Chương 16: Ý tứ trong lời nói của đường quân vũ
Về đến bệnh viện cũng đã hơn một giờ cô đi đến phòng thay đồ rồi đi ra chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Một y tá đi tới " Bác sĩ Lương "
" Đã chuẩn bị xong chưa "
" Dạ rồi, tình trạng bệnh nhân vẫn ổn cuộc phẫu thuật sẽ không gặp vấn đề gì " cô y tá đi sau cô lúc này cũng tới trước cửa phòng phẫu thuật cô bước vào thấy người đứng trợ mỗ cho cô là Trần Hưng cô thoáng kinh ngạc nhưng chỉ trong giây lát rồi tiến đến.
" Đã gây mê rồi chứ " cô nhìn tình hình rồi hỏi nữ y tá bên cạnh.
" Vâng, bác sĩ Trần đã làm rồi ạ"
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Hưng một lúc rồi nói " Không ngờ người tài giỏi như bác sĩ Trần đây lại làm trợ mỗ cho tôi thật là phí phạm tại năng "
" Cũng không là gì so với giáo sư Lương đây tôi cần phải học hỏi nhiều hơn" cô nghĩ câu nói này của anh ta giống châm biếm hơn là khen cô cũng không muốn đôi co liền đưa tay về cô y tá.
" Dao " cuộc phẫu thuật chưa đầy một tiếng kết thúc bệnh nhân cũng đưa về phòng điều trị.
Sau khi thay bộ đồ phẫu thuật cô đi đến xem tình hình bệnh nhân dặn dò rồi đi về phòng.
Ngồi nhớ lại những hành động lúc ở nhà hàng của Đường Quân Vũ rồi bật cười vì khi đó cô không hiểu anh làm vậy là có ý gì nhưng ngồi một lúc cô cảm nhận được một ánh mắt nhìn cô và anh như muốn xuyên thấu liền biết ý nhưng cô không vạch trần.
Nhưng cô nghĩ không đơn giản anh hẹn gặp cô chỉ vì lí do đó trong lời nói của anh ý tứ rất rõ ràng lúc đó Đường Quân Vũ có nói lúc Quân Viễn chỉ quyết định làm tổng giám đốc nhưng ba anh lại rút về sau để lại chức chủ tịch cho anh dù có nhiều người trong công ty không đồng ý nhưng cũng không giám nói gì.
Nhưng chú anh Đường Chí lại một mực phản đối nói rằng anh chưa đủ kinh nghiệm để tiếp nhận chức chủ tịch.
Nhưng dù ông ta có nói gì thì Đường Minh vẫn không thay đổi những cổ đông trong công ty cũng không tin tưởng tài năng của anh mà nếu có thì họ thấy Đường Quân Vũ sẽ có khả năng để đưa Đường Thị phát triển hơn là anh.
Nhưng không ai không biết là Đường Quân Vũ không thích bị ràng buộc cũng chẳng muốn tranh giành đấu đá nhau nên từ lúc anh lên mười tám tuổi thì ba anh cũng muốn anh đến công ty làm việc và học hỏi để sau này thay ông tiếp quản Đường Thị nhưng anh một mặc từ chối.
Anh còn nói " Ba cũng đâu phải có mỗi mình con là con trai không phải còn có Quân Viễn đó sao sau này em ấy sẽ giúp ba quán xuyến mọi việc với sự thông minh và tài trí con tin Tiểu Viễn sẽ phù hợp hơn Đường Thị nếu được em ấy quản lý thì con tin chắc nó sẽ còn đi xa hơn nữa
Thậm chí có thể vượt mặt của ba luôn ấy chứ, với lại con cũng không thể bỏ bê Hi Viên được nó là tâm huyết của mẹ dù ba có ba người con nhưng mẹ chỉ có mỗi một mình con ba lại kêu con bỏ mặc Hi Viên để đi quản công ty điều này con không đồng ý "
Khi nghe anh nói vậy trong ánh mắt ông hiện lên một tia đau lòng và cũng dịu dàng khi nghe anh nhắc đến bà người phụ nữ mà ông yêu thương Lạc Anh bà cũng là cô chủ của Lạc gia nhưng sức khỏe của bà rất yếu.
Lúc bà và ông lấy nhau vì sức khỏe của Lạc Anh ông không bắt bà phải sinh con cho mình vì sợ bà vì vậy mà sức khỏe lại yếu hơn nhưng bà lại nói muốn sinh con cho ông dù cho ông có nói cỡ nào bà vẫn kiên quyết muốn sinh cho ông một người con dù gái hay trai.
Lúc đó ông nội Đường vẫn còn khỏe mạnh hai ông bà cũng rất yêu thương Lạc Anh nên chuyện bà có sinh con nối dõi hay không cũng không sao nhưng vì sự kiên định của bà mọi người cũng chiều theo ý bà.
Một tháng sau bà cũng có thai vì sức khỏe không tốt còn mang thai nên bên cạnh bà lúc nào cũng có bác sĩ chăm sóc cho tới tận ngày sinh.
Từ trên xuống dưới Đường gia chuẩn bị để đón người cháu đầu tiên cũng là đại thiếu gia lúc bà được đưa vào phòng sinh Đường Minh cùng đi vào phòng nắm lấy tay bà cho tới khi con của bà và ông được chào đời.
Nhưng vào lúc Đường Quân Vũ tròn ba tuổi thì bà cũng đã trút hơi thở cuối cùng anh đứng bên cạnh nhìn mẹ mình cũng không khóc không quấy chỉ đứng nhìn bà anh muốn khắc ghi khuôn mặt này vào trong tim để nó ở đó anh sẽ nhớ những ngày vui vẻ của mình và mẹ.
Tất cả mọi người ông bà nội và bà ông bà ngoại cả ba anh cứ nghĩ anh đau lòng mà không nói gì lúc đó cứ nghĩ anh sẽ bị trầm cảm thì bà ngoại anh tiến đến bên cạnh nhưng điều không thể ngờ là anh lại cười nụ cười ngây thơ nhưng cũng cứng rắn.
Vốn dĩ là con cháu hai nhà họ Lạc và họ Đường dù chỉ là một đứa trẻ ba tuổi nhưng anh đã thừa hưởng phong thái dù đau lòng vẫn không lộ ra đó chính là điểm mạnh không phải ai cũng có.
Một y tá đi tới " Bác sĩ Lương "
" Đã chuẩn bị xong chưa "
" Dạ rồi, tình trạng bệnh nhân vẫn ổn cuộc phẫu thuật sẽ không gặp vấn đề gì " cô y tá đi sau cô lúc này cũng tới trước cửa phòng phẫu thuật cô bước vào thấy người đứng trợ mỗ cho cô là Trần Hưng cô thoáng kinh ngạc nhưng chỉ trong giây lát rồi tiến đến.
" Đã gây mê rồi chứ " cô nhìn tình hình rồi hỏi nữ y tá bên cạnh.
" Vâng, bác sĩ Trần đã làm rồi ạ"
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Hưng một lúc rồi nói " Không ngờ người tài giỏi như bác sĩ Trần đây lại làm trợ mỗ cho tôi thật là phí phạm tại năng "
" Cũng không là gì so với giáo sư Lương đây tôi cần phải học hỏi nhiều hơn" cô nghĩ câu nói này của anh ta giống châm biếm hơn là khen cô cũng không muốn đôi co liền đưa tay về cô y tá.
" Dao " cuộc phẫu thuật chưa đầy một tiếng kết thúc bệnh nhân cũng đưa về phòng điều trị.
Sau khi thay bộ đồ phẫu thuật cô đi đến xem tình hình bệnh nhân dặn dò rồi đi về phòng.
Ngồi nhớ lại những hành động lúc ở nhà hàng của Đường Quân Vũ rồi bật cười vì khi đó cô không hiểu anh làm vậy là có ý gì nhưng ngồi một lúc cô cảm nhận được một ánh mắt nhìn cô và anh như muốn xuyên thấu liền biết ý nhưng cô không vạch trần.
Nhưng cô nghĩ không đơn giản anh hẹn gặp cô chỉ vì lí do đó trong lời nói của anh ý tứ rất rõ ràng lúc đó Đường Quân Vũ có nói lúc Quân Viễn chỉ quyết định làm tổng giám đốc nhưng ba anh lại rút về sau để lại chức chủ tịch cho anh dù có nhiều người trong công ty không đồng ý nhưng cũng không giám nói gì.
Nhưng chú anh Đường Chí lại một mực phản đối nói rằng anh chưa đủ kinh nghiệm để tiếp nhận chức chủ tịch.
Nhưng dù ông ta có nói gì thì Đường Minh vẫn không thay đổi những cổ đông trong công ty cũng không tin tưởng tài năng của anh mà nếu có thì họ thấy Đường Quân Vũ sẽ có khả năng để đưa Đường Thị phát triển hơn là anh.
Nhưng không ai không biết là Đường Quân Vũ không thích bị ràng buộc cũng chẳng muốn tranh giành đấu đá nhau nên từ lúc anh lên mười tám tuổi thì ba anh cũng muốn anh đến công ty làm việc và học hỏi để sau này thay ông tiếp quản Đường Thị nhưng anh một mặc từ chối.
Anh còn nói " Ba cũng đâu phải có mỗi mình con là con trai không phải còn có Quân Viễn đó sao sau này em ấy sẽ giúp ba quán xuyến mọi việc với sự thông minh và tài trí con tin Tiểu Viễn sẽ phù hợp hơn Đường Thị nếu được em ấy quản lý thì con tin chắc nó sẽ còn đi xa hơn nữa
Thậm chí có thể vượt mặt của ba luôn ấy chứ, với lại con cũng không thể bỏ bê Hi Viên được nó là tâm huyết của mẹ dù ba có ba người con nhưng mẹ chỉ có mỗi một mình con ba lại kêu con bỏ mặc Hi Viên để đi quản công ty điều này con không đồng ý "
Khi nghe anh nói vậy trong ánh mắt ông hiện lên một tia đau lòng và cũng dịu dàng khi nghe anh nhắc đến bà người phụ nữ mà ông yêu thương Lạc Anh bà cũng là cô chủ của Lạc gia nhưng sức khỏe của bà rất yếu.
Lúc bà và ông lấy nhau vì sức khỏe của Lạc Anh ông không bắt bà phải sinh con cho mình vì sợ bà vì vậy mà sức khỏe lại yếu hơn nhưng bà lại nói muốn sinh con cho ông dù cho ông có nói cỡ nào bà vẫn kiên quyết muốn sinh cho ông một người con dù gái hay trai.
Lúc đó ông nội Đường vẫn còn khỏe mạnh hai ông bà cũng rất yêu thương Lạc Anh nên chuyện bà có sinh con nối dõi hay không cũng không sao nhưng vì sự kiên định của bà mọi người cũng chiều theo ý bà.
Một tháng sau bà cũng có thai vì sức khỏe không tốt còn mang thai nên bên cạnh bà lúc nào cũng có bác sĩ chăm sóc cho tới tận ngày sinh.
Từ trên xuống dưới Đường gia chuẩn bị để đón người cháu đầu tiên cũng là đại thiếu gia lúc bà được đưa vào phòng sinh Đường Minh cùng đi vào phòng nắm lấy tay bà cho tới khi con của bà và ông được chào đời.
Nhưng vào lúc Đường Quân Vũ tròn ba tuổi thì bà cũng đã trút hơi thở cuối cùng anh đứng bên cạnh nhìn mẹ mình cũng không khóc không quấy chỉ đứng nhìn bà anh muốn khắc ghi khuôn mặt này vào trong tim để nó ở đó anh sẽ nhớ những ngày vui vẻ của mình và mẹ.
Tất cả mọi người ông bà nội và bà ông bà ngoại cả ba anh cứ nghĩ anh đau lòng mà không nói gì lúc đó cứ nghĩ anh sẽ bị trầm cảm thì bà ngoại anh tiến đến bên cạnh nhưng điều không thể ngờ là anh lại cười nụ cười ngây thơ nhưng cũng cứng rắn.
Vốn dĩ là con cháu hai nhà họ Lạc và họ Đường dù chỉ là một đứa trẻ ba tuổi nhưng anh đã thừa hưởng phong thái dù đau lòng vẫn không lộ ra đó chính là điểm mạnh không phải ai cũng có.