Chương 34: Mầm Tai Họa
Khi sứ thần Phong Chi Quốc đang được thần dân vây kín nhiệt liệt chào đón tại Kinh thành, thì ở một nơi không xa, chỉ cách ba ngày ngựa trình, tuyết mỗi ngày một dày hơn bao phủ trắng xóa cả một vùng. Đây chính là lãnh thổ phía Bắc của Hạ Yến Quốc.
Ở đó nơi hạ nguồn của con sông Cửu Long có một trấn nhỏ tên là Mân Khê, bất ngờ vang lên tiếng hét thất thanh của một nông phụ ra sông giặt đồ.
Hóa ra phụ nhân ấy thấy một nhân ảnh dạt vào bờ cát đá, quần áo xộc xệch, hiện ra nhiều vết tích đấu tranh kịch liệt, hai mắt nhắm chặt, đôi môi tím tái.
Đối mặt với sự sợ hãi vây kín, phụ nhân ấy vẫn cố gắng lê từng bước chân nhỏ, bạo gan lại gần xem xét, thân thể run rẩy từng hồi, không kiềm được ngã bệt bên cạnh, thân xác kia đã không còn hô hấp.
Lặng đi một lúc vội vội vàng vàng gọi lớn tên lang quân* đang bó củi đằng xã.
(*) Ý là chồng của người phụ nữ kia
- Lão.. Lão Tề, ông lại đây mau lên! Mau lên!
Người nam nhân bộ dáng thô kệch, nhưng gương mặt có phần trung hậu, trong cái lạnh của tuyết trời nơi đây, ngón tay di chuyển thuần thục cố gắng buộc chặt bó cũi, nghe tiếng tức phụ* nhà mình hốt hoảng không ngừng, bèn nhanh chóng bỏ dỡ việc trong tay, chạy đến.
- Lạc nương, chuyện gì mà bà hớt hơ hơ hớt hải như gặp ma thế, xong chưa mà.. Ai đây? Sao..
- Chàng hỏi ta, ta biết hỏi ai? Hình như người này c.. chết rồi.
- Sao chứ? Bà mau lại đây, còn ở đó để quan phủ mà biết, là chúng ta mang họa đấy! Chúng ta mau rời khỏi đây, về nhà mau!
Phụ nhân nghe Lão Tề nói vậy liền nhíu mày, nét mặt không khỏi có phần càng thêm sợ hãi, lo lắng vội thối lui về phía tránh xa cái xác không rõ nguồn gốc kia, không quên hỏi:
- Vậy còn.. hắn ta thì sao?
- Nhìn y phục, màu tóc trên người, thì kẻ này rõ ràng không phải ở quốc thổ ta, vết thương là đao kiếm mà thành, chúng ta chỉ là dân quèn không nên dính vào. Bà hãy quên mọi chuyện hôm nay đi, cả việc đã gặp cái xác này, ai hỏi chỉ nói là hôm nay sức khoẻ bà không tốt, trời lại lạnh, nên chúng ta ở suốt trong nhà, không lên núi. Bà nhớ đó.
- Được.. được đều nghe ông
Mọi thứ dường như bình lặng chẳng có gì đáng kể, ngay cả lão Tề cũng không biết, Lạc nương lúc rời đi đã lén cầm đi một vật. Và sự việc này như ngòi nổ chôn xuống, gieo rắc mầm tai họa cho cả trấn nhỏ.
* * *
Ở Kinh đô trời đã vào xế chiều, cuối cùng đoàn sứ thần cũng đến, Phất Vương- Hạ Hầu Kì dẫn đầu đoàn kị binh được lệnh tiếp đón đưa về dịch trạm an toàn.
Xung quanh mơ hồ vang lên từng tiếng nghị luận.
- Nhìn kìa.. Tới, tới rồi
- Trang phục của họ thật kì lạ nha, còn có chút táo bạo đều đồng nhất một màu sắc trắng phối tử sa mỏng, mà sao ai nấy đều mang mạng che mặt thế kia..
- Ui ta không biết..
- Chắc xấu quá không muốn chúng ta thấy..
- Nhỏ tiếng thôi, cẩn thận mang họa đó..
* * *
Được vây chung quanh là một cổ kiệu tinh sảo, tượng khắc bốn đại bàng sải cánh, tấm lụa bao lấy kiệu được dệt từ chỉ vàng thất truyền. Một dáng người yểu điệu, mềm mại, chầm chậm bước ra từ cổ kiệu, kết hợp mái tóc xoăn bồng bềnh, được cố định bởi xâu chuỗi trân châu, không khó nhận thấy sự cao quý, có chút gì đó kiêu ngạo toát lên từ bóng dáng ấy.
- Khánh Dương- Phong Chi Quốc tham kiến Phất Vương điện hạ!
Trên lưng tuấn mã, nam nhân được gọi là Phất Vương gương mặt anh tuấn, bộ dáng chính khí mười phần. Quả thật về nhan sắc, nam nhân nhà Hạ Hầu, người nào cũng là họa thủy, chỉ là bụng dạ thì không ai có thể đoán được.
- Khánh Dương công chúa hữu lễ rồi. Chắc mọi người vất vả một đường đã mệt mỏi lắm rồi, hãy vào dịch trạm nghỉ ngơi thật tốt, dạ yến tẩy trần sẽ được cử hành đêm nay. Nếu cần thêm thứ gì cứ cử người thông báo, Hàm thống lĩnh sẽ hỗ trợ.
Vừa dứt lời, ở hàng đầu tiên trong quân ngũ có bóng dáng một nam nhân oai vệ cung kính cúi chào theo lễ nghi.
Khánh Dương công chúa chuyển ánh mắt của mình sang, ánh mắt cong cong nhìn về phía người được chỉ tên
- Vất vả Hàm thống lĩnh!
Rồi lại uyển chuyển từ tốn quan sát vị Phất Vương ở trước mặt.
- Khánh Dương cảm tạ vương gia. Mọi chuyện cho đến lúc này đều rất tốt, Lạc Uyển được quý quốc hậu đãi là một vinh dự, không cầu mong gì hơn.
- Được rồi, nếu mọi thứ đều ổn thỏa, ta cũng không làm phiền Công chúa cùng đoàn người nghỉ ngơi nữa.
Không nói hai lời, Phất Vương thúc ngựa quay người về hướng dịch trạm, binh sĩ cùng với đội ngũ sứ thần cũng tiếp nối theo sau.
Nhìn theo đoàn người đi xa tiến về phía hoàng cung, mỗi người lúc này đều có nỗi niềm riêng. Mọi thứ liệu có đang đi đúng quỹ đạo ban đầu chăng? Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
* * *
Trở lại Quân tướng phủ
Quân Khuynh Nhã hết sức đau đầu khi phụ thân đã cử người báo cho nàng về việc tham gia yến tiệc chiêu đãi sứ thần. Nàng ban đầu có ý lẫn tránh nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp vì lệnh vua khó cãi. Thật khó hiểu là trong thánh chỉ lại đích thân nhắc đến nàng một người ẩn tích trên núi nhiều năm.
Ở đó nơi hạ nguồn của con sông Cửu Long có một trấn nhỏ tên là Mân Khê, bất ngờ vang lên tiếng hét thất thanh của một nông phụ ra sông giặt đồ.
Hóa ra phụ nhân ấy thấy một nhân ảnh dạt vào bờ cát đá, quần áo xộc xệch, hiện ra nhiều vết tích đấu tranh kịch liệt, hai mắt nhắm chặt, đôi môi tím tái.
Đối mặt với sự sợ hãi vây kín, phụ nhân ấy vẫn cố gắng lê từng bước chân nhỏ, bạo gan lại gần xem xét, thân thể run rẩy từng hồi, không kiềm được ngã bệt bên cạnh, thân xác kia đã không còn hô hấp.
Lặng đi một lúc vội vội vàng vàng gọi lớn tên lang quân* đang bó củi đằng xã.
(*) Ý là chồng của người phụ nữ kia
- Lão.. Lão Tề, ông lại đây mau lên! Mau lên!
Người nam nhân bộ dáng thô kệch, nhưng gương mặt có phần trung hậu, trong cái lạnh của tuyết trời nơi đây, ngón tay di chuyển thuần thục cố gắng buộc chặt bó cũi, nghe tiếng tức phụ* nhà mình hốt hoảng không ngừng, bèn nhanh chóng bỏ dỡ việc trong tay, chạy đến.
- Lạc nương, chuyện gì mà bà hớt hơ hơ hớt hải như gặp ma thế, xong chưa mà.. Ai đây? Sao..
- Chàng hỏi ta, ta biết hỏi ai? Hình như người này c.. chết rồi.
- Sao chứ? Bà mau lại đây, còn ở đó để quan phủ mà biết, là chúng ta mang họa đấy! Chúng ta mau rời khỏi đây, về nhà mau!
Phụ nhân nghe Lão Tề nói vậy liền nhíu mày, nét mặt không khỏi có phần càng thêm sợ hãi, lo lắng vội thối lui về phía tránh xa cái xác không rõ nguồn gốc kia, không quên hỏi:
- Vậy còn.. hắn ta thì sao?
- Nhìn y phục, màu tóc trên người, thì kẻ này rõ ràng không phải ở quốc thổ ta, vết thương là đao kiếm mà thành, chúng ta chỉ là dân quèn không nên dính vào. Bà hãy quên mọi chuyện hôm nay đi, cả việc đã gặp cái xác này, ai hỏi chỉ nói là hôm nay sức khoẻ bà không tốt, trời lại lạnh, nên chúng ta ở suốt trong nhà, không lên núi. Bà nhớ đó.
- Được.. được đều nghe ông
Mọi thứ dường như bình lặng chẳng có gì đáng kể, ngay cả lão Tề cũng không biết, Lạc nương lúc rời đi đã lén cầm đi một vật. Và sự việc này như ngòi nổ chôn xuống, gieo rắc mầm tai họa cho cả trấn nhỏ.
* * *
Ở Kinh đô trời đã vào xế chiều, cuối cùng đoàn sứ thần cũng đến, Phất Vương- Hạ Hầu Kì dẫn đầu đoàn kị binh được lệnh tiếp đón đưa về dịch trạm an toàn.
Xung quanh mơ hồ vang lên từng tiếng nghị luận.
- Nhìn kìa.. Tới, tới rồi
- Trang phục của họ thật kì lạ nha, còn có chút táo bạo đều đồng nhất một màu sắc trắng phối tử sa mỏng, mà sao ai nấy đều mang mạng che mặt thế kia..
- Ui ta không biết..
- Chắc xấu quá không muốn chúng ta thấy..
- Nhỏ tiếng thôi, cẩn thận mang họa đó..
* * *
Được vây chung quanh là một cổ kiệu tinh sảo, tượng khắc bốn đại bàng sải cánh, tấm lụa bao lấy kiệu được dệt từ chỉ vàng thất truyền. Một dáng người yểu điệu, mềm mại, chầm chậm bước ra từ cổ kiệu, kết hợp mái tóc xoăn bồng bềnh, được cố định bởi xâu chuỗi trân châu, không khó nhận thấy sự cao quý, có chút gì đó kiêu ngạo toát lên từ bóng dáng ấy.
- Khánh Dương- Phong Chi Quốc tham kiến Phất Vương điện hạ!
Trên lưng tuấn mã, nam nhân được gọi là Phất Vương gương mặt anh tuấn, bộ dáng chính khí mười phần. Quả thật về nhan sắc, nam nhân nhà Hạ Hầu, người nào cũng là họa thủy, chỉ là bụng dạ thì không ai có thể đoán được.
- Khánh Dương công chúa hữu lễ rồi. Chắc mọi người vất vả một đường đã mệt mỏi lắm rồi, hãy vào dịch trạm nghỉ ngơi thật tốt, dạ yến tẩy trần sẽ được cử hành đêm nay. Nếu cần thêm thứ gì cứ cử người thông báo, Hàm thống lĩnh sẽ hỗ trợ.
Vừa dứt lời, ở hàng đầu tiên trong quân ngũ có bóng dáng một nam nhân oai vệ cung kính cúi chào theo lễ nghi.
Khánh Dương công chúa chuyển ánh mắt của mình sang, ánh mắt cong cong nhìn về phía người được chỉ tên
- Vất vả Hàm thống lĩnh!
Rồi lại uyển chuyển từ tốn quan sát vị Phất Vương ở trước mặt.
- Khánh Dương cảm tạ vương gia. Mọi chuyện cho đến lúc này đều rất tốt, Lạc Uyển được quý quốc hậu đãi là một vinh dự, không cầu mong gì hơn.
- Được rồi, nếu mọi thứ đều ổn thỏa, ta cũng không làm phiền Công chúa cùng đoàn người nghỉ ngơi nữa.
Không nói hai lời, Phất Vương thúc ngựa quay người về hướng dịch trạm, binh sĩ cùng với đội ngũ sứ thần cũng tiếp nối theo sau.
Nhìn theo đoàn người đi xa tiến về phía hoàng cung, mỗi người lúc này đều có nỗi niềm riêng. Mọi thứ liệu có đang đi đúng quỹ đạo ban đầu chăng? Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
* * *
Trở lại Quân tướng phủ
Quân Khuynh Nhã hết sức đau đầu khi phụ thân đã cử người báo cho nàng về việc tham gia yến tiệc chiêu đãi sứ thần. Nàng ban đầu có ý lẫn tránh nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp vì lệnh vua khó cãi. Thật khó hiểu là trong thánh chỉ lại đích thân nhắc đến nàng một người ẩn tích trên núi nhiều năm.