Chương : 3
“Ngô hoàng vạn tuế!”
“Chúng khanh bình thân!” Ngồi trên long ỷ lúc này chính là quốc quân của Thánh Viêm quốc —- Trịnh Duẫn Hạo. Khí phách trời sinh khiến cho người ta cảm thấy một loại uy nghiêm. Ánh mắt băng lãnh lướt qua văn võ bá quan ở dưới đài. Lúc này, Xương Mân đứng ra: “Hoàng thượng, phân tranh tại biên cảnh của nước ta cùng Thương Nhã quốc cũng không phải một hai ngày, mong hoàng thượng định đoạt, để bảo vệ an nguy của bách tính nước ta lâu dài, thần nguyện đem binh đi trước bình loạn.”
“Đúng đúng, Mân vương nói rất đúng.” Xương Mân vừa nói xong, liền có đại thần hùa theo.
“Chúng thần cũng nghĩ như vậy, mong hoàng thượng minh giám.”
Duẫn Hạo nhìn cử chỉ rõ ràng của một đám quan lại ở dưới điện, trong lòng cười lạnh: rốt cuộc ai mới là hoàng đế, tại sao Mân vương mới nói một câu lại có nhiều người hùa theo như vậy, xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp để tự mình chấp chính mới được.
“Để trẫm hảo hảo suy nghĩ, bãi triều đi, trẫm mệt rồi.”
“Cung tiễn hoàng thượng!”
Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng đi tới hậu cung.
Lúc này Tại Trung cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì hiện tại y không biết đây là nơi nào? Vốn muốn kêu Sương Nhi cùng mình ra ngoài ngắm cảnh tuyết rơi, nhưng Sương Nhi lại không có trong điện, bản thân đành phải một mình đi ra ngoài, nhưng giờ lại lạc đường. Hoàng cung lớn như vậy, trời cũng mau tối, bốn phía bắt đầu có sương mù, Tại Trung cảm nhận được từng tia lạnh lẽo ở xung quanh, y bước đi nhanh hơn, có lẽ trong bóng tối sẽ có gì đó....
Duẫn Hạo nằm dựa ở cạnh ôn tuyền, hồi tưởng lại tình cảnh làm hoàng đế mấy năm qua của bản thân, toàn bộ binh quyền đều nằm trong tay Mân vương, mà tên đó lại là cháu ruột của thái hậu, binh quyền này đoạt cũng không dễ a.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân hỗn độn truyền tới bên này, bây giờ Tại Trung chỉ muốn trở về Thánh Tuyết Điện sớm một chút, cũng không nhìn thấy đường ở dưới chân, xung quanh lại dày đặc sương mù, đột nhiên dưới chân y trượt một cái, chỉ nghe thấy “A —-” một tiếng, Tại Trung đã ngã vào Duẫn Hạo đang tắm trong ôn tuyền.
Duẫn Hạo từ trong ôn tuyền đứng lên, “Ai mà to gan như vậy?” Tại Trung mất thăng bằng, hai tay càng không ngừng đập đập mặt nước, không ổn, y dường như đã chìm trong nước. Duẫn Hạo không nói lời thứ hai, lập tức vớt người ở trong nước lên, ôm vào trong ngực. Tại Trung thật không dễ dàng được cứu từ trong nước ra, không ngừng ho nước trong miệng ra, thở từng ngụm từng ngụm. Duẫn Hạo nâng vai y lên, nhất thời ngây ngẩn cả người, rốt cuộc ngã vào trong lồng ngực hắn là một người như thế nào a! Đôi mắt to lúc này phiếm một tầng sương mù, da thịt trắng nõn vì nước suối mà phiếm hồng, đôi môi đỏ tươi đang khẽ mở ra thở dốc, nước theo mái tóc đen nhánh rơi xuống chiếc cổ mảnh khảnh.....
Duẫn Hạo kìm lòng không được mà tới gần Tại Trung, đợi khi Tại Trung bắt đầu bình tĩnh trở lại, chỉ thấy trong nháy mắt hé ra một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, “Ngô.... ” Y bị hôn. Duẫn Hạo giống như hài tử chiếm được đường quả mà liếm đôi môi ngọt ngào của y, khi thì dịu dàng khi thì mãnh liệt. Duẫn Hạo nhẹ nhàng khai mở đôi môi rồi cuốn lấy chiếc lưỡi thơm mát vào trong miệng mình, cùng khuấy động.
“Ngoan, mở miệng ra một chút.... ” Tại Trung bị hôn đến hai chân như nhũn ra, chỉ có thể phát ra những thanh âm ân ân, nếu không phải có Duẫn Hạo chống đỡ, chỉ sợ đã sớm ngã vào trong ôn tuyền.
Duẫn Hạo phục hồi lại tinh thần mà buông Tại Trung ra, Tại Trung cuối cùng cũng đạt được quyền lợi hô hấp một lần nữa, ánh mắt phiếm lệ nhìn quân vương ngông cuồng kia. Trong lòng Duẫn Hạo căng thẳng, tiểu yêu tinh đáng chết này, “Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?”
“Thực....Thực xin lỗi, khụ.... ” Tại Trung còn chưa từ trong kinh hách tỉnh lại. Giống thật, đôi mắt kia, tựa như đôi mắt ôn nhu khi mình còn nhỏ. Duẫn Hạo nắm lấy hai vai của y: “Ngươi tên là gì?”
“Ta....Ta là Kim Tại Trung, là người mới tới Thánh Tuyết Điện.....Thỉnh hoàng thượng thứ tội, ta không phải cố ý xông tới đây, ta....Ta bị lạc đường.” Thật sự là quá giống, Thánh Tuyết Điện, chẳng lẽ mới tiến cung. Thì ra là như vậy a, ha ha, Kim Tại Trung, ngươi là của ta.
“Trẫm đưa ngươi trở về.” Nói xong còn chưa đợi Tại Trung tỉnh lại, Duẫn Hạo đã ôm Tại Trung lên bờ......
Tại Trung nằm trên giường, tay nhịn không được mà chạm lên môi, y đã bị hôn, mười sáu năm qua đây là lần đầu tiên cùng người hôn môi, đối phương còn là đế vương tôn kính nhất của đất nước này. Hoàng đế kia.... Lồng ngực hắn rất ấm áp a, lúc hắn ôm mình trở về.....
Trái tim mình lúc đó đập thật nhanh a, trên mặt cũng đỏ ửng. Có phải mình đã yêu hắn không? Mới mấy ngày mà đã yêu hắn sao? Nhưng mà, nếu hắn biết mình là nhi tử của kẻ thù giết cha hắn thì sẽ thế nào? Hắn còn có thể đối xử ôn nhu như vậy với mình không?
“Chúng khanh bình thân!” Ngồi trên long ỷ lúc này chính là quốc quân của Thánh Viêm quốc —- Trịnh Duẫn Hạo. Khí phách trời sinh khiến cho người ta cảm thấy một loại uy nghiêm. Ánh mắt băng lãnh lướt qua văn võ bá quan ở dưới đài. Lúc này, Xương Mân đứng ra: “Hoàng thượng, phân tranh tại biên cảnh của nước ta cùng Thương Nhã quốc cũng không phải một hai ngày, mong hoàng thượng định đoạt, để bảo vệ an nguy của bách tính nước ta lâu dài, thần nguyện đem binh đi trước bình loạn.”
“Đúng đúng, Mân vương nói rất đúng.” Xương Mân vừa nói xong, liền có đại thần hùa theo.
“Chúng thần cũng nghĩ như vậy, mong hoàng thượng minh giám.”
Duẫn Hạo nhìn cử chỉ rõ ràng của một đám quan lại ở dưới điện, trong lòng cười lạnh: rốt cuộc ai mới là hoàng đế, tại sao Mân vương mới nói một câu lại có nhiều người hùa theo như vậy, xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp để tự mình chấp chính mới được.
“Để trẫm hảo hảo suy nghĩ, bãi triều đi, trẫm mệt rồi.”
“Cung tiễn hoàng thượng!”
Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng đi tới hậu cung.
Lúc này Tại Trung cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì hiện tại y không biết đây là nơi nào? Vốn muốn kêu Sương Nhi cùng mình ra ngoài ngắm cảnh tuyết rơi, nhưng Sương Nhi lại không có trong điện, bản thân đành phải một mình đi ra ngoài, nhưng giờ lại lạc đường. Hoàng cung lớn như vậy, trời cũng mau tối, bốn phía bắt đầu có sương mù, Tại Trung cảm nhận được từng tia lạnh lẽo ở xung quanh, y bước đi nhanh hơn, có lẽ trong bóng tối sẽ có gì đó....
Duẫn Hạo nằm dựa ở cạnh ôn tuyền, hồi tưởng lại tình cảnh làm hoàng đế mấy năm qua của bản thân, toàn bộ binh quyền đều nằm trong tay Mân vương, mà tên đó lại là cháu ruột của thái hậu, binh quyền này đoạt cũng không dễ a.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân hỗn độn truyền tới bên này, bây giờ Tại Trung chỉ muốn trở về Thánh Tuyết Điện sớm một chút, cũng không nhìn thấy đường ở dưới chân, xung quanh lại dày đặc sương mù, đột nhiên dưới chân y trượt một cái, chỉ nghe thấy “A —-” một tiếng, Tại Trung đã ngã vào Duẫn Hạo đang tắm trong ôn tuyền.
Duẫn Hạo từ trong ôn tuyền đứng lên, “Ai mà to gan như vậy?” Tại Trung mất thăng bằng, hai tay càng không ngừng đập đập mặt nước, không ổn, y dường như đã chìm trong nước. Duẫn Hạo không nói lời thứ hai, lập tức vớt người ở trong nước lên, ôm vào trong ngực. Tại Trung thật không dễ dàng được cứu từ trong nước ra, không ngừng ho nước trong miệng ra, thở từng ngụm từng ngụm. Duẫn Hạo nâng vai y lên, nhất thời ngây ngẩn cả người, rốt cuộc ngã vào trong lồng ngực hắn là một người như thế nào a! Đôi mắt to lúc này phiếm một tầng sương mù, da thịt trắng nõn vì nước suối mà phiếm hồng, đôi môi đỏ tươi đang khẽ mở ra thở dốc, nước theo mái tóc đen nhánh rơi xuống chiếc cổ mảnh khảnh.....
Duẫn Hạo kìm lòng không được mà tới gần Tại Trung, đợi khi Tại Trung bắt đầu bình tĩnh trở lại, chỉ thấy trong nháy mắt hé ra một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, “Ngô.... ” Y bị hôn. Duẫn Hạo giống như hài tử chiếm được đường quả mà liếm đôi môi ngọt ngào của y, khi thì dịu dàng khi thì mãnh liệt. Duẫn Hạo nhẹ nhàng khai mở đôi môi rồi cuốn lấy chiếc lưỡi thơm mát vào trong miệng mình, cùng khuấy động.
“Ngoan, mở miệng ra một chút.... ” Tại Trung bị hôn đến hai chân như nhũn ra, chỉ có thể phát ra những thanh âm ân ân, nếu không phải có Duẫn Hạo chống đỡ, chỉ sợ đã sớm ngã vào trong ôn tuyền.
Duẫn Hạo phục hồi lại tinh thần mà buông Tại Trung ra, Tại Trung cuối cùng cũng đạt được quyền lợi hô hấp một lần nữa, ánh mắt phiếm lệ nhìn quân vương ngông cuồng kia. Trong lòng Duẫn Hạo căng thẳng, tiểu yêu tinh đáng chết này, “Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?”
“Thực....Thực xin lỗi, khụ.... ” Tại Trung còn chưa từ trong kinh hách tỉnh lại. Giống thật, đôi mắt kia, tựa như đôi mắt ôn nhu khi mình còn nhỏ. Duẫn Hạo nắm lấy hai vai của y: “Ngươi tên là gì?”
“Ta....Ta là Kim Tại Trung, là người mới tới Thánh Tuyết Điện.....Thỉnh hoàng thượng thứ tội, ta không phải cố ý xông tới đây, ta....Ta bị lạc đường.” Thật sự là quá giống, Thánh Tuyết Điện, chẳng lẽ mới tiến cung. Thì ra là như vậy a, ha ha, Kim Tại Trung, ngươi là của ta.
“Trẫm đưa ngươi trở về.” Nói xong còn chưa đợi Tại Trung tỉnh lại, Duẫn Hạo đã ôm Tại Trung lên bờ......
Tại Trung nằm trên giường, tay nhịn không được mà chạm lên môi, y đã bị hôn, mười sáu năm qua đây là lần đầu tiên cùng người hôn môi, đối phương còn là đế vương tôn kính nhất của đất nước này. Hoàng đế kia.... Lồng ngực hắn rất ấm áp a, lúc hắn ôm mình trở về.....
Trái tim mình lúc đó đập thật nhanh a, trên mặt cũng đỏ ửng. Có phải mình đã yêu hắn không? Mới mấy ngày mà đã yêu hắn sao? Nhưng mà, nếu hắn biết mình là nhi tử của kẻ thù giết cha hắn thì sẽ thế nào? Hắn còn có thể đối xử ôn nhu như vậy với mình không?