Chương 13
Bạch Tĩnh Hương trở về phủ. Trời đã tối khuya, nàng mệt mỏi nằm phịch xuống giường. Lúc nãy đưa Vĩnh Ninh công chúa trở về toàn thân nồng nặc mùi rượu lại còn đụng mặt phò mã đứng đợi sẵn, kết quả là phải ngồi nghe giáo huấn hai canh giờ liền. May mắn là không bị ai phát hiện.
"Tố Tố, ta muốn tắm rửa"
Tố Tố vừa lại gần đã vội bịt mũi cau mày. Nàng lại phải nghe lời càm ràm của Tố Tố.
"Phu nhân, nghe nói người muốn cứu một kỹ nữ?"
"Để nàng ta làm việc dưới trướng ta rất có lợi. Nàng ta thông minh, đẹp đẽ và còn khá đáng yêu"
Nàng cười thích thú. Như Ý khá thông minh. Nàng ta biết bản thân ra sao nên lựa chọn người xứng đáng để trao thân. Chọn loại rượu mạnh là Hoa Nhan tửu để phục vụ nhằm chuốc say các nàng rồi dựng thành cảnh say rượu say tình, vô tình mất đi đêm đầu tiên. Nhưng không ngờ Bạch Tĩnh Hương vẫn tỉnh táo. Vậy là nàng ta liền dùng phương án còn lại, cầu xin Bạch Tĩnh Hương.
Quả thật nàng ta phải tính toán rất kỹ lưỡng. Bạch Tĩnh Hương bỗng cười lớn.
"Thủ đoạn, dung mạo, tạp kĩ Như Ý có đủ. Lần này thu mua được món hời rồi"
Tố Tố lau khô tóc cho nàng, hầu hạ nàng bao nhiêu năm vẫn là không quen dáng vẻ này của nàng.
"Nàng ta thông minh, thủ đoạn như vậy mà không trốn khỏi thanh lâu sao?"
"Cho dù có trốn được cũng không có bạc bên người, kiếm được bao nhiêu tiền đều chảy vào túi của Ngưu Bà. Trốn chạy thì cũng không biết đi đâu, đơn độc ở nơi xa lạ thì vô cùng nguy hiểm"
"Vả lại câu kéo thời gian đến bây giờ đã là quá lâu rồi, đáng lẽ nàng ta phải tiếp khách từ 5 năm trước. Ngưu Bà không chờ nổi nữa, mặc kệ uy hiếp từ nàng ta quyết phải bán nàng đi. Huống hồ cô nương xinh đẹp bà ta không thiếu, chỉ chờ người này mất giá trị liền đưa người khác lên thay thế"
Tố Tố chỉ ồ một tiếng, nhiệt tình lau khô tóc cho Bạch Tĩnh Hương. Đối với vị phu nhân này nàng vô cùng phiền lòng. Thích lẻn ra ngoài chơi tới khuya mới về, về rồi liền tắm, bị nàng mắng cho mấy lần không được tắm khuya rồi mà vẫn nước đổ lá khoai.
Thoáng chốc đã đến tiệc sinh thần của Như Nhạc Công chúa. Vốn dĩ nàng phải cùng Cơ Đình Quân làm một cặp phu thê tiêu chuẩn đến yến tiệc nhưng nàng đợi gần một canh giờ mới nhận được lời nhắn của hắn.
"Phu nhân, Tướng quân truyền lời nói người hãy đi trước"
Tên thị vệ quỳ rạp trên mặt đất, cơ hồ cảm nhận được không khí đang lạnh dần đi.
Bạch Tĩnh Hương tức giận cau mày lại. Nàng nhìn tên thị vệ đang run rẩy kia, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
"Hừ. Huyết khí phương cương"
*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Nói rồi nàng lên xe ngựa tới Hoàng cung. Tại đó các quý nữ đều tập trung ở Ngự Hoa Viên để thưởng trà trước khi bắt đầu yến tiệc.
"Thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương cát tường"
Nhờ phúc ai đó khiến nàng tới trễ, các bậc phu nhân tiểu thư đều đã đông đủ.
"Thần trên đường đến có xảy ra ít chuyện nên đến trễ. Nương nương độ lượng xin thứ lỗi cho thần"
Hoàng hậu đau bệnh triền miên, nhiễm phong hàn mới xuống giường gần đây chắc hẳn trong người còn mệt mỏi, lười đôi co. Vì thế Bạch Tĩnh Hương êm ái không bị trách tội.
Nàng để ý thấy Vĩnh Ninh đang nhìn chằm chằm liền tiến tới bắt chuyện.
"Xin thỉnh an Công chúa. Gần đây có gì xảy ra sao?"
Vĩnh Ninh giở giọng tủi thân véo cánh tay nàng:
"Muội cùng nàng ta đã nói chuyện gì? Làm ta tò mò mất ngủ mấy đêm ròng"
Nàng cười trừ xoa xoa chỗ bị véo, chuyện này càng ít người biết càng tốt huống hồ Công chúa...
"Tố Tố, ta muốn tắm rửa"
Tố Tố vừa lại gần đã vội bịt mũi cau mày. Nàng lại phải nghe lời càm ràm của Tố Tố.
"Phu nhân, nghe nói người muốn cứu một kỹ nữ?"
"Để nàng ta làm việc dưới trướng ta rất có lợi. Nàng ta thông minh, đẹp đẽ và còn khá đáng yêu"
Nàng cười thích thú. Như Ý khá thông minh. Nàng ta biết bản thân ra sao nên lựa chọn người xứng đáng để trao thân. Chọn loại rượu mạnh là Hoa Nhan tửu để phục vụ nhằm chuốc say các nàng rồi dựng thành cảnh say rượu say tình, vô tình mất đi đêm đầu tiên. Nhưng không ngờ Bạch Tĩnh Hương vẫn tỉnh táo. Vậy là nàng ta liền dùng phương án còn lại, cầu xin Bạch Tĩnh Hương.
Quả thật nàng ta phải tính toán rất kỹ lưỡng. Bạch Tĩnh Hương bỗng cười lớn.
"Thủ đoạn, dung mạo, tạp kĩ Như Ý có đủ. Lần này thu mua được món hời rồi"
Tố Tố lau khô tóc cho nàng, hầu hạ nàng bao nhiêu năm vẫn là không quen dáng vẻ này của nàng.
"Nàng ta thông minh, thủ đoạn như vậy mà không trốn khỏi thanh lâu sao?"
"Cho dù có trốn được cũng không có bạc bên người, kiếm được bao nhiêu tiền đều chảy vào túi của Ngưu Bà. Trốn chạy thì cũng không biết đi đâu, đơn độc ở nơi xa lạ thì vô cùng nguy hiểm"
"Vả lại câu kéo thời gian đến bây giờ đã là quá lâu rồi, đáng lẽ nàng ta phải tiếp khách từ 5 năm trước. Ngưu Bà không chờ nổi nữa, mặc kệ uy hiếp từ nàng ta quyết phải bán nàng đi. Huống hồ cô nương xinh đẹp bà ta không thiếu, chỉ chờ người này mất giá trị liền đưa người khác lên thay thế"
Tố Tố chỉ ồ một tiếng, nhiệt tình lau khô tóc cho Bạch Tĩnh Hương. Đối với vị phu nhân này nàng vô cùng phiền lòng. Thích lẻn ra ngoài chơi tới khuya mới về, về rồi liền tắm, bị nàng mắng cho mấy lần không được tắm khuya rồi mà vẫn nước đổ lá khoai.
Thoáng chốc đã đến tiệc sinh thần của Như Nhạc Công chúa. Vốn dĩ nàng phải cùng Cơ Đình Quân làm một cặp phu thê tiêu chuẩn đến yến tiệc nhưng nàng đợi gần một canh giờ mới nhận được lời nhắn của hắn.
"Phu nhân, Tướng quân truyền lời nói người hãy đi trước"
Tên thị vệ quỳ rạp trên mặt đất, cơ hồ cảm nhận được không khí đang lạnh dần đi.
Bạch Tĩnh Hương tức giận cau mày lại. Nàng nhìn tên thị vệ đang run rẩy kia, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
"Hừ. Huyết khí phương cương"
*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Nói rồi nàng lên xe ngựa tới Hoàng cung. Tại đó các quý nữ đều tập trung ở Ngự Hoa Viên để thưởng trà trước khi bắt đầu yến tiệc.
"Thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương cát tường"
Nhờ phúc ai đó khiến nàng tới trễ, các bậc phu nhân tiểu thư đều đã đông đủ.
"Thần trên đường đến có xảy ra ít chuyện nên đến trễ. Nương nương độ lượng xin thứ lỗi cho thần"
Hoàng hậu đau bệnh triền miên, nhiễm phong hàn mới xuống giường gần đây chắc hẳn trong người còn mệt mỏi, lười đôi co. Vì thế Bạch Tĩnh Hương êm ái không bị trách tội.
Nàng để ý thấy Vĩnh Ninh đang nhìn chằm chằm liền tiến tới bắt chuyện.
"Xin thỉnh an Công chúa. Gần đây có gì xảy ra sao?"
Vĩnh Ninh giở giọng tủi thân véo cánh tay nàng:
"Muội cùng nàng ta đã nói chuyện gì? Làm ta tò mò mất ngủ mấy đêm ròng"
Nàng cười trừ xoa xoa chỗ bị véo, chuyện này càng ít người biết càng tốt huống hồ Công chúa...