Chương 6: Phụ thân và ca ca
Không ngờ nàng một lần nữa lại trở về nơi này. Trước cửa hai con lân sư đá được chạm khắc sinh động, thể hiện sự dũng mãnh, kiêu ngạo, như hai vị thần trông cửa, toát lên vẻ uy nghiêm, bất khả xâm phạm.
Còn tấm bảng ngự thứ đầy khí thế, nét chữ rồng bay phượng múa đề ba chữ- Quân tướng phủ. Nhớ về cha nàng - Quân Mộ Trì hay đúng hơn cha thân thể Quân Khuynh Nhã này, một đời anh minh, bất khuất, trung liệt - vị nguyên soái thống lĩnh tam quân lại bị những con người ông vẫn hết mực bảo vệ lại cho ông đòn trí mạng.
Cũng trách nàng luôn mang tư tưởng hiện đại mà nương tay kẻ thù, người xưa thường nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đánh rắn phải đánh dập đầu. Điều này thật quá đúng, từ nay nàng chỉ có tôn chỉ người hại ta một, ta đòi lại gấp mười gấp trăm lần, người tốt với ta, ta sẽ dùng tính mạng này bảo vệ, một lòng đối đãi.
Kiếp này nàng phải bảo vệ Quân tướng phủ chu toàn - niềm kiêu hãnh của người cha anh dũng thiện chiến, dù khuôn mặt trông dữ dằn vì ông có một vết sẹo từ khóe mắt trái kéo dài đến khóe miệng, có thể ví một bên thiên thần một bên ác quỷ.
Vết sẹo đó có cũng là vì khi ông còn trẻ đã cứu mẫu thân nàng mà chịu vết đao đó. Nàng còn nhớ lần gặp mặt đầu tiên toàn thân ông phát ra hơi thở cự người ngàn dặm, luôn tỏa sát khí vì trải qua những năm tháng tắm trong biển máu, nhưng duy nhất trước mặt cô lúc nào cũng lộ vẻ đáng yêu, hiền từ không giống một vị tướng quân khốc liệt, tàn bạo trong lời đồn, chỉ như người phụ thân bình thường sẽ nghiêm khắc nhưng nội tâm đau lòng, thích bao che khuyết điểm người thân - chỉ là nàng biết quá muộn chỉ đến khi nàng xuất giá mới biết tình cảm ông dành cho mình.
Phải rồi vị ca ca ruột - trưởng tử Quân phủ- Quân Mộ Hiên cùng một mẹ với Quân Khuynh Nhã nhưng lại thân cận với đám người Quân Như Tuyết hơn vị muội muội chính tông này.
Người xưa có câu: "Anh em bát máu xẻ đôi" cô không tin, nàng dùng thật lòng đối đãi, vị ca ca này vẫn giống như kiếp trước. Khuynh Nhã cần làm gì để kéo lại mối quan hệ này đây?
Lúc trước nàng không hiểu không thân cận quá với cha cũng không giao tiếp nhiều với huynh trưởng chỉ một lòng muốn thoát khỏi nơi đây, để rồi rơi vào thảm kịch khác do chính phu quân mình dựng nên, hủy đi cái gọi là nhà.
Quân Khuynh Nhã nàng - ngoài vị ca ca ruột, đại di nương sinh cho phụ thân hai nhi nữ và một nhi tử, nhị tỷ Quân Như Tuyết, tứ đệ Quân Vô Trạch, ngũ muội Quân Như Thủy.
Quân Vô Trạch - vị đệ đệ này kiếp trước là một ẩn số, đến khi nàng xuất giá cũng chưa từng xuất hiện, chỉ một lần khi Quân phủ gặp chuyện không may hắn đưa ra bằng chứng giúp bảo toàn tánh mạng trên dưới của Quân tướng phủ nhưng từ đó bặt vô âm tín.
- Chậc, thật rối loạn, nàng cần thận trọng hơn về sau. Dù trọng sinh nhưng có nhiều thứ bản thân lại không kiểm soát được.
Nhìn sắc trời vẫn còn rất sớm, theo giờ này chắc phụ thân vào triều chưa về, từ nãy giờ đại môn vẫn đóng kính. Từ ma ma thì liên tục nhìn chằm chằm cổ kiệu nàng ngồi trong mắt lóe lên sự khinh thường và hận thù, có gì đó vui sướng khi người gặp họa. Tiểu Ưu nghịch ngợm, không ngồi yên vén khăn trên kiệu lên nên Nhã Nhã mới thấy tình hình bên ngoài.
- Đây là muốn ra oai phủ đầu, các người tưởng tôi còn là kiếp trước sẽ giả bộ hòa nhã, kính một người không ra gì như bà sao. Nằm mơ!
Nàng quay qua nhìn bà ta không sợ đắc tội dù sao một lần hay nhiều lần đều như nhau, nở nụ cười chễ giễu hành động ngu xuẩn này. Để đich nữ của tướng phủ đợi ngoài nắng, rõ ràng dùng lý do nhớ thương, mong ngóng đã lâu.. để đón nàng về, giờ cả phủ không có lấy một hạ nhân chờ sẵn ngoài cửa, gõ cửa thì chẳng ai ra chỉ mở lối vào cửa sau. Đây là muốn nàng đường đường đích nữ về nhà chính mình cũng phải lén lút vào từ cửa hông. Khinh người quá đáng!
Nếu đã phụ thân đại nhân còn một khoảg thời gian nữa mới về thì nàng sẽ đi đâu đó một lát rồi cùng ông về chung. Khuynh Nhã, tiểu Lạc, Ưu Ưu ngồi vững trên xe ngựa, hạ màn xe xuống kêu người đánh xe, bất chấp tiếng lão ma ma hoảng hốt chạy theo.
- Ý khoan tiểu thư, người đi đâu vậy?
Tiếng vọng cô truyền ra từ trong cổ xe ngựa, loáng thoáng như..
- Đi La Vân lâu.
Đây chẳng phải là một trong những tửu quán nổi danh ở kinh thành, dù chỉ mới thành lập mấy tháng mà đã sánh ngang với Thiên Vị lâu.
Ba người ăn mặc khá mộc mạc, tuy nhiên trên người của Quân Khuynh Nhã và tiểu Ưu phát ra khí chất cao quý, thần thái không giống thường dân, vì nàng cũng không ngồi cổ kiệu đặc trưng của tướng phủ nên khi nàng đến một tửu lâu sang trọng thế này, những người đang ngồi dưới sảnh, nam nhân thì dùng ánh mắt kinh diễm, háo sắc dòm ngó, còn nữ thì ghen tị, coi khinh.
Còn tấm bảng ngự thứ đầy khí thế, nét chữ rồng bay phượng múa đề ba chữ- Quân tướng phủ. Nhớ về cha nàng - Quân Mộ Trì hay đúng hơn cha thân thể Quân Khuynh Nhã này, một đời anh minh, bất khuất, trung liệt - vị nguyên soái thống lĩnh tam quân lại bị những con người ông vẫn hết mực bảo vệ lại cho ông đòn trí mạng.
Cũng trách nàng luôn mang tư tưởng hiện đại mà nương tay kẻ thù, người xưa thường nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đánh rắn phải đánh dập đầu. Điều này thật quá đúng, từ nay nàng chỉ có tôn chỉ người hại ta một, ta đòi lại gấp mười gấp trăm lần, người tốt với ta, ta sẽ dùng tính mạng này bảo vệ, một lòng đối đãi.
Kiếp này nàng phải bảo vệ Quân tướng phủ chu toàn - niềm kiêu hãnh của người cha anh dũng thiện chiến, dù khuôn mặt trông dữ dằn vì ông có một vết sẹo từ khóe mắt trái kéo dài đến khóe miệng, có thể ví một bên thiên thần một bên ác quỷ.
Vết sẹo đó có cũng là vì khi ông còn trẻ đã cứu mẫu thân nàng mà chịu vết đao đó. Nàng còn nhớ lần gặp mặt đầu tiên toàn thân ông phát ra hơi thở cự người ngàn dặm, luôn tỏa sát khí vì trải qua những năm tháng tắm trong biển máu, nhưng duy nhất trước mặt cô lúc nào cũng lộ vẻ đáng yêu, hiền từ không giống một vị tướng quân khốc liệt, tàn bạo trong lời đồn, chỉ như người phụ thân bình thường sẽ nghiêm khắc nhưng nội tâm đau lòng, thích bao che khuyết điểm người thân - chỉ là nàng biết quá muộn chỉ đến khi nàng xuất giá mới biết tình cảm ông dành cho mình.
Phải rồi vị ca ca ruột - trưởng tử Quân phủ- Quân Mộ Hiên cùng một mẹ với Quân Khuynh Nhã nhưng lại thân cận với đám người Quân Như Tuyết hơn vị muội muội chính tông này.
Người xưa có câu: "Anh em bát máu xẻ đôi" cô không tin, nàng dùng thật lòng đối đãi, vị ca ca này vẫn giống như kiếp trước. Khuynh Nhã cần làm gì để kéo lại mối quan hệ này đây?
Lúc trước nàng không hiểu không thân cận quá với cha cũng không giao tiếp nhiều với huynh trưởng chỉ một lòng muốn thoát khỏi nơi đây, để rồi rơi vào thảm kịch khác do chính phu quân mình dựng nên, hủy đi cái gọi là nhà.
Quân Khuynh Nhã nàng - ngoài vị ca ca ruột, đại di nương sinh cho phụ thân hai nhi nữ và một nhi tử, nhị tỷ Quân Như Tuyết, tứ đệ Quân Vô Trạch, ngũ muội Quân Như Thủy.
Quân Vô Trạch - vị đệ đệ này kiếp trước là một ẩn số, đến khi nàng xuất giá cũng chưa từng xuất hiện, chỉ một lần khi Quân phủ gặp chuyện không may hắn đưa ra bằng chứng giúp bảo toàn tánh mạng trên dưới của Quân tướng phủ nhưng từ đó bặt vô âm tín.
- Chậc, thật rối loạn, nàng cần thận trọng hơn về sau. Dù trọng sinh nhưng có nhiều thứ bản thân lại không kiểm soát được.
Nhìn sắc trời vẫn còn rất sớm, theo giờ này chắc phụ thân vào triều chưa về, từ nãy giờ đại môn vẫn đóng kính. Từ ma ma thì liên tục nhìn chằm chằm cổ kiệu nàng ngồi trong mắt lóe lên sự khinh thường và hận thù, có gì đó vui sướng khi người gặp họa. Tiểu Ưu nghịch ngợm, không ngồi yên vén khăn trên kiệu lên nên Nhã Nhã mới thấy tình hình bên ngoài.
- Đây là muốn ra oai phủ đầu, các người tưởng tôi còn là kiếp trước sẽ giả bộ hòa nhã, kính một người không ra gì như bà sao. Nằm mơ!
Nàng quay qua nhìn bà ta không sợ đắc tội dù sao một lần hay nhiều lần đều như nhau, nở nụ cười chễ giễu hành động ngu xuẩn này. Để đich nữ của tướng phủ đợi ngoài nắng, rõ ràng dùng lý do nhớ thương, mong ngóng đã lâu.. để đón nàng về, giờ cả phủ không có lấy một hạ nhân chờ sẵn ngoài cửa, gõ cửa thì chẳng ai ra chỉ mở lối vào cửa sau. Đây là muốn nàng đường đường đích nữ về nhà chính mình cũng phải lén lút vào từ cửa hông. Khinh người quá đáng!
Nếu đã phụ thân đại nhân còn một khoảg thời gian nữa mới về thì nàng sẽ đi đâu đó một lát rồi cùng ông về chung. Khuynh Nhã, tiểu Lạc, Ưu Ưu ngồi vững trên xe ngựa, hạ màn xe xuống kêu người đánh xe, bất chấp tiếng lão ma ma hoảng hốt chạy theo.
- Ý khoan tiểu thư, người đi đâu vậy?
Tiếng vọng cô truyền ra từ trong cổ xe ngựa, loáng thoáng như..
- Đi La Vân lâu.
Đây chẳng phải là một trong những tửu quán nổi danh ở kinh thành, dù chỉ mới thành lập mấy tháng mà đã sánh ngang với Thiên Vị lâu.
Ba người ăn mặc khá mộc mạc, tuy nhiên trên người của Quân Khuynh Nhã và tiểu Ưu phát ra khí chất cao quý, thần thái không giống thường dân, vì nàng cũng không ngồi cổ kiệu đặc trưng của tướng phủ nên khi nàng đến một tửu lâu sang trọng thế này, những người đang ngồi dưới sảnh, nam nhân thì dùng ánh mắt kinh diễm, háo sắc dòm ngó, còn nữ thì ghen tị, coi khinh.