruột của bà ấy.”
Tôi sững người.
Hình Thiên đặt đầu xuống trước ngực, rồi gật đầu đồng tình: “Bà Vu Diệp cũng là hậu duệ Nữ Oa, nếu không sao Hình Thiên tôi đây lại chấp nhận để bà ấy sai khiến chớ. May nhờ bà Vu Diệp tìm cái đầu đã mất về cho tôi, còn không giờ đây tôi vẫn phải chịu cảnh đầu thân hai ngã đấy.”
Tôi cứ ngỡ Hình Thiên chỉ trùng tên với chiến thần, lẽ nào ông ta chính là chiến thần Hình Thiên trong truyền thuyết hay sao?
Nhìn tôi vẫn ngờ nghệch không muốn tin, Hình Thiên ngay lập tức nói thêm: “Đừng nhìn giờ tôi chỉ mang hình dáng nam đồng nhỏ bé mà khinh thường tôi nhá, do bây giờ tôi vẫn chưa khôi phục được sức mạnh vốn có, chỉ đành trở thành dã quỷ thôi. Nhớ năm đó tôi cũng là chiến thần đứng ngang hàng với Hoàng Đế đấy.”
Những năm qua, bà ngoại vẫn luôn dùng tuổi thọ của bà ấy để kéo dài mạng sống cho tôi.
Vì thế bà ngoại đoán mình sống đến năm hai trăm tuổi, nhưng bà chỉ sống đến sáu mươi tuổi đã mồ yên mả đẹp rồi, không phải do bà đoán nhầm, mà do bà dùng dương thọ truyền hết cho tôi.
Bà biết mình sẽ chết sớm, vì để tôi không phải cắn rứt lương tâm, nên mới luôn đối xử lạnh nhạt với tôi.
Giờ đây tôi đã biết được sự thật, mọi thứ cứ như sét đánh ngang tai, ồ ạt nhồi vào đầu tôi.
Là tôi bất hiếu, tôi đã h.ại ch.ết mẹ và bà ngoại mình.
“Cô cần gì tức tối vậy hả, nếu không phải chúng tôi có lòng tốt đưa cô đến cổng bệnh viện, thì người nằm trong nhà x.ác bây giờ đã là cô rồi đó.”
Mai Nương uốn éo cơ thể đi lại khắp phòng, đám quỷ hồn trong phòng đều bị cô ta dọa sợ, bỏ chạy tán loạn.
“Các người đừng lo cho tôi nữa, cứ để tôi tự sinh tự diệt đi, dù sao người ma không chung đường.”
“Bộ cô tưởng chúng tôi rảnh mà lo cho cô hả? Nếu không phải bà ngoại cô nhờ vả bọn tôi, chúng tôi chẳng thèm quan tâm đ ến cô đâu.”
Hàng Thần đứng yên một góc không nói gì cả, Hình Thiên tức điên người nhảy dựng lên, mắng tôi là đồ vô ơn bạc nghĩa.
“Nhưng rõ ràng bà ngoại muốn lấy tôi ra để kéo dài mạng sống của bà cơ mà.”
“Thẩm Tinh Loan, cô sai rồi. Cô trời sinh đã đoản mệnh, là bà ngoại cô dùng dương thọ của bà ấy để kéo dài mạng sống cho cô đó.”
Nghe từ lời của Mai Nương, đây là lần đầu tiên tôi biết toàn bộ sự thật về thân thế của mình.
Tôi vốn chính là hậu duệ Nữ Oa, nhưng do mẹ tôi mang thai tôi lúc bà đang quyết một trận tử chiến Ma tộc, nên không may bị nhiễm ma linh.
Thế là tôi bị ma hóa, dần dần cắn nuốt cơ thể của mẹ tôi.
Mai Nương chọt chọt vào trán tôi, rồi gằn giọng nói: “Mẹ cô sinh ra cái đồ thiên sát cô tinh nhà cô, không may bị phản phệ mà c.hết. Bà Vu Diệp thương tình, mới đem cô về nuôi.”
“Tôi được bà ngoại nhặt ở ruộng ngô về, tôi và bà ngoại không có quan hệ máu mủ gì hết.”
Mai Hương bực bội xoay người lại, gương mặt xinh đẹp trắng trẻo nay đã trở nên u tối đáng sợ, cô ta nghiến răng nghiến lợi ép sát tôi nói.
“Cô lại sai nữa rồi! Bà Vu Diệp chính là bà ngoại ruột của cô, người mà cô h.ại c.hết, chính là con gái ruột của bà ấy.”
Tôi sững người.
Hình Thiên đặt đầu xuống trước ngực, rồi gật đầu đồng tình: “Bà Vu Diệp cũng là hậu duệ Nữ Oa, nếu không sao Hình Thiên tôi đây lại chấp nhận để bà ấy sai khiến chớ. May nhờ bà Vu Diệp tìm cái đầu đã mất về cho tôi, còn không giờ đây tôi vẫn phải chịu cảnh đầu thân hai ngã đấy.”
Tôi cứ ngỡ Hình Thiên chỉ trùng tên với chiến thần, lẽ nào ông ta chính là chiến thần Hình Thiên trong truyền thuyết hay sao?
Nhìn tôi vẫn ngờ nghệch không muốn tin, Hình Thiên ngay lập tức nói thêm: “Đừng nhìn giờ tôi chỉ mang hình dáng nam đồng nhỏ bé mà khinh thường tôi nhá, do bây giờ tôi vẫn chưa khôi phục được sức mạnh vốn có, chỉ đành trở thành dã quỷ thôi. Nhớ năm đó tôi cũng là chiến thần đứng ngang hàng với Hoàng Đế đấy.”
Những năm qua, bà ngoại vẫn luôn dùng tuổi thọ của bà ấy để kéo dài mạng sống cho tôi.
Vì thế bà ngoại đoán mình sống đến năm hai trăm tuổi, nhưng bà chỉ sống đến sáu mươi tuổi đã mồ yên mả đẹp rồi, không phải do bà đoán nhầm, mà do bà dùng dương thọ truyền hết cho tôi.
Bà biết mình sẽ chết sớm, vì để tôi không phải cắn rứt lương tâm, nên mới luôn đối xử lạnh nhạt với tôi.
Giờ đây tôi đã biết được sự thật, mọi thứ cứ như sét đánh ngang tai, ồ ạt nhồi vào đầu tôi.
Là tôi bất hiếu, tôi đã h.ại ch.ết mẹ và bà ngoại mình.