Chương : 46
Edit: jessfann
Suốt thời gian buổi tiệc tối được diễn ra, Bình Diêu công chúa lại lặng lẽ lạ thường. Nhìn Trử Kình Phong tỉ mỉ đưa khăn cho tiểu biểu muội, kiên nhẫn rót nước, gắp thức ăn cho nàng ấy, trong lòng nàng ta cảm thấy thật lạnh, lạnh đến mức gần như có thể đóng băng, đông cứng cả người.
Trước kia nàng ta chưa từ bỏ ý định này vì nghĩa hắn vô tâm, một phần là do mình làm chưa đủ, nên không thể ủ ấm trái tim vốn đã lạnh như băng của hắn. Mà lúc này nàng ta mới hiểu, không phải nàng ta không thể ủ ấm trái tim hắn, mà chính bởi vì nàng ta không phải là người mà hắn muốn.
Thân phận của mình là công chúa nước Đại Sở, tôn quý đến bực nào, nhưng mà ở trong mắt Trử Kình Phong hắn lại tràn đầy khuyết điểm không cách nào lấp đầy, cho dù mình có tốt đến đâu, là con gái của hoàng đế thì thế nào, hắn vẫn khinh không thèm cưới. Người mà hắn muốn... Phải chăng là loại nữ tử yếu đuối dịu dàng, như chim nhỏ luôn nép vào người?
Bình Diêu nhìn thấy cô gái nhỏ kia hơi bĩu môi, nhẹ lắc ống tay áo của Trử Kình Phong, thì thầm khe khẽ, nàng thật sự hận tại sao mình lại là Bình Diêu công chúa của Đại Sở, nàng ước mình chỉ là một tiểu biểu muội quê mùa, ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Tuy không còn cao sang quyền quý, nhưng lại có thể tha hồ ở bên cạnh nam tử mình yêu mến…... Đây chẳng lẽ là giấc mộng mà suốt cuộc đời này mình không thể nào với tới được ư?
Tiệc tối gần tàn thì tứ thiếu gia lại cực kì ân cần muốn ra mặt dẫn đường, dắt Lý Nhược Ngu ra khỏi nhà thủy tạ, không ngờ lại bị thân hình cao lớn của Trử Kình Phong lặng lẽ đứng ra ngăn lại.
Ra khỏi Tĩnh viên, Trử Kình Phong sầm mặt xuống hỏi: “Hôm nay ở trên yến hội, vì sao lại nhìn sang hướng của Tứ thiếu kia cười hoài không dứt?”
Lý Nhược Ngu lại cực kì vô tư, chỉ hơi khó chịu, nên vuốt bụng nói: “Hắn ăn uống thật thô lỗ và thất lễ, lại cứ mãi nhìn muội, đến mức nước canh dính trên cằm cũng không hay biết, mà Viên tiểu thư kia lại cũng không thèm nhắc nhở ca ca nàng ta, chỉ lo trợn tròn mắt nhìn muội. Muội nhìn thấy bốn con mắt của huynh muội bọn họ, đua nhau trợn trắng lên, thật sự buồn cười không chịu nổi.”
Mặt Trử Kình Phong lạnh như băng, nếu không phải nể mặt thái tử đang ở đây, hắn đã dùng đao khoét mắt tên kia. Con trai của Tùy Phong Hầu, đúng là không biết liêm sỉ lễ nghĩa.
“Về sau nhớ kỹ, ngoại trừ ta ra, không cho phép nàng cười với nam nhân khác.”
Nhược Ngu nhu thuận gật đầu, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Hiền nhi đệ đệ thì sao?”
Trử Kình Phong bị nàng hỏi đến nỗi mất kiên nhẫn, hắn liền hôn lên cái miệng nhỏ lải nhải kia.
Ngày thứ hai sau khi trở về từ dạ tiệc, Nhược Ngu bị Trử Kình Phong moi ra khỏi ổ chăn: “Hôm qua nàng trốn học đã là sai phạm quy tắc, hôm nay đi học sớm để đến chỗ phu tử nhận phạt, có hiểu không?”
Nhược Ngu mơ hồ dụi mắt gật đầu, lẩm bẩm nói: “Còn phải chuẩn bị lễ vật cho phu tử…”
Trử Kình Phong cảm thấy bé ngốc này thật ra lại học chiêu vuốt mông ngựa là nhanh nhất, tiến bộ thần tốc, lập tức cười nói: “Nàng nên hiểu tôn sư trọng đạo, phu tử nói cái gì nàng cũng không được cãi lại, có biết không?”
Sáng tinh mơ bị phu quân lôi dậy, ân cần dạy bảo một phen, xong rồi Nhược Ngu rửa mặt ăn điểm tâm. Sau đó kêu Tô Tú mở rương ra để tìm lễ vật chưa cho phu tử.
“A Tú, ngươi nói xem ta nên đưa cho phu tử cái gì, nàng ấy còn tặng cho ta món quà thơm như thế.”
Tô Tú ngẫm nghĩ nói: “ Sự thưởng thức của Chu phu tử không phải tầm thường, nô tỳ thấy những vật dụng bên cạnh nàng ấy, mặc dù không phải vàng bạc hay trang sức bảo thạch, tất cả đều là bảo vật có lai lịch theo phong cách cổ xưa, như nghiên mực kia là nghiên mực đuôi rồng được sản xuất ở Giang Tây, chạm trổ cũng thuộc dạng cao tay. Phu nhân ngài nếu đã tặng lễ, thì nên tìm những vật có ý nghĩa, tặng tranh chữ thượng hạng là tốt nhất.”
Nhược Ngu gật đầu: “Đều nghe theo A Tú.” Vì thế Tô Tú đến khố phòng chọn một bộ tranh vẽ hồ sen của Khê Thạch tiên sinh tiền triều.
Bởi vì Nhược Ngu dậy sớm nên đi tới thư viện.
Thiến Tư thư viện chia hai viện trước và sau, tiền viện là nơi đi tới học bình thường. Còn hậu viện vắng vẻ tĩnh mịch còn lại là cho nhóm phu tử sử dụng.
Bởi vì Chu phu tử thích yên tĩnh nên chỗ ở là một tiểu viện nhỏ nằm sâu trong rừng trúc. Phu tử này tính tình quái gở, nha hoàn thậm chí không có một ai, chỉ sống một mình ở nơi này.
Lúc này trong tiểu viện vô cùng yên tĩnh, dường như phu tử vẫn còn chưa tỉnh dậy, chổi nằm lăn lóc trong sân chỉ được quét một nửa, nửa còn lại vẫn còn những cánh hoa phù dung héo rũ, rơi rụng vương đầy trên đất.
Nhược Ngu bỗng chốc muốn nghịch ngợm một phen, đưa tay lên môi ra hiệu với Tô Tú, sau đó rón ra rón rén đi vào trong sân, nhón chân nhìn qua cánh cửa sổ phòng ngủ được mở ra một nửa nhìn vào trong phòng, nàng muốn nhân dịp phu tử vẫn còn chưa tỉnh giấc, đem bức họa cuộn tròn đặt ở trên án thư để miễn chạm mặt mà nàng bị trách phạt.
Nhưng không ngờ khi vừa nhìn vào, đã bị hù dọa đến giật bắn cả người.
Trong căn phòng mờ tối, tấm rèm che trên chiếc giường nhỏ cũng chỉ khép hờ, mà phu tử ngày thường vốn luôn nhã nhặn lạnh lùng, nay đôi má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, đôi tay thon dài trơn bóng bị bức mành đỏ bằng sa mỏng trói chặt vào đầu giường, một chân trắng như tuyết buông thỏng xuống giường, mũi chân xinh xắn co rụt lại một cách lạ thường. Mà dán sát trên người nàng là một nam tử cường tráng tuy rằng có màn che nhưng vẫn có thể nhìn ra nam tử kia hình như không mặc quần áo, và đang vùi đầu vào cổ phu tử.
Trong không gian mờ tối đó, tất cả đều có vẻ không chân thực. Nam nhân dùng giọng thật thấp, khẽ thì thầm khuê danh của Chu phu tử: “Tiềm Vũ… Tiềm Vũ…” Âm thanh ken két của ván giường tựa như che dấu tiếng rên khe khẽ của phu tử.
Nhược Ngu kinh hoảng ngây ra như phỗng, theo bản năng lập tức nghĩ đến phu tử đang bị người xấu ăn hiếp, đang muốn mở miệng hét lớn thì miệng mình bị Tô Tú che kín lại. Nhìn lại, Tô Tú đang biến sắc nhìn về phía nàng nháy mắt, ý bảo nàng không cần kêu, sau đó liền lặng lẽ kéo nàng ra khỏi sân, bởi vì bối rối chạy đi nên tranh kia bị rơi trên mặt đất cũng không biết.
Đợi đi được một đoạn, Nhược Ngu khẩn cấp hất tay Tô Tú ra, nói: “A Tú, vì sao ngươi lại ngăn cản ta? Chẳng lẽ ngươi không thấy người kia đang khi dễ phu tử sao?”
Tô Tú ở phía sau Nhược Ngu cũng nhìn thấy hình ảnh bên trong căn phòng. Mặt đỏ tai hồng nói: “Phu nhân, chuyện này không thể nào hét lên được. bởi chung quanh đây còn có những phu tử, ma ma, nha hoàn khác cư ngụ. Nếu kêu lên thì chẳng phải dẫn đám người kia đến. Vậy chẳng phải danh tiết của Chu phu tử sẽ mất hết sao?”
Nhược Ngu không tin, muốn trở về phòng. Tô Tú vội vàng níu nàng lại nói: “Nô tỳ hỏi ngài, vừa rồi miệng của Chu phu tử có bị bịt lại hay không?”
Nhược Ngu sửng sốt, nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu. Tô Tú nói tiếp: “Đương nhiên rồi! Bởi vì Chu phu tử đang cố chịu đựng không muốn kêu lên, có thể thấy được là phu tử không muốn người khác biết. Nô tỳ và ngài không biết cụ thể tình hình bên trong, nay không mời mà đến, tự tiện xông vào sân nhìn thấy hình ảnh đó đã là không ổn, thì làm soa có thể tùy tiện xông vào phòng? Nếu ngài lo lắng cho Chu phu tử, nô tỳ và ngài lẳng lặng ngồi tại chỗ này, đợi đến người nọ đi ra thì kêu thị vệ bắt người.”
Tô Tú thật ra đã nhìn thấu tính tình của Chu phu tử, người đọc đủ thứ kinh thư thì lại càng quan tâm thể diện nhiều hơn bất kì ai, mới vừa rồi xem tình hình chấn động kịch liệt trên giường, chắc có lẽ người kia đã có được thứ hắn muốn, dù có đi vào cũng vô ích, huống chi nàng vẫn là con gái chưa gả, nếu cứ như vậy mà xông vào, cho dù người nọ là tên hái hoa tặc háo sắc đi chăng nữa thì nàng cũng có khác gì người đàn bà ghen tuông đang đi bắt kẻ thông dâm?
Tô Tú trước giờ nhát gan, hôm qua đúng lúc bị Tư Mã trách phạt, hôm nay có đánh chết cũng không dám làm cho phu nhân quan tâm mấy việc vớ vẩn.
Suốt thời gian buổi tiệc tối được diễn ra, Bình Diêu công chúa lại lặng lẽ lạ thường. Nhìn Trử Kình Phong tỉ mỉ đưa khăn cho tiểu biểu muội, kiên nhẫn rót nước, gắp thức ăn cho nàng ấy, trong lòng nàng ta cảm thấy thật lạnh, lạnh đến mức gần như có thể đóng băng, đông cứng cả người.
Trước kia nàng ta chưa từ bỏ ý định này vì nghĩa hắn vô tâm, một phần là do mình làm chưa đủ, nên không thể ủ ấm trái tim vốn đã lạnh như băng của hắn. Mà lúc này nàng ta mới hiểu, không phải nàng ta không thể ủ ấm trái tim hắn, mà chính bởi vì nàng ta không phải là người mà hắn muốn.
Thân phận của mình là công chúa nước Đại Sở, tôn quý đến bực nào, nhưng mà ở trong mắt Trử Kình Phong hắn lại tràn đầy khuyết điểm không cách nào lấp đầy, cho dù mình có tốt đến đâu, là con gái của hoàng đế thì thế nào, hắn vẫn khinh không thèm cưới. Người mà hắn muốn... Phải chăng là loại nữ tử yếu đuối dịu dàng, như chim nhỏ luôn nép vào người?
Bình Diêu nhìn thấy cô gái nhỏ kia hơi bĩu môi, nhẹ lắc ống tay áo của Trử Kình Phong, thì thầm khe khẽ, nàng thật sự hận tại sao mình lại là Bình Diêu công chúa của Đại Sở, nàng ước mình chỉ là một tiểu biểu muội quê mùa, ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Tuy không còn cao sang quyền quý, nhưng lại có thể tha hồ ở bên cạnh nam tử mình yêu mến…... Đây chẳng lẽ là giấc mộng mà suốt cuộc đời này mình không thể nào với tới được ư?
Tiệc tối gần tàn thì tứ thiếu gia lại cực kì ân cần muốn ra mặt dẫn đường, dắt Lý Nhược Ngu ra khỏi nhà thủy tạ, không ngờ lại bị thân hình cao lớn của Trử Kình Phong lặng lẽ đứng ra ngăn lại.
Ra khỏi Tĩnh viên, Trử Kình Phong sầm mặt xuống hỏi: “Hôm nay ở trên yến hội, vì sao lại nhìn sang hướng của Tứ thiếu kia cười hoài không dứt?”
Lý Nhược Ngu lại cực kì vô tư, chỉ hơi khó chịu, nên vuốt bụng nói: “Hắn ăn uống thật thô lỗ và thất lễ, lại cứ mãi nhìn muội, đến mức nước canh dính trên cằm cũng không hay biết, mà Viên tiểu thư kia lại cũng không thèm nhắc nhở ca ca nàng ta, chỉ lo trợn tròn mắt nhìn muội. Muội nhìn thấy bốn con mắt của huynh muội bọn họ, đua nhau trợn trắng lên, thật sự buồn cười không chịu nổi.”
Mặt Trử Kình Phong lạnh như băng, nếu không phải nể mặt thái tử đang ở đây, hắn đã dùng đao khoét mắt tên kia. Con trai của Tùy Phong Hầu, đúng là không biết liêm sỉ lễ nghĩa.
“Về sau nhớ kỹ, ngoại trừ ta ra, không cho phép nàng cười với nam nhân khác.”
Nhược Ngu nhu thuận gật đầu, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Hiền nhi đệ đệ thì sao?”
Trử Kình Phong bị nàng hỏi đến nỗi mất kiên nhẫn, hắn liền hôn lên cái miệng nhỏ lải nhải kia.
Ngày thứ hai sau khi trở về từ dạ tiệc, Nhược Ngu bị Trử Kình Phong moi ra khỏi ổ chăn: “Hôm qua nàng trốn học đã là sai phạm quy tắc, hôm nay đi học sớm để đến chỗ phu tử nhận phạt, có hiểu không?”
Nhược Ngu mơ hồ dụi mắt gật đầu, lẩm bẩm nói: “Còn phải chuẩn bị lễ vật cho phu tử…”
Trử Kình Phong cảm thấy bé ngốc này thật ra lại học chiêu vuốt mông ngựa là nhanh nhất, tiến bộ thần tốc, lập tức cười nói: “Nàng nên hiểu tôn sư trọng đạo, phu tử nói cái gì nàng cũng không được cãi lại, có biết không?”
Sáng tinh mơ bị phu quân lôi dậy, ân cần dạy bảo một phen, xong rồi Nhược Ngu rửa mặt ăn điểm tâm. Sau đó kêu Tô Tú mở rương ra để tìm lễ vật chưa cho phu tử.
“A Tú, ngươi nói xem ta nên đưa cho phu tử cái gì, nàng ấy còn tặng cho ta món quà thơm như thế.”
Tô Tú ngẫm nghĩ nói: “ Sự thưởng thức của Chu phu tử không phải tầm thường, nô tỳ thấy những vật dụng bên cạnh nàng ấy, mặc dù không phải vàng bạc hay trang sức bảo thạch, tất cả đều là bảo vật có lai lịch theo phong cách cổ xưa, như nghiên mực kia là nghiên mực đuôi rồng được sản xuất ở Giang Tây, chạm trổ cũng thuộc dạng cao tay. Phu nhân ngài nếu đã tặng lễ, thì nên tìm những vật có ý nghĩa, tặng tranh chữ thượng hạng là tốt nhất.”
Nhược Ngu gật đầu: “Đều nghe theo A Tú.” Vì thế Tô Tú đến khố phòng chọn một bộ tranh vẽ hồ sen của Khê Thạch tiên sinh tiền triều.
Bởi vì Nhược Ngu dậy sớm nên đi tới thư viện.
Thiến Tư thư viện chia hai viện trước và sau, tiền viện là nơi đi tới học bình thường. Còn hậu viện vắng vẻ tĩnh mịch còn lại là cho nhóm phu tử sử dụng.
Bởi vì Chu phu tử thích yên tĩnh nên chỗ ở là một tiểu viện nhỏ nằm sâu trong rừng trúc. Phu tử này tính tình quái gở, nha hoàn thậm chí không có một ai, chỉ sống một mình ở nơi này.
Lúc này trong tiểu viện vô cùng yên tĩnh, dường như phu tử vẫn còn chưa tỉnh dậy, chổi nằm lăn lóc trong sân chỉ được quét một nửa, nửa còn lại vẫn còn những cánh hoa phù dung héo rũ, rơi rụng vương đầy trên đất.
Nhược Ngu bỗng chốc muốn nghịch ngợm một phen, đưa tay lên môi ra hiệu với Tô Tú, sau đó rón ra rón rén đi vào trong sân, nhón chân nhìn qua cánh cửa sổ phòng ngủ được mở ra một nửa nhìn vào trong phòng, nàng muốn nhân dịp phu tử vẫn còn chưa tỉnh giấc, đem bức họa cuộn tròn đặt ở trên án thư để miễn chạm mặt mà nàng bị trách phạt.
Nhưng không ngờ khi vừa nhìn vào, đã bị hù dọa đến giật bắn cả người.
Trong căn phòng mờ tối, tấm rèm che trên chiếc giường nhỏ cũng chỉ khép hờ, mà phu tử ngày thường vốn luôn nhã nhặn lạnh lùng, nay đôi má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, đôi tay thon dài trơn bóng bị bức mành đỏ bằng sa mỏng trói chặt vào đầu giường, một chân trắng như tuyết buông thỏng xuống giường, mũi chân xinh xắn co rụt lại một cách lạ thường. Mà dán sát trên người nàng là một nam tử cường tráng tuy rằng có màn che nhưng vẫn có thể nhìn ra nam tử kia hình như không mặc quần áo, và đang vùi đầu vào cổ phu tử.
Trong không gian mờ tối đó, tất cả đều có vẻ không chân thực. Nam nhân dùng giọng thật thấp, khẽ thì thầm khuê danh của Chu phu tử: “Tiềm Vũ… Tiềm Vũ…” Âm thanh ken két của ván giường tựa như che dấu tiếng rên khe khẽ của phu tử.
Nhược Ngu kinh hoảng ngây ra như phỗng, theo bản năng lập tức nghĩ đến phu tử đang bị người xấu ăn hiếp, đang muốn mở miệng hét lớn thì miệng mình bị Tô Tú che kín lại. Nhìn lại, Tô Tú đang biến sắc nhìn về phía nàng nháy mắt, ý bảo nàng không cần kêu, sau đó liền lặng lẽ kéo nàng ra khỏi sân, bởi vì bối rối chạy đi nên tranh kia bị rơi trên mặt đất cũng không biết.
Đợi đi được một đoạn, Nhược Ngu khẩn cấp hất tay Tô Tú ra, nói: “A Tú, vì sao ngươi lại ngăn cản ta? Chẳng lẽ ngươi không thấy người kia đang khi dễ phu tử sao?”
Tô Tú ở phía sau Nhược Ngu cũng nhìn thấy hình ảnh bên trong căn phòng. Mặt đỏ tai hồng nói: “Phu nhân, chuyện này không thể nào hét lên được. bởi chung quanh đây còn có những phu tử, ma ma, nha hoàn khác cư ngụ. Nếu kêu lên thì chẳng phải dẫn đám người kia đến. Vậy chẳng phải danh tiết của Chu phu tử sẽ mất hết sao?”
Nhược Ngu không tin, muốn trở về phòng. Tô Tú vội vàng níu nàng lại nói: “Nô tỳ hỏi ngài, vừa rồi miệng của Chu phu tử có bị bịt lại hay không?”
Nhược Ngu sửng sốt, nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu. Tô Tú nói tiếp: “Đương nhiên rồi! Bởi vì Chu phu tử đang cố chịu đựng không muốn kêu lên, có thể thấy được là phu tử không muốn người khác biết. Nô tỳ và ngài không biết cụ thể tình hình bên trong, nay không mời mà đến, tự tiện xông vào sân nhìn thấy hình ảnh đó đã là không ổn, thì làm soa có thể tùy tiện xông vào phòng? Nếu ngài lo lắng cho Chu phu tử, nô tỳ và ngài lẳng lặng ngồi tại chỗ này, đợi đến người nọ đi ra thì kêu thị vệ bắt người.”
Tô Tú thật ra đã nhìn thấu tính tình của Chu phu tử, người đọc đủ thứ kinh thư thì lại càng quan tâm thể diện nhiều hơn bất kì ai, mới vừa rồi xem tình hình chấn động kịch liệt trên giường, chắc có lẽ người kia đã có được thứ hắn muốn, dù có đi vào cũng vô ích, huống chi nàng vẫn là con gái chưa gả, nếu cứ như vậy mà xông vào, cho dù người nọ là tên hái hoa tặc háo sắc đi chăng nữa thì nàng cũng có khác gì người đàn bà ghen tuông đang đi bắt kẻ thông dâm?
Tô Tú trước giờ nhát gan, hôm qua đúng lúc bị Tư Mã trách phạt, hôm nay có đánh chết cũng không dám làm cho phu nhân quan tâm mấy việc vớ vẩn.