Chương : 55
Edit: jessfann
Vừa bước vào cửa, Trử Kình Phong nhìn chung quanh mấy cái, ở châu huyện bận rộn gần như một ngày một đêm. Nhược Ngu chế tạo ra áp thủy khí quả thực có tác dụng, hôm qua sau khi thư viện bán hàng từ thiện, hắn liền ra lệnh cho các thợ thủ công làm theo sự chỉ đạo của Mạnh Thiên Cơ để chế tạo vội vàng năm cái máy, sau đó đưa xuống dưới thị trấn dùng thử một phen.
Bởi vì thời gian gấp rút nên không có cách nào chế tạo nhiều máy áp thủy khí, có thể lấy mương máng rút ra nước ngầm, có thể làm cho mấy hộ lân cận vài mẫu ruộng tốt được lợi. Vì thế nên đích thân tới hiện trường, phân phối binh sĩ trong trại, bắt đầu an bài sắp xếp để đào kênh khai mương.
Chuyện liên quan đến một năm lương thực của dân chúng toàn thành cùng binh sĩ, Tư Mã đại nhân bận rộn đến mức gần như một ngày một đêm chưa ăn cơm uống nước. Bây giờ mắt thấy sản lượng lớn trong đồng ruộng ở dưới huyện có chút khởi sắc, Tư Mã đại nhân sắp xếp công việc cho mấy ngày sắp tới xong, thỉnh giáo kinh nghiệm phong phú của những nông dân lâu năm,, sau đó chuẩn bị đem lúa muốn chết héo giải cứu trở về, cắt lúa mạch non, gieo ngô. Tuy rằng gieo hạt vào mùa hè thì sản lượng không bằng mùa xuân, nhưng mà cuối cùng có thể cứu mạng được đống lương thực đó, đây cũng có thể coi như biện pháp cứu cấp nạn đói tạm thời ngay mùa hạn hán.
Chờ đến khi sắp lực tướng tài trung thành của mình liên lạc với các thương nhân lão luyện tìm cách tránh né trạm kiểm soát để chuyên chở đám ngô giống về thì đã hơn nửa đêm.
Theo lý thuyết, Trử Kình Phong ở thị trấn qua đêm thì thuận tiện hơn rất nhiều, dù sau ngày mai vẫn còn phải thị sát tuần tra các huyện, xem thử có sơ sót hay không, nhưng trong lòng lại nhớ day dứt bé con ở trong phủ.
Nghe quản gia thông báo rằng phu nhân cố ý xuống bếp sắp xếp bữa tối, đáng tiếc hắn lại bận đến mức không thể nhín ra chút xíu thời gian nào, nên đã phụ đi ý tốt của giai nhân. Chờ sau khi xong việc, hỏi thời gian đã là giờ nào, thì vẫn quyết định quay trở về phủ dù đường có xa đến đâu. Tuy rằng giờ này Nhược Ngu nhất định là ngủ rồi, ngày mai lại phải dậy sớm để đi, nhưng nếu có thể hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh kia một cái cũng đã mãn nguyện.
Nghĩ như vậy nên ngay cả con đường nhỏ dẫn trở về phủ gập ghềnh cũng trở nên nhẹ nhàng như bay.
Nhưng không nghĩ tới đã hơn nửa đêm, ở phủ lại có cảnh gà bay chó sủa như thế này.
Bé ngốc đang tựa ở cửa mà nửa ngồi nửa ngủ. Bộ y phục màu xanh ngọc bị ngồi dựa vào cửa mà nhăn nhúm, đóa hoa mẫu đơn màu lam trên đầu cũng héo rũ, tóc mai uể oải rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến nỗi không thành hình, gương mặt lem luốc như đang lên án là nàng chịu nhiều ủy khuất.
“Các người đều là phế vật sao? Nàng muốn ngồi đây sao không khuyên nàng trở về phòng nghỉ ngơi?” Trử Tư Mã trừng mắt gào rú với đám người có liên can trong sân, xong liền ôm tiểu nương tử đang khóc đến hôn mê vì tê chân quá.
Ngồi trên nhuyễn tháp vừa được đặt bên cạnh cửa, một tay đem Nhược Ngu ôm vào trong ngựa, một tay khác không ngừng xoa nắn đôi chân đang run lên của nàng
Kêu lên đau đớn mấy tiếng, máu ở hai chân của nàng mới dần dần quay trở lại, không còn khó chịu nữa thì lúc này Nhược Ngu mới dần dần ngưng khóc, an tĩnh vùi vào trong lòng của Trử Kình Phong khóc thút thít.
Trử Kình Phong thấy vậy nên mới ôm nàng trở về sân nhỏ, người gác cổng tạm thời được thanh tịnh.
Chờ trở về phòng, Trử Kình Phong đặt nàng lên giường rồi cúi đầu hỏi: “Hôm nay là như thế nào? Không nằm yên trên giường lại chạy ra cửa làm thần giữ cửa thế, là vì trong phủ nhàm chán hay hôm nay đi thăm tỷ tỷ không thấy vui?”
Trực giác cho Trử Kình Phong biết chuyện hôm nay chắc chắn có liên quan đến tỷ tỷ của nàng, hiện tại Nhược Ngu như một đứa trẻ bình thường, tính tình của nàng hiện giờ như thời tiết tháng sáu, lúc mưa lúc nắng thay đổi thất thường, nếu không thăm dò rõ ràng thì quả thật là không thể biết được lý do vì sao nàng buồn bực.
Nhược Ngu cũng không nói chuyện, cúi đầu, tay táy máy đường viền thêu ngay cổ áo của hắn, giống như muốn tách từng sợi chỉ thêu khéo léo trên đó ra.
Trử Kình Phong hỏi không ra nguyên do, nhưng ít ra Nhược Ngu không còn khóc nữa, sau đó hắn đứng dậy sai Tô Tú chuẩn bị thùng nước tắm. Hôm nay hắn bận rộn cả ngày, toàn thân đều là mùi mồ hôi, sợ làm Nhược Ngu không vui nên hắn phải tắm rửa kĩ một phen.
Thừa dịp Trử Kình Phong chăm chú tắm rửa, Nhược Ngu ngẩng đầu vuốt ve hoa mẫu đơn trên đầu, xong rồi lại kéo làn váy trên người, nghĩ một hồi, nàng từ trên giường đi xuống, ngồi vào bàn trang điểm chuẩn bị dung nhan, nhưng khi ngồi vào chỗ của mình, nhìn lên gương đồng, nàng bị giật mình, đây là kiếng chiếu yêu phải không vậy? Tiểu quái vật mặt đầy màu sắc trong gương đó đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào?
Cũng chỉ có Trữ ca ca mới có thể ôm gương mặt này dỗ dành yêu thương… Đến tận bây giờ Nhược Ngu mới phát hiện ra, nhìn
tiểu yêu nghiệt trong gương đồng mà hét lớn một tiếng.
Vừa bước vào cửa, Trử Kình Phong nhìn chung quanh mấy cái, ở châu huyện bận rộn gần như một ngày một đêm. Nhược Ngu chế tạo ra áp thủy khí quả thực có tác dụng, hôm qua sau khi thư viện bán hàng từ thiện, hắn liền ra lệnh cho các thợ thủ công làm theo sự chỉ đạo của Mạnh Thiên Cơ để chế tạo vội vàng năm cái máy, sau đó đưa xuống dưới thị trấn dùng thử một phen.
Bởi vì thời gian gấp rút nên không có cách nào chế tạo nhiều máy áp thủy khí, có thể lấy mương máng rút ra nước ngầm, có thể làm cho mấy hộ lân cận vài mẫu ruộng tốt được lợi. Vì thế nên đích thân tới hiện trường, phân phối binh sĩ trong trại, bắt đầu an bài sắp xếp để đào kênh khai mương.
Chuyện liên quan đến một năm lương thực của dân chúng toàn thành cùng binh sĩ, Tư Mã đại nhân bận rộn đến mức gần như một ngày một đêm chưa ăn cơm uống nước. Bây giờ mắt thấy sản lượng lớn trong đồng ruộng ở dưới huyện có chút khởi sắc, Tư Mã đại nhân sắp xếp công việc cho mấy ngày sắp tới xong, thỉnh giáo kinh nghiệm phong phú của những nông dân lâu năm,, sau đó chuẩn bị đem lúa muốn chết héo giải cứu trở về, cắt lúa mạch non, gieo ngô. Tuy rằng gieo hạt vào mùa hè thì sản lượng không bằng mùa xuân, nhưng mà cuối cùng có thể cứu mạng được đống lương thực đó, đây cũng có thể coi như biện pháp cứu cấp nạn đói tạm thời ngay mùa hạn hán.
Chờ đến khi sắp lực tướng tài trung thành của mình liên lạc với các thương nhân lão luyện tìm cách tránh né trạm kiểm soát để chuyên chở đám ngô giống về thì đã hơn nửa đêm.
Theo lý thuyết, Trử Kình Phong ở thị trấn qua đêm thì thuận tiện hơn rất nhiều, dù sau ngày mai vẫn còn phải thị sát tuần tra các huyện, xem thử có sơ sót hay không, nhưng trong lòng lại nhớ day dứt bé con ở trong phủ.
Nghe quản gia thông báo rằng phu nhân cố ý xuống bếp sắp xếp bữa tối, đáng tiếc hắn lại bận đến mức không thể nhín ra chút xíu thời gian nào, nên đã phụ đi ý tốt của giai nhân. Chờ sau khi xong việc, hỏi thời gian đã là giờ nào, thì vẫn quyết định quay trở về phủ dù đường có xa đến đâu. Tuy rằng giờ này Nhược Ngu nhất định là ngủ rồi, ngày mai lại phải dậy sớm để đi, nhưng nếu có thể hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh kia một cái cũng đã mãn nguyện.
Nghĩ như vậy nên ngay cả con đường nhỏ dẫn trở về phủ gập ghềnh cũng trở nên nhẹ nhàng như bay.
Nhưng không nghĩ tới đã hơn nửa đêm, ở phủ lại có cảnh gà bay chó sủa như thế này.
Bé ngốc đang tựa ở cửa mà nửa ngồi nửa ngủ. Bộ y phục màu xanh ngọc bị ngồi dựa vào cửa mà nhăn nhúm, đóa hoa mẫu đơn màu lam trên đầu cũng héo rũ, tóc mai uể oải rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến nỗi không thành hình, gương mặt lem luốc như đang lên án là nàng chịu nhiều ủy khuất.
“Các người đều là phế vật sao? Nàng muốn ngồi đây sao không khuyên nàng trở về phòng nghỉ ngơi?” Trử Tư Mã trừng mắt gào rú với đám người có liên can trong sân, xong liền ôm tiểu nương tử đang khóc đến hôn mê vì tê chân quá.
Ngồi trên nhuyễn tháp vừa được đặt bên cạnh cửa, một tay đem Nhược Ngu ôm vào trong ngựa, một tay khác không ngừng xoa nắn đôi chân đang run lên của nàng
Kêu lên đau đớn mấy tiếng, máu ở hai chân của nàng mới dần dần quay trở lại, không còn khó chịu nữa thì lúc này Nhược Ngu mới dần dần ngưng khóc, an tĩnh vùi vào trong lòng của Trử Kình Phong khóc thút thít.
Trử Kình Phong thấy vậy nên mới ôm nàng trở về sân nhỏ, người gác cổng tạm thời được thanh tịnh.
Chờ trở về phòng, Trử Kình Phong đặt nàng lên giường rồi cúi đầu hỏi: “Hôm nay là như thế nào? Không nằm yên trên giường lại chạy ra cửa làm thần giữ cửa thế, là vì trong phủ nhàm chán hay hôm nay đi thăm tỷ tỷ không thấy vui?”
Trực giác cho Trử Kình Phong biết chuyện hôm nay chắc chắn có liên quan đến tỷ tỷ của nàng, hiện tại Nhược Ngu như một đứa trẻ bình thường, tính tình của nàng hiện giờ như thời tiết tháng sáu, lúc mưa lúc nắng thay đổi thất thường, nếu không thăm dò rõ ràng thì quả thật là không thể biết được lý do vì sao nàng buồn bực.
Nhược Ngu cũng không nói chuyện, cúi đầu, tay táy máy đường viền thêu ngay cổ áo của hắn, giống như muốn tách từng sợi chỉ thêu khéo léo trên đó ra.
Trử Kình Phong hỏi không ra nguyên do, nhưng ít ra Nhược Ngu không còn khóc nữa, sau đó hắn đứng dậy sai Tô Tú chuẩn bị thùng nước tắm. Hôm nay hắn bận rộn cả ngày, toàn thân đều là mùi mồ hôi, sợ làm Nhược Ngu không vui nên hắn phải tắm rửa kĩ một phen.
Thừa dịp Trử Kình Phong chăm chú tắm rửa, Nhược Ngu ngẩng đầu vuốt ve hoa mẫu đơn trên đầu, xong rồi lại kéo làn váy trên người, nghĩ một hồi, nàng từ trên giường đi xuống, ngồi vào bàn trang điểm chuẩn bị dung nhan, nhưng khi ngồi vào chỗ của mình, nhìn lên gương đồng, nàng bị giật mình, đây là kiếng chiếu yêu phải không vậy? Tiểu quái vật mặt đầy màu sắc trong gương đó đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào?
Cũng chỉ có Trữ ca ca mới có thể ôm gương mặt này dỗ dành yêu thương… Đến tận bây giờ Nhược Ngu mới phát hiện ra, nhìn
tiểu yêu nghiệt trong gương đồng mà hét lớn một tiếng.