Chương 24: Quân tâm
- Lãnh Tự!
Cái âm thanh ấy không ai khác chính là chủ tử đáng kính, cao cao tại thượng đang ngồi đằng kia. Hắn phục hồi tinh thần, cung kính hành lễ bẩm báo.
- Bẩm chủ thượng, Quân tiểu thư gần đây ăn được ngủ được, thân thể khỏe mạnh. Chỉ là có một nam nhân bộ dáng lãnh tuyệt, thân thủ bất phàm đột ngột xuất hiện bên cạnh kiêm làm hộ vệ. Có mấy hôm vào buổi tối, Quân tiểu thư có rời khỏi phủ! Thuộc hạ vô năng không nắm rõ hành tung của Quân tiểu thư! Thuộc hạ chấp nhận chịu phạt!
Hạ Hầu Tĩnh Vân nghe nói nàng mọi sự bình an cảm thấy yên lòng, ánh mắt cũng ôn nhu phần nào, chỉ là chưa đến vài giây nghe được nội dung phía sau toàn thân hắn liền không thoải mái, khí lạnh cũng tản mát ra, khiến Lãnh Tự không tự giác run lên một cái.
- Nam nhân? Hộ vệ? Nàng cũng không phải phạm nhân, các ngươi chỉ cần đảm bảo nàng mọi việc an toàn.
- Thuộc hạ đã rõ. Chỉ là.. hôm nay có điểm.. lạ!
Đôi môi hắn mím nhẹ một đường, cặp mắt cũng khẽ nhắm lại điều chỉnh cảm xúc khi nghe nói bên cạnh nàng xuất hiện nam nhân nào đó. Dù là hộ vệ hắn cũng không vui mừng. Âm thanh lạnh nhạt, nhìn Lãnh Tự bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, lấp lửng nửa vời, nói chuyện không tròn vành rõ chữ như trước. Cảm thấy nghi hoặc
- Lạ? Chuyện gì lạ?
- Tối nay có một nam nhân từ phòng Quân tiểu thư rời khỏi nhưng hắn vào khi nào thuộc hạ không biết! Thuộc hạ đã cho người âm thầm điều tra, đến đây xin chỉ thị!
- Rắc!
Lãnh Tự đang bẩm báo bỗng nhiên nghe tiếng âm thanh thứ gì đó gãy. Ngước mắt nhìn kinh hoảng nuốt ngụm nước bọt toàn thân cứng đờ, vì phát hiện tay nắm của nhuyễn tháp đã vỡ thành vụn phấn.
- Vương gia bớt giận!
Từ bao giờ hành tung của nàng lại bất định như thế? Có lẽ từ khi trọng sinh một lần nữa, hắn sai Lãnh Tự bảo vệ nàng, sau đó nhận thức của hắn về nàng ngày càng đổi mới.
Nàng không những biết võ công, mà còn biết dùng độc thuật. Ngày trước hắn chỉ biết nàng hiểu chút về dược lí, có thể chữa bệnh cứu người. Là vì trước kia hắn không chú ý hay nàng che giấu quá tài tình? Hoặc là nàng cũng trọng sinh?
Quả thật, trước kia nàng khác với những cô gái trong khuê phòng, mỗi dáng vẻ, cử chỉ của nàng đều khiến hắn lạc tâm, nhưng hắn cố chấp để rồi hối hận khi tận mắt chứng kiến nàng chìm trong lửa đỏ. Là chấp niệm, là trời cao thương xót cho hắn trở lại, sửa chữa sai lầm phải không?
Dù nàng có trọng sinh hay không, có phải sẽ hận hắn hay không, thì kiếp này hắn quyết không buông tay, dùng sinh mạng này để bảo vệ nàng.
- Được rồi, bổn vương đã biết, lui ra đi! Bảo vệ nàng chu toàn, chuyện khác cứ mặc nàng. Nàng thích là được!
Lãnh Tự lần này triệt để há hốc mồm, không dám tin. Chẳng phải vương gia nhà bọn họ đang rất tức giận, hắn còn đang bồn chồn khó hiểu hắn nói sai gì sao, đang cố gắng bình tĩnh chờ lệnh trách phạt. Chính là không ngờ.. hắn vượt ải a..
Lãnh Tự cúi đầu chắp tay, thân ảnh biến mất, không gian lại rơi vào tĩnh mịch cứ như chưa từng có ai vào phòng!
Người đang ngồi cũng chầm chậm đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Trăng ngoài kia rất sáng nhưng lại bị áng mây vô tình che khuất, trở nên ảm đạm, cũng như tâm tình hắn lúc này.
- Dưới cùng bầu trời liệu ta và nàng có còn cơ hội!
Một người như hắn cuối cùng lại có nỗi sợ..
Ban đêm lạnh lẽo, tại Quân tướng phủ, khoảng hai khắc sau, lại vô cùng náo nhiệt. Khi tiếng hét, rồi tiếp đó tiếng hô hoán từ phía Lan Thủy viện.
- Có tặc nhân, người đâu, mau bắt lấy!
Nam nhân đứng ra hỏi chuyện, có vẻ là đầu lĩnh, mặc dù không quá tuấn tú, bộ dạng thường thường nhưng tính tình cương trực, một bộ nghiêm nghị, khí phách của nam nhân đều hiện rõ. Đây là phủ của đại tướng quân nên tùy tiện một người võ công cũng hơn hẳn thị vệ đám quan viên khác. Huống chi đây là đầu lĩnh thị vệ.
Nghe tiếng kêu la, một nữ nhân bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, choàng áo khoác lông chạy ra.
- Chuyện gì Tùy nhi?
- Tiểu thư, nô tì.. nửa đêm trong người khó chịu, nên đi ra ngoài không ngờ.. thấy một hắc ảnh. Nô tì quá sợ hãi, hình như hắn chạy về.. hướng kia!
Nàng ta sợ sệt nhìn về phía tiểu thư đang giả bộ chất vấn, cùng đại thị về đang chờ đợi đáp án, cuối cùng chỉ về một hướng, vị đó cũng dời mắt nhìn theo, rồi sai thị vệ tiến hành truy bắt.
Chừa lại vài người bảo hộ Lan Thủy viện cũng chính là viện của Quân ngũ tiểu thư. Nàng ta giả bộ sợ hãi dựa vào người tì nữ của mình, giờ phút quay đầu đi, ánh mắt thâm trầm, tia âm độc lóe lên nhưng nhanh chóng biến mất thay vào đó là vẻ lo sợ, điềm đạm nhu thuận.
Cái âm thanh ấy không ai khác chính là chủ tử đáng kính, cao cao tại thượng đang ngồi đằng kia. Hắn phục hồi tinh thần, cung kính hành lễ bẩm báo.
- Bẩm chủ thượng, Quân tiểu thư gần đây ăn được ngủ được, thân thể khỏe mạnh. Chỉ là có một nam nhân bộ dáng lãnh tuyệt, thân thủ bất phàm đột ngột xuất hiện bên cạnh kiêm làm hộ vệ. Có mấy hôm vào buổi tối, Quân tiểu thư có rời khỏi phủ! Thuộc hạ vô năng không nắm rõ hành tung của Quân tiểu thư! Thuộc hạ chấp nhận chịu phạt!
Hạ Hầu Tĩnh Vân nghe nói nàng mọi sự bình an cảm thấy yên lòng, ánh mắt cũng ôn nhu phần nào, chỉ là chưa đến vài giây nghe được nội dung phía sau toàn thân hắn liền không thoải mái, khí lạnh cũng tản mát ra, khiến Lãnh Tự không tự giác run lên một cái.
- Nam nhân? Hộ vệ? Nàng cũng không phải phạm nhân, các ngươi chỉ cần đảm bảo nàng mọi việc an toàn.
- Thuộc hạ đã rõ. Chỉ là.. hôm nay có điểm.. lạ!
Đôi môi hắn mím nhẹ một đường, cặp mắt cũng khẽ nhắm lại điều chỉnh cảm xúc khi nghe nói bên cạnh nàng xuất hiện nam nhân nào đó. Dù là hộ vệ hắn cũng không vui mừng. Âm thanh lạnh nhạt, nhìn Lãnh Tự bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, lấp lửng nửa vời, nói chuyện không tròn vành rõ chữ như trước. Cảm thấy nghi hoặc
- Lạ? Chuyện gì lạ?
- Tối nay có một nam nhân từ phòng Quân tiểu thư rời khỏi nhưng hắn vào khi nào thuộc hạ không biết! Thuộc hạ đã cho người âm thầm điều tra, đến đây xin chỉ thị!
- Rắc!
Lãnh Tự đang bẩm báo bỗng nhiên nghe tiếng âm thanh thứ gì đó gãy. Ngước mắt nhìn kinh hoảng nuốt ngụm nước bọt toàn thân cứng đờ, vì phát hiện tay nắm của nhuyễn tháp đã vỡ thành vụn phấn.
- Vương gia bớt giận!
Từ bao giờ hành tung của nàng lại bất định như thế? Có lẽ từ khi trọng sinh một lần nữa, hắn sai Lãnh Tự bảo vệ nàng, sau đó nhận thức của hắn về nàng ngày càng đổi mới.
Nàng không những biết võ công, mà còn biết dùng độc thuật. Ngày trước hắn chỉ biết nàng hiểu chút về dược lí, có thể chữa bệnh cứu người. Là vì trước kia hắn không chú ý hay nàng che giấu quá tài tình? Hoặc là nàng cũng trọng sinh?
Quả thật, trước kia nàng khác với những cô gái trong khuê phòng, mỗi dáng vẻ, cử chỉ của nàng đều khiến hắn lạc tâm, nhưng hắn cố chấp để rồi hối hận khi tận mắt chứng kiến nàng chìm trong lửa đỏ. Là chấp niệm, là trời cao thương xót cho hắn trở lại, sửa chữa sai lầm phải không?
Dù nàng có trọng sinh hay không, có phải sẽ hận hắn hay không, thì kiếp này hắn quyết không buông tay, dùng sinh mạng này để bảo vệ nàng.
- Được rồi, bổn vương đã biết, lui ra đi! Bảo vệ nàng chu toàn, chuyện khác cứ mặc nàng. Nàng thích là được!
Lãnh Tự lần này triệt để há hốc mồm, không dám tin. Chẳng phải vương gia nhà bọn họ đang rất tức giận, hắn còn đang bồn chồn khó hiểu hắn nói sai gì sao, đang cố gắng bình tĩnh chờ lệnh trách phạt. Chính là không ngờ.. hắn vượt ải a..
Lãnh Tự cúi đầu chắp tay, thân ảnh biến mất, không gian lại rơi vào tĩnh mịch cứ như chưa từng có ai vào phòng!
Người đang ngồi cũng chầm chậm đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Trăng ngoài kia rất sáng nhưng lại bị áng mây vô tình che khuất, trở nên ảm đạm, cũng như tâm tình hắn lúc này.
- Dưới cùng bầu trời liệu ta và nàng có còn cơ hội!
Một người như hắn cuối cùng lại có nỗi sợ..
Ban đêm lạnh lẽo, tại Quân tướng phủ, khoảng hai khắc sau, lại vô cùng náo nhiệt. Khi tiếng hét, rồi tiếp đó tiếng hô hoán từ phía Lan Thủy viện.
- Có tặc nhân, người đâu, mau bắt lấy!
Nam nhân đứng ra hỏi chuyện, có vẻ là đầu lĩnh, mặc dù không quá tuấn tú, bộ dạng thường thường nhưng tính tình cương trực, một bộ nghiêm nghị, khí phách của nam nhân đều hiện rõ. Đây là phủ của đại tướng quân nên tùy tiện một người võ công cũng hơn hẳn thị vệ đám quan viên khác. Huống chi đây là đầu lĩnh thị vệ.
Nghe tiếng kêu la, một nữ nhân bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, choàng áo khoác lông chạy ra.
- Chuyện gì Tùy nhi?
- Tiểu thư, nô tì.. nửa đêm trong người khó chịu, nên đi ra ngoài không ngờ.. thấy một hắc ảnh. Nô tì quá sợ hãi, hình như hắn chạy về.. hướng kia!
Nàng ta sợ sệt nhìn về phía tiểu thư đang giả bộ chất vấn, cùng đại thị về đang chờ đợi đáp án, cuối cùng chỉ về một hướng, vị đó cũng dời mắt nhìn theo, rồi sai thị vệ tiến hành truy bắt.
Chừa lại vài người bảo hộ Lan Thủy viện cũng chính là viện của Quân ngũ tiểu thư. Nàng ta giả bộ sợ hãi dựa vào người tì nữ của mình, giờ phút quay đầu đi, ánh mắt thâm trầm, tia âm độc lóe lên nhưng nhanh chóng biến mất thay vào đó là vẻ lo sợ, điềm đạm nhu thuận.