Chương 22: Tin tưởng
Nhận thấy người trong lòng vết thương luy luy thật may chỉ là ngoài da, không tổn hại sâu, dùng thuốc trị thương tốt chắc chắn không để lại sẹo, hắn bất giác nhíu mày suy tư:
- Cũng may hắn ra ngoài xử lý ít chuyện khi trở về Quân tướng phủ thì nghe có tiếng đánh nhau, vừa kịp cứu nàng thoát khỏi tay đám sát thủ.
Mặc dù quan tâm cho thương tích kia nhưng lại tuôn ra lời nói bất hảo!
- Đã võ không tốt mà còn cậy mạnh. Không phải ngươi giỏi dùng độc sao? Còn không biết chạy ra đường lớn? Ngu ngốc!
- Không ngờ huynh cũng có thể nói nhiều đến thế!
* * *
Khuynh Nhã cũng thật bất ngờ người cứu cô lại là hắn, mặc dù miệng người này hơi cay suốt ngày cãi nhau với cô, nào có bộ dáng của thị vệ kia chứ? Hôm nay nếu không có hắn cô cũng tự có cách thoát khỏi tay đám người kia nhưng có lẽ vết thương sẽ nặng hơn hiện giờ. Dù muốn cãi lại nhưng dù sao chuyện hôm nay là nàng suy nghĩ không chu toàn.
- Cảm ơn! Huynh..
- Ừ, có chuyện gì, sao không nói tiếp?
Dù hơi ngạc nhiên vì cô không như thường ngày, đột nhiên tiếp thụ lời hắn nói, rồi lại nghi hoặc khi đang nói nửa chừng lại im lặng.
Về phần Khuynh Nhã không biết tai sao đêm hôm hắn rời Quân phủ nhưng miễn không làm hại đến những người nàng quan tâm thì chuyện của hắn nàng cũng không cần can thiệp quá nhiều,
- Không có gì, Tần Hạo, khoan đưa ta về phủ, huynh đưa ta tới một nơi trước.
- Ngươi bị thương như vậy sao còn chưa chịu về phủ nữa!
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt hắn, không nói lời nào cho đến khi hắn buông tiếng thở dài thỏa hiệp.
- Được rồi, tùy cô thôi! Đi đâu?
- Dù sao vết thương nàng ta cũng cần băng bó, chẳng lẽ đứng đây tranh cãi nên đi đâu hoài sao? Tần Hạo nghĩ
- Khuynh Nhân lâu!
- Hảo!.. Khoan, đó chẳng phải thanh lâu sao! Một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu, Tần Hạo nhìn chằm chằm cô như muốn xác minh rằng hắn không nghe sai.
- Đúng rồi, không sai đâu!
* * *
Tần Hạo định nói nhưng lại đột nhiên tĩnh lặng, nhận ra hôm nay hắn có vẻ nói nhiều, thời hạn vừa kết thúc là có thể rời đi rồi, không cần thiết xen vô chuyện của vị tam tiểu thư tướng phủ này.
Xong rồi hắn ôm lấy thắt lưng Khuynh Nhã mặc cho sự kháng nghị của cô, hắn chỉ nói:
- Như vậy sẽ nhanh hơn!
Sau đó liền vận khinh công theo chỉ dẫn của cô tới Khuynh Nhân lâu.
Sau khi đến nơi nàng liền rời khỏi người Tần Hạo, tự mình bước, tránh tầm mắt đến một nơi hẻo lánh phía sau lâu thì thấy có một cô gái chờ sẵn biểu tình đạm nhiên, xen lẫn sốt ruột khi thấy cô liền thở phào nhẹ nhõm, bước lên phía trước hành lễ.
- Chủ tử, các vị đường chủ lo lắng nên đã bảo Lệ Nương thủ! Người bị thương! Hắn ta?
- Ừ, ta không sao.. là người một nhà, dẫn đường đi!
Vị nữ tử lo lắng, rồi ánh mắt mang theo phòng bị liếc về phía nam tử đứng đằng sau nàng, nhưng nghe nàng nói liền cung kính dẫn đường đưa đi một lối khác.
Hắn hết sức ngạc nhiên vì vị chủ tử thần bí của nơi này lại là Khuynh Nhã. Mặc dù nàng bị thương, bước từng bước mồ hôi cũng rịn ra, cô gái tên Lệ Nương định tiến lên dìu nhưng bị cô từ chối nói chỉ cần đi phía trước dẫn đường là được, cắn răng chịu đựng chầm chậm tiến tới để lộ ánh mắt sáng ngời, kiên định. Tần Hạo- hắn quả thật không ngờ là nàng tín nhiệm, tự phơi bày một thân phận khác cho hắn biết.
Dưới sự hiệp trợ của Lệ Nương, người lần trước khi cô đến đây đã gặp ngoài cửa lâu, ba người họ đi theo lối bí mật tránh thoát đám ân khách đến mua vui đang hội tụ đông đúc bên dưới đi thẳng lên lầu năm.
Trước khi vô gặp họ, cô không quên đi thay một thân xiêm y khác, và thượng dược, dù sao cũng không gấp gặp họ liền, đã có người thông tri cô đã đến rồi, vết thương này cũng cần xử lý, tránh để sẹo. Mặc dù không ngại, nhưng nói sao cô cũng là nữ nhân vẫn thích làn da mịn màng, căn bóng hơn.
Khoảng hai khắc chung rốt cuộc xử lý băng bó, thoa dược hoàn tất, cô cùng Tần Hạo bước vào một căn phòng khác. Ở đó chờ đã lâu bốn thân ảnh.
Từ xa đi lại Tần Hạo nghe được vài đoạn đối thoại nhỏ nhặt, một người đang bất mãn người tên Dạ Ảnh, rồi cùng tràn đầy lo lắng, quan tâm vị tiểu thư nào đó. Sau đó tiếng ai đó nhẹ giọng hòa giải.
- Này, Dạ Ảnh, sao ngươi có thể bình chân như vại đến thế, tiểu thư chúng ta bị thương đó! Hừ, không biết bọn nào cả gan dám thiết kế như vậy, để lão tử biết thì đừng trách!
- Được rồi, đừng xảo Ngươi không phải không biết, hắn chính là mặt than chỉ có một loại biểu tình. Tất cả chúng ta đều lo lắng cho ngài ấy.
- Hảo đi, ta nói các ngươi, tiểu thư tới rồi cũng không biết!
Tiếng nói của nam nhân vừa rơi xuống ba người kia đồng loạt nhìn về phía nàng.
Nghe được bọn họ đối thoại quan tâm, khiến nàng không khỏi cảm động, nhưng cả bốn người cùng lúc nhìn nàng, cả cặp mắt phía sau cũng chăm chăm dõi theo, Khuynh Nhã cảm thấy không tự nhiên đồng thơi hơi xấu hổ, ho một tiếng.
- Khụ, khiến mọi người lo lắng, ta không sao.
Rồi lẳng lặng đi về phía chủ vị. Nàng vẫn mặc nam trang chỉ là mặt na da người đã tháo xuống, mái tóc dài được cố định bởi một sợi dây nạm ngọc, để lộ khuôn mặt tinh xảo, đuôi mắt tự mang mị sắc, hơi chút ưu thương mang đến cảm giác nhìn thấu thế tục, khác xa độ tuổi hiện tại.
Bốn vị đường chủ thấy ngoài trừ nàng còn có thêm một nam nhân mi thanh mục tú, khuôn mặt cương trực, kiệt ngạo bất tuân*, khi nàng bước vô chỗ ngồi thì người này lẳng lặng ôm kiếm đứng một bên, cứ như một Dạ ảnh thứ hai đó là suy nghĩ cùng lúc của họ. Không kiềm được nghi hoặc vị đường chủ mặc áo tím cà lơ phất phơ lên tiếng ánh mắt ái muội.
(*) có sức mạnh, không ai sai khiến kiềm hãm được.
- Tiểu thư, vị này là ai nha, sao ngài không giới thiệu một chút cho người ta nha?
- Tử Ảnh, đừng nói chuyện nổi da gà nữa, hắn.. chính là Tần Hạo!
- Cũng may hắn ra ngoài xử lý ít chuyện khi trở về Quân tướng phủ thì nghe có tiếng đánh nhau, vừa kịp cứu nàng thoát khỏi tay đám sát thủ.
Mặc dù quan tâm cho thương tích kia nhưng lại tuôn ra lời nói bất hảo!
- Đã võ không tốt mà còn cậy mạnh. Không phải ngươi giỏi dùng độc sao? Còn không biết chạy ra đường lớn? Ngu ngốc!
- Không ngờ huynh cũng có thể nói nhiều đến thế!
* * *
Khuynh Nhã cũng thật bất ngờ người cứu cô lại là hắn, mặc dù miệng người này hơi cay suốt ngày cãi nhau với cô, nào có bộ dáng của thị vệ kia chứ? Hôm nay nếu không có hắn cô cũng tự có cách thoát khỏi tay đám người kia nhưng có lẽ vết thương sẽ nặng hơn hiện giờ. Dù muốn cãi lại nhưng dù sao chuyện hôm nay là nàng suy nghĩ không chu toàn.
- Cảm ơn! Huynh..
- Ừ, có chuyện gì, sao không nói tiếp?
Dù hơi ngạc nhiên vì cô không như thường ngày, đột nhiên tiếp thụ lời hắn nói, rồi lại nghi hoặc khi đang nói nửa chừng lại im lặng.
Về phần Khuynh Nhã không biết tai sao đêm hôm hắn rời Quân phủ nhưng miễn không làm hại đến những người nàng quan tâm thì chuyện của hắn nàng cũng không cần can thiệp quá nhiều,
- Không có gì, Tần Hạo, khoan đưa ta về phủ, huynh đưa ta tới một nơi trước.
- Ngươi bị thương như vậy sao còn chưa chịu về phủ nữa!
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt hắn, không nói lời nào cho đến khi hắn buông tiếng thở dài thỏa hiệp.
- Được rồi, tùy cô thôi! Đi đâu?
- Dù sao vết thương nàng ta cũng cần băng bó, chẳng lẽ đứng đây tranh cãi nên đi đâu hoài sao? Tần Hạo nghĩ
- Khuynh Nhân lâu!
- Hảo!.. Khoan, đó chẳng phải thanh lâu sao! Một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu, Tần Hạo nhìn chằm chằm cô như muốn xác minh rằng hắn không nghe sai.
- Đúng rồi, không sai đâu!
* * *
Tần Hạo định nói nhưng lại đột nhiên tĩnh lặng, nhận ra hôm nay hắn có vẻ nói nhiều, thời hạn vừa kết thúc là có thể rời đi rồi, không cần thiết xen vô chuyện của vị tam tiểu thư tướng phủ này.
Xong rồi hắn ôm lấy thắt lưng Khuynh Nhã mặc cho sự kháng nghị của cô, hắn chỉ nói:
- Như vậy sẽ nhanh hơn!
Sau đó liền vận khinh công theo chỉ dẫn của cô tới Khuynh Nhân lâu.
Sau khi đến nơi nàng liền rời khỏi người Tần Hạo, tự mình bước, tránh tầm mắt đến một nơi hẻo lánh phía sau lâu thì thấy có một cô gái chờ sẵn biểu tình đạm nhiên, xen lẫn sốt ruột khi thấy cô liền thở phào nhẹ nhõm, bước lên phía trước hành lễ.
- Chủ tử, các vị đường chủ lo lắng nên đã bảo Lệ Nương thủ! Người bị thương! Hắn ta?
- Ừ, ta không sao.. là người một nhà, dẫn đường đi!
Vị nữ tử lo lắng, rồi ánh mắt mang theo phòng bị liếc về phía nam tử đứng đằng sau nàng, nhưng nghe nàng nói liền cung kính dẫn đường đưa đi một lối khác.
Hắn hết sức ngạc nhiên vì vị chủ tử thần bí của nơi này lại là Khuynh Nhã. Mặc dù nàng bị thương, bước từng bước mồ hôi cũng rịn ra, cô gái tên Lệ Nương định tiến lên dìu nhưng bị cô từ chối nói chỉ cần đi phía trước dẫn đường là được, cắn răng chịu đựng chầm chậm tiến tới để lộ ánh mắt sáng ngời, kiên định. Tần Hạo- hắn quả thật không ngờ là nàng tín nhiệm, tự phơi bày một thân phận khác cho hắn biết.
Dưới sự hiệp trợ của Lệ Nương, người lần trước khi cô đến đây đã gặp ngoài cửa lâu, ba người họ đi theo lối bí mật tránh thoát đám ân khách đến mua vui đang hội tụ đông đúc bên dưới đi thẳng lên lầu năm.
Trước khi vô gặp họ, cô không quên đi thay một thân xiêm y khác, và thượng dược, dù sao cũng không gấp gặp họ liền, đã có người thông tri cô đã đến rồi, vết thương này cũng cần xử lý, tránh để sẹo. Mặc dù không ngại, nhưng nói sao cô cũng là nữ nhân vẫn thích làn da mịn màng, căn bóng hơn.
Khoảng hai khắc chung rốt cuộc xử lý băng bó, thoa dược hoàn tất, cô cùng Tần Hạo bước vào một căn phòng khác. Ở đó chờ đã lâu bốn thân ảnh.
Từ xa đi lại Tần Hạo nghe được vài đoạn đối thoại nhỏ nhặt, một người đang bất mãn người tên Dạ Ảnh, rồi cùng tràn đầy lo lắng, quan tâm vị tiểu thư nào đó. Sau đó tiếng ai đó nhẹ giọng hòa giải.
- Này, Dạ Ảnh, sao ngươi có thể bình chân như vại đến thế, tiểu thư chúng ta bị thương đó! Hừ, không biết bọn nào cả gan dám thiết kế như vậy, để lão tử biết thì đừng trách!
- Được rồi, đừng xảo Ngươi không phải không biết, hắn chính là mặt than chỉ có một loại biểu tình. Tất cả chúng ta đều lo lắng cho ngài ấy.
- Hảo đi, ta nói các ngươi, tiểu thư tới rồi cũng không biết!
Tiếng nói của nam nhân vừa rơi xuống ba người kia đồng loạt nhìn về phía nàng.
Nghe được bọn họ đối thoại quan tâm, khiến nàng không khỏi cảm động, nhưng cả bốn người cùng lúc nhìn nàng, cả cặp mắt phía sau cũng chăm chăm dõi theo, Khuynh Nhã cảm thấy không tự nhiên đồng thơi hơi xấu hổ, ho một tiếng.
- Khụ, khiến mọi người lo lắng, ta không sao.
Rồi lẳng lặng đi về phía chủ vị. Nàng vẫn mặc nam trang chỉ là mặt na da người đã tháo xuống, mái tóc dài được cố định bởi một sợi dây nạm ngọc, để lộ khuôn mặt tinh xảo, đuôi mắt tự mang mị sắc, hơi chút ưu thương mang đến cảm giác nhìn thấu thế tục, khác xa độ tuổi hiện tại.
Bốn vị đường chủ thấy ngoài trừ nàng còn có thêm một nam nhân mi thanh mục tú, khuôn mặt cương trực, kiệt ngạo bất tuân*, khi nàng bước vô chỗ ngồi thì người này lẳng lặng ôm kiếm đứng một bên, cứ như một Dạ ảnh thứ hai đó là suy nghĩ cùng lúc của họ. Không kiềm được nghi hoặc vị đường chủ mặc áo tím cà lơ phất phơ lên tiếng ánh mắt ái muội.
(*) có sức mạnh, không ai sai khiến kiềm hãm được.
- Tiểu thư, vị này là ai nha, sao ngài không giới thiệu một chút cho người ta nha?
- Tử Ảnh, đừng nói chuyện nổi da gà nữa, hắn.. chính là Tần Hạo!