Chương : 27
Sáng hôm sau Ariana lên gặp ông Jean - Pierre. Trông nàng xanh xao, mệt nhọc. Ông ta hỏi:
-- Trước khi rời Berlin cô có bị bệnh không?
-- Dạ không ạ!
-- Như vậy cô mất sức vì đi xa - Và cũng vì buồn lo nữa.
Ông ta đã chứng kiến những hậu quả của buồn lo của rất nhiều người: ốm bệnh, nôn mửa, chóng mặt... Nhưng ông không quan tâm đến vấn đề thể chất của Ariana hiện nay bằng vấn đề tình cảm của nàng. Ông nói:
-- Lát hồi sẽ có bác sĩ đến thăm bệnh cho cô. Nhưng bây giờ tôi muốn biết các tin tức về người em trai cô. Cô cho biết cậu ta cao bao nhiêu, vóc dáng to nhỏ, cân nặng bao nhiêu. Rồi cho biết cậu ta đã đi đâu, ăn mặc ra sao, và đã dự trù những chuyện gì. Cậu ta quen những ai...
Ariana trả lời ông ta từng điểm một. Ông ta lại hỏi:
-- Đến Zurich rồi cậu ấy làm gì?
-- Dạ chỉ chờ thôi!
-- Dự định sau đó cha cô và cô, cậu, sẽ đi đâu?
-- Đến Lausanne, có bạn của cha tôi ở đấy.
-- Mấy người bạn có biết là gia đình cô sẽ đến không?
-- Tôi không rõ. Ba tôi không muốn điện thoại cho họ từ Đức, mà dự trù đến Zurich thì mới điện thoại.
-- Cha cô có để số điện thoại của họ cho em trai cô không?
-- Chắc là có.
-- Rồi sau đó cô không được tin gì của ai cả à?
Nàng lắc đầu:
-- Vâng. Và rồi Manfred nói rằng chắc chắn cha tôi đã chết.
-- Thôi được. Cô về phòng nghỉ đi. Có gì tôi sẽ cho cô biết ngay.
Ariana về phòng ngủ say cho đến chiều tối. Lúc nàng trở dậy thì có vẻ khoẻ hơn. Người giúp việc báo cho ông Jean - Pierre biết, ông đến phòng nàng và hỏi:
-- Chào cô Ariana, cô cảm thấy khoẻ chưa?
-- Vâng ạ, khoẻ hơn. - Nhưng trông nàng vẫn xanh xao, có thể bị bệnh dễ dàng. Nàng hỏi: - Có tin gì không ạ?
-- Chưa có gì. Nhưng hình như cậu em cô đã mất rồi.
-- Chết rồi à? - Giọng nàng run rẩy.
-- Tôi không rõ. Tôi gọi điện thoại cho người mà cô nói cô quen. Thì người ta cho biết hai ông bà ấy bị tai nạn xe hơi chết, hai hôm trước khi cha cô và em trai cô rời Berlin. Hai vợ chồng đó không có con, ngôi nhà được bán đi. Và chủ mới thì không biết gì về em trai cô cả. Có lẽ khi cha cô trở về đón cô thì bị giết dọc đường. Sau đó có lẽ em cô gọi đến nơi thì biết hai ông bà này đã chết. Dĩ nhiên cậu ta phải xăn tay làm việc để sinh sống. Tuy nhiên không có dấu vết gì của cậu ta ở Zurich. Cũng chẳng có dấu vết gì của Max Thomas cả.
Ông ta đã gọi đây đó suốt ngày, với những thông tin nàng cho ông ta đêm trước, nhưng chẳng kết quả gì. Ariana hỏi:
-- Ông Jean - Pierre, ông thấy thế nào ạ?
-- Tôi nghĩ là cha cô và cậu em có thể chết trên khoảng đường giữa Lorrach và Basel.
Ariana khóc nức nở và nói:
-- Thế là hết, chẳng còn ai thân thiết nữa. Tôi chỉ còn một thân mình.
-- Tôi cũng đâu khác gì cô!
Ariana ngạc nhiên nhìn ông Jean - Pierre. Ông gật đầu nói:
-- Vâng. Vợ tôi người Do Thái. Lúc quân Đức chiếm Paris thì chúng bắt bà ấy và con gái nhỏ của chúng tôi.
Ariana nhắm mắt lại mệt mỏi. Hóa ra mọi người quanh nàng ai cũng mất mát vì chiến tranh. Nàng thấy căn phòng như đảo lộn, quay cuồng. Nàng phải nằm xuống để nghĩ. Ông ta tới gần xem xét. Có lẽ nàng quá thất vọng nên kiệt sức.
Một lúc thật lâu ông ta mới nói:
-- Tôi có một ý kiến muốn nói với cô. Tùy cô suy nghĩ. Nếu tôi còn trẻ tôi sẽ làm như thế. Cô cần can đảm. Ấy là cô nên ra khỏi tất cả các nước bị chiến tranh tàn phá này. Ra đi thật xa và làm lại cuộc đời. Tôi nghĩ cô nên như thế.
Nàng lau nước mắt nhỏm dậy và hỏi:
-- Nhưng đi đâu? Thật là kinh sợ. Nàng không muốn đi đâu nữa cả. Nàng muốn chôn giấu mình một chỗ thật yên.
-- Cô qua Mỹ. Ngày mai có một chuyến tàu chở người tị nạn, do một tổ chức ở New York sắp đặt. Khi tàu tới New York sẽ có người của tổ chức ấy đón tiếp và giúp đỡ cô.
-- Còn ngôi nhà của cha tôi ở Grunewald, ông thấy là tôi không thể lấy lại được à?
-- Cô muốn lấy lại thực sao? Mà nếu lấy lại được, cô có thể sống nổi bên nhà không?
-- Nghe ông ta nói, Ariana nhớ lại lời dặn của Manfred rằng hãy làm theo lời của Jean - Pierre chỉ dẫn.
Nhưng nàng có đủ sức khoẻ cho cuộc hành trình này chăng, đó là điều Jean - Pierre đang lo ngại. Tuy nhiên, sau chuyến tàu này lại không còn chuyến nào nữa, nếu có cũng lâu lắm. Ông hỏi:
-- Cô định đi không? Cả một cuộc đời mới đấy!
-- Nhưng còn em trai tôi! Có thể là nó đã đến Lausanne, hoặc ở đâu đó tại Zurich, không chừng tôi đến đó có thể tìm được nó!
Tuy nói vậy nhưng trong mắt Ariana không còn một tia hy vọng nào.
-- Không có một dấu vết gì của cậu ta cả. Nếu còn sống, hẳn phải có một chút tăm hơi gì chứ. Chắc chắn là cha cô và cậu em đã chết, như tôi đã nói với cô.
Ariana lắc đầu ngao ngán. Nàng mất tất cả rồi. Bây giờ nàng một là nằm xuống chết luôn một thể, hoặc hai là đứng dậy đi thật xa...
Nàng cố nhìn ông Jean - Pierre, rồi cố kìm chế cơn chóng mặt, gượng dậy gật đầu, nói:
_Vâng, tôi đi vậy...
-- Trước khi rời Berlin cô có bị bệnh không?
-- Dạ không ạ!
-- Như vậy cô mất sức vì đi xa - Và cũng vì buồn lo nữa.
Ông ta đã chứng kiến những hậu quả của buồn lo của rất nhiều người: ốm bệnh, nôn mửa, chóng mặt... Nhưng ông không quan tâm đến vấn đề thể chất của Ariana hiện nay bằng vấn đề tình cảm của nàng. Ông nói:
-- Lát hồi sẽ có bác sĩ đến thăm bệnh cho cô. Nhưng bây giờ tôi muốn biết các tin tức về người em trai cô. Cô cho biết cậu ta cao bao nhiêu, vóc dáng to nhỏ, cân nặng bao nhiêu. Rồi cho biết cậu ta đã đi đâu, ăn mặc ra sao, và đã dự trù những chuyện gì. Cậu ta quen những ai...
Ariana trả lời ông ta từng điểm một. Ông ta lại hỏi:
-- Đến Zurich rồi cậu ấy làm gì?
-- Dạ chỉ chờ thôi!
-- Dự định sau đó cha cô và cô, cậu, sẽ đi đâu?
-- Đến Lausanne, có bạn của cha tôi ở đấy.
-- Mấy người bạn có biết là gia đình cô sẽ đến không?
-- Tôi không rõ. Ba tôi không muốn điện thoại cho họ từ Đức, mà dự trù đến Zurich thì mới điện thoại.
-- Cha cô có để số điện thoại của họ cho em trai cô không?
-- Chắc là có.
-- Rồi sau đó cô không được tin gì của ai cả à?
Nàng lắc đầu:
-- Vâng. Và rồi Manfred nói rằng chắc chắn cha tôi đã chết.
-- Thôi được. Cô về phòng nghỉ đi. Có gì tôi sẽ cho cô biết ngay.
Ariana về phòng ngủ say cho đến chiều tối. Lúc nàng trở dậy thì có vẻ khoẻ hơn. Người giúp việc báo cho ông Jean - Pierre biết, ông đến phòng nàng và hỏi:
-- Chào cô Ariana, cô cảm thấy khoẻ chưa?
-- Vâng ạ, khoẻ hơn. - Nhưng trông nàng vẫn xanh xao, có thể bị bệnh dễ dàng. Nàng hỏi: - Có tin gì không ạ?
-- Chưa có gì. Nhưng hình như cậu em cô đã mất rồi.
-- Chết rồi à? - Giọng nàng run rẩy.
-- Tôi không rõ. Tôi gọi điện thoại cho người mà cô nói cô quen. Thì người ta cho biết hai ông bà ấy bị tai nạn xe hơi chết, hai hôm trước khi cha cô và em trai cô rời Berlin. Hai vợ chồng đó không có con, ngôi nhà được bán đi. Và chủ mới thì không biết gì về em trai cô cả. Có lẽ khi cha cô trở về đón cô thì bị giết dọc đường. Sau đó có lẽ em cô gọi đến nơi thì biết hai ông bà này đã chết. Dĩ nhiên cậu ta phải xăn tay làm việc để sinh sống. Tuy nhiên không có dấu vết gì của cậu ta ở Zurich. Cũng chẳng có dấu vết gì của Max Thomas cả.
Ông ta đã gọi đây đó suốt ngày, với những thông tin nàng cho ông ta đêm trước, nhưng chẳng kết quả gì. Ariana hỏi:
-- Ông Jean - Pierre, ông thấy thế nào ạ?
-- Tôi nghĩ là cha cô và cậu em có thể chết trên khoảng đường giữa Lorrach và Basel.
Ariana khóc nức nở và nói:
-- Thế là hết, chẳng còn ai thân thiết nữa. Tôi chỉ còn một thân mình.
-- Tôi cũng đâu khác gì cô!
Ariana ngạc nhiên nhìn ông Jean - Pierre. Ông gật đầu nói:
-- Vâng. Vợ tôi người Do Thái. Lúc quân Đức chiếm Paris thì chúng bắt bà ấy và con gái nhỏ của chúng tôi.
Ariana nhắm mắt lại mệt mỏi. Hóa ra mọi người quanh nàng ai cũng mất mát vì chiến tranh. Nàng thấy căn phòng như đảo lộn, quay cuồng. Nàng phải nằm xuống để nghĩ. Ông ta tới gần xem xét. Có lẽ nàng quá thất vọng nên kiệt sức.
Một lúc thật lâu ông ta mới nói:
-- Tôi có một ý kiến muốn nói với cô. Tùy cô suy nghĩ. Nếu tôi còn trẻ tôi sẽ làm như thế. Cô cần can đảm. Ấy là cô nên ra khỏi tất cả các nước bị chiến tranh tàn phá này. Ra đi thật xa và làm lại cuộc đời. Tôi nghĩ cô nên như thế.
Nàng lau nước mắt nhỏm dậy và hỏi:
-- Nhưng đi đâu? Thật là kinh sợ. Nàng không muốn đi đâu nữa cả. Nàng muốn chôn giấu mình một chỗ thật yên.
-- Cô qua Mỹ. Ngày mai có một chuyến tàu chở người tị nạn, do một tổ chức ở New York sắp đặt. Khi tàu tới New York sẽ có người của tổ chức ấy đón tiếp và giúp đỡ cô.
-- Còn ngôi nhà của cha tôi ở Grunewald, ông thấy là tôi không thể lấy lại được à?
-- Cô muốn lấy lại thực sao? Mà nếu lấy lại được, cô có thể sống nổi bên nhà không?
-- Nghe ông ta nói, Ariana nhớ lại lời dặn của Manfred rằng hãy làm theo lời của Jean - Pierre chỉ dẫn.
Nhưng nàng có đủ sức khoẻ cho cuộc hành trình này chăng, đó là điều Jean - Pierre đang lo ngại. Tuy nhiên, sau chuyến tàu này lại không còn chuyến nào nữa, nếu có cũng lâu lắm. Ông hỏi:
-- Cô định đi không? Cả một cuộc đời mới đấy!
-- Nhưng còn em trai tôi! Có thể là nó đã đến Lausanne, hoặc ở đâu đó tại Zurich, không chừng tôi đến đó có thể tìm được nó!
Tuy nói vậy nhưng trong mắt Ariana không còn một tia hy vọng nào.
-- Không có một dấu vết gì của cậu ta cả. Nếu còn sống, hẳn phải có một chút tăm hơi gì chứ. Chắc chắn là cha cô và cậu em đã chết, như tôi đã nói với cô.
Ariana lắc đầu ngao ngán. Nàng mất tất cả rồi. Bây giờ nàng một là nằm xuống chết luôn một thể, hoặc hai là đứng dậy đi thật xa...
Nàng cố nhìn ông Jean - Pierre, rồi cố kìm chế cơn chóng mặt, gượng dậy gật đầu, nói:
_Vâng, tôi đi vậy...