Chương 18
"Không, ông ta không biết đâu"
Bạch Tĩnh Hương giật mình nhìn hắn. Hắn chỉ cười nhẹ.
"Ta biết nàng nghĩ gì mà. Lại đây"
Nàng vồ tới ngồi vào lòng hắn, hai tay vòng qua cổ. Hắn thuận tiện hôn xuống. Vậy mà tay hắn lại không yên phận.
"Suỵt, đừng. Lát nữa thiếp còn đi gặp Thái phi. Hiện tại chúng ta nên hạn chế gặp gỡ, nhỡ bị phát giác thì..."
Hắn lấy ngón tay chặn môi nàng lại, hôn xuống một tiếng thật kêu.
"Nàng đừng lo, có ta ở đây"
Nàng nhéo hai má với giọng trách mắng.
"Nhỏ tiếng thôi, muốn bị phát hiện sao?"
Hoài Tổng quản đứng bên ngoài canh cửa tò mò ghé sát tai vào cửa nghe lén, khổ nỗi không nghe được gì bát quái. Bọn họ ôm ấp bên trong thân mật bao nhiêu thì lời nói trịnh trọng bấy nhiêu. Mấy lời đó là cố tình nói lớn cho người ông ta nghe, tránh đi ý nghĩ xâu xa của ông.
Qua được hai khắc, nàng không thể lưu lại Dưỡng Tâm Điện thêm nữa. Nam Hướng Phong dụi đầu vào ngực nàng, tham lam hít lấy hương thơm ngọt ngào.
"Nàng đáng yêu như thế sao ta nỡ để nàng đi chứ"
"Buông ra nào, thiếp còn phải gặp Hiên Thái phi nữa. Không thể đắc tội ngay ngày đầu được"
Hắn đột ngột ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt hiện lên tia âm hiểm. Hắn vạch áo nàng ra, để lại vết đỏ ám muội trên ngực nàng.
"A, thật là. Hưu thư của thiếp để trên bàn, mau ân chuẩn đi"
Bạch Tĩnh Hương vội sửa lại áo cho chỉnh tề, thoắt một cái biến thành dáng vẻ nghiêm chỉnh ra ngoài với Hoài Tổng quản. Quả nhiên ông ta không chút nghi ngờ dẫn nàng tới Xuân Hòa Điện.
Hiên Thái phi vẫn giữ nét hòa nhã như mọi lần, có điều nụ cười đó khiến người ta rùng mình.
"Như Nhạc từ nay giao cho phu nhân dạy dỗ, ta không làm phiền hai người"
Nàng ta che miệng đoan trang nhìn nàng. Vẫn là ánh mắt dò xét đó liên tục len lỏi vào trong Bạch Tĩnh Hương. Nàng ta quay sang Như Nhạc xoa đầu cô bé.
"Mẫu phi đi gặp Hoàng đế ca ca của con bàn chút chuyện, nhớ nghe lời phu nhân"
Nàng để ý thấy cô bé khó chịu khi thấy Hiên Hồng Phù rời đi. Đợi bóng dáng nàng ta đi khuất cô bé bắt đầu chào hỏi.
"Phu nhân từ phủ Tướng quân tới đây chắc đã thấm mệt. Đây là trà của Hãn San quốc tiến cống, mong phu nhân không chê"
Lời lẽ của Như Nhạc khiến nàng bất ngờ, tuổi còn nhỏ đã có thể đối đãi với người khác chuẩn mực như thế.
"Công chúa xin đừng câu nệ tiểu tiết. Cứ thoải mái với thần, công chúa tuổi nhỏ mà hành xử như vậy là rất tốt rồi"
Má cô bé phiếm hồng. Thật đáng yêu.
"Phu nhân quá khen rồi. Mẫu phi nói nữ tử lớn lên đều phải biết, học sớm một chút cũng tốt"
Thời đại bây giờ quá nhiều xiềng xích ràng buộc sự tự do của nữ tử. Nhưng Như Nhạc còn quá nhỏ để bị trói buộc.
"Mẫu phi còn nói nhất định phải trở thành tài nữ đệ nhất"
Bạch Tĩnh Hương cười nhẹ.
"Công chúa từng gặp qua Trưởng Công chúa chưa?"
"Đã gặp qua nhiều lần"
"Vậy công chúa cảm thấy thế nào?"
Như Nhạc cố nhớ lại hình ảnh của Vĩnh Ninh, suy ngẫm hồi lâu mới dám nói.
" Trưởng Công chúa rất nghiêm nghị, quyết đoán và thông minh. Đôi lúc có chút đáng sợ"
"Đúng. Đó là thứ mà các công chúa cho người khác thấy. Công chúa là vị trí đặc biệt, mọi hành động, suy nghĩ của họ đều đại diện cho nữ tử của quốc gia"
"Mỗi vị công chúa đều có phong thái đặc trưng nhưng chung quy đều toát lên khí thế hoàng thất. Vậy công chúa có biết khí thế hoàng thất là thế nào không?"
Như Nhạc lại nghiền ngẫm.
"Theo ta là bất ty bất kháng, đặt lợi ích quốc gia làm đầu"
*Bất ty bất kháng: không kiêu ngạo không siểm nịnh
Bạch Tĩnh Hương giật mình nhìn hắn. Hắn chỉ cười nhẹ.
"Ta biết nàng nghĩ gì mà. Lại đây"
Nàng vồ tới ngồi vào lòng hắn, hai tay vòng qua cổ. Hắn thuận tiện hôn xuống. Vậy mà tay hắn lại không yên phận.
"Suỵt, đừng. Lát nữa thiếp còn đi gặp Thái phi. Hiện tại chúng ta nên hạn chế gặp gỡ, nhỡ bị phát giác thì..."
Hắn lấy ngón tay chặn môi nàng lại, hôn xuống một tiếng thật kêu.
"Nàng đừng lo, có ta ở đây"
Nàng nhéo hai má với giọng trách mắng.
"Nhỏ tiếng thôi, muốn bị phát hiện sao?"
Hoài Tổng quản đứng bên ngoài canh cửa tò mò ghé sát tai vào cửa nghe lén, khổ nỗi không nghe được gì bát quái. Bọn họ ôm ấp bên trong thân mật bao nhiêu thì lời nói trịnh trọng bấy nhiêu. Mấy lời đó là cố tình nói lớn cho người ông ta nghe, tránh đi ý nghĩ xâu xa của ông.
Qua được hai khắc, nàng không thể lưu lại Dưỡng Tâm Điện thêm nữa. Nam Hướng Phong dụi đầu vào ngực nàng, tham lam hít lấy hương thơm ngọt ngào.
"Nàng đáng yêu như thế sao ta nỡ để nàng đi chứ"
"Buông ra nào, thiếp còn phải gặp Hiên Thái phi nữa. Không thể đắc tội ngay ngày đầu được"
Hắn đột ngột ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt hiện lên tia âm hiểm. Hắn vạch áo nàng ra, để lại vết đỏ ám muội trên ngực nàng.
"A, thật là. Hưu thư của thiếp để trên bàn, mau ân chuẩn đi"
Bạch Tĩnh Hương vội sửa lại áo cho chỉnh tề, thoắt một cái biến thành dáng vẻ nghiêm chỉnh ra ngoài với Hoài Tổng quản. Quả nhiên ông ta không chút nghi ngờ dẫn nàng tới Xuân Hòa Điện.
Hiên Thái phi vẫn giữ nét hòa nhã như mọi lần, có điều nụ cười đó khiến người ta rùng mình.
"Như Nhạc từ nay giao cho phu nhân dạy dỗ, ta không làm phiền hai người"
Nàng ta che miệng đoan trang nhìn nàng. Vẫn là ánh mắt dò xét đó liên tục len lỏi vào trong Bạch Tĩnh Hương. Nàng ta quay sang Như Nhạc xoa đầu cô bé.
"Mẫu phi đi gặp Hoàng đế ca ca của con bàn chút chuyện, nhớ nghe lời phu nhân"
Nàng để ý thấy cô bé khó chịu khi thấy Hiên Hồng Phù rời đi. Đợi bóng dáng nàng ta đi khuất cô bé bắt đầu chào hỏi.
"Phu nhân từ phủ Tướng quân tới đây chắc đã thấm mệt. Đây là trà của Hãn San quốc tiến cống, mong phu nhân không chê"
Lời lẽ của Như Nhạc khiến nàng bất ngờ, tuổi còn nhỏ đã có thể đối đãi với người khác chuẩn mực như thế.
"Công chúa xin đừng câu nệ tiểu tiết. Cứ thoải mái với thần, công chúa tuổi nhỏ mà hành xử như vậy là rất tốt rồi"
Má cô bé phiếm hồng. Thật đáng yêu.
"Phu nhân quá khen rồi. Mẫu phi nói nữ tử lớn lên đều phải biết, học sớm một chút cũng tốt"
Thời đại bây giờ quá nhiều xiềng xích ràng buộc sự tự do của nữ tử. Nhưng Như Nhạc còn quá nhỏ để bị trói buộc.
"Mẫu phi còn nói nhất định phải trở thành tài nữ đệ nhất"
Bạch Tĩnh Hương cười nhẹ.
"Công chúa từng gặp qua Trưởng Công chúa chưa?"
"Đã gặp qua nhiều lần"
"Vậy công chúa cảm thấy thế nào?"
Như Nhạc cố nhớ lại hình ảnh của Vĩnh Ninh, suy ngẫm hồi lâu mới dám nói.
" Trưởng Công chúa rất nghiêm nghị, quyết đoán và thông minh. Đôi lúc có chút đáng sợ"
"Đúng. Đó là thứ mà các công chúa cho người khác thấy. Công chúa là vị trí đặc biệt, mọi hành động, suy nghĩ của họ đều đại diện cho nữ tử của quốc gia"
"Mỗi vị công chúa đều có phong thái đặc trưng nhưng chung quy đều toát lên khí thế hoàng thất. Vậy công chúa có biết khí thế hoàng thất là thế nào không?"
Như Nhạc lại nghiền ngẫm.
"Theo ta là bất ty bất kháng, đặt lợi ích quốc gia làm đầu"
*Bất ty bất kháng: không kiêu ngạo không siểm nịnh