Chương 10: Kết thúc phó bản
Mạnh Kiều nghe nói mà ngơ ngẩn, hỏi ngược lại: "Tôi không có, hơn nữa sao tôi lại giết cậu ta, cậu ta và Trương Manh không phải là bạn tốt sao?"
Trương Siêu cười lạnh: "Hừ, trong lòng cậu biết rõ, lớp trưởng và Trương Manh là bạn tốt khi nào! Đây đều do một tay cậu ta tính kế!"
Cô nhíu mày, đại khái là ngoài mặt lớp trưởng không bắt nạt Trương Manh, thế nhưng sau lưng lại ngầm chỉ đạo người khác bắt nạt cô ấy, còn bắt nạt rất dã man.
“Trương Manh trả thù cậu ta thì thôi, sao còn muốn trả thù cậu.” Mạnh Kiều lạnh lùng truy hỏi khiến Trương Siêu đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt này cũng rất đáng sợ.
Trương Siêu lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt nhăn nhó: "Ha ha ha ha, đương nhiên là vì tôi cầu hôn cậu ta rồi, tôi và cậu ta ở bên nhau, nhưng chỉ là tôi đánh cược với lớp trưởng thôi! Ai mà thích cậu ta chứ! Tôi không thèm thích kiểu con gái như thế, cậu xem cái bộ dạng xấu xí của cậu ta kìa!"
“Cho nên cậu cầu hôn cô ấy chỉ là một trong những nội dung đánh cược của cậu và lớp trưởng thôi đúng không? Sau đó bị Trương Manh phát hiện, cô ấy không chịu nổi tình cảm mà mình luôn cố gắng bị cậu giày xéo, nên tự sát..”
Mạnh Kiều đứng tại chỗ, bổ sung vào tất cả những chỗ Trương Siêu không nói tới, xâu chuỗi mọi sự việc lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Như vậy nhiệm vụ hẳn là đã kết thúc.
Đột nhiên.
Mạnh Kiều choáng váng, ngay sau đó một tiếng cười khanh khách quỷ dị vang lên, lấy điện thoại di động của Trương Manh từ trong túi ra, sau đó bắt đầu yên lặng đánh chữ.
Nhìn sắc mặt kỳ quái của Mạnh Kiều, vẻ mặt Trương Siêu lập tức thay đổi: "Cậu... Cậu đang làm gì... Sao cậu lại có cái điện thoại di động này!"
"Reng —— "
Trương Siêu lập tức tái nhợt, toàn thân chấn động, móc điện thoại di động từ trong túi ra, kêu thảm thiết: "A a a a a a a! Cứu tôi! Đừng giết tôi!"
Mạnh Kiều bị tiếng hét chói tai này dọa sợ, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại một chút, vội chộp lấy điện thoại, trên màn hình chỉ có mấy chữ lặp đi lặp lại:
[Cậu thích tớ không? Chúng ta ở bên nhau nhé!]
[Cậu thích tớ không? Chúng ta ở bên nhau nhé!]
[Cậu thích tớ không? Chúng ta ở bên nhau nhé!]
[Cậu thích tớ không? Chúng ta ở bên nhau nhé!]
[Người gửi: Trương Manh]
Hả?
Mạnh Kiều tỉnh lại từ trong cơn hoảng hốt, tràn đầy nghi hoặc nhìn Trương Siêu ở trước mặt.
Kỳ quái, điện thoại di động của Trương Manh rõ ràng đang ở trong tay mình, sao có thể gửi tin nhắn được?
"Là cậu gửi tin nhắn cho tôi! Là cậu! Chính là cậu!" Trương Siêu hoảng sợ, run rẩy lui về phía sau mấy bước, xoay người chạy như điên.
Da đầu Mạnh Kiều tê dại vì "tin nhắn do chính mình gửi", nhưng cô theo bản năng chạy theo cái bóng của Trương Siêu ra ngoài.
Đi qua hành lang chật chội, Mạnh Kiều theo chân cậu ta đi vòng qua cầu thang xoắn ốc.
Ngoài trời ngày càng u ám, Mạnh Kiều không ngừng nghĩ thầm, sắp kết thúc rồi, sắp qua màn rồi... Cẩn thận, nhất định phải cẩn thận...
Trương Siêu là một trong những người Trương Manh mãi không tìm được, mà cậu ta nói mình đã giết chết lớp trưởng, hai chuyện này có liên quan gì với nhau?
Ảnh chụp!
Đúng rồi, ảnh chụp!
Cô đã lấy tấm ảnh thẻ đen trắng của lớp trưởng.
Di ảnh!
Nghiêm Mục cũng nhắc tới từ này, là di ảnh!
Mạnh Kiều vỗ mạnh vào đầu mình một cái, chị hai à, chị tự xưng là thông minh vậy mà không nhìn ra được? Uổng công viết tiểu thuyết kinh dị bao năm trời!
Di ảnh và “tìm đường sống” là một phương pháp. “Tìm đường sống” cũng giống làm mộ chôn quần áo và di vật. Ở một số nơi phía Nam, khi gặp tai ương, có thể chọn cho mình một ngôi mộ, để mình nằm trong quan tài qua đêm, điều này đồng nghĩa với việc “người đã chết”, kiếp này đã đi qua và nhận may mắn của kiếp sau.
Người chết, nhưng lại còn sống cho nên mới không tìm được.
Đây là tác dụng của di ảnh.
Vậy là…
Vừa rồi thật ra Nghiêm Mục đang cứu mình sao?
Mạnh Kiều nheo mắt lại, thầm nghĩ nếu mình đã có di ảnh thì chắc sẽ không cần e ngại bóng quỷ nơi này nữa, chỉ cần bắt được Trương Siêu, bắt cậu ta giao di ảnh ra là coi như mình kết thúc nhiệm vụ!
Suy nghĩ rõ ràng làm cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà tiếng bước chân của Trương Siêu ở đằng trước đã biến mất.
Mạnh Kiều đi xuống khỏi cầu thang tầng bốn, chỉ thấy một dì lao công đang quét dọn. Bà ấy cũng không nhìn Mạnh Kiều, vẫn tỉ mỉ quét dọn mặt đất.
“Dì à, dì có nhìn thấy một bạn học nam chạy qua đây không?” Mạnh Kiều nhờ giúp đỡ.
Dì dừng công việc lại, nhìn Mạnh Kiều, đáp: “Không có.”
"Lạ thật, rõ ràng mình thấy chạy qua đây mà."
Mạnh Kiều cau mày, vừa quay người vừa nói, đột nhiên sau lưng có một ánh mắt bắn tới. Một bóng người phản chiếu trên nền gạch trắng trước mặt đang liều mạng lao về phía cô, mà trên cổ tay của bóng người đó còn đeo một chiếc đồng hồ màu trắng!
Cô vô thức né sang bên phải, đụng vào người nọ, nhưng người nọ không nắm lấy vai cô.
Dì quét dọn vừa rồi nở một nụ cười bệnh hoạn, không ngừng lặp lại: "Thời gian của tôi, thời gian của tôi hahaha."
Bà ta bỗng nhào tới, túm chặt cổ áo Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều thấy rõ, tay người phụ nữ này đeo đồng hồ của Vạn Niếp Niếp!
Hung thủ!
Mạnh Kiều không dám khinh thường, nắm lấy cổ tay người phụ nữ bẻ ngược lại, sau đó nhanh chóng trốn sang bên phải, cô vốn định quay người bỏ chạy, nhưng chân lại giẫm phải cây lau nhà của người phụ nữ kia, trượt chân, cũng bất ngờ trượt qua đòn tấn công của bà ta.
Người phụ nữ đang lao về phía Mạnh Kiều, mở to mắt nhìn Mạnh Kiều đang trượt tới mình.
Bà ta lấy một cây kéo từ trong túi ra xoay người đâm vào Mạnh Kiều, lòng Mạnh Kiều trầm xuống, trở tay cầm cây lau nhà lên chọt mạnh về phía người phụ nữ.
Cây lau nhà đập vào ngực khiến bà ta lùi lại ba bước, người phụ nữ đột nhiên dựa vào lan can cao một mét trong sân. Bà ta nắm chặt lấy đầu kia của cây lau nhà, muốn kéo Mạnh Kiều qua, nhưng không ngờ lại trúng một cú của đối phương.
Nhào ra khỏi lan can.
"Á á á!"
Mạnh Kiều cũng sửng sốt, cô chạy đến dựa vào lan can nhìn xuống, người phụ nữ đã rơi bịch từ tầng bốn xuống sảnh tầng một, máu tươi thấm đầy sàn nhà, giống như đóa hoa đỏ tươi nở rộ.
Cô khiếp sợ nhìn hai tay mình, rồi lại nhìn người phụ nữ trên mặt đất.
Đột nhiên, người phụ nữ nhúc nhích như vẫn còn sống. Hai mươi ba năm qua, Mạnh Kiều chưa từng làm tổn thương bất cứ ai, chứ đừng nói là sẩy tay đẩy người ngã từ tầng bốn xuống. Lúc này chuyện của Trương Siêu cũng không quan trọng bằng, cô phải kiểm tra xem người phụ nữ này cần giúp đỡ hay đã chết.
Mạnh Kiều chạy nhanh xuống cầu thang, cô buộc mình phải bình tĩnh lại để suy nghĩ, tại sao trước khi chết người phụ nữ đó lại nói "thời gian"?
Tại sao bà ấy muốn giết Vạn Niếp Niếp?
Vừa rồi trong khoảnh khắc đối diện với người phụ nữ đó, cô đã biết đây tuyệt đối không phải là NPC! Đây chắc chắn là người chơi!
Nhưng họ không phải là đồng đội, mà là kẻ thù!
Mà vừa rồi người theo dõi cô không phải Trương Siêu, mà là người phụ nữ này!
Đi vòng qua tầng một.
Cảm xúc kích động ban đầu của Mạnh Kiều đột nhiên biến mất, cô bỗng tỉnh táo như một cỗ máy.
Bởi vì, trong sảnh tầng một không có xác chết!
Chỉ thấy một vũng máu tươi!
Mạnh Kiều vô thức bước chậm lại, nắm chặt cây lau nhà trong tay.
Cơ thể của người phụ nữ đã biến mất trong không khí hay bà ta không hề chết?
Cô khẽ thở ra, cảm thấy nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần.
Đương nhiên, cho dù bà ta còn sống thì toàn thân cũng phải gãy xương, nội tạng cũng bị tổn hại, sao chỉ để lại một vũng máu như thế? Chẳng lẽ bà ta biến thành quỷ rồi?
Cô đi đến chỗ vết máu ở sảnh tầng một, vết máu phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của cô.
Trong đại sảnh trống rỗng chợt có một tia sáng u ám nhanh chóng lóe lên, Mạnh Kiều vô thức lấy cây lau nhà đâm tới, nhưng sau lưng lại cảm thấy lạnh buốt, rõ ràng là quần áo bị rạch rách, máu tươi từ vết thương tuôn ra.
Cơn ớn lạnh xâm chiếm đại não Mạnh Kiều, cô cố đứng vững, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa rồi còn té ngã suýt thành thịt nát.
Tuy rằng toàn thân đầy máu, nhưng tay chân vẫn còn nguyên vẹn, bà ta hung ác rống to: "Tao muốn giết mày!"
Tiếng xương gãy “răng rắc” phát ra từ người phụ nữ, bà ta vặn vẹo người, khuôn mặt hoàn toàn méo mó vì oán hận, giơ kéo chém giết, sức lực mỗi lúc một mạnh hơn.
Mạnh Kiều không có một chút nền tảng đánh cận chiến nào, hơn nữa cô vừa nhảy từ thư viện xuống, trầy trụa khắp người, tuy chắc là không bị gãy xương, nhưng động tác ngày càng chậm chạp.
Cô né trái né phải, nhưng người phụ nữ nhanh đến nỗi chiếc kéo sắp đâm vào ngực cô.
Đột nhiên.
Một bóng đen lướt qua.
"A a —— "
Người phụ nữ phát ra một tiếng kêu quái dị, động tác rõ ràng chậm hơn trước rất nhiều. Mạnh Kiều không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy người phụ nữ bất chấp mọi thứ xông thẳng tới mình, thì vội giành lấy cây kéo, đâm ngược vào ngực bà ta.
"Phụt—— "
Máu bắn tung tóe lên mặt Mạnh Kiều, người phụ nữ ngã về phía sau.
Đằng sau người phụ nữ là người quen.
Nghiêm Mục.
“Thầy đến đây lúc nào?” Mạnh Kiều cảm thấy kỳ quái.
Nghiêm Mục chỉ lên lầu.
Mạnh Kiều nhướng mày, bóng đen vừa từ trên đi xuống là người này sao?
Nghiêm Mục lạnh lùng nhìn thi thể của người phụ nữ, sau đó cười với Mạnh Kiều: "Chắc bà ta chưa từng nghĩ tới, ở đây còn lại hai người chơi. Giết người có thể nhận được điểm tích lũy rời khỏi trò chơi, nhưng em chỉ là người mới, sao bà ta lại muốn giết em? Em chưa có điểm tích lũy mà."
Mạnh Kiều cố gắng tiêu hóa những lời Nghiêm Mục nói.
Đợi đã, hai người chơi?
"Thầy không phải NPC à?"
“Ai nói với em tôi là NPC?” Nụ cười trêu chọc của Nghiêm Mục khiến Mạnh Kiều có cảm giác mình đang bị chơi xỏ.
“Vậy mà anh không đi cùng với bọn tôi!” Mạnh Kiều gần như hét ầm lên, không khống chế được tâm trạng của mình.
Cô đã làm gì vậy trời? Ngủ trong văn phòng của người chơi khác vào ban đêm? Cô cứ nghĩ đó là một NPC không cần phụ trách nên mới làm vậy!
Đột nhiên, cánh tay Mạnh Kiều cảm thấy đau rát.
Chữ số huỳnh quang trên cánh tay đột nhiên bắt đầu tăng lên, điểm tích lũy thoáng thay đổi từ 0 thành 196!
Người chơi Mạnh Kiều thân mến, xin chào, chúc mừng bạn đã kế thừa 196 điểm từ người chơi Trương Duyệt!
Chúc mừng bạn nhận được đạo cụ của người chơi Trương Duyệt, đồng hồ Casio màu trắng, xin hãy chủ động nhặt đạo cụ và đeo vào.
Mạnh Kiều nhặt cái đồng hồ Casio màu trắng trên tay thi thể lên, đeo vào cổ tay mình.
Xin chúc mừng, đồng hồ của bạn đã trang bị xong.
Hướng dẫn sử dụng đồng hồ Casio màu trắng: Hiện tại, bộ đếm ngược của đồng hồ là 0, đồng hồ cần hấp thụ các cơ thể sống để tạo ra khả năng “Quay ngược thời gian”, thời gian này thay đổi tùy theo các cơ thể sống khác nhau. Thời gian dài nhất có thể đạt được là ba mươi giây. Nếu quyết định quay ngược thời gian, bạn có thể di chuyển kim đồng hồ, các sinh vật thể trong bán kính mười mét khối xung quanh bạn sẽ quay ngược về thời gian đã định. Thời gian quay ngược lại không ảnh hưởng đến tiến trình của dòng thời gian tuyến tính.
Mạnh Kiều càng nhíu chặt mày.
Nói cách khác, giết cơ thể sống là có thể “quay ngược thời gian”.
Đó là lý do tại sao người phụ nữ đó lại giết mình.
Mạnh Kiều nhìn chiếc đồng hồ đẫm máu trên cổ tay, tim đập thình thịch, đây không phải chuyện tốt đâu!
Trương Siêu cười lạnh: "Hừ, trong lòng cậu biết rõ, lớp trưởng và Trương Manh là bạn tốt khi nào! Đây đều do một tay cậu ta tính kế!"
Cô nhíu mày, đại khái là ngoài mặt lớp trưởng không bắt nạt Trương Manh, thế nhưng sau lưng lại ngầm chỉ đạo người khác bắt nạt cô ấy, còn bắt nạt rất dã man.
“Trương Manh trả thù cậu ta thì thôi, sao còn muốn trả thù cậu.” Mạnh Kiều lạnh lùng truy hỏi khiến Trương Siêu đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt này cũng rất đáng sợ.
Trương Siêu lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt nhăn nhó: "Ha ha ha ha, đương nhiên là vì tôi cầu hôn cậu ta rồi, tôi và cậu ta ở bên nhau, nhưng chỉ là tôi đánh cược với lớp trưởng thôi! Ai mà thích cậu ta chứ! Tôi không thèm thích kiểu con gái như thế, cậu xem cái bộ dạng xấu xí của cậu ta kìa!"
“Cho nên cậu cầu hôn cô ấy chỉ là một trong những nội dung đánh cược của cậu và lớp trưởng thôi đúng không? Sau đó bị Trương Manh phát hiện, cô ấy không chịu nổi tình cảm mà mình luôn cố gắng bị cậu giày xéo, nên tự sát..”
Mạnh Kiều đứng tại chỗ, bổ sung vào tất cả những chỗ Trương Siêu không nói tới, xâu chuỗi mọi sự việc lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Như vậy nhiệm vụ hẳn là đã kết thúc.
Đột nhiên.
Mạnh Kiều choáng váng, ngay sau đó một tiếng cười khanh khách quỷ dị vang lên, lấy điện thoại di động của Trương Manh từ trong túi ra, sau đó bắt đầu yên lặng đánh chữ.
Nhìn sắc mặt kỳ quái của Mạnh Kiều, vẻ mặt Trương Siêu lập tức thay đổi: "Cậu... Cậu đang làm gì... Sao cậu lại có cái điện thoại di động này!"
"Reng —— "
Trương Siêu lập tức tái nhợt, toàn thân chấn động, móc điện thoại di động từ trong túi ra, kêu thảm thiết: "A a a a a a a! Cứu tôi! Đừng giết tôi!"
Mạnh Kiều bị tiếng hét chói tai này dọa sợ, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại một chút, vội chộp lấy điện thoại, trên màn hình chỉ có mấy chữ lặp đi lặp lại:
[Cậu thích tớ không? Chúng ta ở bên nhau nhé!]
[Cậu thích tớ không? Chúng ta ở bên nhau nhé!]
[Cậu thích tớ không? Chúng ta ở bên nhau nhé!]
[Cậu thích tớ không? Chúng ta ở bên nhau nhé!]
[Người gửi: Trương Manh]
Hả?
Mạnh Kiều tỉnh lại từ trong cơn hoảng hốt, tràn đầy nghi hoặc nhìn Trương Siêu ở trước mặt.
Kỳ quái, điện thoại di động của Trương Manh rõ ràng đang ở trong tay mình, sao có thể gửi tin nhắn được?
"Là cậu gửi tin nhắn cho tôi! Là cậu! Chính là cậu!" Trương Siêu hoảng sợ, run rẩy lui về phía sau mấy bước, xoay người chạy như điên.
Da đầu Mạnh Kiều tê dại vì "tin nhắn do chính mình gửi", nhưng cô theo bản năng chạy theo cái bóng của Trương Siêu ra ngoài.
Đi qua hành lang chật chội, Mạnh Kiều theo chân cậu ta đi vòng qua cầu thang xoắn ốc.
Ngoài trời ngày càng u ám, Mạnh Kiều không ngừng nghĩ thầm, sắp kết thúc rồi, sắp qua màn rồi... Cẩn thận, nhất định phải cẩn thận...
Trương Siêu là một trong những người Trương Manh mãi không tìm được, mà cậu ta nói mình đã giết chết lớp trưởng, hai chuyện này có liên quan gì với nhau?
Ảnh chụp!
Đúng rồi, ảnh chụp!
Cô đã lấy tấm ảnh thẻ đen trắng của lớp trưởng.
Di ảnh!
Nghiêm Mục cũng nhắc tới từ này, là di ảnh!
Mạnh Kiều vỗ mạnh vào đầu mình một cái, chị hai à, chị tự xưng là thông minh vậy mà không nhìn ra được? Uổng công viết tiểu thuyết kinh dị bao năm trời!
Di ảnh và “tìm đường sống” là một phương pháp. “Tìm đường sống” cũng giống làm mộ chôn quần áo và di vật. Ở một số nơi phía Nam, khi gặp tai ương, có thể chọn cho mình một ngôi mộ, để mình nằm trong quan tài qua đêm, điều này đồng nghĩa với việc “người đã chết”, kiếp này đã đi qua và nhận may mắn của kiếp sau.
Người chết, nhưng lại còn sống cho nên mới không tìm được.
Đây là tác dụng của di ảnh.
Vậy là…
Vừa rồi thật ra Nghiêm Mục đang cứu mình sao?
Mạnh Kiều nheo mắt lại, thầm nghĩ nếu mình đã có di ảnh thì chắc sẽ không cần e ngại bóng quỷ nơi này nữa, chỉ cần bắt được Trương Siêu, bắt cậu ta giao di ảnh ra là coi như mình kết thúc nhiệm vụ!
Suy nghĩ rõ ràng làm cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà tiếng bước chân của Trương Siêu ở đằng trước đã biến mất.
Mạnh Kiều đi xuống khỏi cầu thang tầng bốn, chỉ thấy một dì lao công đang quét dọn. Bà ấy cũng không nhìn Mạnh Kiều, vẫn tỉ mỉ quét dọn mặt đất.
“Dì à, dì có nhìn thấy một bạn học nam chạy qua đây không?” Mạnh Kiều nhờ giúp đỡ.
Dì dừng công việc lại, nhìn Mạnh Kiều, đáp: “Không có.”
"Lạ thật, rõ ràng mình thấy chạy qua đây mà."
Mạnh Kiều cau mày, vừa quay người vừa nói, đột nhiên sau lưng có một ánh mắt bắn tới. Một bóng người phản chiếu trên nền gạch trắng trước mặt đang liều mạng lao về phía cô, mà trên cổ tay của bóng người đó còn đeo một chiếc đồng hồ màu trắng!
Cô vô thức né sang bên phải, đụng vào người nọ, nhưng người nọ không nắm lấy vai cô.
Dì quét dọn vừa rồi nở một nụ cười bệnh hoạn, không ngừng lặp lại: "Thời gian của tôi, thời gian của tôi hahaha."
Bà ta bỗng nhào tới, túm chặt cổ áo Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều thấy rõ, tay người phụ nữ này đeo đồng hồ của Vạn Niếp Niếp!
Hung thủ!
Mạnh Kiều không dám khinh thường, nắm lấy cổ tay người phụ nữ bẻ ngược lại, sau đó nhanh chóng trốn sang bên phải, cô vốn định quay người bỏ chạy, nhưng chân lại giẫm phải cây lau nhà của người phụ nữ kia, trượt chân, cũng bất ngờ trượt qua đòn tấn công của bà ta.
Người phụ nữ đang lao về phía Mạnh Kiều, mở to mắt nhìn Mạnh Kiều đang trượt tới mình.
Bà ta lấy một cây kéo từ trong túi ra xoay người đâm vào Mạnh Kiều, lòng Mạnh Kiều trầm xuống, trở tay cầm cây lau nhà lên chọt mạnh về phía người phụ nữ.
Cây lau nhà đập vào ngực khiến bà ta lùi lại ba bước, người phụ nữ đột nhiên dựa vào lan can cao một mét trong sân. Bà ta nắm chặt lấy đầu kia của cây lau nhà, muốn kéo Mạnh Kiều qua, nhưng không ngờ lại trúng một cú của đối phương.
Nhào ra khỏi lan can.
"Á á á!"
Mạnh Kiều cũng sửng sốt, cô chạy đến dựa vào lan can nhìn xuống, người phụ nữ đã rơi bịch từ tầng bốn xuống sảnh tầng một, máu tươi thấm đầy sàn nhà, giống như đóa hoa đỏ tươi nở rộ.
Cô khiếp sợ nhìn hai tay mình, rồi lại nhìn người phụ nữ trên mặt đất.
Đột nhiên, người phụ nữ nhúc nhích như vẫn còn sống. Hai mươi ba năm qua, Mạnh Kiều chưa từng làm tổn thương bất cứ ai, chứ đừng nói là sẩy tay đẩy người ngã từ tầng bốn xuống. Lúc này chuyện của Trương Siêu cũng không quan trọng bằng, cô phải kiểm tra xem người phụ nữ này cần giúp đỡ hay đã chết.
Mạnh Kiều chạy nhanh xuống cầu thang, cô buộc mình phải bình tĩnh lại để suy nghĩ, tại sao trước khi chết người phụ nữ đó lại nói "thời gian"?
Tại sao bà ấy muốn giết Vạn Niếp Niếp?
Vừa rồi trong khoảnh khắc đối diện với người phụ nữ đó, cô đã biết đây tuyệt đối không phải là NPC! Đây chắc chắn là người chơi!
Nhưng họ không phải là đồng đội, mà là kẻ thù!
Mà vừa rồi người theo dõi cô không phải Trương Siêu, mà là người phụ nữ này!
Đi vòng qua tầng một.
Cảm xúc kích động ban đầu của Mạnh Kiều đột nhiên biến mất, cô bỗng tỉnh táo như một cỗ máy.
Bởi vì, trong sảnh tầng một không có xác chết!
Chỉ thấy một vũng máu tươi!
Mạnh Kiều vô thức bước chậm lại, nắm chặt cây lau nhà trong tay.
Cơ thể của người phụ nữ đã biến mất trong không khí hay bà ta không hề chết?
Cô khẽ thở ra, cảm thấy nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần.
Đương nhiên, cho dù bà ta còn sống thì toàn thân cũng phải gãy xương, nội tạng cũng bị tổn hại, sao chỉ để lại một vũng máu như thế? Chẳng lẽ bà ta biến thành quỷ rồi?
Cô đi đến chỗ vết máu ở sảnh tầng một, vết máu phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của cô.
Trong đại sảnh trống rỗng chợt có một tia sáng u ám nhanh chóng lóe lên, Mạnh Kiều vô thức lấy cây lau nhà đâm tới, nhưng sau lưng lại cảm thấy lạnh buốt, rõ ràng là quần áo bị rạch rách, máu tươi từ vết thương tuôn ra.
Cơn ớn lạnh xâm chiếm đại não Mạnh Kiều, cô cố đứng vững, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa rồi còn té ngã suýt thành thịt nát.
Tuy rằng toàn thân đầy máu, nhưng tay chân vẫn còn nguyên vẹn, bà ta hung ác rống to: "Tao muốn giết mày!"
Tiếng xương gãy “răng rắc” phát ra từ người phụ nữ, bà ta vặn vẹo người, khuôn mặt hoàn toàn méo mó vì oán hận, giơ kéo chém giết, sức lực mỗi lúc một mạnh hơn.
Mạnh Kiều không có một chút nền tảng đánh cận chiến nào, hơn nữa cô vừa nhảy từ thư viện xuống, trầy trụa khắp người, tuy chắc là không bị gãy xương, nhưng động tác ngày càng chậm chạp.
Cô né trái né phải, nhưng người phụ nữ nhanh đến nỗi chiếc kéo sắp đâm vào ngực cô.
Đột nhiên.
Một bóng đen lướt qua.
"A a —— "
Người phụ nữ phát ra một tiếng kêu quái dị, động tác rõ ràng chậm hơn trước rất nhiều. Mạnh Kiều không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy người phụ nữ bất chấp mọi thứ xông thẳng tới mình, thì vội giành lấy cây kéo, đâm ngược vào ngực bà ta.
"Phụt—— "
Máu bắn tung tóe lên mặt Mạnh Kiều, người phụ nữ ngã về phía sau.
Đằng sau người phụ nữ là người quen.
Nghiêm Mục.
“Thầy đến đây lúc nào?” Mạnh Kiều cảm thấy kỳ quái.
Nghiêm Mục chỉ lên lầu.
Mạnh Kiều nhướng mày, bóng đen vừa từ trên đi xuống là người này sao?
Nghiêm Mục lạnh lùng nhìn thi thể của người phụ nữ, sau đó cười với Mạnh Kiều: "Chắc bà ta chưa từng nghĩ tới, ở đây còn lại hai người chơi. Giết người có thể nhận được điểm tích lũy rời khỏi trò chơi, nhưng em chỉ là người mới, sao bà ta lại muốn giết em? Em chưa có điểm tích lũy mà."
Mạnh Kiều cố gắng tiêu hóa những lời Nghiêm Mục nói.
Đợi đã, hai người chơi?
"Thầy không phải NPC à?"
“Ai nói với em tôi là NPC?” Nụ cười trêu chọc của Nghiêm Mục khiến Mạnh Kiều có cảm giác mình đang bị chơi xỏ.
“Vậy mà anh không đi cùng với bọn tôi!” Mạnh Kiều gần như hét ầm lên, không khống chế được tâm trạng của mình.
Cô đã làm gì vậy trời? Ngủ trong văn phòng của người chơi khác vào ban đêm? Cô cứ nghĩ đó là một NPC không cần phụ trách nên mới làm vậy!
Đột nhiên, cánh tay Mạnh Kiều cảm thấy đau rát.
Chữ số huỳnh quang trên cánh tay đột nhiên bắt đầu tăng lên, điểm tích lũy thoáng thay đổi từ 0 thành 196!
Người chơi Mạnh Kiều thân mến, xin chào, chúc mừng bạn đã kế thừa 196 điểm từ người chơi Trương Duyệt!
Chúc mừng bạn nhận được đạo cụ của người chơi Trương Duyệt, đồng hồ Casio màu trắng, xin hãy chủ động nhặt đạo cụ và đeo vào.
Mạnh Kiều nhặt cái đồng hồ Casio màu trắng trên tay thi thể lên, đeo vào cổ tay mình.
Xin chúc mừng, đồng hồ của bạn đã trang bị xong.
Hướng dẫn sử dụng đồng hồ Casio màu trắng: Hiện tại, bộ đếm ngược của đồng hồ là 0, đồng hồ cần hấp thụ các cơ thể sống để tạo ra khả năng “Quay ngược thời gian”, thời gian này thay đổi tùy theo các cơ thể sống khác nhau. Thời gian dài nhất có thể đạt được là ba mươi giây. Nếu quyết định quay ngược thời gian, bạn có thể di chuyển kim đồng hồ, các sinh vật thể trong bán kính mười mét khối xung quanh bạn sẽ quay ngược về thời gian đã định. Thời gian quay ngược lại không ảnh hưởng đến tiến trình của dòng thời gian tuyến tính.
Mạnh Kiều càng nhíu chặt mày.
Nói cách khác, giết cơ thể sống là có thể “quay ngược thời gian”.
Đó là lý do tại sao người phụ nữ đó lại giết mình.
Mạnh Kiều nhìn chiếc đồng hồ đẫm máu trên cổ tay, tim đập thình thịch, đây không phải chuyện tốt đâu!