Chương : 5
Vào tháng hai thì Walmar và Kassandra phải tham dự một cuộc khiêu vũ mùa xuân. Thời tiết còn lạnh giá.
Kassandra mặc chiếc áo choàng nhung màu trắng rất sang trọng. Được giáo dục từ nhỏ không biểu lộ đau thương khỏi phòng kín của mình, nên mặc dù chuyện giữa nàng và Walmar cùng Dolff đang làm nàng rối bời, nàng cũng đóng vai trò dịu dàng hoàn hảo và khiêu vũ rất đẹp với các bạn của Walmar.
Một ông chủ ngân hàng tỏ lời tán tụng nàng:
- Frau Gotthart, bà như một công chúa xứ tuyết!
- Cám ơn ông. Chắc ông quen chồng tôi lâu?
- Vừa quen thôi ạ. Gặp nhau qua công việc vài lần. Nhưng hoạt động của tôi lúc sau này là phụ tá lãnh đạo của chúng ta thiết lập nền tài chánh của Đệ Tam Đế Chế.
Kassandra hơi giật mình, nhìn ông ta và hỏi:
- Như vậy chắc ông bận lắm?
- Vâng, còn bà?
- Tôi thì bận chồng con hầu hết thì giờ ạ!
- Còn ngoài ra? Chắc bà sưu tầm nghệ thuật?
Ông ta mỉm cười vui vẻ, nhưng Kassandra thấy đôi mắt ông ta có một cái gì lạnh giá. Ông ta tiếp:
- Tôi thì không có nhiều thì giờ để ý đến nghệ thuật. Vả lại bà cũng biết đấy, quan niệm của chúng ta về nghệ thuật cũng thay đổi với Đệ Tam Đế Chế này rồi.
- Thế ạ? - Nàng cảm thấy ớn lạnh. Phải chăng người đàn ông này gián tiếp báo cho nàng biết về số phận Dolff. Hay tại vì nàng sợ, nên ai nói gì cũng giật mình?
- Vâng ạ, bà thấy đấy... chúng ta có những nghệ sĩ không còn thích hợp, có những người cầm bút tư tưởng bệnh hoạn. Tất cả phải thay đổi thôi!...
Rõ ràng là ông ta ám chỉ Dolff rồi còn gì nữa!
Kassandra tự nhiên giận dữ. Nàng nói:
- Thì đã thay đổi rồi đấy. Người ta đâu có in các tác phẩm của tác giả cũ nữa, phải vậy không?
Bản nhạc gần chấm dứt, Kassandra nhẹ người, mong cho hết mau, nhưng hình như người khách lạ này còn muốn nói thêm gì đấy, ông ta bảo:
- Frau Gotthard, bà đừng bận tâm gì những chuyện thay đổi ấy!
- Vâng ạ!
- Thế thì hay lắm.
Ý ông ta nói gì?
Trên đường về nàng muốn kể cho Walmar nghe những điều ông khách ấy nói, nhưng nàng sợ làm Walmar giận.
Hôm sau gặp Dolff, nàng thấy anh ta đã trở lại bình tĩnh hơn trước, nên cũng không kể lại câu chuyện ấy nữa. Còn Dolff thì quyết định là anh nhất thiết phải viết những gì cần viết, dù họ có xuất bản cho anh hay không. Dù anh có chết đói anh cũng giữ vững lập trường. Không ai đuổi được anh ra khỏi tổ quốc được. Anh có quyền được ở lại đất nước này dù anh là gốc Do Thái.
Dolff bảo Kassandra:
- Mình đi dạo một chút đi em!
- Vâng, em thích lắm.
Họ đi loanh quanh trên bờ hồ, gặp lại các trẻ em đùa giỡn vô tư, tuy nhiên các người đi dạo khác thì hình như đầy vẻ ưu tư cho những ngày sắp tới.
Dolff vừa đi vừa cầm tay Kassandra và nói:
- Em biết anh thường nghĩ về em thế nào không?
- Thế nào?
- Anh nghĩ rằng em là một phụ nữ kỳ lạ, bí mật và có một nét huyền diệu, làm cho anh sống với em một ngày thôi là cũng nhớ mãi suốt đời!
- Bây giờ đây thì anh có hạnh phúc không? - Nàng đi sát vào Dolff.
- Chắc không còn lúc nào anh thấy hạnh phúc hơn lúc này nữa! Còn em, năm qua em có gặp khó khăn gì nhiều không?
- Chẳng khó khăn gì đâu! Em thấy cuộc sống dễ thương hơn là đằng khác! Em mong muốn được như thế này đấy.
Thật vậy, nàng rất sung sướng vào những buổi chiều sống với Dolff. Anh nói:
- Kassandra, em chiếm cả tâm hồn anh. Mãi mãi. Kể cả khi anh chết, hồn anh cũng ở bên em.
- Đừng nói những câu gở như thế.
- Anh nói là lúc anh đã tám mươi tuổi ấy chứ! Anh sẽ không đi nơi nào không có em.
Nàng mỉm cười, rồi cả hai cùng đi nhanh về lại nhà anh, lên phòng anh, ái ân say đắm. Kassandra nằm cuộn trong tay Dolff và ngủ thiếp đi. Cả hai đều chìm đắm vào giấc ngủ chiều êm ái.
Lúc Dolff thức giấc thì anh nghe có tiếng động lạ ở dưới nhà. Anh ngồi ngay dậy. Kassandra bị động cũng mở mắt và ngồi dậy theo. Anh lấy chăn đắp qua người nàng, rồi vói áo quần choàng vào người. Vừa lúc đó bốn kẻ mặc đồng phục đã đẩy cửa bước vào. Dolff kêu:
- Gì thế này?
Bốn người lạ chỉ cười. Rồi một người chụp lấy tay anh, phun nước miếng vào mặt anh và bảo:
- Nghe tên Do Thái nói chứ gì?
Rồi một tên nữa nắm chặt hai tay anh. Tên thứ ba thoi vào bụng anh thật mạnh. Anh đau đớn gập người lại. Tên kia lại đá vào đít anh. Còn tên thứ tư thì quan sát căn phòng. Y giật mạnh tấm chăn và thấy Kassandra đang trần truồng. Y kêu:
- A một người đẹp. Nào ngồi dậy!
Nàng kinh hãi, run bắn người, nhìn Dolff. Cả bốn tên đều nhìn nàng chăm chăm. Tên thứ tư bảo:
- Đưa thằng kia ra ngoài. Còn nếu nó muốn xem thì cho ngồi lại.
Dolff biết ngay chuyện gì. Anh la lên:
- Không được động đến cô ta.
- Sao không được, thưa Ông-Tác-Giả-Danh-Tiếng? Cô ấy bị bệnh lậu à?
Cả bốn tên cùng cười lớn. Rồi ba tên kia kéo Dolff xuống lầu. Kassandra nghe anh kêu tên nàng liên hồi, nhưng rồi những tiếng đánh mạnh làm anh tắt tiếng.
Kassandra kinh hãi la lên:
- Các ông giết anh ấy rồi! - Kassandra lúc này chỉ nghĩ đến Dolff. Nàng nhìn trừng trừng tên Trung Sĩ còn đứng lại trong phòng. Tên này nói:
- Giết nó, rồi có sao không? Chẳng mất mát gì cho xã hội cả. Nó chỉ là một thằng Do Thái. Còn em? Em là công chúa Do Thái xinh đẹp phải không?
- Sao các ông dám làm thế? Sao các ông dám giết anh ấy? - Nàng chạy đến bấu vào mặt y. Nhưng y nhanh hơn, tát mạnh vào mặt nàng, và nói:
- Được rồi. Tao sẽ cho mày một bài học, con mụ Do Thái này nhé!
Y rút chiếc nịt, vung lên và quật mạnh ngang ngực nàng. Nàng kêu lên đau đớn:
- Lạy Chúa tôi...
Kassandra bỗng ý thức ngay ra là y đánh nàng, thì y có thể hãm hiếp nàng rồi giết nàng.
Tên Trung Sĩ cầm nịt bước tới, có vẻ như muốn đánh nữa.
Kassandra vội la lên:
- Giấy tờ tôi kia kìa. Tôi là Kassandra von Gotthart. Chồng tôi là chủ tịch ngân hàng Tilden!
Tên đàn ông ngưng lại. Y nhìn nàng nghi ngờ. Rồi y nheo mắt hỏi:
- Và chồng bà không biết bà đến đây à?
Kassandra run rẩy. Nói Walmar biết thì làm nhục Walmar, mà nói Walmar không biết thì nhục nàng. Nàng nói:
- Người quản gia của tôi biết rõ tôi đến đây!
- Hay lắm. Giấy tờ đâu?
- Kia kìa!
Tên Trung sĩ nhảy hai bước đến chụp lấy chiếc ví của nàng, xé toạt ra. Y kéo chiếc bằng lái xe, rồi căn cước của nàng ra.
Y bước đến phía nàng với vẻ mặt đáng kinh sợ. Y nhìn nàng một lúc thật lâu. Bỗng y tát tai nàng thật mạnh, bảo:
- Đồ đĩ! Đĩ dơ dáy! Nếu tao là chồng mày tao giết mày ngay! Mà nếu như thế này thì mày cũng sẽ chết như thằng Do Thái kia thôi! Chúng mày dơ dáy quá! Mày làm dơ bẩn nòi giống, dơ bẩn đất nước! Đồ chó cái dơ dáy!
Y bỏ đi. Kassandra nghe tiếng cửa đóng sầm ở dưới nhà. Nàng run như cầy sấy, quỳ xuống nền nhà, ôm ngực đau đớn. Hai dòng máu rướm ở ngực nàng. Nàng nằm lăn xuống đấy...
Nàng khóc nức nở hình như cả mấy tiếng đồng hồ. Rồi bỗng nàng thấy kinh sợ. Chúng có thể trở lại phá nhà Dolff! Nàng phải rời đây ngay!
Nàng gượng đứng lên, nhìn lại căn phòng một lần cuối. Nàng thấy còn chiếc áo của Dolff ở trên sàn nhà. Nàng cầm lên áp vào mặt, khóc nức nở một lúc lâu. Rồi nàng đi vội xuống lầu, chạy như điên cuồng tìm chiếc xe mà nàng đỗ ở xa xa.
Kassandra không biết có nên về nhà không. Nhưng rồi nàng trèo lên xe cứ lái đi như mất hồn. Về tới cổng nàng bò ra khỏi xe, lặng lẽ đi nhanh lên phòng ngủ. Đóng mạnh cửa.. Rồi nằm ngất dưới sàn nhà...
Kassandra mặc chiếc áo choàng nhung màu trắng rất sang trọng. Được giáo dục từ nhỏ không biểu lộ đau thương khỏi phòng kín của mình, nên mặc dù chuyện giữa nàng và Walmar cùng Dolff đang làm nàng rối bời, nàng cũng đóng vai trò dịu dàng hoàn hảo và khiêu vũ rất đẹp với các bạn của Walmar.
Một ông chủ ngân hàng tỏ lời tán tụng nàng:
- Frau Gotthart, bà như một công chúa xứ tuyết!
- Cám ơn ông. Chắc ông quen chồng tôi lâu?
- Vừa quen thôi ạ. Gặp nhau qua công việc vài lần. Nhưng hoạt động của tôi lúc sau này là phụ tá lãnh đạo của chúng ta thiết lập nền tài chánh của Đệ Tam Đế Chế.
Kassandra hơi giật mình, nhìn ông ta và hỏi:
- Như vậy chắc ông bận lắm?
- Vâng, còn bà?
- Tôi thì bận chồng con hầu hết thì giờ ạ!
- Còn ngoài ra? Chắc bà sưu tầm nghệ thuật?
Ông ta mỉm cười vui vẻ, nhưng Kassandra thấy đôi mắt ông ta có một cái gì lạnh giá. Ông ta tiếp:
- Tôi thì không có nhiều thì giờ để ý đến nghệ thuật. Vả lại bà cũng biết đấy, quan niệm của chúng ta về nghệ thuật cũng thay đổi với Đệ Tam Đế Chế này rồi.
- Thế ạ? - Nàng cảm thấy ớn lạnh. Phải chăng người đàn ông này gián tiếp báo cho nàng biết về số phận Dolff. Hay tại vì nàng sợ, nên ai nói gì cũng giật mình?
- Vâng ạ, bà thấy đấy... chúng ta có những nghệ sĩ không còn thích hợp, có những người cầm bút tư tưởng bệnh hoạn. Tất cả phải thay đổi thôi!...
Rõ ràng là ông ta ám chỉ Dolff rồi còn gì nữa!
Kassandra tự nhiên giận dữ. Nàng nói:
- Thì đã thay đổi rồi đấy. Người ta đâu có in các tác phẩm của tác giả cũ nữa, phải vậy không?
Bản nhạc gần chấm dứt, Kassandra nhẹ người, mong cho hết mau, nhưng hình như người khách lạ này còn muốn nói thêm gì đấy, ông ta bảo:
- Frau Gotthard, bà đừng bận tâm gì những chuyện thay đổi ấy!
- Vâng ạ!
- Thế thì hay lắm.
Ý ông ta nói gì?
Trên đường về nàng muốn kể cho Walmar nghe những điều ông khách ấy nói, nhưng nàng sợ làm Walmar giận.
Hôm sau gặp Dolff, nàng thấy anh ta đã trở lại bình tĩnh hơn trước, nên cũng không kể lại câu chuyện ấy nữa. Còn Dolff thì quyết định là anh nhất thiết phải viết những gì cần viết, dù họ có xuất bản cho anh hay không. Dù anh có chết đói anh cũng giữ vững lập trường. Không ai đuổi được anh ra khỏi tổ quốc được. Anh có quyền được ở lại đất nước này dù anh là gốc Do Thái.
Dolff bảo Kassandra:
- Mình đi dạo một chút đi em!
- Vâng, em thích lắm.
Họ đi loanh quanh trên bờ hồ, gặp lại các trẻ em đùa giỡn vô tư, tuy nhiên các người đi dạo khác thì hình như đầy vẻ ưu tư cho những ngày sắp tới.
Dolff vừa đi vừa cầm tay Kassandra và nói:
- Em biết anh thường nghĩ về em thế nào không?
- Thế nào?
- Anh nghĩ rằng em là một phụ nữ kỳ lạ, bí mật và có một nét huyền diệu, làm cho anh sống với em một ngày thôi là cũng nhớ mãi suốt đời!
- Bây giờ đây thì anh có hạnh phúc không? - Nàng đi sát vào Dolff.
- Chắc không còn lúc nào anh thấy hạnh phúc hơn lúc này nữa! Còn em, năm qua em có gặp khó khăn gì nhiều không?
- Chẳng khó khăn gì đâu! Em thấy cuộc sống dễ thương hơn là đằng khác! Em mong muốn được như thế này đấy.
Thật vậy, nàng rất sung sướng vào những buổi chiều sống với Dolff. Anh nói:
- Kassandra, em chiếm cả tâm hồn anh. Mãi mãi. Kể cả khi anh chết, hồn anh cũng ở bên em.
- Đừng nói những câu gở như thế.
- Anh nói là lúc anh đã tám mươi tuổi ấy chứ! Anh sẽ không đi nơi nào không có em.
Nàng mỉm cười, rồi cả hai cùng đi nhanh về lại nhà anh, lên phòng anh, ái ân say đắm. Kassandra nằm cuộn trong tay Dolff và ngủ thiếp đi. Cả hai đều chìm đắm vào giấc ngủ chiều êm ái.
Lúc Dolff thức giấc thì anh nghe có tiếng động lạ ở dưới nhà. Anh ngồi ngay dậy. Kassandra bị động cũng mở mắt và ngồi dậy theo. Anh lấy chăn đắp qua người nàng, rồi vói áo quần choàng vào người. Vừa lúc đó bốn kẻ mặc đồng phục đã đẩy cửa bước vào. Dolff kêu:
- Gì thế này?
Bốn người lạ chỉ cười. Rồi một người chụp lấy tay anh, phun nước miếng vào mặt anh và bảo:
- Nghe tên Do Thái nói chứ gì?
Rồi một tên nữa nắm chặt hai tay anh. Tên thứ ba thoi vào bụng anh thật mạnh. Anh đau đớn gập người lại. Tên kia lại đá vào đít anh. Còn tên thứ tư thì quan sát căn phòng. Y giật mạnh tấm chăn và thấy Kassandra đang trần truồng. Y kêu:
- A một người đẹp. Nào ngồi dậy!
Nàng kinh hãi, run bắn người, nhìn Dolff. Cả bốn tên đều nhìn nàng chăm chăm. Tên thứ tư bảo:
- Đưa thằng kia ra ngoài. Còn nếu nó muốn xem thì cho ngồi lại.
Dolff biết ngay chuyện gì. Anh la lên:
- Không được động đến cô ta.
- Sao không được, thưa Ông-Tác-Giả-Danh-Tiếng? Cô ấy bị bệnh lậu à?
Cả bốn tên cùng cười lớn. Rồi ba tên kia kéo Dolff xuống lầu. Kassandra nghe anh kêu tên nàng liên hồi, nhưng rồi những tiếng đánh mạnh làm anh tắt tiếng.
Kassandra kinh hãi la lên:
- Các ông giết anh ấy rồi! - Kassandra lúc này chỉ nghĩ đến Dolff. Nàng nhìn trừng trừng tên Trung Sĩ còn đứng lại trong phòng. Tên này nói:
- Giết nó, rồi có sao không? Chẳng mất mát gì cho xã hội cả. Nó chỉ là một thằng Do Thái. Còn em? Em là công chúa Do Thái xinh đẹp phải không?
- Sao các ông dám làm thế? Sao các ông dám giết anh ấy? - Nàng chạy đến bấu vào mặt y. Nhưng y nhanh hơn, tát mạnh vào mặt nàng, và nói:
- Được rồi. Tao sẽ cho mày một bài học, con mụ Do Thái này nhé!
Y rút chiếc nịt, vung lên và quật mạnh ngang ngực nàng. Nàng kêu lên đau đớn:
- Lạy Chúa tôi...
Kassandra bỗng ý thức ngay ra là y đánh nàng, thì y có thể hãm hiếp nàng rồi giết nàng.
Tên Trung Sĩ cầm nịt bước tới, có vẻ như muốn đánh nữa.
Kassandra vội la lên:
- Giấy tờ tôi kia kìa. Tôi là Kassandra von Gotthart. Chồng tôi là chủ tịch ngân hàng Tilden!
Tên đàn ông ngưng lại. Y nhìn nàng nghi ngờ. Rồi y nheo mắt hỏi:
- Và chồng bà không biết bà đến đây à?
Kassandra run rẩy. Nói Walmar biết thì làm nhục Walmar, mà nói Walmar không biết thì nhục nàng. Nàng nói:
- Người quản gia của tôi biết rõ tôi đến đây!
- Hay lắm. Giấy tờ đâu?
- Kia kìa!
Tên Trung sĩ nhảy hai bước đến chụp lấy chiếc ví của nàng, xé toạt ra. Y kéo chiếc bằng lái xe, rồi căn cước của nàng ra.
Y bước đến phía nàng với vẻ mặt đáng kinh sợ. Y nhìn nàng một lúc thật lâu. Bỗng y tát tai nàng thật mạnh, bảo:
- Đồ đĩ! Đĩ dơ dáy! Nếu tao là chồng mày tao giết mày ngay! Mà nếu như thế này thì mày cũng sẽ chết như thằng Do Thái kia thôi! Chúng mày dơ dáy quá! Mày làm dơ bẩn nòi giống, dơ bẩn đất nước! Đồ chó cái dơ dáy!
Y bỏ đi. Kassandra nghe tiếng cửa đóng sầm ở dưới nhà. Nàng run như cầy sấy, quỳ xuống nền nhà, ôm ngực đau đớn. Hai dòng máu rướm ở ngực nàng. Nàng nằm lăn xuống đấy...
Nàng khóc nức nở hình như cả mấy tiếng đồng hồ. Rồi bỗng nàng thấy kinh sợ. Chúng có thể trở lại phá nhà Dolff! Nàng phải rời đây ngay!
Nàng gượng đứng lên, nhìn lại căn phòng một lần cuối. Nàng thấy còn chiếc áo của Dolff ở trên sàn nhà. Nàng cầm lên áp vào mặt, khóc nức nở một lúc lâu. Rồi nàng đi vội xuống lầu, chạy như điên cuồng tìm chiếc xe mà nàng đỗ ở xa xa.
Kassandra không biết có nên về nhà không. Nhưng rồi nàng trèo lên xe cứ lái đi như mất hồn. Về tới cổng nàng bò ra khỏi xe, lặng lẽ đi nhanh lên phòng ngủ. Đóng mạnh cửa.. Rồi nằm ngất dưới sàn nhà...