Chương : 24
-- Anh có thấy Johann đâu không? - Ariana hỏi Manfred khi anh vừa đi làm về.
-- Có, ông ấy chẳng sao cả. - Anh trả lời cụt ngủn để nàng khỏi thấy anh nói dối. Thực sự thì Johann chết lúc nhà thờ bị pháo. Manfred đã ngồi trong văn phòng anh ta mà run cả tiếng đồng hồ vì không ngờ thêm một người bạn thân nữa đã chết.
Anh ngồi xuống ghế và nói với Ariana:
-- Ariana, anh muốn nói với em một việc quan trọng. - Nàng đã định đùa anh một câu gì đó nhưng thấy vẻ quan trọng trong ánh mắt anh, nàng đành yên lặng ngồi xuống và hỏi nhỏ:
-- Gì vậy anh?
-- Anh muốn định sẵn một kế hoạch cho em, để trong trường hợp cần thiết thì em biết phải làm những gì. Em phải sẵn sàng luôn luôn... Em phải nghe anh nói đấy.
-- Được rồi, em nghe.
-- Em đã biết chỗ anh để tiền và khẩu súng rồi đấy. Vậy nếu có gì quan trọng xảy ra, em lấy tất cả, và cả chiếc nhẫn của mẹ em, đi thật nhanh ra khỏi Berlin, nhé.
-- Đi đâu anh? - Nàng bối rối hỏi.
-- Em đi về phía biên giới. Trong chiếc Volkswagen của em có sẵn một tấm bản đồ. Em nhớ luôn luôn đổ đầy xăng vào bình xe. Trong nhà xe có một thùng xăng dự trữ đấy. Đổ đầy trước khi đi.
Ariana gật đầu. Nàng không thích nghe chuyện phải rời bỏ Manfred, hỏi anh:
-- Anh thấy tình hình ra sao mà nói vậy? Em lái xe trốn đi và bỏ anh lại đây à?
-- Ariana, em phải đi thôi. Quân Đồng Minh mà chiếm Berlin thì bao nhiêu là chuyện xảy ra, cướp bóc, giết người, hãm hiếp...
-- Anh nói nghe như thời man rợ!
-- Ariana, phải nói đất nước đang ở trong thời kỳ đen tối nhất. Và em giả thử nếu anh bị kẹt ở Bộ Chỉ Huy vài tuần, hay vài ngày, em ở nhà sẽ không có ai giúp đỡ.
-- Nhưng anh nghĩ rằng họ lại để cho em lái chiếc xe đó, với vòng vàng, với súng... đi ra ngoài chăng. Anh có điên không?
-- Em đừng có điên ! Nghe anh nói đã ! Em đi xa được tới đâu hay tới đấy, rồi bỏ xe đi bộ chứ. Em chạy, hoặc đi bộ, hoặc bò, hoặc đánh cắp một chiếc xe đạp, núp vào bụi cây mà chạy, miễn bằng mọi cách ra khỏi nước Đức. Em qua Pháp là an toàn nhất. Em không qua được Thụy Sĩ nữa đâu. Em cố gắng đến cho được Paris.
-- Paris? Cách đây tới sáu trăm dặm mà anh!
-- Anh biết. Lâu cách nào em cũng phải đi cho tới đó. Anh có một người bạn học cũ ở đấy. - Manfred lấy ra cuốn sổ tay và ghi tên người bạn ấy cho nàng.
-- Làm sao anh biết người ta còn ở đấy?
-- Anh ấy bị sốt cấp tính rồi sau bị tật nên khỏi đi lính. Làm đến phụ tá Thứ Trưởng Văn Hóa, ở Paris.
-- Ông ta có về phe Kháng Chiến không?
-- Anh biết Jean - Pierre có thể. Và anh ta rất kín đáo. Ariana, anh ta có thể giúp em. Anh ta có thể che chở cho em đến khi anh gặp lại em. Em nghe lời anh ta, bảo ở đâu hay đi đâu thì làm theo như thế. Anh tin tưởng anh ấy lắm.
-- Rồi sao nữa?
-- Anh muốn là từ bây giờ em phải luôn luôn sẵn sàng, khẩu súng, các vòng vàng, tiền bạc, địa chỉ của Jean - Pierre, một ít quần áo ấm, một ít thực phẩm, và xăng đầy bình xe.
-- Vâng, thưa Trung úy. - Nàng mỉm cười và đưa tay chào theo kiểu nhà binh. Nhưng Manfred không mỉm cười.
-- Anh cũng hy vọng là mọi chuyện đừng xảy ra !
-- Em cũng mong thế. - Ngừng một lát nàng mới nói tiếp:
-- Sau chiến tranh em muốn đi tìm lại em trai của em.
Nàng vẫn tin là Gerhard đi thoát và được an toàn. Đối với ông Walmar lớn tuổi, đường xa, có thể không đi thoát, nhưng với Gerhard thì rất có thể đã thoát được.
Manfred gật đầu:
-- Chúng ta sẽ cố sức tìm.
Hôm sau trong lúc hai người đi dạo buổi tối, Manfred nói:
-- Có thể mùa hè năm tới là mọi việc đã yên rồi, mình trở về đây nghỉ ngơi.
-- Chúng ta có thể đến thăm biệt thự nhà anh, anh nhỉ?
-- Nếu anh lấy lại được.
Họ chỉ mong sao cho cơn ác mộng chiến tranh mau kết thúc để sống cuộc đời riêng của họ.
Nhưng hôm sau, khi Ariana thu xếp đồ đạc như Manfred đã dặn một lần nữa trước khi anh đi làm, thì nàng nghe có tiếng súng nổ rất gần. Chiều tối đó bom nổ lung tung phía ngoài thành phố. Manfred về nhà sớm, Ariana đang núp trong hầm và nghe đài. Thấy Manfred về nàng hỏi ngay:
-- Có chuyện gì vậy anh? Đài nói...
-- Đừng quan tâm tin tức trên đài. Em chuẩn bị chưa, Ariana?
-- Rồi, anh. - Nàng có vẻ sợ hãi hết sức.
-- Đêm nay anh phải đến Bộ Chỉ Huy. Họ muốn mọi nhân viên phải túc trực để sẵn sàng đối phó. Anh không biết chừng nào về. Em phải can đảm. Chờ ở nhà. Nhưng nếu chúng nó chiếm thành phố, thì em nhớ làm những gì anh dặn!
-- Họ chiếm thành phố thì làm sao em ra khỏi được!
-- Được chứ. Họ cho những người tị nạn ra đi chứ, nhất là đàn bà, trẻ em. Bao giờ cũng vậy!
-- Còn anh?
-- Anh sẽ tìm em khi mọi sự yên xong. - Anh ta nhìn đồng hồ, rồi đi lên lầu lấy đồ riêng, trở xuống bảo:
-- Anh phải đi bây giờ!
Họ ôm nhau một lúc lâu. Ariana bảo anh thôi đừng đi, cứ mặc kệ Hitler, nhưng Manfed bảo:
-- Đừng nói thế. Anh phải đi em ạ. Nhưng anh sẽ trở về ngay.
-- Nếu có gì xảy ra cho anh chắc em chết Manfred ạ!
-- Không có chuyện gì đâu. - Rồi anh cố nén đau đớn, mỉm cười với nàng. Anh cởi chiếc nhẫn nơi tay anh đặt vào tay nàng, bảo: - Em giữ cho anh đến khi anh trở về. - Nàng mỉm cười, rồi hai người hôn nhau thật lâu trước khi anh ra xe.
Ngày này qua ngày khác Ariana theo dõi tin tức chiến sự trên đai. Đêm hăm sáu tháng Tư thì có tin các nơi trong thành phố đều bị đánh. Ban ngày nàng không dám rời khỏi hầm trú ẩn trong nhà. Nàng nghe tin quân Nga tiến vào tới Stargardenstrasse. Nhưng nàng không biết rằng khắp Berlin nhiều người ở trong hầm trú ẩn mà không có gì ăn, không có nước uống. Không có một kế hoạch di tản dân chúng. Trẻ em cũng bị kẹt như người lớn. Điều họ không ngờ nữa là Bộ Chỉ Huy tối cao đã trốn khỏi Berlin.
Đêm Một tháng Năm thì đài phát thanh loan tin Hitler chết. Thành phố bị đánh cháy khắp nơi, dân chúng bị kẹt trong các hầm trú ẩn như là chuột. Quân Đồng Minh bắn phá dữ dội. Sau cái chết của Hitler được loan báo thì đài trỗi bảo giao hưởng số bảy của Wagner và Bruckner. Ariana ngồi trong hầm nghe tiếng nhạc ở đài phát thanh lẫn lộn với tiếng đạn bom bên ngoài. Nàng nhớ lại đã cùng cha và Gerhard nghe bản nhạc đó ở nhà hát Opera mấy năm trước.
Nàng không biết Manfred ở đâu trong cơn hỗn độn này. Tối đó nàng nghe tin cả gia đình Goebbels đã tự sát, sáu đứa con đều bị ép uống thuốc độc.
Ngày Hai tháng Năm tin đình chiến được loan trên đài bằng ba thứ tiếng Nga, Đức, và Anh. Nàng chưa tin vì còn nghe tiếng súng... Ba ngày sau bỗng im vắng bốn bề. Ariana ngồi yên lắng tai, mãi cho đến sáng ngày Năm tháng Năm. Vừa mới sáng nàng quyết định đi tìm Manfred. Nếu quân Đồng Minh đã chiếm Berlin thì nàng hẳn phải biết Manfred ở đâu. Anh ta không còn Đế Chế để bảo vệ nữa.
Nàng lên lầu, mặc một chiếc áo xấu xí, mang vớ len và giày thô, mặc áo choàng ra ngoài, nhét khẩu súng của Manfred vào một bao tay, và bỏ vào túi áo choàng. Nàng không đem các thứ khác vì nghĩ là chỉ đi tìm Manfred, nếu không gặp anh nàng sẽ trở về để chờ.
Lát sau nàng ra ngoài, tưởng như mấy năm chưa bước chân ra ! Nàng ngửi thấy mùi khói khét. Nàng chui vào chiếc Volkswagen và lái đi.
Hai mươi phút sau Ariana tới được trung tâm thành phố. Đường phố ngổn ngang không cách nào lái xe vào được. Thoạt nhìn thì như toàn bộ đã bị phá hủy. Nhưng nhìn kỹ thì vẫn còn một số các tòa nhà chưa đổ. Ariana nhìn một lát thấy quá thất vọng, bèn quay xe lái vào một chỗ nấp, rồi bước ra khỏi xe, tay vẫn lăm lăm khẩu súng trong túi áo. Nàng phải tìm cho được Manfred.
Nhưng nàng chỉ thấy những toán quân Anh và Mỹ đi về phía Bộ Tham Mưu Đế Chính. Thỉnh thoảng có những đám dân Berlin tò mò nhìn lính Đồng Minh, hoặc một số người Berlin lo chạy trốn.
Gần tới chỗ Bộ Tham Mưu Đế Chính, Ariana thấy những quân lính Quốc Xã mệt mỏi bẩn thỉu đang chờ xe chở đi, có lính Mỹ canh gác. Ariana nhận ra hậu quả mà Quốc Xã đã đem lại cho đất nước của nàng. Hơn một nửa số năm ngàn quân Quốc Xã bảo vệ cho Bộ Tham Mưu đã bị chết.
Vừa lúc ấy một toán quân Quốc Xã bị giải ngang qua, nàng há hốc mồm thấy có Hildebrand trong đó. Nàng vẫy tay lia lịa mong anh ta thấy, nàng chạy tới gần, hy vọng hỏi được tin Manfred. Nhưng nàng bị hai lính Mỹ đưa súng ra ngăn lại. Nàng nói với họ nhưng họ không hiểu gì. Nàng kêu Hildebrand:
-- Manfred ở đâu? Hildebrand, Hildebrand, Hildebrand... Manfred đâu? - Anh ta đưa mắt nhìn qua bên trái. Nàng chạy qua phía đó, thì thấy một lính Quốc Xã bị chết đang nằm chờ xe xác tới hốt. Và nhận ra ngay Manfred. Nàng há hốc mồm quỳ xuống bên anh ta. Hồi lâu thật là lâu... Bỗng nàng sực tỉnh, kinh hãi, nàng vuốt mặt anh ta, rồi bỏ chạy trở về chỗ chiếc xe nàng đã giấu.
Có hai người đàn ông loay hoay định tìm cách cho xe nổ máy. Nàng rút súng chĩa vào họ. Họ đưa tay lên đầu hàng. Nàng vừa chĩa súng vừa lùi vào xe, tra chìa khóa và cho nổ máy xe, lui ra, chạy thẳng...
Nàng không còn gì phải luyến tiếc nữa... Nàng phải làm như Manfred đã dặn...
Trở về Wannsee, Ariana lấy những đồ đã chuẩn bị sẵn, thẩy lên xe. Nàng để sẵn khẩu súng trên đùi, và lái xe chạy, sau khi đã nhìn lại ngôi nhà một lần cuối, nơi mà Manfred đã đưa nàng về che chở, yêu thương... Bây giờ anh ta đã vĩnh viễn ra đi... Nàng không còn gì để vương vấn nữa...
-- Có, ông ấy chẳng sao cả. - Anh trả lời cụt ngủn để nàng khỏi thấy anh nói dối. Thực sự thì Johann chết lúc nhà thờ bị pháo. Manfred đã ngồi trong văn phòng anh ta mà run cả tiếng đồng hồ vì không ngờ thêm một người bạn thân nữa đã chết.
Anh ngồi xuống ghế và nói với Ariana:
-- Ariana, anh muốn nói với em một việc quan trọng. - Nàng đã định đùa anh một câu gì đó nhưng thấy vẻ quan trọng trong ánh mắt anh, nàng đành yên lặng ngồi xuống và hỏi nhỏ:
-- Gì vậy anh?
-- Anh muốn định sẵn một kế hoạch cho em, để trong trường hợp cần thiết thì em biết phải làm những gì. Em phải sẵn sàng luôn luôn... Em phải nghe anh nói đấy.
-- Được rồi, em nghe.
-- Em đã biết chỗ anh để tiền và khẩu súng rồi đấy. Vậy nếu có gì quan trọng xảy ra, em lấy tất cả, và cả chiếc nhẫn của mẹ em, đi thật nhanh ra khỏi Berlin, nhé.
-- Đi đâu anh? - Nàng bối rối hỏi.
-- Em đi về phía biên giới. Trong chiếc Volkswagen của em có sẵn một tấm bản đồ. Em nhớ luôn luôn đổ đầy xăng vào bình xe. Trong nhà xe có một thùng xăng dự trữ đấy. Đổ đầy trước khi đi.
Ariana gật đầu. Nàng không thích nghe chuyện phải rời bỏ Manfred, hỏi anh:
-- Anh thấy tình hình ra sao mà nói vậy? Em lái xe trốn đi và bỏ anh lại đây à?
-- Ariana, em phải đi thôi. Quân Đồng Minh mà chiếm Berlin thì bao nhiêu là chuyện xảy ra, cướp bóc, giết người, hãm hiếp...
-- Anh nói nghe như thời man rợ!
-- Ariana, phải nói đất nước đang ở trong thời kỳ đen tối nhất. Và em giả thử nếu anh bị kẹt ở Bộ Chỉ Huy vài tuần, hay vài ngày, em ở nhà sẽ không có ai giúp đỡ.
-- Nhưng anh nghĩ rằng họ lại để cho em lái chiếc xe đó, với vòng vàng, với súng... đi ra ngoài chăng. Anh có điên không?
-- Em đừng có điên ! Nghe anh nói đã ! Em đi xa được tới đâu hay tới đấy, rồi bỏ xe đi bộ chứ. Em chạy, hoặc đi bộ, hoặc bò, hoặc đánh cắp một chiếc xe đạp, núp vào bụi cây mà chạy, miễn bằng mọi cách ra khỏi nước Đức. Em qua Pháp là an toàn nhất. Em không qua được Thụy Sĩ nữa đâu. Em cố gắng đến cho được Paris.
-- Paris? Cách đây tới sáu trăm dặm mà anh!
-- Anh biết. Lâu cách nào em cũng phải đi cho tới đó. Anh có một người bạn học cũ ở đấy. - Manfred lấy ra cuốn sổ tay và ghi tên người bạn ấy cho nàng.
-- Làm sao anh biết người ta còn ở đấy?
-- Anh ấy bị sốt cấp tính rồi sau bị tật nên khỏi đi lính. Làm đến phụ tá Thứ Trưởng Văn Hóa, ở Paris.
-- Ông ta có về phe Kháng Chiến không?
-- Anh biết Jean - Pierre có thể. Và anh ta rất kín đáo. Ariana, anh ta có thể giúp em. Anh ta có thể che chở cho em đến khi anh gặp lại em. Em nghe lời anh ta, bảo ở đâu hay đi đâu thì làm theo như thế. Anh tin tưởng anh ấy lắm.
-- Rồi sao nữa?
-- Anh muốn là từ bây giờ em phải luôn luôn sẵn sàng, khẩu súng, các vòng vàng, tiền bạc, địa chỉ của Jean - Pierre, một ít quần áo ấm, một ít thực phẩm, và xăng đầy bình xe.
-- Vâng, thưa Trung úy. - Nàng mỉm cười và đưa tay chào theo kiểu nhà binh. Nhưng Manfred không mỉm cười.
-- Anh cũng hy vọng là mọi chuyện đừng xảy ra !
-- Em cũng mong thế. - Ngừng một lát nàng mới nói tiếp:
-- Sau chiến tranh em muốn đi tìm lại em trai của em.
Nàng vẫn tin là Gerhard đi thoát và được an toàn. Đối với ông Walmar lớn tuổi, đường xa, có thể không đi thoát, nhưng với Gerhard thì rất có thể đã thoát được.
Manfred gật đầu:
-- Chúng ta sẽ cố sức tìm.
Hôm sau trong lúc hai người đi dạo buổi tối, Manfred nói:
-- Có thể mùa hè năm tới là mọi việc đã yên rồi, mình trở về đây nghỉ ngơi.
-- Chúng ta có thể đến thăm biệt thự nhà anh, anh nhỉ?
-- Nếu anh lấy lại được.
Họ chỉ mong sao cho cơn ác mộng chiến tranh mau kết thúc để sống cuộc đời riêng của họ.
Nhưng hôm sau, khi Ariana thu xếp đồ đạc như Manfred đã dặn một lần nữa trước khi anh đi làm, thì nàng nghe có tiếng súng nổ rất gần. Chiều tối đó bom nổ lung tung phía ngoài thành phố. Manfred về nhà sớm, Ariana đang núp trong hầm và nghe đài. Thấy Manfred về nàng hỏi ngay:
-- Có chuyện gì vậy anh? Đài nói...
-- Đừng quan tâm tin tức trên đài. Em chuẩn bị chưa, Ariana?
-- Rồi, anh. - Nàng có vẻ sợ hãi hết sức.
-- Đêm nay anh phải đến Bộ Chỉ Huy. Họ muốn mọi nhân viên phải túc trực để sẵn sàng đối phó. Anh không biết chừng nào về. Em phải can đảm. Chờ ở nhà. Nhưng nếu chúng nó chiếm thành phố, thì em nhớ làm những gì anh dặn!
-- Họ chiếm thành phố thì làm sao em ra khỏi được!
-- Được chứ. Họ cho những người tị nạn ra đi chứ, nhất là đàn bà, trẻ em. Bao giờ cũng vậy!
-- Còn anh?
-- Anh sẽ tìm em khi mọi sự yên xong. - Anh ta nhìn đồng hồ, rồi đi lên lầu lấy đồ riêng, trở xuống bảo:
-- Anh phải đi bây giờ!
Họ ôm nhau một lúc lâu. Ariana bảo anh thôi đừng đi, cứ mặc kệ Hitler, nhưng Manfed bảo:
-- Đừng nói thế. Anh phải đi em ạ. Nhưng anh sẽ trở về ngay.
-- Nếu có gì xảy ra cho anh chắc em chết Manfred ạ!
-- Không có chuyện gì đâu. - Rồi anh cố nén đau đớn, mỉm cười với nàng. Anh cởi chiếc nhẫn nơi tay anh đặt vào tay nàng, bảo: - Em giữ cho anh đến khi anh trở về. - Nàng mỉm cười, rồi hai người hôn nhau thật lâu trước khi anh ra xe.
Ngày này qua ngày khác Ariana theo dõi tin tức chiến sự trên đai. Đêm hăm sáu tháng Tư thì có tin các nơi trong thành phố đều bị đánh. Ban ngày nàng không dám rời khỏi hầm trú ẩn trong nhà. Nàng nghe tin quân Nga tiến vào tới Stargardenstrasse. Nhưng nàng không biết rằng khắp Berlin nhiều người ở trong hầm trú ẩn mà không có gì ăn, không có nước uống. Không có một kế hoạch di tản dân chúng. Trẻ em cũng bị kẹt như người lớn. Điều họ không ngờ nữa là Bộ Chỉ Huy tối cao đã trốn khỏi Berlin.
Đêm Một tháng Năm thì đài phát thanh loan tin Hitler chết. Thành phố bị đánh cháy khắp nơi, dân chúng bị kẹt trong các hầm trú ẩn như là chuột. Quân Đồng Minh bắn phá dữ dội. Sau cái chết của Hitler được loan báo thì đài trỗi bảo giao hưởng số bảy của Wagner và Bruckner. Ariana ngồi trong hầm nghe tiếng nhạc ở đài phát thanh lẫn lộn với tiếng đạn bom bên ngoài. Nàng nhớ lại đã cùng cha và Gerhard nghe bản nhạc đó ở nhà hát Opera mấy năm trước.
Nàng không biết Manfred ở đâu trong cơn hỗn độn này. Tối đó nàng nghe tin cả gia đình Goebbels đã tự sát, sáu đứa con đều bị ép uống thuốc độc.
Ngày Hai tháng Năm tin đình chiến được loan trên đài bằng ba thứ tiếng Nga, Đức, và Anh. Nàng chưa tin vì còn nghe tiếng súng... Ba ngày sau bỗng im vắng bốn bề. Ariana ngồi yên lắng tai, mãi cho đến sáng ngày Năm tháng Năm. Vừa mới sáng nàng quyết định đi tìm Manfred. Nếu quân Đồng Minh đã chiếm Berlin thì nàng hẳn phải biết Manfred ở đâu. Anh ta không còn Đế Chế để bảo vệ nữa.
Nàng lên lầu, mặc một chiếc áo xấu xí, mang vớ len và giày thô, mặc áo choàng ra ngoài, nhét khẩu súng của Manfred vào một bao tay, và bỏ vào túi áo choàng. Nàng không đem các thứ khác vì nghĩ là chỉ đi tìm Manfred, nếu không gặp anh nàng sẽ trở về để chờ.
Lát sau nàng ra ngoài, tưởng như mấy năm chưa bước chân ra ! Nàng ngửi thấy mùi khói khét. Nàng chui vào chiếc Volkswagen và lái đi.
Hai mươi phút sau Ariana tới được trung tâm thành phố. Đường phố ngổn ngang không cách nào lái xe vào được. Thoạt nhìn thì như toàn bộ đã bị phá hủy. Nhưng nhìn kỹ thì vẫn còn một số các tòa nhà chưa đổ. Ariana nhìn một lát thấy quá thất vọng, bèn quay xe lái vào một chỗ nấp, rồi bước ra khỏi xe, tay vẫn lăm lăm khẩu súng trong túi áo. Nàng phải tìm cho được Manfred.
Nhưng nàng chỉ thấy những toán quân Anh và Mỹ đi về phía Bộ Tham Mưu Đế Chính. Thỉnh thoảng có những đám dân Berlin tò mò nhìn lính Đồng Minh, hoặc một số người Berlin lo chạy trốn.
Gần tới chỗ Bộ Tham Mưu Đế Chính, Ariana thấy những quân lính Quốc Xã mệt mỏi bẩn thỉu đang chờ xe chở đi, có lính Mỹ canh gác. Ariana nhận ra hậu quả mà Quốc Xã đã đem lại cho đất nước của nàng. Hơn một nửa số năm ngàn quân Quốc Xã bảo vệ cho Bộ Tham Mưu đã bị chết.
Vừa lúc ấy một toán quân Quốc Xã bị giải ngang qua, nàng há hốc mồm thấy có Hildebrand trong đó. Nàng vẫy tay lia lịa mong anh ta thấy, nàng chạy tới gần, hy vọng hỏi được tin Manfred. Nhưng nàng bị hai lính Mỹ đưa súng ra ngăn lại. Nàng nói với họ nhưng họ không hiểu gì. Nàng kêu Hildebrand:
-- Manfred ở đâu? Hildebrand, Hildebrand, Hildebrand... Manfred đâu? - Anh ta đưa mắt nhìn qua bên trái. Nàng chạy qua phía đó, thì thấy một lính Quốc Xã bị chết đang nằm chờ xe xác tới hốt. Và nhận ra ngay Manfred. Nàng há hốc mồm quỳ xuống bên anh ta. Hồi lâu thật là lâu... Bỗng nàng sực tỉnh, kinh hãi, nàng vuốt mặt anh ta, rồi bỏ chạy trở về chỗ chiếc xe nàng đã giấu.
Có hai người đàn ông loay hoay định tìm cách cho xe nổ máy. Nàng rút súng chĩa vào họ. Họ đưa tay lên đầu hàng. Nàng vừa chĩa súng vừa lùi vào xe, tra chìa khóa và cho nổ máy xe, lui ra, chạy thẳng...
Nàng không còn gì phải luyến tiếc nữa... Nàng phải làm như Manfred đã dặn...
Trở về Wannsee, Ariana lấy những đồ đã chuẩn bị sẵn, thẩy lên xe. Nàng để sẵn khẩu súng trên đùi, và lái xe chạy, sau khi đã nhìn lại ngôi nhà một lần cuối, nơi mà Manfred đã đưa nàng về che chở, yêu thương... Bây giờ anh ta đã vĩnh viễn ra đi... Nàng không còn gì để vương vấn nữa...