Chương 61: Cuộc đấu tranh cuối cùng
Mạnh Kiều không nhắm mắt lại, cô cảm thấy nếu mình nhắm mắt, chắc chắn sẽ ngủ mê man. Vì vậy, cô ngây người nhìn chằm chằm Nghiêm Mục đang dán lên môi mình.
Lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị rữa nát trong axit sulfuric, cho nên cô hoàn toàn không chút giãy giụa hay nhúc nhích.
Đôi môi lạnh như băng của người đàn ông và hơi thở mát lạnh của anh rót thẳng vào cổ họng kéo Mạnh Kiều trở về với hiện thực.
Hô hấp nhân tạo là không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào.
Nghiêm Mục cảm nhận được Mạnh Kiều đau đến độ đôi môi hơi run rẩy, lặp lại những bước đơn điệu. Anh giống một cái bình dưỡng khí, mang lại chút sự sống cho người sắp ngạt thở. Bả vai của hai người khẽ chạm vào nhau, các phần khác của tay chân bị không khí chuyển động ngăn cách. Mạnh Kiều nhìn mái tóc ngắn đen nhánh và hàng mi dài của người đàn ông, đôi mắt đen láy của anh đang nhìn mình chằm chằm, quan sát xem tình trạng của Mạnh Kiều có chuyển biến xấu đi hay không.
Bầu không khí mập mờ, nhưng Mạnh Kiều không có thời gian để ý những thứ này.
Những vết phồng rộp trên cánh tay cô ngày càng to, da bắt đầu thối rữa để lộ ra những mảng thịt đỏ như máu, cơn đau đớn khiến cô khó chịu đến rên rỉ, cổ họng nóng như lửa đốt. Để làm Mạnh Kiều cảm thấy dễ chịu hơn, điều hòa không khí trong phòng đã giảm xuống 17 độ, phần da thịt lộ ra ngoài của Nghiêm Mục lạnh như phủ một tầng băng, mà cô lại dần dần hòa tan chính cái lạnh băng ấy.
Nụ hôn không có quấn quýt, chỉ có thân thiết.
Lại qua một tiếng đồng hồ giày vò, Mạnh Kiều cảm thấy khí độc trong khoang mũi dần dần bay đi, những vết thối rữa trên người cũng dần trở lại như ban đầu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, dựa hẳn vào người Nghiêm Mục: "Đau... đau chết đi được... Hôm nay chúng ta phải giải quyết chuyện này... nếu không thì ngày mai đến chết thế nào cũng không biết mất."
Nghiêm Mục kiểm tra vết thối rữa vừa rồi trên cánh tay và bắp chân của cô, nhìn thấy da thịt vẫn mịn màng như trước thì thở phào nhẹ nhõm: "Thí nghiệm lần này nghiêm trọng hơn lần trước nhiều."
"Anh đang nói nhảm đấy à? Một lần đông lạnh không thể chết cóng mà phải làm từng bước một. Nhưng độc một lần chắc chắn chết ngay. Từ kinh nghiệm của tôi, chúng ta có thể gây tổn hại cho quỷ quái trong không gian hai tầng. Nếu muốn tôi nói thì giết hết đi, giữ lại cũng vô dụng. Bây giờ tôi cực kỳ ủng hộ bạo lực, thật đấy.” Mạnh Kiều chớp chớp mắt, hô hấp trong lồng ngực cuối cùng cũng ổn định: "Cái này thật sự khó tiếp thu quá rồi, giết chết bọn chúng coi như báo thù đi."
“Nhiệm vụ, phải nhớ kỹ nhiệm vụ.” Nghiêm Mục chỉ nhắc nhở: “Nhưng mà bây giờ em cần nghỉ ngơi.”
"Tôi không cần nghỉ ngơi, chúng ta gọi mọi người tới không gian hai tầng đi, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền." Mạnh Kiều nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nằm chút nữa đi, hay là em muốn đi tắm?” Nghiêm Mục không trả lời Mạnh Kiều.
Lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện cơ thể mình nhớp nháp, trên da thịt bao phủ một tầng nước sền sệt màu vàng. Cô loạng choạng đứng dậy: "Tôi đi tắm... Ghê chết đi được, một lát chúng ta cùng ra ngoài."
"Ừ."
Mạnh Kiều vui vẻ tắm nước lạnh, tác dụng phụ của thí nghiệm đến rồi đi nhanh chóng khiến cô ngứa ngáy vì thù hận. Cô sửa soạn xong, lại quan sát mình trong gương lần nữa, mới phát hiện khóe miệng hơi trầy da, môi có chút sưng tấy.
Mạnh Kiều lúc này mới giống một cô gái, cảm thấy hai má nóng bừng, vành tai cũng nóng lên, cô rửa mặt mấy lần mới ra ngoài.
Nghiêm Mục cùng cô đi ra ngoài.
Trong phòng vốn chỉ có ánh đèn lờ mờ, nhưng hành lang lại sáng choang, Mạnh Kiều bỗng nhìn thấy quầng thâm vì thức trắng cả đêm qua dưới mắt Nghiêm Mục, vui vẻ nói: “Anh vậy mà cũng có quầng thâm à? Tôi tưởng anh đao thương bất nhập chứ."
Người đàn ông híp mắt, đáp hết sức thản nhiên: "Không ngủ sẽ buồn ngủ, không ăn sẽ đói, bị đâm sẽ chết. Từ đâu mà em nghĩ con người không cần ngủ nghỉ thế? Chừng nào em không ăn cơm thì tôi cũng không cần ngủ nữa."
Mạnh Kiều nheo mắt, đây là lần thứ hai cô thấy Nghiêm Mục giống người bình thường, lần thứ nhất là khi anh phát sốt: "Vậy anh đang buồn ngủ à?"
“Không buồn ngủ.” Nghiêm Mục thành thật trả lời.
"Đêm qua anh thức trắng đêm thật à?" Mạnh Kiều lại hỏi.
“Ừ, ở bên em, chỉ sợ em ngất đi thôi.” Nghiêm Mục đáp, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên: “Thay vì để ý chuyện này thì chi bằng chúng ta cùng kiểm tra miệng của em đi.”
Trên mặt Mạnh Kiều thoáng hiện lên hai vệt ửng hồng bất thường, cô xua tay nói: "Anh ăn đậu hũ của tôi, đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Nghiêm Mục nhướng mày.
Mạnh Kiều cảm thấy Nghiêm Mục đang trêu chọc cô rằng đó là nụ hôn đầu vụng về.
Mặc dù đúng là nụ hôn đầu thật.
Bởi vì cô chỉ thích yêu đương qua mạng, không tốn tiền cũng không làm lỡ việc. Mạnh Kiều nhảy dựng lên, vươn tay quét qua đầu Nghiêm Mục một cái rồi nói: "Ngủ đi cưng, đừng có mà tuổi nhỏ không lo học, già rồi lại đi gạ chị gái."
"Cái này gọi là gạ à?"
“Câm miệng!” Mạnh Kiều trừng mắt, người này lúc phân tích nhiệm vụ thì không nói nhiều, bây giờ lại cứ nói nhảm không ngừng.
Vì hôm qua bị ông chủ nhỏ dụ vào không gian hai tầng nên mấy gian phòng từng có người ở đều trống không. Mạnh Kiều và Nghiêm Mục vốn chuẩn bị xuống tầng dưới thì nghe thấy tiếng động từ tầng ba truyền đến. Hai người đi lên, nhìn thấy Liên Mộc Mộc và Diệp Tử đứng tựa cửa, mặt buồn bã. Mà trong phòng là kẻ cơ bắp đang gào khóc.
Mạnh Kiều đi tới nhìn, trên mặt đất là một thi thể đã cháy thành than, mặt ngoài chuyển sang màu đen, máu thịt cháy sém.
Em gái tóc ngắn đã chết.
"Cô ấy rất khó chịu... toàn thân như bị điện giật hết lần này đến lần khác... Cô ấy không chịu nổi... cầu xin tôi dán đạo cụ của cô ấy lên trái cây rồi đưa cho cô ấy. Cô ấy quá khó chịu, lúc đó cô ấy không ngừng sùi bọt mép, mắt cũng trợn lên, cơ thể co quắp lại... Cho nên, cho nên tôi đưa cho cô ấy..." Kẻ cơ bắp lần đầu đối mặt với cảnh tượng bi thảm như vậy, bị dọa đến tái mặt, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu căng thường ngày.
Cô gái anh ta vừa phải lòng lại chết trước mặt anh ta.
Kẻ cơ bắp nước mắt nước mũi chảy dài trên má, anh ta ủ rũ cúi đầu nức nở: “Không phải lỗi của tôi, tôi không muốn cô ấy chết… Sau khi ăn trái cây, cơ thể cô ấy đã trở lại trạng thái ban đầu… Mãi cho đến hai phút trước khi kết thúc thí nghiệm, cô ấy bỗng nhiên đau đớn dữ dội như bị giật điện, sau đó tóc cô ấy bắt đầu cháy, cơ thể cũng bốc lửa... Cô ấy kêu đau... nhưng mà đạo cụ lại không dùng được..."
Em gái tóc ngắn là một người rất tốt, rất hiền lành, rất quan tâm đến người khác.
Mạnh Kiều vốn cho rằng mình đã quen với việc trong nhiệm vụ người tốt sẽ không được báo đáp xứng đáng, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy nghèn nghẹn.
Liên Mộc Mộc cũng khóc nấc, mặc dù cô ấy sợ thi thể đã bị đốt trụi của em gái tóc ngắn, nhưng cô ấy có ấn tượng rất tốt với em gái tóc ngắn mềm yếu, cho nên không khỏi sinh ra bi thương.
Diệp Tử vỗ vỗ bả vai Liên Mộc Mộc, an ủi: "Đừng sợ, đây có lẽ là chuyện tốt."
Mạnh Kiều nhìn thoáng qua Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục lắc đầu.
Cô để ý thấy nhãn dán đạo cụ của em gái tóc ngắn bị kẻ cơ bắp nhét vào trong quần của mình, trong lòng hơi có ý kiến, nhưng không biết có nên nói vào lúc này hay không. Nghiêm Mục cũng nhìn thấy, nhưng lại cho cô một câu trả lời phủ định. Nếu như anh chết, anh sẽ cho Mạnh Kiều thừa kế toàn bộ đạo cụ và thiên phú của mình, đây là chuyện không cần suy nghĩ.
Mạnh Kiều hiển nhiên không hiểu làm như vậy là vì cái gì, cô còn muốn nhỏ giọng tranh cãi vài câu, nhưng người đàn ông lại xoa xoa mái tóc mềm mại mới gội của cô, nói: "Đừng quấy, ngoan nào."
Ồ.
Được rồi.
Không làm khó nữa.
Em gái tóc ngắn bị giật điện chết, Mạnh Kiều chịu khí độc, mà thí nghiệm của Liên Mộc Mộc là chết đuối. Cô ấy cảm thấy mình bị người ta nắm tóc ấn vào trong nước, lúc sắp chết thì kéo lên. Khi kể lại chuyện vừa xảy ra, vành mắt cô ấy đỏ hoe, trong lỗ tai vẫn không ngừng rỉ nước. Mà Diệp Tử thì bị nướng.
Diệp Tử vẫn tỏ ra bình tĩnh nhớ lại: "Tôi đoán chắc là đun nóng hoặc chưng cất, cứ như là bị nhốt trong một chiếc hộp thiếc, rồi không ngừng dùng đầu khò đun nóng bên ngoài cái hộp, vỏ hộp thiếc nóng hổi, hô hấp ngày càng khó khăn." Khi nói đến câu cuối cùng cô ấy khẽ nhíu mày: "Thật sự rất khó chịu."
“Bọn chúng không tiến hành thí nghiệm theo lịch trình, chỉ có mình tôi chịu thí nghiệm khí độc.” Mạnh Kiều nói: “Nếu cứ tiếp tục như thế này thì thêm một vòng nữa chúng ta chắc chắn sẽ chết.”
“Gần như vậy.” Diệp Tử hờ hững phụ họa, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục hỏi: “Các anh có biện pháp gì không?”
“Tập hợp tất cả mọi người lại, manh mối hẳn là trong không gian hai tầng.” Nghiêm Mục không giấu giếm.
Diệp Tử gật đầu: "Được, hai chúng tôi đi gọi người."
Một lúc sau, những người còn lại đều tập trung tại nhà ăn: Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, kẻ cơ bắp, ông chú trung niên, Diệp Tử, Liên Mộc Mộc, Lý Vọng. Tối hôm qua anh Khổng nhiếp ảnh gia đột nhiên phát sốt nên đang được cô y tá bệnh viện tâm thần truyền dịch, cô gái mặt nạ trước giờ không tham gia hoạt động tập thể, chỉ ngồi một mình trong khu vườn nhỏ ngắm cảnh.
"Cô gái đeo mặt nạ đó cũng thật là, ăn mặc kỳ quái, hành động càng kỳ quái hơn, cô ta không sợ chết à?" Ông chú trung niên phàn nàn một câu.
“Cao thủ không cần chúng ta ấy mà.” Kẻ cơ bắp xụi lơ yếu ớt dựa vào lưng ghế rồi nói.
Mạnh Kiều cảm thấy tất cả các quy tắc nhiệm vụ đều không có tác dụng với cô gái mặt nạ, vì vậy cô ấy hoàn toàn không sợ những con quỷ và quy tắc đó, thoải mái đi lại trong nhiệm vụ, đây chắc chắn là boss cấp cao. Chỉ là nhắc tới cũng lạ, nếu như cô ấy cố tình để lộ thân phận bản thân thì sao lại không thích cùng bàn nhiệm vụ với mọi người chứ.
Mà hết lần này đến lần khác lại cho cô manh mối.
Đúng là người kỳ quái.
Hay là trẻ trâu nhỉ?
Khi Mạnh Kiều đang suy nghĩ, cô liếc nhìn qua cô gái mặt nạ, ánh mắt của cô ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào ánh mắt tò mò của cô, Mạnh Kiều không kiềm được vội quay đầu tránh đi. Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Mạnh Kiều biết, cô ấy chắc chắn sẽ cười chế giễu.
Ngày thứ ba tiến vào nhiệm vụ, tất cả mọi người đều bị hành hạ thê thảm, đặc biệt là những người chơi nam còn sống, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, khuôn mặt xanh xao của toàn bộ người chơi nữ, trong lòng bọn họ bắt đầu dâng lên nỗi lo sợ về thí nghiệm ngày mai.
"Đánh nhanh thắng nhanh đi!" Kẻ cơ bắp nói: "Tôi thực sự không muốn ở lại chỗ này đâu!"
Ông chú trung niên cũng thở dài nói: "Chỗ này cmn đúng thật là quỷ quái mà!"
Liên Mộc Mộc dựa vào người Diệp Tử, cảm thấy tâm trạng hơi bình tĩnh lại, tình trạng thường xuyên xảy ra với bản thân mấy ngày nay đều do Diệp Tử ra tay giúp cô ấy giải quyết.
"Cô nhóc nói đi, cô định làm thế nào?" Ông chú trung niên chuyển hướng sang Mạnh Kiều. Ngay từ cái nhìn đầu tiên ông ta đã nghĩ Mạnh Kiều là một người sống tạm bợ, nhưng trong ba ngày qua, ông ta nhận ra trên cơ bản những manh mối có ích đều do cô nhóc này phát hiện, không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Hôm qua Mạnh Kiều lại cứu em gái tóc ngắn đang muốn dùng đạo cụ, điều này thoáng đã khẳng định được uy tín cô nhóc nhỏ nhắn này trong đám người.
“Tôi cần phải đi tìm cô gái mặt nạ trước đã.” Mạnh Kiều đứng dậy: “Các người chờ tôi.”
Lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị rữa nát trong axit sulfuric, cho nên cô hoàn toàn không chút giãy giụa hay nhúc nhích.
Đôi môi lạnh như băng của người đàn ông và hơi thở mát lạnh của anh rót thẳng vào cổ họng kéo Mạnh Kiều trở về với hiện thực.
Hô hấp nhân tạo là không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào.
Nghiêm Mục cảm nhận được Mạnh Kiều đau đến độ đôi môi hơi run rẩy, lặp lại những bước đơn điệu. Anh giống một cái bình dưỡng khí, mang lại chút sự sống cho người sắp ngạt thở. Bả vai của hai người khẽ chạm vào nhau, các phần khác của tay chân bị không khí chuyển động ngăn cách. Mạnh Kiều nhìn mái tóc ngắn đen nhánh và hàng mi dài của người đàn ông, đôi mắt đen láy của anh đang nhìn mình chằm chằm, quan sát xem tình trạng của Mạnh Kiều có chuyển biến xấu đi hay không.
Bầu không khí mập mờ, nhưng Mạnh Kiều không có thời gian để ý những thứ này.
Những vết phồng rộp trên cánh tay cô ngày càng to, da bắt đầu thối rữa để lộ ra những mảng thịt đỏ như máu, cơn đau đớn khiến cô khó chịu đến rên rỉ, cổ họng nóng như lửa đốt. Để làm Mạnh Kiều cảm thấy dễ chịu hơn, điều hòa không khí trong phòng đã giảm xuống 17 độ, phần da thịt lộ ra ngoài của Nghiêm Mục lạnh như phủ một tầng băng, mà cô lại dần dần hòa tan chính cái lạnh băng ấy.
Nụ hôn không có quấn quýt, chỉ có thân thiết.
Lại qua một tiếng đồng hồ giày vò, Mạnh Kiều cảm thấy khí độc trong khoang mũi dần dần bay đi, những vết thối rữa trên người cũng dần trở lại như ban đầu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, dựa hẳn vào người Nghiêm Mục: "Đau... đau chết đi được... Hôm nay chúng ta phải giải quyết chuyện này... nếu không thì ngày mai đến chết thế nào cũng không biết mất."
Nghiêm Mục kiểm tra vết thối rữa vừa rồi trên cánh tay và bắp chân của cô, nhìn thấy da thịt vẫn mịn màng như trước thì thở phào nhẹ nhõm: "Thí nghiệm lần này nghiêm trọng hơn lần trước nhiều."
"Anh đang nói nhảm đấy à? Một lần đông lạnh không thể chết cóng mà phải làm từng bước một. Nhưng độc một lần chắc chắn chết ngay. Từ kinh nghiệm của tôi, chúng ta có thể gây tổn hại cho quỷ quái trong không gian hai tầng. Nếu muốn tôi nói thì giết hết đi, giữ lại cũng vô dụng. Bây giờ tôi cực kỳ ủng hộ bạo lực, thật đấy.” Mạnh Kiều chớp chớp mắt, hô hấp trong lồng ngực cuối cùng cũng ổn định: "Cái này thật sự khó tiếp thu quá rồi, giết chết bọn chúng coi như báo thù đi."
“Nhiệm vụ, phải nhớ kỹ nhiệm vụ.” Nghiêm Mục chỉ nhắc nhở: “Nhưng mà bây giờ em cần nghỉ ngơi.”
"Tôi không cần nghỉ ngơi, chúng ta gọi mọi người tới không gian hai tầng đi, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền." Mạnh Kiều nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nằm chút nữa đi, hay là em muốn đi tắm?” Nghiêm Mục không trả lời Mạnh Kiều.
Lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện cơ thể mình nhớp nháp, trên da thịt bao phủ một tầng nước sền sệt màu vàng. Cô loạng choạng đứng dậy: "Tôi đi tắm... Ghê chết đi được, một lát chúng ta cùng ra ngoài."
"Ừ."
Mạnh Kiều vui vẻ tắm nước lạnh, tác dụng phụ của thí nghiệm đến rồi đi nhanh chóng khiến cô ngứa ngáy vì thù hận. Cô sửa soạn xong, lại quan sát mình trong gương lần nữa, mới phát hiện khóe miệng hơi trầy da, môi có chút sưng tấy.
Mạnh Kiều lúc này mới giống một cô gái, cảm thấy hai má nóng bừng, vành tai cũng nóng lên, cô rửa mặt mấy lần mới ra ngoài.
Nghiêm Mục cùng cô đi ra ngoài.
Trong phòng vốn chỉ có ánh đèn lờ mờ, nhưng hành lang lại sáng choang, Mạnh Kiều bỗng nhìn thấy quầng thâm vì thức trắng cả đêm qua dưới mắt Nghiêm Mục, vui vẻ nói: “Anh vậy mà cũng có quầng thâm à? Tôi tưởng anh đao thương bất nhập chứ."
Người đàn ông híp mắt, đáp hết sức thản nhiên: "Không ngủ sẽ buồn ngủ, không ăn sẽ đói, bị đâm sẽ chết. Từ đâu mà em nghĩ con người không cần ngủ nghỉ thế? Chừng nào em không ăn cơm thì tôi cũng không cần ngủ nữa."
Mạnh Kiều nheo mắt, đây là lần thứ hai cô thấy Nghiêm Mục giống người bình thường, lần thứ nhất là khi anh phát sốt: "Vậy anh đang buồn ngủ à?"
“Không buồn ngủ.” Nghiêm Mục thành thật trả lời.
"Đêm qua anh thức trắng đêm thật à?" Mạnh Kiều lại hỏi.
“Ừ, ở bên em, chỉ sợ em ngất đi thôi.” Nghiêm Mục đáp, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên: “Thay vì để ý chuyện này thì chi bằng chúng ta cùng kiểm tra miệng của em đi.”
Trên mặt Mạnh Kiều thoáng hiện lên hai vệt ửng hồng bất thường, cô xua tay nói: "Anh ăn đậu hũ của tôi, đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Nghiêm Mục nhướng mày.
Mạnh Kiều cảm thấy Nghiêm Mục đang trêu chọc cô rằng đó là nụ hôn đầu vụng về.
Mặc dù đúng là nụ hôn đầu thật.
Bởi vì cô chỉ thích yêu đương qua mạng, không tốn tiền cũng không làm lỡ việc. Mạnh Kiều nhảy dựng lên, vươn tay quét qua đầu Nghiêm Mục một cái rồi nói: "Ngủ đi cưng, đừng có mà tuổi nhỏ không lo học, già rồi lại đi gạ chị gái."
"Cái này gọi là gạ à?"
“Câm miệng!” Mạnh Kiều trừng mắt, người này lúc phân tích nhiệm vụ thì không nói nhiều, bây giờ lại cứ nói nhảm không ngừng.
Vì hôm qua bị ông chủ nhỏ dụ vào không gian hai tầng nên mấy gian phòng từng có người ở đều trống không. Mạnh Kiều và Nghiêm Mục vốn chuẩn bị xuống tầng dưới thì nghe thấy tiếng động từ tầng ba truyền đến. Hai người đi lên, nhìn thấy Liên Mộc Mộc và Diệp Tử đứng tựa cửa, mặt buồn bã. Mà trong phòng là kẻ cơ bắp đang gào khóc.
Mạnh Kiều đi tới nhìn, trên mặt đất là một thi thể đã cháy thành than, mặt ngoài chuyển sang màu đen, máu thịt cháy sém.
Em gái tóc ngắn đã chết.
"Cô ấy rất khó chịu... toàn thân như bị điện giật hết lần này đến lần khác... Cô ấy không chịu nổi... cầu xin tôi dán đạo cụ của cô ấy lên trái cây rồi đưa cho cô ấy. Cô ấy quá khó chịu, lúc đó cô ấy không ngừng sùi bọt mép, mắt cũng trợn lên, cơ thể co quắp lại... Cho nên, cho nên tôi đưa cho cô ấy..." Kẻ cơ bắp lần đầu đối mặt với cảnh tượng bi thảm như vậy, bị dọa đến tái mặt, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu căng thường ngày.
Cô gái anh ta vừa phải lòng lại chết trước mặt anh ta.
Kẻ cơ bắp nước mắt nước mũi chảy dài trên má, anh ta ủ rũ cúi đầu nức nở: “Không phải lỗi của tôi, tôi không muốn cô ấy chết… Sau khi ăn trái cây, cơ thể cô ấy đã trở lại trạng thái ban đầu… Mãi cho đến hai phút trước khi kết thúc thí nghiệm, cô ấy bỗng nhiên đau đớn dữ dội như bị giật điện, sau đó tóc cô ấy bắt đầu cháy, cơ thể cũng bốc lửa... Cô ấy kêu đau... nhưng mà đạo cụ lại không dùng được..."
Em gái tóc ngắn là một người rất tốt, rất hiền lành, rất quan tâm đến người khác.
Mạnh Kiều vốn cho rằng mình đã quen với việc trong nhiệm vụ người tốt sẽ không được báo đáp xứng đáng, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy nghèn nghẹn.
Liên Mộc Mộc cũng khóc nấc, mặc dù cô ấy sợ thi thể đã bị đốt trụi của em gái tóc ngắn, nhưng cô ấy có ấn tượng rất tốt với em gái tóc ngắn mềm yếu, cho nên không khỏi sinh ra bi thương.
Diệp Tử vỗ vỗ bả vai Liên Mộc Mộc, an ủi: "Đừng sợ, đây có lẽ là chuyện tốt."
Mạnh Kiều nhìn thoáng qua Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục lắc đầu.
Cô để ý thấy nhãn dán đạo cụ của em gái tóc ngắn bị kẻ cơ bắp nhét vào trong quần của mình, trong lòng hơi có ý kiến, nhưng không biết có nên nói vào lúc này hay không. Nghiêm Mục cũng nhìn thấy, nhưng lại cho cô một câu trả lời phủ định. Nếu như anh chết, anh sẽ cho Mạnh Kiều thừa kế toàn bộ đạo cụ và thiên phú của mình, đây là chuyện không cần suy nghĩ.
Mạnh Kiều hiển nhiên không hiểu làm như vậy là vì cái gì, cô còn muốn nhỏ giọng tranh cãi vài câu, nhưng người đàn ông lại xoa xoa mái tóc mềm mại mới gội của cô, nói: "Đừng quấy, ngoan nào."
Ồ.
Được rồi.
Không làm khó nữa.
Em gái tóc ngắn bị giật điện chết, Mạnh Kiều chịu khí độc, mà thí nghiệm của Liên Mộc Mộc là chết đuối. Cô ấy cảm thấy mình bị người ta nắm tóc ấn vào trong nước, lúc sắp chết thì kéo lên. Khi kể lại chuyện vừa xảy ra, vành mắt cô ấy đỏ hoe, trong lỗ tai vẫn không ngừng rỉ nước. Mà Diệp Tử thì bị nướng.
Diệp Tử vẫn tỏ ra bình tĩnh nhớ lại: "Tôi đoán chắc là đun nóng hoặc chưng cất, cứ như là bị nhốt trong một chiếc hộp thiếc, rồi không ngừng dùng đầu khò đun nóng bên ngoài cái hộp, vỏ hộp thiếc nóng hổi, hô hấp ngày càng khó khăn." Khi nói đến câu cuối cùng cô ấy khẽ nhíu mày: "Thật sự rất khó chịu."
“Bọn chúng không tiến hành thí nghiệm theo lịch trình, chỉ có mình tôi chịu thí nghiệm khí độc.” Mạnh Kiều nói: “Nếu cứ tiếp tục như thế này thì thêm một vòng nữa chúng ta chắc chắn sẽ chết.”
“Gần như vậy.” Diệp Tử hờ hững phụ họa, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục hỏi: “Các anh có biện pháp gì không?”
“Tập hợp tất cả mọi người lại, manh mối hẳn là trong không gian hai tầng.” Nghiêm Mục không giấu giếm.
Diệp Tử gật đầu: "Được, hai chúng tôi đi gọi người."
Một lúc sau, những người còn lại đều tập trung tại nhà ăn: Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, kẻ cơ bắp, ông chú trung niên, Diệp Tử, Liên Mộc Mộc, Lý Vọng. Tối hôm qua anh Khổng nhiếp ảnh gia đột nhiên phát sốt nên đang được cô y tá bệnh viện tâm thần truyền dịch, cô gái mặt nạ trước giờ không tham gia hoạt động tập thể, chỉ ngồi một mình trong khu vườn nhỏ ngắm cảnh.
"Cô gái đeo mặt nạ đó cũng thật là, ăn mặc kỳ quái, hành động càng kỳ quái hơn, cô ta không sợ chết à?" Ông chú trung niên phàn nàn một câu.
“Cao thủ không cần chúng ta ấy mà.” Kẻ cơ bắp xụi lơ yếu ớt dựa vào lưng ghế rồi nói.
Mạnh Kiều cảm thấy tất cả các quy tắc nhiệm vụ đều không có tác dụng với cô gái mặt nạ, vì vậy cô ấy hoàn toàn không sợ những con quỷ và quy tắc đó, thoải mái đi lại trong nhiệm vụ, đây chắc chắn là boss cấp cao. Chỉ là nhắc tới cũng lạ, nếu như cô ấy cố tình để lộ thân phận bản thân thì sao lại không thích cùng bàn nhiệm vụ với mọi người chứ.
Mà hết lần này đến lần khác lại cho cô manh mối.
Đúng là người kỳ quái.
Hay là trẻ trâu nhỉ?
Khi Mạnh Kiều đang suy nghĩ, cô liếc nhìn qua cô gái mặt nạ, ánh mắt của cô ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào ánh mắt tò mò của cô, Mạnh Kiều không kiềm được vội quay đầu tránh đi. Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Mạnh Kiều biết, cô ấy chắc chắn sẽ cười chế giễu.
Ngày thứ ba tiến vào nhiệm vụ, tất cả mọi người đều bị hành hạ thê thảm, đặc biệt là những người chơi nam còn sống, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, khuôn mặt xanh xao của toàn bộ người chơi nữ, trong lòng bọn họ bắt đầu dâng lên nỗi lo sợ về thí nghiệm ngày mai.
"Đánh nhanh thắng nhanh đi!" Kẻ cơ bắp nói: "Tôi thực sự không muốn ở lại chỗ này đâu!"
Ông chú trung niên cũng thở dài nói: "Chỗ này cmn đúng thật là quỷ quái mà!"
Liên Mộc Mộc dựa vào người Diệp Tử, cảm thấy tâm trạng hơi bình tĩnh lại, tình trạng thường xuyên xảy ra với bản thân mấy ngày nay đều do Diệp Tử ra tay giúp cô ấy giải quyết.
"Cô nhóc nói đi, cô định làm thế nào?" Ông chú trung niên chuyển hướng sang Mạnh Kiều. Ngay từ cái nhìn đầu tiên ông ta đã nghĩ Mạnh Kiều là một người sống tạm bợ, nhưng trong ba ngày qua, ông ta nhận ra trên cơ bản những manh mối có ích đều do cô nhóc này phát hiện, không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Hôm qua Mạnh Kiều lại cứu em gái tóc ngắn đang muốn dùng đạo cụ, điều này thoáng đã khẳng định được uy tín cô nhóc nhỏ nhắn này trong đám người.
“Tôi cần phải đi tìm cô gái mặt nạ trước đã.” Mạnh Kiều đứng dậy: “Các người chờ tôi.”