Chương : 27
Minh Hàn trố mắt nhìn Anh Kỳ, còn cậu thì cứ thản nhiên nói
– Tuy không đẹp bằng chỗ này nhưng che mưa che nắng được…nếu anh thấy thích cứ ở tạm cho tới khi tìm được chỗ khác.
Minh Hàn nhìn ra đường, anh cũng chưa biết phải đi đâu.
– Tôi không hề nghĩ rằng tối nay không có cậu là tôi phải ngủ ngoài đường.
– Vậy à, vậy thôi em xin phép.
Anh Kỳ dắt xe máy đi, Minh Hàn còn lại một mình anh cứ đứng mãi.
Anh không muốn nhờ vả ai đó để xin giúp đỡ nhưng thực sự anh không còn bao nhiêu tiền, bất chợt anh nhớ bửa cơm trưa mà anh hứa mời cậu nhân viên của mình anh cũng chưa trả tiền hóa ra lại trở thành cậu ấy mời anh ăn. Nếu gặp lại chắc chắn mình sẽ trả.
Anh thả bộ ra đường mới đi được vài chục bước đã thấy Anh Kỳ loay hoay với chiếc xe máy bên lề đường, anh cười cười tiến lại gần.
– Cậu làm sao với chiếc xe vậy?
– À, không hiểu sao ra tới đây nó tắt máy luôn rồi, đạp hoài không nổ.
– Để tôi xem, cậu đã chùi bugi chưa, đạp máy lâu chưa?
– Đạp nhiều rồi, nhưng nó nấc cụt thôi à.
Anh dựng chống đứng lên rồi đạp, xe nổ giòn dã. Nhìn Anh Kỳ như nói ‘Có gì đâu’
– Chắc em đạp nảy giờ nó nóng rồi thêm anh đạp mạnh nửa nên nó nổ luôn.
Minh Hàn khoanh tay ngồi trên yên xe nhìn Anh Kỳ.
– Kỳ!
– Hả?
– Thật xe máy hư chứ?
– Thật mà, sáng nay nó đã trục trặc rồi.
– Vậy à? Vậy từ giờ về đến nhà không biết có tắt máy lần nào nửa không ha.
– Cũng ..cũng có thể…nó hay dở chứng mà.
– Vậy chắc tôi phải theo cậu về để lở có hư thì có tôi đạp giùm cậu rồi.
– Thật hả,.. chắc thế nào nó cũng hư nửa cho coi, anh đi cùng em đi._Anh Kỳ hớn hở_
– Ý đồ cậu hiện rõ trên mặt kìa._anh chỉ vào trán cậu lật tẩy_cậu nghĩ tôi là trẻ lên ba chắc, lừa tôi.
– Em chỉ muốn trông thấy anh đi thôi_cậu bẽn lẽn_anh cứ ở tạm chỗ em nếu được…
– Tôi sẽ trả tiền nhà cho cậu.
– Nhà đó em thuê.
– Vậy tôi sẽ chia tiền nhà với cậu.
– Vâng!….vậy bây giờ mình về được chưa?
– Vậy cậu đèo tôi hả.
Anh Kỳ hớn hở leo lên trước, cậu vui ra mặt khi biết Minh Hàn theo cậu về.
Sài Gòn hôm nay mưa như trút nước. Cậu không hiểu sao mới sáng sớm trời còn trong xanh là vậy thế mà ngay lúc này cậu lại phải đón cha cậu và thằng Sơn. Mặc cái áo mưa cánh dơi, cậu lội bì bõm giữa mấy cái vũng sình của bến xe cậu, cố căng mắt tìm bóng dáng cha cậu giữa bao nhiêu là cái áo mưa.
Cha cậu đứng giữa trời mưa, ông mặc mỗi cái áo đi mưa cũ sờn vẫn hay mặc ở nhà. Cậu chạy nhanh lại, kéo ông đi vào mái hiên, thằng Sơn cũng bì bõm lội theo
– Sao cha đứng giữa trời mưa vậy?
– Cha sợ mày không thấy. Ai cũng mặc áo mưa kín mít làm cha có thấy mày đâu.
– Vậy mình ra kêu xe về luôn nha đằng nào cũng ướt hết trơn rồi.
Cậu gọi xe ôm, dặn kỹ càng địa chỉ rồi cho xe chạy. Bửa nay cậu cũng mừng vì từ sáng anh đã ra ngoài. Cậu sẽ tìm cách để cha cậu nhanh nản lòng ra về sớm, nhưng mưa như vầy cậu lo…cậu có linh tính không hay.
Cậu dẫn cha vòng cửa sau vào từ khu người giúp việc.
– Cha để đồ xuống đó đi, vào đây thay đồ ướt ra đã không khéo lại bệnh mất. Em cũng vậy nhanh lên.
Trong khi chờ cha cậu thay đồ, cậu vào bếp tính làm cái gì đó nóng nóng để cho cha cậu ăn cho ấm, đang lui cui chị giúp việc vào bảo.
– Cậu làm cho ông chủ tách cà phê, cho ông Kim Thành nửa.
Cậu buông cái muỗng đang cầm trên tay đánh choang một tiếng.
– “Không thể nào sao có thể về sớm như vậy chứ.”
– Cậu làm gì vậy?. Nhanh đi, may là cậu về kịp không thì tôi không biết trả lời sao.
– Cám ơn chị, em làm ngay…chị này em đưa cha về đây một lát để trú mưa chị cho ông ấy nghỉ ở bếp một lát nhé.
– Rồi…rồi..cậu nhanh đi.
Cậu pha hai tách cà phê mang ra phòng khách. Chỉ có mình Kim Thành ngồi đó, Tùng đặt một tách cà phê xuống, cậu hỏi
– Ông chủ không ở đây ạ?
– Không. Ông chủ cậu còn làm việc trên lầu._anh trả lời, không buông tờ báo đang xem xuống_ Thấy tôi không vui sao?. Không thấy chào hỏi gì mà đã hỏi ngay ông chủ cậu.
– Chào anh mới về. Em mang cà phê lên lầu
Cậu mang tách cà phê còn lại lên lầu, quay trở xuống cậu tá hỏa khi thấy cha cậu đang bắt chuyện với Kim Thành
– “Thôi tiêu rồi”
Cha cậu bước vào phòng khách với bộ đồ lịch sự nhất mà ông đã chuẩn bị để lên cám ơn ông chủ đã giúp đỡ con trai ông bấy lâu nay, đã vậy còn gởi nhiều quà về cho những người nghèo nhân dịp tết trung thu vừa qua.
– Kính chào ông._ông lễ phép thưa chuyện_
Kim Thành ngừng xem báo ngẩn lên nhìn người nông dân khắc khổ vừa mới chào anh.
– Ông là..?
– Thưa tôi là cha của thằng Tùng._nói rồi ông chỉ vào Tùng đang xuống cầu thang_
– À.
– Tôi hôm nay có bảo cháu nó đưa tôi tới gặp ông để tôi xin được tỏ lòng cảm ơn của tôi với ông đã giúp đỡ con trai tôi suốt thời gian qua.
– Bác ngồi đi._Kim Thành chỉ xuống ghế nói_
– Vâng cám ơn.
Ông khép nép ngồi xuống ghế mà Kim Thành vừa chỉ. Ông rất cố gắng để không tò mò nhìn xung quanh làm mất phép lịch sự. Ông không ngờ con ông làm ở một nơi sang trọng như vậy và ông chủ thì còn rất trẻ. Thường khi nghe thằng con trai nói “ông chủ” ông mường tượng chắc cũng phải trên năm mươi tuổi người ta mới thành đạt nhưng không ngờ.
– Bác muốn gặp ông chủ của Tùng hả? có việc gì quan trọng không?
– Dạ cũng không có gì đâu ạ, tôi chỉ muốn cảm ơn ông vì những điều tốt đẹp ông làm cho những người thiếu thốn như chúng tôi thôi.
Kim Thành quay qua nhìn Tùng đang tiến từng bước chậm rãi tới gần. Anh nhận thấy khuôn mặt cậu đang căng thẳng dò xét thái độ của anh và anh cũng nhận ra có gì đó không ổn, và đặc biệt là cậu không hề đính chính với cha cậu rằng anh không phải ông chủ cậu.
– Bác cứ vào vấn đề chính đi._Kim Thành quyết định làm lơ sự nhầm lẫn này_
– Vâng tôi xin làm phiền ông chút thời gian thôi ạ. Vốn là con trai tôi chân ướt chân ráo đi làm xa mà được ông giúp đỡ cháu như vậy. Có chỗ làm thu nhập ổn định, cháu có thể giúp mấy đứa nhỏ ở nhà theo học tiếp. Ông còn cho cháu nó ở nhờ, thiệt bậc làm cha mẹ như tôi không biết nói sao cho hết lời biết ơn. Nên tôi nghĩ chỉ có đích thân tôi lên đây để tỏ lòng tôi thấy mới đủ.
– Vậy à?
– Hôm trung thu vừa rồi ông gởi nhiều quà cho mấy đứa trẻ, tôi cũng mang theo lời cảm ơn của cha mẹ chúng lên cám ơn ông.
Kim Thành nhìn Tùng đã tới đứng sau lưng cha, mặt cậu biến đổi theo từng lời cha cậu nói.
– Có đáng gì đâu mà bác phải lặn lội đến đây xa như vậy.
– Sao lại không, chúng tôi làm cả tháng chưa chắc dư tiền mua được những cái bánh rẻ tiền. Vậy mà ông lại gửi cho chúng tôi nhiều như thế thì….
– Nếu chỉ có vậy thì bác không cần cám ơn nửa tôi biết rồi.
Nhìn Kim Thành dáng vẻ sang trọng lịch thiệp khá xa cách ông đâm bối rối chẳng biết nói thêm gì khi Kim Thành đã nói nhận lời cám ơn của ông rồi. Ông vội vả rút lui.
– Vậy xin phép ông chủ tôi xuống nhà sau, không phiền ông chủ nửa.
– Bác cứ tự nhiên.
Cha cậu vui vẻ đi trở xuống, Cậu thở phào như trút xuống mấy ngàn ký trên người.
– Tùng này.
– Vâng
– Cậu không định giới thiệu cha cậu với Vũ Phong à?. Tôi thấy cậu không đính chính khi ông ấy hiểu lầm nhỉ.
– Tại cha tôi muốn cảm ơn nên ông ấy cứ khăng khăng đòi lên, chứ đời nào tôi dám làm phiền ông chủ.
– Còn chuyện quà trung thu?. Vũ Phong có gởi quà thì cũng nên để cậu ấy nhận lời cám ơn, nếu cậu ngại tôi sẽ chuyển lời của cha cậu lại cho.
– …._cậu im lặng_
– ….._ Kim Thành cũng im lặng chờ câu trả lời_
– Thôi được rồi, tôi xin anh đó. Một lát cha tôi đi liền anh làm ơn đừng nói lại gì với ông chủ có được không. Cả ba cái chuyện quà cáp nửa.
– Cậu đang nhờ vả tôi hả?.
– Không! _Kim Thành lập tức cau mày_Là cầu xin anh đó, làm ơn giữ kín giùm tôi. Tôi sẽ tìm cách đưa ông ấy về ngay.
– Vậy thì tôi muốn nghe rõ ràng hơn trước khi nhận lời nhờ vả của cậu._mặt Kim Thành lại giãn trở ra_
– Tùng im lặng.
– Cậu cứ giải quyết công việc của cậu cho xong đi.
– “Lại thêm một chuyện nửa, nhưng cũng may cha không gặp anh ấy chứ không lại chẳng biết làm sao”
Ngồi ăn cơm trưa chờ trời tạnh, Tùng tìm cách gợi ý việc cha cậu muốn gởi Sơn ở cùng chỗ cậu.
– Tùng à, cha thấy chắc nên thuê chỗ nào đó cho con với thằng Sơn ở bên ngoài.
Tùng mừng rơn khi cha cậu tự động đổi ý.
– Không ngờ nhà ông chủ con sang trọng quá mức tưởng tượng, nếu cho nó ở thêm người ta sẽ nghĩ không tốt.
– Phải đó cha, con sẽ tìm phòng nào rẻ ở gần trường của nó để nó đi lại cho dễ, đỡ tốn tiền xe.
– Ừ. Trời thấy cũng ngớt mưa rồi đó, chắc tạnh cái cha về luôn. Con lo cho em nha.
– Dạ! cha đừng lo, mọi khi có mình con con còn xoay sở được mà.
– Ừ.
Bên ngoài có tiếng người lao xao ngoài phòng khách, cậu ra xem, Vũ Phong đang kéo hành lý ra xe. Cậu tới mang phụ anh những hành lý khác, hôm nay anh đi đâu đó có vẻ xa cậu không biết…nhưng giờ phút này mà anh ra khỏi nhà là cậu mừng.
– Anh đi bây giờ ạ.?
Vũ Phong chẳng nói gì, anh lên xe đi thẳng, dĩ nhiên Kim thành đi tiễn. Trở vào thằng Sơn và cha cậu cũng ăn xong rồi cậu dẫn cả hai lên phòng cậu nghỉ.
Khoảng ba tiếng sau Kim Thành trở về, Tùng vội chặn anh ngay phòng khách hỏi.
– Ông chủ đi xa à.
– Đi Singapor dự hội thảo những nhà doanh nghiệp kinh doanh nhà hàng, chắc sẽ ở lại đó một tuần.
Kim Thành ngồi xuống ghế xa lông hỏi
– Tôi muốn được biết chuyện cậu đang định làm gì mà cứ dấu giếm Vũ Phong.
Biết chỉ nói thiệt thì họa may Kim Thành cho qua vụ này, cậu không ngần ngừ.
– Cha tôi nghĩ tôi làm ở một chỗ nào đó như mấy cửa hàng người ta hay cho người làm ở nhờ. Ông ấy định tới xin cho thằng em tôi ở chung để đi học.
– Ban nảy không nghe ông ấy nói.
– Nhìn thấy nhà cửa sang trọng như vầy sao dám.
– Còn chuyện trung thu.
– À, là do bánh trung thu mùa vừa rồi dư nhiều quá không biết làm gì, tôi có gởi khá nhiều về quê…là bánh người ta tặng nhưng ông chủ bảo tôi tự xử lý.
– Nên Vũ Phong bảo cậu gởi cho dưới tên Vũ Phong.
– Cũng gần đúng vậy.
– Gần đúng?
– Là tôi thấy nhiều quá muốn gởi một ít về nhà, nhưng lại sợ cha tôi nghĩ tôi mới có tí tiền đã xa xỉ nên tôi nói ông chủ tặng. Sẵn đó tôi gởi nhiều chút cho mấy đứa trong xóm.
– Vậy thì có gì to tác mà cha cậu lại phải đến đây cám ơn.
– Ở đây thì không có gì nhưng những người như tụi tôi không có tiền đi học chứ nói gì mơ cái bánh trung thu mấy chục ngàn đồng. Ở quê tôi có người một ngày kiếm được mười ngàn đồng thôi cũng vất vả lắm rồi.
Kim Thành trầm ngâm một lát không nói gì rồi anh bỗng nhiên xoay qua chuyện khác.
– Cậu giúp tôi mang hành lý xuống luôn đi, tôi cũng đi ngay đây.
– “ Vậy là anh ta cho qua rồi”
– Tôi mang liền, anh không nói lại với ông chủ chứ?
– Được, cậu cứ lo chuyện cha cậu. Vũ Phong trong vòng nửa tháng tới chắc chẳng về Sài Gòn đâu.
Vậy là nhờ Kim Thành nhận cha và em cậu là khách anh ta mời tới, cậu giữ cha cậu lại hai hôm mới đưa ra bến xe về.
Dẫn thằng Sơn lòng vòng hết cả ngày trời mới tìm ra được cho nó cái phòng trọ ưng ý, nghĩa là sạch sẽ an toàn,……nhưng còn chưa mang hành lý tới hai anh em cậu đã nhận được tin dữ. Con Lam gọi lên báo cha cậu bị tai nạn đưa vô bệnh viện.
Hai anh em cậu tức tốc chạy thẳng vô bệnh viện, trước phòng cấp cứu mẹ cậu khóc ngất, con Lam cứ ôm chặt lấy mẹ không dám buông.
– Cha sao rồi?_ thằng Sơn hỏi trong hơi thở đứt đoạn_ mới đưa cha ra bến xe sáng nay mà.!
– Cha nằm chỗ nào, bị đụng làm sao.
– Cha đi xe ôm từ ngoài đường lộ vô, bị xe chở cỏ đụng phải….anh tài xế xe ôm chết ngay tại chỗ.
Cậu đứng cả tim khi nghe thấy câu chết ngay tại chỗ. Vậy là không đơn giản gãy tay gãy chân gì đâu.
Thằng Sơn sốt ruột chạy lại cửa phòng cấp cứu ngóng vào.
– Bình tĩnh nói anh nghe, bây giờ bệnh viện nói làm sao.
– Người ta nói chờ mổ, nhưng ở đây ai cũng bảo nặng quá mình nên chuyển về thành phố.
– Nặng là nặng làm sao, bác sĩ nào.
Cậu đứng lên tìm bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra chặn hỏi. Thấy cậu thất thểu đi lại thằng Sơn chặn hỏi
– Sao rồi? _giọng nó phát cáu vì sốt ruột._
– Năm ăn năm thua. Mẹ à, hay con chuyển cha về bệnh viện thành phố. Ở đó chắc có cơ hội hơn.
– Tuy không đẹp bằng chỗ này nhưng che mưa che nắng được…nếu anh thấy thích cứ ở tạm cho tới khi tìm được chỗ khác.
Minh Hàn nhìn ra đường, anh cũng chưa biết phải đi đâu.
– Tôi không hề nghĩ rằng tối nay không có cậu là tôi phải ngủ ngoài đường.
– Vậy à, vậy thôi em xin phép.
Anh Kỳ dắt xe máy đi, Minh Hàn còn lại một mình anh cứ đứng mãi.
Anh không muốn nhờ vả ai đó để xin giúp đỡ nhưng thực sự anh không còn bao nhiêu tiền, bất chợt anh nhớ bửa cơm trưa mà anh hứa mời cậu nhân viên của mình anh cũng chưa trả tiền hóa ra lại trở thành cậu ấy mời anh ăn. Nếu gặp lại chắc chắn mình sẽ trả.
Anh thả bộ ra đường mới đi được vài chục bước đã thấy Anh Kỳ loay hoay với chiếc xe máy bên lề đường, anh cười cười tiến lại gần.
– Cậu làm sao với chiếc xe vậy?
– À, không hiểu sao ra tới đây nó tắt máy luôn rồi, đạp hoài không nổ.
– Để tôi xem, cậu đã chùi bugi chưa, đạp máy lâu chưa?
– Đạp nhiều rồi, nhưng nó nấc cụt thôi à.
Anh dựng chống đứng lên rồi đạp, xe nổ giòn dã. Nhìn Anh Kỳ như nói ‘Có gì đâu’
– Chắc em đạp nảy giờ nó nóng rồi thêm anh đạp mạnh nửa nên nó nổ luôn.
Minh Hàn khoanh tay ngồi trên yên xe nhìn Anh Kỳ.
– Kỳ!
– Hả?
– Thật xe máy hư chứ?
– Thật mà, sáng nay nó đã trục trặc rồi.
– Vậy à? Vậy từ giờ về đến nhà không biết có tắt máy lần nào nửa không ha.
– Cũng ..cũng có thể…nó hay dở chứng mà.
– Vậy chắc tôi phải theo cậu về để lở có hư thì có tôi đạp giùm cậu rồi.
– Thật hả,.. chắc thế nào nó cũng hư nửa cho coi, anh đi cùng em đi._Anh Kỳ hớn hở_
– Ý đồ cậu hiện rõ trên mặt kìa._anh chỉ vào trán cậu lật tẩy_cậu nghĩ tôi là trẻ lên ba chắc, lừa tôi.
– Em chỉ muốn trông thấy anh đi thôi_cậu bẽn lẽn_anh cứ ở tạm chỗ em nếu được…
– Tôi sẽ trả tiền nhà cho cậu.
– Nhà đó em thuê.
– Vậy tôi sẽ chia tiền nhà với cậu.
– Vâng!….vậy bây giờ mình về được chưa?
– Vậy cậu đèo tôi hả.
Anh Kỳ hớn hở leo lên trước, cậu vui ra mặt khi biết Minh Hàn theo cậu về.
Sài Gòn hôm nay mưa như trút nước. Cậu không hiểu sao mới sáng sớm trời còn trong xanh là vậy thế mà ngay lúc này cậu lại phải đón cha cậu và thằng Sơn. Mặc cái áo mưa cánh dơi, cậu lội bì bõm giữa mấy cái vũng sình của bến xe cậu, cố căng mắt tìm bóng dáng cha cậu giữa bao nhiêu là cái áo mưa.
Cha cậu đứng giữa trời mưa, ông mặc mỗi cái áo đi mưa cũ sờn vẫn hay mặc ở nhà. Cậu chạy nhanh lại, kéo ông đi vào mái hiên, thằng Sơn cũng bì bõm lội theo
– Sao cha đứng giữa trời mưa vậy?
– Cha sợ mày không thấy. Ai cũng mặc áo mưa kín mít làm cha có thấy mày đâu.
– Vậy mình ra kêu xe về luôn nha đằng nào cũng ướt hết trơn rồi.
Cậu gọi xe ôm, dặn kỹ càng địa chỉ rồi cho xe chạy. Bửa nay cậu cũng mừng vì từ sáng anh đã ra ngoài. Cậu sẽ tìm cách để cha cậu nhanh nản lòng ra về sớm, nhưng mưa như vầy cậu lo…cậu có linh tính không hay.
Cậu dẫn cha vòng cửa sau vào từ khu người giúp việc.
– Cha để đồ xuống đó đi, vào đây thay đồ ướt ra đã không khéo lại bệnh mất. Em cũng vậy nhanh lên.
Trong khi chờ cha cậu thay đồ, cậu vào bếp tính làm cái gì đó nóng nóng để cho cha cậu ăn cho ấm, đang lui cui chị giúp việc vào bảo.
– Cậu làm cho ông chủ tách cà phê, cho ông Kim Thành nửa.
Cậu buông cái muỗng đang cầm trên tay đánh choang một tiếng.
– “Không thể nào sao có thể về sớm như vậy chứ.”
– Cậu làm gì vậy?. Nhanh đi, may là cậu về kịp không thì tôi không biết trả lời sao.
– Cám ơn chị, em làm ngay…chị này em đưa cha về đây một lát để trú mưa chị cho ông ấy nghỉ ở bếp một lát nhé.
– Rồi…rồi..cậu nhanh đi.
Cậu pha hai tách cà phê mang ra phòng khách. Chỉ có mình Kim Thành ngồi đó, Tùng đặt một tách cà phê xuống, cậu hỏi
– Ông chủ không ở đây ạ?
– Không. Ông chủ cậu còn làm việc trên lầu._anh trả lời, không buông tờ báo đang xem xuống_ Thấy tôi không vui sao?. Không thấy chào hỏi gì mà đã hỏi ngay ông chủ cậu.
– Chào anh mới về. Em mang cà phê lên lầu
Cậu mang tách cà phê còn lại lên lầu, quay trở xuống cậu tá hỏa khi thấy cha cậu đang bắt chuyện với Kim Thành
– “Thôi tiêu rồi”
Cha cậu bước vào phòng khách với bộ đồ lịch sự nhất mà ông đã chuẩn bị để lên cám ơn ông chủ đã giúp đỡ con trai ông bấy lâu nay, đã vậy còn gởi nhiều quà về cho những người nghèo nhân dịp tết trung thu vừa qua.
– Kính chào ông._ông lễ phép thưa chuyện_
Kim Thành ngừng xem báo ngẩn lên nhìn người nông dân khắc khổ vừa mới chào anh.
– Ông là..?
– Thưa tôi là cha của thằng Tùng._nói rồi ông chỉ vào Tùng đang xuống cầu thang_
– À.
– Tôi hôm nay có bảo cháu nó đưa tôi tới gặp ông để tôi xin được tỏ lòng cảm ơn của tôi với ông đã giúp đỡ con trai tôi suốt thời gian qua.
– Bác ngồi đi._Kim Thành chỉ xuống ghế nói_
– Vâng cám ơn.
Ông khép nép ngồi xuống ghế mà Kim Thành vừa chỉ. Ông rất cố gắng để không tò mò nhìn xung quanh làm mất phép lịch sự. Ông không ngờ con ông làm ở một nơi sang trọng như vậy và ông chủ thì còn rất trẻ. Thường khi nghe thằng con trai nói “ông chủ” ông mường tượng chắc cũng phải trên năm mươi tuổi người ta mới thành đạt nhưng không ngờ.
– Bác muốn gặp ông chủ của Tùng hả? có việc gì quan trọng không?
– Dạ cũng không có gì đâu ạ, tôi chỉ muốn cảm ơn ông vì những điều tốt đẹp ông làm cho những người thiếu thốn như chúng tôi thôi.
Kim Thành quay qua nhìn Tùng đang tiến từng bước chậm rãi tới gần. Anh nhận thấy khuôn mặt cậu đang căng thẳng dò xét thái độ của anh và anh cũng nhận ra có gì đó không ổn, và đặc biệt là cậu không hề đính chính với cha cậu rằng anh không phải ông chủ cậu.
– Bác cứ vào vấn đề chính đi._Kim Thành quyết định làm lơ sự nhầm lẫn này_
– Vâng tôi xin làm phiền ông chút thời gian thôi ạ. Vốn là con trai tôi chân ướt chân ráo đi làm xa mà được ông giúp đỡ cháu như vậy. Có chỗ làm thu nhập ổn định, cháu có thể giúp mấy đứa nhỏ ở nhà theo học tiếp. Ông còn cho cháu nó ở nhờ, thiệt bậc làm cha mẹ như tôi không biết nói sao cho hết lời biết ơn. Nên tôi nghĩ chỉ có đích thân tôi lên đây để tỏ lòng tôi thấy mới đủ.
– Vậy à?
– Hôm trung thu vừa rồi ông gởi nhiều quà cho mấy đứa trẻ, tôi cũng mang theo lời cảm ơn của cha mẹ chúng lên cám ơn ông.
Kim Thành nhìn Tùng đã tới đứng sau lưng cha, mặt cậu biến đổi theo từng lời cha cậu nói.
– Có đáng gì đâu mà bác phải lặn lội đến đây xa như vậy.
– Sao lại không, chúng tôi làm cả tháng chưa chắc dư tiền mua được những cái bánh rẻ tiền. Vậy mà ông lại gửi cho chúng tôi nhiều như thế thì….
– Nếu chỉ có vậy thì bác không cần cám ơn nửa tôi biết rồi.
Nhìn Kim Thành dáng vẻ sang trọng lịch thiệp khá xa cách ông đâm bối rối chẳng biết nói thêm gì khi Kim Thành đã nói nhận lời cám ơn của ông rồi. Ông vội vả rút lui.
– Vậy xin phép ông chủ tôi xuống nhà sau, không phiền ông chủ nửa.
– Bác cứ tự nhiên.
Cha cậu vui vẻ đi trở xuống, Cậu thở phào như trút xuống mấy ngàn ký trên người.
– Tùng này.
– Vâng
– Cậu không định giới thiệu cha cậu với Vũ Phong à?. Tôi thấy cậu không đính chính khi ông ấy hiểu lầm nhỉ.
– Tại cha tôi muốn cảm ơn nên ông ấy cứ khăng khăng đòi lên, chứ đời nào tôi dám làm phiền ông chủ.
– Còn chuyện quà trung thu?. Vũ Phong có gởi quà thì cũng nên để cậu ấy nhận lời cám ơn, nếu cậu ngại tôi sẽ chuyển lời của cha cậu lại cho.
– …._cậu im lặng_
– ….._ Kim Thành cũng im lặng chờ câu trả lời_
– Thôi được rồi, tôi xin anh đó. Một lát cha tôi đi liền anh làm ơn đừng nói lại gì với ông chủ có được không. Cả ba cái chuyện quà cáp nửa.
– Cậu đang nhờ vả tôi hả?.
– Không! _Kim Thành lập tức cau mày_Là cầu xin anh đó, làm ơn giữ kín giùm tôi. Tôi sẽ tìm cách đưa ông ấy về ngay.
– Vậy thì tôi muốn nghe rõ ràng hơn trước khi nhận lời nhờ vả của cậu._mặt Kim Thành lại giãn trở ra_
– Tùng im lặng.
– Cậu cứ giải quyết công việc của cậu cho xong đi.
– “Lại thêm một chuyện nửa, nhưng cũng may cha không gặp anh ấy chứ không lại chẳng biết làm sao”
Ngồi ăn cơm trưa chờ trời tạnh, Tùng tìm cách gợi ý việc cha cậu muốn gởi Sơn ở cùng chỗ cậu.
– Tùng à, cha thấy chắc nên thuê chỗ nào đó cho con với thằng Sơn ở bên ngoài.
Tùng mừng rơn khi cha cậu tự động đổi ý.
– Không ngờ nhà ông chủ con sang trọng quá mức tưởng tượng, nếu cho nó ở thêm người ta sẽ nghĩ không tốt.
– Phải đó cha, con sẽ tìm phòng nào rẻ ở gần trường của nó để nó đi lại cho dễ, đỡ tốn tiền xe.
– Ừ. Trời thấy cũng ngớt mưa rồi đó, chắc tạnh cái cha về luôn. Con lo cho em nha.
– Dạ! cha đừng lo, mọi khi có mình con con còn xoay sở được mà.
– Ừ.
Bên ngoài có tiếng người lao xao ngoài phòng khách, cậu ra xem, Vũ Phong đang kéo hành lý ra xe. Cậu tới mang phụ anh những hành lý khác, hôm nay anh đi đâu đó có vẻ xa cậu không biết…nhưng giờ phút này mà anh ra khỏi nhà là cậu mừng.
– Anh đi bây giờ ạ.?
Vũ Phong chẳng nói gì, anh lên xe đi thẳng, dĩ nhiên Kim thành đi tiễn. Trở vào thằng Sơn và cha cậu cũng ăn xong rồi cậu dẫn cả hai lên phòng cậu nghỉ.
Khoảng ba tiếng sau Kim Thành trở về, Tùng vội chặn anh ngay phòng khách hỏi.
– Ông chủ đi xa à.
– Đi Singapor dự hội thảo những nhà doanh nghiệp kinh doanh nhà hàng, chắc sẽ ở lại đó một tuần.
Kim Thành ngồi xuống ghế xa lông hỏi
– Tôi muốn được biết chuyện cậu đang định làm gì mà cứ dấu giếm Vũ Phong.
Biết chỉ nói thiệt thì họa may Kim Thành cho qua vụ này, cậu không ngần ngừ.
– Cha tôi nghĩ tôi làm ở một chỗ nào đó như mấy cửa hàng người ta hay cho người làm ở nhờ. Ông ấy định tới xin cho thằng em tôi ở chung để đi học.
– Ban nảy không nghe ông ấy nói.
– Nhìn thấy nhà cửa sang trọng như vầy sao dám.
– Còn chuyện trung thu.
– À, là do bánh trung thu mùa vừa rồi dư nhiều quá không biết làm gì, tôi có gởi khá nhiều về quê…là bánh người ta tặng nhưng ông chủ bảo tôi tự xử lý.
– Nên Vũ Phong bảo cậu gởi cho dưới tên Vũ Phong.
– Cũng gần đúng vậy.
– Gần đúng?
– Là tôi thấy nhiều quá muốn gởi một ít về nhà, nhưng lại sợ cha tôi nghĩ tôi mới có tí tiền đã xa xỉ nên tôi nói ông chủ tặng. Sẵn đó tôi gởi nhiều chút cho mấy đứa trong xóm.
– Vậy thì có gì to tác mà cha cậu lại phải đến đây cám ơn.
– Ở đây thì không có gì nhưng những người như tụi tôi không có tiền đi học chứ nói gì mơ cái bánh trung thu mấy chục ngàn đồng. Ở quê tôi có người một ngày kiếm được mười ngàn đồng thôi cũng vất vả lắm rồi.
Kim Thành trầm ngâm một lát không nói gì rồi anh bỗng nhiên xoay qua chuyện khác.
– Cậu giúp tôi mang hành lý xuống luôn đi, tôi cũng đi ngay đây.
– “ Vậy là anh ta cho qua rồi”
– Tôi mang liền, anh không nói lại với ông chủ chứ?
– Được, cậu cứ lo chuyện cha cậu. Vũ Phong trong vòng nửa tháng tới chắc chẳng về Sài Gòn đâu.
Vậy là nhờ Kim Thành nhận cha và em cậu là khách anh ta mời tới, cậu giữ cha cậu lại hai hôm mới đưa ra bến xe về.
Dẫn thằng Sơn lòng vòng hết cả ngày trời mới tìm ra được cho nó cái phòng trọ ưng ý, nghĩa là sạch sẽ an toàn,……nhưng còn chưa mang hành lý tới hai anh em cậu đã nhận được tin dữ. Con Lam gọi lên báo cha cậu bị tai nạn đưa vô bệnh viện.
Hai anh em cậu tức tốc chạy thẳng vô bệnh viện, trước phòng cấp cứu mẹ cậu khóc ngất, con Lam cứ ôm chặt lấy mẹ không dám buông.
– Cha sao rồi?_ thằng Sơn hỏi trong hơi thở đứt đoạn_ mới đưa cha ra bến xe sáng nay mà.!
– Cha nằm chỗ nào, bị đụng làm sao.
– Cha đi xe ôm từ ngoài đường lộ vô, bị xe chở cỏ đụng phải….anh tài xế xe ôm chết ngay tại chỗ.
Cậu đứng cả tim khi nghe thấy câu chết ngay tại chỗ. Vậy là không đơn giản gãy tay gãy chân gì đâu.
Thằng Sơn sốt ruột chạy lại cửa phòng cấp cứu ngóng vào.
– Bình tĩnh nói anh nghe, bây giờ bệnh viện nói làm sao.
– Người ta nói chờ mổ, nhưng ở đây ai cũng bảo nặng quá mình nên chuyển về thành phố.
– Nặng là nặng làm sao, bác sĩ nào.
Cậu đứng lên tìm bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra chặn hỏi. Thấy cậu thất thểu đi lại thằng Sơn chặn hỏi
– Sao rồi? _giọng nó phát cáu vì sốt ruột._
– Năm ăn năm thua. Mẹ à, hay con chuyển cha về bệnh viện thành phố. Ở đó chắc có cơ hội hơn.