Chương 30: Về Nhà
Cô gái mở to đôi mắt, gương mặt anh phóng đại, ngay cả hơi thở của cô cũng hít vào mùi hương của anh.Nụ hôn của Vương Nhất Hạo chỉ phớt nhẹ trên đôi môi cô, Tô Gia Hân cảm nhận được sự mềm mại và sự run rẩy từ đôi môi của anh, chàng trai nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bàn tay anh đặt ở sau lưng cô dịu dàng vỗ về:" Gia Hân ngoan, đừng sợ nữa. Hít sâu rồi thở ra nào, ngona, không có chuyện gì nữa, tất cả ổn rồi, có tớ ở đây ... xin lỗi".Cô không hiểu vì sao anh lại nói xin lỗi, anh chẳng làm gì sai cả, còn đến cứu cô.Nhưng trong lòng Vương Nhất Hạo không nghĩ như thế, anh tự trách bản thân vì sao không lái xe đến sớm hơn, tại sao lại cố gọi điện giải quyết xong vấn đề rồi mới lái xe đến.Nếu anh không ám ảnh xử lý mọi việc thực hoàn hảo thì cô đã không phải chịu tổn thương, tất cả là do anh mà ra.Cảnh sát rất nhanh đã đến nơi, cùng lúc đó, Du Lượng, bạn thân kiêm luông cấp dưới của anh cũng đến.Vương Nhất Hạo gọi điện thoại, gấp gáp lên tiếng:" Cậu giúp tôi xử lý việc này nhé, tôi có việc phải rời đi"." Này, sao cậu gây chuyện mà lại bắt tôi phải nhận hậu quả chứ?".Một anh cảnh sát tiến đến rồi hỏi:" Chào anh, cho hỏi anh là..."." À, tôi là ... người giám hộ của anh chàng khi nãy, có việc gì thì cứ nói với tôi"." Theo thông tin thì anh ta cũng đã 26 tuổi, còn cần giám hộ sao?"." Cần chứ, nhìn thế thôi chứ anh ta chẳng xa tôi được dù là một giây".".......".Anh tắt máy rồi tiếp tục vỗ về Tô Gia Hân, trôi qua vài phút, thấy cô dường như đã bình tĩnh, liền lái xe rời đi.Về đến gara, anh bước xuống rồi mở cửa xe, cô gái nhỏ ngồi đó co rúm lại, như đang bảo vệ bản thân tránh khỏi những tổn thương.Nhìn thấy anh càng xót xa.Vương Nhất Hạo bế cô lên, Tô Gia Hân không có vẻ như phản kháng, anh rất nhanh đã bế cô vào trong thang máy.Lên đến nhà, anh tiến thẳng vào phòng ngủ, đặt cô nằm lên giường, anh nhẹ nhàng đắp chăn rồi tiếp tục võ về:" Ổn rồi, ngủ một giấc đi, không ai dám làm gì cậu đâu".Tô Gia Hân còn đang căng thẳng, nghe thấy giọng anh, chẳng hiểu sao cảm giác bức bối, bất an trong lòng như biến thành băng rồi dần tan chảy, cô dần khép chặt đôi mắt, từng ngón tay nắm chặt vào nhau cũng dàn thả lỏng, sau đó tiến vào giấc ngủ.Vương Nhất Hạo ngồi bên cạnh, bàn tay to lớn của anh vẫn đặt lên vai cô, cách một lớp chăn nhẹ nhàng vỗ về, như đang ngầm nói rằng có anh ở bên cạnh, chẳng có ai dám làm gì cô.Sau khi cô đã ngủ say, anh đứng lên, bộ dạng lén lút vì sợ đánh thức cô, chậm rãi bước ra ngoài rồi đi tắm.Lúc nãy thấy cô bị người khác túm tóc, gương mặt xanh xao sợ hãi của cô khiến cho anh chẳng còn giữ nỗi lý trí, nhanh chóng lao vào đấm tên kia, máu của gã bắn lên áo sơ mi, anh cởi nó ra, ném vào thùng rác.Bàn tay anh dùng để dạy cho tên kia bài học có chút đỏ, Vương Nhất Hạo đấm mạnh lên bức tường, nếu không phải vì cô đang sợ hãi thì anh đã đến đồn cảnh sát trực tiếp huỷ hoại bọn chúng.Du Lượng là bạn cấp ba của anh, hiểu rõ con người của anh hơn ai hết, việc này giao cho cậu ta cũng khiến cho anh yên tâm hơn phần nào.Sau khi đã tmws xong, việc đầu tiên anh làm chính là xem cô như thế nào, thấy được Tô Gia Hân đang ngủ say, anh mới yên tâm đi vào bếp để nấu thức ăn.Rốt cuộc trước khi cô mất trí đã xảy ra những chuyện gì?Hai cái tên khốn kiếp khi nãy là ai, và việc cô bị mất trí liệu có phải có liên quan đến bọn chúng hay không?Chân mày anh nhíu lại, ánh mắt căm phẫn dần chuyển hướng xuống dưới, bàn tay đang cầm một củ khoai tây dính đầy chất lỏng màu đỏ, tay còn lại cầm một con dao.Vì quá phân tâm nên anh cắt trúng vào da thịt của mình lúc nào chẳng hay, nhưng như thế này thì có là gì so với nỗi đau cô đang phải chịu đựng?Đã 9 năm rồi, anh đã nghĩ hiện tại cô đang mất trí nhớ cho nên anh sẽ tốt bụng không tính toán, đợi đến khi cô hồi phục, món nợ trước kia anh sẽ tính đủ.