Chương : 3
"Vì sao?" Lưu Hiểu Trân hỏi.
"Vì sao? Cậu còn dám hỏi tớ? Cậu nói chém đinh chặt sắt cam đoan là Diêm Quýnh không biết tiếng Trung nhưng lại không phải thế……" Nàng theo khe hở dò xét bạn tốt.
"Hả? Cái gì? Điều này sao có thể? Anh ta không phải phát hiện tiểu thuyết của mình……" Lưu Hiểu Trân cả kinh che miệng lại, hai mắt mở lớn.
"Đúng, hắn cực kì, cực kì tức giận." Nàng ai oán hạ đôi vai gầy.
"Hắn thật sự tức giận? Mình nhìn không ra!" Lưu Hiểu Trân liếc mắt một cái về phía Diêm Quýnh đang cùng tổng biên tập nói chuyện phiếm, tuy trên mặt không có gì tươi cười, nhưng cũng không có dấu hiệu tức giận!
"Người này…… Tớ cảm thấy có điểm âm trầm lại thâm sâu……" Đông Tâm Ngữ nhìn nét tươi cười giả tạo trên mặt Diêm Quýnh, hắn đang lấy tay che miệng cười.
"Anh ấy âm trầm? Không, phải gọi là khốc! Hắn quả thực khốc khiến người ta mê mệt!" Lưu Hiểu Trân đã sớm bị ngoại hình lạnh lùng mê người của Diêm Quýnh chinh phục.
Hắn cũng không phải loại nam nhân xinh đẹp tuấn mỹ, nhưng hắn rất cá tính, trông rất được, tự mình có khí chất cô độc lạnh lùng cường hãn. Đúng là loại đàn ông mà nữ nhân thời nay bị hấp dẫn nhất.
"Hắn là lãnh khốc! Chỉ có người lãnh khốc mới có thể viết ra tiểu thuyết tàn bạo kinh dị như vậy." Nàng chịu không nổi, Hiểu Trân cư nhiên mù quáng giống đám người kia, vì sao các nàng đều nhìn không ra toàn thân Diêm Quýnh toát ra một loại sát khí làm người ta thấy mà sợ?
"Tiểu thuyết chỉ là sáng tác thôi! Sao có thể đánh đồng cùng tính cách mỗi người?" Lưu Hiểu Trân phản bác.
"Văn chương sẽ biểu lộ một mặt khác của tâm linh, Diêm Quýnh này không chừng là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt đáng sợ." Trực giác của Đông Tâm Ngữ rất chuẩn.
"Tớ thấy cậu bị tiểu thuyết "Run rẩy" ảnh hưởng quá sâu, Tâm Ngữ, ngươi đem Diêm Quýnh hòa vào chuyện của nhân vật chính, có phải không?" Lưu Hiểu Trân vỗ vỗ vai nàng, cười nói.
"Kia cũng không phải không có khả năng……" Nàng nhíu mày.
"Cậu cũng không phải người nhát gan, sao lại sợ Diêm Quýnh như vậy? Chẳng lẽ là hối hận đã sửa sách của anh ấy nên chột dạ?" Lưu Hiểu Trân nghĩ không ra, Đông Tâm Ngữ thường xuyên bênh vực lẽ phải, vừa thấy Diêm Quýnh cư nhiên giống chuột thấy mèo, thật buồn cười.
"Tớ nào có chột dạ? Tớ một chút cũng không hối hận chuyện tớ đã làm, chỉ là…… Haizz, tớ cũng không biết chính mình vì sao lai sợ hắn như vậy nữa." Nàng lắc đầu, nghĩ không ra lý do.
"Hắc, tớ đã hiểu, cậu thích anh ấy, chỉ là chính bản thân cậu không biết thôi." Lưu Hiểu Trân cười quái dị.
"Cậu có ý gì?"
"Sợ hãi có khi cũng là một loại thích, vì biết không thể giữ được trái tim, nên mới sợ hãi."
"Đây là ngụy biện kiểu gì vậy?"
"Đây là Tâm lý học tình yêu phái nữ, học thêm đi, dùng tốt lắm."
"Nói hươu nói vượn." Nàng cười.
"Đừng có mà không tin, có rất nhiều cô gái đến cuối cùng đều lấy người mình sợ nhất, hoặc là người đàn ông mình từng ghét nhất, về phần nam nhân hàng ngày thích chọc nữ nhân hắn thích, tớ đoán có lẽ Diêm Quýnh cũng thích cậu đó……"
"Làm sao có thể? Đừng nói linh tinh!" Nàng khẽ nói, một chút cũng không tin phân tích hoang đường của Lưu Hiểu Trân.
"Như thế nào không có khả năng? Cậu đẹp như vậy, Diêm Quýnh có lẽ là muốn cậu chú ý nên mới cố ý dọa cậu." Lưu Hiểu Trân nhìn chằm chằm nàng, cười lạc giọng nói.
Bình tĩnh mà xem xét, Đông Tâm Ngữ xem như có bộ dáng xinh đẹp, lưng dài thẳng dáng người ôn nhu, không cần tốn nhiều tiền mua kem dưỡng da vẫn có được da thịt trắng nõn, ngũ quan thanh tú động lòng người, tứ chi mảnh khảnh khiến cho các cô gái bắt buộc phải giảm béo ở Đài Loan ghen tị muốn chết.
Vẻ đẹp của nàng là đoan trang trời sinh, nói trắng ra chính là ông trời bất công, đặc biệt chiếu cố nàng, đem dáng người cân đối và gương mặt hoàn hảo đều ở trên người nàng.
Chính là, đừng tưởng nàng luôn giữ một bộ dáng tao nhã, tính cách lại luôn cố chấp, thị phi đúng sai trong lòng nàng vĩnh viễn có cân nhắc, một khi đã xác định, ai cũng không thay đổi được ý của nàng, vẻ ngoài mềm mại mà bên trong lại rất bướng bỉnh.
Điểm ấy có thể nhìn ra trong quá trình dịch "Run rẩy". Nàng cảm thấy tiểu thuyết này quá mức tàn bạo, liền đề nghị tổng biên tập đưa vào danh mục sách cần hạn chế, bất quá tổng biên vì lượng tiêu thụ không thể đáp ứng. Nàng liền kiên trì yêu cầu được sửa chữa nội dung một chút, vừa vặn nhà xuất bản lúc trước cùng Diêm Quýnh ký kết hiệp đồng vẫn chưa quy định nhiều về biên độ sửa chữa ở bản dịch, bởi vậy tổng biên đã đáp ứng yêu cầu của nàng.
Tính cách đặc sắc này ngay cả Lưu Hiểu Trân cũng không rõ là ưu điểm hay khuyết điểm, dù có chuyện nhưng vẫn phải công nhận tài năng của Đông Tâm Ngữ, nàng viết văn cũng rất hay!
Không thể phản đối rằng lối hành văn của nàng rất tốt, suy nghĩ linh mẫn, văn thải đầy đủ, cùng với trực giác đáng quý, khiến nàng cơ hồ luôn chiếm vị trí thứ nhất trong các cuộc thi viết, lúc ấy các học sinh đặt biệt danh cho nàng là "Mĩ tài nữ". Mà lần này "Run rẩy" sở dĩ có thể bán chạy, công phiên dịch của nàng là quan trọng nhất, nhờ nàng, độc giả mới có thể càng dễ dàng tiến vào thế giới kinh dị mà Diêm Quýnh sáng tác.
Nàng thật là nhân tài hiếm có, Lưu Hiểu Trân thầm nghĩ, chẳng qua…… Nếu muốn ứng phó nam nhân, mình sẽ khuyên nàng hảo hảo phát huy sở trường khác……
Vẻ đẹp của nàng!
"Đừng nói lung tung, tớ không phải mỹ nữ đâu" Đông Tâm Ngữ nhíu mày, nàng cũng không cho rằng chính mình đẹp, vừa gầy lại tái nhợt, thoạt nhìn rất yếu đuối.
"Cậu như vậy còn không tính là mỹ nữ? Thế thì tớ đây sẽ là loại mặt hàng không bán được mất." Lưu Hiểu Trân thực hận cô bạn không tự biết về diện mạo của chính mình, thật là!
"Cậu lại thế rồi……" Nàng bị ngữ khí khoa trương của Hiểu Trân chọc cười.
"Tốt lắm, trở lại chuyện chính, nếu Diêm Quýnh thật sự tức giận, cậu cũng có nghĩa vụ làm anh ấy bớt tức giận, cách tốt nhất chính là lợi dụng thời gian cùng Diêm Quýnh ở chung hóa giải oán thù của hai người, nói không chừng, cậu và anh ta còn có thể có việc ngoài ý muốn phát triển nga!" Lưu Hiểu Trân ái muội cười trộm.
Nàng nghe xong chán nản, nhìn Lưu Hiểu Trân với ánh mắt xem thường.
Cái gì mà phát triển ngoài ý muốn, không xảy ra điều rủi nào "ngoài ý muốn" là tốt rồi, đang muốn ngồi thêm một chút, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí xông thẳng tới lưng, nàng ngẩng đầu thấy Diêm Quýnh không biết khi nào đã cầm một ly rượu đi đến trước mặt nàng.
Hắn lấy cớ muốn cùng nàng nói chuyện ôn hòa, đợi Lưu Hiểu Trân vừa đi, bộ mặt thật của hắn lập tức lộ ra.
"Cô làm phiên dịch có vẻ nhàn hạ quá nhỉ? Đông tiểu thư, hẳn là nên giới thiệu một chút cho tôi với những người ở đây, không phải sao?" Miệng hắn lộ vẻ chế nhạo, tà tứ tựa người vào bàn điểm tâm tinh tế trước mặt nàng.
Hắn vẫn nghĩ đến, người dịch "Run rẩy" của hắn trở thành nguội hết cả khí phách, nhất định là một bà già không thú vị tư tưởng cũ kĩ, nhưng thật ngoài dự kiến, Đông Tâm Ngữ cũng không già, bộ dạng lại nhỏ nhắn mềm mại xuất sắc, đẹp hơn cả những cô em ngoại quốc, khí chất phương Đông của nàng ngược lại làm cho hắn có cảm giác mới mẻ, một đôi mắt đen thanh tú linh động, có lẽ vì hơi cận thị mà luôn tinh tế nheo lại, nhưng bởi vậy càng toát ra phong vận cả người nàng, cái mũi rất đẹp, làn môi tươi thắm, giống như mỹ nữ từ trong bức tranh Trung Quốc cung nữ đồ hắn từng xem tại Mỹ bước ra……
Bất quá, đó cũng không phải lí do chính khiến hắn không ngừng tiếp cận nàng, điều chân chính hấp dẫn hắn, là vẻ mặt nàng khi nhìn thấy hắn!
Giống như có thể nhìn thấu bản tính tàn khốc của hắn, mắt nàng lộ ra vẻ kinh hoàng, trong nháy mắt tiếp xúc ánh mắt của nàng, hắn liền tinh tường cảm nhận được, nàng hiểu hắn, thậm chí có thể đã phát giác cỗ bạo ngược rục rịch trong cơ thể hắn mà chưa từng có người thường biết.
Vì lí do đó, đối với nữ nhân không thú vị này, hắn phá lệ ác ý chỉnh nàng một chút, biết rõ nàng sợ hắn, hắn liền nhịn không được càng muốn đùa nàng, ngoài để trả thù việc nàng tự tiện sửa chữa sách của hắn, hắn cũng muốn hảo hảo hưởng thụ một chút khi thưởng thức việc nàng nhận đủ kinh hách sợ hãi.
Ha ha, ở tổ chức, ai chẳng biết hắn "Thiên Toàn" có tiếng máu lạnh? Người khác thống khổ, hắn khoái hoạt, hắn vừa vặn còn phải cảm ơn nàng vì khiến chuyến thăm Đài Loan tẻ nhạt này trở nên thú vị hơn!
"Chính anh biết tiếng Trung, vì sao còn bắt tôi giống như đứa ngốc giúp anh phiên dịch?" Nàng cẩn thận hỏi, làm bộ không chú ý tới ánh mắt sắc bén như dao của hắn.
"Tiếng Trung tôi biết chỉ một phần rất nhỏ thôi, cũng không giỏi bằng cô……"
"Đừng trêu chọc tôi, tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh tức tôi vì tôi sửa sách của anh, mới cố ý chỉnh tôi, đúng không? Được, tôi cũng biết điều, nếu trở thành đối tượng trút giận của anh, chỉ hết bảy ngày này thôi là xong chứ gì." Nàng không nói nữa, đứng lên, không sợ hãi, thái độ ngược lại khá cứng rắn. Dù sao cũng chỉ là bảy ngày, nàng không tin hắn có thể chỉnh chết được nàng.
"Di? Nhanh như vậy đã nhận mệnh?" Hắn uống một ngụm rượu, mày rậm nhướn lên.
Còn tưởng nàng nhát như chuột, nói nặng chút là sẽ té ngã một cách vô dụng, xem ra hắn tính sai, dưới vẻ ngoài tiêm nhược của nàng, cư nhiên còn cất giấu một phần ý chí ương ngạnh!
Có ý tứ……
"Tôi chì là không muốn phá hỏng giao tình giữa anh và nhà xuất bản, cho nên trong bảy ngày này, tôi sẽ tận lực chịu đựng những khó dễ từ anh, bất quá, anh đừng quá đáng." Nhận tiền của người ta, lại khiến họ gặp họa, tốt xấu gì thì nàng cũng nên đứng trên lập trường của nhà xuất bản suy nghĩ một chút.
"Thật tốt, cô đã chuẩn bị tốt, vậy bắt đầu đi! Hiện tại, tôi muốn đi khỏi tiệc rượu nhàm chán này, đi dạo thành phố Đài Bắc chút." Hắn khiêu khích đứng thẳng người, đua ra vấn đề khó đầu tiên cho nàng.
"Cái gì? Bây giờ?" Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, hiện tại tiệc rượu mới tiến hành được một nửa mà thôi là thế nào!
"Đúng, nghĩ cách mang tôi rời khỏi đây, tôi muốn ra ngoài." Hắn vuốt tóc phiền não. Ban ngày phải ngụy trang dáng vẻ thân thiết hiền lành, hắn thật sự chịu đủ rồi.
Muốn nàng dẫn hắn bỏ lại tất cả khách quý trong buổi tiệc mà chuồn ra đi? Đông Tâm Ngữ thiếu chút nữa hét toáng lên.
"Việc này…Tôi phải đi nói với tổng biên đã…" Nàng nói.
"Không cần phiền toái, cứ như thế này đi ra là được rồi!" Hắn nói xong vứt ly rượu trong tay xuống bàn, bắt lấy tay nàng đường hoàng đi ra ngoài.
"Diêm tiên sinh……" Nàng kinh hô quay đầu nhìn xung quanh.
Bọn họ hai người trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ nói chuyện đã sớm thu hút ánh mắt của mọi người, nay lại tay trong tay cùng nhau rời đi, lập tức khiến mọi người xôn xao bàn tán.
Diêm Quýnh mặc kệ người khác nghĩ thế nào, việc hàn huyên xã giao hắn một chút cũng không cảm thấy hứng thú, giờ phút này chỉ thầm nghĩ rời xa chỗ nhàm chán này để hít thở không khí.
Nhưng Đông Tâm Ngữ không nghĩ vậy, ở trước mắt bao người cùng Diêm Quýnh song song rời đi, trời mới biết người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Khi bị kéo khỏi hội trường, nàng vừa vặn thoáng nhìn thấy Lưu Hiểu Trân hướng nàng cười ái muội, xong đời rồi!
Lưu Hiểu Trân có bản sự khuyếch đại câu chuyện của nàng, qua lời của cô ấy, việc nàng cùng Diêm Quýnh lúc đó khẳng định sẽ bị lan truyền ồn ào huyên náo.
Tim đập mạnh và loạn nhịp bất an, Diêm Quýnh cản một chiếc tắc xi, đem nàng đẩy mạnh vào trong, rồi lập tức ngồi vào cạnh nàng, nói với lái xe bằng tiếng Trung thuần khiết: "Đưa tôi đến một pub nào đó đặc sắc chút, tôi muốn uống một chén."
"Vì sao? Cậu còn dám hỏi tớ? Cậu nói chém đinh chặt sắt cam đoan là Diêm Quýnh không biết tiếng Trung nhưng lại không phải thế……" Nàng theo khe hở dò xét bạn tốt.
"Hả? Cái gì? Điều này sao có thể? Anh ta không phải phát hiện tiểu thuyết của mình……" Lưu Hiểu Trân cả kinh che miệng lại, hai mắt mở lớn.
"Đúng, hắn cực kì, cực kì tức giận." Nàng ai oán hạ đôi vai gầy.
"Hắn thật sự tức giận? Mình nhìn không ra!" Lưu Hiểu Trân liếc mắt một cái về phía Diêm Quýnh đang cùng tổng biên tập nói chuyện phiếm, tuy trên mặt không có gì tươi cười, nhưng cũng không có dấu hiệu tức giận!
"Người này…… Tớ cảm thấy có điểm âm trầm lại thâm sâu……" Đông Tâm Ngữ nhìn nét tươi cười giả tạo trên mặt Diêm Quýnh, hắn đang lấy tay che miệng cười.
"Anh ấy âm trầm? Không, phải gọi là khốc! Hắn quả thực khốc khiến người ta mê mệt!" Lưu Hiểu Trân đã sớm bị ngoại hình lạnh lùng mê người của Diêm Quýnh chinh phục.
Hắn cũng không phải loại nam nhân xinh đẹp tuấn mỹ, nhưng hắn rất cá tính, trông rất được, tự mình có khí chất cô độc lạnh lùng cường hãn. Đúng là loại đàn ông mà nữ nhân thời nay bị hấp dẫn nhất.
"Hắn là lãnh khốc! Chỉ có người lãnh khốc mới có thể viết ra tiểu thuyết tàn bạo kinh dị như vậy." Nàng chịu không nổi, Hiểu Trân cư nhiên mù quáng giống đám người kia, vì sao các nàng đều nhìn không ra toàn thân Diêm Quýnh toát ra một loại sát khí làm người ta thấy mà sợ?
"Tiểu thuyết chỉ là sáng tác thôi! Sao có thể đánh đồng cùng tính cách mỗi người?" Lưu Hiểu Trân phản bác.
"Văn chương sẽ biểu lộ một mặt khác của tâm linh, Diêm Quýnh này không chừng là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt đáng sợ." Trực giác của Đông Tâm Ngữ rất chuẩn.
"Tớ thấy cậu bị tiểu thuyết "Run rẩy" ảnh hưởng quá sâu, Tâm Ngữ, ngươi đem Diêm Quýnh hòa vào chuyện của nhân vật chính, có phải không?" Lưu Hiểu Trân vỗ vỗ vai nàng, cười nói.
"Kia cũng không phải không có khả năng……" Nàng nhíu mày.
"Cậu cũng không phải người nhát gan, sao lại sợ Diêm Quýnh như vậy? Chẳng lẽ là hối hận đã sửa sách của anh ấy nên chột dạ?" Lưu Hiểu Trân nghĩ không ra, Đông Tâm Ngữ thường xuyên bênh vực lẽ phải, vừa thấy Diêm Quýnh cư nhiên giống chuột thấy mèo, thật buồn cười.
"Tớ nào có chột dạ? Tớ một chút cũng không hối hận chuyện tớ đã làm, chỉ là…… Haizz, tớ cũng không biết chính mình vì sao lai sợ hắn như vậy nữa." Nàng lắc đầu, nghĩ không ra lý do.
"Hắc, tớ đã hiểu, cậu thích anh ấy, chỉ là chính bản thân cậu không biết thôi." Lưu Hiểu Trân cười quái dị.
"Cậu có ý gì?"
"Sợ hãi có khi cũng là một loại thích, vì biết không thể giữ được trái tim, nên mới sợ hãi."
"Đây là ngụy biện kiểu gì vậy?"
"Đây là Tâm lý học tình yêu phái nữ, học thêm đi, dùng tốt lắm."
"Nói hươu nói vượn." Nàng cười.
"Đừng có mà không tin, có rất nhiều cô gái đến cuối cùng đều lấy người mình sợ nhất, hoặc là người đàn ông mình từng ghét nhất, về phần nam nhân hàng ngày thích chọc nữ nhân hắn thích, tớ đoán có lẽ Diêm Quýnh cũng thích cậu đó……"
"Làm sao có thể? Đừng nói linh tinh!" Nàng khẽ nói, một chút cũng không tin phân tích hoang đường của Lưu Hiểu Trân.
"Như thế nào không có khả năng? Cậu đẹp như vậy, Diêm Quýnh có lẽ là muốn cậu chú ý nên mới cố ý dọa cậu." Lưu Hiểu Trân nhìn chằm chằm nàng, cười lạc giọng nói.
Bình tĩnh mà xem xét, Đông Tâm Ngữ xem như có bộ dáng xinh đẹp, lưng dài thẳng dáng người ôn nhu, không cần tốn nhiều tiền mua kem dưỡng da vẫn có được da thịt trắng nõn, ngũ quan thanh tú động lòng người, tứ chi mảnh khảnh khiến cho các cô gái bắt buộc phải giảm béo ở Đài Loan ghen tị muốn chết.
Vẻ đẹp của nàng là đoan trang trời sinh, nói trắng ra chính là ông trời bất công, đặc biệt chiếu cố nàng, đem dáng người cân đối và gương mặt hoàn hảo đều ở trên người nàng.
Chính là, đừng tưởng nàng luôn giữ một bộ dáng tao nhã, tính cách lại luôn cố chấp, thị phi đúng sai trong lòng nàng vĩnh viễn có cân nhắc, một khi đã xác định, ai cũng không thay đổi được ý của nàng, vẻ ngoài mềm mại mà bên trong lại rất bướng bỉnh.
Điểm ấy có thể nhìn ra trong quá trình dịch "Run rẩy". Nàng cảm thấy tiểu thuyết này quá mức tàn bạo, liền đề nghị tổng biên tập đưa vào danh mục sách cần hạn chế, bất quá tổng biên vì lượng tiêu thụ không thể đáp ứng. Nàng liền kiên trì yêu cầu được sửa chữa nội dung một chút, vừa vặn nhà xuất bản lúc trước cùng Diêm Quýnh ký kết hiệp đồng vẫn chưa quy định nhiều về biên độ sửa chữa ở bản dịch, bởi vậy tổng biên đã đáp ứng yêu cầu của nàng.
Tính cách đặc sắc này ngay cả Lưu Hiểu Trân cũng không rõ là ưu điểm hay khuyết điểm, dù có chuyện nhưng vẫn phải công nhận tài năng của Đông Tâm Ngữ, nàng viết văn cũng rất hay!
Không thể phản đối rằng lối hành văn của nàng rất tốt, suy nghĩ linh mẫn, văn thải đầy đủ, cùng với trực giác đáng quý, khiến nàng cơ hồ luôn chiếm vị trí thứ nhất trong các cuộc thi viết, lúc ấy các học sinh đặt biệt danh cho nàng là "Mĩ tài nữ". Mà lần này "Run rẩy" sở dĩ có thể bán chạy, công phiên dịch của nàng là quan trọng nhất, nhờ nàng, độc giả mới có thể càng dễ dàng tiến vào thế giới kinh dị mà Diêm Quýnh sáng tác.
Nàng thật là nhân tài hiếm có, Lưu Hiểu Trân thầm nghĩ, chẳng qua…… Nếu muốn ứng phó nam nhân, mình sẽ khuyên nàng hảo hảo phát huy sở trường khác……
Vẻ đẹp của nàng!
"Đừng nói lung tung, tớ không phải mỹ nữ đâu" Đông Tâm Ngữ nhíu mày, nàng cũng không cho rằng chính mình đẹp, vừa gầy lại tái nhợt, thoạt nhìn rất yếu đuối.
"Cậu như vậy còn không tính là mỹ nữ? Thế thì tớ đây sẽ là loại mặt hàng không bán được mất." Lưu Hiểu Trân thực hận cô bạn không tự biết về diện mạo của chính mình, thật là!
"Cậu lại thế rồi……" Nàng bị ngữ khí khoa trương của Hiểu Trân chọc cười.
"Tốt lắm, trở lại chuyện chính, nếu Diêm Quýnh thật sự tức giận, cậu cũng có nghĩa vụ làm anh ấy bớt tức giận, cách tốt nhất chính là lợi dụng thời gian cùng Diêm Quýnh ở chung hóa giải oán thù của hai người, nói không chừng, cậu và anh ta còn có thể có việc ngoài ý muốn phát triển nga!" Lưu Hiểu Trân ái muội cười trộm.
Nàng nghe xong chán nản, nhìn Lưu Hiểu Trân với ánh mắt xem thường.
Cái gì mà phát triển ngoài ý muốn, không xảy ra điều rủi nào "ngoài ý muốn" là tốt rồi, đang muốn ngồi thêm một chút, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí xông thẳng tới lưng, nàng ngẩng đầu thấy Diêm Quýnh không biết khi nào đã cầm một ly rượu đi đến trước mặt nàng.
Hắn lấy cớ muốn cùng nàng nói chuyện ôn hòa, đợi Lưu Hiểu Trân vừa đi, bộ mặt thật của hắn lập tức lộ ra.
"Cô làm phiên dịch có vẻ nhàn hạ quá nhỉ? Đông tiểu thư, hẳn là nên giới thiệu một chút cho tôi với những người ở đây, không phải sao?" Miệng hắn lộ vẻ chế nhạo, tà tứ tựa người vào bàn điểm tâm tinh tế trước mặt nàng.
Hắn vẫn nghĩ đến, người dịch "Run rẩy" của hắn trở thành nguội hết cả khí phách, nhất định là một bà già không thú vị tư tưởng cũ kĩ, nhưng thật ngoài dự kiến, Đông Tâm Ngữ cũng không già, bộ dạng lại nhỏ nhắn mềm mại xuất sắc, đẹp hơn cả những cô em ngoại quốc, khí chất phương Đông của nàng ngược lại làm cho hắn có cảm giác mới mẻ, một đôi mắt đen thanh tú linh động, có lẽ vì hơi cận thị mà luôn tinh tế nheo lại, nhưng bởi vậy càng toát ra phong vận cả người nàng, cái mũi rất đẹp, làn môi tươi thắm, giống như mỹ nữ từ trong bức tranh Trung Quốc cung nữ đồ hắn từng xem tại Mỹ bước ra……
Bất quá, đó cũng không phải lí do chính khiến hắn không ngừng tiếp cận nàng, điều chân chính hấp dẫn hắn, là vẻ mặt nàng khi nhìn thấy hắn!
Giống như có thể nhìn thấu bản tính tàn khốc của hắn, mắt nàng lộ ra vẻ kinh hoàng, trong nháy mắt tiếp xúc ánh mắt của nàng, hắn liền tinh tường cảm nhận được, nàng hiểu hắn, thậm chí có thể đã phát giác cỗ bạo ngược rục rịch trong cơ thể hắn mà chưa từng có người thường biết.
Vì lí do đó, đối với nữ nhân không thú vị này, hắn phá lệ ác ý chỉnh nàng một chút, biết rõ nàng sợ hắn, hắn liền nhịn không được càng muốn đùa nàng, ngoài để trả thù việc nàng tự tiện sửa chữa sách của hắn, hắn cũng muốn hảo hảo hưởng thụ một chút khi thưởng thức việc nàng nhận đủ kinh hách sợ hãi.
Ha ha, ở tổ chức, ai chẳng biết hắn "Thiên Toàn" có tiếng máu lạnh? Người khác thống khổ, hắn khoái hoạt, hắn vừa vặn còn phải cảm ơn nàng vì khiến chuyến thăm Đài Loan tẻ nhạt này trở nên thú vị hơn!
"Chính anh biết tiếng Trung, vì sao còn bắt tôi giống như đứa ngốc giúp anh phiên dịch?" Nàng cẩn thận hỏi, làm bộ không chú ý tới ánh mắt sắc bén như dao của hắn.
"Tiếng Trung tôi biết chỉ một phần rất nhỏ thôi, cũng không giỏi bằng cô……"
"Đừng trêu chọc tôi, tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh tức tôi vì tôi sửa sách của anh, mới cố ý chỉnh tôi, đúng không? Được, tôi cũng biết điều, nếu trở thành đối tượng trút giận của anh, chỉ hết bảy ngày này thôi là xong chứ gì." Nàng không nói nữa, đứng lên, không sợ hãi, thái độ ngược lại khá cứng rắn. Dù sao cũng chỉ là bảy ngày, nàng không tin hắn có thể chỉnh chết được nàng.
"Di? Nhanh như vậy đã nhận mệnh?" Hắn uống một ngụm rượu, mày rậm nhướn lên.
Còn tưởng nàng nhát như chuột, nói nặng chút là sẽ té ngã một cách vô dụng, xem ra hắn tính sai, dưới vẻ ngoài tiêm nhược của nàng, cư nhiên còn cất giấu một phần ý chí ương ngạnh!
Có ý tứ……
"Tôi chì là không muốn phá hỏng giao tình giữa anh và nhà xuất bản, cho nên trong bảy ngày này, tôi sẽ tận lực chịu đựng những khó dễ từ anh, bất quá, anh đừng quá đáng." Nhận tiền của người ta, lại khiến họ gặp họa, tốt xấu gì thì nàng cũng nên đứng trên lập trường của nhà xuất bản suy nghĩ một chút.
"Thật tốt, cô đã chuẩn bị tốt, vậy bắt đầu đi! Hiện tại, tôi muốn đi khỏi tiệc rượu nhàm chán này, đi dạo thành phố Đài Bắc chút." Hắn khiêu khích đứng thẳng người, đua ra vấn đề khó đầu tiên cho nàng.
"Cái gì? Bây giờ?" Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, hiện tại tiệc rượu mới tiến hành được một nửa mà thôi là thế nào!
"Đúng, nghĩ cách mang tôi rời khỏi đây, tôi muốn ra ngoài." Hắn vuốt tóc phiền não. Ban ngày phải ngụy trang dáng vẻ thân thiết hiền lành, hắn thật sự chịu đủ rồi.
Muốn nàng dẫn hắn bỏ lại tất cả khách quý trong buổi tiệc mà chuồn ra đi? Đông Tâm Ngữ thiếu chút nữa hét toáng lên.
"Việc này…Tôi phải đi nói với tổng biên đã…" Nàng nói.
"Không cần phiền toái, cứ như thế này đi ra là được rồi!" Hắn nói xong vứt ly rượu trong tay xuống bàn, bắt lấy tay nàng đường hoàng đi ra ngoài.
"Diêm tiên sinh……" Nàng kinh hô quay đầu nhìn xung quanh.
Bọn họ hai người trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ nói chuyện đã sớm thu hút ánh mắt của mọi người, nay lại tay trong tay cùng nhau rời đi, lập tức khiến mọi người xôn xao bàn tán.
Diêm Quýnh mặc kệ người khác nghĩ thế nào, việc hàn huyên xã giao hắn một chút cũng không cảm thấy hứng thú, giờ phút này chỉ thầm nghĩ rời xa chỗ nhàm chán này để hít thở không khí.
Nhưng Đông Tâm Ngữ không nghĩ vậy, ở trước mắt bao người cùng Diêm Quýnh song song rời đi, trời mới biết người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Khi bị kéo khỏi hội trường, nàng vừa vặn thoáng nhìn thấy Lưu Hiểu Trân hướng nàng cười ái muội, xong đời rồi!
Lưu Hiểu Trân có bản sự khuyếch đại câu chuyện của nàng, qua lời của cô ấy, việc nàng cùng Diêm Quýnh lúc đó khẳng định sẽ bị lan truyền ồn ào huyên náo.
Tim đập mạnh và loạn nhịp bất an, Diêm Quýnh cản một chiếc tắc xi, đem nàng đẩy mạnh vào trong, rồi lập tức ngồi vào cạnh nàng, nói với lái xe bằng tiếng Trung thuần khiết: "Đưa tôi đến một pub nào đó đặc sắc chút, tôi muốn uống một chén."