Chương 42: Nếu tôi muốn quá phận, cô làm gì được
Thành phố Nam Dương chỉ vừa bước sang tháng mười nhưng vào ban đêm lại lạnh cũng thường có những cơn mưa phùn. Giữa màn đêm tĩnh mịch dòng người thưa dần.
Một chiếc xe lao đi trong màn đêm như xé gió, vẫn không có trạng thái dừng lại? chạy thêm được một đoạn chiếc xe thắng gấp hai bánh xe ma sát với làn đường tạo ra
tiếng kít xe vang lên rất chói tai.
Đường Quân Viễn từ trên xe bước xuống, anh đi thẳng vào một con hẻm nhỏ. Từ đâu có hai người đàn ông đi đến cúi đầu chào.
" Đường tổng, mời đi lối này thiếu gia và Lâm tổng đang đợi ở trong ạ" Hai người đàn ông đi trước chỉ đường.
Đoạn đường không quá xa, những tiếng nhạc sập sình càng lúc càng lớn. Khi đi đến cửa nhân viên liền chào rồi mở cửa. Cánh cửa phòng được mở ra Hàn Thuỵ và Lâm Tường đưa mắt nhìn anh.
Đường Quân Viễn đi đến một chiếc ghế đơn ngồi xuống Lâm Tường lên tiếng trách." Cậu chậm nữa tiếng đó."
" Thông cảm đi, phải về nhà dùng cơm với bà nội không thể không nghe."
" Dù là vậy không phải cậu cũng có lí do để về nhà sao." Lâm Tường châm chọc một câu.
Vừa nói xong anh ta liền nhận lấy ánh mắt nguy hiểm của Đường Quân Viễn,hai cô gái ngồi bên cạnh Lâm Tường cũng không dám nhìn thẳng. Ngay lúc này Hàn Thuỵ phất tay bảo hai cô gái ra ngoài.
Đường Quân Viễn tự rót cho mình một ly anh uống một hơi hết ly rượu, rồi lại thêm một ly.
" Đã tìm ra được người đứng sau công ty Bách Nhật đó chưa." Hàn Thuỵ hỏi.
" Vẫn đang tra!". Anh cầm chai rượu rót cho Hàn Thuỵ và Lâm Tường rồi cho mình.
" Đừng uống nữa, tí nữa còn phải lái xe." Hàn Thuỵ nói.
" Tôi cũng không nghĩ chỉ là một người phụ nữ, mà cũng cậu cũng không tìm ra được. Cũng ba tháng rồi." Lâm Tường nói.
" Dạo này không thấy bên phía họ không có động tĩnh gì cả, ngược lại là Đường Chí ông ta đã rục rịch rồi."
" Lâm Tường cũng nghiêm túc không bỡn cợt nữa. " Bên phía Nhất Thiên vẫn không có tin gì sao!"
" Vẫn không " Anh trả lời một cách bân quơ rồi cầm ly rượu uống hết.
Lúc trở về nhà cũng đã một giờ sáng,Đường Quân Viễn vừa đổ xe vào thì cô cũng vừa về đến. Anh mở cửa bước xuống đứng dựa người vào cửa xe.
" Cô nói xem, cô làm dâu được mấy ngày. Sáng đi sớm, tối thì tận mờ sáng hôm sau mới về, bộ Đường gia thiếu tiền sao."
Lương Y Thần quay lại cười một cách nhẹ nhàng nói " Tất nhiên là không thiếu, nhất là khi chú hai lên tiếp quản Đường Thị. Như vậy tôi cũng không cần phải lo không có tiền để tiêu nữa."
" Từ nay chúng ta hãy sống hòa thuận nha...! Em chồng!: Còn về việc tôi đi sớm về muộn, thân là một bác sĩ đó là việc phải làm, với lại bà nội cũng đã chấp nhận không khó khăn gì.
Vậy thì thân là em chồng, tôi mong là giữa chúng ta sẽ không có ác cảm gì."
Nói xong cô đi lướt qua anh. Nhưng chỉ mới bước được hai bước liền bị anh kéo lại.
Cô cố gắng giật tay mình ra khỏi tay anh nhưng đều vô dụng.Đường Quân Viễn kéo cô vào trong chỗ đỗ xe, vì không muốn cô cử động anh cầm chặt tay đưa lên cố định trên đầu.Tay còn lại giữ chặt cằm cô bắt nhìn thẳng mình.
" Đường Quân Viễn anh muốn làm gì, buông ra."
" Nam nữ ở chung với nhau, cô lại hỏi tôi muốn làm gì." Anh cúi người phả hơi vào mặt cô.
" Quân Viễn anh say rồi, đừng làm loạn nữa tôi đưa anh về phòng nghỉ." Lương Y Thần gắng sức đẩy anh ra.
Anh hừ lạnh, nói." Hừ, đưa tôi về phòng nghỉ. Câu trước gọi em chồng, câu xong liền kêu anh rồi còn muốn đưa tôi về phòng. Cô cưới anh tôi, lại còn muốn câu dẫn em chồng mình à."
" Hay là anh tôi không đủ thỏa mãn cô, nên cô liền tìm đến người em chồng này. À không là người tình cũ chứ."
Từng lời anh nói như con dao đâm vào tim cô.
Lương Y Thần sững người vì biết mình lỡ lời, cô cố giữ mình bình tĩnh mới nói.
" Thân là chị dâu, thì cũng là chị quan tâm em chồng thì có gì sai."
" Chị dâu đi vào phòng em chồng, cô nói xem có sai không. Hả!" Đường Quân Viễn một lần nữa nâng mặt cô lên rồi bóp lấy cằm cô ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô.
" Tôi.."
" Nếu để bà nội, và anh ấy thấy thì chuyện sẽ thế nào nhỉ." Cô không nói gì chỉ nhìn anh.
" Buông tay, anh đang quá phận với vợ của anh mình đó có biết không hả."
" Nhưng tôi vẫn muốn quá phận, cô làm gì được tôi."Nói rồi anh cúi xuống ngang tầm nhìn của cô.
Lương Y Thần biết tiếp theo anh sẽ làm gì cô vùng vẫy nhưng vô ích.
" Đường Quân Viễn, buông ra. Anh, ưm.."
Anh hôn lên môi cô chính xác hơn là cắn,( lúc này mùi máu lan trong khoang miệng hai người anh mới hài lòng rời môi cô.
Đường Quân Viễn cũng buông tay đi vào nhà bỏ mặt cô ở ngoài.
Một chiếc xe lao đi trong màn đêm như xé gió, vẫn không có trạng thái dừng lại? chạy thêm được một đoạn chiếc xe thắng gấp hai bánh xe ma sát với làn đường tạo ra
tiếng kít xe vang lên rất chói tai.
Đường Quân Viễn từ trên xe bước xuống, anh đi thẳng vào một con hẻm nhỏ. Từ đâu có hai người đàn ông đi đến cúi đầu chào.
" Đường tổng, mời đi lối này thiếu gia và Lâm tổng đang đợi ở trong ạ" Hai người đàn ông đi trước chỉ đường.
Đoạn đường không quá xa, những tiếng nhạc sập sình càng lúc càng lớn. Khi đi đến cửa nhân viên liền chào rồi mở cửa. Cánh cửa phòng được mở ra Hàn Thuỵ và Lâm Tường đưa mắt nhìn anh.
Đường Quân Viễn đi đến một chiếc ghế đơn ngồi xuống Lâm Tường lên tiếng trách." Cậu chậm nữa tiếng đó."
" Thông cảm đi, phải về nhà dùng cơm với bà nội không thể không nghe."
" Dù là vậy không phải cậu cũng có lí do để về nhà sao." Lâm Tường châm chọc một câu.
Vừa nói xong anh ta liền nhận lấy ánh mắt nguy hiểm của Đường Quân Viễn,hai cô gái ngồi bên cạnh Lâm Tường cũng không dám nhìn thẳng. Ngay lúc này Hàn Thuỵ phất tay bảo hai cô gái ra ngoài.
Đường Quân Viễn tự rót cho mình một ly anh uống một hơi hết ly rượu, rồi lại thêm một ly.
" Đã tìm ra được người đứng sau công ty Bách Nhật đó chưa." Hàn Thuỵ hỏi.
" Vẫn đang tra!". Anh cầm chai rượu rót cho Hàn Thuỵ và Lâm Tường rồi cho mình.
" Đừng uống nữa, tí nữa còn phải lái xe." Hàn Thuỵ nói.
" Tôi cũng không nghĩ chỉ là một người phụ nữ, mà cũng cậu cũng không tìm ra được. Cũng ba tháng rồi." Lâm Tường nói.
" Dạo này không thấy bên phía họ không có động tĩnh gì cả, ngược lại là Đường Chí ông ta đã rục rịch rồi."
" Lâm Tường cũng nghiêm túc không bỡn cợt nữa. " Bên phía Nhất Thiên vẫn không có tin gì sao!"
" Vẫn không " Anh trả lời một cách bân quơ rồi cầm ly rượu uống hết.
Lúc trở về nhà cũng đã một giờ sáng,Đường Quân Viễn vừa đổ xe vào thì cô cũng vừa về đến. Anh mở cửa bước xuống đứng dựa người vào cửa xe.
" Cô nói xem, cô làm dâu được mấy ngày. Sáng đi sớm, tối thì tận mờ sáng hôm sau mới về, bộ Đường gia thiếu tiền sao."
Lương Y Thần quay lại cười một cách nhẹ nhàng nói " Tất nhiên là không thiếu, nhất là khi chú hai lên tiếp quản Đường Thị. Như vậy tôi cũng không cần phải lo không có tiền để tiêu nữa."
" Từ nay chúng ta hãy sống hòa thuận nha...! Em chồng!: Còn về việc tôi đi sớm về muộn, thân là một bác sĩ đó là việc phải làm, với lại bà nội cũng đã chấp nhận không khó khăn gì.
Vậy thì thân là em chồng, tôi mong là giữa chúng ta sẽ không có ác cảm gì."
Nói xong cô đi lướt qua anh. Nhưng chỉ mới bước được hai bước liền bị anh kéo lại.
Cô cố gắng giật tay mình ra khỏi tay anh nhưng đều vô dụng.Đường Quân Viễn kéo cô vào trong chỗ đỗ xe, vì không muốn cô cử động anh cầm chặt tay đưa lên cố định trên đầu.Tay còn lại giữ chặt cằm cô bắt nhìn thẳng mình.
" Đường Quân Viễn anh muốn làm gì, buông ra."
" Nam nữ ở chung với nhau, cô lại hỏi tôi muốn làm gì." Anh cúi người phả hơi vào mặt cô.
" Quân Viễn anh say rồi, đừng làm loạn nữa tôi đưa anh về phòng nghỉ." Lương Y Thần gắng sức đẩy anh ra.
Anh hừ lạnh, nói." Hừ, đưa tôi về phòng nghỉ. Câu trước gọi em chồng, câu xong liền kêu anh rồi còn muốn đưa tôi về phòng. Cô cưới anh tôi, lại còn muốn câu dẫn em chồng mình à."
" Hay là anh tôi không đủ thỏa mãn cô, nên cô liền tìm đến người em chồng này. À không là người tình cũ chứ."
Từng lời anh nói như con dao đâm vào tim cô.
Lương Y Thần sững người vì biết mình lỡ lời, cô cố giữ mình bình tĩnh mới nói.
" Thân là chị dâu, thì cũng là chị quan tâm em chồng thì có gì sai."
" Chị dâu đi vào phòng em chồng, cô nói xem có sai không. Hả!" Đường Quân Viễn một lần nữa nâng mặt cô lên rồi bóp lấy cằm cô ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô.
" Tôi.."
" Nếu để bà nội, và anh ấy thấy thì chuyện sẽ thế nào nhỉ." Cô không nói gì chỉ nhìn anh.
" Buông tay, anh đang quá phận với vợ của anh mình đó có biết không hả."
" Nhưng tôi vẫn muốn quá phận, cô làm gì được tôi."Nói rồi anh cúi xuống ngang tầm nhìn của cô.
Lương Y Thần biết tiếp theo anh sẽ làm gì cô vùng vẫy nhưng vô ích.
" Đường Quân Viễn, buông ra. Anh, ưm.."
Anh hôn lên môi cô chính xác hơn là cắn,( lúc này mùi máu lan trong khoang miệng hai người anh mới hài lòng rời môi cô.
Đường Quân Viễn cũng buông tay đi vào nhà bỏ mặt cô ở ngoài.