Chương : 38
Mặc kệ làm như thế nào, đều vẫn là làm tổn thương cô sao?
Không thể yêu cô, lại không thể không yêu cô, anh nên làm cái gì bây giờ?
Xúc động đang muốn đem cô ôm vào trong lòng, cửa thang lầu đột nhiên bị đẩy ra, Giang thư ký cùng nhân viên cuẩn bị cho công việc kết hôn đang lo lắng đi vào.
"Tổng giám đốc, đã đến giờ, nên đi thôi……" Giang thư ký nhìn thời gian, gấp giọng thúc giục, cũng chỉ trích liếc mắt nhìn Đồng Húc Hòa một cái.
Đường Tắc An ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, buông cô ra.
Đã không có đường lui, anh không thể lại nghĩ nhiều, chỉ có thể nói cho chính mình, làm như vậy là đứng, đúng……
"Giang thư ký, đưa Húc Hòa trở về." Anh ra mệnh lệnh.
Đồng Húc Hòa thân mình run rẩy một chút, cô biết, tình yêu của cô, phải dừng ở đây.
Đường Tắc An đã quyết định ra khỏi cuộc sống của cô, sẽ không quay đầu.
"Vâng." Giang thư ký hướng sang Đồng Húc Hòa, lãnh đạm nói:"Đồng tiểu thư, mời."
"Không cần, tôi tự mình trở về được." Cô hít một hơi, thẳng lưng, không muốn làm cho chính mình thoạt nhìn giống như người ăn xin đáng thương, tình yêu của cô, cho dù không có kết quả, cũng không thể mất đi tôn nghiêm.
Dứt lời, không đợi Đường Tắc An đáp lại, cô đã đẩy cửa lao ra ngoài thang lầu.
Đường Tắc An theo bản năng bước ra từng bước, lại dừng lại.
"Tổng giám đốc……" Giang thư ký quay đầu hỏi, lại phát hiện sắc mặt anh kịch liệt đau đớn giống như vừa mất đi thứ quan trọng nhất.
"Quên đi, chúng ta vào đi thôi." Anh thở dài, thong thả đi ra ngoài, chuẩn bị đi đến hội trường của hôn lễ.
Nhưng mà, anh mới đi đến đại sảnh khách sạn, rõ ràng thấy ở cửa có một đoàn hỗn loạn ầm ỹ, rất nhiều phóng viên cầm microphastory vây quanh Đồng Húc Hòa đang muốn rời đi, tranh nhau phỏng vấn.
"Cô chính là Đồng Húc Hòa đi? Xin hỏi cô cùng Đường Tắc An chân chính là có quan hệ gì?"
"Nghe nói anh ấy đi riêng đến thôn Nghênh Hi đem cô về nhận nuôi, đem cô giấu ở chỗ ở của anh ấy……"
"Có người nói mặt cô trước kia bị bỏng, là thật sao?"
"Anh ấy hôm nay muốn kết hôn, cô có cảm tưởng gì không……"
Đường Tắc An thần tình kinh biến.
Đây là có chuyện gì? Rất nhiều phóng viên làm sao có thể chạy đến nơi đây? Lại làm sao có thể biết được chuyện Đồng Húc Hòa?
Lửa giận trong anh bật ra, lập tức đã nghĩ xông lên phía trước, lại bị Giang thư ký dùng sức giữ lại.
"Không thể, tổng giám đốc, anh hiện tại đi qua liền xong rồi!" Giang thư ký nói.
"Tránh ra!" Anh hô lên, ra sức giãy dụa.
"Anh hiện tại đi qua tương đương với trúng kế, tôi nghĩ, đây là có người cố ý tính kế muốn chỉnh anh……" Giang thư ký ý bảo hai nam nhân viên cùng gia nhập, giữ Đường Tắc An lại.
Anh trong lòng nghiêm lại, có người tính kế? Sẽ là ai? Là ai?
"Anh nên đi vào trước, đừng gây chuyện."
"Nhưng là……" Anh nóng vội, làm sao một mình Đồng Húc Hòa có thể đối mặt với đám lang sói truyền thông này?
"Đừng quên, hôm nay là ngày anh kết hôn, anh hãy vì mặt mũi của Đường gia cùng Lý gia mà suy nghĩ." Giang thư ký nghiêm túc khuyên răn.
Anh nhìn những người đứng ở phía xa, vẻ mặt của cha anh đã sớm xanh mét, cùng với vợ chồng Lý gia, tâm nhất thời trầm xuống, chỉ cảm thấy có gánh nặng ngàn cân chặn lên ngực. Anh vì trưởng bối của hai nhà mà suy nghĩ, không thể tại thời điểm mấu chốt lại phạm lỗi, phải không?
"Đi, mau vào đi, nơi này tôi sẽ xử lý……" Giang thư ký đưa anh đến hướng hội trường liều mình đẩy mạnh đi.
Anh chịu đựng đau đớn, cứng ngắc xoay người, lại ở cùng thời gian, anh tinh tường nghe thấy thanh âm mỏng manh của Đồng Húc Hòa.
"Tôi…… Không biết ai là Đường Tắc An, tôi cho tới bây giờ cũng không nhận thức anh ấy, anh ấy…… Cùng tôi không hề có quan hệ, đến chết…… Cũng không có quan hệ……"
Đứng bất động, trong lòng anh như có một sợi dây thừng trói buộc, như muốn chặt đứt!
Khẩu khí quyết tâm đoạn tuyệt của Đồng Húc Hòa, đâm xuyên qua trái tim của anh.
Bị người mình yêu thương nói không có quan hệ, nguyên lai đau đến như vậy, một cái chớp mắt này anh mới hiểu được, anh trước kia khi đem cô đẩy ra, có bao nhiêu tàn nhẫn……
"Làm sao có thể không có quan hệ? Cô không phải cùng Đường thiếu ở chung sao?" Phóng viên vẫn là không buông tha Đồng Húc Hòa, tiếp tục truy vấn.
"Cô là vì bảo vệ Đường thiếu mới nói như vậy đi?"
"Nghe nói Đường Tắc An là người giám hộ của cô, các người như vậy không phải muốn làm không chỉ là……"
Một câu sau so với một câu trước còn quá đáng hơn, giống như mũi tên vô tình hướng Đồng Húc Hòa đâm tới, hơn nữa tia sáng huỳnh quang chiếu loạn xạ, mọi người ong ong càng không ngừng cười phúng, loại cảm giác này, giống như giấc mơ trước đây tái hiện lại, cô bị người trong thôn vây đổ cười nhạo đủ loại, cùng giờ phút này cảnh tượng cũng như vậy, khủng hoảng cùng thống hận trong cô đã đạt tới cực hạn, người lung lay sắp đổ nên cô liều mình tưởng thoát đi. Nhưng phóng viên cùng nhiếp ảnh gia lại ác ý chặn đường đi lại, không cho cô thoát đi. Ngay tại bề bộn bên trong, không biết ai đã đụng vào cô, cô sớm đã hư chiến vô lực, thân thể rốt cuộc chống đỡ không được, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, cả người ngất đi, ngã xuống đất.
Không thể yêu cô, lại không thể không yêu cô, anh nên làm cái gì bây giờ?
Xúc động đang muốn đem cô ôm vào trong lòng, cửa thang lầu đột nhiên bị đẩy ra, Giang thư ký cùng nhân viên cuẩn bị cho công việc kết hôn đang lo lắng đi vào.
"Tổng giám đốc, đã đến giờ, nên đi thôi……" Giang thư ký nhìn thời gian, gấp giọng thúc giục, cũng chỉ trích liếc mắt nhìn Đồng Húc Hòa một cái.
Đường Tắc An ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, buông cô ra.
Đã không có đường lui, anh không thể lại nghĩ nhiều, chỉ có thể nói cho chính mình, làm như vậy là đứng, đúng……
"Giang thư ký, đưa Húc Hòa trở về." Anh ra mệnh lệnh.
Đồng Húc Hòa thân mình run rẩy một chút, cô biết, tình yêu của cô, phải dừng ở đây.
Đường Tắc An đã quyết định ra khỏi cuộc sống của cô, sẽ không quay đầu.
"Vâng." Giang thư ký hướng sang Đồng Húc Hòa, lãnh đạm nói:"Đồng tiểu thư, mời."
"Không cần, tôi tự mình trở về được." Cô hít một hơi, thẳng lưng, không muốn làm cho chính mình thoạt nhìn giống như người ăn xin đáng thương, tình yêu của cô, cho dù không có kết quả, cũng không thể mất đi tôn nghiêm.
Dứt lời, không đợi Đường Tắc An đáp lại, cô đã đẩy cửa lao ra ngoài thang lầu.
Đường Tắc An theo bản năng bước ra từng bước, lại dừng lại.
"Tổng giám đốc……" Giang thư ký quay đầu hỏi, lại phát hiện sắc mặt anh kịch liệt đau đớn giống như vừa mất đi thứ quan trọng nhất.
"Quên đi, chúng ta vào đi thôi." Anh thở dài, thong thả đi ra ngoài, chuẩn bị đi đến hội trường của hôn lễ.
Nhưng mà, anh mới đi đến đại sảnh khách sạn, rõ ràng thấy ở cửa có một đoàn hỗn loạn ầm ỹ, rất nhiều phóng viên cầm microphastory vây quanh Đồng Húc Hòa đang muốn rời đi, tranh nhau phỏng vấn.
"Cô chính là Đồng Húc Hòa đi? Xin hỏi cô cùng Đường Tắc An chân chính là có quan hệ gì?"
"Nghe nói anh ấy đi riêng đến thôn Nghênh Hi đem cô về nhận nuôi, đem cô giấu ở chỗ ở của anh ấy……"
"Có người nói mặt cô trước kia bị bỏng, là thật sao?"
"Anh ấy hôm nay muốn kết hôn, cô có cảm tưởng gì không……"
Đường Tắc An thần tình kinh biến.
Đây là có chuyện gì? Rất nhiều phóng viên làm sao có thể chạy đến nơi đây? Lại làm sao có thể biết được chuyện Đồng Húc Hòa?
Lửa giận trong anh bật ra, lập tức đã nghĩ xông lên phía trước, lại bị Giang thư ký dùng sức giữ lại.
"Không thể, tổng giám đốc, anh hiện tại đi qua liền xong rồi!" Giang thư ký nói.
"Tránh ra!" Anh hô lên, ra sức giãy dụa.
"Anh hiện tại đi qua tương đương với trúng kế, tôi nghĩ, đây là có người cố ý tính kế muốn chỉnh anh……" Giang thư ký ý bảo hai nam nhân viên cùng gia nhập, giữ Đường Tắc An lại.
Anh trong lòng nghiêm lại, có người tính kế? Sẽ là ai? Là ai?
"Anh nên đi vào trước, đừng gây chuyện."
"Nhưng là……" Anh nóng vội, làm sao một mình Đồng Húc Hòa có thể đối mặt với đám lang sói truyền thông này?
"Đừng quên, hôm nay là ngày anh kết hôn, anh hãy vì mặt mũi của Đường gia cùng Lý gia mà suy nghĩ." Giang thư ký nghiêm túc khuyên răn.
Anh nhìn những người đứng ở phía xa, vẻ mặt của cha anh đã sớm xanh mét, cùng với vợ chồng Lý gia, tâm nhất thời trầm xuống, chỉ cảm thấy có gánh nặng ngàn cân chặn lên ngực. Anh vì trưởng bối của hai nhà mà suy nghĩ, không thể tại thời điểm mấu chốt lại phạm lỗi, phải không?
"Đi, mau vào đi, nơi này tôi sẽ xử lý……" Giang thư ký đưa anh đến hướng hội trường liều mình đẩy mạnh đi.
Anh chịu đựng đau đớn, cứng ngắc xoay người, lại ở cùng thời gian, anh tinh tường nghe thấy thanh âm mỏng manh của Đồng Húc Hòa.
"Tôi…… Không biết ai là Đường Tắc An, tôi cho tới bây giờ cũng không nhận thức anh ấy, anh ấy…… Cùng tôi không hề có quan hệ, đến chết…… Cũng không có quan hệ……"
Đứng bất động, trong lòng anh như có một sợi dây thừng trói buộc, như muốn chặt đứt!
Khẩu khí quyết tâm đoạn tuyệt của Đồng Húc Hòa, đâm xuyên qua trái tim của anh.
Bị người mình yêu thương nói không có quan hệ, nguyên lai đau đến như vậy, một cái chớp mắt này anh mới hiểu được, anh trước kia khi đem cô đẩy ra, có bao nhiêu tàn nhẫn……
"Làm sao có thể không có quan hệ? Cô không phải cùng Đường thiếu ở chung sao?" Phóng viên vẫn là không buông tha Đồng Húc Hòa, tiếp tục truy vấn.
"Cô là vì bảo vệ Đường thiếu mới nói như vậy đi?"
"Nghe nói Đường Tắc An là người giám hộ của cô, các người như vậy không phải muốn làm không chỉ là……"
Một câu sau so với một câu trước còn quá đáng hơn, giống như mũi tên vô tình hướng Đồng Húc Hòa đâm tới, hơn nữa tia sáng huỳnh quang chiếu loạn xạ, mọi người ong ong càng không ngừng cười phúng, loại cảm giác này, giống như giấc mơ trước đây tái hiện lại, cô bị người trong thôn vây đổ cười nhạo đủ loại, cùng giờ phút này cảnh tượng cũng như vậy, khủng hoảng cùng thống hận trong cô đã đạt tới cực hạn, người lung lay sắp đổ nên cô liều mình tưởng thoát đi. Nhưng phóng viên cùng nhiếp ảnh gia lại ác ý chặn đường đi lại, không cho cô thoát đi. Ngay tại bề bộn bên trong, không biết ai đã đụng vào cô, cô sớm đã hư chiến vô lực, thân thể rốt cuộc chống đỡ không được, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, cả người ngất đi, ngã xuống đất.