Chương : 264
Phượng Ly Ca hơi sững sờ nhìn về phía hành vi của Sở Hạo, trong lòng không khỏi nghi hoặc, như thế nào? Chẳng lẽ hắn còn có cảm giác hay sao? Chuyện này không đúng, dựa theo lẽ thường mà nói hồn phách bị rút đi lương tri là không thể nhận được người thân, nhưng vì cái gì hành vi của hắn lại quái dị như thế, chẳng lẽ là bởi vì hắn đã đem nàng yêu đến cốt tủy do đó có thể kháng cự hết thảy lực lượng sao?!
“Sở Hạo. . . . . .” Ngữ Diên nghe được tiếng vang mở mắt ra liền nhìn thấy Sở Hạo hé ra khuôn mặt cực kỳ rối rắm xuất hiện ở trước mặt của nàng, tiếp theo hắn ôm đau đầu khổ ngồi chồm hổm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, bộ dáng vạn phần thống khổ.
“Sở Hạo, chàng làm sao vậy?” Ngữ Diên liền ngồi xổm xuống muốn đi trấn an hắn, không nghĩ tới bị tay hắn vung lên, Ngữ Diên ngã xuống mặt đất.
“Cút ngay ——” hắn thống khổ từ trong kẽ răng cố ra hai chữ này, thân mình lại ngăn không được run run.
“Ngữ Diên, đừng đụng vào hắn!” Phượng Ly Ca đỡ Ngữ Diên muốn tiếp tục đi đụng vào thân thể Sở Hạo, Ngữ Diên nghe thấy vậy nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Ly Ca, nhìn thấy được khẳng định trong mắt hắn, tin tưởng hắn!
“A ——” một tiếng kêu bi thương làm cho hắn kéo thân mình đau đớn cấp tốc xông ào vào trong mưa, Ngữ Diên muốn đuổi theo, vẫn như cũ bị Phượng Ly Ca túm cổ tay nàng lại.
“Phượng Ly Ca. . . . . .” Nàng xoay người nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy khó hiểu, vì sao không cho nàng đuổi theo hắn, nhìn hắn giống như còn chút trí nhớ, có lẽ, có lẽ nàng có thể làm hắn tỉnh lại?
“Ta nghĩ, suy nghĩ của chúng ta là giống nhau!” Phượng Ly Ca lạnh nhạt nhìn hướng thân ảnh xa xa kia sâu kín nói.
“Vậy tại sao không cho ta đuổi theo hắn, có lẽ, có lẽ hắn có thể nhớ lại được, ngươi cũng thấy đấy, hắn cũng không có đả thương ngươi nha!” Ngữ Diên sốt ruột nói, mưa đánh sâu vào khuôn mặt sốt ruột của nàng càng nhìn thấy nàng lộ ra vẻ vạn phần tiều tụy
“Rất nhiều chuyện nếu tiến thêm một bước, càng ép nhanh có lẽ sự tình sẽ hoàn toàn ngược lại!” Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng nghiêm túc nói, lời của hắn từ những giọt nước ở trên tóc của hắn tích lạc ở trước mặt nàng.
“Nhưng mà, nhưng mà ta thật lo lắng cho hắn, vạn nhất Quỷ Vương. . . . . .” Ngữ Diên vừa nói một bên vừa nhìn về phía nơi hắn biến mất, mày càng ngày càng chau lại, trong lòng cũng càng phát ra bất an.
“Ngữ Diên, ngươi tin tưởng không, có một loại yêu tên là sâu tận xương tủy, cũng không quên!” Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng hỏi.
“Sâu tận xương tủy cũng không quên?” Nghe thấy vậy, Ngữ Diên có chút run run, loại yêu này quá sâu đi, chỉ là nàng không có để ý, chính tình yêu của mình với Sở Hạo cũng đã vượt qua khỏi cái này.
“Theo hành vi của Sở Hạo xem ra, cho dù bị rút đi lương tri, nhưng hắn đối với ngươi vẫn như trước có khác chính là hình thức cảm giác, ta nghĩ, đây là yêu tận xương tủy cũng không quên, cho nên hắn mới thống khổ như vậy.” Phượng Ly Ca có năng lực trước kia làm cho hắn hiểu rõ được tất cả.
Nghe thấy vậy, Ngữ Diên không tự giác đưa tay véo vị trí ngực của mình, nơi đó chợt đột nhiên bởi vì lời của Phượng Ly Ca mà trở nên rất đau rất đau, Sở Hạo, chàng vì cứu ta mà chết, thật sự yêu ta đã muốn sâu tận xương tủy sao? Vậy chàng biết không, ta cũng yêu chàng như thế a!
“Ngữ Diên. . . . . .” Phượng Ly Ca kinh ngạc nhìn nàng đột nhiên ngồi ngay đó.
“Làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không, ta đưa ngươi trở về!” Phượng Ly Ca liền ngồi xổm xuống muốn nâng nàng lên, lại làm cho nàng vươn tay hơi hơi cự tuyệt, “Ta không sao, nếu là có thể, ngươi có thể dẫn hắn tới nơi này không?”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Nhanh chóng cảm thấy có chút không đúng lắm, Phượng Ly Ca nhíu mi hỏi.
“Làm ơn!” nói xong, Ngữ Diên chậm rãi cụp đôi mắt vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn, Phượng Ly Ca khó hiểu nhìn nàng, nàng đến tột cùng muốn làm gì? Đúng lúc này, Huyết Linh Đang phát ra tiếng vang, Liên Tử cùng Tử nhi lập tức từ bên trong huyết Linh Đang bay ra, mắt của bọn hắn cũng giống như nàng là nhắm, tiếp theo đều dừng ở trên vai của nàng, như trước hiện lên trạng thái giấc ngủ.
Trong lòng Phượng Ly Ca khẽ run lên liền lập tức hiểu được nàng muốn làm cái g, chỉ là hiện tại thân thể của nàng nhỏ bé và yếu ớt như thế, lại đang trong mưa, chuyện này không phải sẽ rất nguy hiểm? Hãy nhìn đến khuôn mặt nàng dứt khoát mà lựa chọn, cho dù trong lòng không muốn nhưng hắn như trước đi rất nhanh trở về.
Sở Hạo, hôm nay vừa thấy, lòng, chàng vẫn chờ mong như trước, ta nghĩ, vô luận là yêu tận xương tủy cũng thế, sinh tử gắn bó cũng thế, cuối cùng là tình cảm của chàng đối với ta, hôm nay, ta Mộng ngữ Diên nếu không thể cứu trị chàng, thì hãy để ta theo chàng cùng nhau mất lương tri, cùng nhau đi xuống Hoàng Tuyền!
Mang theo loại ý nghĩ mạnh mẽ này, nàng lần đầu tiên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm áp chế máu trong thân muốn trào ra, yên lặng gọi bảo vật cuối cùng trong bảo khố, đứa nhỏ, trở về đi, mang theo sứ mạng của ngươi trở lại bên cạnh ta, vì hòa bình mà tồn tại, vì hòa bình mà sinh, phá tan hết thảy gông xiềng, đi vào bên cạnh ta, ta cần ngươi, Tường Vân quốc cần ngươi, dân chúng cần ngươi. . . . . .
Kêu gọi của nàng làm cho trời đất đều biến sắc, gió càng lúc càng lớn, giọt mưa lớn như hạt đậu tích lạc trên thân thể làm nàng ướt đẫm, nhìn từ đàng xa, nàng giống như là một pho tượng đá không nhúc nhích, chung quanh chợt đột nhiên bắt đầu tụ tập các loại màu đen gì đó.
Chờ thời điểm Phượng Ly Ca cõng thi thể Sở Hạo đi vào trước mặt nàng, quanh thân thể của nàng xuất hiện rất nhiều loại quỷ quái, kêu gọi của nàng thái quá mức mạnh mẽ, toàn bộ quỷ quái chung quanh bị hấp dẫn mà đến, muốn đi tới gần, nhưng không cách nào tới gần, toàn thân nàng tản mát ra một loại rung động không hiểu, loại này rung động làm cho quỷ quái hưng phấn lại khiếp đảm không thôi.
Phượng Ly Ca liền nhẹ nhàng đem sở Hạo đặt ở trên mặt đất, làm cho hắn dựa vào cây, mà hắn liền đứng ở bên cạnh hắn ta nhìn nước mưa tưới vào Ngữ Diên, mà trên người của hắn đã ướt đẫm từ lâu, hắn không có cùng Béo lão nhân bọn họ giải thích, cũng không có cơ hội giải thích, hắn không thể để cho nàng một mình ở trong này mạo hiểm, bởi vậy, chỉ để lại một câu, ‘cứu sở Hạo’ liền dùng khinh công cấp tốc chạy vội tới.
Lúc này, mưa càng lúc càng lớn, không bao lâu, mưa đã rất nhanh đem vết máu trên người Sở Hạo lau sạch sẽ, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn liền hiện ra, chỉ là trên mặt như vậy không có chút huyết sắc nào.
Đúng lúc này, xa xa một thân ảnh màu đen quen thuộc làm cho Phượng Ly Ca hơi hơi nhíu mi, một giây sau, bật nhảy một cái đi tới.
“Kia. . . . . . Là ta?” Nguyên bản hắn muốn rời đi, nhưng nghĩ nghĩ vì sao hắn lại có cảm giác đau lòng này, bởi vậy hắn muốn trở lại đến xem có phải còn có loại cảm giác này hay không, lại không nghĩ rằng nhìn đến một màn như vậy .
“Đúng vậy, đó là ngươi, ngươi có biết nàng đang làm cái gì không? Nàng đang cứu ngươi, cho hồn phách ngươi đạt được cuộc sống mới, nói cách khác cho ngươi hồi hồn, cho ngươi lại sống lại!” phượng Ly Ca nhìn về phía Ngữ Diên thi pháp chậm rãi nói.
“Phải không?” Sở Hạo nhíu mi nhìn về phía hắn, hắn không biết mình vì sao có chút vui sướng, nhưng không muốn đi tin tưởng chuyện tình không thể tưởng tượng như vậy, người đã chết, còn có thể cứu sống sao? Vậy hắn rốt cuộc cùng nữ nhân này là quan hệ như thế nào, cùng nam nhân giết sư phụ này quan hệ như thế nào, mình không phải là muốn đi giết hắn báo thù cho sư phụ ư, nhưng hắn hiện tại gần trong gang tấc, chính mình vì sao không nhúc nhích? Hắn đến tột cùng làm sao vậy?
“Đúng vậy a, ngươi không nên hoài nghi nàng, bởi vì nàng là nương tử của ngươi a!” Phượng Ly Ca nghiêng đầu nhìn về phía hắn, mỉm cười, cười như vậy chính là hâm mộ hắn hâm mộ hắn ta!
“Nương tử?” Nghe thấy vậy, hắn lẩm bẩm nhỏ hai chữ này, ngực lại một lần nữa không hiểu hơi hơi đau đớn.
********
“Sao lại thế này?” Quỷ Vương nhìn về phía Bồ Đề lam trong huyết trì không ngừng run run hoảng thần.
“Quỷ Vương, chẳng lẽ nàng lại bắt đầu kêu?” Vô Tâm mới từ U lam nơi đó lại đây muốn cho Quỷ Vương đi xem tiểu thư, lại không nghĩ rằng nhìn thấy một màn như vậy, bên trong Huyết Trì máu như lốc xoáy bình thường không ngừng bốc lên, vết máu Huyết trì bắt đầu quay cuồng, giống như là muốn nổ tung.
Quỷ Vương thấy thế mày không khỏi chau càng thêm lợi hại, nàng thật sự có năng lực lớn như vậy sao?
“Quỷ Vương chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Vô Tâm có chút lo lắng cấp tốc hỏi.
“Đừng ngạc nhiên như thế, ta không tin nàng thật sự có năng lực lớn như vậy, ngươi đừng quên mất, nước ao này là dùng bảy bảy bốn mươi chín máu người nữ tử mà tạo ra, nàng hẳn là không có bản lãnh cao như vậy có thể cho Bồ Đề lam theo Huyết Trì mà ra!” Quỷ Vương nhìn về phía Bồ Đề lam lay động không thôi nói.
“Nhưng mà, nhưng mà nhìn qua rất nguy hiểm a!” Vô Tâm vội vàng nhanh chóng nói.
Quỷ Vương nghe vậy, không khỏi nhíu mi nhìn về phía Bồ Đề lam trong nước ao càng ngày càng lắc, lần đầu tiên, sinh ra một loại tên là lo lắng gì đó, trời a, nàng đến tột cùng có được năng lực như thế nào? Nếu có thể làm cho Bồ Đề lam run run như thế, chẳng lẽ nàng thật là Thiên nữ chuyển thế?!
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘hưu’ một tiếng, lúc Quỷ Vương đang suy ngẫm ở bên trong, Bồ Đề lam như kỳ tích theo Huyết Trì nhảy dựng lên, tiếp theo nhanh chóng từ bên trong bay ra ngoài, tốc độ nhanh giống như tia chớp, Quỷ Vương còn chưa hoàn thần lai, tiếp theo lại là ‘rầm’ một tiếng, Huyết Trì trong khoảnh khắc ầm ầm sập, máu chảy đầy đất.
“Quỷ Vương. . . . . .” Vô Tâm thấy thế lo lắng không thôi.
Quỷ Vương thấy thế mày nhíu chặt nắm tay không tự giác nắm chặt, tiếp theo liền quát lớn: “Đuổi” !
Vô Tâm gật đầu liền cùng Quỷ Vương đi ra ngoài mà đi, chỉ là vừa ra bên ngoài lại bị một thanh âm dồn dập ngăn chặn lại.
“Quỷ Vương, Quỷ Vương, có người xông vào cấm địa!” Hắc y nhân quỳ rạp trên mặt đất run run báo cáo.
“Cái gì? Người nào không muốn sống dám xông vào cấm địa?” Nghe vậy, sắc mặt Quỷ Vương lập tức biến thành màu đen, chỉ thấy hai mắt hắn lợi hại như kiếm, thanh âm chuyển sang lạnh lẽo, ngữ điệu băng hàn, hiển nhiên phẫn nộ không cực.
“Hắn hắn thật là lợi hại, hắn giết rất nhiều người cùng hồn phách, hiện tại bên ngoài toàn bộ đều là thi thể. . . . . .” Hắc y nhân lại run run trả lời.
“Phế vật!” Quỷ Vương nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng liền đánh qua, hắc y nhân nháy mắt ngã xuống đất hóa thành tro tàn.
“Quỷ Vương!” Vô Tâm lo lắng nhìn hắn, Bồ Đề lam này làm sao bây giờ?!
“Bồ Đề Lam tạm thời gác lại, thiếu tam bảo, bổn vương vẫn biện pháp đối phó bọn họ như trước, trước theo bổn vương đi vào cấm địa, bản thân ta là muốn nhìn xem đến tột cùng là ai muốn lập tức nhìn thấy Diêm Vương!” Nói xong, hắn tức giận phất tay áo rất nhanh hướng cấm địa mà đi.