Chương : 17
-- Xong chuyện con bé rồi chứ? - Rheinhardt hỏi Manfred von Tripp khi viên Trung úy này trở về trễ chiều hôm đó.
-- Vâng, rồi.
-- Anh có đưa nó về Grunewald lấy đồ không?
-- Có ạ!
-- Ngôi nhà rất đẹp phải không? Ông Tướng thật hèn!
Viên Đại úy tiếp tục nói thêm với Manfred về nhiều vấn đề khác. Trong khi đó thì Hildebrand bận trả lời điện thoại. Manfred nghĩ có lẽ là điện thoại của tùy viên ông Tướng nói về chuyện Ariana. Anh ta phải dẹp bỏ tư tưởng về cô nàng này rồi. Một khi đã lọt vào mắt một ông Tướng thì cô ta phải tự lo liệu lấy. Bảo vệ cô ta khỏi một tên sĩ quan nhỏ định hãm hiếp cô ta trong phòng giam là một chuyện. Còn tách cô ta khỏi tay một ông Tướng thì là chuyện khác. Sẽ rắc rối cho anh ta.
Manfred von Tripp luôn luôn tránh những vấn đề rắc rối đối với cấp trên và đồng sự. Đây không phải là một cuộc chiến tranh anh hoàn toàn đồng ý. Song anh đang phục vụ đất nước. Anh là một người Đức. Anh đã phải trả giá đắt cho sự cuồng nhiệt của Đế Chế Quốc Xã. Nhưng anh không tranh cãi. Anh lặng thinh chịu đựng. Một ngày kia chiến tranh phải chấm dứt, anh sẽ trở về miền đất của cha mẹ anh, anh sẽ lấy lại ngôi nhà. Anh sẽ sửa đổi lại ngôi nhà cũ, làm hồi sinh lại trang trại chung quanh... Anh chỉ muốn được còn sống qua cuộc chiến. Anh không mong ước được ân huệ gì của Quốc Xã. Không thèm ăn cắp những họa phẩm quý giá, xe hơi, hay vàng bạc...
Nhưng điều làm cho Manfred phiền muộn là anh thấy Ariana còn trong trắng và tươi trẻ quá. Ở một phương diện nào đó thì cuộc sống của nàng và của anh khá giống nhau. Chỉ khác là anh đã ba mươi chín tuổi, nàng mới mười chín. Anh mất mát mọi thứ nhưng không đến nỗi cô thế như nàng bây giờ. Anh cũng từng khổ đau, tan nát, nhưng không đến nỗi kinh sợ và cô đơn như nàng bây giờ.
Manfred đã nghe một số chuyện về ông Tướng Ritter. Ông ta là kẻ bạo dâm, rất đồi trụy, và tàn ác... Nghĩ đến ông ta Manfred thấy ghê rợn. Con người ta khi bước vào chiến tranh thật là ghê sợ. Lạy Chúa, Manfred cảm thấy nản lòng vô hạn...
Manfred quẳng viết xuống bàn. Thở dài ngồi ngửa ra ghế. Vừa lúc đó lại có điện thoại từ văn phòng ông Tướng. Hildebrand nghe máy và nhăn răng cười. Y gác máy sau khi nhận lệnh là ngày mai bảo Rheinhardt gọi lại cho ông Tướng. Y nói:
-- Lại chuyện đàn bà. Lạy Chúa, ông già ấy chấm dứt cuộc chiến tranh này với đoàn quân phụ nữ của ông ta.
-- Người tùy viên có nói là chuyện bà nào không?
Hildebrand lắc đầu:
-- Ông ta muốn thu xếp một chuyện với Đại úy. Trừ phi là có ai đã thu xếp rồi. Tên tùy viên nói rằng ông Tướng sợ có ai phỗng chiếc bánh này rồi. Không biết ai lọt mắt xanh ông Ritter vậy kìa!
-- Ai mà biết! - Nhưng Manfred thấy nóng nảy bực bội vô hạn. Anh không làm sao khỏi nghĩ đến Ariana. Ông Tướng muốn chiếm nàng, trừ phi đã có ai phỗng trước... Anh ta đứng lên, và thừ người một lúc lâu, như bị ma ám, rồi cầm lấy chiếc áo choàng, tắt đèn, chạy xuống cầu thang, ra khỏi sở mật vụ, băng qua đường...
-- Vâng, rồi.
-- Anh có đưa nó về Grunewald lấy đồ không?
-- Có ạ!
-- Ngôi nhà rất đẹp phải không? Ông Tướng thật hèn!
Viên Đại úy tiếp tục nói thêm với Manfred về nhiều vấn đề khác. Trong khi đó thì Hildebrand bận trả lời điện thoại. Manfred nghĩ có lẽ là điện thoại của tùy viên ông Tướng nói về chuyện Ariana. Anh ta phải dẹp bỏ tư tưởng về cô nàng này rồi. Một khi đã lọt vào mắt một ông Tướng thì cô ta phải tự lo liệu lấy. Bảo vệ cô ta khỏi một tên sĩ quan nhỏ định hãm hiếp cô ta trong phòng giam là một chuyện. Còn tách cô ta khỏi tay một ông Tướng thì là chuyện khác. Sẽ rắc rối cho anh ta.
Manfred von Tripp luôn luôn tránh những vấn đề rắc rối đối với cấp trên và đồng sự. Đây không phải là một cuộc chiến tranh anh hoàn toàn đồng ý. Song anh đang phục vụ đất nước. Anh là một người Đức. Anh đã phải trả giá đắt cho sự cuồng nhiệt của Đế Chế Quốc Xã. Nhưng anh không tranh cãi. Anh lặng thinh chịu đựng. Một ngày kia chiến tranh phải chấm dứt, anh sẽ trở về miền đất của cha mẹ anh, anh sẽ lấy lại ngôi nhà. Anh sẽ sửa đổi lại ngôi nhà cũ, làm hồi sinh lại trang trại chung quanh... Anh chỉ muốn được còn sống qua cuộc chiến. Anh không mong ước được ân huệ gì của Quốc Xã. Không thèm ăn cắp những họa phẩm quý giá, xe hơi, hay vàng bạc...
Nhưng điều làm cho Manfred phiền muộn là anh thấy Ariana còn trong trắng và tươi trẻ quá. Ở một phương diện nào đó thì cuộc sống của nàng và của anh khá giống nhau. Chỉ khác là anh đã ba mươi chín tuổi, nàng mới mười chín. Anh mất mát mọi thứ nhưng không đến nỗi cô thế như nàng bây giờ. Anh cũng từng khổ đau, tan nát, nhưng không đến nỗi kinh sợ và cô đơn như nàng bây giờ.
Manfred đã nghe một số chuyện về ông Tướng Ritter. Ông ta là kẻ bạo dâm, rất đồi trụy, và tàn ác... Nghĩ đến ông ta Manfred thấy ghê rợn. Con người ta khi bước vào chiến tranh thật là ghê sợ. Lạy Chúa, Manfred cảm thấy nản lòng vô hạn...
Manfred quẳng viết xuống bàn. Thở dài ngồi ngửa ra ghế. Vừa lúc đó lại có điện thoại từ văn phòng ông Tướng. Hildebrand nghe máy và nhăn răng cười. Y gác máy sau khi nhận lệnh là ngày mai bảo Rheinhardt gọi lại cho ông Tướng. Y nói:
-- Lại chuyện đàn bà. Lạy Chúa, ông già ấy chấm dứt cuộc chiến tranh này với đoàn quân phụ nữ của ông ta.
-- Người tùy viên có nói là chuyện bà nào không?
Hildebrand lắc đầu:
-- Ông ta muốn thu xếp một chuyện với Đại úy. Trừ phi là có ai đã thu xếp rồi. Tên tùy viên nói rằng ông Tướng sợ có ai phỗng chiếc bánh này rồi. Không biết ai lọt mắt xanh ông Ritter vậy kìa!
-- Ai mà biết! - Nhưng Manfred thấy nóng nảy bực bội vô hạn. Anh không làm sao khỏi nghĩ đến Ariana. Ông Tướng muốn chiếm nàng, trừ phi đã có ai phỗng trước... Anh ta đứng lên, và thừ người một lúc lâu, như bị ma ám, rồi cầm lấy chiếc áo choàng, tắt đèn, chạy xuống cầu thang, ra khỏi sở mật vụ, băng qua đường...