Chương : 32
Đồng Húc Hòa bị Đường Tắc An mang về nhà, vừa vào cửa, đã bị đẩy hung hăng ngã vào sô pha.
"A……" Cô hô nhỏ một tiếng, anh ghé vào trên đệm. (ghế sô pha)
"Nói!" Đường Tắc An lửa giận chưa hết, hai tay sát thắt lưng, giọng lành lạnh đối cô nói.
"Muốn tôi nói cái gì?" Cô quay đầu trừng anh.
"Nói rõ ràng em vì sao phải làm như vậy?" Anh một đường bão táp trở về, trong lòng càng không ngừng tự hỏi: Anh đối với cô có phải còn chưa đủ? Vì sao cô thế nhưng lại nói cô chịu không nổi? Là vì chịu không nổi anh, mới đi tìm cái ten tiểu tử Tạ Tường Nghị kia? Là như thế này sao?
"Tôi cái gì cũng không có làm, không phải sao? Cái gì đều còn không có làm, anh đã tới rồi……" Cô trong lòng chua xót cùng trào phúng.
"Em là đang trách tôi làm hỏng chuyện của em?" Anh cắn răng.
"Đúng vậy! Anh không nên tới…… Ai kêu anh tới……" Cô nói xong, đột nhiên rất muốn khóc.
Anh vì sao muốn tới đâu? Đến đấy, cũng không giải quyết được nỗi đau của cô. Đến đấy, chỉ biết hại cô càng muốn ỷ lại anh, càng rời không được anh……
"Nếu tôi không đến như em nói, em thật sự tính cùng tên tiểu tử kia lên giường sao? Phải không?" Anh giận dữ hỏi.
"Đúng vậy! Như thế nào? Tôi chính là muốn cùng bạn ấy trên giường! Bằng không tôi đi khách sạn làm cái gì?" Cô hồng mắt hô to.
Nhất tưởng đến cô thiếu chút nữa liền cùng tên tiểu tử họ Tạ cùng một chỗ, tâm anh liền như vạn cây châm tê dại.
"Em thích hắn?" Anh nhanh nhìn cô chằm chằm, trong lòng lửa bùng lên thêu đốt.
"Đúng."
"Thương hắn?"
Cô, tâm co rút đau đớn một chút, dừng một giây, quyết định nói dối.
"Đúng vậy, tôi thương bạn ấy!"
Anh tư lự biến sắc, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo biến hình.
Cô nói…… Cô yêu Tạ Tường Nghị?
Trong ngực một cỗ lửa cháy nóng bỏng, ẩn chứa thật sâu tiến vào chích trái tim đau đớn, là cái gì? Rốt cuộc là cái gì? Vì sao anh lại cảm thấy mọi tế bào sở hữu đều ở kêu gào, mỗi một dây thần kinh đều muốn vỡ tung?
"Em nói lại lần nữa xem!" Thanh âm của anh đã lộ ra vẻ nguy hiểm.
"Nói một trăm lần đều có thể, tôi thương bạn ấy, phi thường phi thường thương ấy……" Cô giống như đang phát tiết, liều mình nói xong.
Phút chốc, anh cuồng nộ đánh về phía cô, dùng môi, chặt chẽ che lại thanh âm của cô. Dùng hôn, hung hăng cắn đi lời nói yêu người khác, cắn đi lời nói đáng chết của cô.
Mãnh liệt, vô cùng mãnh liệt, như là giam cầm lâu lắm nay được phóng thích, hoặc như là đối với người yêu phản bội mà trách phạt, anh làm càn chà đạp cánh môi mềm mại của cô, không hề cam tâm, lại có uấn giận, có nùng tình, cũng có ghen tỵ……
Đồng Húc Hòa bị dọa, đây là Đường Tắc An lần đầu tiên hôn cô, lần đầu tiên, cũng là như thế mãnh liệt và vô lễ.
Nhưng cô lại càng không hiểu được, anh vì sao muốn hôn cô? Vì sao tức giận? Anh đem cô trở thành cái gì?
Này hôn…… Tính là cái gì?
Cô chính kinh sợ hoang mang, anh đã buông cô ra, hơi hơi ngẩng đầu, lấy một loại khẩu khí độc chiếm, khàn khàn ra lệnh:"Tôi không cho phép em thương hắn, không có sự cho phép của tôi, em không được phép yêu thương bất cứ người nào……"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô biến đổi, tức giận dùng sức đẩy anh ra.
"Tôi cũng không phải của ngươi này nọ, anh dựa vào cái gì nói những lời này? Anh…… Anh cho là anh là ai……"
Không có làm cho cô đem nói cho hết lời, anh lại giữ chạt môi của cô, cuồng dã vừa hôn vừa liếm, giống như muốn chiếm lấy hơi thở của cô làm sở hữu riêng, không cho bất luận kẻ nào thừa cơ chiếm hữu.
Dùng sức ôm thân thể yếu ớt như không có xương của cô, anh có loại cảm giác muốn đem cô bóp nát, cuồng tưởng đem nhét vào trong cơ thể chính mình, như vậy cô sẽ vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh, vĩnh viễn ở bên người anh.
Cô bị hôn tâm hoảng ý loạn, căn bản ngăn cản không được như vậy tiến công, nguyên bản kháng cự lập tức liền hóa thành ôn thuần, tùy ý anh vén lên môi của cô, tùy ý đầu lưỡi anh tham nhập, mê hoặc các giác quan của cô, cưỡng bức cô thần phục.
Cô cơ hồ đã hít thở không thông, anh mãnh liệt mang dục vọng nam tính một tấc một tấc xâm nhập, giống như độc chiếm cô, muốn cô dâng ra thân thể cùng linh hồn cho anh thì mới bằng lòng bỏ qua……
Đáng giận…… Nào có người như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của cô, luôn là theo ý của anh…
"A……" Cô hô nhỏ một tiếng, anh ghé vào trên đệm. (ghế sô pha)
"Nói!" Đường Tắc An lửa giận chưa hết, hai tay sát thắt lưng, giọng lành lạnh đối cô nói.
"Muốn tôi nói cái gì?" Cô quay đầu trừng anh.
"Nói rõ ràng em vì sao phải làm như vậy?" Anh một đường bão táp trở về, trong lòng càng không ngừng tự hỏi: Anh đối với cô có phải còn chưa đủ? Vì sao cô thế nhưng lại nói cô chịu không nổi? Là vì chịu không nổi anh, mới đi tìm cái ten tiểu tử Tạ Tường Nghị kia? Là như thế này sao?
"Tôi cái gì cũng không có làm, không phải sao? Cái gì đều còn không có làm, anh đã tới rồi……" Cô trong lòng chua xót cùng trào phúng.
"Em là đang trách tôi làm hỏng chuyện của em?" Anh cắn răng.
"Đúng vậy! Anh không nên tới…… Ai kêu anh tới……" Cô nói xong, đột nhiên rất muốn khóc.
Anh vì sao muốn tới đâu? Đến đấy, cũng không giải quyết được nỗi đau của cô. Đến đấy, chỉ biết hại cô càng muốn ỷ lại anh, càng rời không được anh……
"Nếu tôi không đến như em nói, em thật sự tính cùng tên tiểu tử kia lên giường sao? Phải không?" Anh giận dữ hỏi.
"Đúng vậy! Như thế nào? Tôi chính là muốn cùng bạn ấy trên giường! Bằng không tôi đi khách sạn làm cái gì?" Cô hồng mắt hô to.
Nhất tưởng đến cô thiếu chút nữa liền cùng tên tiểu tử họ Tạ cùng một chỗ, tâm anh liền như vạn cây châm tê dại.
"Em thích hắn?" Anh nhanh nhìn cô chằm chằm, trong lòng lửa bùng lên thêu đốt.
"Đúng."
"Thương hắn?"
Cô, tâm co rút đau đớn một chút, dừng một giây, quyết định nói dối.
"Đúng vậy, tôi thương bạn ấy!"
Anh tư lự biến sắc, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo biến hình.
Cô nói…… Cô yêu Tạ Tường Nghị?
Trong ngực một cỗ lửa cháy nóng bỏng, ẩn chứa thật sâu tiến vào chích trái tim đau đớn, là cái gì? Rốt cuộc là cái gì? Vì sao anh lại cảm thấy mọi tế bào sở hữu đều ở kêu gào, mỗi một dây thần kinh đều muốn vỡ tung?
"Em nói lại lần nữa xem!" Thanh âm của anh đã lộ ra vẻ nguy hiểm.
"Nói một trăm lần đều có thể, tôi thương bạn ấy, phi thường phi thường thương ấy……" Cô giống như đang phát tiết, liều mình nói xong.
Phút chốc, anh cuồng nộ đánh về phía cô, dùng môi, chặt chẽ che lại thanh âm của cô. Dùng hôn, hung hăng cắn đi lời nói yêu người khác, cắn đi lời nói đáng chết của cô.
Mãnh liệt, vô cùng mãnh liệt, như là giam cầm lâu lắm nay được phóng thích, hoặc như là đối với người yêu phản bội mà trách phạt, anh làm càn chà đạp cánh môi mềm mại của cô, không hề cam tâm, lại có uấn giận, có nùng tình, cũng có ghen tỵ……
Đồng Húc Hòa bị dọa, đây là Đường Tắc An lần đầu tiên hôn cô, lần đầu tiên, cũng là như thế mãnh liệt và vô lễ.
Nhưng cô lại càng không hiểu được, anh vì sao muốn hôn cô? Vì sao tức giận? Anh đem cô trở thành cái gì?
Này hôn…… Tính là cái gì?
Cô chính kinh sợ hoang mang, anh đã buông cô ra, hơi hơi ngẩng đầu, lấy một loại khẩu khí độc chiếm, khàn khàn ra lệnh:"Tôi không cho phép em thương hắn, không có sự cho phép của tôi, em không được phép yêu thương bất cứ người nào……"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô biến đổi, tức giận dùng sức đẩy anh ra.
"Tôi cũng không phải của ngươi này nọ, anh dựa vào cái gì nói những lời này? Anh…… Anh cho là anh là ai……"
Không có làm cho cô đem nói cho hết lời, anh lại giữ chạt môi của cô, cuồng dã vừa hôn vừa liếm, giống như muốn chiếm lấy hơi thở của cô làm sở hữu riêng, không cho bất luận kẻ nào thừa cơ chiếm hữu.
Dùng sức ôm thân thể yếu ớt như không có xương của cô, anh có loại cảm giác muốn đem cô bóp nát, cuồng tưởng đem nhét vào trong cơ thể chính mình, như vậy cô sẽ vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh, vĩnh viễn ở bên người anh.
Cô bị hôn tâm hoảng ý loạn, căn bản ngăn cản không được như vậy tiến công, nguyên bản kháng cự lập tức liền hóa thành ôn thuần, tùy ý anh vén lên môi của cô, tùy ý đầu lưỡi anh tham nhập, mê hoặc các giác quan của cô, cưỡng bức cô thần phục.
Cô cơ hồ đã hít thở không thông, anh mãnh liệt mang dục vọng nam tính một tấc một tấc xâm nhập, giống như độc chiếm cô, muốn cô dâng ra thân thể cùng linh hồn cho anh thì mới bằng lòng bỏ qua……
Đáng giận…… Nào có người như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của cô, luôn là theo ý của anh…