Chương : 44
CHƯƠNG 44 PN1
Tên tạm: Thời xa xưa ấy…
Tác giả: Phong Dạ Hân
Dịch và chỉnh sửa: QT và Fuu Kaze
_______________________________
“Một hai một hai một hai! Chạy tiếp đi! Còn tám vòng nữa!”
Sân thể dục rộng lớn, một bầy thanh thiếu niên xếp đội hình ngay ngắn thong thả chạy theo tiết tấu, huấn luyện viên trung niên đi theo bên cạnh chỉ huy, đã là vòng thứ bảy rồi. Mặt trời lên cao, nắng gắt cháy da. Chiều một giờ tám phút, thời điểm mặt trời cao tới đỉnh, hoa mai chỉ vừa nở mà đã nhanh nóng đến mức này thật làm người ta trở tay không kịp. Sân thể dục nóng hừng hực, ve trốn trên cây mà kêu râm rang, thậm chí gió cũng là gió nóng như thiêu như đốt, đúng là cảm giác đặc biệt chỉ mùa hè mới có.
Như mũi tên nằm trên dây, không cẩn thận là sẽ vụt mất.
“Hình như- sắp mưa rồi-”
“Ê! Nguyên Chiến Dã! Cậu nhìn cái gì đó? Trời có đĩa bay hay là Hằng Nga? Muốn nhìn thì nhìn phía trước kìa, phía trước! Có nghe thấy không?”
Trong hàng người vang lên tiếng cười nhẹ, hòa trong từng tràng thở dốc hỗn loạn. Nếu như bình thường chắc chắn sẽ nổ ra một trận cười to, nhưng hiện tại ai cũng bị tra tấn đến mức chẳng còn hơi đâu mà lo cười người khác. Còn sức thì ngu gì không dành đó mà chạy cho xong đi, còn tám vòng nữa mới được nghỉ ngơi.
Nam sinh tên Nguyên Chiến Dã bị mắng bèn cúi đầu không nói, tiếp tục chạy, huấn luyện viên nhìn anh vài lần, khóe miệng khẽ nhếch.
Nhóc con khá lắm, chạy lâu như vậy mà hô hấp vẫn chưa hỗn loạn!
Tối đó, bữa cơm của Nguyên Chiến Dã bao gồm ba lạng cơm, cá xào mộc nhĩ, và canh bí đao hầm.
“Oa! A Chiến thằng cu này, ăn mấy thứ này, nhạt nhẽo như thức ăn cho chim!” Bạn học bên cạnh nhìn bát anh mà lắc đầu liên tục.
Anh chỉ cười cười, “Ăn cũng được mà.” Thanh đạm tốt lắm a!
“Chậc chậc chậc!” Một người khác dựng ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt anh, “Chúng tôi cũng chẳng cho cậu ăn bao nhiêu, cậu xem người ta Tô Hòa kìa, đó mới gọi là béo từ trong ra ngoài! Huấn luyện tiêu hao bao nhiêu liền ăn bù bấy nhiêu!” Nói xong cùng cả đám người ở đây cười một trận. Cũng là muốn nghỉ ngơi thoải mái, nên càng cười to hơn.
Anh cũng khẽ cười, quay đầu sang bàn bên cạnh có một thân hình to béo đang chễm chệ ngồi.
Trước mặt chàng béo là ba cái bát, một bát cơm trắng đầy ụ như tòa tháp con, hai chén còn lại đầy ắp thức ăn. Một phần cá ngừ hấp, bốn khối thịt kho tàu, bông cải xanh xào, canh miến xào thịt bầm kèm mấy khối xương hầm. Vốn là canh xương hầm cơ, nhưng không có bát dư nào đành phải trộn chung với món khác thành món mới thế đó, màu nước canh trong ngần nay đã hỗn loạn với hồng nâu của dầu mỡ, người bình thường nhìn vào thật chẳng muốn ăn.
Chàng béo đang ăn lở dở, nghe người ta gọi tên mình thì ngừng một chút, sau đó lại cắm cúi tiếp tục ăn, không ngại ngần người ta đang bàn tán mình.
Nguyên Chiến Dã nhìn thì thấy chàng ta ăn uống cũng coi như văn nhã, nhưng mà không hiểu nổi sao cậu chàng có thể ăn hết được nhiều như thế, trời nóng như lò lửa thế cơ mà.
“Này! Cậu ta béo ụ như này, kiểm tra thể chất cũng khó mà qua được sao vẫn còn ở trong này vậy?” Có người đưa ra nghi vấn.
“Nghe nói ba cậu ta là sếp lớn trong quân đội, có bục đỡ sau lưng mà, ai dám động cậu ta!”
“Xì! Cho dù cậu ta có tốt nghiệp, với cái thân hình này làm sao rượt bắt cướp chứ? Chạy nổi sao?”
Lại một trận cười ồ vang, có người thậm chí còn cười quá lố mà đập đập tay lên bàn. Chỉ có anh là không cười, vì anh chẳng thấy gì buồn cười cả.
Chiếc đũa trong tay chàng béo khựng lại giữa không trung, vài giây sau mới nhúc nhích, nhìn sơ qua thì thấy chẳng có gì thay đổi, chỉ là tốc độ ăn nhanh hơn, hùng hùng hổ hổ mà nhai nuốt như đang xả tức.
“A Chiến, hai người cùng một ký túc xá, cậu ta có phải ngày nào cũng ăn thế này không?”
Bị gọi tên làm Chiến Dã hơi giật mình,thu tầm mắt về, nhún vai, “Tôi không có chú ý. Đừng quan tâm người ta ăn nhiều hay ít, được ăn là phúc rồi! Các cậu cũng lo ăn đi! Lát nữa còn đợt huấn luyện đặc biệt nữa đớ!”
Vì thế, bọn họ mới tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm, mặc dù vẫn còn tán dóc tán phét, nhưng chàng béo đã chẳng còn là chủ đề chính nữa.
Chàng béo Tô Hòa nhai nhai, trộm nhìn sang bàn Chiến Dã, một đám sinh viên nhố nháo, vừa lúc anh ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn đang cắn đũa, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Nguyên Chiến Dã ngây ra, Tô Hòa cũng ngớ ra, rồi chàng ta hung hăng trừng anh một cái, tiếp tục cắm cúi ăn cơm.
Aizzz- Nguyên Chiến Dã cắn cắn đũa, có chút khó hiểu.
Anh có trêu chọc gì cậu chàng kia đâu mà—
“Này! Cậu ngậm đũa thẫn thờ gì đó?” Người ngồi cạnh cầm đũa quơ quơ trước mặt anh.
Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, khóe miệng cong lên một nụ cười.
“Không có gì, đột nhiên tôi phát hiện béo ú cơ mà cũng đáng yêu!”
“Khụ khụ khụ~ khụ! Khụ! Khụ khụ!” Từ đâu một trận ho liên tục vang lên. Nguyên Chiến Dã nở nụ cười, tâm trạng không yên cả ngày nay giờ cũng được dịu chút. Nhưng là-
Cũng đã một ngày rồi, vì sao vẫn cứ thấy khó chịu– lòng vô cùng bồn chồn, như có thứ gì chặn ngang ngực, hô hấp mà cũng thấy khó khăn.
Chiến Dã xin nghỉ hai giờ, về nhà một chuyến. Ghé qua siêu thị mua một bịch to hoa quả rau củ, mấy thứ bồi bổ sức khỏe người già ấy, xong xuôi đâu đó, anh cười cười, ôm một gói to nhanh bước ra ngoài.
Ngang qua một ngã tư đường, trong lúc đợi đèn xanh, một chiếc xe đen đột nhiên vọt ra, anh hoảng sợ theo bản năng thụt lùi về mấy bước, xe không đụng vào anh, nhưng vẫn làm anh đứng chôn chân tại chỗ.
Không biết vì sao ngây người hết năm giây mới bừng tỉnh, anh ngẩng đầu nhìn chiến xe đã vụt xa. Nếu như thường ngày, anh chắc chắn sẽ chửi ầm lên đủ tổ tông họ hàng mười tám đời của người ta, còn hôm nay, anh há hốc mồm, một chữ cũng không nói nổi.
Trời chuyển mây đen, bão táp chuẩn bị ập đến.
Có lẽ, anh mệt mỏi quá rồi-
.
�
.
.
“Thiếu gia, chúng ta giờ đi đâu đây?”
Trong con xe đen, tài xế hơi liếc nhìn người ngồi phía sau, cân nhắc nãy giờ, những lời muốn nói vẫn chưa được nói ra.
Trong không khí dày đặc mùi máu, lại càng lúc càng nồng nặc.
Máu không ngừng cuồn cuộn chảy, là của người đàn ông đang nằm tựa vào chàng trai trẻ. Máu bê bết dính lên cả hai, áo sơ mi trắng ngần được điểm đầy những đốm hoa đỏ, đượm mùi máu tanh nồng.
Chàng thanh niên dường như ngây dại mà nhìn người đàn ông gối trên chân mình, máu từ miệng hắn ta không ngừng chảy, khuôn mặt điển trai đã bị phủ mờ. Chàng trai muốn lau đi vết máu, nhưng vừa đưa tay ra lại phát hiện cả tay mình đều đỏ thẫm.
Cậu chàng cảm thấy sao mà bất lực—
“Ưm- Khụ!” Người đàn ông khẽ giật thân mình, ngực phập phồng theo nhịp thở, vết thương nơi bụng máu không ngừng chảy, nhiễm đỏ cả tấm thảm.
“Phong Vũ- Phong Vũ…” Người đàn ông chậm rãi mở mắt, nhìn chàng trai phía trên, môi mấp máy những thanh âm mỏng mảnh, bàn tay run rẩy nâng lên chạm khẽ lên gò má chàng trai.
Cậu chàng vẫn không nhúc nhích, tùy ý người đàn ông tay đầy máu sờ lên mặt mình, mặt bỗng thấy lạnh lẽo, vì sao, máu vẫn còn mới sao đã hóa lạnh, vì sao chứ- máu của hắn chảy ra, lại là như thế –
Đúng là máu lạnh.
“Phong Vũ, phải… không được rồi,…. xin lỗi…” Theo từng câu nói, hơi thở càng ngày càng mỏng manh, người đàn ông cố gắng muốn vẽ lên mặt một nụ cười, nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi, hòa lẫn vào máu rồi biến mất.
Xin lỗi… vì sao phải xin lỗi chứ? Vì sao muốn một lời giải thích từ hắn ta? Vì sao, chỉ cần một lời giải thích….
“Phong Vũ, đừng… yêu người khác… xin… lỗi….”
Ngay sau câu nói cuối cùng của người đàn ông, không gian nhỏ hẹp đã thiếu hơi thở của một người. Không gian như cô đọng, thiếu một tiếng thở của một người, mà cứ như toàn thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Hai mắt chàng trai mở to, môi run run không ngừng, cậu đưa tay lên gương mặt người kia, chỉ còn cảm nhận cái lạnh thấu xương lan tràn cơ thể.
Hóa ra, không phải như thế. Cậu nhớ rõ cơ thể hắn, nhớ rõ độ ấm của hắn, không phải thế đâu! Tuyệt đối, không phải như thế…
“Thiếu gia-” Tài xế quay đầu lia mắt sang, không đành lòng mà quay đầu nhìn phía trước.
“Chú Quyền, chú nói xem… tôi là ai?” Chàng trai không ngẩng đầu lên mà vẫn nhìn chăm chú người đàn ông gối trên chân mình, thanh âm mang vẻ hờ hững.
“Thiếu gia, từ giờ khắc này ngài là đương gia của Nhiếp gia, là người thừa kế duy nhất của Nhiếp thị gia tộc, ngài là Nhiếp Phong Vũ, người có quyền lực cao nhất của Nhiếp gia.”
Nhiếp Phong Vũ- Người thừa kế Nhiếp gia? Người có quyền cao nhất Nhiếp gia? Từ giờ phút này trở đi- nhưng còn hắn thì sao? Ngay cả mạng cũng không giữ được, hắn có năng lực gì nữa chứ?
Trong nháy mắt, biểu tình lạnh băng bất chợt tan ra, nước mắt lăn dài trên má, lần đầu tiên không thể khống chế.
“Ô ô~ aaaa~” Từng thanh âm nghẹn ngào cuối cùng cũng phát ra, cậu dùng sức ôm chặt thân thể người đàn ông, đầu chôn chặt vào vai hắn, như đang khóc thương cho người đồng bạn đã ra đi, nhưng chỉ có cậu rõ, cậu đã đánh mất nhiều hơn thế.
Mất đi, vĩnh viễn cũng không tìm lại được.
Kể từ giờ phút này, cậu là Nhiếp Phong Vũ. Chỉ Nhiếp Phong Vũ mà thôi, không còn gì khác.
Tên tạm: Thời xa xưa ấy…
Tác giả: Phong Dạ Hân
Dịch và chỉnh sửa: QT và Fuu Kaze
_______________________________
“Một hai một hai một hai! Chạy tiếp đi! Còn tám vòng nữa!”
Sân thể dục rộng lớn, một bầy thanh thiếu niên xếp đội hình ngay ngắn thong thả chạy theo tiết tấu, huấn luyện viên trung niên đi theo bên cạnh chỉ huy, đã là vòng thứ bảy rồi. Mặt trời lên cao, nắng gắt cháy da. Chiều một giờ tám phút, thời điểm mặt trời cao tới đỉnh, hoa mai chỉ vừa nở mà đã nhanh nóng đến mức này thật làm người ta trở tay không kịp. Sân thể dục nóng hừng hực, ve trốn trên cây mà kêu râm rang, thậm chí gió cũng là gió nóng như thiêu như đốt, đúng là cảm giác đặc biệt chỉ mùa hè mới có.
Như mũi tên nằm trên dây, không cẩn thận là sẽ vụt mất.
“Hình như- sắp mưa rồi-”
“Ê! Nguyên Chiến Dã! Cậu nhìn cái gì đó? Trời có đĩa bay hay là Hằng Nga? Muốn nhìn thì nhìn phía trước kìa, phía trước! Có nghe thấy không?”
Trong hàng người vang lên tiếng cười nhẹ, hòa trong từng tràng thở dốc hỗn loạn. Nếu như bình thường chắc chắn sẽ nổ ra một trận cười to, nhưng hiện tại ai cũng bị tra tấn đến mức chẳng còn hơi đâu mà lo cười người khác. Còn sức thì ngu gì không dành đó mà chạy cho xong đi, còn tám vòng nữa mới được nghỉ ngơi.
Nam sinh tên Nguyên Chiến Dã bị mắng bèn cúi đầu không nói, tiếp tục chạy, huấn luyện viên nhìn anh vài lần, khóe miệng khẽ nhếch.
Nhóc con khá lắm, chạy lâu như vậy mà hô hấp vẫn chưa hỗn loạn!
Tối đó, bữa cơm của Nguyên Chiến Dã bao gồm ba lạng cơm, cá xào mộc nhĩ, và canh bí đao hầm.
“Oa! A Chiến thằng cu này, ăn mấy thứ này, nhạt nhẽo như thức ăn cho chim!” Bạn học bên cạnh nhìn bát anh mà lắc đầu liên tục.
Anh chỉ cười cười, “Ăn cũng được mà.” Thanh đạm tốt lắm a!
“Chậc chậc chậc!” Một người khác dựng ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt anh, “Chúng tôi cũng chẳng cho cậu ăn bao nhiêu, cậu xem người ta Tô Hòa kìa, đó mới gọi là béo từ trong ra ngoài! Huấn luyện tiêu hao bao nhiêu liền ăn bù bấy nhiêu!” Nói xong cùng cả đám người ở đây cười một trận. Cũng là muốn nghỉ ngơi thoải mái, nên càng cười to hơn.
Anh cũng khẽ cười, quay đầu sang bàn bên cạnh có một thân hình to béo đang chễm chệ ngồi.
Trước mặt chàng béo là ba cái bát, một bát cơm trắng đầy ụ như tòa tháp con, hai chén còn lại đầy ắp thức ăn. Một phần cá ngừ hấp, bốn khối thịt kho tàu, bông cải xanh xào, canh miến xào thịt bầm kèm mấy khối xương hầm. Vốn là canh xương hầm cơ, nhưng không có bát dư nào đành phải trộn chung với món khác thành món mới thế đó, màu nước canh trong ngần nay đã hỗn loạn với hồng nâu của dầu mỡ, người bình thường nhìn vào thật chẳng muốn ăn.
Chàng béo đang ăn lở dở, nghe người ta gọi tên mình thì ngừng một chút, sau đó lại cắm cúi tiếp tục ăn, không ngại ngần người ta đang bàn tán mình.
Nguyên Chiến Dã nhìn thì thấy chàng ta ăn uống cũng coi như văn nhã, nhưng mà không hiểu nổi sao cậu chàng có thể ăn hết được nhiều như thế, trời nóng như lò lửa thế cơ mà.
“Này! Cậu ta béo ụ như này, kiểm tra thể chất cũng khó mà qua được sao vẫn còn ở trong này vậy?” Có người đưa ra nghi vấn.
“Nghe nói ba cậu ta là sếp lớn trong quân đội, có bục đỡ sau lưng mà, ai dám động cậu ta!”
“Xì! Cho dù cậu ta có tốt nghiệp, với cái thân hình này làm sao rượt bắt cướp chứ? Chạy nổi sao?”
Lại một trận cười ồ vang, có người thậm chí còn cười quá lố mà đập đập tay lên bàn. Chỉ có anh là không cười, vì anh chẳng thấy gì buồn cười cả.
Chiếc đũa trong tay chàng béo khựng lại giữa không trung, vài giây sau mới nhúc nhích, nhìn sơ qua thì thấy chẳng có gì thay đổi, chỉ là tốc độ ăn nhanh hơn, hùng hùng hổ hổ mà nhai nuốt như đang xả tức.
“A Chiến, hai người cùng một ký túc xá, cậu ta có phải ngày nào cũng ăn thế này không?”
Bị gọi tên làm Chiến Dã hơi giật mình,thu tầm mắt về, nhún vai, “Tôi không có chú ý. Đừng quan tâm người ta ăn nhiều hay ít, được ăn là phúc rồi! Các cậu cũng lo ăn đi! Lát nữa còn đợt huấn luyện đặc biệt nữa đớ!”
Vì thế, bọn họ mới tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm, mặc dù vẫn còn tán dóc tán phét, nhưng chàng béo đã chẳng còn là chủ đề chính nữa.
Chàng béo Tô Hòa nhai nhai, trộm nhìn sang bàn Chiến Dã, một đám sinh viên nhố nháo, vừa lúc anh ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn đang cắn đũa, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Nguyên Chiến Dã ngây ra, Tô Hòa cũng ngớ ra, rồi chàng ta hung hăng trừng anh một cái, tiếp tục cắm cúi ăn cơm.
Aizzz- Nguyên Chiến Dã cắn cắn đũa, có chút khó hiểu.
Anh có trêu chọc gì cậu chàng kia đâu mà—
“Này! Cậu ngậm đũa thẫn thờ gì đó?” Người ngồi cạnh cầm đũa quơ quơ trước mặt anh.
Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, khóe miệng cong lên một nụ cười.
“Không có gì, đột nhiên tôi phát hiện béo ú cơ mà cũng đáng yêu!”
“Khụ khụ khụ~ khụ! Khụ! Khụ khụ!” Từ đâu một trận ho liên tục vang lên. Nguyên Chiến Dã nở nụ cười, tâm trạng không yên cả ngày nay giờ cũng được dịu chút. Nhưng là-
Cũng đã một ngày rồi, vì sao vẫn cứ thấy khó chịu– lòng vô cùng bồn chồn, như có thứ gì chặn ngang ngực, hô hấp mà cũng thấy khó khăn.
Chiến Dã xin nghỉ hai giờ, về nhà một chuyến. Ghé qua siêu thị mua một bịch to hoa quả rau củ, mấy thứ bồi bổ sức khỏe người già ấy, xong xuôi đâu đó, anh cười cười, ôm một gói to nhanh bước ra ngoài.
Ngang qua một ngã tư đường, trong lúc đợi đèn xanh, một chiếc xe đen đột nhiên vọt ra, anh hoảng sợ theo bản năng thụt lùi về mấy bước, xe không đụng vào anh, nhưng vẫn làm anh đứng chôn chân tại chỗ.
Không biết vì sao ngây người hết năm giây mới bừng tỉnh, anh ngẩng đầu nhìn chiến xe đã vụt xa. Nếu như thường ngày, anh chắc chắn sẽ chửi ầm lên đủ tổ tông họ hàng mười tám đời của người ta, còn hôm nay, anh há hốc mồm, một chữ cũng không nói nổi.
Trời chuyển mây đen, bão táp chuẩn bị ập đến.
Có lẽ, anh mệt mỏi quá rồi-
.
�
.
.
“Thiếu gia, chúng ta giờ đi đâu đây?”
Trong con xe đen, tài xế hơi liếc nhìn người ngồi phía sau, cân nhắc nãy giờ, những lời muốn nói vẫn chưa được nói ra.
Trong không khí dày đặc mùi máu, lại càng lúc càng nồng nặc.
Máu không ngừng cuồn cuộn chảy, là của người đàn ông đang nằm tựa vào chàng trai trẻ. Máu bê bết dính lên cả hai, áo sơ mi trắng ngần được điểm đầy những đốm hoa đỏ, đượm mùi máu tanh nồng.
Chàng thanh niên dường như ngây dại mà nhìn người đàn ông gối trên chân mình, máu từ miệng hắn ta không ngừng chảy, khuôn mặt điển trai đã bị phủ mờ. Chàng trai muốn lau đi vết máu, nhưng vừa đưa tay ra lại phát hiện cả tay mình đều đỏ thẫm.
Cậu chàng cảm thấy sao mà bất lực—
“Ưm- Khụ!” Người đàn ông khẽ giật thân mình, ngực phập phồng theo nhịp thở, vết thương nơi bụng máu không ngừng chảy, nhiễm đỏ cả tấm thảm.
“Phong Vũ- Phong Vũ…” Người đàn ông chậm rãi mở mắt, nhìn chàng trai phía trên, môi mấp máy những thanh âm mỏng mảnh, bàn tay run rẩy nâng lên chạm khẽ lên gò má chàng trai.
Cậu chàng vẫn không nhúc nhích, tùy ý người đàn ông tay đầy máu sờ lên mặt mình, mặt bỗng thấy lạnh lẽo, vì sao, máu vẫn còn mới sao đã hóa lạnh, vì sao chứ- máu của hắn chảy ra, lại là như thế –
Đúng là máu lạnh.
“Phong Vũ, phải… không được rồi,…. xin lỗi…” Theo từng câu nói, hơi thở càng ngày càng mỏng manh, người đàn ông cố gắng muốn vẽ lên mặt một nụ cười, nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi, hòa lẫn vào máu rồi biến mất.
Xin lỗi… vì sao phải xin lỗi chứ? Vì sao muốn một lời giải thích từ hắn ta? Vì sao, chỉ cần một lời giải thích….
“Phong Vũ, đừng… yêu người khác… xin… lỗi….”
Ngay sau câu nói cuối cùng của người đàn ông, không gian nhỏ hẹp đã thiếu hơi thở của một người. Không gian như cô đọng, thiếu một tiếng thở của một người, mà cứ như toàn thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Hai mắt chàng trai mở to, môi run run không ngừng, cậu đưa tay lên gương mặt người kia, chỉ còn cảm nhận cái lạnh thấu xương lan tràn cơ thể.
Hóa ra, không phải như thế. Cậu nhớ rõ cơ thể hắn, nhớ rõ độ ấm của hắn, không phải thế đâu! Tuyệt đối, không phải như thế…
“Thiếu gia-” Tài xế quay đầu lia mắt sang, không đành lòng mà quay đầu nhìn phía trước.
“Chú Quyền, chú nói xem… tôi là ai?” Chàng trai không ngẩng đầu lên mà vẫn nhìn chăm chú người đàn ông gối trên chân mình, thanh âm mang vẻ hờ hững.
“Thiếu gia, từ giờ khắc này ngài là đương gia của Nhiếp gia, là người thừa kế duy nhất của Nhiếp thị gia tộc, ngài là Nhiếp Phong Vũ, người có quyền lực cao nhất của Nhiếp gia.”
Nhiếp Phong Vũ- Người thừa kế Nhiếp gia? Người có quyền cao nhất Nhiếp gia? Từ giờ phút này trở đi- nhưng còn hắn thì sao? Ngay cả mạng cũng không giữ được, hắn có năng lực gì nữa chứ?
Trong nháy mắt, biểu tình lạnh băng bất chợt tan ra, nước mắt lăn dài trên má, lần đầu tiên không thể khống chế.
“Ô ô~ aaaa~” Từng thanh âm nghẹn ngào cuối cùng cũng phát ra, cậu dùng sức ôm chặt thân thể người đàn ông, đầu chôn chặt vào vai hắn, như đang khóc thương cho người đồng bạn đã ra đi, nhưng chỉ có cậu rõ, cậu đã đánh mất nhiều hơn thế.
Mất đi, vĩnh viễn cũng không tìm lại được.
Kể từ giờ phút này, cậu là Nhiếp Phong Vũ. Chỉ Nhiếp Phong Vũ mà thôi, không còn gì khác.