Chương : 22
Người này có phải hay không vì sinh bệnh, mới trở nên nhiều lời như vậy? Không, bình thường cũng rất nhiều lời……
Cô ở trong lòng nói thầm, lười cùng anh ở nửa đêm lại tranh cãi chuyện này đó vô nghĩa, giống như dỗ tiểu hài tử cô đối với anh nói:"Vâng, em sẽ nghe lời anh nói, biết để tâm thế nào. Hiện tại, anh làm ơn mau ngủ đi!"
Anh nhìn cô liếc mắt một cái, không biết là đầu vẫn như cũ phát đau, vẫn là yết hầu vẫn bị thiêu đau, tâm tình chính là phiền muộn không vui, vẫy tay nói:"Em đi trước ngủ đi, anh nghĩ đổi cái quần áo……"
"A? Quần áo ẩm ướt sao? Em đến giúp anh……" Cô thế này mới phát hiện trên người anh toát ra không ít mồ hôi.
"Không cần! Mau đi ra, miễn cho bị anh lây bệnh." Anh đẩy cô ra, tính tự đi xuống giường, nhưng là chân mới chạm đất, cả người liền đầu váng mắt hoa trái phải đều lay động.
Cô lập tức dìu anh ngồi xuống, vội la lên:"Anh căn bản còn không có tốt, mau ngồi xuống."
Hắn thở phì phò ngồi xuống, buồn bực nhìn tinh thần cực tốt của cô."Kỳ quái, cùng bị mắc mưa, vì sao em không có việc gì?"
Theo lý mà nói, cô đã ở trong mưa thời gian so với anh còn dài hơn, thân thể lại so với anh cũng nhỏ bé yếu ớt hơn, như thế nào mà cô ngay cả cái hắt xì cũng không có, anh lại bị cảm mạo nghiêm trọng?
"Bởi vì em từ nhỏ lớn lên ngay tại núi rừng a! Trên núi chịu mưa gió đã sớm tập thành thói quen. Mà anh a, em thấy anh từ nhỏ đến lớn căn bản không chịu mưa quá lớn như vậy." Cô khẽ cười nói.
Anh bị nói như vậy thì ngẩn ra, xác thực, thân là con trai độc nhất, từ nhỏ đã được bảo hộ vô cùng tốt, đừng nói gặp mưa, có khi ngay cả ánh nắng Mặt trời cũng khó chiếu đến, chẳng qua anh cố ý tập thể hình vận động……
"Cho nên, đừng nhìn em gầy nhỏ liền đã cho rằng em rất yếu, kỳ thật em nhưng là da đồng cốt thiết đâu! Sức chống cự rất mạnh." Cô mang điểm nho nhỏ tự phụ nói.
Xem cô nói được kiêu ngạo, mắt anh hơi hơi nheo lại.
"Phải không? Anh đây muốn nhìn xem sức chống cự của em có hay không thật sự mạnh như vậy……" Anh dở trò đùa dai đem cô kéo lại gần, phả hơi thở lên mặt cô, ý đồ lây bệnh cho cô.
"A?" Cô hoảng sợ, không đứng vững, cả người liền như vậy trực tiếp ngã ngồi ở trên đùi anh.
Tư thế ái muội này, làm cho hai người đều sợ run một chút, trong thời gian ngắn ngủi bốn mắt nhìn nhau, trong không gian mờ ám hơi thở va chạm lấn nhau……
Ngây người ba giây, hai người lại giống như xúc điện tách ra, anh cảm thấy máu trong người hướng thẳng lên trên, sớm buồn đau không thôi cái gáy tựa như có người cầm vũ khí đánh mạnh vào. Mà cô, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ bị thiêu thành hồng, kích động đứng nghiêm dậy, cúi đầu lắp bắp nói:"Em…… Em…… Đi lấy áo ngủ…… sạch……"
Dứt lời, cô vội vàng tránh ra, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ khác, lại theo trong phòng tắm lấy ra khăn mặt, đi đến trước mặt anh, lại thế nào cũng không dám giúp anh cởi quần áo.
"Anh chính mình làm đi." Anh xoa cái gáy bị đụng đau, tự mình cởi bỏ áo ngủ, lấy khăn mặt, sát mồ hôi trên người, đã có điểm sử dụng không được lực.
Thấy anh lau một cách vô lực, cô không đành lòng, đành phải tiếp nhận khăn tiếp tục lau, dọc theo bờ vai kiên định tới eo lưng của anh lau xuống.
Lần đầu tiên thấy nam nhân hỏa thân,*50% thôi ạ* cô vừa hoảng vừa thẹn, không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nhìn anh, động tác cứng ngắc vì anh chà lau xong, lại nhanh chóng thay áo ngủ mới.
Hắn lẳng lặng nhìn cô khom người vì anh cầm sẵn áo ngủ thay vào người, trong đầu lưu chuyển hỗn độn một ý niệm kỳ quái.
*dê xồm, hắc hắc*
Hai má của cô đỏ tươi như hoa, lông mi dài buông xuống mà cong lên, sợi tóc nhét vào phia sau vành tai, cái gáy trắng nõn kéo dài đến xương quai xanh, bày biện ra một loại tinh tế gợi cảm lại thêm đường cong mê người……
Nháy mắt, anh hô hấp không tự giác dồn dập lên, tim đập cũng không quy tắc mà tần suất chấn động, cả người nhiệt độ tựa hồ lại lần nữa tăng lên!
"Thế nào? Không thoải mái sao?" Cô cảm giác được anh khác thường, ngẩng đầu hỏi.
*Đồng tỷ vui tính thế, hỏi một câu cứ phải gọi là thâm thúy, thâm thúy a! *
Cánh môi phấn nộn, đồng tử mắt trong suốt, vẻ mặt hồn nhiên, cái miệng ngon ngọt đủ để dập nát ý chí một người nam nhân……
Anh giống như mê muội vươn tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt của cô.
*thi triển móng vuốt, hắc hắc*
Cô ngẩn ngơ, nín thở đứng thẳng bất động.
Kia không phải ánh mắt bình thường của anh, đó là ánh mắt một người nam nhân nhìn chằm chằm nữ nhân, tràn ngập lửa tình, dục vọng, khát khao……
Đầu ngón tay dọc theo hai má hướng đến cánh môi, phủ trên môi ôn nhu khiêu khích, lòng của cô nổi lên bão táp, lưng run rẩy, động cũng không dám động.
Chậm rãi, anh ngẩng mặt, hướng về phía trước, lại dần về phía trước, cơ hồ sẽ hôn lên môi cô……
Khi hơi thở nóng rực của anh sắp đốt cháy đến, cô rốt cục thanh tỉnh lên tiếng:"Đường…… Đường tiên sinh……?"
*Mit: haiz…Đồng tỷ đúng là hok có tền đồ bt*
Ba chữ "Đường tiên sinh", giống một chậu nước đá đổ vào đầu, ma quỷ nháy mắt giải trừ, anh sắc mặt bất ngờ biến, ngây người vài giây, lập tức dùng sức đẩy cô ra, quát khẽ:"Đi ra ngoài! Mau đi ra!"
"Đường……" Cô lui ra từng bước, kinh ngạc nhìn anh.
"Tôi nghĩ ngủ, em cũng nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học……" Anh thay đổi nhanh quá, không nhìn cô, ngữ khí như là ăn phải thuốc nổ.
"Nhưng là……" Cô không rõ anh nổi giận cái gì.
"Ngủ ngon." Một tiếng thật mạnh, bỏ qua câu nói của cô.
"Vâng…… Ngủ ngon……" Lòng của cô rất nhanh co rút, lại nhìn anh một cái, lẳng lặng ra khỏi phòng, mang theo cửa phòng đóng lại.
Xác định cô đã đi ra ngoài, anh thở suyễn một hơi, nhéo lồng ngực cuồng loạn, vừa nhấc mắt, liền thấy cô đã quên mang đi phong thư của cô, nhìn trông thật chướng mắt.
Cô ở trong lòng nói thầm, lười cùng anh ở nửa đêm lại tranh cãi chuyện này đó vô nghĩa, giống như dỗ tiểu hài tử cô đối với anh nói:"Vâng, em sẽ nghe lời anh nói, biết để tâm thế nào. Hiện tại, anh làm ơn mau ngủ đi!"
Anh nhìn cô liếc mắt một cái, không biết là đầu vẫn như cũ phát đau, vẫn là yết hầu vẫn bị thiêu đau, tâm tình chính là phiền muộn không vui, vẫy tay nói:"Em đi trước ngủ đi, anh nghĩ đổi cái quần áo……"
"A? Quần áo ẩm ướt sao? Em đến giúp anh……" Cô thế này mới phát hiện trên người anh toát ra không ít mồ hôi.
"Không cần! Mau đi ra, miễn cho bị anh lây bệnh." Anh đẩy cô ra, tính tự đi xuống giường, nhưng là chân mới chạm đất, cả người liền đầu váng mắt hoa trái phải đều lay động.
Cô lập tức dìu anh ngồi xuống, vội la lên:"Anh căn bản còn không có tốt, mau ngồi xuống."
Hắn thở phì phò ngồi xuống, buồn bực nhìn tinh thần cực tốt của cô."Kỳ quái, cùng bị mắc mưa, vì sao em không có việc gì?"
Theo lý mà nói, cô đã ở trong mưa thời gian so với anh còn dài hơn, thân thể lại so với anh cũng nhỏ bé yếu ớt hơn, như thế nào mà cô ngay cả cái hắt xì cũng không có, anh lại bị cảm mạo nghiêm trọng?
"Bởi vì em từ nhỏ lớn lên ngay tại núi rừng a! Trên núi chịu mưa gió đã sớm tập thành thói quen. Mà anh a, em thấy anh từ nhỏ đến lớn căn bản không chịu mưa quá lớn như vậy." Cô khẽ cười nói.
Anh bị nói như vậy thì ngẩn ra, xác thực, thân là con trai độc nhất, từ nhỏ đã được bảo hộ vô cùng tốt, đừng nói gặp mưa, có khi ngay cả ánh nắng Mặt trời cũng khó chiếu đến, chẳng qua anh cố ý tập thể hình vận động……
"Cho nên, đừng nhìn em gầy nhỏ liền đã cho rằng em rất yếu, kỳ thật em nhưng là da đồng cốt thiết đâu! Sức chống cự rất mạnh." Cô mang điểm nho nhỏ tự phụ nói.
Xem cô nói được kiêu ngạo, mắt anh hơi hơi nheo lại.
"Phải không? Anh đây muốn nhìn xem sức chống cự của em có hay không thật sự mạnh như vậy……" Anh dở trò đùa dai đem cô kéo lại gần, phả hơi thở lên mặt cô, ý đồ lây bệnh cho cô.
"A?" Cô hoảng sợ, không đứng vững, cả người liền như vậy trực tiếp ngã ngồi ở trên đùi anh.
Tư thế ái muội này, làm cho hai người đều sợ run một chút, trong thời gian ngắn ngủi bốn mắt nhìn nhau, trong không gian mờ ám hơi thở va chạm lấn nhau……
Ngây người ba giây, hai người lại giống như xúc điện tách ra, anh cảm thấy máu trong người hướng thẳng lên trên, sớm buồn đau không thôi cái gáy tựa như có người cầm vũ khí đánh mạnh vào. Mà cô, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ bị thiêu thành hồng, kích động đứng nghiêm dậy, cúi đầu lắp bắp nói:"Em…… Em…… Đi lấy áo ngủ…… sạch……"
Dứt lời, cô vội vàng tránh ra, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ khác, lại theo trong phòng tắm lấy ra khăn mặt, đi đến trước mặt anh, lại thế nào cũng không dám giúp anh cởi quần áo.
"Anh chính mình làm đi." Anh xoa cái gáy bị đụng đau, tự mình cởi bỏ áo ngủ, lấy khăn mặt, sát mồ hôi trên người, đã có điểm sử dụng không được lực.
Thấy anh lau một cách vô lực, cô không đành lòng, đành phải tiếp nhận khăn tiếp tục lau, dọc theo bờ vai kiên định tới eo lưng của anh lau xuống.
Lần đầu tiên thấy nam nhân hỏa thân,*50% thôi ạ* cô vừa hoảng vừa thẹn, không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nhìn anh, động tác cứng ngắc vì anh chà lau xong, lại nhanh chóng thay áo ngủ mới.
Hắn lẳng lặng nhìn cô khom người vì anh cầm sẵn áo ngủ thay vào người, trong đầu lưu chuyển hỗn độn một ý niệm kỳ quái.
*dê xồm, hắc hắc*
Hai má của cô đỏ tươi như hoa, lông mi dài buông xuống mà cong lên, sợi tóc nhét vào phia sau vành tai, cái gáy trắng nõn kéo dài đến xương quai xanh, bày biện ra một loại tinh tế gợi cảm lại thêm đường cong mê người……
Nháy mắt, anh hô hấp không tự giác dồn dập lên, tim đập cũng không quy tắc mà tần suất chấn động, cả người nhiệt độ tựa hồ lại lần nữa tăng lên!
"Thế nào? Không thoải mái sao?" Cô cảm giác được anh khác thường, ngẩng đầu hỏi.
*Đồng tỷ vui tính thế, hỏi một câu cứ phải gọi là thâm thúy, thâm thúy a! *
Cánh môi phấn nộn, đồng tử mắt trong suốt, vẻ mặt hồn nhiên, cái miệng ngon ngọt đủ để dập nát ý chí một người nam nhân……
Anh giống như mê muội vươn tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt của cô.
*thi triển móng vuốt, hắc hắc*
Cô ngẩn ngơ, nín thở đứng thẳng bất động.
Kia không phải ánh mắt bình thường của anh, đó là ánh mắt một người nam nhân nhìn chằm chằm nữ nhân, tràn ngập lửa tình, dục vọng, khát khao……
Đầu ngón tay dọc theo hai má hướng đến cánh môi, phủ trên môi ôn nhu khiêu khích, lòng của cô nổi lên bão táp, lưng run rẩy, động cũng không dám động.
Chậm rãi, anh ngẩng mặt, hướng về phía trước, lại dần về phía trước, cơ hồ sẽ hôn lên môi cô……
Khi hơi thở nóng rực của anh sắp đốt cháy đến, cô rốt cục thanh tỉnh lên tiếng:"Đường…… Đường tiên sinh……?"
*Mit: haiz…Đồng tỷ đúng là hok có tền đồ bt*
Ba chữ "Đường tiên sinh", giống một chậu nước đá đổ vào đầu, ma quỷ nháy mắt giải trừ, anh sắc mặt bất ngờ biến, ngây người vài giây, lập tức dùng sức đẩy cô ra, quát khẽ:"Đi ra ngoài! Mau đi ra!"
"Đường……" Cô lui ra từng bước, kinh ngạc nhìn anh.
"Tôi nghĩ ngủ, em cũng nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học……" Anh thay đổi nhanh quá, không nhìn cô, ngữ khí như là ăn phải thuốc nổ.
"Nhưng là……" Cô không rõ anh nổi giận cái gì.
"Ngủ ngon." Một tiếng thật mạnh, bỏ qua câu nói của cô.
"Vâng…… Ngủ ngon……" Lòng của cô rất nhanh co rút, lại nhìn anh một cái, lẳng lặng ra khỏi phòng, mang theo cửa phòng đóng lại.
Xác định cô đã đi ra ngoài, anh thở suyễn một hơi, nhéo lồng ngực cuồng loạn, vừa nhấc mắt, liền thấy cô đã quên mang đi phong thư của cô, nhìn trông thật chướng mắt.