Chương : 35
Cô cúi đầu không nói, có chút đăm chiêu, cầm một ít thuốc, cô trở lại trường học, tiếp tục đi học, bạn học cùng thầy giáo đều nghĩ thân thể cô không thoải mái, chỉ có Tạ Tường Nghị hiểu được mọi triệu chứng của cô căn nguyên là vì cái gì.
"Nếu thương anh ấy, phải đi yêu a!
Bạn rốt cuộc đang sợ cái gì? Anh ấy có bạn gái thì thế nào? Anh ấy còn không có kết hôn, ai cũng có thể thương anh ấy. Hơn nữa, anh ấy rõ ràng chính là yêu bạn, tôi thật không hiểu các người là làm sao vậy?" Tạ Tường Nghị lợi dụng thời gian tan học, mang buồn bực ra nói với cô.
Hai người yêu nhau cũng không cùng một chỗ, anh còn không có lên sân khấu đã bị phán cho một cú knockout thì biết dùng cái gì kham nổi?
Cô lắc đầu, viết lên trên giấy: Tôi không thể yêu anh ấy, anh ấy cũng không thể yêu tôi.
"Vì sao? Bởi vì thân phận, địa vị? Bạn làm sao lại tự ti như vậy? Là cô nhi thì thế nào? Bạn so với bất luận kẻ nào đều vĩ đại hơn, tư chất thông minh, lại thiện lương ôn nhu, một chút cũng không thua kém những người khác." Tạ Tường Nghị khẳng định.
Cô bất giác nhìn cậu, cậu là người tốt, cô lần trước lợi dụng cậu, cậu cũng không tức giận, vẫn là giống như cũ đối với cô rất tốt, làm cho trong lòng cô cảm kích lại thật có lỗi.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi kỳ thật rất muốn đem bạn đoạt lấy, đáng tiếc tình yêu là bằng cảm giác, bạn đối với tôi không có cảm giác, tôi cho dù đi tìm Đường Tắc An một mình quyết đấu cũng không cần." Tạ Tường Nghị ảo não thở dài.
Tình yêu nếu có thể dựa vào đánh một trận mà quyết định thắng bại thì tốt rồi, ít nhất thật muốn đánh nhau, cậu cũng không nhất định thất bại dưới tay Đường Tắc An.
Cô vỗ nhẹ cậu một chút, mỉm cười.
Cậu quay đầu nhìn cô, thương tiếc nói:"Không nghĩ cười cũng đừng cười, tôi lại hy vọng bạn muốn khóc thì cứ khóc, phát tiết một chút, đừng ôm buồn mà thành làm hỏng chính mình."
Cô giật mình, gục đầu xuống.
Nếu có thể, cô cũng muốn khóc lớn một hồi, nhưng từ sau khi Đường Tắc An rời đi, cô sẽ thấy cũng khóc không được.
Ngực giống bị cái gì chặn lại, cổ họng chua xót cùng đau đớn, liền như vậy khóa chặt lại, buồn, chậm rãi chiếm lấy lòng của cô, tình yêu của cô, thanh âm của cô……
Nỗi đau này, cô không biết mất bao lâu mới có thể chữa lành, có lẽ đến chết cũng không hết được……
Một trận gió lạnh thổi qua, làm bay mấy sợi tóc, cô co rúm lại một chút, dựa vào bên hành lang, nhìn lên phía bên ngoài phòng học có vài bóng cây cao.
Tháng mười hai, trên núi hẳn đã là một mảnh khô vàng, trong thành thị lá cây lại còn kiên trì đến một chiếc lá xanh biếc cuối cùng, phảng phất không muốn lìa cành rời đi, biện mệnh cũng muốn chống đến thời khắc cuối cùng……
Đang trong trầm tư, cô đột nhiên nhìn thoáng xuống sân thể dục đối diện với tường vây ở biên dưới tầng cây, có một bóng người cao gầy, đang ngóng nhìn về phía cô……
Cô trừng lớn hai mắt, cả người cứng đờ.
Đó là……
"Húc Hòa, bạn làm sao vậy?" Tạ Tường Nghị thấy cô là lạ, ngạc nhiên hỏi.
Cô không có trả lời, ánh mắt khóa tại bóng người kia, sau đó giống như người điên, dọc theo hành lang chạy như điên.
"Uy, Đồng Húc Hòa! Bạn làm sao? Uy……" Tạ Tường Nghị hoảng sợ, lập tức đuổi theo cô.
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các bạn học khác, cô lao xuống hành lang, trực tiếp xuyên qua sân thể dục, nhưng là khi cô đi tới phía dưới tầng cây, người kia cũng đã chẳng biết đi đâu.
Cô không ngừng thở gấp, ở mấy người xung quanh hỏi tìm, vẻ mặt lo lắng.
"Đồng Húc Hòa, bạn đang tìm cái gì?" Tạ Tường Nghị cầm lấy vai cô hỏi.
Là anh! Là Đường Tắc An! Anh đến đây!
Cô không thể nói ra tiếng, chính là càng không ngừng tìm kiếm, trái tim đập cấp tốc phồng lên cuồng loạn.
Nguyên lai…… Cô là nghĩ như vậy thấy anh! Rất mong muốn gặp được anh a!
Nhưng là cô không thấy, rõ ràng vừa rồi còn ở đây, lại tránh đi……
Ở nơi nào? Anh ở nơi nào? Nếu không nghĩ nhìn đến cô, anh vì sao còn muốn đến? Vì sao……
Giống như đữa nhỏ không tìm thấy người thân, cô không ngừng đảo quanh qua lại, vẻ mặt kinh hoàng bất lực. Tạ Tường Nghị cũng nhìn không được nữa, xông lên trước bắt lấy cô, nói to:"Bạn không cần tìm! Húc Hòa. Anh ấy không ở nơi này, anh ấy căn bản không có đến, cũng không khả năng đến, là bạn nhìn lầm rồi! Nhìn lầm rồi!"
Cô đột nhiên dừng lại, ngây ngốc ngạc nhiên nhìn cậu.
Đường Tắc An…… Không có tới sao? Người vừa nãy, không phải anh sao?
Tạ Tường Nghị tâm thu lại, nhịn không được đem cô kéo vào trong lòng, đối với vẻ si ngốc của cô có chút tức giận.
"Làm ơn đi, bạn đừng nghĩ đến anh ấy nữa, buông tha chính mình đi!" Cậu gầm nhẹ.
Không cần nghĩ đến anh? Cô cũng không nguyện nghĩ đến a! Nhưng là tâm không chịu khống chế, não không chịu khống chế, tưởng niệm…… Không chịu khống chế.
Cô, sớm không phải là chính mình, hiện tại chúa tể của Đồng Húc Hòa cô, chỉ có Đường Tắc An, chỉ có anh mà thôi!
Nhưng là chúa tể vừa đi, cô cũng thành vật bị đánh mất, không có người nhận thức, trừ bỏ chờ đợi, trừ bỏ tưởng niệm, cô còn có thể làm gì bây giờ? Còn có thể làm gì bây giờ……
Mở miệng ra, một tháng qua yết hầu cô đều phát không ra tiếng, rốt cục khóc lên bi thương trong lòng.
"A……"
Bên ngoài tường vây, Đường Tắc An một thân y phục màu đen, đối diện mặt tường, lẳng lặng đứng, tay phải anh nắm chặt thành quyền, khuôn mặt tuấn tú buồn ngủ, vẻ mặt thống khổ cùng áp lực.
Anh không nên tới, cho dù tưởng niệm đến đau lòng, cũng nên nhịn xuống, bởi vì sau khi nhìn thấy cô, tâm càng đau……
Trời biết anh muốn dùng nhiều khí lực, mới có thể ngăn cản chính mình đi vọt vào ôm lấy Đồng Húc Hòa. Phải dùng sức mạnh của ý chí, mới có thể khắc chế chính mình không ghen tị với Tạ Tường Nghị. Nhưng là anh cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể vụng trộm đến trường học nhìn cô, vụng trộm đứng ở chỗ này, chịu đựng sự dày vò của nội tâm.
Một tháng này anh là như thế nào chống đỡ được, anh không biết, anh chỉ biết là trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến cô, lo lắng cho cô, không gỡ bỏ xuống được. Từng nghĩ đến tránh mặt cô thì có thể bình tĩnh, sau khi rời đi mới phát hiện, không thấy được cô, so với trước kia ngược lại càng nhớ mạnh liệt, càng không thể tự kềm chế……
Hoặc là, ngay từ đầu không nên mang cô về ở cùng, nếu anh chỉ nặc danh giúp đỡ cô, như vậy bọn họ sẽ không quen biết, không có cùng xuất hiện, lại càng không yêu thương lẫn nhau…
"Nếu thương anh ấy, phải đi yêu a!
Bạn rốt cuộc đang sợ cái gì? Anh ấy có bạn gái thì thế nào? Anh ấy còn không có kết hôn, ai cũng có thể thương anh ấy. Hơn nữa, anh ấy rõ ràng chính là yêu bạn, tôi thật không hiểu các người là làm sao vậy?" Tạ Tường Nghị lợi dụng thời gian tan học, mang buồn bực ra nói với cô.
Hai người yêu nhau cũng không cùng một chỗ, anh còn không có lên sân khấu đã bị phán cho một cú knockout thì biết dùng cái gì kham nổi?
Cô lắc đầu, viết lên trên giấy: Tôi không thể yêu anh ấy, anh ấy cũng không thể yêu tôi.
"Vì sao? Bởi vì thân phận, địa vị? Bạn làm sao lại tự ti như vậy? Là cô nhi thì thế nào? Bạn so với bất luận kẻ nào đều vĩ đại hơn, tư chất thông minh, lại thiện lương ôn nhu, một chút cũng không thua kém những người khác." Tạ Tường Nghị khẳng định.
Cô bất giác nhìn cậu, cậu là người tốt, cô lần trước lợi dụng cậu, cậu cũng không tức giận, vẫn là giống như cũ đối với cô rất tốt, làm cho trong lòng cô cảm kích lại thật có lỗi.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi kỳ thật rất muốn đem bạn đoạt lấy, đáng tiếc tình yêu là bằng cảm giác, bạn đối với tôi không có cảm giác, tôi cho dù đi tìm Đường Tắc An một mình quyết đấu cũng không cần." Tạ Tường Nghị ảo não thở dài.
Tình yêu nếu có thể dựa vào đánh một trận mà quyết định thắng bại thì tốt rồi, ít nhất thật muốn đánh nhau, cậu cũng không nhất định thất bại dưới tay Đường Tắc An.
Cô vỗ nhẹ cậu một chút, mỉm cười.
Cậu quay đầu nhìn cô, thương tiếc nói:"Không nghĩ cười cũng đừng cười, tôi lại hy vọng bạn muốn khóc thì cứ khóc, phát tiết một chút, đừng ôm buồn mà thành làm hỏng chính mình."
Cô giật mình, gục đầu xuống.
Nếu có thể, cô cũng muốn khóc lớn một hồi, nhưng từ sau khi Đường Tắc An rời đi, cô sẽ thấy cũng khóc không được.
Ngực giống bị cái gì chặn lại, cổ họng chua xót cùng đau đớn, liền như vậy khóa chặt lại, buồn, chậm rãi chiếm lấy lòng của cô, tình yêu của cô, thanh âm của cô……
Nỗi đau này, cô không biết mất bao lâu mới có thể chữa lành, có lẽ đến chết cũng không hết được……
Một trận gió lạnh thổi qua, làm bay mấy sợi tóc, cô co rúm lại một chút, dựa vào bên hành lang, nhìn lên phía bên ngoài phòng học có vài bóng cây cao.
Tháng mười hai, trên núi hẳn đã là một mảnh khô vàng, trong thành thị lá cây lại còn kiên trì đến một chiếc lá xanh biếc cuối cùng, phảng phất không muốn lìa cành rời đi, biện mệnh cũng muốn chống đến thời khắc cuối cùng……
Đang trong trầm tư, cô đột nhiên nhìn thoáng xuống sân thể dục đối diện với tường vây ở biên dưới tầng cây, có một bóng người cao gầy, đang ngóng nhìn về phía cô……
Cô trừng lớn hai mắt, cả người cứng đờ.
Đó là……
"Húc Hòa, bạn làm sao vậy?" Tạ Tường Nghị thấy cô là lạ, ngạc nhiên hỏi.
Cô không có trả lời, ánh mắt khóa tại bóng người kia, sau đó giống như người điên, dọc theo hành lang chạy như điên.
"Uy, Đồng Húc Hòa! Bạn làm sao? Uy……" Tạ Tường Nghị hoảng sợ, lập tức đuổi theo cô.
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các bạn học khác, cô lao xuống hành lang, trực tiếp xuyên qua sân thể dục, nhưng là khi cô đi tới phía dưới tầng cây, người kia cũng đã chẳng biết đi đâu.
Cô không ngừng thở gấp, ở mấy người xung quanh hỏi tìm, vẻ mặt lo lắng.
"Đồng Húc Hòa, bạn đang tìm cái gì?" Tạ Tường Nghị cầm lấy vai cô hỏi.
Là anh! Là Đường Tắc An! Anh đến đây!
Cô không thể nói ra tiếng, chính là càng không ngừng tìm kiếm, trái tim đập cấp tốc phồng lên cuồng loạn.
Nguyên lai…… Cô là nghĩ như vậy thấy anh! Rất mong muốn gặp được anh a!
Nhưng là cô không thấy, rõ ràng vừa rồi còn ở đây, lại tránh đi……
Ở nơi nào? Anh ở nơi nào? Nếu không nghĩ nhìn đến cô, anh vì sao còn muốn đến? Vì sao……
Giống như đữa nhỏ không tìm thấy người thân, cô không ngừng đảo quanh qua lại, vẻ mặt kinh hoàng bất lực. Tạ Tường Nghị cũng nhìn không được nữa, xông lên trước bắt lấy cô, nói to:"Bạn không cần tìm! Húc Hòa. Anh ấy không ở nơi này, anh ấy căn bản không có đến, cũng không khả năng đến, là bạn nhìn lầm rồi! Nhìn lầm rồi!"
Cô đột nhiên dừng lại, ngây ngốc ngạc nhiên nhìn cậu.
Đường Tắc An…… Không có tới sao? Người vừa nãy, không phải anh sao?
Tạ Tường Nghị tâm thu lại, nhịn không được đem cô kéo vào trong lòng, đối với vẻ si ngốc của cô có chút tức giận.
"Làm ơn đi, bạn đừng nghĩ đến anh ấy nữa, buông tha chính mình đi!" Cậu gầm nhẹ.
Không cần nghĩ đến anh? Cô cũng không nguyện nghĩ đến a! Nhưng là tâm không chịu khống chế, não không chịu khống chế, tưởng niệm…… Không chịu khống chế.
Cô, sớm không phải là chính mình, hiện tại chúa tể của Đồng Húc Hòa cô, chỉ có Đường Tắc An, chỉ có anh mà thôi!
Nhưng là chúa tể vừa đi, cô cũng thành vật bị đánh mất, không có người nhận thức, trừ bỏ chờ đợi, trừ bỏ tưởng niệm, cô còn có thể làm gì bây giờ? Còn có thể làm gì bây giờ……
Mở miệng ra, một tháng qua yết hầu cô đều phát không ra tiếng, rốt cục khóc lên bi thương trong lòng.
"A……"
Bên ngoài tường vây, Đường Tắc An một thân y phục màu đen, đối diện mặt tường, lẳng lặng đứng, tay phải anh nắm chặt thành quyền, khuôn mặt tuấn tú buồn ngủ, vẻ mặt thống khổ cùng áp lực.
Anh không nên tới, cho dù tưởng niệm đến đau lòng, cũng nên nhịn xuống, bởi vì sau khi nhìn thấy cô, tâm càng đau……
Trời biết anh muốn dùng nhiều khí lực, mới có thể ngăn cản chính mình đi vọt vào ôm lấy Đồng Húc Hòa. Phải dùng sức mạnh của ý chí, mới có thể khắc chế chính mình không ghen tị với Tạ Tường Nghị. Nhưng là anh cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể vụng trộm đến trường học nhìn cô, vụng trộm đứng ở chỗ này, chịu đựng sự dày vò của nội tâm.
Một tháng này anh là như thế nào chống đỡ được, anh không biết, anh chỉ biết là trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến cô, lo lắng cho cô, không gỡ bỏ xuống được. Từng nghĩ đến tránh mặt cô thì có thể bình tĩnh, sau khi rời đi mới phát hiện, không thấy được cô, so với trước kia ngược lại càng nhớ mạnh liệt, càng không thể tự kềm chế……
Hoặc là, ngay từ đầu không nên mang cô về ở cùng, nếu anh chỉ nặc danh giúp đỡ cô, như vậy bọn họ sẽ không quen biết, không có cùng xuất hiện, lại càng không yêu thương lẫn nhau…