Chương 36: Cũng phải xem người đó xứng đáng không
Trên con đường lớn những chiếc xe qua lại vội vã, Lương Y Thần nhìn ra ngoài cửa xe tâm tư lộn xộn khó tả. Như có một nổi lo sợ vây quanh bản thân cô.
Đường Quân Vũ nhìn qua, anh biết cô đang nghĩ gì. cô gái này cũng không mạnh mẽ như những gì mà cô thể hiện ra bên ngoài.
" Nếu không muốn thì không cần tới,tôi đưa em về nhà " Quân Vũ nói.
Cô không hiểu anh muốn nói gì chỉ quay sang nhìn biểu tình thắc mắc.
" Không ngờ em cũng có lúc ngây ngô như vậy, Quân Viễn có biết em có bộ dạng này không " anh cười.
Bây giờ thì cô cũng hiểu anh muốn nói gì, một lúc sau nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
" Anh hỏi câu thừa thải quá rồi, với lại chuyện đi đến bước này rồi quay lại cũng không kịp nữa." cô đáp.
Đường Quân Vũ cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục lái xe,anh biết cô đang nghĩ gì và muốn làm gì. xe chạy một lúc thì về tới Đường gia.
Quản gia Châu cũng biết hôm nay Đường Quân Vũ về, nên ông đã đứng đón.
" Đại thiếu gia, Lương tiểu thư ".
Cô cúi chào " Chào chú Châu, cứ gọi cháu Y Thần là được rồi ạ "!
Ông khó xử nhìn qua Đường Quân Vũ, thì nghe anh nói." Chú cứ gọi như cô ấy nói đi,sau này cô ấy cũng là thiếu phu nhân Đường gia, là người nhà thôi ".
Quản gia Châu cũng không hiểu ý anh, nhưng ông cũng biết một điều cô chính là cô gái mà Đường Quân Viễn quen lúc trước, vì trước khi anh trở về ông thường xuyên đến thăm anh và cũng theo lệnh của bà nội Đường,mà giờ lại ở cùng một chỗ với đại thiếu gia,liệu rằng quan hệ giữa hai anh em sẽ như thế nào.
Lúc này cả hai người đi vào bà nội Đường vừa thấy cô và anh đi vào thì cũng cười vui vẻ. Ngoắc tay gọi cô đến.
" Con chào bà nội, chú dì."
"Chào chị dâu" Đường Vi Vi lên tiếng.
" Chào em,"cô quay sang thì chỉ thấy một mình Trần Dĩ Hân ngồi ở đó không có anh bỗng lúc này bà nội Đường nói.
" Cháu bận như vậy ta còn giục gặp có làm ảnh hưởng việc của cháu không " bà cười hiền từ nắm tay cô.
" Dạ không ạ, con sắp xếp ổn ạ bà không cần lo. với lại con và Quân Vũ quên nhau bốn năm mà giờ mới chào hỏi đã là thất lễ rồi." cô lẽ phép trả lời.
" Cỡ tuổi con biết cố gắng thực hiện ước mơ, để có được như ngày hôm nay là một quá trình vất vả.ta không giận có trách thì trách đứa cháu này,không chịu nói để suốt thời gian qua bà già này phải bắt nó đi xem mắt "bà liếc anh một cái.
Cô chỉ cười không nói gì lúc này Quản gia Châu đi ra. "Dạ lão phu nhân cơm đã chuẩn bị xong có thể dùng được rồi ạ "
" Được ta biết rồi " bà quay sang nhìn Hạ Anh." Sao giờ này Quân Viễn còn chưa về, đã nói là phải về sớm rồi. con gọi cho nó bảo nó về nhanh cho ta, chỉ có mỗi hai đứa cháu trai mà đứa nào cũng cứng đầu đúng là bất hạnh cho bà già này ".bà trách móc rồi đi vào phòng ăn cô thấy vậy liền đứng dậy đỡ bà.
" Con đừng để bụng cả hai đứa nó đều giống ba, không biết là nó trốn tránh cái gì mà cứ không về nhà, cuối cùng cũng phải đối mặt thôi có tránh cũng đâu giải quyết được gì."
Lương Y Thần đứng yên không đi tiếp như không thể tin được. không lẽ bà biết chuyện giữa cô và anh sao, nhưng không vạch trần lại còn tán thành chuyện này thấy cô bất động bà quay sang kéo tay.
" Cháu sao vậy cảm thấy trong người không thoải mái sao, hay là đi nghỉ một chút." bà ân cần nói.
Lúc này cô bình tĩnh lại " Dạ không có gì, bà ngồi xuống đi ạ ".
Bên ngoài lúc này cũng có tiếng động cơ xe cô biết là anh đã trở về, ngoài mặt cô không biểu hiện gì nhưng tâm lại loạn lên có thể là một nỗi sợ, thì nghe tiếng Trần Dĩ Hân vang lên.
" Anh về rồi " cô ta đi đến cầm lấy áo khoác từ tay anh rồi khoác tay anh đi vào.
Anh cũng không tỏ thái độ gì cùng đi vào " Con về rồi ạ."
" Được rồi vào dùng cơm thôi mọi người đợi con nãy giờ "ba anh nói.
Anh cũng không nói gì đi vào ngồi đối diện với cô bữa cơm vẫn diễn ra trong im lặng, từ đầu đến cuối không nói gì chỉ có bà nội, Đường Quân Vũ, Đường Vi Vi là nói chuyện. từ lúc đi vào anh cũng chẳng liếc nhìn cô dù chỉ một lần.
Bữa ăn kết thúc mọi người cũng ngồi ở phòng khách anh thì muốn về phòng nhưng lại bị bà nội Đường gọi lại anh cũng không muốn bà giận nên miễn cưỡng ngồi xuống nhưng lại thờ ơ như không có gì.
" Nào bây giờ cả nhà cùng đã đông đủ, ta có chuyện muốn nói. Quân Vũ cũng có nói chuyện này với ta rồi là muốn chọn một ngày tốt để kết hôn, dù sao Đường gia là một gia tộc lớn lại là cháu trai cả về việc hôn sự càng không thể qua loa.
Nhưng thằng bé lại muốn tổ chức đơn giản, chỉ có người nhà tham dự không muốn kinh động đến ai. lúc đầu ta không đồng ý nhưng nghĩ lại Quân Vũ cũng không tham gia vào các việc liên quan đến Đường Thị nên đã thuận theo ý của hai đứa chỉ làm một vài nghi thức để rước dâu là được."
Ba anh cũng không có ý kiến gì ông nói " Như vậy cũng tốt, nhưng Y Thần như vậy thì thiệt cho con quá là con gái chỉ có một lần."
Cô cười rồi nói " Đây là quyết định của con và Quân Vũ ạ nên chú không cần phải khó xử đâu."
" Cái con bé này đã là người nhà còn gọi chú là sao " bà nội Đường mắng một tiếng.
" Dạ ba " cả nhà chỉ có cô,anh và bà nội, Đường Vi Vi là vui vẻ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh nhưng trong lòng như có một ngọn lửa giận sắp bùng cháy anh liền đứng dậy định rời khỏi thì nghe bà nói.
" Quân Viễn này bà biết yêu thương một người không dễ dàng để quên, nhưng con biết đó không thể lui lại được nữa con hiểu ý ta nói chứ "
Anh im lặng một lúc rồi nói nhưng lời nói lại tuyệt tình:" nhưng cũng phải xem người đó có xứng đáng để được con coi trọng không, nếu không cũng chỉ là thứ bỏ đi thôi." nói rồi anh đi một mạch ra ngoài tiếng xe xa dần, mà lúc này Hạ Anh như cũng được hả dạ bà đưa ánh mắt khinh miệt nhìn cô.
Đường Quân Vũ nhìn qua, anh biết cô đang nghĩ gì. cô gái này cũng không mạnh mẽ như những gì mà cô thể hiện ra bên ngoài.
" Nếu không muốn thì không cần tới,tôi đưa em về nhà " Quân Vũ nói.
Cô không hiểu anh muốn nói gì chỉ quay sang nhìn biểu tình thắc mắc.
" Không ngờ em cũng có lúc ngây ngô như vậy, Quân Viễn có biết em có bộ dạng này không " anh cười.
Bây giờ thì cô cũng hiểu anh muốn nói gì, một lúc sau nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
" Anh hỏi câu thừa thải quá rồi, với lại chuyện đi đến bước này rồi quay lại cũng không kịp nữa." cô đáp.
Đường Quân Vũ cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục lái xe,anh biết cô đang nghĩ gì và muốn làm gì. xe chạy một lúc thì về tới Đường gia.
Quản gia Châu cũng biết hôm nay Đường Quân Vũ về, nên ông đã đứng đón.
" Đại thiếu gia, Lương tiểu thư ".
Cô cúi chào " Chào chú Châu, cứ gọi cháu Y Thần là được rồi ạ "!
Ông khó xử nhìn qua Đường Quân Vũ, thì nghe anh nói." Chú cứ gọi như cô ấy nói đi,sau này cô ấy cũng là thiếu phu nhân Đường gia, là người nhà thôi ".
Quản gia Châu cũng không hiểu ý anh, nhưng ông cũng biết một điều cô chính là cô gái mà Đường Quân Viễn quen lúc trước, vì trước khi anh trở về ông thường xuyên đến thăm anh và cũng theo lệnh của bà nội Đường,mà giờ lại ở cùng một chỗ với đại thiếu gia,liệu rằng quan hệ giữa hai anh em sẽ như thế nào.
Lúc này cả hai người đi vào bà nội Đường vừa thấy cô và anh đi vào thì cũng cười vui vẻ. Ngoắc tay gọi cô đến.
" Con chào bà nội, chú dì."
"Chào chị dâu" Đường Vi Vi lên tiếng.
" Chào em,"cô quay sang thì chỉ thấy một mình Trần Dĩ Hân ngồi ở đó không có anh bỗng lúc này bà nội Đường nói.
" Cháu bận như vậy ta còn giục gặp có làm ảnh hưởng việc của cháu không " bà cười hiền từ nắm tay cô.
" Dạ không ạ, con sắp xếp ổn ạ bà không cần lo. với lại con và Quân Vũ quên nhau bốn năm mà giờ mới chào hỏi đã là thất lễ rồi." cô lẽ phép trả lời.
" Cỡ tuổi con biết cố gắng thực hiện ước mơ, để có được như ngày hôm nay là một quá trình vất vả.ta không giận có trách thì trách đứa cháu này,không chịu nói để suốt thời gian qua bà già này phải bắt nó đi xem mắt "bà liếc anh một cái.
Cô chỉ cười không nói gì lúc này Quản gia Châu đi ra. "Dạ lão phu nhân cơm đã chuẩn bị xong có thể dùng được rồi ạ "
" Được ta biết rồi " bà quay sang nhìn Hạ Anh." Sao giờ này Quân Viễn còn chưa về, đã nói là phải về sớm rồi. con gọi cho nó bảo nó về nhanh cho ta, chỉ có mỗi hai đứa cháu trai mà đứa nào cũng cứng đầu đúng là bất hạnh cho bà già này ".bà trách móc rồi đi vào phòng ăn cô thấy vậy liền đứng dậy đỡ bà.
" Con đừng để bụng cả hai đứa nó đều giống ba, không biết là nó trốn tránh cái gì mà cứ không về nhà, cuối cùng cũng phải đối mặt thôi có tránh cũng đâu giải quyết được gì."
Lương Y Thần đứng yên không đi tiếp như không thể tin được. không lẽ bà biết chuyện giữa cô và anh sao, nhưng không vạch trần lại còn tán thành chuyện này thấy cô bất động bà quay sang kéo tay.
" Cháu sao vậy cảm thấy trong người không thoải mái sao, hay là đi nghỉ một chút." bà ân cần nói.
Lúc này cô bình tĩnh lại " Dạ không có gì, bà ngồi xuống đi ạ ".
Bên ngoài lúc này cũng có tiếng động cơ xe cô biết là anh đã trở về, ngoài mặt cô không biểu hiện gì nhưng tâm lại loạn lên có thể là một nỗi sợ, thì nghe tiếng Trần Dĩ Hân vang lên.
" Anh về rồi " cô ta đi đến cầm lấy áo khoác từ tay anh rồi khoác tay anh đi vào.
Anh cũng không tỏ thái độ gì cùng đi vào " Con về rồi ạ."
" Được rồi vào dùng cơm thôi mọi người đợi con nãy giờ "ba anh nói.
Anh cũng không nói gì đi vào ngồi đối diện với cô bữa cơm vẫn diễn ra trong im lặng, từ đầu đến cuối không nói gì chỉ có bà nội, Đường Quân Vũ, Đường Vi Vi là nói chuyện. từ lúc đi vào anh cũng chẳng liếc nhìn cô dù chỉ một lần.
Bữa ăn kết thúc mọi người cũng ngồi ở phòng khách anh thì muốn về phòng nhưng lại bị bà nội Đường gọi lại anh cũng không muốn bà giận nên miễn cưỡng ngồi xuống nhưng lại thờ ơ như không có gì.
" Nào bây giờ cả nhà cùng đã đông đủ, ta có chuyện muốn nói. Quân Vũ cũng có nói chuyện này với ta rồi là muốn chọn một ngày tốt để kết hôn, dù sao Đường gia là một gia tộc lớn lại là cháu trai cả về việc hôn sự càng không thể qua loa.
Nhưng thằng bé lại muốn tổ chức đơn giản, chỉ có người nhà tham dự không muốn kinh động đến ai. lúc đầu ta không đồng ý nhưng nghĩ lại Quân Vũ cũng không tham gia vào các việc liên quan đến Đường Thị nên đã thuận theo ý của hai đứa chỉ làm một vài nghi thức để rước dâu là được."
Ba anh cũng không có ý kiến gì ông nói " Như vậy cũng tốt, nhưng Y Thần như vậy thì thiệt cho con quá là con gái chỉ có một lần."
Cô cười rồi nói " Đây là quyết định của con và Quân Vũ ạ nên chú không cần phải khó xử đâu."
" Cái con bé này đã là người nhà còn gọi chú là sao " bà nội Đường mắng một tiếng.
" Dạ ba " cả nhà chỉ có cô,anh và bà nội, Đường Vi Vi là vui vẻ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh nhưng trong lòng như có một ngọn lửa giận sắp bùng cháy anh liền đứng dậy định rời khỏi thì nghe bà nói.
" Quân Viễn này bà biết yêu thương một người không dễ dàng để quên, nhưng con biết đó không thể lui lại được nữa con hiểu ý ta nói chứ "
Anh im lặng một lúc rồi nói nhưng lời nói lại tuyệt tình:" nhưng cũng phải xem người đó có xứng đáng để được con coi trọng không, nếu không cũng chỉ là thứ bỏ đi thôi." nói rồi anh đi một mạch ra ngoài tiếng xe xa dần, mà lúc này Hạ Anh như cũng được hả dạ bà đưa ánh mắt khinh miệt nhìn cô.