Chương 6
Sáng sớm, Bạch Tĩnh Hương bị tiếng gõ cửa của Tố Tố đánh thức. Nàng sờ vào khoảng trống bên cạnh, không còn chút hơi ấm.
Tố Tố đẩy cửa bước vào, mặt nàng đỏ ửng lên. Bạch Tĩnh Hương mặt mày uể oải, thân thể trắng nõn đầy vết đỏ ám muội. Dưới sàn, y phục đã thành một đám lộn xộn.
"P-phu nhân, xin người hãy tiết chế, lỡ như là người khác..."
Tố Tố vội vàng dọn đống y phục vương vãi kia tránh để người khác phát hiện. Nàng phát hiện thiếu thiếu. Hình như là thiếu mất cái yếm tơ tằm thêu bạch liên.
Nàng mắng thầm hắn hai chữ hôn quân.
Sáng nay nàng nhận lời mời của Trưởng công chúa tới Đông Ninh Cung làm khách. Nghe tin, Cơ Đình Quân cùng Đoàn Tiêu Mộng mừng ra mặt. Bọn họ có thể thoải mái tình chàng ý thiếp hơn chút. Có khả năng là ở đâu cũng làm..
"A Quân, tương lai thiếp là người nhà của chàng có phải bây giờ chàng nên dẫn ta đi xem một vòng phủ Tướng quân không?". Đoàn Tiêu Mộng rúc vào lòng Cơ Đình Quân, biến thành bộ dạng điềm đạm ngọt ngào. Tất nhiên hắn ta đồng ý với nàng.
"Mọi ngóc nghách thiếp đều nhìn qua, chỉ là còn sót Bách Hoa viện kia. Nếu chúng ta vào không biết tỷ tỷ có nổi giận không nhỉ"
Nói tới nói lui, cái nàng ta muốn là tới Bách Hoa viện - viện tử của của chính thê. Bạch Tĩnh Hương không có ở đây, vậy thích cái gì nàng ta có thể lấy đi, chắc chắn A Quân của nàng sẽ che chở nàng.
Cơ Đình Quân cảm thấy khó xử với yêu cầu đó. Hắn ở ngoài nhiều năm chinh chiến mọi quyền quản sự đều rơi vào tay Bạch Tĩnh Hương nắm giữ. Chưa nói đến thế lực của Bạch gia rất lớn, vả lại còn rất coi trọng Bạch Tĩnh Hương. Hắn hiện tại tuy là Đại Tướng quân nhưng vẫn phải nể nàng 6 phần. Sau khi mất đi đứa con đầu lòng, Bạch Tĩnh Hương từ chối gần gũi với hắn, thậm chí còn cấm hắn bước vào Bách Hoa viện nửa bước.
Thấy Cơ Đình Quân có vẻ do dự, Đoàn Tiêu Mộng ôm lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại.
"Đi mà, phu quân. Đừng nói là chàng sợ tỷ tỷ chứ."
Đoàn Tiêu Mộng thành công khiêu khích cái tôi trong hắn.
"Phu nhân rất ghét người lạ vào viện của nàng nhưng chúng ta không để nàng ấy biết là được"
Bọn họ hí hứng đi về biệt viện phía Đông mặc cho hạ nhân khuyên căn. Nhưng Cơ Đình Quân là Tướng quân, bọn hạ không thể ngăn cản.
Quả nhiên, Đoàn Tiêu Mộng bị hút hồn bởi Bách Hoa viện. Muôn vàn đóa hoa nở rộ, cánh hoa còn đọng chút sương lấp lánh như đính đá quý. Cách bày trí xa hoa mà thanh nhã. Mỗi nơi đều chứa chấp một khí thế gì đó rất quyền quý, cao ngạo. Một cảm giác khiến người ta áp lực. Đặc biệt là với thôn nữ lưu lạc như Đoàn Tiêu Mộng, nàng cảm thấy thật khó với tới.
Đoàn Tiêu Mộng nhìn ngắm mọi thứ rồi lén chạy vào phòng ngủ. Cái nàng ta muốn là nữ trang đắt tiền của Bạch Tĩnh Hương. Đoàn Tiêu Mộng lần nữa bị thu hút, lần này là chiếc trâm bằng ngọc thạch. Tuy nàng ta không biết nhiều về ngọc thạch nhưng nhìn qua cũng biết là rất nhiều tiền. Đoàn Tiêu Mộng rất muốn có nó nhưng lại không dám. Nếu lấy chắc chắn Bạch Tĩnh Hương sẽ phát hiện ra nên nàng ta chọn lấy cái có vẻ Bạch Tĩnh Hương ít để ý nhất.
Đoàn Tiêu Mộng lấy đi vòng tay bạc mà không biết đó là món quà do Hoàng hậu ban thưởng. Nàng ta đeo trên tay chạy tới chạy lui vui vẻ vô cùng. Lục lạc trên chiếc vòng reo leng keng dậy lên lòng tham của Đoàn Tiêu Mộng. Cái vòng này là chưa đủ, nàng ta muốn thêm, thêm nữa,...
Tố Tố đẩy cửa bước vào, mặt nàng đỏ ửng lên. Bạch Tĩnh Hương mặt mày uể oải, thân thể trắng nõn đầy vết đỏ ám muội. Dưới sàn, y phục đã thành một đám lộn xộn.
"P-phu nhân, xin người hãy tiết chế, lỡ như là người khác..."
Tố Tố vội vàng dọn đống y phục vương vãi kia tránh để người khác phát hiện. Nàng phát hiện thiếu thiếu. Hình như là thiếu mất cái yếm tơ tằm thêu bạch liên.
Nàng mắng thầm hắn hai chữ hôn quân.
Sáng nay nàng nhận lời mời của Trưởng công chúa tới Đông Ninh Cung làm khách. Nghe tin, Cơ Đình Quân cùng Đoàn Tiêu Mộng mừng ra mặt. Bọn họ có thể thoải mái tình chàng ý thiếp hơn chút. Có khả năng là ở đâu cũng làm..
"A Quân, tương lai thiếp là người nhà của chàng có phải bây giờ chàng nên dẫn ta đi xem một vòng phủ Tướng quân không?". Đoàn Tiêu Mộng rúc vào lòng Cơ Đình Quân, biến thành bộ dạng điềm đạm ngọt ngào. Tất nhiên hắn ta đồng ý với nàng.
"Mọi ngóc nghách thiếp đều nhìn qua, chỉ là còn sót Bách Hoa viện kia. Nếu chúng ta vào không biết tỷ tỷ có nổi giận không nhỉ"
Nói tới nói lui, cái nàng ta muốn là tới Bách Hoa viện - viện tử của của chính thê. Bạch Tĩnh Hương không có ở đây, vậy thích cái gì nàng ta có thể lấy đi, chắc chắn A Quân của nàng sẽ che chở nàng.
Cơ Đình Quân cảm thấy khó xử với yêu cầu đó. Hắn ở ngoài nhiều năm chinh chiến mọi quyền quản sự đều rơi vào tay Bạch Tĩnh Hương nắm giữ. Chưa nói đến thế lực của Bạch gia rất lớn, vả lại còn rất coi trọng Bạch Tĩnh Hương. Hắn hiện tại tuy là Đại Tướng quân nhưng vẫn phải nể nàng 6 phần. Sau khi mất đi đứa con đầu lòng, Bạch Tĩnh Hương từ chối gần gũi với hắn, thậm chí còn cấm hắn bước vào Bách Hoa viện nửa bước.
Thấy Cơ Đình Quân có vẻ do dự, Đoàn Tiêu Mộng ôm lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại.
"Đi mà, phu quân. Đừng nói là chàng sợ tỷ tỷ chứ."
Đoàn Tiêu Mộng thành công khiêu khích cái tôi trong hắn.
"Phu nhân rất ghét người lạ vào viện của nàng nhưng chúng ta không để nàng ấy biết là được"
Bọn họ hí hứng đi về biệt viện phía Đông mặc cho hạ nhân khuyên căn. Nhưng Cơ Đình Quân là Tướng quân, bọn hạ không thể ngăn cản.
Quả nhiên, Đoàn Tiêu Mộng bị hút hồn bởi Bách Hoa viện. Muôn vàn đóa hoa nở rộ, cánh hoa còn đọng chút sương lấp lánh như đính đá quý. Cách bày trí xa hoa mà thanh nhã. Mỗi nơi đều chứa chấp một khí thế gì đó rất quyền quý, cao ngạo. Một cảm giác khiến người ta áp lực. Đặc biệt là với thôn nữ lưu lạc như Đoàn Tiêu Mộng, nàng cảm thấy thật khó với tới.
Đoàn Tiêu Mộng nhìn ngắm mọi thứ rồi lén chạy vào phòng ngủ. Cái nàng ta muốn là nữ trang đắt tiền của Bạch Tĩnh Hương. Đoàn Tiêu Mộng lần nữa bị thu hút, lần này là chiếc trâm bằng ngọc thạch. Tuy nàng ta không biết nhiều về ngọc thạch nhưng nhìn qua cũng biết là rất nhiều tiền. Đoàn Tiêu Mộng rất muốn có nó nhưng lại không dám. Nếu lấy chắc chắn Bạch Tĩnh Hương sẽ phát hiện ra nên nàng ta chọn lấy cái có vẻ Bạch Tĩnh Hương ít để ý nhất.
Đoàn Tiêu Mộng lấy đi vòng tay bạc mà không biết đó là món quà do Hoàng hậu ban thưởng. Nàng ta đeo trên tay chạy tới chạy lui vui vẻ vô cùng. Lục lạc trên chiếc vòng reo leng keng dậy lên lòng tham của Đoàn Tiêu Mộng. Cái vòng này là chưa đủ, nàng ta muốn thêm, thêm nữa,...