Chương 28
Một tòa phủ đệ tọa trấn phía Tây, tất cả các gian phòng đều tối, duy nhất một gian còn sáng.
Ánh trăng nhàn nhạt tỏa sáng trên nền trời đen đặc, đêm nay trăng thật tròn.
Trong phòng nam nhân dựa trên ghế bộ dạng như xem xét đồ vật.
Hắn tay nhịp nhịp trên bàn, khóe môi cong lên, nụ cười giễu cợt.
Nắm trong tay phong thư, nam nhân siết chặt, đem nó vò nát.
Nội dung trong thư hắn hiểu rõ, đám người Thanh Phong kia muốn qua cầu rút ván với hắn.
Nhưng người hiện tại đã chết, hắn còn gì phải sợ.
"Được lắm, ta chơi với các ngươi" nam nhân cười đầy khoái chí, tiếng cười của hắn vang vọng khắp gian phòng.
"Dung nhi, nàng mệt mỏi hảo hảo nghỉ ngơi được không?" Quách Tĩnh nhìn bộ dạng tiều tụy của Hoàng Dung mà lo lắng.
Bàn tay bị ống tay áo che khuất lại siết chặt, Quách Tĩnh ân cần hỏi han hắn thê tử, chuyện gần đây trong phủ khiến nàng mệt mỏi, nhưng đó chỉ là lý do bên ngoài mà thôi.
Sự thật nàng vẫn luôn tìm kiếm một người mất tích một năm, à không đã chết mới đúng chính tay hắn tiễn người đó một đoạn.
Hoàng Dung thần sắc lẫn tâm tình đều không tốt, nàng tránh đi Quách Tĩnh tay, đi về trước hai bước.
"Ta không sao, ngươi lo việc của ngươi là được"
Lời này nói ra không phải nàng chê hắn phiền, nói hắn nên biết thân phận sao?.
Dung nhi nàng từ khi nào thay đổi rồi?.
Quách Tĩnh nhìn bóng lưng khuất sau cửa, hắn đáy mắt nổi lên lửa giận, trên mặt hai bên thái dương gân xanh hiện rõ.
Hoàng Dung khoảng thời gian này quả thật mất ăn mất ngủ, tâm trí hoàn toàn đặt vào người kia.
Phù nhi thường xuyên tìm nàng, luôn miệng hỏi nàng tỷ tỷ, chính là Tô Thanh.
Ra đến tiền viện, ngước mắt nhìn chiếc xích đu gỗ mà lòng nặng trĩu.
"Phu nhân, ta vừa tìm được một ít tin tức Tô cô nương xuất hiện ở Tô Châu"
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Dung nhìn chằm chằm Lâm, nàng ý muốn đối phương tiếp tục nói.
Lâm lúc này đột ngột quỳ xuống kính cẩn cúi đầu.
"Thuộc hạ vô năng, tin tức không xác thực phu nhân trách phạt"
"Tiếp tục tìm cho ta" Hoàng Dung bỏ lại một câu rồi rời đi.
Khoảnh khắc xoay người, khóe môi nhẹ cong quả thật năng lực làm việc của Lâm rất tốt, nàng tin không lầm người.
"Vô dụng, các ngươi còn gửi thư cảnh cáo làm gì?" nam nhân hắc y đẩy một cái khác nam nhân tương tự hắc y quát lớn.
"Đây là tác phong làm việc của Thanh Phong không thể làm trái"
"Vậy mạng tiểu Linh phải làm sao?" nam nhân hắc y trong góc tối nói vọng ra.
Không gian rơi vào tĩnh lặng, lúc này quang môn mở ra, thân ảnh rực tím xuất hiện.
Người có mặt ở đây đều đồng loạt quỳ xuống.
"Đứng lên" thanh âm trầm đặc như vọng từ âm ti.
Thân ảnh tiến đến trên cao pha lê ghế ngồi.
Suốt quá trình cực kỳ yên tĩnh, hắn đưa mắt nhìn một loạt phía dưới người.
"Các ngươi nội bộ mâu thuẫn để thiên hạ biết được không phải là hủy hoại mặt mũi Thanh Phong"
"Phong chủ bớt giận"
"Tên Quách Tĩnh kia không phải hạng người dễ động" nam nhân *tử y tiếp tục nói.
*tử y: y phục tím.
"Thuộc hạ biết, môn chủ vậy thiệt hại Thanh Phong như thế nào tính?"
"Hừ! Ta sẽ khiến hắn trả giá nhưng bây giờ không phải là lúc" hắn ngón tay mân mê đuôi tóc.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít thở không thông, bọn họ thật sự đoán không ra tâm tư của phong chủ mà cũng không có gan để đoán.
Nam nhân tóc mái thả một bên che khuất đi nửa bên mặt, hắn đáy mắt nổi hàn quang, song quyền siết chặt.
Ánh trăng nhàn nhạt tỏa sáng trên nền trời đen đặc, đêm nay trăng thật tròn.
Trong phòng nam nhân dựa trên ghế bộ dạng như xem xét đồ vật.
Hắn tay nhịp nhịp trên bàn, khóe môi cong lên, nụ cười giễu cợt.
Nắm trong tay phong thư, nam nhân siết chặt, đem nó vò nát.
Nội dung trong thư hắn hiểu rõ, đám người Thanh Phong kia muốn qua cầu rút ván với hắn.
Nhưng người hiện tại đã chết, hắn còn gì phải sợ.
"Được lắm, ta chơi với các ngươi" nam nhân cười đầy khoái chí, tiếng cười của hắn vang vọng khắp gian phòng.
"Dung nhi, nàng mệt mỏi hảo hảo nghỉ ngơi được không?" Quách Tĩnh nhìn bộ dạng tiều tụy của Hoàng Dung mà lo lắng.
Bàn tay bị ống tay áo che khuất lại siết chặt, Quách Tĩnh ân cần hỏi han hắn thê tử, chuyện gần đây trong phủ khiến nàng mệt mỏi, nhưng đó chỉ là lý do bên ngoài mà thôi.
Sự thật nàng vẫn luôn tìm kiếm một người mất tích một năm, à không đã chết mới đúng chính tay hắn tiễn người đó một đoạn.
Hoàng Dung thần sắc lẫn tâm tình đều không tốt, nàng tránh đi Quách Tĩnh tay, đi về trước hai bước.
"Ta không sao, ngươi lo việc của ngươi là được"
Lời này nói ra không phải nàng chê hắn phiền, nói hắn nên biết thân phận sao?.
Dung nhi nàng từ khi nào thay đổi rồi?.
Quách Tĩnh nhìn bóng lưng khuất sau cửa, hắn đáy mắt nổi lên lửa giận, trên mặt hai bên thái dương gân xanh hiện rõ.
Hoàng Dung khoảng thời gian này quả thật mất ăn mất ngủ, tâm trí hoàn toàn đặt vào người kia.
Phù nhi thường xuyên tìm nàng, luôn miệng hỏi nàng tỷ tỷ, chính là Tô Thanh.
Ra đến tiền viện, ngước mắt nhìn chiếc xích đu gỗ mà lòng nặng trĩu.
"Phu nhân, ta vừa tìm được một ít tin tức Tô cô nương xuất hiện ở Tô Châu"
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Dung nhìn chằm chằm Lâm, nàng ý muốn đối phương tiếp tục nói.
Lâm lúc này đột ngột quỳ xuống kính cẩn cúi đầu.
"Thuộc hạ vô năng, tin tức không xác thực phu nhân trách phạt"
"Tiếp tục tìm cho ta" Hoàng Dung bỏ lại một câu rồi rời đi.
Khoảnh khắc xoay người, khóe môi nhẹ cong quả thật năng lực làm việc của Lâm rất tốt, nàng tin không lầm người.
"Vô dụng, các ngươi còn gửi thư cảnh cáo làm gì?" nam nhân hắc y đẩy một cái khác nam nhân tương tự hắc y quát lớn.
"Đây là tác phong làm việc của Thanh Phong không thể làm trái"
"Vậy mạng tiểu Linh phải làm sao?" nam nhân hắc y trong góc tối nói vọng ra.
Không gian rơi vào tĩnh lặng, lúc này quang môn mở ra, thân ảnh rực tím xuất hiện.
Người có mặt ở đây đều đồng loạt quỳ xuống.
"Đứng lên" thanh âm trầm đặc như vọng từ âm ti.
Thân ảnh tiến đến trên cao pha lê ghế ngồi.
Suốt quá trình cực kỳ yên tĩnh, hắn đưa mắt nhìn một loạt phía dưới người.
"Các ngươi nội bộ mâu thuẫn để thiên hạ biết được không phải là hủy hoại mặt mũi Thanh Phong"
"Phong chủ bớt giận"
"Tên Quách Tĩnh kia không phải hạng người dễ động" nam nhân *tử y tiếp tục nói.
*tử y: y phục tím.
"Thuộc hạ biết, môn chủ vậy thiệt hại Thanh Phong như thế nào tính?"
"Hừ! Ta sẽ khiến hắn trả giá nhưng bây giờ không phải là lúc" hắn ngón tay mân mê đuôi tóc.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít thở không thông, bọn họ thật sự đoán không ra tâm tư của phong chủ mà cũng không có gan để đoán.
Nam nhân tóc mái thả một bên che khuất đi nửa bên mặt, hắn đáy mắt nổi hàn quang, song quyền siết chặt.