Chương 28
Gió thu bên ngoài thổi mạnh, Ninh Hồi ra ngoài đứng một lát bèn chạy vào phòng, cởi chiếc áo choàng nhung mỏng ra rồi ngồi trên giường nhìn mấy tiểu nha đầu dọn dẹp trong phòng.
Xuân Đào vòng qua bức bình phong vào trong: "Thiếu phu nhân, người ở chính viện tới, nói là mời phu nhân đến từ đường một chuyến."
Ninh Hồi vội đứng lên, nghi hoặc khó hiểu: "Vô duyên vô cớ đến đó làm gì?"
Xuân Đào nào biết được, nghe hỏi xong thì cũng lắc đầu, Thanh Đan lại cầm chiếc áo choàng vừa mới vắt trên giường nhỏ lên, hỏi Xuân Đào: "Để cho ai đến đây mời?"
"Đồng Chi tỷ tỷ ạ, nghe tỷ ấy nói Đồng Diệp tỷ tỷ đã đến thư phòng của Thế tử."
Thanh Đan nghe vậy thì ra vẻ đã hiểu, gật đầu nói: "Vậy thiếu phu nhân, chúng ta cũng nhanh đi, tránh để người khác chờ."
Phủ Hiển Quốc công quá lớn, từ viện Tây Cẩm đến đó mất một khoảng thời gian, lúc Đồng Chi dẫn nàng đến cửa ngoại viện từ đường thì Bùi Chất đã vào trước một bước, Đồng Diệp đứng cách xa cửa lớn khuỵu gối chào nàng.
"Sao ngươi lại đứng bên ngoài?" Ninh Hồi hỏi.
Đồng Diệp theo Bùi Chất từ thư phòng qua đây, hơi thở lạnh lùng kia đến giờ còn khiến nàng ta hoảng sợ, bây giờ Ninh Hồi nhẹ nhàng hỏi thì thấy khá hơn nhiều, nàng ta vội đáp: "Phu nhân dặn dò ạ, nô tì chờ mời được Thế tử và thiếu phu nhân đến đây thì trở về chính viện không cần trông giữ, chờ thiếu phu nhân tới nô tì sẽ cùng với Đồng Chi trở về."
Ninh Hồi không hiểu tại sao Bùi Chu thị lại làm thế này, ôm bụng nghi ngờ gật đầu với Đồng Diệp rồi đi vào bên trong.
Trời đang là ban ngày, hai cây nến lớn trên bàn thờ trong từ đường không biết được thắp từ khi nào, bị gió thu bên ngoài thổi vào leo lắt suýt chút nữa là tắt. Bùi Chất và Tề Thương đứng im ở cửa, thấy Ninh Hồi đến cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Ninh Hồi đến gần thì nhìn thấy bóng lưng Bùi Chu thị quỳ trên đệm hương bồ trong nội đường, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng lần chuỗi ngọc. Ninh Hồi nhìn chằm chằm vào Bùi Chu thị một lát nhưng vẫn không thấy bà nhúc nhích bèn nghiêng đầu về phía Bùi Chất, khẽ hỏi: "Chúng ta đến đây làm gì?"
Bàn tay nắm cây trâm cài trong tay áo siết chặt, Bùi Chất lạnh giọng trả lời: "Chuyện này phải hỏi người gọi chúng ta đến đây."
Mặt hắn vô cùng lạnh lùng, đuôi mày khóe mắt đều trông thâm độc, Ninh Hồi ngấm ngầm dịch qua bên cạnh hai bước.
"Nếu đã tới rồi thì vào đi, đứng ở cửa giống cái gì chứ?" Bùi Chu thị vẫn không xoay người lại: "Mấy người Tề Thương các ngươi ở bên ngoài chờ đi."
Bùi Chất và Ninh Hồi không phản bác lời của bà, Tề Thương và Thanh Đan bèn cùng nhau đợi bên ngoài cửa lớn.
Sau khi theo Bùi Chất vào trong Ninh Hồi bèn đứng bên trái cách Bùi Chu thị không xa, trong từ đường thắp nhang đèn nên ấm áp hơn bên ngoài, đứng một lát mà lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, Ninh Hồi đang cùng Thanh Thanh Thảo Nguyên mỗi người một câu đoán xem Bùi Chu thị gọi họ đến làm gì, cuối cùng Bùi Chu thị quỳ dưới đất cũng đứng lên.
Bà lấy nhang đốt trên ngọn nến, huơ nhẹ rồi cắm vào lư hương trên chiếc bàn dài.
"Vật ta đưa cho Đồng Diệp con đã nhìn thấy chưa?"
Bùi Chất không trả lời bà cũng không để ý, nói chuyện vô cùng tự nhiên: "Lúc trước thả Vương ma ma đi rồi nhìn thấy con mỗi ngày mỗi lớn, ta biết cuối cùng sẽ có một ngày như thế này, chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy."
Con trai của bà vừa thành thân, con gái còn đang tuổi trong khuê phòng ngây thơ rực rỡ, vẫn chưa kịp đưa con bé xuất giá, ngày này lại tới bất ngờ đến vậy.
Bùi Chu thị xoay người lại, hôm nay bà trang điểm một lớp phấn dày, thoạt nhìn có tinh thần hơn mấy ngày trước, người phụ nữ có thể sinh ra Bùi Đô, Bùi Hân như vậy thì vẻ ngoài ngày thường vốn không tệ, trang điểm lên còn đẹp hơn trước vài phần.
"Người của con đến Tần Châu, hôm nay lại có người vội vàng truyền tin đến chỗ người gác cổng, chắc là đã tìm được Vương ma ma rồi." Chuyện tới nước này bà lại vô cùng bình tĩnh: "Con không cần phải hỏi bà ta, muốn biết cái gì ta đều có thể nói cho con biết, những chuyện nghi ngờ khó hiểu mà con điều tra, ta sẽ nói cho con biết hết."
Ninh Hồi nghe như lọt vào màn sương mù: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, rốt cuộc là bà ấy đang nói gì vậy?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên mở móng vuốt ra, lộn mèo trên đất: "Không biết."
Bùi Chất lạnh lùng nhìn Bùi Chu thị, Bùi Chu thị nhấc váy hoa ngồi lên đệm hương bồ, ngẩng đầu chăm chú nhìn bài vị thê tử nguyên phối Tiêu Như Song của Hiển Quốc công, trước mắt bất giác hiện lên bóng dáng của người nọ: "Mấy năm nay ta thường nghĩ là ta có được những gì, trằn trọc trăn trở lâu nay, đến bây giờ chợt nhận ra ngoại trừ hai đứa con ra ta chẳng được gì cả, chuyện đời cuối cùng là dã tràng se cát, trăm điều trong lòng đều trôi theo dòng nước."
Bùi Chất vô cùng không kiên nhẫn: "Ta không muốn nghe những thứ này!"
Bùi Chu thị không hề lung lay, tiếp tục chậm rãi nói: "Chuyện đã đến nước này, con cần gì phải gấp gáp trong nhất thời nửa khắc?"
Bà hơi đảo mắt nhìn ánh nến đang nhảy múa: "Con còn nhớ rõ dáng vẻ của mẫu thân không?"
Mùa xuân năm Văn Đức thứ 19, lúc hai hàng đào mận trên con đường dài phía Bắc nở rộ hoa, nhà ở bên cạnh Chu gia đón chủ nhân mới, lần đầu tiên bà nhìn thấy Tiêu Như Song tựa như đóa thược dược động lòng người, dù có mặc y phục trắng cũng không ngăn được vẻ đẹp của bản thân.
Tiêu Như Song thật sự rất đẹp, dung mạo của Bùi Chất phần lớn được di truyền từ bà ấy, cái danh 'Đẹp nhất Giang Hoài' trước đây vốn là chỉ Tiêu Như Song, bà ấy và Ngụy Vân Noãn của phủ Quận vương Giang Đô được người đời truyền miệng là hai đóa hoa khuynh thành của Đại Diễn.
Hiện lại người đồng lứa với Ninh Hồi được tôn sùng là Thần nữ Giang Đô, cháu gái của Ngụy Vân Noãn, Quận chúa An Lăng cũng chỉ có bảy phần nhan sắc của bà ấy.
Năm đó Tiêu Như Song và Ngụy Vân Noãn lần lượt vào kinh, khoảng thời gian náo nhiệt đó ở kinh đô đến tận giờ bà cũng không thể quên được.
Chu gia và Tiêu gia ở sát nhau, ngày ngày bà có thể nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc cùng tiếng la hét, không biết bao nhiêu người muốn đến cửa để nhìn thấy nhan sắc hai đóa hoa khuynh thành một lần, tuy Ngụy Vân Noãn chưa được phong làm Quận chúa nhưng không phải muốn gặp là có thể gặp được, những người này bèn đặt tâm tư lên người gia cảnh đã sa sút là Tiêu Như Song.
Cũng may Chu gia bọn họ là nhà của Ngự sử nổi danh, những công tử đó không dám trắng trợn lộ liệu làm ra chuyện gì không phải.
Tiêu Như Song từng tự mình đến cửa cảm ơn, bà ấy là người tính tình mềm mỏng lại thẹn thùng, lúc nói chuyện khuôn mặt luôn ửng hồng, trông dịu dàng lại xinh đẹp.
Bà thừa nhận cô nương như vậy rất dễ khiến người ta ưa thích.
Mà khi còn trẻ Bùi Kính tựa như nhị lang bây giờ, phong thái tựa như mài ra từ ngọc, hắn nhìn ai cũng đều dửng dưng, chẳng qua nhị lang trời sinh là một khối ngọc ấm, còn Bùi Kính làm là một khối ngọc lạnh, lạnh đến thấu tim, thậm chí bà còn nghi ngờ khối ngọc đó có trộn lẫn cả băng.
Khi Bùi Kính cưỡi ngựa lớn vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng nghênh cưới Tiêu Như Song đi ngang qua trước cửa Chu phủ, bà đứng trước cổng lớn nhìn theo đoàn rước dâu đỏ tươi rực rỡ.
"Trai tài gái sắc khiến nhiều người ước ao." Bùi Chu thị ngơ ngẩn nhìn phía trước: "Ước ao khiến người ta ghen ghét."
Người mình thích thành thân, tân nương lại không phải là bà.
Người mình yêu đi xa, người bên cạnh lại không phải là bà.
Đêm khuya vắng người, cùng giường cùng ngủ, cũng không phải là bà. Có thể không đố kị sao? Bà ghen tị đến sắp điên lên.
"Ghen ghét chôn sâu tận đáy lòng nữ nhân, ẩn dưới sự hoang đường bộn bề âm thầm sinh sôi." Bà đột nhiên quay đầu lại, lau son trên đôi môi lúc đóng lúc mở: "Trong khoảnh khắc kia, bàn tay này của ta đã dùng lực lớn nhất đời này đẩy bà ấy, đẩy bà ấy và bản thân ta vào vực sâu vạn trượng."
Bà ấy rơi vào địa ngục tử vong, ta giãy giụa trong luyện ngục nhân gian.
Sự hung ác sôi trào trong lòng Bùi Chất, ngón tay cái miết mạnh trâm cài, bụng ngón tay bị đầu nhọn của trâm cài trượt qua làm cho chảy máu.
Quả nhiên là bà ta!
"Lúc đám đạo tặc kia đuổi tới, ta đã vào phòng, bà ấy cũng vào được, nhưng ta đẩy bà ấy một cái." Buổi trưa ngày xuân, bà vươn tay đẩy mỹ nhân nổi danh khắp thiên hạ vào nơi vong mạng.
Lúc trốn ra từ trong ổ thổ phỉ Tiêu Như Song kéo bà một cái, sau khi trốn bà lại đẩy bà ấy một cái, quỷ thần xui khiến lại đẩy người ra ngoài.
Thật là đáng sợ, bà thật là đáng sợ, đáng sợ đến mức ngay cả bản thân cũng không dám nhìn thẳng.
Mấy quý nữ và các phu nhân cùng đi liên tục trải qua chạy trốn bọn cướp và đuổi giết, bọn họ hoảng loạn trốn trong phòng không ai nhìn thấy bà làm gì, cũng không ai biết bà đã làm gì, ngoại trừ Vương ma ma dạy dỗ bà vẫn luôn đi theo bên cạnh.
"Ngày đó bầu trời u ám như là muốn mưa, những tên đạo tặc đó như là sài lang hổ báo giơ móng vuốt với triều đình rách nát lung lay sắp đổ, lúc đó có rất nhiều quan binh, cũng có rất nhiều người chết, bùn đất tẩm đầy máu, khắp nơi là một màu đỏ sậm."
Nhiều năm trước thiên hạ còn chưa trời yên biển lặng như hiện tại, tiên đế tuổi càng lớn thì càng đần độn, triều chính mục nát, ngoại địch như hổ rình mồi, những năm đó mưa gió hỗn loạn, Đại Hạ chao đảo, nếu không có thánh thượng và Trưởng Công chúa Trấn Quốc ngăn cơn sóng dữ cả trong lẫn ngoài, hiện tại mảnh đất này cũng chưa biết được gọi là Đại Diễn hay là Nam La.
"Đường từ núi Thiên Diệp về đến kinh thành rõ ràng là rất gần, ta lại cảm thấy đi thế nào cũng không đến được."
Bà không thể quên được ánh mắt cuối cùng của Tiêu Như Song khi nhìn mình, trong đôi mắt đẹp động lòng người đó có ngạc nhiên khó hiểu và đầy ngỡ ngàng, bà ấy không ngờ đến, và cũng không ai ngờ được, ngay cả chính bà cũng không ngờ bản thân sẽ làm ra chuyện như vậy.
Ninh Hồi ở một bên mở to mắt, đôi môi hơi nhếch lên không nói được lời nào, nàng ngơ ngác quay đầu nhìn Bùi Chất bên cạnh đang cắn chặt môi, gân xanh trên cổ nổi lên cuồn cuộn, hơi thở dồn dập, trên thái dương rịn ra không ít mồ hôi.
Nàng quay đầu lại nhìn Bùi Chu thị, nữ nhân ngồi trên đệm hương bồ trông bình tĩnh gần như là lạnh nhạt.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta..." Ninh Hồi muốn nói gì đó đều không nói nên lời, chuyện này có hơi quá sức rồi, cô thật sự mờ mịt, hoàn cảnh của hành tinh Thủy Lam đơn giản đến đáng sợ, hầu như trong lòng ai cũng chỉ nghĩ đến xây dựng tương lai cố gắng sống sót, trong hoàn cảnh hài hòa như vậy cho dù có chút xích mích thì sẽ thẳng tay dùng đến súng ống và các loại đồ công nghệ cao, nàng rất ít khi cảm nhận được sự đáng sợ của bản chất con người.
Bùi Chu thị và Quận chúa An Lăng không giống nhau, Quận chúa An Lăng tàn nhẫn giống như đàn dị thú của hành tinh Thủy Lam, không có bất kì lý do gì hầu như là do bản chất, nhưng Bùi Chu thị...
Mấy ngày ở chung cô xem như có chút hiểu biết, tuy rằng bà có hơi cưng chìu con gái Bùi Hân, những chuyện khác hầu như không có gì để chỉ trích, dịu dàng đoan trang, tính tình tốt lại hiền thục, người luôn bắt bẻ và khắc nghiệt như lão phu nhân cũng rất ít khi tìm ra được khuyết điểm gì trên người của bà.
Thanh Thanh Thảo Nguyên ở bên trong dẩu mông, nâng khuôn mặt gấu trúc lên không biết nói gì, nhìn bề ngoài hoàn toàn không ngờ Bùi Chu thị sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
"Đã từng có một khoảng thời gian ta vô cùng sợ hãi và hối hận, sau khi hao tâm tổn sức thành công gả vào Bùi gia ta bình tĩnh lại, hối hận có ích gì chứ, làm thì cũng đã làm rồi, ôm nỗi hối hận dối trá ghê tởm kia thì có ích lợi gì?" Đúng vậy, bà bình tĩnh, nhưng cuối cùng bà vẫn hối hận.
Xuân Đào vòng qua bức bình phong vào trong: "Thiếu phu nhân, người ở chính viện tới, nói là mời phu nhân đến từ đường một chuyến."
Ninh Hồi vội đứng lên, nghi hoặc khó hiểu: "Vô duyên vô cớ đến đó làm gì?"
Xuân Đào nào biết được, nghe hỏi xong thì cũng lắc đầu, Thanh Đan lại cầm chiếc áo choàng vừa mới vắt trên giường nhỏ lên, hỏi Xuân Đào: "Để cho ai đến đây mời?"
"Đồng Chi tỷ tỷ ạ, nghe tỷ ấy nói Đồng Diệp tỷ tỷ đã đến thư phòng của Thế tử."
Thanh Đan nghe vậy thì ra vẻ đã hiểu, gật đầu nói: "Vậy thiếu phu nhân, chúng ta cũng nhanh đi, tránh để người khác chờ."
Phủ Hiển Quốc công quá lớn, từ viện Tây Cẩm đến đó mất một khoảng thời gian, lúc Đồng Chi dẫn nàng đến cửa ngoại viện từ đường thì Bùi Chất đã vào trước một bước, Đồng Diệp đứng cách xa cửa lớn khuỵu gối chào nàng.
"Sao ngươi lại đứng bên ngoài?" Ninh Hồi hỏi.
Đồng Diệp theo Bùi Chất từ thư phòng qua đây, hơi thở lạnh lùng kia đến giờ còn khiến nàng ta hoảng sợ, bây giờ Ninh Hồi nhẹ nhàng hỏi thì thấy khá hơn nhiều, nàng ta vội đáp: "Phu nhân dặn dò ạ, nô tì chờ mời được Thế tử và thiếu phu nhân đến đây thì trở về chính viện không cần trông giữ, chờ thiếu phu nhân tới nô tì sẽ cùng với Đồng Chi trở về."
Ninh Hồi không hiểu tại sao Bùi Chu thị lại làm thế này, ôm bụng nghi ngờ gật đầu với Đồng Diệp rồi đi vào bên trong.
Trời đang là ban ngày, hai cây nến lớn trên bàn thờ trong từ đường không biết được thắp từ khi nào, bị gió thu bên ngoài thổi vào leo lắt suýt chút nữa là tắt. Bùi Chất và Tề Thương đứng im ở cửa, thấy Ninh Hồi đến cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Ninh Hồi đến gần thì nhìn thấy bóng lưng Bùi Chu thị quỳ trên đệm hương bồ trong nội đường, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng lần chuỗi ngọc. Ninh Hồi nhìn chằm chằm vào Bùi Chu thị một lát nhưng vẫn không thấy bà nhúc nhích bèn nghiêng đầu về phía Bùi Chất, khẽ hỏi: "Chúng ta đến đây làm gì?"
Bàn tay nắm cây trâm cài trong tay áo siết chặt, Bùi Chất lạnh giọng trả lời: "Chuyện này phải hỏi người gọi chúng ta đến đây."
Mặt hắn vô cùng lạnh lùng, đuôi mày khóe mắt đều trông thâm độc, Ninh Hồi ngấm ngầm dịch qua bên cạnh hai bước.
"Nếu đã tới rồi thì vào đi, đứng ở cửa giống cái gì chứ?" Bùi Chu thị vẫn không xoay người lại: "Mấy người Tề Thương các ngươi ở bên ngoài chờ đi."
Bùi Chất và Ninh Hồi không phản bác lời của bà, Tề Thương và Thanh Đan bèn cùng nhau đợi bên ngoài cửa lớn.
Sau khi theo Bùi Chất vào trong Ninh Hồi bèn đứng bên trái cách Bùi Chu thị không xa, trong từ đường thắp nhang đèn nên ấm áp hơn bên ngoài, đứng một lát mà lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, Ninh Hồi đang cùng Thanh Thanh Thảo Nguyên mỗi người một câu đoán xem Bùi Chu thị gọi họ đến làm gì, cuối cùng Bùi Chu thị quỳ dưới đất cũng đứng lên.
Bà lấy nhang đốt trên ngọn nến, huơ nhẹ rồi cắm vào lư hương trên chiếc bàn dài.
"Vật ta đưa cho Đồng Diệp con đã nhìn thấy chưa?"
Bùi Chất không trả lời bà cũng không để ý, nói chuyện vô cùng tự nhiên: "Lúc trước thả Vương ma ma đi rồi nhìn thấy con mỗi ngày mỗi lớn, ta biết cuối cùng sẽ có một ngày như thế này, chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy."
Con trai của bà vừa thành thân, con gái còn đang tuổi trong khuê phòng ngây thơ rực rỡ, vẫn chưa kịp đưa con bé xuất giá, ngày này lại tới bất ngờ đến vậy.
Bùi Chu thị xoay người lại, hôm nay bà trang điểm một lớp phấn dày, thoạt nhìn có tinh thần hơn mấy ngày trước, người phụ nữ có thể sinh ra Bùi Đô, Bùi Hân như vậy thì vẻ ngoài ngày thường vốn không tệ, trang điểm lên còn đẹp hơn trước vài phần.
"Người của con đến Tần Châu, hôm nay lại có người vội vàng truyền tin đến chỗ người gác cổng, chắc là đã tìm được Vương ma ma rồi." Chuyện tới nước này bà lại vô cùng bình tĩnh: "Con không cần phải hỏi bà ta, muốn biết cái gì ta đều có thể nói cho con biết, những chuyện nghi ngờ khó hiểu mà con điều tra, ta sẽ nói cho con biết hết."
Ninh Hồi nghe như lọt vào màn sương mù: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, rốt cuộc là bà ấy đang nói gì vậy?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên mở móng vuốt ra, lộn mèo trên đất: "Không biết."
Bùi Chất lạnh lùng nhìn Bùi Chu thị, Bùi Chu thị nhấc váy hoa ngồi lên đệm hương bồ, ngẩng đầu chăm chú nhìn bài vị thê tử nguyên phối Tiêu Như Song của Hiển Quốc công, trước mắt bất giác hiện lên bóng dáng của người nọ: "Mấy năm nay ta thường nghĩ là ta có được những gì, trằn trọc trăn trở lâu nay, đến bây giờ chợt nhận ra ngoại trừ hai đứa con ra ta chẳng được gì cả, chuyện đời cuối cùng là dã tràng se cát, trăm điều trong lòng đều trôi theo dòng nước."
Bùi Chất vô cùng không kiên nhẫn: "Ta không muốn nghe những thứ này!"
Bùi Chu thị không hề lung lay, tiếp tục chậm rãi nói: "Chuyện đã đến nước này, con cần gì phải gấp gáp trong nhất thời nửa khắc?"
Bà hơi đảo mắt nhìn ánh nến đang nhảy múa: "Con còn nhớ rõ dáng vẻ của mẫu thân không?"
Mùa xuân năm Văn Đức thứ 19, lúc hai hàng đào mận trên con đường dài phía Bắc nở rộ hoa, nhà ở bên cạnh Chu gia đón chủ nhân mới, lần đầu tiên bà nhìn thấy Tiêu Như Song tựa như đóa thược dược động lòng người, dù có mặc y phục trắng cũng không ngăn được vẻ đẹp của bản thân.
Tiêu Như Song thật sự rất đẹp, dung mạo của Bùi Chất phần lớn được di truyền từ bà ấy, cái danh 'Đẹp nhất Giang Hoài' trước đây vốn là chỉ Tiêu Như Song, bà ấy và Ngụy Vân Noãn của phủ Quận vương Giang Đô được người đời truyền miệng là hai đóa hoa khuynh thành của Đại Diễn.
Hiện lại người đồng lứa với Ninh Hồi được tôn sùng là Thần nữ Giang Đô, cháu gái của Ngụy Vân Noãn, Quận chúa An Lăng cũng chỉ có bảy phần nhan sắc của bà ấy.
Năm đó Tiêu Như Song và Ngụy Vân Noãn lần lượt vào kinh, khoảng thời gian náo nhiệt đó ở kinh đô đến tận giờ bà cũng không thể quên được.
Chu gia và Tiêu gia ở sát nhau, ngày ngày bà có thể nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc cùng tiếng la hét, không biết bao nhiêu người muốn đến cửa để nhìn thấy nhan sắc hai đóa hoa khuynh thành một lần, tuy Ngụy Vân Noãn chưa được phong làm Quận chúa nhưng không phải muốn gặp là có thể gặp được, những người này bèn đặt tâm tư lên người gia cảnh đã sa sút là Tiêu Như Song.
Cũng may Chu gia bọn họ là nhà của Ngự sử nổi danh, những công tử đó không dám trắng trợn lộ liệu làm ra chuyện gì không phải.
Tiêu Như Song từng tự mình đến cửa cảm ơn, bà ấy là người tính tình mềm mỏng lại thẹn thùng, lúc nói chuyện khuôn mặt luôn ửng hồng, trông dịu dàng lại xinh đẹp.
Bà thừa nhận cô nương như vậy rất dễ khiến người ta ưa thích.
Mà khi còn trẻ Bùi Kính tựa như nhị lang bây giờ, phong thái tựa như mài ra từ ngọc, hắn nhìn ai cũng đều dửng dưng, chẳng qua nhị lang trời sinh là một khối ngọc ấm, còn Bùi Kính làm là một khối ngọc lạnh, lạnh đến thấu tim, thậm chí bà còn nghi ngờ khối ngọc đó có trộn lẫn cả băng.
Khi Bùi Kính cưỡi ngựa lớn vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng nghênh cưới Tiêu Như Song đi ngang qua trước cửa Chu phủ, bà đứng trước cổng lớn nhìn theo đoàn rước dâu đỏ tươi rực rỡ.
"Trai tài gái sắc khiến nhiều người ước ao." Bùi Chu thị ngơ ngẩn nhìn phía trước: "Ước ao khiến người ta ghen ghét."
Người mình thích thành thân, tân nương lại không phải là bà.
Người mình yêu đi xa, người bên cạnh lại không phải là bà.
Đêm khuya vắng người, cùng giường cùng ngủ, cũng không phải là bà. Có thể không đố kị sao? Bà ghen tị đến sắp điên lên.
"Ghen ghét chôn sâu tận đáy lòng nữ nhân, ẩn dưới sự hoang đường bộn bề âm thầm sinh sôi." Bà đột nhiên quay đầu lại, lau son trên đôi môi lúc đóng lúc mở: "Trong khoảnh khắc kia, bàn tay này của ta đã dùng lực lớn nhất đời này đẩy bà ấy, đẩy bà ấy và bản thân ta vào vực sâu vạn trượng."
Bà ấy rơi vào địa ngục tử vong, ta giãy giụa trong luyện ngục nhân gian.
Sự hung ác sôi trào trong lòng Bùi Chất, ngón tay cái miết mạnh trâm cài, bụng ngón tay bị đầu nhọn của trâm cài trượt qua làm cho chảy máu.
Quả nhiên là bà ta!
"Lúc đám đạo tặc kia đuổi tới, ta đã vào phòng, bà ấy cũng vào được, nhưng ta đẩy bà ấy một cái." Buổi trưa ngày xuân, bà vươn tay đẩy mỹ nhân nổi danh khắp thiên hạ vào nơi vong mạng.
Lúc trốn ra từ trong ổ thổ phỉ Tiêu Như Song kéo bà một cái, sau khi trốn bà lại đẩy bà ấy một cái, quỷ thần xui khiến lại đẩy người ra ngoài.
Thật là đáng sợ, bà thật là đáng sợ, đáng sợ đến mức ngay cả bản thân cũng không dám nhìn thẳng.
Mấy quý nữ và các phu nhân cùng đi liên tục trải qua chạy trốn bọn cướp và đuổi giết, bọn họ hoảng loạn trốn trong phòng không ai nhìn thấy bà làm gì, cũng không ai biết bà đã làm gì, ngoại trừ Vương ma ma dạy dỗ bà vẫn luôn đi theo bên cạnh.
"Ngày đó bầu trời u ám như là muốn mưa, những tên đạo tặc đó như là sài lang hổ báo giơ móng vuốt với triều đình rách nát lung lay sắp đổ, lúc đó có rất nhiều quan binh, cũng có rất nhiều người chết, bùn đất tẩm đầy máu, khắp nơi là một màu đỏ sậm."
Nhiều năm trước thiên hạ còn chưa trời yên biển lặng như hiện tại, tiên đế tuổi càng lớn thì càng đần độn, triều chính mục nát, ngoại địch như hổ rình mồi, những năm đó mưa gió hỗn loạn, Đại Hạ chao đảo, nếu không có thánh thượng và Trưởng Công chúa Trấn Quốc ngăn cơn sóng dữ cả trong lẫn ngoài, hiện tại mảnh đất này cũng chưa biết được gọi là Đại Diễn hay là Nam La.
"Đường từ núi Thiên Diệp về đến kinh thành rõ ràng là rất gần, ta lại cảm thấy đi thế nào cũng không đến được."
Bà không thể quên được ánh mắt cuối cùng của Tiêu Như Song khi nhìn mình, trong đôi mắt đẹp động lòng người đó có ngạc nhiên khó hiểu và đầy ngỡ ngàng, bà ấy không ngờ đến, và cũng không ai ngờ được, ngay cả chính bà cũng không ngờ bản thân sẽ làm ra chuyện như vậy.
Ninh Hồi ở một bên mở to mắt, đôi môi hơi nhếch lên không nói được lời nào, nàng ngơ ngác quay đầu nhìn Bùi Chất bên cạnh đang cắn chặt môi, gân xanh trên cổ nổi lên cuồn cuộn, hơi thở dồn dập, trên thái dương rịn ra không ít mồ hôi.
Nàng quay đầu lại nhìn Bùi Chu thị, nữ nhân ngồi trên đệm hương bồ trông bình tĩnh gần như là lạnh nhạt.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta..." Ninh Hồi muốn nói gì đó đều không nói nên lời, chuyện này có hơi quá sức rồi, cô thật sự mờ mịt, hoàn cảnh của hành tinh Thủy Lam đơn giản đến đáng sợ, hầu như trong lòng ai cũng chỉ nghĩ đến xây dựng tương lai cố gắng sống sót, trong hoàn cảnh hài hòa như vậy cho dù có chút xích mích thì sẽ thẳng tay dùng đến súng ống và các loại đồ công nghệ cao, nàng rất ít khi cảm nhận được sự đáng sợ của bản chất con người.
Bùi Chu thị và Quận chúa An Lăng không giống nhau, Quận chúa An Lăng tàn nhẫn giống như đàn dị thú của hành tinh Thủy Lam, không có bất kì lý do gì hầu như là do bản chất, nhưng Bùi Chu thị...
Mấy ngày ở chung cô xem như có chút hiểu biết, tuy rằng bà có hơi cưng chìu con gái Bùi Hân, những chuyện khác hầu như không có gì để chỉ trích, dịu dàng đoan trang, tính tình tốt lại hiền thục, người luôn bắt bẻ và khắc nghiệt như lão phu nhân cũng rất ít khi tìm ra được khuyết điểm gì trên người của bà.
Thanh Thanh Thảo Nguyên ở bên trong dẩu mông, nâng khuôn mặt gấu trúc lên không biết nói gì, nhìn bề ngoài hoàn toàn không ngờ Bùi Chu thị sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
"Đã từng có một khoảng thời gian ta vô cùng sợ hãi và hối hận, sau khi hao tâm tổn sức thành công gả vào Bùi gia ta bình tĩnh lại, hối hận có ích gì chứ, làm thì cũng đã làm rồi, ôm nỗi hối hận dối trá ghê tởm kia thì có ích lợi gì?" Đúng vậy, bà bình tĩnh, nhưng cuối cùng bà vẫn hối hận.