Chương 6
Trong góc, hai tay Thẩm Thanh Hoà chống lên bức tường, nghiêng người về phía trước, ở giữa cơ thể của cô ấy và bức tường, còn có một cái bóng màu đen của một người phụ nữ. Khoảng cách giữa Thẩm Thanh Hoà và người đó càng ngày càng gần, người đó giơ tay ôm Thẩm Thanh Hoà, hai người ôm nhau, có lẽ cũng hôn nhau rồi.
Đó là một sự thay đổi tâm trạng đột ngột, hương vị phức tạp khó diễn tả bằng lời. Một giây trước, tâm trạng còn sảng khoái thoải mái, trong miệng đều là vị ngọt, nhưng giây tiếp theo, cả người bần thần, đắng miệng.
Thẩm Giáng Niên cúi đầu, lý trí nói với cô, cô nên đi, nhưng mà một ly rượu vang kia lại làm cho phản ứng của cô có chút chậm chạp. Đã khuya rồi, cũng nên về nhà thôi, tim Thẩm Giáng Niên có chút nhói, nhói mà chẳng thể hiểu được tại sao. Đi về phía trước một chút, có lẽ sẽ bắt được taxi đúng không? Nhưng mà, túi của cô vẫn còn ở bên trong, cô nên quay lại lấy túi.
Trước khi bước vào sảnh lớn lộng lẫy kia, Thẩm Giáng Niên quay đầu lại nhìn thoáng qua góc kia, hai người vẫn cứ ôm nhau, không có chút kẽ hở nào. Đột nhiên, Thẩm Giáng Niên có cảm giác bản thân là kẻ dư thừa. Thẩm Giáng Niên đứng tại chỗ mà khi cô đến đã đứng ở đó, ngẩng đầu, nhìn lên lầu hai nơi mà Thẩm Thanh Hoà cũng đã từng đứng ở đó, ánh đèn thật chói mắt, làm đôi mắt của Thẩm Giáng Niên nheo lại, không mở ra được.
A, Thẩm Giáng Niên, đừng điên, về nhà thôi. Đi gặp một người phụ nữ xa lạ, thậm chí còn muốn đi theo người ta thuê phòng, hai người phụ nữ thì có thể làm ăn được gì chứ? Thuê phòng, phụ nữ, hai từ này cứ quanh quẩn trong đầu Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên cũng đã đến rất nhiều nơi trên thế giới, cũng đã được biết rất nhiều về xã hội hiện tại, ví dụ như: Đồng tính luyến ái.
Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ cảm thấy xu hướng tính dục của cô không bình thường, cô cũng từng hẹn hò với đàn ông, vẫn là vì vẻ bề ngoài của người ta, lúc cô đề cập đến chuyện chia tay, trong lòng cũng rất buồn. Phần tình cảm kia, Thẩm Giáng Niên không cho là giả, nhưng bây giờ, cảm giác của cô đối với Thẩm Thanh Hoà... hơi lạ.
Cái lạ này là phát ra từ Thẩm Thanh Hoà, hay là do cô có vấn đề Thẩm Giáng Niên không hiểu, cũng không muốn hiểu, thật đau đầu, không muốn nghĩ ngợi gì, chỉ muốn một mình yên lặng.
A Lam lo lắng cho Thẩm Giáng Niên mà đi ra ngoài tìm cô ấy, nhìn thấy người này thất thần, cô ấy có chút kinh ngạc, "Làm sao vậy?"
Lời quan tâm kia nghe thật chân thật, khiến trái tim Thẩm Giáng Niên càng nhức nhói, cô cố nặn ra một nụ cười, "Không sao hết."
"Thật sự không sao chứ? Trông cô không được thoải mái lắm." A Lam tiến lên đỡ Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên có thể chắc chắn rằng bản thân không có cảm tình với A Lam, đối với Nhược Phong đang đến gần cũng vậy, nhưng mà đối với Thẩm Thanh Hoà thì sao đây? Cô không dám phủ nhận một cách dứt khoát, cũng không dám khẳng định.
"Tôi đi vệ sinh." Thẩm Giáng Niên đẩy A Lam ra và tự mình đi. Phía sau là giọng nói không cao cũng không thấp của Nhược Phong, "Sao vậy, vừa rồi vẫn còn ổn mà."
"Có lẽ tôi đã uống quá nhiều."
"Vậy chúng ta đi qua kia chờ cô ấy đi."
Thẩm Giáng Niên muốn nói không, nhưng lại không muốn quay đầu.
Cô đối với Thẩm Thanh Hoà là như thế nào đây? Các cô chỉ vừa mới gặp nhau. Không biết nữa, Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy trong đầu có một cuộn len đang lăn khắp nơi, vừa loạn vừa đau, nơi cuộn len lăn qua đều để lại dấu vết.
Cô ấy đã làm gì Thẩm Thanh Hoà? Họ vừa gặp nhau. Không biết, Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy trong đầu có một sợi bóng lăn lộn, đầu óc rối tung, đau nhức, nơi cuộn sợi bóng kia đều là vết ướt.
Thẩm Giáng Niên đang ngồi trên nắp bồn cầu, hai tay chống lên đầu gối, trên mặt có chút ướt. Thẩm Giáng Niên cảm thấy thật cạn lời với bản thân, cô chạm vào khoé mắt ướt rồi lau. Thẩm Giáng Niên, mày làm sao thế? Thẩm Thanh Hoà có gì đặc biệt, mà khiến mày trở thành thế này? Cô ấy ngoại trừ xinh đẹp, có chút thần thái, thì còn có cái gì nữa? A, có lẽ là có nhiều tiền hơn mày? Vậy thì sao đây, cô - Thẩm Giáng Niên đây không yêu tiền.
Thẩm Giáng Niên, mày không hề thua kém Thẩm Thanh Hoà. Đương nhiên, mày cũng chẳng có quyền gì mà đi hỏi chuyện của Thẩm Thanh Hoà, thời gian hai người quen biết nhau cũng chưa đầy 24 giờ. Tỉnh lại đi nào! Sau khi rửa mặt xong, vừa rồi cũng chỉ trang điểm nhẹ, không có mang theo nước tẩy trang, nhưng cũng rửa sạch sẽ.
Ở những chỗ cao cấp, đèn trong nhà vệ sinh rất sáng, dưới ánh đèn, gương mặt Thẩm Giáng Niên đỏ ửng, không biết là do cô dùng sức rửa mặt hay do say rượu. Thẩm Giáng Niên rửa mặt một lúc, cảm giác men say cũng cuốn đi theo cùng với dòng suy nghĩ miên mang, cô rảy nước trên tay, cần đi lấy túi rồi đi về!
Thẩm Giáng Niên đẩy cửa đi ra, A Lam và Nhược Phong đã giật mình, họ còn tưởng rằng cô đã khóc, tóc hai bên thái dương ướt đẫm, "Thật sự không sao chứ?" A Lam hỏi lại.
"Không sao, tôi uống không được nhiều lắm nên cảm thấy hơi khó chịu." Lý trí của Thẩm Giáng Niên dần trở lại, trong lòng vẫn có chút đau, nhưng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cả ba đi về hướng phòng riêng, Nhược Phong vẫn đang hỏi Thẩm Giáng Niên có muốn mua thuốc giải rượu không, "Tôi không sao, về nhà nghỉ ngơi là ổn rồi." Cánh cửa phòng trong tầm tay, Thẩm Giáng Niên dừng lại, quay người nói: "Thực xin lỗi, không thể tiếp tục chơi với mọi người."
"A?" A Lam vẻ mặt kinh ngạc, "Cô phải đi sao?"
"Ừm."
"Cô không ở cùng Thanh Hoà à...." Cả hai người đều ngạc nhiên.
"A..." Thẩm Giáng Niên mỉm cười, vén mái tóc ướt lên, để lộ đôi tai nhỏ và thanh tú, cười nhẹ nói: "Thẩm Thanh Hoà không thiếu người đi cùng cô ấy." Khi nói lời này, tim của Thẩm Giáng Niên lại đau.
"Không phải..." A Lam còn muốn nói gì nữa, nhưng Nhược Phong đẩy nhẹ cô ra, vội vàng nói: "Giáng Niên, chúng ta đi vào phòng trước đi rồi nói." Thẩm Giáng Niên xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đến trước cửa phòng riêng, cánh cửa khép hờ, lúc trước đèn trong phòng sáng sủa bây giờ thì có ánh đèn đủ sắc màu chớp nháy, Thẩm Giáng Niên vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
"Họ đã trở lại." A Lam nói, Nhược Phong ậm ừ, chủ động bước đẩy cửa.
Trong phòng có hai người, một người nhìn ra cửa, người kia nhìn Thẩm Thanh Hoà.
"Đã lâu không gặp!" A Lam và Nhược Phong cùng nhau đi về phía Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên có né cũng không né được, còn nhìn thấy người ngồi cạnh Thẩm Thanh Hoà, chính là người mà cô vừa nhìn thấy vừa rồi, với mái tóc đen dài, làn da trắng nõn. Trông trẻ hơn họ, sinh viên đại học?
"Đã lâu không gặp." Tóc đen dài cười ngọt ngào, có chút nhàn nhạt, cảm giác thật mềm, cô ấy đương nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Giáng Niên, chủ động đứng lên nói, "Vị này là...." Thẩm Thanh Hoà cũng đứng lên, chưa kịp mở miệng nói, thì Thẩm Giáng Niên đã tự nói, "Tôi là ai không quan trọng." Đừng nói tóc dài đen, đến cả Thẩm Thanh Hoà cũng khó hiểu, Thẩm Giáng Niên cúi người cầm lấy túi của cô, sau đó nói lời lý trí cũng thật lãnh đạm, "Tôi chỉ đến để lấy đồ." Đồng thời mở túi ra, rút ra một xấp tiền mới tinh, cũng không biết là bao nhiêu nữa, "Đây là phần của tôi, không biết có đủ hay không, nếu không đủ thì cũng thật xin lỗi. Trên người tôi không có nhiều tiền mặt lắm."
A Lam và Nhược Phong không đoán ra được tình hình nên cùng nhau nhìn Thẩm Thanh Hoà, tóc dài đen vừa tới, cho nên cô ấy cũng chẳng hiểu chuyện gì, cô ấy nhìn A Lam và Nhược Phong, sau đó lại nhìn Thẩm Thanh Hoà. Ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà quả thực đang dán chặt lên người Thẩm Giáng Niên.
Cô không hiểu tại sao cô gái Thẩm Giáng Niên này đột nhiên lại muốn huỷ hẹn, có phải cô Thẩm Thanh Hoà đây trông dễ rất nói chuyện không, không phải cô đã nói đi nói lại rằng đừng lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác không? Cô cũng nói rằng đã đến thì không được đi rồi đúng không?"
Thẩm Giáng Niên không nhìn ai, đặt tiền xuống, xách túi bước ra ngoài. Thẩm Thanh Hoà theo sau tiến lên một bước, tóc dài đen giơ tay giữ cô ấy lại, "Thanh Hoà." Thẩm Thanh Hoà trở tay thoát khỏi tay tóc dài đen, "Tử Quân, tôi đi ra ngoài trước." Giọng nói rất nhẹ nhàng.
"Vậy thì, chị đi nhanh lên." Thích Tử Quân miễn cưỡng buông ra, Thẩm Thanh Hoà đi ra ngoài, A Lam trêu chọc Thích Tử Quân, "Nhìn tiền đồ của em đi, thấy Thanh Hoà một cái là chân mềm." Thích Tử Quân đỏ mặt, "Nhìn thấy nữ thân, chân mềm là chuyện bình thường."
"Đúng, đúng, từ lần đầu tiên gặp mặt, mềm đến bây giờ cũng đủ mềm rồi." Nhược Phong cũng trêu ghẹo.
"Lát nữa Thanh Hoà quay lại, em sẽ méc chị ấy, hai người nói móc chị ấy."
"Đừng mà ~" A Lam và Nhược Phong cùng nhau xin tha.
"Em sắp đi thực tập rồi à?" Đùa giỡn xong, Nhược Phong đổi đề tài, Thích Tử Quân gật đầu, "Vâng."
"Có phải vui lắm không?"
Không đợi Thích Tử Quân trả lời, A Lam đã trả lời thay, "Vui chứ, rốt cuộc cũng có cơ hội ở trong công ty gặp Thanh Hoà, có lẽ mỗi ngày chỉ nghĩ đến một việc, đó là đến công ty." Lại bị trêu ghẹo nữa, cũng không phải ác ý, mặt Thích Tử Quân càng đỏ hơn.
Thẩm Thanh Hoà đi theo sau Thẩm Giáng Niên, gọi cho cô ấy hai lần, nhưng Thẩm Giáng Niên không trả lời, chứ đừng nói là quay lại nhìn. Giờ phút này, Thẩm Giáng Niên hận ba mẹ sinh cô ra thiếu hai cái chân, chứ nếu không cô sẽ không bị Thẩm Thanh Hoà cản lại.
"Cô đã quên, cô hứa gì với tôi rồi sao?" Sắc mặt Thẩm Thanh Hoà lần này không hề tốt cho lắm.
"Cô muốn gặp tôi, chúng ta đã gặp rồi." Thẩm Giáng Niên nói xong, muốn đi vòng qua người Thẩm Thanh Hoà.
Khi hai cơ thể lướt qua nhau, Thẩm Thanh Hoà giữ lấy tay Thẩm Giáng Niên, cảm giác rất nóng. Thẩm Giáng Niên giãy một lúc, mới phát hiện, sức của Thẩm Thanh Hoà lớn hơn so với cô nghĩ. Thẩm Thanh Hoà giữ chặt tay cô, gằn từng chữ một, "Thẩm Giáng Niên, tôi đã nói với cô, nếu cô đến thì tôi sẽ không để cô đi."
A, đột nhiên Thẩm Giáng Niên giận dỗi, người này dựa vào cái gì chứ? Cô vùng vẫy dữ dội nhưng vẫn không thoát ra được. Bốn mắt đối diện nhau, trong mắt Thẩm Giáng Niên tràn đầy lửa giận, ánh mắt Thẩm Thanh Hoà mặc dù rất đạm nhưng mà trên đó cũng viết không được từ chối.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Thẩm Giang Niên, khí lực trong mắt cô đột nhiên yếu đi rất nhiều, nếu không muốn tay bị Thẩm Thanh Hoà giữ chặt thì đành phải từ bỏ vùng vẫy, cũng sẽ tự nhiên thả lỏng, cô không muốn để cho Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy cô mất kiểm soát. Thẩm Giáng Niên cụp mắt, sợ cái nhói trong tim sẽ phản bội bản thân cô, cô chỉ muốn bình yên rời khỏi nơi này, cô vẫn muốn duy trì hình tượng của bản thân, để lại cho Thẩm Thanh Hoà một ấn tượng tốt, cho dù là một lần cuối.
Có lẽ nhìn thấy cái vẻ mong manh đáng thương của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà có chút mềm lòng, giọng nói của cô dịu đi, "Thẩm Giáng Niên, cô...." Câu nói còn chưa nói xong, thì giọng nói của Thích Tử Quân vang lên, Thẩm Thanh Hoà quay đầu nhìn, làm cho cơn tức giận mà Thẩm Giáng Niên vất vả áp xuống lại bùng lên, cô giật tay ra khỏi tay Thẩm Thanh Hoà.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Hoà dùng tốc độ nhanh nhất vươn tay ngăn cản cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã nói rồi, không được đi." Tiến bước chân ngày càng gần, Thẩm Giáng Niên cũng thấp giọng, muốn tranh cao thấp, "Được rồi, hôm nay, tôi và cô ấy, cô chỉ có thể giữ lại một, cô tự chọn đi."
Đó là một sự thay đổi tâm trạng đột ngột, hương vị phức tạp khó diễn tả bằng lời. Một giây trước, tâm trạng còn sảng khoái thoải mái, trong miệng đều là vị ngọt, nhưng giây tiếp theo, cả người bần thần, đắng miệng.
Thẩm Giáng Niên cúi đầu, lý trí nói với cô, cô nên đi, nhưng mà một ly rượu vang kia lại làm cho phản ứng của cô có chút chậm chạp. Đã khuya rồi, cũng nên về nhà thôi, tim Thẩm Giáng Niên có chút nhói, nhói mà chẳng thể hiểu được tại sao. Đi về phía trước một chút, có lẽ sẽ bắt được taxi đúng không? Nhưng mà, túi của cô vẫn còn ở bên trong, cô nên quay lại lấy túi.
Trước khi bước vào sảnh lớn lộng lẫy kia, Thẩm Giáng Niên quay đầu lại nhìn thoáng qua góc kia, hai người vẫn cứ ôm nhau, không có chút kẽ hở nào. Đột nhiên, Thẩm Giáng Niên có cảm giác bản thân là kẻ dư thừa. Thẩm Giáng Niên đứng tại chỗ mà khi cô đến đã đứng ở đó, ngẩng đầu, nhìn lên lầu hai nơi mà Thẩm Thanh Hoà cũng đã từng đứng ở đó, ánh đèn thật chói mắt, làm đôi mắt của Thẩm Giáng Niên nheo lại, không mở ra được.
A, Thẩm Giáng Niên, đừng điên, về nhà thôi. Đi gặp một người phụ nữ xa lạ, thậm chí còn muốn đi theo người ta thuê phòng, hai người phụ nữ thì có thể làm ăn được gì chứ? Thuê phòng, phụ nữ, hai từ này cứ quanh quẩn trong đầu Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên cũng đã đến rất nhiều nơi trên thế giới, cũng đã được biết rất nhiều về xã hội hiện tại, ví dụ như: Đồng tính luyến ái.
Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ cảm thấy xu hướng tính dục của cô không bình thường, cô cũng từng hẹn hò với đàn ông, vẫn là vì vẻ bề ngoài của người ta, lúc cô đề cập đến chuyện chia tay, trong lòng cũng rất buồn. Phần tình cảm kia, Thẩm Giáng Niên không cho là giả, nhưng bây giờ, cảm giác của cô đối với Thẩm Thanh Hoà... hơi lạ.
Cái lạ này là phát ra từ Thẩm Thanh Hoà, hay là do cô có vấn đề Thẩm Giáng Niên không hiểu, cũng không muốn hiểu, thật đau đầu, không muốn nghĩ ngợi gì, chỉ muốn một mình yên lặng.
A Lam lo lắng cho Thẩm Giáng Niên mà đi ra ngoài tìm cô ấy, nhìn thấy người này thất thần, cô ấy có chút kinh ngạc, "Làm sao vậy?"
Lời quan tâm kia nghe thật chân thật, khiến trái tim Thẩm Giáng Niên càng nhức nhói, cô cố nặn ra một nụ cười, "Không sao hết."
"Thật sự không sao chứ? Trông cô không được thoải mái lắm." A Lam tiến lên đỡ Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên có thể chắc chắn rằng bản thân không có cảm tình với A Lam, đối với Nhược Phong đang đến gần cũng vậy, nhưng mà đối với Thẩm Thanh Hoà thì sao đây? Cô không dám phủ nhận một cách dứt khoát, cũng không dám khẳng định.
"Tôi đi vệ sinh." Thẩm Giáng Niên đẩy A Lam ra và tự mình đi. Phía sau là giọng nói không cao cũng không thấp của Nhược Phong, "Sao vậy, vừa rồi vẫn còn ổn mà."
"Có lẽ tôi đã uống quá nhiều."
"Vậy chúng ta đi qua kia chờ cô ấy đi."
Thẩm Giáng Niên muốn nói không, nhưng lại không muốn quay đầu.
Cô đối với Thẩm Thanh Hoà là như thế nào đây? Các cô chỉ vừa mới gặp nhau. Không biết nữa, Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy trong đầu có một cuộn len đang lăn khắp nơi, vừa loạn vừa đau, nơi cuộn len lăn qua đều để lại dấu vết.
Cô ấy đã làm gì Thẩm Thanh Hoà? Họ vừa gặp nhau. Không biết, Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy trong đầu có một sợi bóng lăn lộn, đầu óc rối tung, đau nhức, nơi cuộn sợi bóng kia đều là vết ướt.
Thẩm Giáng Niên đang ngồi trên nắp bồn cầu, hai tay chống lên đầu gối, trên mặt có chút ướt. Thẩm Giáng Niên cảm thấy thật cạn lời với bản thân, cô chạm vào khoé mắt ướt rồi lau. Thẩm Giáng Niên, mày làm sao thế? Thẩm Thanh Hoà có gì đặc biệt, mà khiến mày trở thành thế này? Cô ấy ngoại trừ xinh đẹp, có chút thần thái, thì còn có cái gì nữa? A, có lẽ là có nhiều tiền hơn mày? Vậy thì sao đây, cô - Thẩm Giáng Niên đây không yêu tiền.
Thẩm Giáng Niên, mày không hề thua kém Thẩm Thanh Hoà. Đương nhiên, mày cũng chẳng có quyền gì mà đi hỏi chuyện của Thẩm Thanh Hoà, thời gian hai người quen biết nhau cũng chưa đầy 24 giờ. Tỉnh lại đi nào! Sau khi rửa mặt xong, vừa rồi cũng chỉ trang điểm nhẹ, không có mang theo nước tẩy trang, nhưng cũng rửa sạch sẽ.
Ở những chỗ cao cấp, đèn trong nhà vệ sinh rất sáng, dưới ánh đèn, gương mặt Thẩm Giáng Niên đỏ ửng, không biết là do cô dùng sức rửa mặt hay do say rượu. Thẩm Giáng Niên rửa mặt một lúc, cảm giác men say cũng cuốn đi theo cùng với dòng suy nghĩ miên mang, cô rảy nước trên tay, cần đi lấy túi rồi đi về!
Thẩm Giáng Niên đẩy cửa đi ra, A Lam và Nhược Phong đã giật mình, họ còn tưởng rằng cô đã khóc, tóc hai bên thái dương ướt đẫm, "Thật sự không sao chứ?" A Lam hỏi lại.
"Không sao, tôi uống không được nhiều lắm nên cảm thấy hơi khó chịu." Lý trí của Thẩm Giáng Niên dần trở lại, trong lòng vẫn có chút đau, nhưng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cả ba đi về hướng phòng riêng, Nhược Phong vẫn đang hỏi Thẩm Giáng Niên có muốn mua thuốc giải rượu không, "Tôi không sao, về nhà nghỉ ngơi là ổn rồi." Cánh cửa phòng trong tầm tay, Thẩm Giáng Niên dừng lại, quay người nói: "Thực xin lỗi, không thể tiếp tục chơi với mọi người."
"A?" A Lam vẻ mặt kinh ngạc, "Cô phải đi sao?"
"Ừm."
"Cô không ở cùng Thanh Hoà à...." Cả hai người đều ngạc nhiên.
"A..." Thẩm Giáng Niên mỉm cười, vén mái tóc ướt lên, để lộ đôi tai nhỏ và thanh tú, cười nhẹ nói: "Thẩm Thanh Hoà không thiếu người đi cùng cô ấy." Khi nói lời này, tim của Thẩm Giáng Niên lại đau.
"Không phải..." A Lam còn muốn nói gì nữa, nhưng Nhược Phong đẩy nhẹ cô ra, vội vàng nói: "Giáng Niên, chúng ta đi vào phòng trước đi rồi nói." Thẩm Giáng Niên xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đến trước cửa phòng riêng, cánh cửa khép hờ, lúc trước đèn trong phòng sáng sủa bây giờ thì có ánh đèn đủ sắc màu chớp nháy, Thẩm Giáng Niên vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
"Họ đã trở lại." A Lam nói, Nhược Phong ậm ừ, chủ động bước đẩy cửa.
Trong phòng có hai người, một người nhìn ra cửa, người kia nhìn Thẩm Thanh Hoà.
"Đã lâu không gặp!" A Lam và Nhược Phong cùng nhau đi về phía Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên có né cũng không né được, còn nhìn thấy người ngồi cạnh Thẩm Thanh Hoà, chính là người mà cô vừa nhìn thấy vừa rồi, với mái tóc đen dài, làn da trắng nõn. Trông trẻ hơn họ, sinh viên đại học?
"Đã lâu không gặp." Tóc đen dài cười ngọt ngào, có chút nhàn nhạt, cảm giác thật mềm, cô ấy đương nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Giáng Niên, chủ động đứng lên nói, "Vị này là...." Thẩm Thanh Hoà cũng đứng lên, chưa kịp mở miệng nói, thì Thẩm Giáng Niên đã tự nói, "Tôi là ai không quan trọng." Đừng nói tóc dài đen, đến cả Thẩm Thanh Hoà cũng khó hiểu, Thẩm Giáng Niên cúi người cầm lấy túi của cô, sau đó nói lời lý trí cũng thật lãnh đạm, "Tôi chỉ đến để lấy đồ." Đồng thời mở túi ra, rút ra một xấp tiền mới tinh, cũng không biết là bao nhiêu nữa, "Đây là phần của tôi, không biết có đủ hay không, nếu không đủ thì cũng thật xin lỗi. Trên người tôi không có nhiều tiền mặt lắm."
A Lam và Nhược Phong không đoán ra được tình hình nên cùng nhau nhìn Thẩm Thanh Hoà, tóc dài đen vừa tới, cho nên cô ấy cũng chẳng hiểu chuyện gì, cô ấy nhìn A Lam và Nhược Phong, sau đó lại nhìn Thẩm Thanh Hoà. Ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà quả thực đang dán chặt lên người Thẩm Giáng Niên.
Cô không hiểu tại sao cô gái Thẩm Giáng Niên này đột nhiên lại muốn huỷ hẹn, có phải cô Thẩm Thanh Hoà đây trông dễ rất nói chuyện không, không phải cô đã nói đi nói lại rằng đừng lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác không? Cô cũng nói rằng đã đến thì không được đi rồi đúng không?"
Thẩm Giáng Niên không nhìn ai, đặt tiền xuống, xách túi bước ra ngoài. Thẩm Thanh Hoà theo sau tiến lên một bước, tóc dài đen giơ tay giữ cô ấy lại, "Thanh Hoà." Thẩm Thanh Hoà trở tay thoát khỏi tay tóc dài đen, "Tử Quân, tôi đi ra ngoài trước." Giọng nói rất nhẹ nhàng.
"Vậy thì, chị đi nhanh lên." Thích Tử Quân miễn cưỡng buông ra, Thẩm Thanh Hoà đi ra ngoài, A Lam trêu chọc Thích Tử Quân, "Nhìn tiền đồ của em đi, thấy Thanh Hoà một cái là chân mềm." Thích Tử Quân đỏ mặt, "Nhìn thấy nữ thân, chân mềm là chuyện bình thường."
"Đúng, đúng, từ lần đầu tiên gặp mặt, mềm đến bây giờ cũng đủ mềm rồi." Nhược Phong cũng trêu ghẹo.
"Lát nữa Thanh Hoà quay lại, em sẽ méc chị ấy, hai người nói móc chị ấy."
"Đừng mà ~" A Lam và Nhược Phong cùng nhau xin tha.
"Em sắp đi thực tập rồi à?" Đùa giỡn xong, Nhược Phong đổi đề tài, Thích Tử Quân gật đầu, "Vâng."
"Có phải vui lắm không?"
Không đợi Thích Tử Quân trả lời, A Lam đã trả lời thay, "Vui chứ, rốt cuộc cũng có cơ hội ở trong công ty gặp Thanh Hoà, có lẽ mỗi ngày chỉ nghĩ đến một việc, đó là đến công ty." Lại bị trêu ghẹo nữa, cũng không phải ác ý, mặt Thích Tử Quân càng đỏ hơn.
Thẩm Thanh Hoà đi theo sau Thẩm Giáng Niên, gọi cho cô ấy hai lần, nhưng Thẩm Giáng Niên không trả lời, chứ đừng nói là quay lại nhìn. Giờ phút này, Thẩm Giáng Niên hận ba mẹ sinh cô ra thiếu hai cái chân, chứ nếu không cô sẽ không bị Thẩm Thanh Hoà cản lại.
"Cô đã quên, cô hứa gì với tôi rồi sao?" Sắc mặt Thẩm Thanh Hoà lần này không hề tốt cho lắm.
"Cô muốn gặp tôi, chúng ta đã gặp rồi." Thẩm Giáng Niên nói xong, muốn đi vòng qua người Thẩm Thanh Hoà.
Khi hai cơ thể lướt qua nhau, Thẩm Thanh Hoà giữ lấy tay Thẩm Giáng Niên, cảm giác rất nóng. Thẩm Giáng Niên giãy một lúc, mới phát hiện, sức của Thẩm Thanh Hoà lớn hơn so với cô nghĩ. Thẩm Thanh Hoà giữ chặt tay cô, gằn từng chữ một, "Thẩm Giáng Niên, tôi đã nói với cô, nếu cô đến thì tôi sẽ không để cô đi."
A, đột nhiên Thẩm Giáng Niên giận dỗi, người này dựa vào cái gì chứ? Cô vùng vẫy dữ dội nhưng vẫn không thoát ra được. Bốn mắt đối diện nhau, trong mắt Thẩm Giáng Niên tràn đầy lửa giận, ánh mắt Thẩm Thanh Hoà mặc dù rất đạm nhưng mà trên đó cũng viết không được từ chối.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Thẩm Giang Niên, khí lực trong mắt cô đột nhiên yếu đi rất nhiều, nếu không muốn tay bị Thẩm Thanh Hoà giữ chặt thì đành phải từ bỏ vùng vẫy, cũng sẽ tự nhiên thả lỏng, cô không muốn để cho Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy cô mất kiểm soát. Thẩm Giáng Niên cụp mắt, sợ cái nhói trong tim sẽ phản bội bản thân cô, cô chỉ muốn bình yên rời khỏi nơi này, cô vẫn muốn duy trì hình tượng của bản thân, để lại cho Thẩm Thanh Hoà một ấn tượng tốt, cho dù là một lần cuối.
Có lẽ nhìn thấy cái vẻ mong manh đáng thương của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà có chút mềm lòng, giọng nói của cô dịu đi, "Thẩm Giáng Niên, cô...." Câu nói còn chưa nói xong, thì giọng nói của Thích Tử Quân vang lên, Thẩm Thanh Hoà quay đầu nhìn, làm cho cơn tức giận mà Thẩm Giáng Niên vất vả áp xuống lại bùng lên, cô giật tay ra khỏi tay Thẩm Thanh Hoà.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Hoà dùng tốc độ nhanh nhất vươn tay ngăn cản cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã nói rồi, không được đi." Tiến bước chân ngày càng gần, Thẩm Giáng Niên cũng thấp giọng, muốn tranh cao thấp, "Được rồi, hôm nay, tôi và cô ấy, cô chỉ có thể giữ lại một, cô tự chọn đi."