Chương 2: Hứa hẹn
Lúc xong ca phẫu thuật thì cũng đã sáu giờ lúc này điện thoại của Lương Y Thần đỗ chuông cô nhìn vào thấy anh gọi thì liền bắt máy.
" Em xong việc chưa chúng ta về nhà ăn cơm,anh có mua món em thích "
" Em vừa phẫu thuật xong anh đợi em mười phút em qua xem tình hình bệnh nhân rồi sẽ ra ngay "
" Được " nói rồi Đường Quân Viễn tắt máy chờ cô.
" Đã để anh đợi rồi " cô nhìn anh cười
Chạy xe mất ba mươi phút anh liền chạy vào nhà.
" Em lên phòng tắm rửa đi anh đi nấu cơm lát xuống ăn là được "
" Vâng " cô hôn vào má anh rồi nói tiếp " Yêu anh "
Vào tới phòng cô đi thẳng vào phòng tắm xả nước rồi ngâm mình trong đó cô nghĩ đến những lời mà mẹ anh đã nói cô cũng không muốn nghĩ nhiều liền lặng người xuống dòng nước ấm để không nghĩ nữa khoản ba mươi phút cô đi ra.
Vừa đặt chân xuống phòng khách cô đã nghe một mùi thơm từ trong nhà bếp cô đi đến ôm anh từ sau lưng.
" Thật hạnh phúc khi đi làm về được ăn cơm anh nấu được gặp anh ôm anh thế này em đã mãn nguyện lắm rồi " anh xoay người lại nhìn cô nói.
" Sẽ bên em cả đời trói buộc em dù em có muốn thoát khỏi anh cũng không được " anh cưng chiều cô nói.
" Được rồi em tới bàn ngồi đi cơm sắp xong rồi "
" Ừm "
Cô nhìn anh loay hoay nấu ăn cô cười nhẹ rồi nói
" Em thật may mắn khi có được người yêu như anh "
" Vậy thì em phải giữ anh thật chặt không là sẽ mất đó "
Anh vừa nói vừa bưng đồ ăn đến rồi ngồi xuống cạnh cô " Đây em ăn đi đừng để phí "
" Anh cũng ăn đi "
Xong bữa tối Lương Y Thần ra phòng khách xem hồ sơ bệnh nhân trên laptop còn anh thì dọn dẹp rửa chén xong anh đi lên phòng rồi đi xuống đưa cho cô một cốc sữa
" Đây em uống đi dạo này ốm quá rồi em như vậy anh xót lắm "
" Em không uống nổi nữa đâu nãy anh bắt em ăn tới ba chén cơm giờ uống sữa nữa không nổi đâu "
" Một ít thôi cũng được còn lại anh uống " cô cũng không muốn anh mất công làm mà không uống nên cũng uống được nữa rồi đưa lại cho anh.
Anh ngồi bên cạnh nhìn cô làm việc hơn chín giờ anh lên tiếng " Đi ngủ thôi em mà thực nữa sáng lại dậy không nổi đâu "
Cô cũng nghe lời liền gấp laptop lại hai người đi lên phòng ngủ của mình.
" Hôm nay có chuyện gì với em sao " vừa nằm xuống anh liền ôm cô rồi hỏi.
" Không có gì "
" Em không lừa được anh đâu có chuyện gì cứ nói chúng ta cùng giải quyết "
" Thật ra em thấy mình rất ích kỷ vì em mà anh chống đối gia đình bỏ nhà đi ở cùng em rồi còn từ bỏ quyền thừa kế nữa em "
Lương Y Thần chưa nói xong đã bị anh ngăn lại.
" Lỗi không phải ở em cũng không phải ở anh nên đừng nói gì hết chỉ cần anh và em yêu nhau là đủ anh không cần những thứ đó "
" Nhưng dù sao đó cũng là gia đình của anh cũng không thể vì em mà anh từ mặt họ được "
" Có phải mẹ anh bà ấy lại đến tìm em không " Đường Quân Viễn bực bội.
" Không có bà ấy không đến tìm em chỉ là em nghĩ anh cũng nên về nhà để thăm bà nội thôi em không muốn gieo tiếng xấu cho mình đâu "
Nghe cô nói vậy anh cũng dịu lại một chút.
" Được nghe lời em nhưng em phải đi cùng anh, không được từ chối " anh biết cô sẽ viện lí do nên anh ngăn trước.
" Được em đi cùng anh "
" Hứa rồi đó " anh ôm cô chặt hơn hôn vào trán cô " Chúc ngủ ngon "
" Em xong việc chưa chúng ta về nhà ăn cơm,anh có mua món em thích "
" Em vừa phẫu thuật xong anh đợi em mười phút em qua xem tình hình bệnh nhân rồi sẽ ra ngay "
" Được " nói rồi Đường Quân Viễn tắt máy chờ cô.
" Đã để anh đợi rồi " cô nhìn anh cười
Chạy xe mất ba mươi phút anh liền chạy vào nhà.
" Em lên phòng tắm rửa đi anh đi nấu cơm lát xuống ăn là được "
" Vâng " cô hôn vào má anh rồi nói tiếp " Yêu anh "
Vào tới phòng cô đi thẳng vào phòng tắm xả nước rồi ngâm mình trong đó cô nghĩ đến những lời mà mẹ anh đã nói cô cũng không muốn nghĩ nhiều liền lặng người xuống dòng nước ấm để không nghĩ nữa khoản ba mươi phút cô đi ra.
Vừa đặt chân xuống phòng khách cô đã nghe một mùi thơm từ trong nhà bếp cô đi đến ôm anh từ sau lưng.
" Thật hạnh phúc khi đi làm về được ăn cơm anh nấu được gặp anh ôm anh thế này em đã mãn nguyện lắm rồi " anh xoay người lại nhìn cô nói.
" Sẽ bên em cả đời trói buộc em dù em có muốn thoát khỏi anh cũng không được " anh cưng chiều cô nói.
" Được rồi em tới bàn ngồi đi cơm sắp xong rồi "
" Ừm "
Cô nhìn anh loay hoay nấu ăn cô cười nhẹ rồi nói
" Em thật may mắn khi có được người yêu như anh "
" Vậy thì em phải giữ anh thật chặt không là sẽ mất đó "
Anh vừa nói vừa bưng đồ ăn đến rồi ngồi xuống cạnh cô " Đây em ăn đi đừng để phí "
" Anh cũng ăn đi "
Xong bữa tối Lương Y Thần ra phòng khách xem hồ sơ bệnh nhân trên laptop còn anh thì dọn dẹp rửa chén xong anh đi lên phòng rồi đi xuống đưa cho cô một cốc sữa
" Đây em uống đi dạo này ốm quá rồi em như vậy anh xót lắm "
" Em không uống nổi nữa đâu nãy anh bắt em ăn tới ba chén cơm giờ uống sữa nữa không nổi đâu "
" Một ít thôi cũng được còn lại anh uống " cô cũng không muốn anh mất công làm mà không uống nên cũng uống được nữa rồi đưa lại cho anh.
Anh ngồi bên cạnh nhìn cô làm việc hơn chín giờ anh lên tiếng " Đi ngủ thôi em mà thực nữa sáng lại dậy không nổi đâu "
Cô cũng nghe lời liền gấp laptop lại hai người đi lên phòng ngủ của mình.
" Hôm nay có chuyện gì với em sao " vừa nằm xuống anh liền ôm cô rồi hỏi.
" Không có gì "
" Em không lừa được anh đâu có chuyện gì cứ nói chúng ta cùng giải quyết "
" Thật ra em thấy mình rất ích kỷ vì em mà anh chống đối gia đình bỏ nhà đi ở cùng em rồi còn từ bỏ quyền thừa kế nữa em "
Lương Y Thần chưa nói xong đã bị anh ngăn lại.
" Lỗi không phải ở em cũng không phải ở anh nên đừng nói gì hết chỉ cần anh và em yêu nhau là đủ anh không cần những thứ đó "
" Nhưng dù sao đó cũng là gia đình của anh cũng không thể vì em mà anh từ mặt họ được "
" Có phải mẹ anh bà ấy lại đến tìm em không " Đường Quân Viễn bực bội.
" Không có bà ấy không đến tìm em chỉ là em nghĩ anh cũng nên về nhà để thăm bà nội thôi em không muốn gieo tiếng xấu cho mình đâu "
Nghe cô nói vậy anh cũng dịu lại một chút.
" Được nghe lời em nhưng em phải đi cùng anh, không được từ chối " anh biết cô sẽ viện lí do nên anh ngăn trước.
" Được em đi cùng anh "
" Hứa rồi đó " anh ôm cô chặt hơn hôn vào trán cô " Chúc ngủ ngon "