Chương 31
Chiêu Nguyên đế hỏi chuyện đương nhiên Bùi Chất sẽ không giấu giếm cho Bùi Chu thị, đây cũng coi là việc xấu trong nhà, nhưng hiện tại với hắn không có chuyện việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nếu hắn là loại người căn chính miêu hồng [*] một lòng vì gia tộc mà phấn đấu đầu rơi máu chảy như Bùi Đô thì có lẽ sẽ hơi do dự một chút, nhưng hắn hoàn toàn tương phản với loại người này.
[*] Căn chính miêu hồng (根正苗红): chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, có liên quan đến Cách mạng hoặc những người tử tế, giỏi giang, vững vàng, có tương lai sáng lạn.
Bùi Chất vẫn quỳ trên đất, lúc nói chuyện còn cố ý khấu đầu với Chiêu Nguyên đế: "Mối thù hại mẫu thân, không đội trời chung."
Mí mắt Chiêu Nguyên đế dựng lên, không ngắt lời hắn.
Bùi Chất cũng không thêm mắm dặm muối, thuật lại lời Bùi Chu thị nói một lần, mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ là cằm căng chặt và gân xanh nổi lên ở cổ đã thể hiện bản thân đang phẫn nộ, Trương công công đứng cạnh ngự án lén nhìn hắn cũng cảm thấy uất nghẹn thay.
Bùi Chất nói xong lại nằm rạp người xuống lạy, Ninh Hồi cũng bái theo, đặt trán lên mu bàn tay liếc mắt nhìn Bùi Chất xem khi nào hắn ngồi dậy.
"Rầm!"
Chiêu Nguyên đế chợt đứng dậy, tiện tay ném một quyển tấu chương lên ngự án, còn ngại chưa đủ mà đập mạnh tay lên bàn một cái, tức giận nói: "Đúng là không ra gì!"
Mẫu thân Tiêu Như Song của Bùi Chất và Ngụy Vân Noãn cùng được xưng là hai đóa hoa khuynh thành của Đại Diễn, hai người đều có tính tình tốt, cũng không bởi vì danh xưng nay mà lục đục với nhau, ngược lại hiểu nhau và có tình cảm không tệ, vì vậy Chiêu Nguyên đế cũng xem trọng vài phần.
Nhắc đến Tiêu Như Song, Chiêu Nguyên đế không tránh khỏi nghĩ đến Ngụy Vân Noãn, ông bực bội nói: "Nhà Chu Ngự sử đúng là nuôi ra được thứ tốt, bất nhân bất nghĩa!"
Khi còn trẻ Chiêu Nguyên đế là một vị quân chủ có thủ đoạn thiết huyết, hiện tại thiên hạ an ổn, ông dần theo hướng minh quân nhân hòa thịnh thế, đã nhiều năm không lạnh lùng sắc bén như vậy, Trương công công cúi thấp đầu trong lòng hiểu rõ thái độ hiện giờ của Hoàng đế, bàn tính trong đầu vang lách tách.
"Các ngươi đứng lên trước đi." Chiêu Nguyên đế lại nổi giận trừng mắt nhìn cung nữ thái giám hậu cung ở hai bên: "Không thấy sao? Còn không đỡ phu phụ Thế tử đứng lên."
Bề trên đã nói như vậy, Bùi Chất cũng theo sự nâng đỡ của tiểu thái giám chầm chậm đứng dây, Ninh Hồi thấy hắn đứng dậy đương nhiên cũng đứng lên theo.
Hai người đứng giữa đại điện, Chiêu Nguyên đế đi dạo vài bước sau bàn, chống tay lên mép bàn trầm giọng nói: "Ngươi không muốn để tang giữ đạo hiếu là chuyện thường tình của con người, trẫm chuẩn tấu."
Mí mắt Bùi Chất giật giật: "Thần đa tạ bệ hạ."
Chiêu Nguyên đế nghe hắn nói thì ngồi về lại ghế rồi, uống ngụm trà nóng để làm dịu cảm xúc, khi tầm mắt rơi lên quyển tấu chương mở trên bàn thì lòng lại loạn, vừa nãy khi hai người Bùi Chất đến ông đang xem tấu chương của Chu Ngự sử.
Không phải buộc tội ai cũng không phải nói chuyện chính sự gì, đây là một quyển tấu chương xin nghỉ lâm triều ngày mai. Trước đó Chu lão đại nhân bị nhiễm phong hàn, bệnh đã kéo dài một khoảng thời gian, mấy ngày gần đây sức khỏe càng không được tốt, thường xuyên mê man, lúc nào cũng phải có người trông coi.
Nhìn tấu chương ghi 'bệnh vào tận xương, nguy trong sớm tối' mà chân mày Chiêu Nguyên đế chau lại, cuối cũng mở miệng nói: "Chỗ Chu lão đại nhân... Ầy, nói Chu thị chết bệnh đi, còn những chuyện khác ngươi tự xem mà làm."
Hai chữ 'chết bệnh' nằm trong dự liệu, Bùi Chất ngay đến cả lông mi cũng không chớp cung kính đồng ý.
Chu lão đại nhân vốn cũng được xem như là một nửa ân sư của thánh thượng, năm đó cũng dốc sức rất nhiều, hôm qua lâm triều còn có người nói lão đại nhân bị bệnh nặng, thánh thương càng lớn tuổi càng nhớ tình cũ, vì bệnh tình mà giữ thể diện cho ông ta cũng là điều bình thường, trước khi đến đây hắn đã đoán được thế này rồi.
Hai chữ chết bệnh mà thôi, chỉ cần Chu gia không còn Chu lão đại nhân hoặc là Chu lão đại nhân khỏi bệnh hẳn, lúc nào hắn cũng có thể lật hai chữ này, lúc nào cũng có thể dời Chu thị ra khỏi từ đường, muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Hắn đợi nhiều năm như vậy rồi, rồi thiếu chốc lát này sao?
Nhưng trước mắt chuyện này là thánh thượng làm hắn ấm ức, theo hiểu biết của hắn về vị thiên tử này thì đương nhiên sẽ bù đắp lại những chuyện khác, trên thực tế thì hắn cũng không bị lỗ lã gì.
Chiêu Nguyên đế nhìn sủng thần của mình vùi đầu không nói thì trong lòng cũng có hơi khó chịu, ông mở miệng nói: "Ngày mai ngươi tiến cung sớm một chút, trẫm và ngươi trò chuyện."
Bùi Chất trả lời: "Việc tang lễ trong nhà sợ ảnh hưởng đến bệ hạ, vi thần sợ hãi."
Chiêu Nguyên đế dù là thiên tử nhưng lại không để ý đến những thứ này, lúc còn trẻ thiên hạ rung chuyển, sinh thần của ông còn tổ chức ở cả bãi tha ma, ông không vui nói: "Trẫm không sợ thì ngươi sợ cái gì? Chu thị làm ác ngươi không cần để tang giữ đạo hiếu, cứ tự nhiên ở trước mặt trẫm, cũng để cho những người đó biết đây là do chính miệng trẫm cho phép."
Đã nói đến nước này rồi Bùi Chất đương nhiên chắp tay vâng lệnh.
Ninh Hồi nghe một hồi lâu, đoạn đầu còn được, phần sau càng nghe càng mất hứng.
Tiểu thuyết gốc vốn không viết như vậy, nhưng hẳn là cũng xử lý thế này.
Nguyên chủ vì nhớ thương Bùi Đô mà nghiêm chỉnh giữ đạo hiếu đủ thời gian, không có sóng gió gì rơi trên người nàng, nhưng Bùi Chu thị chết bệnh, Bùi Chất không giữ hiếu không để tang, trong mắt mọi người đó là không nhận kế mẫu Bùi Chu thị, không nhận thân phận phu nhân phủ Hiển Quốc công của bà.
Vì danh chết bệnh, trong mắt người ngoài Bùi Chu thị là một phu nhân chủ mẫu cẩn trọng lo liệu mọi việc trong phủ, bà có một đôi con trai con gái ưu tú, không có công lao cũng có khổ lao, hắn không giữ đạo hiếu không để tang là thế nào?
Chữ hiếu đứng đầu, kế mẫu cũng là mẫu thân, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ hù người, Bùi Hân lại càng hận không thể ăn Bùi Chất.
Sau này lão đại nhân chết, Bùi Chất thẳng tay dời Bùi Chu thị ra khỏi từ đường, ngay cả mộ cũng dời đi, điều này tính là gì?! Bùi Hân hận chết hắn, người này không phải là ca ca gì của nàng ta, người này giống như là kẻ thù giết mẫu thân.
Thời gian sau Bùi Hân lại vô tình biết lúc Bùi Chu thị chết phu thê Bùi Chất và nguyên chủ cũng ở hiện trường, cho dù chứng cứ có tính xác thật hay không, có chuyện ở trước rải đường, đây không phải giống như kẻ thù giết mẫu thân nữa, mà chính là kẻ thù giết mẫu thân, không đội trời chung! Ta không đánh ngươi chết thì sẽ không xong!
Nếu như cô là Bùi Chất thì nàng chắc chắn sẽ cảm thấy ấm ức vô cùng!
Ninh Hồi càng nghĩ càng tức, lúc hai người xin cáo lui nàng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Bùi Chất kéo cô đi, cô hất tay áo quỳ thẳng xuống đất.
Bùi Chất hơi kinh ngạc, Chiêu Nguyên đế cũng chăm chú nhìn vào người đang quỳ thẳng bên dưới, Trương công công đúng lúc lên tiếng: "Thiếu phu nhân làm gì vậy?"
Là một người sống trong hoàn cảnh đúng là đúng sai là sai ở hành tinh Thủy Lam, Ninh Hồi cảm thấy mình sắp tức đến mức mặt thành bánh bao, Thanh Thanh Thảo Nguyên đang ngủ say cũng không ai kìm chế cô, cô tức tối mở miệng: "Bệ hạ, người thương hại Chu lão đại nhân, tại sao người lại không thương thần tử khác của ngài chứ?"
Chiêu Nguyên đế nhíu mày, áp bức trong đôi mắt uy nghiêm nặng nề hơn, Ninh Hồi tự an ủi trái tim nhỏ bé của mình, nói tiếp: "Người sai vốn là Chu thị, thần phụ và Bùi Chất không giữ đạo hiếu đương nhiên là hợp lý, nhưng hai chữ chết bệnh của ngài, chúng thần lập tức trở thành người bất nhân bất hiếu không bằng heo chó."
Ninh Hồi thẳng sống lưng: "Phải, chuyện này đã qua miệng vàng của người, là ngài chính miệng cho phép, người cho chàng thể diện, ngày mai cũng gọi đến trước mặt hầu hạ, nhưng vậy thì đã sao, nước bọt có thể dìm phu thê chúng thần chết đuối."
Cô không đợi người trên lên tiếng đã nói tiếp: "Phải, danh tiếng của Bùi Chất vốn đã không tốt, người ta chỉ còn chưa cầm que hàn khắc lên ót chàng tám chữ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, cũng không thiếu một chuyện thế này. Nhưng chuyện này là lỗi của chàng sao? Dựa vào đâu phải vì chuyện này mà bị người ta mắng thầm sau lưng chứ?"
Trong điện Tử Thần chỉ có tiếng nói của Ninh Hồi, tuy rằng đã cố gắng thu lại nhưng vẫn có hơi gấp gáp, nói một tràng dài như vậy cô mới dừng lại lấy hơi.
Rồi lại mở miệng nói: "Chàng bị chửi, thần phụ bị mắng, phủ Lộ Lăng hầu nuôi dạy thần phụ cũng phải chịu liên lụy, ngay cả song thân đã chết của thần phụ cũng bị những người đó lôi lên mà nói, dựa vào đâu chứ? Chu lão đại nhân công cao, phu quân của thần phụ, bá phụ bá mẫu và phụ mẫu của thần phụ không tính công lao lẽ nào cũng chẳng có khổ lao sao?"
Nói một tràng dài thật là mệt, Ninh Hồi lén thở hổn hển mấy hơi, Trương công công đứng ở phía trên trộm nhìn sắc mặt của Chiêu Nguyên đế, thấy khuôn mặt của ông tuy âm trầm nhưng không giận thì trong lòng an tâm hơn một chút, lại lén nhìn Bùi Chất đang hơi ngạc nhiên, ôi chao trong lòng, vị tiểu thư Ninh gia này thật sự không hổ danh là con của Ninh tướng quân.
Ninh Hồi nghỉ một lát, đương nhiên nếu có thể cho cô uống chút nước thì tốt hơn, cô mím đôi môi khô khốc thầm nghĩ.
Chiêu Nguyên đế nghe cô nói nửa ngày, trầm ngâm nói: "Cho nên, ngươi muốn thế nào?"
Ninh Hồi trả lời: "Chu lão đại nhân có nghe được tin tức này hay không, có vì tin tức này mà bệnh nặng hơn hay không, đây là chuyện mà Chu gia nên suy tính, chẳng lẽ ngay cả đến khả năng gạt một người già ốm đau nằm trên giường họ cũng không có sao? Hay là thật ra bệ hạ ngài chỉ muốn giúp Chu gia giữ thể diện mà thôi? Bệ hạ, Chu gia là nhà Ngự sử, Ngự sử có trách nhiệm giám sát buộc tội, càng phải có tác phong quét sạch gia trạch, mẫu mực dạy con nghiêm khắc."
Ninh Hồi nói xong câu cuối thì cũng muốn thán phục bản thân, trời ạ, trên sách nói rất đúng, tiềm lực con người là vô tận, thì ra tài ăn nói của nàng tốt đến vậy!
Chiêu Nguyên đế nặng nề nhìn cô: "Nói xong rồi à?"
Ninh Hồi gật đầu: "Xong rồi ạ."
Điện Tử thần trở nên yên ắng, Chiêu Nguyên đế giấu đi sự phức tạp trong mắt, đúng là ông có lòng bao che cho Chu gia, ông cũng thật sự cho rằng Bùi Chất không để ý những tiếng xấu bên ngoài, ông không phủ nhận điều này, trong lòng Bùi Chất hẳn là cũng hiểu.
Nhưng Ninh Hồi lại đâm thủng đưa ra ánh sáng, chân mày ông giật giật, im lặng rất lâu.
"Ngươi đúng là suy nghĩ cho Bùi khanh." Chiêu Nguyên đế cảm thấy kì lạ nhìn nàng, không phải nghe nói là nhớ thương người khác sao?
Ninh Hồi à một tiếng, mở to mắt trả lời: "Thần phụ cũng là suy nghĩ cho chính mình thôi." Cô chắc chắn là sẽ không giữ đạo hiếu cho Bùi Chu thị.
"Đúng là trẫm suy nghĩ không vẹn toàn." Chiêu Nguyên đế thật sự coi trọng Bùi Chất, sủng thần là sủng thần thật sự, từ việc ông mới dặn ngày mai cứ tham gia lễ vạn thọ của mình bình thường thì có thể nhìn ra được, ông day day huyệt thái dương: "Lời ngươi nói không phải là không có lý."
Chiêu Nguyên đế trầm giọng nói với Trương công công: "Kêu người của Hàn Lâm viện nghĩ ý chỉ."
Trương công công vội vâng một tiếng, ngoe nguẩy thân hình tròn tròn ra ngoài chỉ một tiểu thái giám chạy việc đi gọi người của viện Hàn Lâm, Ninh Hồi nghe câu này thì lập tức nở nụ cười, lấy lòng nói: "Bệ hạ, người đúng là một vị minh quân."
Chiêu Nguyên đế nghe cô tặng lời khen thì a một tiếng: "Vậy à? Lúc trước trẫm chỉ hôn cho ngươi, e là trong lòng ngươi không nghĩ như vậy đâu?"
Ninh Hồi chớp chớp mắt, trước đây nguyên chủ đứt từng khúc ruột, trong lòng hình như oán trách cả nghìn lần hôn quân mắt mù chỉ loạn uyên ương gì đó, ừm... Vị Hoàng đế bệ hạ này đúng là tự biết rõ mình...
[*] Căn chính miêu hồng (根正苗红): chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, có liên quan đến Cách mạng hoặc những người tử tế, giỏi giang, vững vàng, có tương lai sáng lạn.
Bùi Chất vẫn quỳ trên đất, lúc nói chuyện còn cố ý khấu đầu với Chiêu Nguyên đế: "Mối thù hại mẫu thân, không đội trời chung."
Mí mắt Chiêu Nguyên đế dựng lên, không ngắt lời hắn.
Bùi Chất cũng không thêm mắm dặm muối, thuật lại lời Bùi Chu thị nói một lần, mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ là cằm căng chặt và gân xanh nổi lên ở cổ đã thể hiện bản thân đang phẫn nộ, Trương công công đứng cạnh ngự án lén nhìn hắn cũng cảm thấy uất nghẹn thay.
Bùi Chất nói xong lại nằm rạp người xuống lạy, Ninh Hồi cũng bái theo, đặt trán lên mu bàn tay liếc mắt nhìn Bùi Chất xem khi nào hắn ngồi dậy.
"Rầm!"
Chiêu Nguyên đế chợt đứng dậy, tiện tay ném một quyển tấu chương lên ngự án, còn ngại chưa đủ mà đập mạnh tay lên bàn một cái, tức giận nói: "Đúng là không ra gì!"
Mẫu thân Tiêu Như Song của Bùi Chất và Ngụy Vân Noãn cùng được xưng là hai đóa hoa khuynh thành của Đại Diễn, hai người đều có tính tình tốt, cũng không bởi vì danh xưng nay mà lục đục với nhau, ngược lại hiểu nhau và có tình cảm không tệ, vì vậy Chiêu Nguyên đế cũng xem trọng vài phần.
Nhắc đến Tiêu Như Song, Chiêu Nguyên đế không tránh khỏi nghĩ đến Ngụy Vân Noãn, ông bực bội nói: "Nhà Chu Ngự sử đúng là nuôi ra được thứ tốt, bất nhân bất nghĩa!"
Khi còn trẻ Chiêu Nguyên đế là một vị quân chủ có thủ đoạn thiết huyết, hiện tại thiên hạ an ổn, ông dần theo hướng minh quân nhân hòa thịnh thế, đã nhiều năm không lạnh lùng sắc bén như vậy, Trương công công cúi thấp đầu trong lòng hiểu rõ thái độ hiện giờ của Hoàng đế, bàn tính trong đầu vang lách tách.
"Các ngươi đứng lên trước đi." Chiêu Nguyên đế lại nổi giận trừng mắt nhìn cung nữ thái giám hậu cung ở hai bên: "Không thấy sao? Còn không đỡ phu phụ Thế tử đứng lên."
Bề trên đã nói như vậy, Bùi Chất cũng theo sự nâng đỡ của tiểu thái giám chầm chậm đứng dây, Ninh Hồi thấy hắn đứng dậy đương nhiên cũng đứng lên theo.
Hai người đứng giữa đại điện, Chiêu Nguyên đế đi dạo vài bước sau bàn, chống tay lên mép bàn trầm giọng nói: "Ngươi không muốn để tang giữ đạo hiếu là chuyện thường tình của con người, trẫm chuẩn tấu."
Mí mắt Bùi Chất giật giật: "Thần đa tạ bệ hạ."
Chiêu Nguyên đế nghe hắn nói thì ngồi về lại ghế rồi, uống ngụm trà nóng để làm dịu cảm xúc, khi tầm mắt rơi lên quyển tấu chương mở trên bàn thì lòng lại loạn, vừa nãy khi hai người Bùi Chất đến ông đang xem tấu chương của Chu Ngự sử.
Không phải buộc tội ai cũng không phải nói chuyện chính sự gì, đây là một quyển tấu chương xin nghỉ lâm triều ngày mai. Trước đó Chu lão đại nhân bị nhiễm phong hàn, bệnh đã kéo dài một khoảng thời gian, mấy ngày gần đây sức khỏe càng không được tốt, thường xuyên mê man, lúc nào cũng phải có người trông coi.
Nhìn tấu chương ghi 'bệnh vào tận xương, nguy trong sớm tối' mà chân mày Chiêu Nguyên đế chau lại, cuối cũng mở miệng nói: "Chỗ Chu lão đại nhân... Ầy, nói Chu thị chết bệnh đi, còn những chuyện khác ngươi tự xem mà làm."
Hai chữ 'chết bệnh' nằm trong dự liệu, Bùi Chất ngay đến cả lông mi cũng không chớp cung kính đồng ý.
Chu lão đại nhân vốn cũng được xem như là một nửa ân sư của thánh thượng, năm đó cũng dốc sức rất nhiều, hôm qua lâm triều còn có người nói lão đại nhân bị bệnh nặng, thánh thương càng lớn tuổi càng nhớ tình cũ, vì bệnh tình mà giữ thể diện cho ông ta cũng là điều bình thường, trước khi đến đây hắn đã đoán được thế này rồi.
Hai chữ chết bệnh mà thôi, chỉ cần Chu gia không còn Chu lão đại nhân hoặc là Chu lão đại nhân khỏi bệnh hẳn, lúc nào hắn cũng có thể lật hai chữ này, lúc nào cũng có thể dời Chu thị ra khỏi từ đường, muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Hắn đợi nhiều năm như vậy rồi, rồi thiếu chốc lát này sao?
Nhưng trước mắt chuyện này là thánh thượng làm hắn ấm ức, theo hiểu biết của hắn về vị thiên tử này thì đương nhiên sẽ bù đắp lại những chuyện khác, trên thực tế thì hắn cũng không bị lỗ lã gì.
Chiêu Nguyên đế nhìn sủng thần của mình vùi đầu không nói thì trong lòng cũng có hơi khó chịu, ông mở miệng nói: "Ngày mai ngươi tiến cung sớm một chút, trẫm và ngươi trò chuyện."
Bùi Chất trả lời: "Việc tang lễ trong nhà sợ ảnh hưởng đến bệ hạ, vi thần sợ hãi."
Chiêu Nguyên đế dù là thiên tử nhưng lại không để ý đến những thứ này, lúc còn trẻ thiên hạ rung chuyển, sinh thần của ông còn tổ chức ở cả bãi tha ma, ông không vui nói: "Trẫm không sợ thì ngươi sợ cái gì? Chu thị làm ác ngươi không cần để tang giữ đạo hiếu, cứ tự nhiên ở trước mặt trẫm, cũng để cho những người đó biết đây là do chính miệng trẫm cho phép."
Đã nói đến nước này rồi Bùi Chất đương nhiên chắp tay vâng lệnh.
Ninh Hồi nghe một hồi lâu, đoạn đầu còn được, phần sau càng nghe càng mất hứng.
Tiểu thuyết gốc vốn không viết như vậy, nhưng hẳn là cũng xử lý thế này.
Nguyên chủ vì nhớ thương Bùi Đô mà nghiêm chỉnh giữ đạo hiếu đủ thời gian, không có sóng gió gì rơi trên người nàng, nhưng Bùi Chu thị chết bệnh, Bùi Chất không giữ hiếu không để tang, trong mắt mọi người đó là không nhận kế mẫu Bùi Chu thị, không nhận thân phận phu nhân phủ Hiển Quốc công của bà.
Vì danh chết bệnh, trong mắt người ngoài Bùi Chu thị là một phu nhân chủ mẫu cẩn trọng lo liệu mọi việc trong phủ, bà có một đôi con trai con gái ưu tú, không có công lao cũng có khổ lao, hắn không giữ đạo hiếu không để tang là thế nào?
Chữ hiếu đứng đầu, kế mẫu cũng là mẫu thân, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ hù người, Bùi Hân lại càng hận không thể ăn Bùi Chất.
Sau này lão đại nhân chết, Bùi Chất thẳng tay dời Bùi Chu thị ra khỏi từ đường, ngay cả mộ cũng dời đi, điều này tính là gì?! Bùi Hân hận chết hắn, người này không phải là ca ca gì của nàng ta, người này giống như là kẻ thù giết mẫu thân.
Thời gian sau Bùi Hân lại vô tình biết lúc Bùi Chu thị chết phu thê Bùi Chất và nguyên chủ cũng ở hiện trường, cho dù chứng cứ có tính xác thật hay không, có chuyện ở trước rải đường, đây không phải giống như kẻ thù giết mẫu thân nữa, mà chính là kẻ thù giết mẫu thân, không đội trời chung! Ta không đánh ngươi chết thì sẽ không xong!
Nếu như cô là Bùi Chất thì nàng chắc chắn sẽ cảm thấy ấm ức vô cùng!
Ninh Hồi càng nghĩ càng tức, lúc hai người xin cáo lui nàng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Bùi Chất kéo cô đi, cô hất tay áo quỳ thẳng xuống đất.
Bùi Chất hơi kinh ngạc, Chiêu Nguyên đế cũng chăm chú nhìn vào người đang quỳ thẳng bên dưới, Trương công công đúng lúc lên tiếng: "Thiếu phu nhân làm gì vậy?"
Là một người sống trong hoàn cảnh đúng là đúng sai là sai ở hành tinh Thủy Lam, Ninh Hồi cảm thấy mình sắp tức đến mức mặt thành bánh bao, Thanh Thanh Thảo Nguyên đang ngủ say cũng không ai kìm chế cô, cô tức tối mở miệng: "Bệ hạ, người thương hại Chu lão đại nhân, tại sao người lại không thương thần tử khác của ngài chứ?"
Chiêu Nguyên đế nhíu mày, áp bức trong đôi mắt uy nghiêm nặng nề hơn, Ninh Hồi tự an ủi trái tim nhỏ bé của mình, nói tiếp: "Người sai vốn là Chu thị, thần phụ và Bùi Chất không giữ đạo hiếu đương nhiên là hợp lý, nhưng hai chữ chết bệnh của ngài, chúng thần lập tức trở thành người bất nhân bất hiếu không bằng heo chó."
Ninh Hồi thẳng sống lưng: "Phải, chuyện này đã qua miệng vàng của người, là ngài chính miệng cho phép, người cho chàng thể diện, ngày mai cũng gọi đến trước mặt hầu hạ, nhưng vậy thì đã sao, nước bọt có thể dìm phu thê chúng thần chết đuối."
Cô không đợi người trên lên tiếng đã nói tiếp: "Phải, danh tiếng của Bùi Chất vốn đã không tốt, người ta chỉ còn chưa cầm que hàn khắc lên ót chàng tám chữ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, cũng không thiếu một chuyện thế này. Nhưng chuyện này là lỗi của chàng sao? Dựa vào đâu phải vì chuyện này mà bị người ta mắng thầm sau lưng chứ?"
Trong điện Tử Thần chỉ có tiếng nói của Ninh Hồi, tuy rằng đã cố gắng thu lại nhưng vẫn có hơi gấp gáp, nói một tràng dài như vậy cô mới dừng lại lấy hơi.
Rồi lại mở miệng nói: "Chàng bị chửi, thần phụ bị mắng, phủ Lộ Lăng hầu nuôi dạy thần phụ cũng phải chịu liên lụy, ngay cả song thân đã chết của thần phụ cũng bị những người đó lôi lên mà nói, dựa vào đâu chứ? Chu lão đại nhân công cao, phu quân của thần phụ, bá phụ bá mẫu và phụ mẫu của thần phụ không tính công lao lẽ nào cũng chẳng có khổ lao sao?"
Nói một tràng dài thật là mệt, Ninh Hồi lén thở hổn hển mấy hơi, Trương công công đứng ở phía trên trộm nhìn sắc mặt của Chiêu Nguyên đế, thấy khuôn mặt của ông tuy âm trầm nhưng không giận thì trong lòng an tâm hơn một chút, lại lén nhìn Bùi Chất đang hơi ngạc nhiên, ôi chao trong lòng, vị tiểu thư Ninh gia này thật sự không hổ danh là con của Ninh tướng quân.
Ninh Hồi nghỉ một lát, đương nhiên nếu có thể cho cô uống chút nước thì tốt hơn, cô mím đôi môi khô khốc thầm nghĩ.
Chiêu Nguyên đế nghe cô nói nửa ngày, trầm ngâm nói: "Cho nên, ngươi muốn thế nào?"
Ninh Hồi trả lời: "Chu lão đại nhân có nghe được tin tức này hay không, có vì tin tức này mà bệnh nặng hơn hay không, đây là chuyện mà Chu gia nên suy tính, chẳng lẽ ngay cả đến khả năng gạt một người già ốm đau nằm trên giường họ cũng không có sao? Hay là thật ra bệ hạ ngài chỉ muốn giúp Chu gia giữ thể diện mà thôi? Bệ hạ, Chu gia là nhà Ngự sử, Ngự sử có trách nhiệm giám sát buộc tội, càng phải có tác phong quét sạch gia trạch, mẫu mực dạy con nghiêm khắc."
Ninh Hồi nói xong câu cuối thì cũng muốn thán phục bản thân, trời ạ, trên sách nói rất đúng, tiềm lực con người là vô tận, thì ra tài ăn nói của nàng tốt đến vậy!
Chiêu Nguyên đế nặng nề nhìn cô: "Nói xong rồi à?"
Ninh Hồi gật đầu: "Xong rồi ạ."
Điện Tử thần trở nên yên ắng, Chiêu Nguyên đế giấu đi sự phức tạp trong mắt, đúng là ông có lòng bao che cho Chu gia, ông cũng thật sự cho rằng Bùi Chất không để ý những tiếng xấu bên ngoài, ông không phủ nhận điều này, trong lòng Bùi Chất hẳn là cũng hiểu.
Nhưng Ninh Hồi lại đâm thủng đưa ra ánh sáng, chân mày ông giật giật, im lặng rất lâu.
"Ngươi đúng là suy nghĩ cho Bùi khanh." Chiêu Nguyên đế cảm thấy kì lạ nhìn nàng, không phải nghe nói là nhớ thương người khác sao?
Ninh Hồi à một tiếng, mở to mắt trả lời: "Thần phụ cũng là suy nghĩ cho chính mình thôi." Cô chắc chắn là sẽ không giữ đạo hiếu cho Bùi Chu thị.
"Đúng là trẫm suy nghĩ không vẹn toàn." Chiêu Nguyên đế thật sự coi trọng Bùi Chất, sủng thần là sủng thần thật sự, từ việc ông mới dặn ngày mai cứ tham gia lễ vạn thọ của mình bình thường thì có thể nhìn ra được, ông day day huyệt thái dương: "Lời ngươi nói không phải là không có lý."
Chiêu Nguyên đế trầm giọng nói với Trương công công: "Kêu người của Hàn Lâm viện nghĩ ý chỉ."
Trương công công vội vâng một tiếng, ngoe nguẩy thân hình tròn tròn ra ngoài chỉ một tiểu thái giám chạy việc đi gọi người của viện Hàn Lâm, Ninh Hồi nghe câu này thì lập tức nở nụ cười, lấy lòng nói: "Bệ hạ, người đúng là một vị minh quân."
Chiêu Nguyên đế nghe cô tặng lời khen thì a một tiếng: "Vậy à? Lúc trước trẫm chỉ hôn cho ngươi, e là trong lòng ngươi không nghĩ như vậy đâu?"
Ninh Hồi chớp chớp mắt, trước đây nguyên chủ đứt từng khúc ruột, trong lòng hình như oán trách cả nghìn lần hôn quân mắt mù chỉ loạn uyên ương gì đó, ừm... Vị Hoàng đế bệ hạ này đúng là tự biết rõ mình...