Chương 13: Sự Thật Đau Lòng
An nhìn với theo cùng ánh mắt coi thường, chỉ thấy môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. Lát sau mới quay ra nói với đám công nhân kia:- Các người theo tôi về trụ sở để phục vụ cho công tác xử lý phạm nhân.Hơn một ngày sau, cảnh sát kết luận do mâu thuẫn với công ty nên đám người này đã tụ tập phá rối hòng đòi tiền lương. Tuy được giải quyết thỏa đáng nhưng danh tiếng Tập Đoàn Hoàng Gia trở nên suy sụp. Công việc mọi khâu đều trễ nải, vì lo lắng vấn đề lương bổng. Nhiều nhân viên xin thôi việc khiến tình trạng ngày càng mất kiểm soát. Mà bên có lợi nhất trong đợt náo loạn này là Phan Thị, tập đoàn trở nên lớn mạnh và cướp nhiều mối làm ăn trên thương trường của Hoàng Gia. Họ chỉ việc ngư ông đắc lợi, đứng ngoài cuộc xem nội bộ Hoàng Gia đấu đá nhau. Sở dĩ tình trạng không trả lương diễn ra là do Nam Khải đã lạm dụng ngân sách tập đoàn làm chuyện tư quá nhiều, dẫn đến thiếu hụt trầm trọng. Chỉ có Khiêm quản gia biết rõ chuyện nhưng cũng chẳng dám ra mặt. Bà Hoàng đã không còn minh mẫn, thế lực chống lưng cho ông ta cũng đã lung lay. Lúc này im lặng chờ thời cơ là phương án tốt nhất quản gia Khiêm có thể làm.- Long mạch đã đứt rồi, hào quang của nơi này cũng chỉ còn cái vỏ bọc bên ngoài. Không ai có thể cứu nữa, toàn một lũ vô dụng.Người vừa nói không ai xa lạ, chính là ông lão vừa từ chức không lâu, Hoàng Luân. Cứ tưởng khi rút lui ông sẽ đầu quân cho Phan Thị, nhưng không, trong thâm tâm có lẽ Hoàng gia mới chính là nhà của lão. Ngày nào Hoàng Luân cũng tản bộ ngang qua nơi mà ông gắn bó cả chặng đời. Kí ức năm tháng huy hoàng ngày xưa chợt ùa về khiến tâm can lão không khỏi xúc động. Giọt sương nhẹ rơi ra từ đôi mắt đã bớt đi phần tinh anh của người lão niên. Hoàng Luân thở dài nhìn trời, nhìn lên tấm biển "Hoàng Gia" rồi lắc đầu tiếp tục bước đi.Hình bóng người kia đi được một lúc thì từ trên một chiếc ô tô đen, một dáng người cao lớn bước xuống. Trời dần sụp tối khiến nhân ảnh người đó trông vô cùng huyền bí. Đó có vẻ là một người nam, đeo kính râm cùng mái tóc trắng khá nổi bật. Anh ta nhìn vào trong tập đoàn rồi nhìn sang hướng ông lão vừa nãy đứng, dưới mặt đất có một mảnh giấy nhỏ. Người kia mở ra lướt nhanh qua vài dòng rồi gấp lại cho vào thùng rác. Anh ta vội quay đi với một cái cười mỉm trên môi.- Ông già cũng khá lắm, nhưng để cho chúng nó trả giá thì phải cần thêm thời gian.Chiếc ô tô lao vút trên cao tốc buổi đêm, người đeo kính đen lúc nãy gác tay lên cửa, tay vò vò điếu thuốc, gương mặt anh lộ ra nét trầm tư. Người lái xe chợt hỏi một câu khiến lông mày anh ta chau lại:- Bọn nó đang ở sau lưng kìa!Quả đúng như lời tài xế nói, đuổi theo phía sau họ một đám côn đồ chạy xe máy, trên tay mấy tên ngồi sau xe cầm súng bắn chỉ thiên. Nhưng với kinh nghiệm không sợ chết của mình thì anh lái xe nhấn ga, rẽ đường liên tục để cắt đuôi bọn chúng.- Công nhận mấy thằng này lì thật, vẫn đuổi kịp sao!Sau câu nói là một pha dẫm phanh khiến xe xoay một vòng rồi anh ta nhanh chóng đạp chân ga, xe lại lao như tên bắn về hướng ngược lại với đám côn đồ. Chúng mất đà nên lao thẳng vào bức tường trước mặt. Từng chiếc xe máy nằm ngổn ngang, chồng chất lên nhau, hình ảnh trông vô cùng thê thảm.Đi xa một đoạn anh tài xế mới dẹp bỏ bộ mặt căng thẳng. Anh thở phào một cái rồi nói với người sau xe:- Bây giờ mình đi đâu đây?Người đó chỉ nói một câu cộc lốc:- Chỗ cũ!- Tôi hiểu rồi.- À khoan đã! Đưa tôi đến nhà thầy Tự, tôi muốn thăm thầy ấy một chút.Người đằng trước gãi đầu khó hiểu, mặt anh ta đầy nghi hoặc, miệng lẩm bẩm:- Cái thằng lạnh lùng như cục nước đá này cũng có tình cảm thầy trò sao? Có phải nó không đây ta.- Anh không chạy đi còn nói cái gì đó?- Đâu...Đâu có gì đâu, cái bụng từ chiều chưa ăn gì, giờ nó biểu tình đó mà.- Vậy đi mau, đến đó một lát rồi đi ăn luôn, tôi cũng thấy đói.- Tuân lệnh sếp!Chiếc xe chở hai con người bí ẩn lao vút vào trong màn đêm. Không biết rồi điều gì sẽ chờ đợi họ.Ở một căn nhà nọ, bóng dáng hai cô cậu thanh niên đang tranh nhau miếng thịt bò cuối cùng trên đĩa. Hai cặp mắt đằng đằng sát khí đối diện nhau, không má nào chịu thua má nào. Một đứa cất giọng đòi lại chủ quyền:- Cái này là tao gắp trước nha con nhỏ kia, để tao ăn!- Xời, khôn như mày quê tao cột dây treo lên cây hết rồi, bỏ miếng thịt ra và mày có thể đi hoặc mày có thể đi và bỏ miếng thịt ra.- Haha, bạn nói thật là nực cười, nghĩ sao vậy!Đó là Nhật Linh và thằng trẻ trâu Duy Quang, được một hôm ăn thịt nướng mà tụi nó tranh nhau miếng cuối cùng. Người xưa nói quả không sai, miếng ăn là miếng tồi tàn mà.Mẹ Quang đứng đó lắc đầu ngán ngẩm:- Hai mươi mấy tuổi đầu hết rồi mà không ra nổi cái hình dáng thanh niên gì hết trời ơi.Bỗng trên ti vi đang phát, giọng anh MC phát lên làm cả ba người chết lặng:- Hôm nay tập đoàn thương mại Hoàng Gia chính thức công bố sự thật đằng sau cái chết bất ngờ của cố chủ tịch Hoàng Minh Long.Thằng Quang toát mồ hôi lạnh, nó đã cố giấu nhẹm chuyện này đi rồi, nhưng sớm muộn sự thật cũng sẽ phơi bày. Nó buông đũa nhanh chóng rời khỏi bàn ăn đi về phòng. Nhật Linh mà biết thì người cô ta trách mắng đầu tiên không ai khác ngoài Quang. Nó đã chọn trốn tránh để bảo vệ bản thân. Tiếng khóc thút thít từng chút phát ra phía bàn ăn, mẹ Quang ngồi ôm cô gái nhỏ vào lòng mà dỗ dành như một người mẹ. Có lẽ chính bà cũng thấu hiểu cảm giác của Nhật Linh lúc này. Ngày xưa bà cũng từng có mối tình đẹp, cả hai yêu nhau say đắm, cứ ngỡ sẽ hạnh phúc đến hết đời. Nhưng cuộc sống thì không bao giờ như ý muốn, năm đó người bà yêu phải nhập ngũ. Người con trai năm đó 23:- Hòa bình anh sẽ về với em, chờ anh nha em.- Em chắc chắn sẽ chờ anh mà.Nói xong cả hai ôm nhau thật chặt như sợ sẽ không còn cơ hội nào để gặp lại nữa. Lúc sau người con trai thì thầm:- Mỗi tháng anh sẽ viết thư gửi về cho em, nếu một ngày không còn nhận được thư từ anh nữa thì em hãy đi lấy chồng.- Anh đừng có nói xui như vậy chứ, anh phải về với em, không được có chuyện gì đâu đó.Chàng trai chỉ cười mà không nói gì thêm. Như đã được an bài, chỉ vỏn vẹn ba tháng đã có tin anh tử trận.