Chương 26
“Phu nhân”
Như Nhạc vui vẻ đón nàng từ xa, chắc chờ đã lâu rồi. Trái với nét tươi vui, hồn nhiên của cô bé nàng lại mang dáng vẻ âm trầm đầy suy tư.
“Phu nhân có chuyện gì sao?”
Như Nhạc bỗng nhớ ra lí do nàng nghỉ phép.
“A. Phu nhân đừng buồn. Với người mà nói nam nhân tốt xếp hàng chờ không thiếu, cần gì buồn lòng với tên Tướng quân xấu xa đó”
“Công chúa hãy gọi thần là tiểu thư, thần không còn là Tướng quân phu nhân nữa, đã hoàn thành tất cả thủ tục rồi”
“Phấn chấn lên nào tiểu thư. Vài ngày nữa là lễ hội săn bắn rồi, lúc đó ta dẫn người đi chơi”
Bốn chữ lễ hội săn bắn như công tắc bật lên nỗi bất an trong nàng. Sự nghi ngờ dồn vào Hiên Hồng Phù và Tô Quỳnh Dao hoặc có khi là Triệu Phi Yến nhúng tay vào. Ba người họ mới có tầm ảnh hưởng đến biến động mối quan hệ của nàng và Nam Hướng Phong.
“Hay chúng ta tới chỗ Nhị ca chơi cờ đi, ta muốn tỉ thí với huynh ấy chút”
“Nhị Hoàng tử? À được thôi”
Vướng mắc chuyện hòa ly mà nàng quên mất mình còn vị bằng hữu này. Lúc trước vì danh tiếng và miệng lưỡi thiên hạ nàng không giao lưu với Nam Kì An nữa. Hiện tại đã khác, nàng đã thoát khỏi xiềng xích hôn nhân, có thể gặp mặt nhau trò chuyện thường xuyên hơn.
Ở phủ đệ của hoàng tử, Nam Kì An lười biếng nằm trên cành cây ngủ ngày. Nha hoàn canh cửa thấy Như Nhạc và Bạch Tĩnh Hương đến định báo cho hắn biết thì bị nàng ngăn lại.
“Suỵt, điện hạ cứ để cho ta, mau đi đi”
Nàng đuổi hết mấy nha hoàn kia đi tránh làm phiền bọn họ. Lâu rồi nàng mới được thoải mái giao lưu với bằng hữu, bị người khác để ý cũng không hay lắm. Huống hồ Nam Kì An vô tri vô giác không thèm quan tâm có bị ảnh hưởng gì không.
Khung cảnh y hệt thuở thơ ấu. Hắn hay trèo lên cây trốn lão sư rồi ngủ luôn trên đó, luôn để nàng và tam ca ném đá gọi dậy. Làn gió thu thổi qua khiến đám lá rơi lả tả, nàng thấy nhớ những ngày tháng vô ưu vô lo.
Nàng ghé tai nói nhỏ với Như Nhạc:
“Chúng ta đi nhặt mấy viên đá nhỏ đi”
Dù không hiểu lắm nhưng cô bé vẫn nghe theo lon ton đi nhặt đá. Mà hình như cô bé nhặt hơi lố tay, cả một nắm đá lớn như thể toàn bộ đá nhỏ trong sân đều bị lấy mất.
“Công chúa à, chúng ta ném lên chỗ Nhị hoàng tử nên chỉ cần vài viên thôi. Nếu người định ném hết chỗ đá này ngài ấy sẽ bầm dập mất”
Như Nhạc xấu hổ bỏ hết nắm đá đi chỉ chừa lại hai, ba viên. Hai người cùng nhau ném lên Nam Kì An đang say ngủ. Cái cảm giác quen thuộc lâu rồi mới có khiến Nam Kì An lập tức bật dậy, cơ thể mất thăng bằng liền tiếp đất bằng mặt. Nàng cùng Như Nhạc cười phá lên.
“Trời ạ, vẫn chẳng thay đổi gì cả”
Nam Kì An lật đật đứng dậy có chút ngại ngùng. Thấy nàng tới hắn mừng lắm toan ôm lấy nàng bày tỏ cảm xúc như xưa nhưng chợt nhớ cái phép tắc gì đó Vĩnh Ninh nói qua.
Nàng biết ý liền mở rộng vòng tay biểu thị cho phép ôm. Hắn vẫn sợ lắm nên không dám ôm lâu, rất nhanh đã buông ra.
“Ta hòa ly rồi, đừng lo lắng”
“Ha ha, không ngờ ngươi lại tới tìm ta đấy. Sao? Nhớ ta rồi đúng không?”
“Tự tin quá rồi đó, tìm ngươi là chủ ý của công chúa”
Nụ cười trên môi hắn cứng lại.
“Gì chứ? Ngươi thật sự quên ta là bằng hữu rồi hả? Tổn thương quá”
Nhìn hắn như chú cún lớn bị bỏ rơi, thập phần ủy khuất.
“Tiếc là không có tam ca”
“Bạch Tùng Thanh? Hắn chắc đang ở Quốc Tử Giám tranh luận với Lê lão sư”
Bấy giờ Như Nhạc mới lên tiếng để đánh dấu sự hiện diện của bản thân:
“Nhị ca, chơi cờ với muội”
Hai má cô bé phồng lên, phụng phịu đòi Nam Kì An chơi cờ cho bằng được. Như Nhạc biết hắn chơi cờ không quá tốt nên mới tìm đến để thử nước cờ Bạch Tĩnh Hương dạy cho. Có thể nói Nam Kì An là con chuột bạch thử nghiệm của cô bé.
“Được rồi, được rồi, ca chơi với muội. Chơi cờ là sở trường của muội mà cứ ép ta đấu mãi”
Nam Kì An hết cách bèn lôi bàn cờ gần đó ra, có vẻ đây không phải lần đầu Như Nhạc tới đây thử nghiệm. Ngay nước đi đầu tiên nàng đã nhận ra cô bé đang thử cách đánh tốc chiến tốc thắng nàng mới dạy, chắc chắn với Nam Kì An thì chưa đến 5 bước là đã thua.
“Aaaa. Sao lại vậy được? Làm thế nào mà…”
Nam Kì An ôm đầu không thể tin là thua nhanh như thế. Bên kia, Như Nhạc khoanh tay đắc ý cười, công nhận nhìn thấy dáng vẻ thua cuộc của người khác rất thú vị.
Bạch Tĩnh Hương sắp xếp lại bàn cờ, lắc đầu nói với cô bé:
“Cách này chỉ dùng được một lần thôi, lần hai sẽ bị nhìn thấu ngay. Hơn nữa chỉ áp dụng được với người mới hoặc không sành cờ chứ với người hiểu sâu ngay từ nước đi đầu tiên họ đã biết”
“Ồ, vậy là chỉ chơi được với nhị ca”
Nam Kì An bị kéo vào không mấy vui vẻ, cho dù hắn không giỏi thật nhưng cũng đây đến mức bị một đứa trẻ xem thường.
“Muội nói gì?”
Như Nhạc vờ như không nghe thấy khiến Nam Kì An như bùng nổ.
“Nào, công chúa đánh với thần một ván, dùng cách lúc nãy”
Cô bé nuốt nước bọt, tuy đánh cờ là sở trường nhưng khi đánh với Bạch Tĩnh Hương vẫn là cảm giác áp lực. Không ngoài dự đoán, ở bước đi thứ ba thế cờ bị phá.
“Thấy không công chúa? Đó là khi đánh với người hiểu sâu, họ sẽ mau chóng bẻ thế cờ đem lợi về phe mình”
Nam Kì An bên cạnh đừng nghe nàng giảng cho Như Nhạc mà đầu óc cứ ù ù cạc cạc, vẫn là từ tai này lọt qua tai kia. Như Nhạc thấy mặt hắn cứ khờ ra liền đổi chủ đề.
“Tiểu thư có vẻ đã ổn hơn rồi nhỉ”
Bạch Tĩnh Hương thoáng giật mình, quả thật lúc nãy đã quên đi mớ rối rắm trong lòng.
“Công chúa kéo ta tới đây là để làm thần vui vẻ ư?”
“Chỉ là một phần thôi”
“Ngươi lại không vui chuyện gì? Chẳng phải hòa ly rồi sao, phải vui lên chứ”
Như Nhạc đỡ trán hoàn toàn bất lực với cái kiểu vô tri hưởng thái bình này. Cô bé kéo hắn qua một bên phân tích từng chi tiết cho hắn hiểu. Mặc dù cho hơi sai vài chỗ, nàng buồn lòng vì Nam Hướng Phong chứ không phải Cơ Đình Quân.
“Đồ tra nam. Đi, ta dẫn ngươi đi đánh hắn”
Bạch Tĩnh Hương bật cười.
“Chuyện đã qua rồi mới bây giờ ngươi mới biết. Để ý tới tin tức đi ông tướng”
Không để Như Nhạc lười biếng lãng phí thêm thời gian học tập nàng liền quay lại với các lý lẽ rút ra từ thế cờ. Nam Kì An nghe không nổi kiếm cớ để ngừng lại.
“Hay chúng ta tới Quốc Tử Giám gặp Bạch Tùng Thanh đồng thời thăm Lê lão sư nhé?”
Như Nhạc đưa cặp mắt long lanh nhìn Nam Kì An, bây giờ mới thấy hắn có ích. Hôm nay cô bé coi như nợ hắn một ân tình.
“Tam ca sao? Cũng lâu rồi không gặp tam ca, công chúa muốn tới Quốc Tử Giám không?”
Cô bé gật đầu mãnh liệt, chưa bao giờ thấy nhị ca của mình soái đến thế. Hai người đưa mắt nhìn nhau phát ra tín hiệu nào đó.
“Thấy ca của muội thế nào?”
“Hảo soái, hảo soái”
Như Nhạc vui vẻ đón nàng từ xa, chắc chờ đã lâu rồi. Trái với nét tươi vui, hồn nhiên của cô bé nàng lại mang dáng vẻ âm trầm đầy suy tư.
“Phu nhân có chuyện gì sao?”
Như Nhạc bỗng nhớ ra lí do nàng nghỉ phép.
“A. Phu nhân đừng buồn. Với người mà nói nam nhân tốt xếp hàng chờ không thiếu, cần gì buồn lòng với tên Tướng quân xấu xa đó”
“Công chúa hãy gọi thần là tiểu thư, thần không còn là Tướng quân phu nhân nữa, đã hoàn thành tất cả thủ tục rồi”
“Phấn chấn lên nào tiểu thư. Vài ngày nữa là lễ hội săn bắn rồi, lúc đó ta dẫn người đi chơi”
Bốn chữ lễ hội săn bắn như công tắc bật lên nỗi bất an trong nàng. Sự nghi ngờ dồn vào Hiên Hồng Phù và Tô Quỳnh Dao hoặc có khi là Triệu Phi Yến nhúng tay vào. Ba người họ mới có tầm ảnh hưởng đến biến động mối quan hệ của nàng và Nam Hướng Phong.
“Hay chúng ta tới chỗ Nhị ca chơi cờ đi, ta muốn tỉ thí với huynh ấy chút”
“Nhị Hoàng tử? À được thôi”
Vướng mắc chuyện hòa ly mà nàng quên mất mình còn vị bằng hữu này. Lúc trước vì danh tiếng và miệng lưỡi thiên hạ nàng không giao lưu với Nam Kì An nữa. Hiện tại đã khác, nàng đã thoát khỏi xiềng xích hôn nhân, có thể gặp mặt nhau trò chuyện thường xuyên hơn.
Ở phủ đệ của hoàng tử, Nam Kì An lười biếng nằm trên cành cây ngủ ngày. Nha hoàn canh cửa thấy Như Nhạc và Bạch Tĩnh Hương đến định báo cho hắn biết thì bị nàng ngăn lại.
“Suỵt, điện hạ cứ để cho ta, mau đi đi”
Nàng đuổi hết mấy nha hoàn kia đi tránh làm phiền bọn họ. Lâu rồi nàng mới được thoải mái giao lưu với bằng hữu, bị người khác để ý cũng không hay lắm. Huống hồ Nam Kì An vô tri vô giác không thèm quan tâm có bị ảnh hưởng gì không.
Khung cảnh y hệt thuở thơ ấu. Hắn hay trèo lên cây trốn lão sư rồi ngủ luôn trên đó, luôn để nàng và tam ca ném đá gọi dậy. Làn gió thu thổi qua khiến đám lá rơi lả tả, nàng thấy nhớ những ngày tháng vô ưu vô lo.
Nàng ghé tai nói nhỏ với Như Nhạc:
“Chúng ta đi nhặt mấy viên đá nhỏ đi”
Dù không hiểu lắm nhưng cô bé vẫn nghe theo lon ton đi nhặt đá. Mà hình như cô bé nhặt hơi lố tay, cả một nắm đá lớn như thể toàn bộ đá nhỏ trong sân đều bị lấy mất.
“Công chúa à, chúng ta ném lên chỗ Nhị hoàng tử nên chỉ cần vài viên thôi. Nếu người định ném hết chỗ đá này ngài ấy sẽ bầm dập mất”
Như Nhạc xấu hổ bỏ hết nắm đá đi chỉ chừa lại hai, ba viên. Hai người cùng nhau ném lên Nam Kì An đang say ngủ. Cái cảm giác quen thuộc lâu rồi mới có khiến Nam Kì An lập tức bật dậy, cơ thể mất thăng bằng liền tiếp đất bằng mặt. Nàng cùng Như Nhạc cười phá lên.
“Trời ạ, vẫn chẳng thay đổi gì cả”
Nam Kì An lật đật đứng dậy có chút ngại ngùng. Thấy nàng tới hắn mừng lắm toan ôm lấy nàng bày tỏ cảm xúc như xưa nhưng chợt nhớ cái phép tắc gì đó Vĩnh Ninh nói qua.
Nàng biết ý liền mở rộng vòng tay biểu thị cho phép ôm. Hắn vẫn sợ lắm nên không dám ôm lâu, rất nhanh đã buông ra.
“Ta hòa ly rồi, đừng lo lắng”
“Ha ha, không ngờ ngươi lại tới tìm ta đấy. Sao? Nhớ ta rồi đúng không?”
“Tự tin quá rồi đó, tìm ngươi là chủ ý của công chúa”
Nụ cười trên môi hắn cứng lại.
“Gì chứ? Ngươi thật sự quên ta là bằng hữu rồi hả? Tổn thương quá”
Nhìn hắn như chú cún lớn bị bỏ rơi, thập phần ủy khuất.
“Tiếc là không có tam ca”
“Bạch Tùng Thanh? Hắn chắc đang ở Quốc Tử Giám tranh luận với Lê lão sư”
Bấy giờ Như Nhạc mới lên tiếng để đánh dấu sự hiện diện của bản thân:
“Nhị ca, chơi cờ với muội”
Hai má cô bé phồng lên, phụng phịu đòi Nam Kì An chơi cờ cho bằng được. Như Nhạc biết hắn chơi cờ không quá tốt nên mới tìm đến để thử nước cờ Bạch Tĩnh Hương dạy cho. Có thể nói Nam Kì An là con chuột bạch thử nghiệm của cô bé.
“Được rồi, được rồi, ca chơi với muội. Chơi cờ là sở trường của muội mà cứ ép ta đấu mãi”
Nam Kì An hết cách bèn lôi bàn cờ gần đó ra, có vẻ đây không phải lần đầu Như Nhạc tới đây thử nghiệm. Ngay nước đi đầu tiên nàng đã nhận ra cô bé đang thử cách đánh tốc chiến tốc thắng nàng mới dạy, chắc chắn với Nam Kì An thì chưa đến 5 bước là đã thua.
“Aaaa. Sao lại vậy được? Làm thế nào mà…”
Nam Kì An ôm đầu không thể tin là thua nhanh như thế. Bên kia, Như Nhạc khoanh tay đắc ý cười, công nhận nhìn thấy dáng vẻ thua cuộc của người khác rất thú vị.
Bạch Tĩnh Hương sắp xếp lại bàn cờ, lắc đầu nói với cô bé:
“Cách này chỉ dùng được một lần thôi, lần hai sẽ bị nhìn thấu ngay. Hơn nữa chỉ áp dụng được với người mới hoặc không sành cờ chứ với người hiểu sâu ngay từ nước đi đầu tiên họ đã biết”
“Ồ, vậy là chỉ chơi được với nhị ca”
Nam Kì An bị kéo vào không mấy vui vẻ, cho dù hắn không giỏi thật nhưng cũng đây đến mức bị một đứa trẻ xem thường.
“Muội nói gì?”
Như Nhạc vờ như không nghe thấy khiến Nam Kì An như bùng nổ.
“Nào, công chúa đánh với thần một ván, dùng cách lúc nãy”
Cô bé nuốt nước bọt, tuy đánh cờ là sở trường nhưng khi đánh với Bạch Tĩnh Hương vẫn là cảm giác áp lực. Không ngoài dự đoán, ở bước đi thứ ba thế cờ bị phá.
“Thấy không công chúa? Đó là khi đánh với người hiểu sâu, họ sẽ mau chóng bẻ thế cờ đem lợi về phe mình”
Nam Kì An bên cạnh đừng nghe nàng giảng cho Như Nhạc mà đầu óc cứ ù ù cạc cạc, vẫn là từ tai này lọt qua tai kia. Như Nhạc thấy mặt hắn cứ khờ ra liền đổi chủ đề.
“Tiểu thư có vẻ đã ổn hơn rồi nhỉ”
Bạch Tĩnh Hương thoáng giật mình, quả thật lúc nãy đã quên đi mớ rối rắm trong lòng.
“Công chúa kéo ta tới đây là để làm thần vui vẻ ư?”
“Chỉ là một phần thôi”
“Ngươi lại không vui chuyện gì? Chẳng phải hòa ly rồi sao, phải vui lên chứ”
Như Nhạc đỡ trán hoàn toàn bất lực với cái kiểu vô tri hưởng thái bình này. Cô bé kéo hắn qua một bên phân tích từng chi tiết cho hắn hiểu. Mặc dù cho hơi sai vài chỗ, nàng buồn lòng vì Nam Hướng Phong chứ không phải Cơ Đình Quân.
“Đồ tra nam. Đi, ta dẫn ngươi đi đánh hắn”
Bạch Tĩnh Hương bật cười.
“Chuyện đã qua rồi mới bây giờ ngươi mới biết. Để ý tới tin tức đi ông tướng”
Không để Như Nhạc lười biếng lãng phí thêm thời gian học tập nàng liền quay lại với các lý lẽ rút ra từ thế cờ. Nam Kì An nghe không nổi kiếm cớ để ngừng lại.
“Hay chúng ta tới Quốc Tử Giám gặp Bạch Tùng Thanh đồng thời thăm Lê lão sư nhé?”
Như Nhạc đưa cặp mắt long lanh nhìn Nam Kì An, bây giờ mới thấy hắn có ích. Hôm nay cô bé coi như nợ hắn một ân tình.
“Tam ca sao? Cũng lâu rồi không gặp tam ca, công chúa muốn tới Quốc Tử Giám không?”
Cô bé gật đầu mãnh liệt, chưa bao giờ thấy nhị ca của mình soái đến thế. Hai người đưa mắt nhìn nhau phát ra tín hiệu nào đó.
“Thấy ca của muội thế nào?”
“Hảo soái, hảo soái”